1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho chính mình ...viết cho bạn và cho yêu thương

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi motlanloyeu, 25/07/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Mỗi lần xem " Chúng tôi là chiến sĩ " là mình lại thấy nhớ, cái cảm giác man mác buồn cứ lấn sâu vào tim mình.........
    Ôi nhớ thế
    .............Dù nơi chiến trường xưa đầy gian khổ, vẫn mang trong mình trái tim thành phố.....................
    Nhớ lắm những lần trò chuyện cùng các chiến sĩ trong rất nhiều quân binh chủng, nhớ cả những bữa cơm giản dị chỉ có rau muống & đĩa đậu phụ rán kèm theo đĩa cà tím xào, rồi cả những lần cùng các anh trên thao trường bãi tập đối mặt với cái nắng cái gió ( khi ấy mình còn ngất đi & được chăm sóc với bát mì tôm trứng các anh không dám ăn mà nhường lại ) cảm động chỉ còn biết khóc mà thôi
    Mùa đông lạnh giá này, nơi biên cương & cả nơi hải đảo xa xôi, không biết các anh thế nào?Hôm qua anh bạn gọi điện về nói trên cao nguyên đá lạnh rùi, em có nhớ đồn biên phòng Lũng Cú không Linh? Câu hỏi ấy cứ xoáy sâu vào ký ức của 1 thời để nhớ..................
    Đầu tháng 9,cao nguyên bạc màu đá, xơ xác những thân ngô khô. Đoàn khách du lịch dừng tay ga, kéo cao cổ áo dạ ấm áp, chỉ trỏ, bình luận phong cảnh. 9 giờ sáng, sương muối vẫn còn rơi. Gió thổi ***g lộng hơn? Ở nơi đây không bao giờ có mùa thu ?" Mùa đông đã bắt đầu. Những đứa trẻ cũng bắt đầu cắp sách đến lớp. Chiếc áo mỏng, chật chội, ướt nhẹp sương sớm, không đủ che cái bụng ỏng eo, to quá cỡ. Khách nhìn ngắm, chụp ảnh. Những tấm ảnh có dáng còng còng, mong manh, có đôi chân trần đen đúa, lạnh ngắt và nụ cười tím tái? Ai đó trong đoàn bật khóc tự nhiên?
    Trưa Lũng Táo, nắng đã lên hoe vàng nhưng trời cành rét đậm. Cô bé Thào Thị Chợ học lớp 4 mà nhỏ trông như mới chỉ học lớp 2, ngồi bậu cửa run rẩy nhai cơm nguội bón cho đứa cháu chưa đầy 1 tuổi. Ngoài sân hai đứa nữa - trứng gà trứng vịt - cởi truồng lấm lem đất cát. Khuôn mặt các em hồn nhiên, căng hồng, nứt nẻ trong cái rét sắc ngọt. Chợ bảo:
    - ?oEm là dì thôi. Mẹ nó đi chợ mai mới về?.
    - ?oThế bố chúng nó đâu??
    - ?oĐi lấy vợ khác rồi?.
    Đứa bé khóc ngằn ngặt trên tay dì 13 tuổi. Tôi lấy gói bánh chia cho mấy đứa bé ngoài sân rồi đưa cho Chợ cái khăn len. Em mỉm cười như cảm ơn, quấn quanh thân đứa cháu nhỏ - Bé nín khóc. Còn chúng tôi quay đi? Mắt ai cũng ướt nhèo.
    Cô giáo tên Nho cười run run: ?oMùa đông năm nào Mã Là cũng có tuyết. Tuyết thì đẹp lắm nhưng học sinh không đi học được. Lạnh quá, quần áo không đủ mặc.?
    Tôi chạnh lòng? Hà nội bây giờ mới đang mùa thu mà áo len, áo khoác đã tràn ngập đường phố. Hôm trước gió mùa, tôi dọn dẹp bỏ ra một mớ quần áo cũ định mang bỏ. Mẹ xem rồi chép miệng: ?oQuần áo còn mới nguyên, bỏ đi phí quá?. Nói rồi mẹ tìm cái bao tải, bỏ vào đó, bảo mang về quê cho. Tôi phì cười kêu mẹ lẩn thẩn: ?oBây giờ còn ai cho quàn áo cũ nữa. Xấu hổ!??
    Tôi đã kịp nhận ra ai là người phải xấu hổ khi đứng trên đèo Mã Pì Lèng nhìn những người phụ nữ, những đứa trẻ phong phanh, rét mướt, còn lưng địu quẩy tấu. Trái tim tôi đã biết rung lên trước thực tế trần trụi, gồ ghề này? Còn các bạn, các bạn đã bao giờ xấu hổ và run rẩy như tôi chưa?
    Sẽ chẳng bao giờ là muộn khi người ta nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống là yêu thương, chia sẻ và bắt tay kiếm tìm những giá trị đó. Nhưng sẽ là muộn khi người ta đã nhận ra mà không bắt tay tìm kiếm, xây dựng nó.
    Trong chúng ta có nhiều người đã và đang hành động nhưng cũng có những người chưa biết và chưa hành động. Vậy thì tại sao, ngay bây giờ, chúng ta không liên kết lại, cả những người đã và những người chưa, cùng chia sẻ yêu thương, cảm nhận giá trị cuộc sống?

    Nhớ lắm Hà Giang ơi ! nhớ đỉnh Lũng Cú nơi địa đầu Tổ quốc thân yêu, nhớ những em nhỏ với ánh mắt tròn xoe nhìn mình muốn nói gì đó nhưng không thể.............uh nhớ thật ! Tháng 10 này nhất định sẽ lên, tiếng Ai gọi hay lòng ta gọi?
  2. cucthuytinh18

    cucthuytinh18 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2004
    Bài viết:
    164
    Đã được thích:
    0
    Thơ tình viết cho người đàn bà không tên
    Lưu Quang Vũ
    Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố
    Mùa đông sắp tới rồi
    Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
    Một chuyện chia tay có gì đâu em nhỉ
    Một chuyện tình tan vỡ có gì đâu
    Kết thúc một năm bao giờ chả thế
    Sau mọi điều lại chỉ có mùa đông
    Có gì đâu mà tiếc mà buồn
    Em biết đấy,
    Anh chẳng tin định mệnh.
    Nhưng trong cuộc sống chỉ ước mơ là có thực
    Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi...
    Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời
    Chẳng có ai yêu anh như thế được
    Em ở đâu dù cùng trời cuối đất
    Dù năm tháng dài lâu
    Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
    Anh vẫn ở bên em mãi mãi.
    Là bậc cửa dưới chân em qua lại
    Là cốc nước trong tay em run rẩy
    Chiếc lá trên vai em
    Giọt sương trên áo em
    Như hạt bụi trên mặt bàn em quét...
    Có gì đâu mà khóc
    Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
    Nên tình yêu là chuyện viển vông thôi
    Sương mùa đông lặng lẽ đã dâng đầy
    Bao kỷ niệm quên đi đừng nhớ nữa
    Lá sẽ rơi trên bậc thềm lối cũ
    Thân cây xưa gục đổ bên đường
    Lời anh nói vang lên
    Như những lời vĩnh biệt
    Cuộc sống chia rẽ chúng ta
    Chỉ cái chết nối liền nhau lại
    Sau này chết đi ở bên nhau mãi
    Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
    Mọi nhọc nhằn ngang trái
    Em chúng mình không nhận được ra nhau.
    (Ghi theo trí nhớ)
  3. sinh_vien_thuc_tap

    sinh_vien_thuc_tap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    3.946
    Đã được thích:
    0
    Ngày tháng năm...
    Đang say, say xe, say những tiếng cười và say những ánh nhìn. Lũ trẻ hay thật và người dân cũng chất phát nữa. Oài, định kiếm người chọc ngoáy một chút dưng mờ thôi, để Trung thu bình yên đón bão . Hẹn cả nhà mình ngày mai gặp lại
  4. Nguyennghiem

    Nguyennghiem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    464
    Đã được thích:
    0
    chất phác, not chất phát
    Trung thu vui vẻ
  5. vitop

    vitop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/12/2006
    Bài viết:
    2.275
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay mưa rả rích suốt ngày cảm giác cô đơn cứ quanh quẩn bên cạnh. Ghét những ngày mưa. Nhớ yêu thương của mình quá!
    Yêu thương của em ơi yêu thương đang ở nơi nào có nhớ em hông?
  6. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Thật buồn cười khi anh bảo : Ngày ấy có khi anh nhận em là em gái chỉ vì em có hoàn cảnh gần giống gia đình anh nên anh muốn chia sẻ. hi hi cũng đúng thui, em nhớ ngày ấy anh còn nói ghét làm quen mí con gái HP, còn em thì lại ghét zai HN kinh khủng luôn í !
    Vậy mà 5 năm trôi qua nhanh thế, giờ thì phải nói anh em mình thân nhau như 1 nhà rùi ( chả ai nghĩ sự quen nhau trên mạng nó lại lắm cái tình cờ, cái dyên đưa đẩy như thế anh nhỉ?).
    Em hay đùa : Anh là người con trai tốt nhất mà em từng gặp đấy ! Liệu có nói quá không anh?Nhưng mà em thấy như vậy thật mà.Hôm qua nhắc lại lời hứa mà 2 anh em lại buồn cười
    Anh hứa : Sẽ tặng toàn bộ seri, đĩa...........các kiểu liên quan đến ảnh cưới của em ( làm theo yêu cầu mà em thích )
    Em hứa : Tặng anh & chị dâu 1 kì nghỉ trăng mật..............nhưng không vỡ mật
    Tự nhiên bao nhiêu kỉ niệm cứ ùa về trong em. Nhớ lần anh bị tai nạn ở trên Phú Thọ làm em lo lắng quá liền chạy ngay đến bệnh viện Răng - Hàm - Mặt thăm anh ( lúc anh được đưa về HN ), cả những lần anh có chuyện trục trặc, niềm vui nỗi buồn với người yêu nữa, anh đều chia sẻ cùng em. Cả những khi anh bận lắm nhưng vẫn đưa em đi ăn chè thập cẩm trên phố Kim Mã, vào trung tâm thương mại ở Cầu Giấy để mua cho em đôi giầy búp bê...........Anh ạ ! em nhớ lắm
    Anh bảo ngoài chị Hà ( là em gái ruột của anh ) thì anh chỉ có mình em là cô em gái kết nghĩa thôi. Em tin điều ấy là sự thật vì nó đã được kiểm chứng qua thời gian, qua suốt 5 năm rùi ( tháng 2 năm 2008 là 6 năm anh nhỉ? )
    Mặc dù em có nhìu anh trai lém í ( nhưng em vẫn tự hào có anh - anh trai yêu gấu của iem ạ )
  7. tocboduoiga2005

    tocboduoiga2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    3.453
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng có mấy ông anh, nhưng sao chạ có anh nào mua giầy búp bê cho miềng nhể? Hức...Hức....
  8. baby_lity

    baby_lity Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2005
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    0
    Viết cho anh:
    Hôm nay anh lại làm em nhớ đến anh rồi,em cứ tưởng phải rất lâu nữa anh mới chủ động liên lạc với em vậy mà chiều nay anh lại gọi cho em,em mừng vì mình có thể nói chuyện bình thường với nhau,em ngạc nhiên vì không hiểu sao anh lại gọi cho em.Cup'' điện thoại rồi em mới nghĩ ra có thể anh đã đọc được những lời mà em nhắn cho anh..Đó là lý do anh gọi cho em,có thể một phần anh đã hiểu được í của em...Tại sao khi nói chuyện với anh xong em lại cảm thấy mình hồi hộp,khó thở.......vẫn cảm giác đó Tại anh mà làm con bé mặt bần thần như mất hồn Sao em vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác đóVừa vui,vừa buồn....Thành phố này nhỏ bé thật anh nhỉ? vậy mà có lúc em đã nghĩ rằng nó quá lớn vì em cảm thấy mình quá nhỏ bé,cô độc đối với nó...Tối nay em và anh đã đi cùng trên một con đường,chỉ cách nhau một chút xíu nhưng em cũng không cố gắng đi nhanh lên để nói chuyện với anh...Vẫn như ngày xưa,chỉ có em thấy anh nhưng anh thì không.Phải chăng nó cũng như tình yêu của mình anh nhỉ???Chỉ có em vẫn dõi theo cuộc sống của anh còn anh thì ...chắc là không..!!!Thấy anh vui,cuộc sống của anh ổn hơn là em yên tâm rồi...Em sẽ cố gắng thật bình thường với anh như một người bạn,và anh cũng vậy anh nhé
  9. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Mod del giúp iem
    Được motthoang_hn02 sửa chữa / chuyển vào 15:40 ngày 05/10/2007
  10. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Anh thương yêu mong chi? thuộc vê? em!!!
    Ca? hai chúng ta đaf quá xa tuô?i mộng mơ, vâ?n vơ, suốt nga?y nghif vê? yêu thương rô?i nhi?? Cufng như bao nhiêu ngươ?i khác trên thế giới na?y, chúng ta vâfn pha?i la?m việc, học tập & có nhưfng giây phút ra?nh rôfi hiếm hoi da?nh cho gia đi?nh, bạn be? va? ba?n thân nưfa. Em chắc cufng như anh chi? tranh thu? thơ?i gian đê? cho phép mi?nh nghif tới một ngươ?i dươ?ng như co?n vô hi?nh va? quá mới me? đối với em. Em du? hạnh phúc đến mấy thi? cufng bi?nh tha?n như thươ?ng, tâm trạng em như mặt hô? mu?a thu lặng sóng vô cu?ng. Đơn gia?n la? vi? em không bị thiêu đốt bơ?i nôfi nhớ cô?n ca?o, da diết vê? nhưfng gi? hiện hưfu nơi anh, em không bị ky? niệm vê? xói va?o tim nhưfng con đươ?ng, ha?ng cây, quán cóc ven hô? hay nhưfng khúc hát chung... Em tifnh lặng nhưng không thụ động chơ? đợi anh. Em không oán hận tại sao Thượng đế không gư?i anh đến sớm hơn trong lúc em đau đớn nhất, đê? lau khô nhưfng giọt nước mắt trên go? má cu?a em hay cho em mượn tạm bơ? vai môfi khi em khó khăn gục va?o đó ?otạm trú? hoặc ngược lại, ca?m ơn rối rít Ngươ?i đaf mang anh đến đúng lúc ?" đúng chôf & đúng ngươ?i khi em hoa?n toa?n tự do không vướng bận va?o bất cứ mớ bo?ng bong ti?nh ca?m na?o ca?. Em muốn bên anh một cách bi?nh yên nhất, ?omột chốn đi vê?? môfi khi ?ođôi chân mo?i mệt?. Em chi? câ?n vậy thôi, cufng đơn gia?n pha?i không anh?
    Ti?nh yêu không thê? lượng hóa nhưng em luôn tâm niệm trong đơ?i một ngươ?i phụ nưf có đến 3 ngươ?i đa?n ông quan trọng đó la? cha, chô?ng va? con trai.mong anh la? ngươ?i thứ hai trong danh sách ?ođo?? đó. Em chưa bao giơ? thê? (em không dám nói la? ?okhông bao giơ?? vi? đaf có câu châm ngôn ?onever say never? ma?) yêu ai trọn đơ?i trọn kiếp ca? (đến ca? thân mi?nh nhiê?u khi em co?n chán ngấy nưfa la?) nhưng cứ khi na?o co?n yêu thi? em sef yêu anh trọn vẹn phâ?n chi? da?nh cho anh (các phâ?n khác cho gia đi?nh, bạn be?, công việc...). Em thích câu ?oI love you from the bottom of my heart? với cách gia?i thích có phâ?n ?ocong queo? cu?a em ră?ng ?oem chi? yêu anh phâ?n đáy nhọn cu?a trái tim thôi co?n phâ?n nô?i ơ? trên da?nh cho quá nhiê?u ngươ?i na?o la? ông ba? em, cha mẹ em, anh chị em em, bạn be? em...? Em la? vậy sống hô?n nhiên, sợ pha?i gánh vác trách nhiệm nặng nê? nên chi? dám chịu trách nhiệm nhưfng phâ?n nho nho? như kiê?u ?oanh yêu em đến đâu thi? em yêu anh đến đó? nhưng lại chưa ti?m được đơn vị đo ti?nh yêu theo chuâ?n quốc tế hay TCVN.
    Nếu tô?n tại đơn vị đó có thê? sef la? lúc em lặng đi xót xa khi trong mưa rét kia anh ơ? đâu, mặc có đu? ấm, ăn có đu? no, uống có nhiê?u bia rượu không; hoặc em tha?ng thốt trong lúc cươ?i vui thoa?i mái nhất khi tụ tập với bạn be? khi chợt nhớ vê? anh hay la? nhưfng mâ?u chuyện tiếu lâm ma? em luôn ?ophóng tác? ra đê? tặng anh nhưfng nụ cươ?i. Đơn vị đo ti?nh ca?m trong em cufng chính la? nhưfng giọt mô? hôi em quẹt ngang mặt khi em dám chịu nóng chui va?o bếp nấu cho anh ăn, la? tự nhốt mi?nh trong nha? tối thứ ba?y nhưfng khi anh pha?i đi công tác cuối tuâ?n, cam chịu ?ongoan ngoafn? ngô?i đọc báo hay xem TV trong khi bạn be? nhắn tin gọi điện cho một đứa ?ogắn mô tơ va?o...? như em... Chắc sau khi lập gia đi?nh thi? pha?i ?ocha?o nhé? với công việc overtime, nhưfng tối lang thang khi Hải Phòng va?o đêm, lúc na?o cufng pha?i tất tươ?i, hết chợ rô?i cơ quan, hết cơ quan đến nha? tre?, mâfu giáo.
    Em biết một điều rằng một khi yêu em, anh đã phải hy sinh rất nhiều, chịu đựng rất nhiều nhưng cũng phải nói rằng anh sẽ hạnh phúc không ít đâu. "Có đi có lại mới toại lòng nhau", em không quá thực dụng hay kiểu "xôi thịt" chỉ biết đến "xiền" nhưng em cũng thực tế chẳng khác gì các cô gái thời hiện đại. Có thể hiện tại chúng ta chưa có gì nhưng khi cả hai người đều cố gắng, cả hai đều có khả năng thì em chắc chắn rằng chúng ta sẽ không chết đói (điều đầu tiên), đủ ăn đủ tiêu (điều thứ hai) và cuối cùng là có của ăn của để (điều thứ ba)... Tiền quan trọng nhưng không phải là tất cả nhưng khi trong ví không có tiền, dạ dày không có chút gì thì chẳng thể nào còn hạnh phúc bởi vì lúc đó có muốn ôm anh, em cũng chẳng thiết nữa mà.
    Hạnh phúc không thể định lượng nhưng "của để dành" thì có thể, anh có thể trách em quá phũ phàng khi nói rằng sau khi có em bé thì em có thể "bỏ chồng nhưng không bao giờ bỏ con". Em muốn con cái chúng ta phải được những gì tốt nhất mà bố mẹ có thể cho chúng, em không muốn chỉ là người sinh chúng ra rồi để "cháu bà nội tội bà ngoại" rồi "trời sinh voi trời sinh cỏ". Em có khó tính, có kỹ tính cũng chỉ vì dù thế nào đi nữa thì trong tương lai em sẽ làm vợ rồi làm mẹ

Chia sẻ trang này