1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Về những người tuổi Mậu Ngọ - 1978 (Phần 3)

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi t9g68, 05/12/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Phù, kâu kéo đủ roài, chuẩn bị zìa zới.. mama thui
    Chúc cả nhà cuối tuần zui zẻ
  2. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Tớ xin chú thích, tớ là cái bạn mặc áo tím, đeo kính đen cơ ạ . Không định câu thêm đâu nhưng mừ có 2 người xem roài bảo tớ "ngồi tình cảm với .. anh zai nào thía"
    Được songtunu sửa chữa / chuyển vào 17:29 ngày 21/01/2006
  3. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
    Rừng vàng nè, tớ đưa lên tặng người xa quê , trông thích nhỉ - Rừng tùng, Quỳnh Lưu​
  4. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Khekhe, nhầm chuồng mới tệ chứ, lại quay zề nhà nào
    [​IMG]
    Biển Bạc - Quỳnh Lưu ​
  5. loi_hathanh

    loi_hathanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/12/2003
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Sức Mạnh của Nụ Cười
    Smile at each other, smile at your wife, smile at your husband, smile at your
    children, smile at each other -- it doesn''''''''t matter who it is -- and that will help
    you to grow up in greater love for each other.
    (Halnoch McCarty)
    Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau
    một ngày làm việc, tôi bước từ sở làm về với khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi
    một người chẳng quen biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ,
    tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường như tan biến.
    Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc được. Những
    người say mê văn học không xa lạ gì với tác giả cuốn Hoàng tử bé. Ông
    từng là phi công tham gia chống phát xít trong Thế Chiến II. Từ những năm
    tháng này, ông đã viết ra Nụ cười. Tôi không biết đây là một tự truyện hay
    một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupéry
    là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình sẽ bị xử
    bắn như những người khác. Ông viết :
    "Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ túi ra một điếu thuốc.
    Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh
    ta không thấy tôi, nên tôi đành gọi :
    -Xin lỗi, anh có lửa không ?
    Anh nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt
    tôi. Ngay lập tức, tôi mỉm cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế.
    Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.
    Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẽ hở giữa hai tâm
    hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, song
    do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh bật diêm, đến gần tôi
    hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây, trước mặt tôi
    không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ còn là một con người.
    -Anh có con không ? - Anh ta hỏi tôi.
    -Có - Tôi đáp, và lôi từ túi ra chiéc bóp có hình gia đình mình. Đoạn anh ta
    cũng lôi từ túi ra tấm hình của những đứa con và bắt đầu kể những hi vọng
    của anh đối với chúng.
    Đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại
    người thân. Anh ta cũng khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khóa
    và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi thành phố, thả tôi
    ra rồi quay trở về.
    Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi nhờ một nụ cười.
    Từ khi đọc được câu chuyện này, tôi nghiệm ra được nhiều điều. Tôi biết
    rằng bên dưới mọi vỏ bọc mà chúng ta tạo ra để bảo vệ mình, bảo vệ phẩm
    giá và vị thế của mình, bên dưới những điều này còn có một cái thật quý giá
    mà tôi gọi là tâm hồn.
    Tôi tin rằng nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng
    còn gì phải sợ hãi hay căm thù nhau. Nếu bạn từng có khoảnh khắc gắn bó
    với người khác qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin bạn cũng đồng ý với
    tôi đó là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể
    dành cho nhau. Mẹ Theresa đã cảm nhận điều này trong cuộc sống và bà
    đưa ra một lời khuyên chân thành : "Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với
    vợ bạn, với chồng bạn, với con bạn và với mọi người - dù đó là ai, vì điều này
    sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau". ( ST )
    Được loi_hathanh sửa chữa / chuyển vào 21:19 ngày 21/01/2006
    Được loi_hathanh sửa chữa / chuyển vào 21:20 ngày 21/01/2006
  6. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Hay thật đấy ở nhà mình avatar của Chua là Trẻ nhất còn avatar của loi_ha thành thì già nhất
    Thêm một sự thú vị nữa nhỉ ở chuồng MN
    Nhưng ông cháu mình có vẻ hợp nhau cụng ly ông cái
    Ông ơi cháu vừa thắp lên một que diêm rồi đây này thay cho lời cám ơn của cháu đến ông
    http://www.riversongs.com/Flas/candle.html
    Cháu không biết cách dowload nó về tặng ông ...ông vào đó xem vậy nhé
    Ông giữ gìn sức khỏe
    Nhưng cháu sắp bị treo cổ lên rùi công an Mỹ đang truy tìm cháu
    Một ngày thứ 7 về sớm cũng hay lại có duyên gặp người thân
    Được chua sửa chữa / chuyển vào 22:20 ngày 21/01/2006
  7. loi_hathanh

    loi_hathanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/12/2003
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Hic hic. Chua lại động vào nỗi đau của loi_hathanh này rồi. Lợi thường được đi kèm với biệt danh là Lợi "già" đấy ! Hồi trước cùng lớp với 1 "anh già " >40 tuổi ( Anh SN 1961 còn Lợi thì SN 1978 )--Học cùng VB2. Phe tóc dài cùng lớp nhất quyết gọi anh ấy = chú ( vì con gái anh cũng SN 1990 cơ mà ) . Cuối cùng, trong 1 buổi ngồi chán học, Lợi làm ngay 1bài thơ tặng anh ấy trên lớp và được anh ấy tâm đắc lắm. 1chầu bia cảm ơn cơ mà. Post lên đây để mọi người đọc cho vui nhé! Và cũng xin CHUA đừng có tiếp tục xưng hô theo kiểu ... làm khổ nhau như vậy nữa nhé !

    Đừng gọi anh là chú

    Đừng gọi anh là chú
    Anh đã già lắm đâu
    Dù tóc đôi sợi bạc
    Và anh hói đỉnh đầu
    Anh...mới ngoài bốn chục
    Vẫn còn trẻ lắm mà
    Ông nội thì chưa thể
    Ông ngoại ...thì còn xa
    Ai lại cùng một lớp
    Cùng thày cô...cửa vào
    Mà xưng hô "chú- cháu"
    Anh thấy già làm sao
    Khoảng hai chục năm nữa
    Anh chỉ ...hơi già thôi
    Anh nói lần cuối rồi
    Đừng gọi anh là chú.
    PS : Cũng xin tiết lộ thêm 1 chi tiết là loi_hathanh cũng bị hói đầu. Hic hic. Khổ thế đấy. Quá trình sinh ra và lớn lên là...ít tóc. Khi sinh, rời khỏi bệnh viện la 3,7 kg.Đến năm 2 tuổi mới bắt đầu lơ thơ mọc tóc. Đến nay thì đã 73kg và trên đỉnh đầu đã...bắt đầu có khu vực giải toả.
  8. loi_hathanh

    loi_hathanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/12/2003
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0

    http://messenger.yahoo.com/hiddenemoticons.php;_ylt=AvStTvY87ivCjBgRGBUz659mMMIF
    Để anh chị em nhà mình có thêm 1 số biểu tượng muốn chèn thêm vào khi nói chuyện trên YM
    Được loi_hathanh sửa chữa / chuyển vào 23:37 ngày 21/01/2006
  9. loi_hathanh

    loi_hathanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/12/2003
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
  10. loi_hathanh

    loi_hathanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/12/2003
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Tình thương không lời
    Cha tôi dường như không biết thể hiện tình yêu thương của mình. Cả gia
    đình tôi sống vui vẻ và thoải mái, tất cả cũng là nhờ mẹ tôi. Hàng ngày cha
    cứ sáng sớm đi làm, chiều tối về nhà. Thế nhưng sau khi nghe mẹ tôi kể về
    những tội mà chúng tôi phạm phải trong ngày thì cha lại không ngớt lời rầy
    la chúng tôi.
    Có lần tôi ăn trộm một cây kẹo ở cửa tiệm nhỏ đầu phố. Cha biết chuyện và
    nhất định bắt tôi đem trả. Không những thế cha còn bắt tôi đến quét dọn cửa
    tiệm để chuộc lại lỗi lầm. Lần ấy duy chỉ có mẹ hiểu bởi dù sao tôi cũng chỉ
    là đứa trẻ mà thôi.
    Tôi chơi bóng sơ ý bị gãy chân. Trên đường đến bệnh viện, người ôm tôi vào
    lòng là mẹ. Cha dừng xe hơi của ông trước cửa phòng cấp cứu, nhưng
    người bảo vệ yêu cầu ông đậu xe nơi khác vì chỗ đó chỉ dành cho những xe
    cấp cứu đỗ mà thôi. Cha nghe xong liền nổi giận: "Thế ông tưởng xe của
    chúng tôi là xe gì? Xe du lịch chắc?" .
    Trong những buổi tiệc mừng sinh nhật của tôi, cha chẳng giống một người
    cha chung vui với tôi chút nào. Cha chỉ mải lo thổi bong bóng, bày bàn tiệc
    hoặc làm những việc phục vụ vặt vãnh. Vẫn là mẹ cắm nến lên bánh kem và
    đưa đến cho tôi thổi.
    Xem những album ảnh, bạn bè thường hỏi: "Cha bạn ở đâu vậy?". Chỉ có
    trời mới hiểu nổi, vì lúc nào cha cũng là người cầm máy chụp hình. Còn mẹ
    và tôi thì luôn cười tươi như hoa và ảnh chụp dĩ nhiên là vô số.
    Tôi còn nhớ có lần mẹ nhờ cha dạy cho tôi tập đi xe đạp. Tôi xin cha khoan
    hãy buông tay ra, nhưng cha nói đã đến lúc cha không nên vịn xe cho tôi
    nữa. Và thế là cha buông tay. Tôi té xuống đất, mẹ vội chạy lại đỡ tôi dậy,
    còn cha thì khoát tay ra hiệu mẹ tránh ra. Lúc đó tôi rất giận, và nhất định
    phải chứng tỏ cho cha thấy tôi cũng không cần sự giúp đỡ. Nghĩ vậy tôi lập
    tức gắng leo lại lên xe và chạy một mình cho cha xem. Lúc ấy cha chỉ đứng
    yên và nở một nụ cười.
    Tôi vào đại học, tất cả thư từ đều do mẹ viết cho tôi. Cha chỉ gửi tiền ăn học
    và duy nhất một bức thư ngắn trong vòng bốn năm trời, nội dung chỉ vẻn vẹn
    vài dòng về chuyện tôi rời khỏi nhà đi học xa nên chẳng còn ai đá bóng trên
    thảm cỏ trước nhà nữa khiến thảm cỏ của cha ngày một tươi tốt.
    Mỗi lần tôi gọi điện về nhà, cha dường như đều rất muốn trò chuyện với tôi
    nhưng cuối cùng ông lại nói: "Cha gọi mẹ lại nghe điện nhé!" .
    Thế rồi tôi cũng kết hôn, lại vẫn là mẹ khóc. Cha chỉ sụt sịt mũi vài cái rồi
    bước ngay ra khỏi phòng.
    Từ bé đến lớn, cha chỉ thường nói với tôi những điều như: Con đi đâu đấy? ,
    Mấy giờ về? , Xe còn đủ xăng không? , Không, không được đi...
    Cha hoàn toàn không biết thể hiện tình yêu thương của mình. Trừ phi...Trừ
    phi... Phải chăng cha đã thể hiện rất nhiều nhưng tôi lại vô tình không cảm
    nhận được tình thương yêu bao la đó?
    ( ST )
    Gửi thêm tới mọi người một câu chuyện ý nghĩa nữa. Sở dĩ loi_hathanh liên tục oanh tạc như vậy ( post bài ) vì Lợi sợ sang tuần tới bận quá, không có thời gian về chuồng. Nhưng chắc chắn là trước khi nghỉ Tết cũng phải " chiêu đãi" anh chị em trong nhà mình 1 cái gì đấy
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này