1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

VIÊN ĐÁ ĐỎ HÌNH TRÁI TIM

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi lovelymadly, 30/04/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    VIÊN ĐÁ ĐỎ HÌNH TRÁI TIM

    Sally (27/04/2009)
    CHƯƠNG MỘT: ĐÊM TỐI TRỜI
    Tôi hai mươi tuổi. Cao một mét năm mươi lăm, nặng bốn mươi tám kí lô, trắng trẻo, mũi không tẹt và miệng cũng không rộng. Điều đó có nghĩa là so với tiêu chuẩn phương Đông thì tôi được gọi là xinh xắn, và đáng yêu.
    Tôi vừa trải qua một cuộc tình đầy nước mắt, và mệt mỏi với cuộc sống đầy những bon chen, với những nấc thang danh vọng. Tôi thèm muốn một cuộc sống tự do, vứt bỏ mọi phiền lo nơi này. Boston thật yên bình với những hàng cây xanh rì rào, nhưng có lẽ lòng tôi lại chưa bao giờ bình yên. Và đó chính là lí do đã đẩy tôi lên hai chuyến máy bay tám giờ đến Utah. Tôi nộp đơn làm nhân viên ở một khu nghỉ mát cao cấp ở Utah.
    Máy bay đáp xuống sân bay nội địa Utah vào giữa đêm khuya. Sân bay nhỏ bé, nằm chơ vơ trên một ngọn đồi xa cách thành phố. Không gian ảm đạm với nhiều bụi cây rậm rạp xung quanh dễ tạo cảm giác gai gai khó ở cho những kẻ tha hương lẻ loi, sợ hãi những thứ ko hình dạng. Tôi bước ra khỏi sân bay, chợt thất vọng nhận ra chưa bao giờ trong đời mình lại có thể ở xa cách thế giới hiện đại đến vậy. Không taxi, không điện thoại, không hàng quán. Cảm giác hoảng sợ xâm chiếm mặc dù tôi vốn là một đứa khá gan dạ. Giả như lúc ấy có một toán cướp đi ngang thì có lẽ tôi cũng bỏ mạng nơi này rồi. Tôi cứ kéo chiếc vali đi tới đi lui, và nước mắt thì chỉ chực trào ra. Đúng giữa lúc tôi tuyệt vọng gần như sắp khóc thì một phi công đoàn đi ra. Một bà tiếp viên gương mặt đầy phấn son đúng chuẩn tiếp viên hàng không của một hãng nội địa Mỹ, và hai người phi công. Tôi lấy can đảm lại gần hỏi:
    - Xin lỗi ông bà, cho cháu hỏi ở gần đây có khách sạn nào không ạ?
    - Tôi cũng không biết. Nhưng nếu cháu muốn, cháu có thể đi cùng chúng tôi đến khách sạn chúng tôi. Ở đó có lẽ sẽ còn phòng dành cho cháu.
    - Vậy thì tốt quá. Cháu cảm ơn ?" Tôi trả lời, cảm thấy cuộc đời bớt ngang trái một chút.
    - Ồ, không có gì. Cháu lên xe đi.
    Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế là tối nay không phải ngủ gục ở một cái sân bay xơ xác nhỏ bé không bóng người qua lại. Mà nếu như có người qua lại, có lẽ tôi sẽ càng sợ hơn. Tuy vậy, chỉ đến khi đã ở trong phòng khách sạn, khóa chặt cửa lại, bật tivi lên, và nằm trên giường sau khi đã ngâm đến nửa tiếng đồng hồ trong bồn tắm nước nóng, tôi mới yên tâm tin rằng chẳng còn gì đáng sợ có thể xảy ra cho mình được nữa.
    Buổi sáng ngày hôm sau, khách sạn cho người đưa tôi ra tận bến chờ xe buýt. Nói là một bến chờ xe buýt nhưng thực ra đó chỉ là một cái quầy bán vé nhỏ nằm khiêm nhường trong một góc của tiệm thức ăn nhanh McDonald, biểu tượng không thành văn của nước Mỹ, và hành khách có thể vừa đợi xe buýt vừa nhấm nháp một chiếc bánh hamburger. Đến giờ tôi mới có dịp nhìn rõ quang cảnh Utah qua khung cửa kính còn đọng vết sương sớm. Khác hẳn với Boston phồn hoa với đủ thứ âm thanh sôi động của cuộc sống dường như không bao giờ ngơi nghỉ, Utah hẻo lánh với những ngôi nhà be bé xinh xinh nằm giữa những vườn cây rộng thênh thang thiếu bàn tay người chăm sóc, cỏ mọc um tùm, yên lặng một nỗi buồn hiu hắt. Tôi chợt thấy hối hận, tự hỏi không hiểu mình đến nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì. Cuộc sống ở đây không có và dường như đã hoàn toàn miễn nhiễm với sự sôi động của thế giới hiện đại. Tất cả trôi qua từ từ chậm chạp như trêu ngươi những tên trẻ tuổi đã quen cuốn mình theo dòng chảy ồn ào của cuộc sống hỗn tạp như tôi. Tôi nhìn quanh, thở dài lần thứ bảy, tính từ lúc ngồi xuống cái ghế nhỏ trong góc tiệm.
    Đúng mười một giờ. Một chiếc xe của khu nghỉ mát đến đón tôi lên khu nhà hàng khách sạn chính trên núi. Tôi lên xe, chọn cho mình một chỗ cạnh cửa sổ, lặng lẽ quan sát những hàng thông rì rào dọc con đường quanh co vắng vẻ. Tôi được phân công ở cùng với một cô bạn người Malaysia, làn da ngăm rám nắng, miệng rộng và cao khoảng một mét sáu. Có nghĩa là so với tiêu chuẩn phương Tây, cô ấy đẹp.
    - Xin chào. Tên tớ là Jess. Tớ là người Malay. Còn cậu?
    - Cậu có thể gọi tớ là Tâm. Tớ là người Việt Nam.
    - Ồ, thế ư? Tớ đã đến Việt Nam một lần rồi. Rất ấn tượng. À mà này, cậu có muốn đi dạo một vòng không?
    - Thế thì tuyệt quá. Chúng ta đi thôi ?" Tôi vui vẻ trả lời, hài lòng vì đã kiếm ngay được một người bạn gái ở nơi xa lạ này.
    Jess có vẻ là một người thân thiện, liên tục cười nói và bình luận về khung cảnh quanh khu chúng tôi ở. Khu khách sạn bao gồm mười hai tòa nhà, được xây dựng theo lối kiến trúc kiểu Gothic thời kỳ Phục Hưng (??????). Sau khi dạo một vòng quanh khu nghỉ mát, chúng tôi quay lại sảnh chính, vừa lúc gặp bốn cô gái châu Á đang khệ nệ khiêng vali vào quầy tiếp tân, í ới gọi nhau. Hóa ra mình không phải là người Châu Á duy nhất ở đây, tôi tự nhủ, hơi thất vọng khi cảm thấy mình không còn là ?ocủa hiếm? nữa.
    Hôm đầu tiên như vậy là ổn. Sau những thất vọng về một thành phố vắng vẻ ít người, tôi bắt đầu cảm thấy thích Utah. Quang cảnh nơi đây đẹp một cách kì lạ. Giữa màu vàng rực của hoàng hôn rọi sáng những dãy núi đá đỏ, tôi có cảm giác như đang đứng giữa chốn thần tiên. Những dãy núi được tạo từ đá qua sự xâm thực của nước mưa, không khí và gió sau thời gian hàng nhiều triệu năm đã hình thành nên một kì quan mà chỉ cần một lần được ngắm nhìn, bạn sẽ có cảm giác cuộc sống thật vô thường. Chỉ bằng trở về với thiên nhiên, gột bỏ những thù hận, nhưng mệt mỏi đời thường và dành tặng mình một buổi chiều đầy nắng và gió lộng, tôi đã thấy thật thanh thản đến kì lạ. Bỗng chốc tôi thầm cám ơn người đã bỏ tôi trong chiều mưa ấy, đã giúp tôi hiểu được trên đời thế nào là yêu, thế nào là sự đau khổ tột cùng, và thế nào là sự mạnh mẽ tiềm ẩn trong mỗi con người. Tôi không còn thù hận, không còn ganh ghét. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới đầy niềm vui. Nhất định là vậy.
    CHƯƠNG HAI: GẶP GỠ
    Tôi thức dậy lúc mặt trời đã lên khá cao, hậu quả của một ngày dài di chuyển mệt mỏi. Tiếng ngáy của cô bạn Jess cùng phòng vẫn đều đều, làm tôi hơi buồn cười. Thực sự nếu nhắm mắt lại và chỉ nghe tiếng ngáy này, có lẽ ko ai nghĩ đó lại là một cô gái ưa nhìn với giọng nói ngọt lịm. Sau khi đánh thức Jess dậy và làm vệ sinh cá nhân, chúng tôi vội vã đến gặp người quản lý chính để nhận công việc. Tôi được phân công làm trợ lý đầu bếp, hơi oái oăm một chút đối với người cả đời chỉ biết đổ chả trứng và nấu cơm bằng lò viba như tôi. Nói một chút về người quản lí này, bà tên Mary, tóc cắt ngắn úp vào gương mặt đã có những vết chân chim. Bà là một người ít thể hiện cảm xúc, nhưng đối xử với nhân viên rất công bằng. Lúc biết tôi ko rành công việc bếp núc, bà chỉ cười, vỗ nhẹ vai tôi và bảo rằng ?oĐừng lo. Rồi cô sẽ quen với công việc thôi. Đi nào, tôi đưa cô đến gặp các đồng nghiệp.?
    Nhà bếp ở đây rất rộng, chia làm nhiều gian, mỗi gian chịu trách nhiệm chế biến những món ăn khác nhau. Gian của tôi phụ trách những món salad trộn và đồ tráng miệng. Sau khi Mary giới thiệu tôi với mọi người, một người đàn ông trung niên trong nhóm, với gương mặt hóm hỉnh, chủ động tiến tới bắt tay tôi:
    - Xin chào. Tôi là J.B. Cứ gọi thế cho khỏe.
    - Chào chú. Tôi là Tâm. Rất mong chú giúp đỡ.
    - Ồ, được thôi đừng lo. Chút nữa tôi sẽ chỉ cho cô làm salad. Tưởng khó chứ thật ra rất dễ là đằng khác. Mà này cô để ý thấy anh chàng to béo đằng kia không, anh ta là James, một trong ba bếp trưởng, tính tình rất khó chịu. Cô có thể ăn bất kì món gì ở đây, nhưng nhớ là chỉ lúc nào không có mặt anh ta.
    Tôi không nhịn được cười khi J.B phùng mắt, lè lưỡi về phía James, người đàn ông to béo khoảng chừng ba mươi tuổi. Bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi ngoảnh mặt lại.
    - Xin chào. Cậu chắc là nhân viên mới. Tôi là John. Rất vui được làm quen.
    - Ơ, xin chào. Tôi là Tâm.
    Đó là một anh chàng với những nét Mỹ điển hình, tóc vàng, mắt xanh, và cao khoảng một mét tám lăm. Gương mặt có những nét rất lôi cuốn. Trong phút chốc, tôi nhìn sững, có cảm giác như đang nhìn thấy một người mẫu. Anh ta đội một cái khăn trên đầu, rất khác biệt so với những người khác trong bếp. Đồng phục nhân viên trong bếp là một bộ đồ màu đen, mũ đen. Trông tôi lại càng nhỏ bé trong bộ đồng phục được may theo kích cỡ của người Mỹ.
    - Cậu mấy tuổi nhỉ? ?" John hỏi.
    - Tớ hai mươi tuổi. Còn cậu?
    - Gì? Thật á? Trông cậu tôi có cảm giác cậu chỉ mới mười sáu tuổi. Còn tôi mười chin tuổi.
    - Nhiều người bảo tôi vậy. Có lẽ bởi vì tôi nhỏ bé.
    - Cậu là sinh viên à? Tôi đang học năm nhất trường X.
    - Uh.
    - Tóc cậu dài nhỉ? Tôi thích những cô bé tóc dài, trông rất nữ tính ?" John nhìn tôi, vẻ trầm trồ.
    - Cám ơn ?" Tôi trả lời, cảm thấy như được đền bù với bao công sức nuôi dưỡng mái tóc này.
    Dù vậy, kể từ lúc đó, tôi và John không nói thêm lời nào nữa. Tôi vốn là người trầm tính và ít nói.
    Kết thúc một buổi làm việc. Với tôi, ngày làm việc đầu tiên như vậy là ổn. Tôi đã quen thêm được Ryan, một anh chàng bếp phụ như tôi với những hình xăm chằng chịt trên người nhưng lại có nụ cười rất hiền và thu hút. Ryan có một cô bạn gái người Thái, tên Pum, hầu bàn. Cả hai thường thể hiện tình cảm một cách công khai ở giữa bếp, đôi lúc gây nên sự khó chịu cho người khác. Kế tiếp là Genie, hai mươi tuổi, đã có chồng và một con gái nhỏ. Genie đẹp một cách sang trọng nhưng tính tình có vẻ cáu gắt, và Josh, chồng của Genie. Ở Josh toát lên một điều gì đó rất chân thành và đáng yêu, với đôi mắt tinh nghịch và khuôn mặt đẹp một cách quần chúng. Cuối cùng là hai chị em bà Anne và Melanie, những người phụ nữ luống tuổi không gia đình. Bà Anne tính cách có phần khó chịu, nhưng bà Melanie thì ngược lại, rất điềm dạm và hiền lành. Tôi rất thích bà, thường xoa xoa cái bụng tròn lẵn của bà và nói:
    - Bụng bà thật đẹp, Melanie ạ.
    - Bụng cháu cũng vậy ?" Bà Melanie thường cười to và cốc yêu lên đầu tôi.
    John cũng rất yêu mến bà Melanie. Cậu ấy với tôi thường không có chuyện gì để nói, nhưng mỗi lần tôi ôm Melanie, John sẽ chạy lại bên và bảo rằng:
    - Tâm, cậu không được giành Melanie với tôi. Bà yêu ai hơn, Melanie? Tâm hay cháu?
    - Ta yêu cả hai cháu. Được chưa nào?
    Và thế là cả ba chúng tôi sẽ cùng cười vang cả bếp. Chỉ những lúc ấy tôi mới thấy John thật dễ gần.
    Trong bếp còn có một anh chàng kính cận cao ráo tên Phillip, có vẻ rất nghiêm túc. Anh ta thường đứng yên trong một góc để hoàn thành công việc của mình nên chúng tôi không thường xuyên tiếp xúc với nhau lắm.
    Hôm nay, sau buổi làm việc, tôi bỗng không muốn quay về căn phòng nhỏ xíu. Tôi đi lang thang từ nơi này sang nơi khác, cho đến lúc chân đã mệt mỏi. Tôi kiếm một cái gốc cây to và ngồi xuống, từ từ ngắm người qua lại.
    - Cậu là nhân viên mới đến đúng không?
    Trước mặt tôi là một người thanh niên trẻ, mái tóc xoăn từng lọn. Và người đứng bên cạnh là một anh chàng châu á thấp bé, với một nụ cười như những anh chàng cướp giật ngoài phố, trông rất ám ảnh.
    - Sao anh biết?
    - Ồ, cái khu nghỉ mát này nhân viên ít mà. Mọi người đều quen biết nhau cả. Tôi là Nelson, bảo vệ khu này.
    - Tôi là Peter ?" anh chàng châu Á tiếp lời ?" Tôi là người Nhật sinh ra ở Mỹ. Bạn là người nước nào?
    - Tôi là người Việt Nam đang du học ở đây. Tôi chỉ đến đây làm thêm mấy tháng hè thôi.
    - Thế à? Hai anh chàng cùng kêu lên.
    Nelson hiện đang là sinh viên ngành Y, và luôn thích thú với thiên nhiên núi rừng, cho nên anh đến nơi này làm thêm trong ba tháng hè. Nhìn kĩ thì Nelson khá đẹp trai, một vẻ đẹp đầy nam tính. Còn Peter đã ba mươi tuổi, chưa vợ, và cũng chưa có người yêu. Hai người sống cùng phòng với nhau. Sau khi giới thiệu và hỏi chuyện qua loa, chúng tôi đến phòng ponderosa ?"phòng vui chơi giải trí ?" và đánh bóng bàn giết thời gian. Khi tôi trở về phòng thì trời đã tối mịt, dọc hai bên đường, ánh đèn hiu hắt vắt lên những cành thông già một thứ ánh sáng nhờ nhờ như tô đậm thêm cái tĩnh mịch của đêm tối.
    - Tâm này ?" Jess, cô bạn người Malaysia lên tiếng.
    - Gì cơ? ?" Tôi quay lại, sau khi cởi áo khoác treo lên móc áo.
    - Tớ có thể tâm sự với cậu được không?
    - Tất nhiên rồi.
    - Cậu biết Nelson không nhỉ? Tớ nghĩ là tớ đã thích anh ta mất rồi.
    - Ai cơ? Cái anh chàng tóc xoăn vàng làm bảo vệ đấy hả?
    - Uh, anh đấy đấy. Cứ mỗi lần thấy anh ấy là tim tớ đập mạnh ?" Mắt Jess chớp chớp vẻ mơ mộng.
    - Nhưng cậu có bạn trai rồi cơ mà? ?" Tôi hơi ngạc nhiên.
    - Cậu thật là ngây thơ. Có bạn trai thì sao chứ? Rồi Nelson sẽ yêu tớ - Jess cười khúc khích vẻ rất tự tin.
    - Uh. Cậu xinh đẹp mà ?" Tôi nói, không nhận ra vẻ thờ ơ trong câu bình luận của mình.
    Và tôi nằm quay vào góc nhưng không ngủ được. Nelson à? Tôi chẳng biết gì nhiều về anh ta, chỉ trừ việc anh ta đánh bóng bàn hay, và trông cũng khá hút mắt. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy John có điều gì đó thu hút hơn anh ta. Tôi trở mình, tự hỏi tại sao người ta lại muốn dính vào cái vòng luẩn quẩn của thứ tình cảm mơ hồ ấy nhỉ. Thứ tình cảm ấy chỉ làm con người yếu đuối đi, và thậm chí đôi khi nó làm thay đổi cả bản chất một con người từ lương thiện thành ích kỉ và xấu xa. Tình yêu ư? Thật là một thứ tình cảm con người không nên có.
  2. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG BA: NGƯỜI MỚI ĐẾN
    Hôm nay bếp chúng tôi có hai người mới đến từ Phillipines. Một anh chàng đen nhẻm và thấp bé tên Jack, và một cô gái cũng da ngăm, tóc dài tên Ellen. Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người trong bếp kể cả tôi đều yêu mến Ellen. Tôi và Ellen nhanh chóng trở thành những người bạn. Ở cô ấy hoàn toàn không có một sự xã giao giả tạo, mà toát lên một sự chân thành đến độ tôi có cảm giác rằng cô ấy không ghét ai cả. Nhưng tất nhiên, là con người, ai cũng sẽ có những cảm xúc yêu ghét. Và như tất cả mọi người khác, cô ấy không thích cái tính cầu toàn và hay sai bảo của James, anh chàng bếp trưởng to béo. Ellen chỉ mới đến hai ngày, nhưng mọi người trong bếp đều dành cho cô một tình cảm nồng ấm. Kể cả John, một con người ít khi nói chuyện với ai, chỉ thường ngồi lặng lẽ một góc đọc sách mỗi khi xong việc, lại bỗng nhiên nói cười linh hoạt, thậm chí đùa giỡn với Ellen. Tôi cũng có thể đọc được trong ánh mắt của Ellen một thứ tình cảm mơ hồ về John. Và đột nhiên tôi cảm thấy mình đang ghen tức. Vì sao ư? Bởi vì tôi cảm thấy mình không hề thua kém Ellen ở một điểm nào cả. Không xét đến sự nhanh nhạy đầu óc thì tôi cũng xinh xắn hơn cô ấy mà, vậy tại sao John lại chú ý đến Ellen mà không phải tôi? Nhưng mà tôi đấy sao? Tôi đang ghen tức đấy sao? Dường như trời lại càng muốn trêu tức tôi khi mà Mary thường xuyên phân Ellen và John làm cùng ca. Nhưng tất nhiên, tôi là một người kín đáo, cho nên tôi sẽ không bao giờ bộc lộ ra tình cảm của mình một cách lộ liễu. Tôi biết điểm hấp dẫn của mình chính là sự lạnh lùng.
    Một ngày nọ, lúc tôi đang cắt trứng luộc ra thành từng khoanh, Ellen tới bên cạnh, hấp háy mắt.
    - Tâm.
    - Gì vậy Ellen?
    - Tớ kể cho cậu nghe một chuyện bí mật: John tặng tớ một cái vòng đeo ghi chữ ?oI love you?
    - Nghĩa là John đã nói yêu cậu? ?" Tôi nghe tim mình khô khốc.
    - Không. Anh ấy không nói gì cả. Anh ấy chỉ bỏ vào tay tớ sau buổi leo núi tối qua.
    - Vậy ư? Hai người rất đẹp đôi đấy ?" Tôi thấy mình dấm dẳn.
    - À này, cậu biết anh phụ bếp Ryan và cô gái người Thái, Pum chứ? ?" Ellen vẫn vô tư nói chuyện.
    - Biết. Mà sao?
    - Hôm qua tớ nghe bác Lance kể rằng Ryan từng có một vị hôn thê người Canada. Nhưng Pum thích Ryan nên đã chuốc rượu cho Ryan say rồi ngủ với anh ta. Ryan đã chia tay với cô vợ sắp cưới ngay sau đó.
    - Vậy à? Tình yêu của người Mỹ thật nhạt nhẽo ?" Tôi kết luận một cách không thể thờ ơ hơn.
    Tôi chẳng muốn biết thêm một điều gì nữa. Và buổi chiều hôm ấy thật tồi tệ đối với tôi. Tôi không nghĩ rằng mình thích John, nhưng lại không giải thích được tại sao tôi cảm thấy bực bội. Tôi đi dạo loanh quanh qua những con đường nhỏ lát đá, và tìm kiếm một nơi bình yên. Tôi cứ đi mãi, đi mãi, đến gần gốc cây già. Đó là nơi mà tôi gặp anh chàng tóc xoăn vàng Nelson và tay người Nhật thấp bé. Và hình như chúng tôi có duyên. Nelson đang ngồi đọc sách một mình trên ghế đá.
    - Tôi ngồi được không? ?" Tôi bắt chuyện.
    - Được. Ghế dành cho tất cả mọi người đấy thôi ?" Nelson nói, cố tỏ ra hài hước.
    - Anh đang đọc truyện gì đấy?
    Nelson đưa tôi xem tiêu đề cuốn sách.
    - Ruồi trâu? Cuốn này tôi đã đọc đến ba lần rồi đấy, nhưng là bản tiếng Việt.
    - Thật sao? Cô thích truyện này chứ.
    - Rất thích. Tôi đã khóc khi lần đầu tiên đọc cuốn này. Anh thì sao?
    Nelson mỉm cười, cứ như là anh ta cho rằng tôi thật là đồ con gái mau nước mắt. Tay người Nhật đã bỏ đi đâu đó. Tôi bỗng thấy tức tối. Những bực tức từ buổi chiều bỗng đổ dồn lại.
    - Sao anh lại cười tôi chứ? Khóc thì có vấn đề gì đâu. Truyện xúc động thì tôi khóc thôi.
    - Thôi nào. Tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ thấy rằng cô rất đáng yêu.
    - Cám ơn ?" Đột nhiên tôi nghĩ tới Jess và cảm thấy một sự hài lòng khó hiểu.
    - Tôi nghĩ rằng cô phải đỏ mặt lên và không nói gì kia ?" Nelson tiếp, lại cười.
    - Tôi không có thói quen đó ?" Tôi trả lời lạnh lùng.
    - Ồ, vậy xem như tôi có lỗi ?" Nelson nói với giọng làm hòa, có vẻ đã nhận ra sự khó chịu của tôi ?" Tôi đang muốn tìm một số cuốn sách để đọc. Cô có thể giúp tôi được không?
    - Tôi thích ?oThép đã tôi thế đấy?, ?oChiến tranh và hòa bình?. Anh đọc chưa?
    - Ô? Những cuốn sách cô yêu thích đều là của Nga. Cô biết tôi là người Nga đúng không?
    - Không hề. Anh là người Mỹ mà ?" Tôi hơi ngạc nhiên.
    - Tôi chỉ được sinh ra ở Mỹ thôi. Tổ tiên tôi là người Nga, ?onhững người khốn khổ? ?" Nelson nháy mắt nhấn mạnh cụm từ cuối.
    Không hẹn mà chúng tôi cùng bật cười.
    - Anh biết không? Tôi rất thích đọc truyện, nghe nhạc và uống coffee.
    - Tôi cũng vậy. Một cảm giác rất thanh thản, nhẹ nhàng đúng không?
    - Đúng vậy. Tôi có cảm giác như mình là một là bà già vậy.
    Nelson lại mỉm cười. Nhưng tôi không còn cảm thấy đáng ghét như lúc nãy, mà trái lại, khi nhìn kĩ, tôi thấy nụ cười ấy rất dễ mến.
    Lần đầu tiên tôi thấy thích thú một cuộc trò chuyện với người khác phái, lại là một người nước ngoài. Chúng tôi nói về rất nhiều thứ, về những cuốn sách, những phong cảnh thiên nhiên, và cả về con người.
    - Tâm này, cô biết không, trên đời này có ba loại phụ nữ đẹp: một loại người biết mình đẹp và ra sức chăm chút cho vẻ đẹp đó, dùng nó làm công cụ cho sự thăng tiến của mình. Loại thứ hai là loại phụ nữ đẹp nhưng không có đầu óc, suốt đời sống dựa dẫm. Và loại cuối cùng là loại người biết mình đẹp nhưng lại không tự tin về chính mình.
    - Vậy anh cho rằng tôi thuộc loại người nào? ?" Tôi hỏi, hơi giễu cợt.
    - Cô là loại thứ ba.
    - Anh nghĩ rằng tôi đẹp?
    - Đúng vậy. Và cô cũng rất thông minh. Tôi có thể đọc được điều đó. Chỉ có điều là, cô cần biết cách lùi một bước để tiến xa ba bước. Và cần nhất là phải tự tin.
    Tôi ngạc nhiên nhìn con người đang ngồi đối diện. Đó không phải là một anh chàng đầu óc rỗng tuếch, chỉ có mỗi vẻ đẹp bên ngoài. Trái lại, đó là một con người sâu sắc với những kiến thức sâu rộng. Nói chuyện với Nelson đem lại cho tôi một cảm giác phấn khích, và tôi có thể nói lên được những ý kiến của mình, mặc dù tôi vốn là một đứa không tự tin cho lắm.
    - Ngày mai tôi sẽ xuống thành phố cùng Lance. Cô đi cùng chứ? Tôi sẽ chỉ cách cho cô tập sự tự tin, can đảm cho chính mình.
    - Thật chứ? Vậy mai tôi sẽ gặp anh ở phòng ăn lúc tám giờ sáng.
    - Ok. Nhưng có một điều cô phải hứa với tôi. Cô phải ăn mặc thật xinh đẹp. Có thể trang điểm nếu cô muốn.
    Tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng. Dường như những buồn bực hồi chiều đã dần dần trôi vào quên lãng. Hôm ấy, tôi đã đọc uống một cốc coffee, nghe nhạc và đọc một cuốn truyện nhẹ nhàng trên mạng. Và cuộc sống có lẽ cũng chỉ cần có vậy.
  3. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG BỐN: LỪA ĐẢO HAY SỰ TỰ TIN?
    Đồng hồ đánh thức tôi dậy lúc bảy giờ sáng. Trời đã tờ mờ tỏ. Tôi lao nhanh vào phòng tắm rửa, và chọn một bộ váy ưng ý nhất. Tôi vốn không biết trang điểm, nên chỉ tô một chút son hồng cho tươi tắn. Nhìn ngắm một lúc trong gương, tôi thấy mình giống như búp bê barbie được trưng bày trên các cửa tiệm lộng kính. Lúc tôi đến nhà ăn thì Lance và Nelson đã ở sẵn đó. Nelson mặc một cái áo sơ-mi trắng, đi giày đen bít mũi. Tôi vốn thích đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nên với tôi, Nelson trông giống như một người mẫu chuẩn.
    - Tâm, hôm nay cô đẹp lắm ?" Lance ngắm nhìn tôi một cách chăm chú.
    - Cám ơn ?" Tôi nói và chẳng buồn nhìn Lance. So với Nelson, trông Lance thật kịch cỡm, cho dù anh ta có ăn mặc sang trọng đến mức nào đi nữa. Và một điều tôi không thích ở Lance là anh ta quá khoe khoang và ích kỉ. Tôi đã từng nhìn thấy Lance giấu tiền tips mặc dù anh ta cần phải share tiền cho bồi bàn cùng phục vụ. Anh ta cho rằng anh ta làm vậy vì anh ta là người đã làm lâu năm. Và có một điều tôi ghét hơn ở anh ta là anh ta quá đeo bám tôi mọi lúc mọi nơi. Lance giống như một cái u nhọt mà tôi chỉ muốn nhổ đi ngay lập tức. Anh ta thường nói với giọng cao ngạo rằng tôi sẽ yêu anh ta, không sớm thì muộn bởi vì tôi là châu á và con gái châu á rất tham tiền. Thậm chí anh ta thể hiện tình yêu đối với tôi bằng cách la hét trong bếp ?oAnh yêu em, Tâm?. Tôi thật sự rất ghét anh ta.
    Bình minh đã lấp ló sau những hàng thông xanh. Những tia nắng đầu tiên đang rọi sáng cả vùng núi. Những dãy núi chuyển dần từ màu đỏ sang màu vàng sóng sánh trông rất thích mắt. Tôi có cảm giác như đang đứng trước một mỏ vàng của thiên nhiên. Bầu trời giống như một bữa tiệc đủ màu sắc, có màu vàng cam của ánh mặt trời, màu xanh trong biên biếc và màu trắng của những đám mây trôi lững lờ, tất cả tạo nên một hỗn hợp đẹp đến kì lạ.
    - Chúng ta đi được chưa?
    Tôi cố tình hỏi Nelson nhưng Lance đã nhanh chóng trả lời. Nelson không nói gì, chỉ nhìn tôi cười. Thế mà tôi đã trông chờ ở anh ta một lời khen. Có một điều thật kì lạ là phụ nữ thường rất thích được những người đàn ông đẹp trai khen ngợi, cho dù có thể cô ấy không có tình cảm gì với người đàn ông ấy.
    - Chúng ta đi đâu đây? ?" Tôi hỏi
    - Cứ đi theo chúng tôi rồi biết. ?" Nelson trả lời.
    Nơi chúng tôi đến là một nơi bán xe ôtô.
    - Chúng ta tới đây làm gì? ?" Tôi ngạc nhiên
    - Cứ làm theo những gì tôi bảo, Tâm. Lance, anh chờ ở đây nhé. Còn Tâm, nhớ lời tôi nè. Chúng ta sẽ đi vào đó mua xe.
    - Mua xe?
    - Đúng vậy. Thực ra chúng ta không mua xe mà chỉ thử xe. Nghe tôi nói này, cô hãy tỏ ra là một người giàu có, cư xử đúng chuẩn mực.
    Tôi đi theo Nelson vào trong. Ở đây có rất nhiều xe đẹp, những loại xe tôi chưa từng thấy bao giờ, và cũng chưa từng lái xe một lần trong đời. Các loại xe được xếp theo từng dãy rất thẳng hàng, chia đều ra từng ô. Có một đường lát thảm màu đỏ ở giữa các hàng xe, đủ để cho xe chạy vào đường chạy thử. Tôi chưa bao giờ được đến một nơi bán xe như thế này. Đường xe chạy trông giống như những con đường tôi thường thấy trên các trò chơi điện tử. Ở hai bên đường chạy là những bãi cỏ được cắt tỉa trên rất mát mắt.
    Nelson tiếp cận một người đàn ông to béo, rồi trở lại, hỏi tôi:
    - Cô thích chiếc nào?
    - Tôi thích chiếc màu đỏ. Trông rất bắt mắt và sang trọng.
    - Vậy chúng ta sẽ thử chiếc xe đó trước tiên.
    Lần đầu tiên tôi được ngồi trên một chiếc xe ô tô đắt tiền đến vậy. Cảm giác thật kì lạ. Nelson hỏi tôi có muốn lái thử không. Tôi ngập ngừng:
    - Nhưng tôi không biết lái xe.
    - Có khó gì đâu. Tôi sẽ tập cho cô.
    Chúng tôi đã thử hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, cho đến lúc cả hai đều cảm thấy chán ngán. Người chủ vẫn không một chút phàn nàn khó chịu. Nelson vứt trả lại chiếc chìa khóa xe và kéo tôi đi. Người đàn ông to béo vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
    - Cô thích chứ? Lái xe rất tuyệt đúng không?
    - Đúng vậy. Cảm ơn anh. Mặc dù tôi hơi run. Mà anh đã nói gì với người đàn ông ấy vậy?
    - Lúc nào?
    - Lúc mới đến.
    - Ồ, tôi đã chủ động tiếp cận ông ấy, và nói rằng ?oNghe này. Tôi là Jacob, còn cô gái đằng kia là bạn gái tôi. Tôi mới có bằng lái xe tuần trước, (mặc dù rằng tôi chưa hề có bằng lái xe) và tôi đang có một tài khoản lớn trong ngân hàng. Tôi muốn mua một chiếc xe của ông, được chứ?. Ông ta thấy tôi và cô ăn mặc sang trọng, và điều cốt yếu là tôi không cố gắng để làm cho ông ta tin rằng tôi nói thật, mà là tôi cư xử để ông ta nghĩ rằng điều đó hiển nhiên thật. Cô hiểu không? Có vẻ hơi rắc rối một chút.
    - Tôi hiểu. Nghĩa là cái sự thật rằng anh có tiền, có bằng lái xe và có một khoản tiền lớn là một sự thật hiển nhiên, cho dù rằng đó không phải là sự thật?
    - Đúng vậy. Nói tóm lại khi cô nói dối thì cần phải tự tin và bình tĩnh, đừng cố gắng tỏ ra rằng mình muốn người ta tin mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi dạy cô nói dối. Cũng giống như những người kinh doanh, có thể họ không có nhiều tiền đến vậy, nhưng họ sẽ làm cho người khác nghĩ rằng họ có rất nhiều tiền. Điều đó sẽ làm cho công việc của họ dễ dàng hơn. Để làm được vậy, cô cần tự tin, không được sợ sệt bất kì một điều gì cả. Chỉ cần cô tin rằng mình làm được thì những người khác sẽ tin như vậy.
    - Tôi hiểu.
    - Bây giờ thì chúng ta sẽ đi ăn và sau đó sẽ đi xem phim hay đi dạo phố. Cô có muốn chúng ta bỏ rơi Lance không?
    Tôi gật đầu đồng ý, bởi lẽ tôi cũng không thích cái anh chàng có đôi mắt không mấy trung thực và nụ cười ám ảnh kinh dị ấy.
    - Ok. Vậy tôi hẹn anh ở quán Starbucks trong vòng nửa tiếng.
    Tôi giữ cho mình một gương mặt thật tươi tắn. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi cười với Lance.
    - Lance này
    - Gì Tâm?
    Gương mặt anh ta thật ngu xuẩn và ngớ ngẩn.
    - Ngày mai là sinh nhật tôi. Tôi cần đi mua một số thứ. Nhưng có lẽ tôi sẽ về muộn. Anh sẽ chờ tôi ở đây, lúc 6h chiều chứ?
    - Tâm đi đâu, tôi đưa Tâm đi.
    - Không cần đâu. Anh có thể dùng thời gian đó để làm một việc gì đó, chẳng hạn mua quà cho tôi?
    Tôi nháy mắt cười. Lance dường như nghĩ rằng tôi đã bật tín hiệu cho anh ta. Anh ta cười lớn, để lộ hàm răng trắng bóc 1 cách rợn rợn. Và không chờ anh ta trả lời, tôi bước đi thật nhanh, tuy rằng không quên ngoái đầu lại và nói:
    - Nhớ đấy. 6h chiều anh đến đây đón tôi ?" Bởi vì tôi biết nếu không có chiếc xe của anh ta thì tôi sẽ không thể nào lên núi được.
    Nửa tiếng sau. Tôi uống vừa xong một ly Ice Latte thì Nelson cũng vừa tới. Chúng tôi đi ăn trưa, rồi đi dạo dưới những tán lá cây rợp bóng cả con đường. Gío mát và phong cảnh yên bình. Nelson kể cho tôi nghe về một thời thơ âu không mấy tươi đẹp với những trận đòn mỗi lúc bố uống rượu say và những trận cãi vã liên miên.
    - Tôi cũng không biết tại sao tôi kể cho cô những điều ấy. Tôi chưa từng kể với ai, bởi vì tất cả như một sự ám ảnh. Đôi lúc tôi hận cái xã hội vớ vẩn này. Những cơm gạo áo tiền, những danh vọng làm cho con người dần xa nhau. Mà ba mẹ cô còn sống với nhau chứ?
    - Còn. Rất hạnh phúc. Còn anh?
    - Đã ly hôn. Nhưng tôi nghĩ điều đó tốt cho họ. Không nên níu kéo những gì đã vỡ.
    Ngừng một lúc, Nelson hỏi:
    - Tại sao cô đến đây làm việc?
    - Để chạy trốn quá khứ.
    Nelson không hỏi gì thêm. Có lẽ anh ta không muốn khơi gợi lại vết thương trong lòng tôi, mà một người thông minh như anh ta cũng có thể đóan được phần nào câu chuyện.
    - À, cô có thích thiền học không?
    - Có chứ. Tôi rất thích.
    - Tôi sẽ dạy cho cô học thiền. Khi cô đạt đến một trình độ nào đó, cô sẽ cảm thấy như vạn vật đều có linh hồn, có sức sống. Một bà cô già ở trường đại học đã dạy tôi điều đó
    - Thật chứ? Anh sẽ dạy tôi nhá. Nghéo tay nào.
    Tôi chia sẻ với Nelson về những giấc mơ, những ước muốn. Và Nel kể cho tôi nghe về những ngày xưa của anh. Hồi ấy, anh rất thích học lịch sử, và rằng anh muốn đến đất nước Việt Nam, nơi có những con người anh hung đã chiến đấu chống lại một thế lực hùng mạnh. Anh bảo rằng nơi này, anh được dạy rằng nước Mỹ đã giúp đỡ Việt Nam, nhưng anh tin rằng đó chỉ là một sự ngụy biện, và rằng một ngày nào đó, anh sẽ đến Việt Nam để cưỡi trên những chiếc xe máy chạy dọc ngang đất nước.
    Tôi đã có một buổi chiều thú vị ở một nơi không thú vị gì lắm đối với tôi. Tôi nhận ra trong cuộc sống, có những lúc mình sẽ cảm thấy ngột ngạt, những lúc ấy, hãy tìm một việc gì đó để làm và tự làm thú vị hóa cuộc sống của mình. Tôi dường như cảm thấy ở Nelson một sự đồng cảm kì lạ. Và tôi tin rằng trên thế giới này, có những người dù chỉ mới gặp nhau nhưng cảm thấy như là đã rât quen thuộc từ thời nào.
    Chúng tôi quay lại chỗ hẹn với Lance đúng 6h chiều. Lance đang đứng đợi, đi tới đi lui, trong rất nóng lòng. Xe bon bon chay lên núi. Ánh trăng vừa lên, mát dịu và soi sáng con đường. Tiếng nhạc vang lên dìu dịu và nhẹ nhàng, khiến tôi có một cảm giác thật thanh thản. Hôm nay là một ngày rất vui đối với tôi. Từ lâu lắm rồi tôi không thấy mình vui vẻ đến vậy, kể từ chiều mưa ấy.
  4. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG NĂM: NHỮNG BÓ HOA TRƯỚC CỬA PHÒNG
    Tôi đã quen dần với cuộc sống ở Utah. Và đôi khi, tôi thấy cuộc sống ở đây thật dễ chịu, không căng thẳng đầu óc với những bài vở, những họat động có lợi cho con đường tiến thân. Ở đây, mọi người thân thiện và đối xử với nhau chân thành. Cuộc sống của người lao động hóa ra rất đơn giản mà thanh thản. Người với người sống để yêu nhau.
    Tôi cũng thường hay đến nhà Genie và Josh. Chắc hẳn các bạn còn nhớ cô bồi bàn Genie tính tình có phần cáu gắt và Josh, chồng Genie, hai mươi tám tuổi, thân thiện và hóm hỉnh. Genie bằng tuổi tôi nhưng đã có một con gái nhỏ ba tuổi rất xinh xắn. Theo lời kể của Josh thì hai người gặp nhau cách đây ba năm, lúc ấy Genie đang học trung học, còn Gosh là anh thợ mộc ở gần nhà. Genie xuất thân từ một gia đình trí thức tuy không được gọi là giàu có, nhưng cũng thuộc vào dạng khá giả trong vùng. Còn Josh, tổ tiên ba đời của anh làm nghề thợ mộc. Ngày ấy, Genie là một trong những cô gái đẹp nhất trường trung học, cô có biết bao nhiêu người theo đuổi, vậy mà không hiểu sao Genie lại chọn Josh. Ngày Genie nhận lời yêu của Josh, anh đã sửng sốt và vui mừng đến mức không còn biết gì nữa, và từ đấy anh luôn tâm niệm rằng anh sẽ đối xử thật tốt với Genie. Nhưng gia đình Genie không bằng lòng với cậu con rễ tuy hiền lành, chân thật nhưng lại không phải người của tầng lớp trí thức, chính vì vậy mà hai vợ chồng Josh đã lên miền núi này, mượn tạm một căn nhà nhỏ trong khu nghỉ mát và làm việc ở đây từ ba năm nay.
    Trong khi Josh đang nói chuyện với tôi thì Genie đang khâu vá. Bàn tay cô thoăn thoắt những đường kim mũi chỉ. Tôi nhìn kĩ bàn tay của Genie, một bàn tay nuột nà lẽ ra không nên làm những công việc tay chân. Bàn tay ấy lẽ ra phải là bàn tay của một mệnh phụ phu nhân. Thực tình tôi không hiểu rõ lắm về con người của Genie. Đôi lúc tôi thấy cô ta đối xử với tôi rất tốt. Cô ta có thể đi ngang gian bếp của tôi và giúi vào tay tôi một cái kẹo lấy từ phòng tiếp tân, và mỉm cười với tôi. Nhưng cô ta cũng có thể cáu gắt với tôi mỗi khi thức ăn chưa kịp bày ra để cô ta dọn cho khách, và mặc dù rằng cô ta thấy rõ ràng tôi đang rất bận. Cũng có lúc cô ta rất niềm nở chào đón tôi mỗi lần tôi đến thăm nhà họ, nhưng cũng có lúc cô ta lại nhìn tôi một cách hững hờ, cứ như tôi không hề có mặt ở đó. Tính khí của Genie rất thất thường, lúc nóng, lúc lạnh và khó đoán. Chính vì vậy, tôi thường chọn giờ Genie đi làm để đến thăm Josh và cô con gái ba tuổi của họ, Anne, không quên đem theo một bịch kẹo hay bánh cho Anne. Anne có gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu và thường hỏi tôi những câu hỏi rất thú vị:
    - Cô ơi, tại sao con gà lại gáy ò ó o?
    - Cô ơi, tại sao mặt trời lại mọc vào ban ngày?
    - Cô ơi, tại sao cô không đeo nhẫn ở ngón áp út như mẹ cháu?
    Những lúc ấy, tôi và Josh sẽ phá lên cười thật sảng khoái. Trẻ con thật đáng yêu. Nếu sau này tôi có con, nhất định con tôi sẽ đáng yêu như bé Anne, tôi thầm nhủ. Cứ mỗi lần đến nhà Josh và Genie, tôi lại thấy buồn vô cớ, và tự hỏi tai sao mình lại rời xa gia đình để đến đất nước này. Không một người thân bên cạnh. Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ nỗi buồn, bởi vì chính tôi là người đã tự quyết định cho chuyến đi xa này.
    - Tâm này, cô thích loài hoa nào nhất? ?" John hỏi
    - Tôi không có một sở thích nào đặc biệt cả. Tôi thích tất cả các loài hoa. Tôi nghĩ là tôi thích hoa dại nhất.
    - Tại sao? ?" John tò mò
    - Bởi vì nó là hoa dại, vươn lên giữa sự khắc nghiệt của thời tiết lúc mưa lúc nắng lúc bão tố. Hoa dại có một sự tiềm ẩn mạnh mẽ.
    - Tôi trông cô giống như một đóa cúc dại, dịu dàng, mỏng manh, đằm thắm những lại có phần mãnh liệt và hoang dại.
    - Cám ơn. ?" Tôi cười.
    Tôi nhìn quanh căn nhà nhỏ của Josh. Căn nhà gỗ được bày biện khá đơn sơ nhưng ấm cúng. Trên tường treo những bức tranh sơn mài đầy màu sắc và không rõ ý nghĩa. Cạnh giường là một chiếc tivi nhỏ. Tôi ngước nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ chiều.
    - Tôi phải về thôi. Năm giờ tôi phải vào làm việc rồi. Cám ơn anh về buổi chiều hôm nay.
    - Không có gì. Cô đi cẩn thận nhé. Lúc nào rãnh lại đến chơi tiếp. Cô biết là gia đình tôi luôn chào đón cô. Anne cũng rất yêu mến cô.
    - Nhất định rồi. ?" Tôi mỉm cười chào.
    Tôi đi ra bến chờ xe buýt. Ở đây có những bến chờ xe buýt dành cho khách du lịch đi tham quan phong cảnh trên núi. Tôi bước lên xe buýt một cách vô thức. Trời chiều vẫn còn nắng ấm. Nếu bạn là một khách du lịch đến đây, hãy cố gắng đến vào bình minh hoặc vào lúc hoàng hôn, bạn sẽ cảm nhận được vẻ đẹp kì diệu mà không có từ ngữ nào mô tả chính xác được. Tôi tự nhiên thấy yêu mảnh đất này. Toàn thung lũng gợi ta liên tưởng đến toàn cảnh một nhà hát lớn vĩ đại. Theo truyền thuyết thì những dãy núi hình thù kì lạ này là những con người bị chúa trừng phạt nên hóa đá. Những dãy núi màu da cam, màu đỏ, pha lẫn với màu trắng của tuyết chưa tan. Tất cả giống như một bức tranh sơn mài đẹp lộng lẫy và sống động.
    ?o Thôi nào, lại bắt đầu một buổi làm việc tràn đầy sức lực?- Tôi tự nhủ với chính mình. Công việc của tôi thực ra không có gì nhiều, chỉ là làm những chiếc bánh sandwich, trộn những dĩa salad trông màu mè và bày biện các món bánh tráng miệng. Hôm nay tôi làm cùng ca với John. Thỉnh thoảng, Nelson đi qua đi lại bếp, kiểm tra tình hình an ninh, và nếu thấy tôi đứng một cách uể oải, Nelson sẽ ném những cục nước đá vào người tôi và trêu chọc. Dần dần, mọi người thấy việc trêu chọc tôi là điều thú vị, bởi vì tôi thường trừng mắt nhìn lại.
    - Thôi nào, đừng tức giận thế, cô gái bé nhỏ. Sôi động lên nào. Nếu một ngày nào đó, cô trở về lại Boston và bỗng chốc thấy lạnh trên lưng thì biết rằng tôi đang ở đó và đang cầm 1 bịch nước đá ném vào người cô. Nhớ đấy nhé. ?" Nelson cười lớn, rồi bỏ đi, không quên quay lại nháy mắt với tôi.
    Tôi phì cười vì cái ý nghĩ ngộ nghĩnh của Nelson. Trong anh ta luôn có hai con người đối lập. Có khi anh ta chính chắn như một ông già, có khi lại trẻ con như một cậu bé. Đó là một con người thật sự rất thú vị, mà nếu không có anh ta, có lẽ cuộc sống của tôi ở đây thật chán ngắt.
    Tôi quay sang nhìn John. Anh ta vẫn đang chăm chú đọc sách trong lúc rỗi rãi. Tôi tự hỏi không biết mối quan hệ của anh ta và Ellen tiến triển đến đâu rồi. Dạo này tôi không gặp Ellen mấy, bởi vì chúng ta làm khác ca nhau. John lại không phải là người dễ tâm sự hay nói nhiều.
    - Cô có gì muốn nói với tôi à? ?" John ngẩng mặt lên.
    - Không. Tại sao anh hỏi vậy?
    - Vì tôi thấy cô đang nhìn tôi. ?" John cười
    - Tại sao anh đọc sách nhưng lại biết tôi đang nhìn anh? ?" Tôi nheo mắt thách thức
    - Bởi vì tôi là người có ba con mắt.
    Cả hai chúng tôi cùng cười.
    - Cũng chả có gì ?" Tôi nói ?" Chuyện giữa anh với Ellen sao rồi?
    - Sao cô hỏi vậy?
    - Chỉ là tò mò thôi. Mọi người đang đồn ầm lên rằng anh và Ellen đang yêu nhau
    - Thì ra cô cũng biết tò mò. Tôi cứ nghĩ cô là người không quan tâm đến chuyện thiên hạ cơ chứ. Trông cô ít nói thế cơ mà ?" John cười, như muốn giễu thôi ?" Nhưng dù sao, cô hỏi thì tôi cũng tra lời: Chúng tôi chỉ là bạn thôi. Tôi xem cô ấy như một cô em gái dễ thương.
    - Sao cơ? ?" Tôi không tránh khỏi ngạc nhiên. Và một chút thở phào nhẹ nhõm mà tôi không hiểu tại sao.- Nhưng anh đã tặng cô ấy cái vòng tay ghi chữ ?o I love you? ?" Tôi nói một cách vô thức, và khi kịp nhận ra thì đã lỡ lời mất rồi. Tôi thấy mình thật vô duyên.
    - Cô ấy kể với cô à? Vậy tôi yêu cô ấy bằng tình yêu của một người bạn thì không được hay sao? ?" John cười
    Tôi cũng cười. Bởi vì tôi không biết nói gì thêm nữa. Nếu hỏi tiếp, tôi trở thành một người tọc mạch chuyện thiên hạ mất thôi. Tôi vừa thấy tội nghiệp cho Ellen, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ khác thường. Có lẽ đó chính là tính ích kỉ của con gái cộng với lương tâm của một người bạn tốt.
    Buổi tối làm việc trôi qua một cách khá lặng lẽ sau đó. John đưa tôi về phòng bởi vì phòng của tôi và anh ta ở gần nhau, và trời cũng đã tối mịt nửa đêm. Khi đến trước cửa phòng, tôi ngạc nhiên thấy một bó hoa dại màu hồng tím điểm những cọng lá xanh tươi được bó rất cẩn thận đặt trước cửa phòng. John cười, nháy mắt:
    - Có ai đó hâm mộ cô thì phải?
    - Chắc là của Jess đó. Anh chàng Eric bồi bàn vẫn thường theo đuổi cô ấy đấy thôi.
    John cầm bó hoa lên và nói
    - Có một tấm thiệp dành cho cô này.
    Tôi tò mò cầm lấy tấm thiệp. Đúng là bó hoa dành cho tôi. Tấm thiệp chỉ ghi ba chữ duy nhất ?o Tặng em, Tâm?. Tôi đứng ngẩn người ra, và tự hỏi cả buổi tối về người đã tặng hoa cho mình. Chắc chắn không phải là John rồi, bởi vì anh ta làm cùng với tôi suốt buổi. Chẳng lẽ lại là Nelson? Cũng không đúng. Hôm nay Nelson làm việc buổi tối, và trước khi tôi đi làm thì vẫn chưa có bó hoa ở đó. Không thể nào là anh ấy. Là Lance ư? Cái anh chàng cục mịch người Nhật ấy lẽ nào lại có thể lãng mạn đến vậy. Nhưng nếu không phải là Lance thì là ai? Tôi không thể đoán ra được. Tôi cũng chẳng thể tâm sự với Jess, bởi vì mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không còn được như trước. Cô ấy hay gắt gỏng với tôi kể từ khi tôi thường nói chuyện với Nelson và tất cả mọi người đều đồn thổi về mối quan hệ giữa chúng tôi. Tối hôm ấy, tôi đã đi ngủ, và mơ về một giấc mơ có ngôi nhà gỗ trắng bao quanh bởi một khu vườn đầy hoa. Bó hoa có lẽ đã ám ảnh tôi trong giấc ngủ.
    Những ngày liên tiếp sau đó, tôi luôn nhận được một bó hóa của người lạ. Tôi không thể đoán là ai, vì hình như người đó nắm được lịch làm việc của tôi. Nhưng bó hoa thường đến trong lúc tôi đang làm việc. Điều đó càng làm tôi thắc mắc. Tôi kể cho Nelson nghe về điều này, và anh ta thường đùa giỡn với tôi:
    - Có thể là Lance. Biết đâu chừng anh chàng trở nên lãng mạn. Vả lại, anh ta cũng công khai thể hiện tình cảm trước cô mà
    - Đừng nhắc đến Lance với tôi, nếu không, tôi sẽ giết anh đấy ?" Tôi đưa nắm đấm về phía Nelson.
    - Thôi được rồi. Tôi sẽ không trêu chọc cô nữa. Cô thật kì lạ. Lẽ ra cô phải thấy vui mừng vì mình được người khác để ý đến chứ.
    - Tôi không thích Lance. Anh ta thật chướng mắt ?" Tôi nói một cách thành thật như không có gì thật hơn hơn nữa ?" Tôi sợ cái cách anh ta săn đón tôi, và trông anh thật tồi tệ.
    - Cô ghét anh ta bởi vì anh ta xấu? ?" Nelson hỏi một cách giễu cợt. Những lúc như thế này, tôi thật sự ghét Nelson.
    - Có lẽ. Con người thường bị thu hút bởi cái đẹp trước tiên mà. Nhưng điều làm tôi thực sự khó chịu là sự kịch cỡm của anh ta. Đối với anh ta, hình như tiền có một sức mạnh rất to lớn, lấn át tất cả những giá trị tinh thần khác.
    - Ít ra cô là một người thành thật ?" Nelson cười.
    - Còn anh? Anh có ghét con gái xấu không?
    - Thế nào là xấu? Tôi không có định nghĩa rõ ràng về xấu. Nhưng nói thật, tôi sẽ rất thương cảm với những người xấu. Tôi thích chơi với họ vì tôi thấy họ có những điểm rất hay mà những người đẹp không có được. Chẳng hạn như một người xấu sẽ biết rằng mình kém may mắn hơn người khác về nhan sắc, và vì vậy họ bù trừ bằng những tài lẻ. Nhưng yêu thì lại là một chuyện khác. Cần phải có một sự hòa hợp về tâm hồn. Mẹ tôi là một người đàn bà đẹp nhưng hay ghen. Bố tôi lại là một người phóng khoáng và từng trải, có phần đào hoa. Đó là lí do hai người sớm chấm dứt cuộc hôn nhân.
    - Ồ, tôi hiểu.
    Và tôi không nói gì thêm. Nelson hứa sẽ giúp tôi tìm ra người bí mật ấy. Và nếu người đó là Lance thì anh ta nên im lặng, đừng nói ra. Bởi vì tôi thà không biết người ấy là ai, còn hơn phải biết rằng đó là người tôi ghét. Và tôi hy vọng người đó sẽ không phải là Lance.
  5. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG SÁU: BỐN CÔ GÁI NGƯỜI THÁI
    Nói sơ qua một chút về dân Châu Á ở nơi này, chắc hẳn các bạn còn nhớ đến bốn cô gái người Thái tôi gặp vào hôm đầu tiên đến đây. Cô gái người yêu của anh chàng phụ bếp Ryan, Pum, hẳn các bạn còn nhớ, cô ấy dong dỏng cao, tất cả các nét trên gương mặt đều hài hòa, chỉ trừ làn da đầy những mụn bọc được che dưới những lớp phấn dày. Mỗi lần tôi nhìn vào gương mặt cô ấy, tôi bỗng thấy có cái gì đó gợn gợn. Nói tóm lại một câu thì tôi không thích cô ấy, và nhất là từ sau khi tôi nghe kể về thủ đoạn chiếm người yêu của cô. Tôi cũng không có ấn tượng đặc biệt gì về cô ta, chỉ thỉnh thoảng Ryan, anh chàng phụ bếp thường hỏi tôi:
    - Pum đẹp đúng không Tâm? Cô ấy thật đáng yêu không tưởng tượng được.
    - À vâng. Một nét đẹp Châu Á. ?" Tôi thấy mình trả lời một cách hờ hững.
    Tôi chẳng thể nói rằng ?oỒ, thật ra, cô ấy bình thường thôi. Có gì đẹp đâu?, nhưng đấy là một câu trả lời ngu ngốc. Tôi cảm giác với người Mỹ, hình như câu đầu tiên người ta nói là ?o Cô đẹp quá.?
    Người thứ hai là Nan, tóc xoăn dài, gương mặt cũng dài, nhưng cô ấy có nụ cười rất dễ mến. Hôm đầu tiên tôi gặp cô ấy, tôi không đặc biệt chú ý cô ta, nhưng cô ta lại là người bắt chuyện với tôi đầu tiên. Xét cho cùng, trong bốn người đó, tôi thích Nan nhất, bởi vì cô ấy không đong đưa, liếc mắt đưa tình với những anh chàng Mỹ ở đây. Tôi thích cô ta vì điểm đó, và cô ta cũng khá thân thiện. Người tiếp theo là Sip, không có gì đặc biệt, trừ cái hàm răng niềng trông rất ghê mỗi lần cô ta cười. Và người cuối cùng, Papim, người mà tôi cho rằng có ảnh hưởng nhiều nhất trong bốn cô. Papim có thân hình bé nhỏ, gương mặt khá đáng yêu với mái tóc ngắn úp vào, bao gọn lấy gương mặt một cái hài hòa. Cô ta, có thể nói là xinh nhất trong đám châu Á ở đây. Tôi không thích cô ta cho lắm, có lẽ bởi vì cô ta đẹp? Hoặc cũng có thể vì tôi có cảm giác rằng cô ta là một người khá thủ đoạn. Và một người như cô ta thì chắc chắn sẽ không thể sống cô đơn ở đây được. Sau một hồi chọn lựa, cô ta chấp nhận cặp bồ với Mathew, một anh chàng bếp phụ khá cao với gương mặt nam tính, tuy rằng tôi không thích anh ta bởi vì anh ta để râu quai nón. Có thể nhận thấy một điều là Mathew rất chiều chuộng cô ta. Và có lẽ cô ta là người bày ra những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng ở trong phòng, với rượu và bia. Tôi thường nghe tiếng nhạc xập xình, tiếng la hét ầm ỉ phát ra từ căn phòng đó. Không hiểu tại sao, nhưng đối với những cô gái Thái, tôi có phần khinh bỉ. Tôi khinh bỉ lối sống phóng túng và cái cách mồi chài đàn ông của họ. Nhưng dù sao, họ là họ, tôi và tôi, chúng tôi không liên quan đến nhau, cũng không gây hấn gì nhau. Tôi vốn không phải là người hay gây chuyện với thiên hạ, tôi chỉ biết tôi sống bình yên là đủ rồi. Những chuyện về họ, tôi chỉ được nghe kể thông qua Ellen, cô bạn người Phillipin. Ellen không thích họ cho lắm, bởi vì cô ta nghĩ rằng họ đang chú ý đến John. Mà quả là vậy thật, John dường như là tâm điểm của sự chú ý. Các cô gái, cho dù là người Mỹ hay là Châu Á, dường như đều nhận thấy anh ta rất thu hút. Tôi tự hỏi anh ta thu hút vì lẽ gì nhỉ? Có lẽ bởi vì anh ta lạnh lùng. Các cô gái thường thích những anh chàng lạnh lùng mà. Chính điều đó làm Ellen cảm thấy rất hãnh diện, bởi vì John chỉ thân thiện với mỗi cô ấy. Có lẽ tôi sẽ không thích Ellen nếu như cô ấy không đem tất cả mọi chuyện kể cho tôi nghe. Điều đó làm tôi cảm thấy như tôi được tin tưởng, và vì lẽ đó, tôi quý Ellen hơn những người khác. Cô ấy cũng thường giúp đỡ tôi mỗi khi làm việc.
    Hôm nay, tôi kết thúc buổi làm việc khá muộn. Tôi và Ellen đi về cùng nhau. Ngang qua phòng ăn, tôi thấy John đang dùng máy tính để kiểm tra thư. Gương mặt Ellen ửng đỏ. Bốn cô gái người Thái cũng đang lục đục ra về. John thấy Ellen đi ngang qua, anh đứng dậy, chạy theo và bế xốc Ellen lên, đi băng băng. Tôi có thể thấy gương mặt hạnh phúc của Ellen. Bốn cô gái người Thái nhìn một cách ganh tị.
    Sip, cô nàng có cái hàm răng niềng kêu lên:
    - John , bế tôi nữa. Tôi cũng muốn được anh bế lên.
    Nhưng John không thèm trả lời cô ta. Sip cảm thấy khá tức giận, gương mặt cô bừng bừng nóng. Tôi cảm thấy cô ấy thật vô duyên. Tôi đi nhanh để kịp Ellen và John.
    - Ellen, nhất cậu rồi nhé. Hai người rất đẹp đôi đấy ?" Tôi nói và cười một cách tinh nghịch.
    - Ồ không ?" John nói ?" Chúng tôi chỉ là bạn thôi, đúng không Ellen? ?" John nhìn về phía Ellen
    - Uh đúng vậy ?" Gương mặt Ellen thoáng buồn. Có lẽ cô ấy mong chờ một câu trả lời khác.
    - À tôi còn một ít rượu, các cô có muốn uống không? ?" John hỏi.
    Không kịp để tôi trả lời, bốn cô gái người Thái đã kịp chạy đến :
    - Chúng tôi cũng muốn uống. Hãy cho chúng tôi xem phòng của anh nào. Chắc gọn gàng lắm nhỉ.
    Bây giờ thì tôi thực sự thấy khó chịu với các cô ấy. Tôi cảm giác như chính tôi là người bị mất mặt. Người khác chứng kiến sẽ nghĩ rằng con gái châu Á cũng chỉ thuộc hạng đong đưa. Nhưng dù sao, tôi cũng biết tự kiềm chế cơn bực bội của mình, hay đúng hơn, tôi không thích cãi nhau với người khác. Chúng tôi vào phòng John, một căn phòng khá sạch sẽ và gọn gàng. Ở trên bàn có một vài cuốn sách dạy nấu ăn và âm nhạc. Kế bên giường là một cây đàn guitar trông khá bắt mắt.
    - Anh biết chơi đàn ư? ?" Sip hỏi.
    - Tôi đang học. Chỉ biết chơi một chút xíu. ?" John trả lời.
    - Anh chơi cho chúng tôi nghe một bản đi ?" Cả bốn cô nháo nhào lên.
    - Để khi khác. ?" John trả lời ?" Hôm nay tôi không có hứng lắm.
    Tôi cầm lấy cây đàn, săm soi. Kiến thức về đàn của tôi không có nhiều. Tôi chợt nhớ đến bài ?oRomance? mà người ấy đã từng dạy tôi. Và một cách vô thức, tôi bấm các phím đàn, thả hồn rong ruổi. Romance là bài mà hầu hết những người bắt đầu tập đàn sẽ đánh đầu tiên.
    - Cô cũng biết chơi à? ?" John hỏi
    - Không. Tôi chỉ biết đánh mỗi một bài. ?" Tôi trả lời thành thật
    - Rất có tâm trạng ?" John cười ?" Bài tủ của cô đúng không?
    - Có lẽ vậy. ?" Tôi trả lời không giấu giếm.
    Chúng tôi tiếp tục uống rượu và nghe nhạc. Bốn cô gái nói tiếng Thái, đôi lúc chêm vào một thứ tiếng Anh bập bõm. Ellen và John nói những câu chuyện không đầu không cuối bởi vì tiếng Anh của Ellen thật ra không tốt lắm. Tôi không chú ý lắm, chỉ thả hồn theo tiếng nhạc, và bỗng nhiên tôi thấy mình lạc lõng lẫn cô độc. Trời cũng đã về khuya. Tôi để ý thấy một điều ngạc nhiên là dường như Sip đang cố tình chuốc cho John say. Tôi nhếch mép cười một cách vô thức. Có lẽ cô ta lại định giở chiêu hay dùng để ngủ với John. Tôi nhận thấy John có vẻ cũng ngà ngà say, liền đứng dậy và bảo:
    - Đi thôi. Chúng ta nên để cho John ngủ.
    - Cô cứ đi trước đi ?" Sịp nói ?" Chúng tôi sẽ đi sau.
    Tôi thấy gương mặt Ellen tím tái. Có lẽ cô ấy cũng biết thủ đoạn mà Sịp sắp giở ra. Tôi thực tình chỉ muốn đi khỏi đây, mặc kệ cho đám người đó muốn làm gì thì làm. Nhưng dường như Ellen không muốn rời khỏi, và vì vậy tôi đành ở lại với cô ấy. Sịp thấy chúng tôi vẫn đang nấn ná thì có vẻ bực bội.
    - Thôi được rồi ?" John nói ?" Có lẽ các cô cũng cần về phòng ngủ. Trời khuya lắm rồi.
    Đến đây thì Sịp chẳng còn lí do nào để ở lại. Cuối cùng cô ta cùng đám bạn rời khỏi phòng trước. Trước khi tôi ra khỏi phòng, John nhìn tôi và nói, không quên nháy mắt:
    - Tôi vẫn chưa say đâu Tâm. Uống ngần ấy vẫn chưa thấm vào đâu với tôi cả. Tôi rất tỉnh táo.
    Tôi cười. Anh ta cũng khôn ngoan đấy chứ.
    - Chúc ngủ ngon. ?" Tôi nói và ra khỏi phòng trước, bởi vì có lẽ Ellen cần tâm sự với John thêm một chút.
    Trên đường về, tôi nghĩ đến những mối quan hệ giữa người và người. Tôi nghĩ đến cuộc sống nơi đây. Hình như tất cả không đơn giản như tôi nghĩ. Nơi nào có con người, nghĩa là nơi ấy không còn bình yên. Đến bao giờ thì con người mới vứt đi hết được những ?otham, sân, si?, mà có lẽ nếu vứt hết đi được thì đã không còn con người, mà tất cả mọi người đều là thần phật thánh thần.
    Tôi với tay, bật nhạc. Một khúc nhạc hòa tấu êm dịu có lẽ là tốt nhất cho một đêm thanh bình, yên ắng. Đêm trên núi thật yên tĩnh.
  6. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG BẢY: NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÓ TÍNH
    Hẳn các bạn đã biết về James, người bếp trưởng to béo với gương mặt đăm chiêu, khó tính. James khoảng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, gương mặt đầy những mụn ruồi. Có thể nói là trong bếp, không có ai thích James cả, bởi vì James thường xuyên la mắng người này người nọ mỗi khi họ không làm vừa ý mình. Và người mà James thường xuyên cáu gắt nhất là Ryan, anh chàng phụ bếp có những vết xăm chằng chịt trên người mà tôi đã nhắc ở trên, cũng là anh chàng bạn trai của Pum, cô gái Thái Lan. Mỗi lúc tôi bước chân vào gian bếp đều nghe thấy tiếng James la mắng Ryan, nhưng thật kì lạ là Ryan không bao giờ thể hiện thái độ khó chịu đối với James. Anh ta vẫn luôn tươi cười làm theo những điều James nói, và tuyệt nhiên, anh ta chưa một lần nói xấu James lấy một câu. Và mặc dù mọi người thường xuyên nói xấu James, thì Ryan lại ra sức bênh vực James. Điều này làm tôi thấy thật thắc mắc. Tôi vẫn thường nghe mọi người bảo rằng hôm nào cũng nghe tiếng cãi nhau, đánh nhau thoát ra từ phòng James và Ryan. Hai người này sống ở cùng một phòng, ngay phía ngòai hành lang. Và chính tôi cũng từng một lần đi ngang, tôi loáng thoáng nghe tiếng Ryan la lên:
    - Thả tao ra. Mày không thả, tao giết mày.
    Eric, anh chàng hầu phòng kể rằng, lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng đánh nhau, mọi người chạy đến, đập cửa để giảng hòa. James, đầu tóc rối xù, thở hổn hển, lao ra khỏi cửa và hét lên:
    - Biến đi. Đây không phải là chuyện của mấy người.
    Rồi đóng sập cửa lại. Dần dần, mọi người cho rằng đó là chuyện thường ngày ở huyện. Ryan và James đánh nhau, rồi lại giảng hòa, và rồi lại vẫn như cũ. Điều cực kì ngạc nhiên là tuy cả hai không hòa thuận như vậy, nhưng không ai muốn đổi phòng.
    Nói một chút về Ryan, anh chàng này thường rất hay mỉm cười. Ai nhờ gì, anh ta cũng giúp một cách nhiệt tình. Anh ta thường bê giúp tôi những xô nước đá vào phòng ăn, cũng thường xuyên giúp tôi thái rau quả trong lúc rãnh rỗi. Chỉ có điều, tôi cảm giác rằng anh ta thường xuyên tán tỉnh phụ nữ, mặc dù anh ta đã có người yêu. Điều này làm tôi không thấy thoải mái lắm khi nói chuyện với anh ta. Mỗi lần, anh ta định đến gần, nói một câu gì đó kiểu như ?o Hôm nay cô thật đáng yêu?, thì tôi thường không chú ý đến, và sẽ nói với anh ta một cách nghiêm túc ?o Tôi đang bận, Ryan. Nếu anh rãnh rỗi thì có thể giúp tôi thái rau hơn là đứng đây nói những câu nhảm nhí.? Và anh ta không bao giờ phật lòng, cứ như là anh ta không biết giận là gì. Anh ta thường gọi tôi là ?ocô gái xấu xa? bởi vì tôi không đủ thân thiện đối với anh ấy.
    Hôm nay, tôi vừa bước chân vào bếp đã nghe thấy tiếng James la mắng Ryan một cách gay gắt. Nhưng như thường lệ, việc này đã trở nên quen thuộc đến nỗi, tôi nghĩ, giả sử hôm nào không nghe thấy tiếng James la mắng thì hôm đó gian bếp sẽ yên tĩnh một cách kì lạ. Vậy đấy, đôi khi có những tật xấu của người khác, mà nếu thiếu nó thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán vô cùng.
    Ellen đang đứng thái những lá xà lách trông rất tươi non. Cô mỉm cười với tôi. Hôm nay là một ngày mới, tôi tự nhủ. Ryan bê một thùng súp đi ngang qua bếp tôi, dừng lại và chào:
    - Chào Ellen. Chào Tâm. Hai cô khỏe chứ?
    - Chào anh ?" Cả tôi và Ellen cùng nói.
    - Anh thế nào rồi? Vẫn bị James la mắng à ?" Ellen nói ?" James thật là một người khó tính khó nết. Người như vậy không ai ưa được. Tôi chỉ muốn ông ta đi khỏi đây ngay. Ông ta là bếp trưởng khó chịu nhất mà tôi từng gặp.
    - Ồ, không phải vậy đâu ?" Ryan nói trong sự ngạc nhiên của hai chúng tôi ?" James tốt lắm. Anh ấy chỉ là muốn công việc được hoàn hảo thôi. James là một người thích sự hoàn hảo mà. ?" Ryan nháy mắt cười. ?" Thôi tôi đi làm việc tiếp đây, kẻo James lại mắng ?" Ryan cười.
    Tôi nhìn qua James, và hình như anh ta cũng đang nhìn chúng tôi. Có một điều tôi nhận thấy là dường như James đối với tôi ôn hòa hơn những người khác. Tất cả mọi người trong bếp đều từng bị James la mắng, nhưng tuyệt nhiên anh ta chưa hề đánh mắng tôi một câu. Thậm chí có lúc anh ta từng bênh vực tôi. Hôm ấy, Amber, cô bồi bàn hay quên và hay cáu bẳn nhất ở đây, bỗng nhiên chạy đến trước mặt tôi và mắng xối xả:
    - Tôi đã bảo cô làm món salad cho tôi từ cách đây nửa tiếng. Tại sao đến giờ chưa có?
    - Xin lỗi nhưng cô đã nói khi nào? Tôi chưa hề thấy một cái danh sách nào cả. ?" Tôi trả lời, cố gắng không nổi nóng và khó chịu, bởi vì tôi vốn dĩ không thích cô ta cho lắm.
    - Từ cách đây nửa tiếng. ?" Cô ta lại gắt gỏng ?" Khách của tôi đã đợi quá lâu rồi. Cô làm việc kiểu gì thế đấy hả?
    Tôi thực sự thấy rất bực mình, bởi vì tôi biết chắc tôi không hề nhận được một bản danh sách nào từ cô ta cả. James nghe thấy tiếng cãi vả oang oang, liền chạy lại:
    - Chuyện gì vậy? ?" James hỏi
    - Cô ta chưa làm cho tôi. ?" Amber vẫn tức tối nói, và cô ta kể lại sự việc.
    James quay sang tôi, hỏi nhỏ:
    - Cô thật sự không nhận được chứ? ?" Giọng nói không có vẻ gì khiển trách. Bình thường, có lẽ James sẽ mắng mỏ người khác ngay.
    - Không có. ?" Tôi trả lời. ?" Nếu có thì tờ giấy đã ở trước mặt tôi rồi. Tôi kiểm tra mấy lần rồi.
    - Tôi nghĩ là cô đãng trí chưa bấm nút ?ogửi? rồi, Amber. ?" James quay sang Amber nói ?" Bây giờ cô có muốn đối chứng xem ai đúng ai sai thì hãy xem lại máy.
    - Thôi khỏi ?" Amber trả lời. Và có lẽ hình như cô ta cũng nhớ mang máng là mình chưa bấm nút thật ?" Làm nhanh lên cho tôi ?" Rồi cô ta quầy quả bước đi.
    - Lần sau, đối với loại người này, cô không nên cãi với cô ta làm gì. ?" James nói một cách nhẹ nhàng ?" Cô ta là một người điên khùng. ?" James nháy mắt cười với tôi.
    Tôi cũng phì cười. Tôi thấy James không đáng ghét lắm như mọi người nghĩ. Hay ít ra, tôi không ghét James. Thỉnh thoảng tôi tình cờ ngước nhìn lên và thấy James nhìn tôi. Ánh mắt anh ta đầy thương yêu và trìu mến. Tôi có cảm giác như James đang nhìn thấy ở tôi hình ảnh một người nào đó. Nhưng dù sao, đó cũng không phải là chuyện của tôi, và tôi cũng không để tâm lắm. Tôi cũng không biết lí do tại sao anh ta tốt với tôi, nhưng điều đó có hề gì. Thực lòng thì tôi nghĩ rằng James thường xuyên la mắng, là vì anh ta muốn công việc được hoàn hảo, đúng như Ryan nói. Không phải lúc nào những người khéo ăn nói cũng là người tốt, và những người cộc cằn lại là người xấu. Tôi lại thường dễ có cảm tình với những người không giỏi ăn nói, không múa mép và chỉ thể hiện bằng hành động.
  7. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Cho mình hỏi làm thế nào để đổi tên title nhỉ
  8. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG TÁM: CÁI TÁT
    Tôi đã ở nơi này được tròn hai tháng. Không quá dài và cũng không quá ngắn. Công việc hằng ngày của tôi vẫn như cũ. Ellen và John thì ngày càng thân thiết, và đôi khi qua những câu chuyện Ellen kể, tôi có cảm giác John rất mến Ellen, nhưng dù sao, đó cũng chỉ là những lời kể một phía. Với John, tôi vẫn chỉ là một đồng nghiệp với một mối quan hệ xã giao, mặc dù đôi lúc John giúp đỡ tôi khá nhiều. John luôn dành lấy nhưng công việc nặng nhọc như bê cái thùng đựng súp to vào phòng ăn hay dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ sau khi xong việc. Công việc của tôi chỉ là đứng quầy và làm những món thức ăn đơn giản. Nelson vẫn tiếp tục công việc của mình, thỉnh thoảng tôi lại thấy Nelson đứng nói chuyện với Jess. Những lúc ấy, tôi thấy bực bội một cách khó hiểu. Jess đối với tôi không còn thân thiện như trước kia, và thật ra giữa chúng tôi cũng chẳng có gì chung để bắt đầu một câu chuyện. Còn Lance vẫn là một thằng ngốc ngu xuẩn, chạy loanh quanh và chỉ biết đếm tiền. Xét cho cùng, tôi nói Lance ngu xuẩn là hơi quá, bởi vì thật ra anh ta rất ma lanh và gian xảo, nhất là trong chuyện tiền bạc. Với anh ta, đánh mất một đồng bạc thì cũng giống như người khác đánh mất một trăm đồng. Anh ta làm tôi liên tưởng đến những tay trọc phú ngày xưa, giàu có và ngu ngốc, chỉ khác là anh ta không giàu. Ngày xưa, tôi từng ước rằng khi nào mình lớn lên, sẽ gặp được một anh chàng người Nhật đầy phong cách và cá tính, nhưng kể từ khi gặp Lance, tôi ước gì minh sẽ không gặp bất kì một người đàn ông Nhật nào cho đến hết cuộc đời. Và Lance đối với tôi vẫn như trước kia, theo đuổi tôi một cách bẩn thỉu. Anh ta thường lượn lờ quanh gian bếp của tôi để gây sự chú ý, và đôi lúc làm tôi bực bội.
    Hôm nay cũng là một ngày như bao ngày khác, Lance vẫn lượn lờ trước mặt tôi, húyt chân sáo. Cái chân ngắn củn cởn nhảy lên nhảy xuống, tạo nên một sự lố bịch. Tôi chỉ mong sao hết giờ làm để tránh nhìn gương mặt xấu xí của anh ta. Hôm đó lại là một buổi tối rất dài. Không hiểu tại sao thời gian trôi một cách chậm chạp. Khi kim đồng hồ nhích đến số 11, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã xong một ngày làm việc. Tôi lục đục dọn đồ về. Đang loay hoay thì Lance đến trước mặt tôi lúc nào, chìa ra một món quà:
    - Tôi có một món quà tặng em.
    - Nhân dịp gì? ?" Tôi hỏi và chẳng buồn nhìn lên
    - Tại sao phải nhân dịp gì thì mới được tặng? Tôi thích em nên tôi tặng quà cho em. Đó không phải là một lí do hay sao?
    - Tôi không thích anh. Và nói tóm lại, anh đi chỗ khác cho tôi làm việc. Anh đang quấy rầy tôi đấy
    Tôi nói rất lớn tiếng giữa gian bếp. Tất cả mọi người quay lại nhìn chúng tôi. Vốn dĩ chẳng ai thích Lance nên cũng không thể hiện thái độ thương xót cho một anh chàng bị thất tình. Gương mặt Lance đỏ ửng lên. Cái mặt vốn dĩ trơn láng, nay lại đỏ lên nên trông rất nực cười.
    - Ô hô, Lance bị từ chối kìa ?" Một trong những người chứng kiến hào hứng nói rõ to.
    Gương mặt Lance từ đỏ chuyển sang tím tái. Có lẽ biết bao nhiêu tự trọng đổ dồn vào. Lance hét lên khá to:
    - Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô chỉ là một con Châu Á. Tôi có thể kiếm được một tá con Châu Á trong một đêm, cô hiểu không?
    - Ô, tôi là con châu Á đấy. Vậy anh không phải Châu Á ư?
    - Tôi là người Mỹ vì tôi được sinh ra ở Mỹ. Còn cô ư, gái Việt Nam ư, đầy rẫy ngoài kia. Chỉ cần mua với giá 20đô thì tôi có thể làm gì cô ta thỏa thích. Ô, rẻ lắm, bèo lắm.
    Tôi không chịu được sự thóa mạ của anh ta đối với con gái Việt Nam. Trong lúc tức giân không bình tĩnh được, tôi vung tay tát một cái thật mạnh vào má trái anh ta. Bàn tay in hằn năm ngón trên cái mặt xấu xí và nhẵn nhụi ấy. Anh ta làm tôi nhớ đến một quảng cáo tôi đã đọc ở Singapore ?o Cho dù bạn bị què chân, cho dù bạn có vấn đề, chỉ cần bỏ ra 5000 đô là có thể mua được một gái Việt Nam còn trinh?. Chao, cái thân phận con gái của đất nước Việt Nam tươi đẹp hóa ra lại rẻ mạt đến thế ư?
    Lance có vẻ sững người lại trước cái tát của tôi. Và như sực tĩnh, anh ta nóng giận, giơ hai tay lên, định tát lại tôi thì một bàn tay nắm chặt lấy tay anh ta. Nelson luôn là người xuất hiện đúng lúc.
    - Thôi nào Lance. Là đàn ông không nên đánh con gái. Anh có phải đàn ông không? - Nelson cười mỉa mai.
    Lance tức giận đến độ không nói được lời nào và quầy quả bỏ đi, không quên ném lại một cái nhìn tức tối.
    Và một điều ngạc nhiên hơn với tôi là bốn cô gái Thái đến gần tôi, nói cám ơn.
    - Cám ơn vì điều gì? ?" Tôi hỏi một cách ngờ vực.
    - Cám ơn vì đã tát Lance thay cho chúng tôi ?" Pum nói ?" Chúng tôi cũng ghét Lance lắm rồi. Hắn ta thường xuyên muốn chuốc rượu cho chúng tôi say mấy lần nhưng không được. Hắn ta là một thằng điên ngu xuẩn.
    Tôi không ngờ rằng bốn cô gái Thái này cũng bị chuốc rượu. Tôi những tưởng chỉ có bốn cô ta chuốc rượu say cho người khác thôi chứ. Lance có lẽ là người đàn ông cuối cùng trên thế giới này mà phụ nữ chọn. Tôi mỉm cười với cái ý nghĩ ấy. Một thằng điên ngu xuẩn, tôi tự nhủ.
    Tối hôm ấy, Nelson đưa tôi về phòng. Trời tối mịt và tôi có cảm giác như có một điều gì đó không hay sẽ xảy ra đến với tôi, nhưng có lẽ tất cả chỉ là dự cảm. Tôi không nghĩ rằng một người hèn nhát như Lance sẽ dám làm gì tôi. Anh ta, xét cho cùng, cũng chỉ giống như một con thú vật kô có đầu óc. Nelson đi bên cạnh tôi, im lặng như đang theo đuổi một ý nghĩ nào đó. Lần đầu tiên tôi thấy Nelson ít nói chuyện. Ngọn đèn đường hai bên đường hôm nay bỗng nhiên tắt ngúm. Có lẽ những cái bóng đèn đã bị cháy mà người ta chưa kịp thay.
    - Chúc cô ngủ ngoan, Tâm. ?" Nelson mỉm cười vỗ vai tôi. Và anh bỗng nghiêm giọng ?" Và đôi khi cô phải biết kiềm chế sự nóng giận của mình. Cô là con gái nên phải cẩn thận. Nhớ nhé.
    - Sao anh luôn tốt với tôi? ?" Tôi hỏi một cách ngờ nghệch.
    - Bởi vì cô giống như một cô em gái cần được chở che, và tôi có cảm giác được làm một người anh cả. ?" Nelson lại mỉm cười.
    - Dù sao cũng cám ơn anh. ?" Tôi lí nhí một cách thành thật.
    Tôi chờ Nelson đi rồi bước vào phòng. Ánh mắt của Jess nhìn tôi một cách đầy căm tức. Có lẽ Jess đã đứng sau rèm cửa, và nhìn thấy Nelson đưa tôi về nhà. Nhưng mà có sao đâu, tôi vốn dĩ không thích con gái, và tôi cũng có nhiều kẻ thù là con gái. Tất cả với tôi chỉ là chuyện như cơm bữa. Từ cái hồi học cấp 2, tôi đã biết rằng hình như tụi con gái không thích tôi, nhưng ngược lại, con trai thường thấy tôi thú vị. Đó là bởi vì tôi không phấn son lòe loẹt, tôi không điệu đà nữ tính, tôi có cái tôi riêng, khác biệt.
    Đêm nay, có lẽ là một trong những đêm khó ngủ nhất của tôi. Ánh trăng chiếu vào phòng qua khe cửa. Trăng sáng vằng vặc, dịu dàng và đằm thắm như một người mẹ đang ru con ngủ. Ngủ đi, tôi tự nhủ mình, ngày mai sẽ có rất nhiều việc đang chờ đón.
  9. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG CHÍN: NHỮNG BÍ MẬT
    Tôi liếc nhìn bản phân công công việc. Tên tôi bị xóa ở ô Thứ sáu, nghĩa là ngày mai tôi được nghỉ. Có một điều là dấu vết xóa đè lên trên ô. Có lẽ Mary đã ghi nhầm, và dùng bút xóa để tẩy.
    Tôi nghĩ ngợi về ngày mai nên làm gì. Có lẽ tôi sẽ bắt chuyến xe đến cửa hàng và gửi một tấm bưu thiếp về nhà. Đã lâu rồi tôi không gọi điện về nhà, và có lẽ bố mẹ đang monh chờ sốt ruột. Và nếu có người xuống thành phố thì tôi sẽ xin đi nhờ xe họ. Biết đâu đấy. Tôi mong chờ ngày mai một cách sốt ruột, và thấy thời gian trôi một cách chậm rãi.
    Thứ sáu.
    Như kế hoạch tôi đi ra cửa hàng và chọn một tấm thiếp thật đẹp. Trên đường đi, tôi gặp Phillip, anh ta cũng có ngày nghỉ như tôi. Hẳn các bạn còn nhớ đến Phillip, người bếp phụ có cặp kính cận nghiêm trang. Tôi hiếm khi nói chuyện với Phillip, và hóa ra nói chuyện với anh ta cũng thú vị. Anh ta sinh ra ở Utah, từ bé đến lớn chỉ sống ở Utah. Hồi học đại học, Phil học công nghệ thông tin, nhưng đến khi ra trường, anh lại tìm thấy niềm đam mê ở nấu ăn. Anh ta bảo rằng anh có thể kiếm được một công việc lương cao và làm việc trong những tòa nhà sang trọng, nhưng điều đó không thể sánh được với niềm đam mê mà anh đang theo đuổi. Tôi có thể phần nào hiểu được điều đó, bởi vì có lẽ tôi cũng giống anh ta. Tôi học một ngành mà tôi biết mình không có năng khiêu hay đam mê, nhưng lại không có can đảm để từ bỏ nó. Có lẽ, tôi kém hơn anh ta.
    Lúc tôi trở về lại phòng thì trời đã nhá nhem tối. Jess đang ở trong phòng, đắp một lớp mặt nạ rong biển và đọc một cuốn sách. Tiếng nhạc hòa tấu êm dịu, đem lại cảm giác thanh thản. Jess thấy tôi vào, ngẩng đầu lên nói:
    - Bà Mary cho người tìm cậu từ chiều đến giờ - Jess nói, không giấu một vẻ mặt nham hiểm.
    - Có chuyện gì vậy?
    - Cậu lên gặp bà thì biết thôi
    Tôi nghĩ hẳn là có chuyện gì quan trọng thì Mary mới cho người tìm tôi, bởi vì bà vốn dĩ rất ít khi giao tiếp với nhân viên. Tôi chạy nhanh vào bếp. Mary đang ở đó.
    - Bà cho gọi cháu ạ? Tôi tiến đến gần Mary.
    - Tại sao hôm nay cô không đi làm việc ? Mary hỏi một cách gay gắt.
    - Hôm nay cháu không có lịch làm việc mà. ?" Tôi ngạc nhiên sửng sốt
    Mary đưa cho tôi tờ phân công lịch. Rõ ràng tên tôi nằm trên ô Thứ sáu. Không thể nào. Chuyện này thật kì lạ. Tôi nhớ rất rõ ngày hôm qua, không hề có tên tôi trên ấy. Tôi thừ người ra. Đã có một người nào đó chơi xỏ tôi. Nhưng tôi biết giải thích thế nào đây?
    - Từ mai cô có thể nghỉ việc được rồi
    - Cháu ? ?" Tôi thật sự không biết nói gì.
    Ai tin tôi đây? Làm việc nơi này, muốn xin nghỉ một ngày thì phải báo cáo trước một giờ, tất nhiên phải có được sự đồng ý của quản lí trong trường hợp, và chỉ được nghỉ việc khi có người làm thay thế. Nếu ai tự ý nghỉ việc một ngày thì xem như ngày hôm sau, người đó có thể xách vali đi khỏi đây. Quy luật đó từ bao đời nay đã như vậy. Tôi cảm thấy ấm ức trong lòng nhưng không biết làm cách nào.
    - Xin lỗi, tôi quên mất. Hôm qua, Tâm có việc bận nên nhờ tôi làm việc hộ cô ấy hôm nay. Nếu bà cho cô ấy nghỉ việc thì tôi cũng nghỉ luôn, bởi vì đó là lỗi của tôi.
    Tôi quay người lại, sửng sốt nhìn người vừa nói câu ấy. Là John. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Mary thách thức. Mary không nói gì, chỉ nhìn John một lúc rồi bỏ đi. Bỗng bà quay lại, và bảo với tôi rằng:
    - Lần nay tôi tha cho cô. Lần sau nếu còn tái phạm, cô nên tự động nghỉ việc.
    Tôi cảm thấy thực sự lạ lùng. Mary vốn dĩ là một người rất nghiêm túc và coi trọng các quy tắc. Tại sao lại nể vì John? Tôi thường nghe mọi người bảo rằng John rất thông minh, cậu ấy cũng rất có năng khiếu nấu ăn, nhưng như vậy đâu có nghĩa là John được Mary nể trọng? Huống gì trong lời nói cậu ấy có vẻ xấc xược.
    - Cám ơn anh, John ?" Tôi nói
    - Không có gì. Và đừng nghĩ rằng tôi làm vậy là vì cô. Chỉ vì tôi thôi. ?" John nói và bỏ đi.
    Suốt cả buổi tối hôm ấy, có nhiều điều làm tôi thấy ngạc nhiên mà không tìm được lời giải. Ai đã tráo lịch làm việc của tôi? Và tại sao John lại giúp tôi? Tại sao Mary không đuổi việc cả tôi và John? Tôi đem thắc mắc ấy kể với Nelson. Nelson cũng không biết, nhưng anh ta hứa sẽ giúp tôi tìm ra sự thật. Tôi nhận ra một điều rằng, hóa ra cuộc sống của người lao động cũng không đơn giản. Từ trước tới nay, tôi chỉ tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp trên và tôi cảm thấy họ thật là thủ đoạn, gian manh. Hóa ra người lao động cũng vậy. Ở đâu thì cũng là con người, với những cung bậc cảm xúc yêu ghét hờn giận, và những nỗi lo về miếng cơm manh áo. Vậy một người như tôi sẽ thuộc về thế giới nào?
    Những ngày sau đó, tôi thường cẩn thận kiểm tra lịch làm việc của mình một cách kĩ càng. Tôi cho rằng chỉ có hai người có thể hại tôi: Lance và Jess. Lance đã bị tôi cho một cái tát trước biết bao nhiêu người, hẳn anh ta còn rất hận tôi. Còn Jess, có lẽ bởi vì cô ta ghen với tôi, ghen vì sự thân thiện mà Nelson đối với tôi. Nhưng tôi nào có chứng cứ?
    Những ngày này, mặc dù đã cẩn thận nhưng vẫn có một việc thường xuyên xảy ra. Tối nào, sau khi làm xong việc, tôi đều cẩn thận chùi rửa tất cả dụng cụ và lau sạch gian bếp. Vậy mà đến sáng, tất cả lại bề bộn như cũ, và tôi luôn nhận được lời than phiền của Ellen bởi vì cô làm ca sáng. Điều này làm tôi thấy rất bực tức. Có một người nào đó núp trong bóng tôi đang muốn hại tôi. Tôi đem chuyện kể lại cho Nelson, có lẽ bởi vì tôi chỉ có mỗi Nelson là bạn. Nelson bảo tối nay, anh ta sẽ cẩn thận núp ở một góc trong bếp và theo dõi. Tôi muốn đi cùng với Nelson.
    - Không cần đâu. Tôi có thể tự xoay sở được. Dù sao thì đó cũng là công việc của một bảo vệ
    - Tôi muốn đi cùng với anh. Bởi vì chuyện đó liên quan đến tôi cơ mà.
    - Thôi thế cũng được.- Nelson nói một cách miễn cưỡng.
    Tối hôm ấy, sau khi làm xong việc và chùi rửa tất cả, tôi đi dọc con đường mòn hướng về nhà của nhân viên, rồi bọc lui đằng sau bếp một cách bí mật. Nelson đang chờ tôi ở đó. Chúng tôi nấp vào giữa hai bức tường của gian bếp chính. Ở đó có thể quan sát được mọi việc từ gian bếp của tôi. Tôi cảm thấy thật kì lạ, bởi vì chỉ có quản lí và người bảo vệ mới có được chìa khóa, vậy chắc hẳn người đó phải là một bảo vệ giống Nelson.
    Gian bếp tối om, thỉnh thoảng tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình. Một giờ, hai giờ trôi qua. Tôi gần như bỏ cuộc, định bảo Nelson về phòng, thì có tiếng khóa lục cục. Tôi nín thở chờ xem những việc đang tiếp diễn.
    Đèn điện bật sáng lên. Là Lance. Đúng như tôi dự đoán. Chỉ có hắn mới có thể thù hằn với tôi đến như vậy. Lance cầm một bịch rau quả thức ăn thừa và rắc lên gian bếp của tôi. Làm như vậy mọi người sẽ nghĩ rằng tôi lười biếng, không chịu làm việc, và sớm muộn gì tôi cũng bị đuổi việc. Với một thủ đoạn ngu xuẩn và vớ vẩn này, chỉ có một đầu óc cũng ngu xuẩn như Lance mới nghĩ ra được.
    - Lance, cậu đang làm gì vậy? ?" Nelson lên tiếng
    Lance giật mình quay lại. Hắn ta làm rớt luôn bịch thức ăn khi nhìn thấy tôi và Nelson.
    - Tôi ? tôi ? - Hắn lắp bắp.
    - Cậu có thể giải thích được rồi đấy. ?" Nelson cười một cách chế giễu.
    Lance sượng sùng không đáp. Hắn ta không có gì để chối cãi.
    - Sao anh lại làm thế với tôi? ?" Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn
    - Vì tôi ghét cô. Cô làm tôi bẽ mặt với tất cả mọi người . ?" Hắn gào lên.
    - Vậy cái người đã tráo lịch làm việc của tôi cũng chính là anh?
    - Không? không phải. ?" Lance rối rít trả lời ?" Tôi thề với cô người đó không phải là tôi. Thề có chúa chứng giám.
    Tôi không biết có nên tin Lance hay không, bởi vì một người gian xảo như hắn, lẽ nào lại biết nói thật. Tôi nhìn Nelson, có vẻ như anh ta cũng đang nghĩ điều tương tự như tôi.
    - Tôi biết hai người không tin tôi. Nhưng thật sự tôi không hề làm điều đó.
    - Tại sao anh có chìa khóa của bếp? Nelson đột ngột hỏi
    - Tôi đánh cắp từ anh lúc anh ngủ, và đã sao lại một bản chìa khóa y đúc vậy. ?" Lance trả lời không chút giấu giếm.
    - Ồ. Vậy có lẽ tôi là người gián tiếp gây ra chuyện này rồi, Tâm. Xin lỗi cô, bởi vì tôi đã quá bất cẩn ?" Nelson nói với một giọng hối lỗi.
    - Không sao đâu ?" Tôi nói ?" Anh cũng đâu cố ý.
    - Vậy giờ cô muốn xử trí thế nào? ?" Nelson quay đầu hỏi tôi.
    Tôi thật sự không biết nên làm thế nào. Có nên bỏ qua cho anh ta hay không? Nếu bỏ qua, anh ta biết đâu sẽ làm những trò ngu ngốc như thế này một lần nữa.
    - Tôi hứa sẽ không làm hại cô nữa ?" Lance nói.
    Có vẻ anh ta thành thật. Hoặc cũng có thể tôi sẽ là một đứa ngu ngốc nếu tin lời anh ta, nhưng dù sao, nếu tôi làm to chuyện lên cũng chẳng được ích gì.
    - Được rồi. Lần nay tôi tạm tha cho anh. ?" Tôi nói. Và ngập ngừng một lúc, tôi hỏi tiếp mặc dù không tin rằng mình sẽ biết câu trả lời ?" Anh có biết ai hay lui tới xem lịch phân công ngày hôm đó không?
    - Cô đang hỏi một câu ngu ngốc đấy. ?" Lance nói ?" Có biết bao nhiêu người xem lịch trong ngày hôm đó. Nhưng tôi thấy hai người khả nghi. Cả hai đều cầm trên tay hai cây bút, tôi không rõ là có phải bút xóa hay không
    - Là ai vậy? Tôi hỏi dồn. Tôi đã thấy vết bút xóa trên cái lịch ngày hôm ấy, và rõ ràng trong tờ lich Mary đưa thì hoàn toàn không có vết tích đó.
    - Genie. ?" Lance cười một cách bí hiểm ?" Và người còn lại chính là cô bạn cùng phòng của cô. Tôi chỉ biết ngang đó thôi. Tôi có thể đi được chưa?
    - Được rồi. Anh đi đi ?" Nelson trả lời.
    Genie? Là Genie ư? Nhưng tôi đâu làm gì xấu xa với Genie? Tôi và cô ấy cũng nào có thù oán gì. Vậy chắc hẳn phải là Jess rồi. Cô ta vốn nghĩ rằng giữa tôi và Nelson đang có chuyện tình cảm, mà cô ta thì rõ ràng rất thích Nelson.
    - Anh nghĩ thế nào, Nelson? ?" Tôi hỏi
    - Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi sẽ điều tra dùm cô. Chuyện này thật lạ. Tuy rằng Genie tính tình có phần cáu gắt, nhưng cô ta chưa làm hại ai bao giờ. Huống gì, có vẻ như cô cũng thân thiết với gia đình Genie.
    - Vậy người đó có thể là Jess? ?" Tôi cười tinh nghịch. ?" Chắc cô ấy nghĩ rằng tôi và anh đang yêu nhau. Anh biết cô ta thích anh mà, đúng không?
    - Tôi biết, nhưng tôi không thích cô ta ?" Nelson trả lời chắc nịch ?" Thôi chúng ta về thôi. Đã khuya lắm rồi.
    Tôi bước ra khỏi gian bếp. Một cảm giác thật hỗn loạn. Tôi không giải thích được điều đó. Tất cả dường như đang chưa đựng một bí mật nào đó. Tại sao John lại giúp tôi? Lẽ nào John tình cờ thấy mọi chuyện, và anh ta biết tôi không có lỗi? Anh ta đã bảo rằng anh ta làm vậy không phải vì tôi, vậy vì cái gì? Và cả Mary, hành động của bà ấy cũng thật khó hiểu. Và còn cả Jess lần Genie, ai mới là người hại tôi?
    Đêm nay lại là một đêm khó ngủ liên tiếp của tôi. Kể từ khi tôi rời Boston đến bây giờ, tôi mới hiểu là tôi cần bạn bè đến thế nào. Có lẽ lúc này Vân và Linh, hai cô bạn thân của tôi đang ríu rít trò chuyện trong phòng mà quên hẳn tôi rồi. Nhất định ngày mai, tôi sẽ gọi điện thoại cho hai người ấy. Tôi bỗng nhiên thấy nhớ họ, nhớ giọng cười nắc nẻ và vui tươi của họ.
  10. lovelymadly

    lovelymadly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG MƯỜI: VƯỢT THÁC
    Hôm nay chúng tôi sẽ chèo ghe vượt thác. Tôi đã chờ bao lâu để đợi đến ngày hôm nay, mặc dù tôi không biết bơi.
    Trời nắng trong xanh, mây lửng lờ. Thời tiết rất hợp cho buổi đi vượt thác hôm nay. Sau khi mặc xong áo phao, và những thứ bảo hộ linh tinh, chúng tôi chia đội và leo lên thuyền. Mỗi chiếc thuyền sẽ có sức chứa bốn hoặc năm người. Thuyền màu xanh, trông giống như một cái bong bóng được bơm căng đầy hơi. Tôi, Ellen, John và James, người bếp trưởng khó tính mà tôi đã kể ở trên, thuộc một đội. Tôi là người duy nhất không biết bơi, nhưng mọi người trấn an rằng ?o Sẽ không sao đâu. Rất vui và không hề nguy hiểm. Nếu cô rớt xuống nước thì chúng tôi sẽ kéo cô lên.? Điều đó làm tôi thấy yên tâm. Chúng tôi thả thuyền trôi theo dòng nước. Những gợn sóng mạnh trắng xóa cứ đẩy thuyền đi một cách mạnh mẽ và không cưỡng lại được. Chúng tôi phải cố gắng để thuyền không bị lạc hướng, và không va phải những mõm đá trên đường. Hai bên đường là những lùm cây xanh, xum xuê, mọc giữa những vách đá đứng sừng sững như những ông thần trấn giữ vùng nước. Nước chảy khá mạnh, gây lên một cảm giác vừa phấn khích vừa lo sợ. Chúng tôi hét lên mỗi lần suýt bị va phải hòn đá trước mặt.
    Lance ở trên thuyền cùng Nelson, Eric, anh chàng hầu phòng, Jess và Michael, anh chàng tiếp tân. Nói một chút về Eric và Michael, Eric, như các bạn đã biết là một anh hầu phòng. Anh ta thực ra đã tốt nghiệp đại học, nhưng trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế, anh ta không thể kiếm được việc làm. Chinh vì vậy, anh ta nộp đơn xin làm việc ở đây, chờ kinh tế phục hồi. Còn Michael, người đàn ông đến từ Texas, anh ta cỡ khoảng hai lăm tuổi, và nói một cách chính xác là anh ta không có gì đặc biệt.
    Hầu hết chúng tôi đều không thích Lance. Thuyền tôi và thuyền của Lance cạnh tranh nhau xem thử ai sẽ đến đích trước. Cùng một lúc, cả bốn chúng tôi té nước vào thuyền Lance, và ở thuyền bên kia, Eric vô tình đẩy Lance xuống nước. Lance hậm hực trèo lại lên thuyền. Cả đám chúng tôi cùng cười ồ lên. Lance vẫn giữ gương mặt đỏ tía và tức tối lừa lúc Eric không để ý, đẩy Eric xuống nước. Eric chới với, nắm lấy thuyền chúng tôi, làm thuyền chồng chềnh. Tôi sơ ý bị lọt xuống nước trong lúc loay hoay cố giữ thuyền cân bằng. Nước sặc vào mũi tôi. Tôi trôi tuột theo dòng nước chảy. Tôi cảm giác tay mình chới với, muốn ngoi lên nhưng không được, cứ cố gắng đẩy người lên một cách vô vọng. Bỗng một bàn tay nắm lấy tôi vững chắc. Tôi chẳng còn biết đó là ai, cứ bám vào người đó, như người sắp chết đuối vớ phải một cái cọc. Người đó đưa tôi vào bờ. Là Nelson. Lại là Nelson. Nelson lúc nào cũng xuất hiện lúc tôi gặp nạn. Nước lạnh làm tôi run lên. Giữa trời tháng bảy nhưng nhiệt độ trên núi cao nên nước vẫn khá lạnh.
    Khi vào tới bờ thì các thuyền cũng vừa cập vào bờ. Mọi người lộ vẻ hoảng hốt, lo lắng. Tôi không sao, chỉ là sợ hãi một chút. Tôi bỗng nhớ đến ngày bé đi biển, tôi lọt thõm xuống dưới cái phao. Lúc ấy, tôi cũng chới với như bây giờ, nhưng may mắn là bố đã kịp chụp lấy cánh tay tôi lôi lên. Từ đó tôi rất sợ nước. Đúng hơn là tôi sợ lọt xuống nước.
    Nelson đem lại cho tôi một chiếc khăn màu vàng và bảo tôi lau mặt. Nước lạnh làm ướt sũng áo quần, và gương mặt, tóc tai tôi trông giống như một con bé lọ lem. Khi về đến nhà thì tôi thấy lạnh run người, cứ hắt xì liên tục. Tôi biết mình đã bị ốm, vội chạy ngay đến vali lấy thuốc, và nhận ra mình thật đoảng khi quên thuốc cảm. Tôi lấy một ít nước cam uống, và leo lên giường đắp thật nhiều lớp chăn mà vẫn cảm thấy lạnh. Và không biết từ lúc nào tôi mê man, không còn biết gì nữa. Chỉ thỉnh thoảng cảm giác thấy có một chiếc khăn ấm trên trán. Tôi không còn đủ tỉnh táo để nhận biết điều gì xảy ra. Đôi lúc tôi cảm thấy khô khan ở miệng và nói một cách vô thức ?o Nước?, và có một người nào đó đã đỡ tôi dậy, đổ vào miệng tôi những ngụm nước. Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm giác được.
    Tôi ngủ mê mệt và li bì suốt đêm hôm ấy cho đến tận sáng hôm sau. Tôi cảm thấy người đã khỏe hơn nhiều so với hôm qua. Tôi ngồi dậy, mở cửa đón ánh nắng ban mai. Cửa vừa hé mở thì một chú sóc con nhảy vào, chạy nhảy tung tăng khắp nhà. Thường thì tôi không thích sóc cho lắm, bởi vì sóc rất hiếu động, sẽ gặm hết những bịch bánh hay bất kì thức ăn nào mà nó nhìn thấy trên bàn, nhưng giờ tôi thấy có chú sóc làm bạn cũng hay. Sóc nhảy lên bàn, qườ qườ một cái hộp. Chắc là hộp thức ăn của Jess. Tôi đi lại bàn, định bắt chú sóc thì thấy trên bàn có một tấm giấy chằn dưới hộp thức ăn ?o Súp dành cho cô. Tôi xin ở trong bếp. Lúc nào cô dậy thì hãy ăn cho lại sức. Tôi cũng đã xin dùm cho cô nghỉ làm ngày hôm nay. Nelson. ?o. Tôi thấy lòng thật nhẹ nhàng, lấy bát súp bỏ vào lò vì ba hâm lại. Bát súp làm tôi nhớ đến bát cháo thịt bò nấu hành băm nhuyễn ngày xưa bà ngoại vẫn nấu cho tôi mỗi lần tôi bị cảm. Tôi tự nhiên thấy nhớ bà ghê gớm. Bà đã không còn có thể được nhìn thấy ngày tôi làm cô dâu xinh đẹp mặc váy trắng muốt trong lễ cưới, cũng không còn được thấy chắt của bà được sinh ra bụ bẫm và đáng yêu. Một dòng nước mắt từ từ lăn xuống má lúc nào mà tôi không hay biết. Tôi vốn không phải là người hay khóc, thậm chí có lúc bố đánh tôi bằng roi mây, tôi vẫn cắn răng không khóc, nhưng tôi lại rất ủy mị trước tình cảm.
    Một chiếc khăn chìa ra trước mặt tôi. Tôi cầm lấy và lau vội những giọt nước mắt.
    - Cô đã khỏe hơn chưa ? ?" Nelson hỏi.
    - Cám ơn anh. Tôi khỏe hơn nhiều rồi. Có thể đi lại khắp nơi rồi. ?" Tôi gượng cười.
    - Hôm qua cô sốt cao quá làm tôi rất lo lắng. Cô mê man suốt cả đêm.
    - Vậy hôm qua anh đã ở đây suốt đêm à? ?" Tôi hỏi, không giấu vẻ xúc động.
    - Có lẽ. ?" Nelson cười ?" Bởi vì cô cũng không có ai thân thiết ở đây nên tôi sợ cô có việc gì.
    - Anh ngủ ở đâu? ?" Tôi thắc mắc ?" Còn Jess nữa?
    - Jess vẫn ngủ trên giường cô ấy. Tôi ngủ trên ghế. ?" Nelson gãi đầu ?" Ngủ trên ghế cũng thú vị lắm.
    - Cám ơn anh nhiều. Nếu không có anh thì tôi không biết làm thế nào. ?" Tôi bối rối. Tự nhiên tôi cảm thấy thương Nelson kì lạ. Cả đêm qua hẳn anh ta đã không thể chợp mắt được chút nào, bởi vì tôi có thể cảm nhận được cứ chốc chốc lại có một bàn tay đặt lên trán tôi. ?" Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? ?" Tôi hỏi.
    - Tôi nói rồi ?" Nelson cười ?" Bởi vì cô giống như một cô em gái bé nhỏ cần sự giúp đỡ.
    Tôi hơi thấy thất vọng một chút với câu trả lời của Nelson. Tôi đã mong anh ta sẽ trả lời khác đi.
    - Nếu chiều nay cô khỏe rồi thì chúng ta có thể đi dạo loanh quanh hít gió trời. Hôm nay tôi cũng xin nghỉ một buổi rồi. ?" Nelson nói.
    - Anh xin nghỉ vì tôi à? ?" Tôi hỏi một cách khiêu khích.
    - Đúng vậy. Tôi sợ cô vẫn chưa hết bệnh thì không có ai chăm sóc. ?" Nelson đáp một cách thành thật.
    Tôi chẳng biết nói gì. Tôi thật sự cảm động vì những điều Nelson đã làm cho tôi. Nó đem lại cho tôi một cảm giác ấm áp và thân quen. Tôi nghĩ rằng nếu ai là người thân của Nelson thì chắc hẳn người ấy sẽ được chăm sóc chu đáo lắm.
    - Tôi rất thích cưỡi ngựa ?" Tôi nói ?" Hôm kia tôi thấy một đoàn khách đi ngựa dọc theo con đường mòn. Đó có phải là ngựa của khu nghỉ mát này nuôi không?
    - Đúng vậy. Những con ngựa đó rất thuần bởi vì đã được huấn luyện từ nhỏ. Cô sẽ không phải sợ hãi gì khi ngồi trên chúng.
    - Vậy chiều nay chúng ta đi cưỡi ngựa nhé. Tôi nghĩ đến chiều thì tôi khỏe lắm rồi. ?" Tôi năn nỉ.
    - Được thôi. Chiều tôi sẽ đến đón cô, và chúng ta sẽ ra bãi huấn luyện ngựa.
    Tôi ăn xong chén súp buổi chiều do Nelson đem đến, và chúng tôi đi dọc đường đến cánh đồng nuôi ngựa. Cánh đồng này thật rộng lớn. Tất cả làm tôi nhớ đến cánh đồng lúa ở Việt Nam. Một màu xanh bạt ngàn trải dài ngun ngút. Điểm lên giữa màu xanh ấy là những chú ngựa nâu nâu, đuôi vẩy vẩy. Nelson nói gì đấy với người chăn ngựa và tôi thấy ông ta gật đầu cười. Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt có phần khắc khổ, các gân bàn tay nổi lên gân guốc. Ông chọn cho chúng tôi con ngựa hiền lành nhất. Nelson bế tôi lên rồi anh nhảy lên sau đó. Chúng tôi cùng cưỡi một con ngựa bởi vì Nelson sợ tôi mới ốm dậy, người vẫn còn chưa khỏe. Dưới bàn tay của Nelson, con ngựa nhảy lên những cái hàng rào tre trông rất điệu nghệ.
    - Tôi không biết là anh biết cưỡi ngựa đấy ?" Tôi nói.
    - Ồ, tôi được sinh ra ở nơi này mà. ?" Nelson cười.
    Nelson kể cho tôi nghe về cách người ta luyện ngựa. Nuôi ngựa không ngoài ba việc: phối giống, thuần ngựa, luyện ngựa. Và điều cần thiết khi luyện ngựa là tình yêu đối với nó, chứ không phải dùng roi vọt. Nelson hướng ngựa phi dọc con đường vào rừng. Phong cảnh trong rừng vẫn đem lại cho tôi một cảm giác mới lạ như khi tôi vừa đặt chân đến đây. Dọc hai bên đường, thỉnh thoảng có những chú nai ngơ ngác chạy ngang qua, hay những chú sóc lanh láu. Gío mát thổi lướt qua, mơn trớn khuôn mặt tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng thở của Nelson. Vòng tay của Nelson để trước mặt tôi, cầm chắc yên ngựa. Bất giác tôi cảm thấy một cảm giác tin tưởng. Tôi chỉ muốn ngả đầu vào vai anh, giữa gió mát, giữa hoàng hôn yên lặng, như trong những câu chuyện của dân cao bồi miền viễn Tây. Tôi cảm thấy như có một làn gió mới đã thổi mát qua cuộc sống vốn quá chán ngán của tôi.

Chia sẻ trang này