1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho em, cô học trò của tôi.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi osinbatdacdi, 06/08/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. osinbatdacdi

    osinbatdacdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2007
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    Viết cho em, cô học trò của tôi.

    Sáng nay vừa đi viếng đám tang một cô sinh viên vừa học xong năm thứ nhất.
    Buồn. Thương. Giận
    Buồn thì rõ rồi.
    Thương vì em còn quá trẻ, mới chỉ tròn 19 tuổi, xinh xắn, hiền lành, dễ thương. Sinh ra ở một vùng quê nghèo khó nhưng em đã chăm chỉ học hành để trở thành sinh viên của một trường đại học lớn. Em là niềm tự hào của cha mẹ và cả gia đình, một tương lai tốt đẹp còn đang chờ đợi em ở phía trước...
    Giận, chỉ vì một phút nông nổi, không làm chủ được bản thân mà em đã vội trẫm mình xuống ao, tìm đến cái chết để giải thoát. Nếu nhìn thấy được mẹ em hôm nay đã đau khổ thế nào hẳn em sẽ nghĩ lại. Phụ công cha mẹ và thầy cô quá em ơi!
    Tôi muốn viết thật nhiều nữa cho em, nhưng có ích gì nữa đây, tất cả đã là quá muộn. Mong sao sẽ không có bạn trẻ nào nghĩ quẩn như em nữa. Vẫn biết cuộc đời không bằng phẳng, nhiều đắng cay nhưng sự sống cha mẹ đã dành cho chúng ta vẫn thật đáng quý và đáng trân trọng biết bao. Các bạn trẻ thân mến, tôi mong rằng mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống, các bạn hãy chia sẻ với người thân, với bạn bè, không có khó khăn nào không thể vượt qua, không có nỗi đau khổ, thất vọng nào là mãi mãi, trừ nỗi đau của người mẹ mất con...
  2. hoami2585

    hoami2585 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/07/2007
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Chia buồn cùng bạn,đúng là vừa thương vừa giận cô bé đó nhưng có nói gì nữa thì cũng đã muộn lắm rồi
  3. minhhang2408

    minhhang2408 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Dù gì thì cũng đã là quá khứ rồi....hãy để nó ngủ yên và vang vọng trong tâm tưởng mình những bài học đáng quý..
    và cũng cảm ơn bài học mà một người thầy tận tâm đã viết lên mà cô học trò không bao giờ có thể đọc được...mong rằng tình cảm của thầy sẽ an ủi được nỗi mất mát ấy...và mong rằng người mẹ nơi thôn quê của cô sinh viên ấy hãy thôi đừng rơi lệ, đừng buồn nữa...vì con bác vẫn luôn ở bên cạnh bác và cầu trời cho bác......
  4. January15

    January15 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2007
    Bài viết:
    2.827
    Đã được thích:
    1
    Đó sẽ là bài học kinh nghiệm lớn lao cho thế hệ sinh viên hôm nay
  5. eyca

    eyca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2006
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Em chỉ thấy rằng những người quyết định ra đi là những người ích kỉ... Có những người vì đau khổ khi một cuộc tình tan vỡ mà quyết định ra đi, vì một người bỏ mình mà mình lại bỏ lại bao nhiêu người với nỗi đau mất con, mất bạn, ích kỉ thật...!
    Có lẽ nếu bình tĩnh chịu ngồi lại suy nghĩ một chút thôi bạn ấy đã ko làm như vậy rồi...
    "Suy nghĩ kĩ trước khi nhảy xuống"
    Tôi đứng trên sân thượng tòa chung cư 9 tầng. Gió ***g lộng thổi vào mặt, rét cắt da.
    Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tất cả mọi thứ đang quay lưng với tôi, hình như không một ai trên thế giới này có thể hiểu được tôi. Nỗi đau của tôi quá lớn, không ai, phải, không ai có thể chia sẻ được với tôi! Tôi đau xót vì thấy mình thật cô đơn. Tôi muốn mình thoát khỏi tình trạng này, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Thế nên... tôi quyết định? nhảy xuống. Có lẽ đó là cách duy nhất giải thoát tôi khỏi muộn phiền.
    Ngang qua tầng 9? tôi nhìn thấy gương mặt sưng húp của người phụ nữ ấy. Bà là y tá của một phòng mạch tư. Bao nhiêu tiền kiếm được đều được lão chồng tệ bạc nướng vào sòng bạc. Không biết bao nhiêu lần hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà. Vậy là hôm nay... bà lại vừa hứng chịu một cơn thịnh nộ?
    Tầng 8? cái dáng khắc khổ của ông lão cô đơn. Ông ở chung cư này đã lâu rồi, hàng tháng đều có tiền trợ cấp nhưng tuyệt nhiên không một ai đến thăm ông. Ngày ngày ông vẫn lục lọi trong hộp thư của mình rồi lặng lẽ trở lên tay không. Vậy là hôm nay? ông vẫn chẳng có thư?
    Tầng 7? cậu sinh viên vẫn đang cắm cúi vào trang việc làm của tờ tạp chí. Tốt nghiệp với bảng thành tích không tốt lắm, thế nên mãi mà cậu vẫn chưa tìm được một việc gì tử tế. Gấp tờ báo lại. Vậy là hôm nay? cuộc tìm kiếm của cậu vẫn vô vọng?
    Tầng 6? cô gái trẻ vừa chia tay với bạn trai. Tôi từng thấy họ rất thắm thiết bên nhau, rồi chẳng hiểu lý do gì chàng trai không đến thăm cô nữa. Cô gái ở lì trong phòng, cô không có nhiều bạn. Cô khóc. Vậy là hôm nay? cô vẫn không có gì ngoài một tình yêu đã mất?
    Tầng 5? đôi vợ chồng cãi nhau inh ỏi. Cả hai đều là công nhân của nhà máy dệt. Thu nhập không đủ đáp ứng cho nhu cầu sinh hoạt, điều đó khiến họ trở nên cáu gắt và nóng giận với tất cả mọi thứ xung quanh. Vậy là hôm nay? họ lại có thêm một trận tranh cãi nảy lửa, để tạm quên đi cuộc mưu sinh?
    Tầng 4? thằng bé vừa thi trượt đại học. Nó được dạy bảo rằng sẽ không làm được gì nếu không đỗ đại học. Chăm chỉ học hành bấy lâu, kết quả lại ko như mong muốn. Nó thẫn thờ đi ra đi vào. Chui vào cái góc nhỏ của nó. Vậy là hôm nay? nó vẫn không tìm thấy một điều gì mới mẻ cho cuộc sống sau này?
    Tầng 3? cô gái làng chơi tỉnh dậy sau một đêm bù khú. Thân con gái đem ra làm trò vui, có ai muốn đâu nhưng vì cái ăn nên phải thế. Cô khoác lên mình cái áo mỏng tang, chuẩn bị cho một đêm bất tận. Chẳng ai yêu thương cô, cô cũng chẳng quan tâm, đời nó bạc là thế. Vậy là hôm nay? cô lại tiếp tục cái kiếp ?obán trôn nuôi miệng??
    Tầng 2? ông giáo nghèo mệt mỏi nằm vật ra sàn. Những tưởng dạy học là một nghề thanh cao, nhưng đời sống đạo đức suy tàn khiến ông nhận ra mình bất lực. Chứng kiến lứa học trò mình cố công dạy dỗ lần lượt đi vào băng hoại, ông thở dài ngao ngán. Vậy là hôm nay? ông tiếp tục ray rứt vì vẫn chưa làm tròn thiên chức của một người thày?
    Tầng 1? tay nát rượu la hét ỏm tỏi. Không ai hiểu vì sao hắn cứ say xỉn như thế. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn tỉnh, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ hắn tỉnh. Vùi đầu bên ly rượu, cuộc đời hắn cũng chông chênh như bước chân khi say của hắn. Vậy là hôm nay? hắn vẫn không tỉnh được?
    Tầng trệt? đột nhiên tôi nhận ra, mỗi người trong chúng ta đều có những vấn đề riêng của mình. Và khi chứng kiến hoàn cảnh của người khác, tôi nghĩ dường như nỗi đau của mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, rằng mình vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất. Tôi muốn được làm lại. Nhưng quá trễ rồi? mặt đất đã ở trước mắt?
    Tầng1, tầng 2, tầng 3? mọi người ùa ra vây quanh tôi. Ai đó thốt lên, ?oĐây là người sống cùng chung cư với chúng ta mà?, ?oChắc tuyệt vọng lắm nên mới như thế?. Họ đứng đó, nhìn vào tôi, và có lẽ họ đang nghĩ ?oHóa ra mình chưa phải là người bất hạnh nhất?.
    Thế đấy bạn ạ, đứng trước nỗi đau của mình, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé và lối thoát duy nhất dường như chính là cái chết. Nhưng tin tôi đi, chết chỉ là chạy trốn một cách hèn nhát thôi, nó chẳng giải quyết được gì ngoài việc đánh mất tất cả những gì còn lại, mà lẽ ra, với những thứ ấy biết đâu bạn sẽ làm được tốt hơn. Vì thế hãy suy nghĩ kỹ... trước khi nhảy xuống, bạn nhé!
    Tôi bừng tỉnh, chỉ là một giấc mơ. Thật tốt vì ít ra tôi vẫn còn cơ hội. Mặt trời vẫn sáng, tôi mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi, không bao giờ là quá muộn khi bạn học được cách bước trên nỗi đau!
    Hãy học cách chịu đựng trong cuộc sống , thành công sẽ không bỏ rơi những người kiên nhẫn !
  6. arnoma80

    arnoma80 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2005
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    bác viết tiểu thuyết ah ,
  7. em_leng_keng

    em_leng_keng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2006
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    cái chuyện gì của bạn ở trên vừa viết hay paste ở đâu về nghe giáo điều, xáo rỗng quá đi
  8. khanhcutruoi

    khanhcutruoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2006
    Bài viết:
    328
    Đã được thích:
    0
    õ?Ư
    TỏĐng trỏằ?tõ?Ư 'ỏằTt nhiên tôi nhỏưn ra, mỏằ-i ngặỏằi trong chúng ta 'ỏằu có nhỏằng vỏƠn 'ỏằ riêng cỏằĐa mơnh. Và khi chỏằâng kiỏn hoàn cỏÊnh cỏằĐa ngặỏằi khĂc, tôi nghâ dặỏằng nhặ nỏằ-i 'au cỏằĐa mơnh vỏôn chặa 'ỏn nỏằ-i tuyỏằ?t vỏằng, rỏng mơnh vỏôn chặa phỏÊi là ngặỏằi bỏƠt hỏĂnh nhỏƠt. Tôi muỏằ'n 'ặỏằÊc làm lỏĂi. Nhặng quĂ trỏằ. rỏằ"iõ?Ư mỏãt 'ỏƠt 'Ê ỏằY trặỏằ>c mỏtõ?Ư
    Xin lỏằ-i, 'Ê 'ỏn lúc lỏƠy muôi ra cỏĂo.....

Chia sẻ trang này