1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho anh, người em yêu!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi TSU_RUI, 20/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Viết cho anh, người em yêu!

    Nếu chủ đề này có trùng với một vài chủ đề nào khác thì xin các bạn bỏ quá cho. Cũng đã xin phép chủ nhân của những dòng chữ tôi sắp post lên rồi, cuộc sống này quả thật là không đơn giản, sao con người vẫn đi mãi mà chưa đến được cái đích của tình yêu. Có thể mọi người sẽ nghĩ làm sao lai có những chuyện như thế chứ, xin mọi người cứ coi đây là một câu chuyện không của ai cả và đang kết thúc mở ...

    RồI đến một ngày, chắc chắn có một ngày anh sẽ được đọc những dòng này. Em biết là đến một lúc nào đó mọi việc phải trở về với chính nó, mọi thứ phải trở về đúng vị trí của nó, anh à.

    ?oThật ra anh ấy đã có vợ con ở ngoài này rồI em ạ.?

    Tất cả sụp đổ xuống một tâm hồn và thể xác đã hoàn toàn kiệt quệ. Sẽ thế nào đây, em sẽ phải làm sao đây? Muốn gào thét, muốn cấu xé một ai đó, muốn đập phá một cái gì đó, trời ơi ? em muốn gì đây, có làm gì được không? Câu trả lời là em không thể làm gì được cả, em không thể trách ai cả. Có chăng trách bản thân mình sao nhẹ dạ cả tin, sao sống quá chân thành, quá nồng nàn và quá ngây ngô. Có chăng trách bâng quơ một câu rằng Thượng đế sao chẳng công bằng, sao Người tàn nhẫn thế. Có lẽ Người quá bận rộn nên không thể đủ thời gian mà để mắt đến tất cả mọi người. Chạy xe ngoài đường như vô thức, cũng chẳng biết thế nào mà về đươc đến nhà, và cũng chẳng biết thế nào mà mình còn sống. Bắt đầu những chuỗi ngày buồn tủi và đổ vỡ niềm tin, vất vả để đấu tranh với chính mình.
  2. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Sao không thể dứt khoát mà buông tay ra, sao không thể nói một là một hai là hai, nói dừng lại là dừng? Tại sao đã biết được người ta như thế mà mình còn như thế? Tại sao vẫn luôn nghĩ rằng người ta có lý do nào đó, rằng người ta có nỗi khổ tâm riêng, rằng người ta vẫn là một người đáng thương hơn là đáng trách? Tại sao vẫn lo lắng, yêu thương, tại sao vẫn dằn vặt và làm khổ đau chính bản thân mình? Tại sao không thể làm như người ta làm, không thể tàn nhẫn như người ta đã tàn nhẫn? Tại sao em không thể hả anh?
    Anh nói đúng, có lẽ mẹ sinh ra cho em có một trái tim quá nhạy cảm và một tâm hồn quá dễ bị tổn thương. Đi qua bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu lần vấp ngã mà sao chẳng lớn khôn.
    Sống mãi mà cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ thơ khờ dại. Sống cho những tình cảm chân thành để cuối cùng gặt hái cho mình được gì đây?
    Cảm ơn anh rất nhiều vì đã là người cho em biết tất cả, dù đã muộn nhưng ?ochẳng bao giờ trễ cả?. Cảm ơn những tháng ngày sau đó anh đã ở bên em, đã giúp đỡ em rất nhiều để em có thể đứng vững, có thể níu kéo chính mình trở về với cuộc sống của mình.
  3. subinhyen

    subinhyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Cố quên thôi bạn à, ko còn các nào khác cả, đừng để một phút nào một giây nào bạn ko bận rộn, hãy làm việc, thư giãn, xem phim, hay làm bất kỳ thứ gì để bạn ko phải suy nghĩ đến về này nữa. Tôi chỉ cảm thấy, mỗi khi viết ra những dòng này , bạn lại càng đau đớn hơn, hãy chôn chặt nó lại bạn ạ, cố gắng mỉm cười đi, một ngày tất cả sẽ là quá khứ !
  4. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn ban, subinhyen. Có vài điều tôi cũng muốn nói về bài viết này của tôi. Đây dường như là nhật ký của một người mà tôi quen biết chứ không phải là câu chuyện của tôi. Tôi đã xin phép người đó để được post lên trên này. Câu chuyện này là một câu chuyện đã xảy ra trong quá khứ và hiện tại nó vẫn tiếp tục mở ra.
    Tôi post câu chuyện này lên vì dường như tôi cũng là một nhân vật trong câu chuyện và cần một vài lời chia sẻ chân tình của các bạn. Tôi đã đọc rất nhiều những bài viết khác của các bạn và thấy rằng mọi người đã chia sể nỗi đau với nhau như những người trong một gia đình nhỏ. Nếu các bạn có ý định chia sẻ các cảm xúc của minh tôi xin sẵn sàng đón nhận với thái độ nghiêm túc và chân thành nhất.
    Xin cảm ơn đã đọc bài!
  5. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Em cảm thấy có điều gì lạ lắm khi gặp một người như anh. Bởi lẽ chẳng có lý do gì khiến anh lại phải vất vả vì em, phải tốn thời gian của mình để giúp em mọi việc.
    Một đêm không ngủ và sáng hôm sau lên máy bay ra Hà Nội. Anh có thấy ai khờ dại như em không? Chính mình tự tìm đến một nơi để tận mắt mình nhìn thấy nỗi đau, tận tay mình chạm vào vết thương đau buốt. Chẳng biết có người nào mang theo nhiều tâm trạng hỗn loạn như em lên máy bay không nữa. Không có cảm giác hoang mang lo sợ, chỉ có cảm giác rất rõ rằng nỗi đau đang thấm dần vào từng thớ thịt da, vị mặn chát của nước mắt thấm vào đến tận sâu tâm hồn.
    Him đứng đó, trước cửa ra, cười thật tươi, hân hoan như đón một người yêu thương trở về nhà sau những ngày dài xa cách. Xoa đầu như xoa đầu một đứa trẻ ngoan ngoãn và nắm tay dắt về nhà. Sao có người có thể làm như vậy hả anh? Giữa lòng Hà Nội, giữa gia đình, vợ con người ta vẫn bình thản đi bên em. Chẳng biết rằng trong hàng ngàn hàng vạn câu người đã nói ra có câu nào là thật, có chút tình cảm nào là chân thành?
    Vẫn điềm nhiên đưa em đi vòng quanh Hà Nội cho đến lúc có một người phụ nữ nghe điện thoại khi em gọi lúc nửa đêm ? Không một lời nói, không một ánh nhìn, không một dòng tin nhắn, ? người ta giống như bốc hơi khỏi trái đất này. Mà em cũng không cần phải tìm đúng không anh? Như thế là quá đủ, nếu hơn như thế thì làm sao em có thể vượt qua đây. Những ngày ở đây thật là cô đơn và lạnh lẽo, thật sự là như thế. Em thấy mình lạc lõng giữa phố phường dù Hà Nội bé như lòng bàn tay, thấy cuộc đời đầy giông bão dù Hà Nội quá đỗi thanh bình.
  6. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Tình yêu ko giản đơn là những nụ cười...
    Sao dạo này có nhiều người buồn thế , trái ngang và đắng cay nhiều thế. Tôi đọc mà cảm thấy tôi đang buồn cho chính tôi và chính bạn vì ko thể nào tìm đc ra lối thoát cho tâm hồn mình đc thanh thản. Dẫu có thoát ra để trở lại đc với cuộc sống thực tại thì con người tâm thân thể nhỏ bé đã đờ dại đi vì trải qua nhiều đau khổ.
    Đúng ! Sống bằng một trái tim quá nhạy cảm và ko lớn khôn lên đc qua bao lần vấp ngã .Thế mà vẫn cứ nỗ lực ,cố gắng một cách khờ dại .Để người ta sỏ mũi mình dắt đi mà vẫn ngoan ngoãn bước theo như một con bò .
    Trớ trêu và khắc nghiệt
  7. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn vì HN vẫn còn có anh, vẫn còn có một ánh nhìn cảm thông chia sẻ, vẫn còn một bàn tay xoa dịu nỗi đau. Nhưng anh vẫn là anh, anh có cuộc sống riêng và những lo toan riêng, có tình yêu, có gia đình. Có thể là sẻ chia và cũng chỉ là sẻ chia mà thôi, vì có muốn anh cũng không làm gì khác được. Em là một ngừơi con gái, và như anh nói em cũng là người rất nhạy cảm, cho nên em cảm nhận được những sự khác biệt trong anh ngay từ khi nó bắt đầu xuất hiện. Không phải là em không biết mà là em cố tình không biết, em không muốn biết, vì em hiểu rõ rằng nếu có điều gì hơn một tình bạn thì sẽ khổ tâm cho tất cả mọi người mà thôi.
    Khi anh nắm bàn tay em, dù chỉ là nắm để xem chỉ tay như anh nói, em vẫn cảm giác được hơi ấm nhẹ nhàng, cảm giác mơ hồ cho tâm hồn mình một chỗ dựa trong phút chốc. Em cô đơn quá giữa cái xứ sở xa lạ này, cho đến lúc đấy người thân thuộc nhất ở bên em chỉ có anh mà thôi. Nhưng anh đã có những kế hoạch của anh, có những lo toan riêng của anh. Dù cảm thấy mình đơn độc lắm, đáng thương lắm, nhưng một lời cũng không dám nói ra, một chút cũng không dám đòi hỏi. Chỉ có mỗi mình anh, nhưng anh cũng phải đi, em bảo anh cứ đi đi, cứ làm những việc anh phải làm, đừng vì em mà làm xáo trộn mọi thứ. Em bảo thế bởi vì em biết mình không có quyền giữ anh ở lại, và vì em không muốn làm anh khó xử, trong cuộc sống chẳng bao giờ có thể làm trọn vẹn được tất cả mọi việc, đúng không anh? Đến giây phút cuối cùng khi anh bắt tay chào em để đi em vẫn hy vọng có một điều gì đó khác xảy ra, nhưng cuối cùng thì không có gì khác cả. Tận sâu đáy lòng mình em không muốn anh đi, bởi vì em không biết mình có chịu nổi nỗi đau này không, có vượt qua được sự cô đơn này không. Nếu lúc đấy em bảo anh là: ?oAnh có thể để ngày mai đi được không?? thì sẽ ra sao nhỉ? Em không muốn làm anh phải khó xử, cho đến bây giờ em vẫn nghĩ rằng lúc đấy mình làm đúng.
  8. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Híc híc, mấy hôm liền TTVN bị out không vô được, nhớ wá.
    Post tiếp bài để chia sẻ cùng mọi người.
    Có lẽ chưa có lúc nào em nói cười, đùa giỡn một cách gượng gạo như những ngày ở Hà Nội. Em không muốn anh thấy em quá buồn, quá đau khổ và em cũng không muốn mọi người nhìn em bằng ánh mắt thương hại, nên em phải mỉm cười. Quả là cười khi đang tột cùng đau khổ là một điều kinh khủng, em tưởng chừng như đã cạn kiệt hoàn toàn sức lực, tưởng chừng như sẽ sụp xuống trước khi rời Hà Nội. Dù sao vẫn có những con người, những trái tim làm lòng mình ấm lại, tiếp thêm cho mình chút sức mạnh để có thể mỉm cười khi vẫy tay tạm biệt ở sân bay. Bước lên máy bay là không còn chút sức lực nào để gượng mình dậy nữa, nước mắt sao mà mặn thế anh nhỉ? Mệt lả đi và ngủ lúc nào không biết. Một chuyến đi quá dài, giờ đây em đã trở về, trở về nơi dù không phải chôn nhau cắt rốn nhưng có những người bạn ở bên em, có những người yêu thương em.
  9. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Sau khi gặp em anh đã phải nghĩ nhiều phải không anh? Chẳng biết rằng em có điều gì khiến anh phải bận tâm nhiều đến thế. Đọc tin nhắn của anh, em cảm nhận rõ ràng sự thay đổi tâm trạng của anh mỗi ngày trong ấy. Em cảm nhận được những lúc anh cảm thấy một chút vui, một chút ngọt ngào khi len lỏi trong từng suy nghĩ của mình là một tình cảm đẹp. Cảm nhận được những lúc anh thấy ray rứt, thấy khó xử vì biết rằng không được như thế. Cảm nhận được rất nhiều thứ từ trước khi anh nói với em. Khi anh bảo với em rằng anh thấy gói quà của em trong nhà Him, vẫn đẹp lắm và được đặt ở một vị trí rất đẹp, em cũng thấy đỡ xót thương cho mình hơn. Dù sao người ta cũng còn một chút tôn trọng với mình, vẫn còn một chút trân trọng món quà mình đã cất công tìm cho họ. Chẳng biết thật sự thì trong lòng họ nghĩ gì, nhưng như thế còn đỡ hơn là ném nó lăn lóc vào một xó xỉnh nào đấy, trông nó sẽ tội nghiệp lắm, vì nó đáng yêu như thế cơ mà.
    Anh nhắn tin: ?oBé à, liệu người ta có thể có hai trong khi xã hội chỉ chấp nhận một không? Liệu có đặc cách nào không? Hãy trả lời anh nghe bé?, em buông điện thoại ?" cái gì phải đến đã đến rồi, con người chẳng thể trốn chạy cảm xúc thật của mình mãi được. Em phải trả lời thế nào đây? Rằng tất nhiên là không thể, không có đặc cách nào như vậy được đâu anh. Rằng trong cuộc sống con người luôn phải lựa chọn, không bao giờ có thể có tất cả những gì họ muốn, không bao giờ có thể trọn vẹn mọi điều. Rằng anh vẫn phải sống với cuộc sống vốn có của anh, rằng anh phải cố gắng vun đắp và gìn giữ tình yêu của anh. Rằng em chỉ có thể đứng một bên lề và nhìn anh đi qua cuộc sống, ? Anh đã nói tất cả những gì anh nghĩ, và em biết anh cũng buồn nhiều lắm.
  10. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Em phải làm thế nào đây? Lại lặp lại một nỗi đau như những nỗi đau đã qua sao? Anh à, anh có biết là không chỉ có anh mà còn em nữa, em cũng có những tình cảm, những suy nghĩ mà bản thân mình cũng không hiểu nổi.
    Anh có một tình yêu đẹp như thế, có một người yêu như thế, tự dưng anh lại phải vướng bận suy nghĩ vì em. Còn em, sau bao khổ đau như thế, sau nhiều lần vấp ngã như thế lại phải vấp ngã một lần nữa với vị thế là người thứ ba sao?
    Em đã bảo với anh rằng không thể đâu, chỉ có thể xem nhau là những người đặc biệt, và chỉ vậy thôi. Anh bảo mỗi ngày đều muốn nghe giọng nói của em, nếu anh không thể gọi được cho em thì em hãy gọi cho anh nhé. Em và anh đã làm như thế, lý trí bảo rằng chỉ dừng lại như những người bạn mà thôi, nhưng tình cảm con người không bao giờ đơn giản thế, tình cảm con người không tuân theo bất kỳ quy luật nào. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tình cảm trong anh lớn hơn một chút, là mỗi ngày anh day dứt trăn trở hơn một chút.

Chia sẻ trang này