1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Về những người tuổi Mậu Ngọ - 1978 (Phần 2)

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi t9g68, 18/08/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. t9g68

    t9g68 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2003
    Bài viết:
    1.254
    Đã được thích:
    0
    Tớ ứ thích chơi trò tán tỉnh này nữa đâu. Sunf mà cố tính lần sau tớ ko thèm đưa Sulf về nữa, giận luôn.
    Nhân thể tớ kể cho các bạn nghe lý do vì sao tớ dùng lại.
    1. Lần đầu tiên tớ giận ttvn, tớ chặn địa chỉ của ttvn lại ngay từ firewall của máy tớ. Thế là nhiều khi dù có type ttvnol.com rồi enter theo thói quen thì cũng ngồi đó mà đợi nhé. Được 1 thời gian (chẳng nhớ là bao lâu) 1 người bạn đã năn nỉ tớ vào 1 mục rất cần thiết (cũng ko nhớ là mục rì nữa - vì người bạn này có 1 cách thuyết phục tớ rất đặc biệt (ko nói ra đâu, hehe)
    2. Lần tớ giận Y!M tớ giận lây sang luôn cả mạng, tớ rút phắt cái dây mạng ra khỏi máy tính (đúng là cả giận mất khôn, lần ấy phải tự bỏ tiền túi ra mất 100.000 VND để thay cái card mạng khác) Vì máy in của mấy phòng lại cắm vào máy tớ, ko có mạng mọi người ko in được. Sau khi có card mạng lại, tớ vẫn còn tức bèn uninstall cái Y!M đi, tiện thể tớ đập luôn win2000 và nhiều chương trình khác rồi thay thế bằng winxp.
    3. Lần tớ giận điện thoại thì thôi rồi. bí ko chịu được, đang nhiên ko được rùng dd nữa. Lần ấy thì nhớ nhất, vì đúng phải dịp ở nhà có công chuyện, mẹ ko liên lạc được, thế là hỏng chuyện, sau kú đó ko dám ko rùng nữa. Đợt này phập phù hơn. lúc mở, lúc tắt, nhưng nhất định ko gọi nữa (hihi, số tiền trong tài khoản đã hết thì có gọi được khối)
    đợt này cũng đang giận điện thoại đây, thế nhưng mà đợt này ko dùng điện thoại thì e cũng ko được nữa rồi, tuy nhà ko có chuyện, nhưng cơ quan lại có chuyện. Chắc 3 tuần nữa thì nỗi giận trong tớ cũng hết, lúc đấy vừa vặn dùng lại thì sếp cũng ko quở trách được nữa.
    Đấy, câu chuyện về cái sự giận dỗi của tớ đến đây là hết rồi.
    ko có ai tặng hoa, vậy tự thưởng cho mình
  2. biettiti

    biettiti Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2002
    Bài viết:
    1.573
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  3. rose_mallow

    rose_mallow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2004
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Đấy nhé, bạn t9 nguây nguẩy từ chối tớ nhé. Dứt khoát không cho tớ tán bạn ý nên tớ đành ngậm ngùi rút vậy.
    Nghe bạn t9 kể chuyện mới thấy mình khôn . Từ bé đến giờ chẳng bao giờ giận ai mà trút giận lên mấy cái vật vô tri vô giác để cuối cùng thấy người thiệt nhất là mình . Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, từ bé đến giờ hình như tớ chưa giận ai được quá một buổi thì phải.
  4. t9g68

    t9g68 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2003
    Bài viết:
    1.254
    Đã được thích:
    0
    Nhưng mà cũng kỳ lắm, mỗi lần tớ giận ai xong rồi làm lành ấy, tớ lại tình thương của mình dành cho người ấy hình như lại tiến triển thêm 1 bậc nữa thì phải.
    Hỏi con tim sao nhiều ngăn làm chi cho khổ
  5. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1

    Đứng xa xa nhòm lại, thấy lotomo chăm chỉ chiến đấu, tớ cũng cú
    Lúc nãy ở Y!M chát chít với một bạn, bạn ý bảo T9 hay giận dỗi thế, có vẻ hơi kỳ kỳ, tớ chẳng hiểu cái ý kỳ kỳ là thế nào..
  6. got_but_chi

    got_but_chi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2.552
    Đã được thích:
    0
    to songtunu : ấy bảo hôm qua đến thăm tớ làm tớ chờ ấy dài cả cổ ra, buồn ngủ mà ko dám đi ngủ
  7. sunflowers1007

    sunflowers1007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2003
    Bài viết:
    1.949
    Đã được thích:
    0
    Ôi T9, thật là ...... tớ chưa thấy ai ...fũ fàng như ấy . Hôm nọ chat ở Conference tớ còn nghe 2 bạn trách nhau.... ngọt ngào thế, lại có ý định .... , thế mà giờ bạn lại nói thế này , ôi.....tớ thương bạn Rose quá
  8. brave_cloudy

    brave_cloudy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    1.476
    Đã được thích:
    0
    Mới sáng ngày ra mà Sun đã than vãn khóc thuê rùi à, làm tớ cũng lại hóng hớt khóc lóc theo nè
    Mà Sun đã bao giờ nghe thấy câu " ...Nói vậy nhưng không phải vậy, nghe thế mà chưa phải thế... " chưa? Tớ thiển nghĩ bạn t9 đang áp dụng câu này đấy, chả tin thì cứ đọc thật kỹ, ngẫm thật lâu những gì bạn ý nói sẽ thấy ngay thôi mừ.
    À, quên, cám ơn cậu về Lần Đầu Thân Mật, nhá
    Chúc cả nhà một ngày vui

  9. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Đấy đấy, tại hôm chủ nhật tớ bị bạn tớ hành hạ cả ngày, chẳng làm gì được hết. Tớ cũng biết là bạn sẽ đợi nên hứa hôm qua sẽ đến và đến sớm thế còn gì (chỉ mỗi tội chẳng gặp được bạn)
    Ba cô nàng hum qua đi măm măm sướng thế, lúc sau tớ chẳng được uống cafe (thực ra là tớ thấy ghét người đó nên không thèm uống nữa) lại còn bị cướp mất 2 quả khế nữa. Đi đến nhà got_but_chi hy vọng kiếm chác được gì thì gặp mỗi cổng , lòng vòng trong làng bị một chị đi xe đạp đâm vào rùi mắng mỏ mình... chẳng biết hôm qua đi làm bước chân gì trước nữa, từ sáng đến tối toàn chuyện đen đủi
    Mà hum nay là ngày mới rùi
    Được songtunu sửa chữa / chuyển vào 09:23 ngày 30/08/2005
  10. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Mời cả nhà giải trí - thư zãn
    Tri âm​
    * Truyện ngắn của Phạm Hải Anh
    Chuyện Kim - Kiều được kể lại và kể tiếp bằng giọng văn, bằng cách nhìn của một người đàn bà - nhà văn thế kỷ 21. Vẫn những con người ấy, số phận ấy, nhưng dường như lại hoàn toàn khác lạ. Cô Kiều xưa đã làm người đọc rơi nước mắt, cô Kiều nay lại làm người ta đôi khi không nén nổi cười, nhưng để rồi nước mắt lại lặng lẽ chảy ngược vào trong...
    Những nỗi niềm nhân bản muôn thuở của Nghệ Thuật, của Con Người, song được diễn đạt với một tinh thần văn chương mới, đòi hỏi một lối "tri âm" mới với tác phẩm. Xoá nhoà ranh giới giữa thế giới của nhân vật và thế giới của nhà văn, xoá nhoà khoảng cách hơn 200 năm, xoá nhoà những đường viền khuôn mẫu, ước lệ, Phạm Hải Anh sáng tạo một thế giới riêng của "Tri âm". Với truyện ngắn này, cô không chỉ làm mới lại một cốt truyện kinh điển.
    "Đoạn trường sổ rút tên ra
    Đoạn trường thơ phải đưa mà trả nhau"
    (Truyện Kiều - Nguyễn Du)

    Đến hôm qua thì Kiều lại muốn giở cái khăn che đàn. Đàn lên một bản cho hả. Nhưng đã trót thề rồi. Rằng từ rày xin chừa không đàn địch gì cả kẻo lại vận vào thân. Đàn bà con gái, chừng này tuổi mà ở một mình thì chỉ nên gõ mõ tụng kinh, mượn nước cành dương tưới xèo cái tâm sự ngùn ngụt lúc đêm về.
    - Em đã nói hết nhẽ rồi. Anh đừng đến nữa.
    - Thì mình có làm gì đâu. Chơi một ván cờ thôi mà.
    - Vợ anh không thích thế đâu.
    - Kệ nó chứ. Chính nó xướng lên việc này cơ mà.
    Từ ngày Kiều về đây, Kim Trọng đâm ra nghiện cờ. Bảo đấy là thú chơi tinh thần lành mạnh. Hôm nào mà không làm được ván cờ với bà chị vợ, mặt Kim Trọng thẫn thờ thấy rõ. Cô vợ không nói gì. Nhưng mỗi lần Kim Trọng rủ Kiều đánh cờ thì lại có trẻ con chạy sang, chơi loắng quắng bên cạnh.
    Gặp lại nhau, Kim Trọng cầm tay Kiều ngậm ngùi: "Khổ tận đến ngày cam lai rồi!". Lúc ấy ngôn ngữ còn cổ lỗ thế. Bây giờ Trọng cập nhật hơn, không dùng Hán ngữ nữa mà trích dẫn Anh, Mỹ, Nhật. Chả gì cũng hơn hai trăm năm rồi. Hai trăm năm ở chung một mái nhà mà chỉ có rủ cố nhân đánh cờ. Hôm qua Thuý Vân sang thăm Kiều, bảo:
    - Chị đi mười lăm năm. Thời gian với anh Thúc, anh Từ, chị cũng sướng, trừ ra vị chi còn lại chỉ hơn mười năm khổ. Thế mà chị hưởng thú đánh cờ với chồng tôi hơn hai trăm năm nay. Quá lãi. Chỉ có tôi dạo đó ngu dại...
    Con bé kể ra cũng tốt nhịn. Bọn nhân vật thời nay ở hoàn cảnh nó là đã hăm he tạt axít, mèng nhất cũng đâm đơn ra toà rồi. Có đâu lại để chồng với bà chị cờ quạt ung dung trước mũi suốt mấy trăm năm như thế. Nhưng mà sự thể không thay đổi được nữa rồi. Kiều rơm rớm nước mắt:
    - Không phải em đâu. Tại chị...
    Chuyện này thì Vân không biết thật. Kim Trọng cũng không biết. Mà Kiều thì ngậm đắng nuốt cay, mình làm mình chịu.
    Hôm ấy trời dở mưa dở nắng rất khó chịu. Kiều cáo ốm không tiếp khách. Tú Bà vào:
    - Dậy trang điểm đi con. Khách đang chờ.
    - Mẹ cáo lỗi giúp con. Con thấy mệt trong người lắm. Cả chàng Thúc hôm nay con cũng có tiếp được đâu.
    - Đám này không tiếp không được con ạ. Mà mình lại chẳng được xu nào đâu.
    Mặt mụ Tú đau khổ như người bị mất cắp. Mụ đã chịu thế, hẳn ông khách này có thế lực lắm. Nhưng mà không phải.
    Ông khách tới bằng cửa sau. Không lòe loẹt sang trọng, không quan dạng hống hách, lại có vẻ hơi lén lút sợ người ta bắt gặp. Kiều chắc chắn mình chưa gặp ông ta bao giờ, nhưng mới nhìn đã cảm thấy vô cùng thân thuộc. Môi ông ta run lên khi gọi tên iều: "Nàng. Nàng Kiều!". Tha thiết như với cố nhân bao lâu không gặp. Lại thương như cha gọi con.
    Mới gặp lần đầu ở chốn đào lý này mà đã nặng lòng với nhau vậy ư ? Ông khách tiến đến sát Kiều, cái nhìn ấy, hơn hai trăm năm Kiều vẫn chưa quên. Mừng vui, bỡ ngỡ, đau đớn, yêu thương, mà lại cả tôn thờ nữa.
    Kiều hơi co người lại. Ông khách thu tay về, bối rối:
    - Ta làm nàng e sợ ư? Đúng rồi. Nàng chưa biết ta. Chưa biết rằng ta gần gũi, thân thiết với nàng hơn cả chính nàng nữa. Hoặc là ngược lại. Ta đến đây chỉ để chiêm ngưỡng nàng thôi. Và chia sẻ với nàng nỗi cô đơn cùng cực. Ta biết nàng đau khổ vô cùng.
    - Quan nhân là ai mà...?
    - Đừng gọi ta như vậy. Nàng có thể tin ta. Ta biết nàng từ buổi nàng khóc lóc bên mộ Đạm Tiên. Ta cũng biết cái đêm nàng xé rào sang nhà Kim Trọng, cái lúc nàng giấu dao trong chéo áo định quyên sinh... Ta luôn ở bên nàng, dù nàng không thấy. Nàng ngồi xuống đi. Thế. Hãy để cho ta được ngắm nàng. Trời ơi, ta đâu ngờ nàng lại đẹp đến nhường này.
    Ông khách cúi nâng tà áo lụa của Kiều, ấp vào mặt, hít thật sâu. Khi buông tay ra, mắt ông ta dường như ngấn lệ. Kiều bưng cho ông ta chung trà, ướm hỏi:
    - Thiếp có thể làm gì mua vui cho chàng? Hay để thiếp soạn đàn, gảy khúc Thanh bình điệu.
    Ông khách cười, khóe miệng cay đắng:
    - Nàng vẫn nghĩ ta như những người khách khác ư? Đêm qua, có phải nàng đã làm mấy câu thơ thế này không: Vui là vui gượng kẻo là. Ai tri âm đó mặn mà với ai. Thờ ơ gió trúc mưa mai. Ngẩn ngơ trăm mối, dùi mài một thân... Rồi nàng tính nước gá duyên với Thúc Sinh, phải thế không? Bây giờ nàng đã đủ tin ta hiểu nàng chưa?
    - Chàng là ai?
    - Đừng hỏi nữa. Nàng hãy đàn cho ta nghe đi. Cung đàn Bạc Mệnh mà nàng phổ lúc còn thơ, ta đã so dây, nắn phím cho nàng đấy. Giờ ta muốn tận tai được nghe.
    Chưa bao giờ Kiều đàn như vậy. Đàn từ lúc mặt trời đang nắng vụt tối đen, đàn đến khi trăng lên đỏ như máu. Gió ngừng thở. Tiếng đàn nức vạn lời ai oán. Những đóa trà mi ngoài sân nhất loạt nở bung rồi héo quắt. Ông khách nâng mười ngón tay rớm máu của Kiều, khóc:
    - Ta đã làm khổ nàng.
    - Chàng có làm gì đâu!
    - Nàng không biết. Nhưng ta biết. Biết rằng nàng đã khổ, mà còn khổ nữa. Ta biết mà không làm gì được.
    - Chuyện gì sẽ xảy đến với thiếp nữa?
    - Nàng sẽ bị lửa ghen đày đọa cho dở sống dở chết. Nàng sẽ phải làm tôi mọi cho người ta. Nàng còn bị đem bán trao tay nhiều nữa. Sẽ bị sỉ nhục, đánh đập, lừa lọc. Và chết thê thảm trên sông. Ta sẽ cho nàng số phận khổ nhục như thế đấy. Mà ta còn yêu nàng hơn chính bản thân ta nữa.
    Những giọt nước mắt đàn ông xuyên buốt mười ngón tay Kiều. Chàng ơi, tại sao yêu nhau lại phải đầy đoạ nhau dường ấy?
    Ông khách đã ở lại suốt đêm. Sau này nhớ lại, Kiều không hiểu sao hồi ấy lại lắm nước mắt thế. Đến gần sáng thì Kiều biết ông khách là ai.
    Kiều tỉ tê bắt đền:
    - Thiếu gì nghề mà chàng bắt thiếp làm cái nghề ô nhục này?
    - Nàng phải đi đến tận cùng sự sỉ nhục thì mới thấm thía lẽ đời. Ta muốn nàng là biểu tượng của cái Đẹp bị dập vùi. Có thế người ta mới cảm thương, nhắc nhớ tới nàng đời đời.
    - Đành là thế. Nhưng chàng để thiếp chết khổ chết sở. Chết là hết rồi, người ta có nhắc thế chứ nhắc nữa thiếp cũng có sống mà nghe được đâu. Hay là mình thay đổi đi?
    - Cốt truyện của Thanh Tâm Tài Nhân đã thế rồi. Cô Kiều phải chết.
    - Kệ ông ấy. Chàng đã tạo ra thiếp thì cũng có thể cứu sống thiếp. Thiếp xin chàng. Chẳng gì thì mình đã biết nhau đêm nay, chàng có thể vì thiếp sửa đi tí tẹo. Cái ông Thanh Tâm ấy chết rồi, chẳng làm gì mình được đâu.
    Ông khách nhìn Kiều âu yếm:
    - Vì một đêm nay, ta có thể cho nàng tất cả. Thế nàng muốn kết cục thế nào?
    Kiều tính toán:
    - Thiếp sẽ không chết chứ? Nhảy xuống sông Tiền Đường giữa lúc đêm hôm, nguy hiểm lắm.
    - Ta sẽ bảo vãi Giác Duyên đợi sẵn ở đấy, tính giờ thật trúng, nàng nhảy xuống là vớt liền. Đảm bảo chỉ hơi bị lạnh tí thôi chứ
    không chết.
    - Cho thiếp gặp lại bố me.
    - Nàng thật là có hiếu. Nàng sẽ được gặp cả song thân. Ta sẽ để hai cụ vừa khoẻ, vừa minh mẫn y như hồi nàng đi.
    - Thiếp nghề ngỗng chẳng có. Gặp rồi biết lấy gì nuôi các cụ?
    Chả nhẽ lại hành nghề lại?
    - Nàng không phải đi làm. Vất vả chừng ấy năm là đủ rồi. Ta sẽ
    chọn người chăm sóc cho cả nàng lẫn song thân. Hay là cho
    Vương Quan em nàng đỗ làm quan nhé. Nàng còn muốn gì nữa hông?
    Kiều bẽn lẽn
    - Thiếp chỉ còn một ước nguyện. Hồi ấy đã trót thề bồi...
    Ông khách chau mày:
    - Nàng vẫn nặng tình với Kim Trọng thế sao?
    - Thì thiếp cũng muốn gặp, xem người ta có còn giữ lời với mình
    không. Bao nhiêu năm toàn gặp phường lừa đảo, thiếp mất lòng tin...
    - Nàng quên là đã lạy lục nhờ Thuý Vân chắp mối tơ thừa hay sao? Từ bấy đến nay, vợ chồng người ta đã mấy mặt con...
    Kiều khóc:
    - Ra là người ta cũng chóng quên nhỉ. Thiếp cực chẳng đã mới nói thế, chứ người ta nào có bị p uổng gì mà nhận lời ngay được. Rõ là lòng dạ đàn ông nhé.
    - Thôi đừng khóc nữa. Nước mắt nàng làm ta rối cả ruột. Thế bây giờ cho nàng gặp lại Kim Trọng nhé. Vẫn chung tình như xưa nhé. Ta sẽ bảo chính Thuý Vân tự nguyện nhường chồng để nàng khỏi mang tiếng nhé. Rồi thì con đàn cháu lũ, nàng muốn bao nhiêu với Kim Trọng cũng có. Tùy nàng hết đấy.
    Kiều băn khoăn:
    - Thế thì thành ra chị tranh chồng của em à? Thôi thiếp chả làm cái việc thất đức ấy. Thiếp chỉ muốn gặp lại người ta thôi. Miễn là người ta còn yêu thương mình là đủ.
    - Nàng muốn thế cũng được. Kim Trọng sống với Thuý Vân nhưng trong lòng chỉ có nàng thôi. Gặp nhau xong rồi thì nàng muốn gì nữa?
    Kiều ngẫm nghĩ:
    - Thiếp chán cảnh long đong lắm rồi. Gặp rồi thì ở luôn với nhau cho nó tiện. Chứ ngần này tuổi đầu, lại đi tìm quan hệ khác, chả biết nó ra làm sao.
    Ông khách bóp trán:
    - Kể ra nàng ở với Kim Trọng thì tiện thật. Nhưng mà xoàng lắm. Đàn bà mà chồng con yên ấm là tẻ nhạt ngay, mà nhan sắc thì phai tàn. Nàng đã phi thường như thế, lẽ nào cam chịu một kết cục tầm thường. Lấy chồng, có con thì đần như Thuý Vân cũng làm được... Hay là thế này. Ta sẽ để cho nàng làm bạn tri âm với
    Kim Trọng. Vẫn yêu nhau, gần bên nhau suốt cuộc đời, nhưng mãi mãi không có được nhau. Những dằn vặt ngọt ngào. Thú đau thương.Thế mới gọi là lãng mạn. Nàng có chịu được thế không?
    Kiều quỳ xuống:
    - Thiếp xin đa tạ tri âm.
    Ông khách ra về. Để lại tấm danh thiếp. Họ Nguyễn.
    Đấy là lần duy nhất hai người gặp nhau. Kiều vĩnh viễn chôn sâu bí mật ấy, sợ ông khách mang tiếng hủ hoá với nhân vật.
    Kết cục là Kiều cứ phải đánh cờ mãi với Kim Trọng. Suốt hơn hai thế kỷ, mà sẽ còn đánh nữa. Ông khách mất đã từ lâu. Bây giờ Kiều đành phải sống đời mình đã chọn. Chẳng nì nèo thay đổi gì được. Nhìn sang đời các nhân vật nữ xung quanh mà phát thèm. Chúng nó đi nhảy, đi tắm hơi, hôn hít, ?, bồ bịch, đánh ghen loạn xạ, khóc lóc tự tử mùi mẫn. Đã đành là chúng nó chẳng nổi tiếng thục nữ chí cao, nhưng mà giá Kiều có thể chọn lại.
    Chuông cửa reo. Kiều thong thả châm điếu thuốc. Chả làm gì mà vội. Còn ai vào đấy nữa. Chắc chắn là Kim Trọng lù khù sang rủ đánh cờ...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này