1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Về những người tuổi Mậu Ngọ - 1978 (Phần 3)

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi t9g68, 05/12/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Chua sẽ đi ..đang khát ...hiểu nhau ghê ..
    Lời hứa danh dự của một người con gái đó ...
    Anh iêu có đi không nhỉ ..để biết rung nhan em iêu chứ
    nhưng Kinh Kong là con Khỉ đột à
    Đi măm..măm ..cuối năm đây
    Laị tăng cân rồi
  2. chicuongvn

    chicuongvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2004
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    0
    Chị tôi
    Nguyễn Thị Thu Huệ
    Tôi luôn nghĩ mình là đứa trẻ bất hạnh. Nhà nghèo nên việc học hành của tôi vất vả lắm. Mười một tuổi phải xuống Hải Phòng ở nhà cậu để vừa học vừa làm thêm. Vài năm sau, về nhà, bố mẹ lục đục.
    Nhà cửa tan hoang, tôi hỏi: "Chị đâu?". Mẹ cười như mếu: "Vào Sài Gòn theo bác trưởng". Tôi nhìn lên tường, chị cười tươi sau vành nón, hai mắt lóng lánh nước.
    Hai năm sau trốn học, tôi về. Nhà cửa tươm tất. Tôi hỏi mẹ: "Chị đâu?". Mẹ chúm chím: "Chị làm to lắm, lấy chồng giàu gửi tiền thường xuyên". Tôi hỏi: "Cả tiền nuôi con học?". Mẹ gật, rồi nói: "Chị bảo đàn bà có thể không cần học chữ nhiều, chỉ cần học lễ thôi. Nhưng đàn ông thì cần có học. Có cả hai thứ ấy mới thành người". Tôi im lặng, thầm cảm ơn bố mẹ sinh ra chị. Mẹ lại bảo: "Nghe nói con uống rượu?". Tôi gật: "Cả nghiện thuốc?". Tôi lại gật. "Có đánh nhau không?". Tôi thở dài nhìn chỗ khác. Và mẹ thì thầm: "Đừng yêu vội, con gái tỉnh không thật đâu". Tôi cười: "Cái đó còn phải xem đã. Đàn ông lại xa nhà mà mẹ". Lúc đi mẹ dúi tiền vào túi, với theo: "Những cái con thích, chị không thích đâu. Chị muốn con làm sáng danh nhà mình".
    Tôi bớt hút thuốc bỏ dần rượu mỗi chiều mỗi sáng. Suy cho cùng rượu chỉ làm quên nỗi buồn trong chốc lát. Sau cơn say là cảm giác nhạt thếch, khát thèm một cái gì không rõ rệt. Còn đáng sợ hơn cả nỗi buồn lúc tỉnh. Tôi vào đại học, vẫn không gặp chị. Chị vừa gần gũi vừa xa xôi, hàng chục năm rồi còn gì.
    Tôi đỗ loại ưu, được giữ lại trường làm giảng viên. Bố mẹ già dần không còn lục đục nữa. Hình như họ mệt. Tôi nhắc lại chuyện xưa, mẹ cười: "Với mẹ, bây giờ cuộc sống là quý nhất".
    Mẹ đánh điện: "Về ngay, bác trưởng mất".
    Tôi về. Hôm sau, cả nhà lên tàu vào Nam. Bố mẹ thương bác và nghĩ đến phận già của mình. Tôi cũng thương bác nhưng nhớ chị nhiều hơn. Tôi thích gặp chị để chị thấy tôi không làm chị buồn.
    Tàu vào ga. Mẹ nhấp nhổm không yên. Bỗng mẹ kéo giật tôi: "Rụt vào. Có tàu chạy qua phăng đầu đấy". Tôi thì chả thấy con tàu nào cả, mẹ vẫn thất thần, cuống cuồng hoảng loạn vì chuyện gì đó. Tôi đâm nghi ngờ cái sự hốt hoảng của mẹ. Tôi ngó nghiêng. Chẳng có gì đáng chú ý. Chỉ có một người đàn bà, phía bên kia đường ray đăm đăm nhìn chúng tôi. Quần đen, áo bà ba - người đàn bà thật nhỏ bé, nhếch nhác. Dưới chân là mẹt thuốc lá, bên cạnh là cái làn nhựa, bà đứng như bức tượng nghiêm lạnh giữa khung cảnh huyên náo bậc nhất này. Có một đoàn tàu dài chạy qua. Chật người và hàng hoá, chưa rời ga mà đã mệt mỏi quá. Tàu qua, tôi nhìn lại phía ấy. Không còn người đàn bà đó nữa.
    Tôi và bố mẹ về nhà bác.
    Dự đám tang xong, hai ngày sau, một mình tôi về Hà Nội, vì công việc, vì không gặp chị. Mọi dự định của tôi với chị tan hết. Mẹ bảo chị cùng chồng đi Đài Loan. Vợ chồng chị không có con nên hay đi lắm.
    Sài Gòn mùa mưa mát và thơm mùi trái cây. Lên tàu sớm, tôi ngồi ngó lung tung. Bất chợt lại thấy người đàn bà đó. Vẫn những hành trang của mình, bà ta trân trối nhìn tôi. Tôi vẫy bà ta lại định mua giúp vài bao thuốc dù tôi đã bỏ từ lâu. Chị không thích tôi nghiện. Hình như bà ta chỉ đợi có thế, vội bước lên những thanh tà vẹt leo lên toa chỗ tôi ngồi. Hai mắt lóng lánh nước, trên khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn như sét rạch bầu trời mỗi khi mưa gió. Một bao Vinataba sáu nghìn năm trăm đồng, bà ta cứ dứt khoát lấy bốn nghìn. Tôi chợt bực mình và ân hận vì cái thiện chí của mình. Thuốc giả, chỉ có đồ giả mới phá giá chung như thế. Bà ta biết không thể lừa được tôi nên mới bán hạ giá? Tôi quắc mắt ném trả lại bao thuốc. Lập tức, bà ta dúi tất cả vào lòng tôi 5 bao thuốc và chạy biến, lẫn vào đám người lên xuống. Tôi sững sờ, việc gì phải sợ tôi như thế, tôi có tố giác bà ta đâu! Tàu đã chạy. Tôi nhìn ra cửa sổ. Người đàn bà lại đứng chỗ cũ, cách tôi những đường ray chằng chéo.
    Năm ngày sau, mẹ gọi điện: "Chị mất rồi. Tàu hỏa cán". Rồi khóc hu hu trong máy, mẹ tiếp: "Đã hỏa táng". Tôi gào to "Chị Ở Đài Loan cơ mà". Mẹ rên rỉ: "Chị con là cái người bán thuốc lá ở sân ga".
    Tôi lao ra sân trường. Trưa loang nắng, hấp hiu gió. Chạy vào phòng bạn bè, tìm lại những bao thuốc. Thuốc hết, còn vỏ không, tôi ôm vào lòng bật khóc.
    Tôi hiểu, đấy là nhưng thứ cuối cùng chị dành cho tôi.
  3. craton

    craton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện buồn, làm tớ nhớ chị tớ, chị tớ không hi sinh nhiều cho tớ như chi trong truyện, nhưng nhớ cái thủa hàn vi, 2 chị em đang là SV chị toàn tiết kiệm mua quần áo cho tớ. giờ thì chị lấy chồng rồi.
    -nhớ..-
  4. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Rất đáng tiếc là tớ vote 5 cho cậu rồi ...nhưng vì câu chuyện của cậu tớ sẽ vote nếu được
    Chị gái tớ lấy chồng rồi ..ngày xưa nhớ mình toàn mặc áo của chị ..bây giờ thị chị lại toàn mặc áo của em ...
    Lấy chồng khổ thế đấy ...bao nhiêu tiền để dành cho ...chồng.. con tấm áo mới ....Bản thân chẳng dám sắm sửa gì ...
    Cúc cu à .. đọc truyện này hay klhông ? có cùng tâm trạng không ..thế mới hợp nhau chứ
    vote cho bác 5* cho Chua với
    Nhưng nhớ là đầu năm mới không kể chuyện buồn đâu nhé ...buồn lắm
  5. lethuy_kt

    lethuy_kt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2003
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0

    Trong chuồng nhiều MN lắm cơ mà, sao bỏ đi đâu hết thế? Các nàng ơi, tập hợp quân số nhiều lên chứ nhỉ
  6. sunflowers1007

    sunflowers1007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2003
    Bài viết:
    1.949
    Đã được thích:
    0
    Có tớ nữa
    Chắc là tớ 0 kịp đi xem film rùi vì đi ăn mấy đám cưới cơ .
  7. sunflowers1007

    sunflowers1007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2003
    Bài viết:
    1.949
    Đã được thích:
    0
    Số fận nvật nữ trong truyện của Nguyễn Thị Thu Huệ lúc nào cũng cay đắng và nghiệt ngã nhỉ.
    Truyện buồn quá đi
  8. lethuy_kt

    lethuy_kt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2003
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay cuối tuần rồi.Và sang tuần sau là bước sang 1 năm mới rồi. Chúc cả nhà chúng ta một năm mới vui vẻ, mạnh khoẻ và hạnh phúc nhé
    Sang năm mới chị em chúng ta sẽ xinh đẹp hơn, tràn đầy niềm vui hơn nữa
    Còn chúc anh em cũng đẹp giai hơn, hì hì, nhiều xiền hơn , và thành đạt hơn nữa
    Tặng cả nhà nhé

  9. sunflowers1007

    sunflowers1007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2003
    Bài viết:
    1.949
    Đã được thích:
    0
    Thế là cũng hết một ngày làm việc nhàm chán và vô tích sự . Post nốt 1 truyện vớ vẩn này rồi về :
    Công chúa ếch
    Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có chàng hoàng tử đẹp trai học giỏi, con nhà giàu, đi xe BMW, ở nhà Phú Mỹ Hưng...đại loại nhìn ngoài vào thì ngon của nó. Có mỗi một tội, ấy là (đấy là chuyện nó thế, ứ phải em bậy bạ đâu nhớ!) .. ấy là cái mà lẽ ra chỉ 20cm thôi thì ở chàng lại những 50cm cơ.
    Hoàng tử buồn lắm, đêm nào cũng nằm khóc. Bỗng một hôm Bụt hiện ra và hỏi "Vì sao con khóc?". Hoàng tử thút thít : "Thưa bụt, con gái ai cũng thích con, nhưng nói chuyện cưới thì chả đứa nào dám. Lý do như trên. Con khổ quá Bụt ơi!"
    Bụt hiền từ "Thôi được, con đừng khóc nữa, Bụt bảo cho cách này nhá. Con hãy đi thẳng về phía đông, qua 7 ngọn núi, 7 con sông, 7 cách đồng, con sẽ gặp một cái cây rất to, dưới gốc cây có một con ếch đang ngồi. Đấy chính là một nàng công chúa bị phù phép. Bấy giờ con hãy hỏi cưới nàng, và cứ hễ nàng nói một câu "Không!", con sẽ..ngắn đi 10cm."
    Úi chà, hoàng tử sướng lắm, sáng hôm sau hăm hở quấn một vòng quanh bụng lên đường. Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc hoàng tử cũng vượt qua được 7 ngọn núi, 7 con sông và 7 cánh đồng, đến được với gốc cây cổ thụ có nàng công chúa Ếch.
    Eo, một con ếch đấy mụn nhọt và nhớp nhúa, bẩn kinh! Mà hoàng tử đường đường là một chàng danh giá, đẹp trai, học giỏi ..(như trên!). Thế mà phải hạ mình cầu hôn nó, có cáu không! Chàng nghĩ bụng, thôi mình cố lên, và đến gần cất giọng âu yếm:
    - Nàng Ếch xinh đẹp ơi, nàng có đồng ý lấy ta làm chồng không?
    - Không
    Bụp! Ối, ngắn đi 10cm thật! Sướng quá, hăm hở:
    - Nàng Ếch xinh đẹp đáng yêu, nàng làm vợ ta nhé!
    - Không!
    Bụp! Xem nào, 30cm, còn 10cm nữa thôi là ta "bình thường" rồi !
    - Nàng Ếch, ta hỏi nàng lần cuối đấy, nàng nghe cho rõ nhé. Nàng có đồng ý lấy ta làm chồng không?
    Nàng Ếch bụng bảo dạ, thẳng dở hơi này, mặt mũi sáng sủa mà tai lại điếc lòi ra thế à. Đã thế, bà bảo cho mày biết. Và nàng hét thật to: "KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! nghe rõ chưa con?"
    ....
    Hehe khổ thân, thế là 5 lần KHÔNG
    Được sunflowers1007 sửa chữa / chuyển vào 17:42 ngày 30/12/2005
  10. duyendangvietnam_online

    duyendangvietnam_online Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/07/2005
    Bài viết:
    520
    Đã được thích:
    0
    Chào mọi người, còn chỗ cho thành viên khác tham gia ko ạ? Cho em gia nhập với
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này