1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho hai người!!!!

Chủ đề trong '1984 Public' bởi daphne, 27/06/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yukihide_mori

    yukihide_mori Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Vậy là đã thực sự chia tay anh rồi....Cũng không hiểu cảm giác của mình lúc đó thế nào nữa....Có gì đó như tàn nhẫn đối với anh.Cũng tháng 9 năm ngoái, nó nói lời chia tay với anh trong day dứt và đau khổ, để rồi tháng 9 năm nay, lại thêm một lần chia tay...nhưng hình như nhẹ nhàng hơn và nó ý thức được điều nó làm là đúng...Nó không buồn nhiều nữa và cảm thấy thanh thản hơn vì nó đã sống thật với lòng mình...Nó hiểu rằng một cuộc tình không có hồi kết thì sẽ đi vào bế tắc, vì vậy, nếu càng kéo dài, sẽ càng đau khổ, càng kéo dài, sẽ càng đớn đau....và nó không thể kéo dài sự dối trá....
    Nhìn lại một chặng đường đã đi qua bên anh , nó lặng lẽ mỉm cười...Buồn nhiều, vui ít nhưng ngập tràn kỉ niệm. Kỉ niệm của mối tình đầu...Nó sẽ mãi mãi trân trọng...và sẽ không bao giờ quên anh....The first love!
  2. moon_heart

    moon_heart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2003
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    "Yêu 1 người, thương 1 người và quý vài người thì có tốt không hả em?". Có người đã từng hỏi tôi như vậy và còn hỏi rằng tôi đã từng "yêu 2 người 1 lúc chưa?" Hay thật, đấy là tình cảm, đôi khi con người thường lẫn lộn giữa tình yêu và những thứ gần giống như thế. Đôi khi chỉ là thích nhưng người ta cũng lầm tưởng là yêu, tỏ tình vội vã rồi yêu nhanh chóng, chia tay cũng nhanh không kém. Rồi họ lại đi tìm kiếm tình yêu đích thực của mình. Cho " đến 1 ngày bước chân mỏi mệt, bỗng nhìn lại, không còn ai đứng bên ta". Buồn thật
  3. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Ngay từ lúc đầu, gia đình nàng đã phản đối quyết liệt chuyện tình cảm giữa chàng và nàng, rằng do hai bên không môn đăng hộ đối và nàng sẽ phải đau khổ suốt đời nếu lấy chàng.
    Dưới áp lực của gia đình, chàng và nàng rất thường hay gây gổ với nhau. Nàng yêu chàng say đắm và vẫn thường hỏi chàng rằng ?oanh có yêu em nhiều không??
    Vì chàng nói năng không được khéo léo nên cách trả lời của chàng thường làm nàng lo lắng. Điều đó cùng với áp lực từ phía cha mẹ nàng cũng làm nàng hay giận hờn vô cớ. Còn chàng chỉ biết chịu đựng trong thinh lặng.
    Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước ngày đi, chàng đã nói với nàng rằng, ?oAnh biết mình ăn nói vụng về nhưng anh biết là anh thật sự rất yêu em. Nếu em đồng ý, anh muốn chăm sóc em suốt quãng đời còn lại. Về phần gia đình em, anh sẽ cố gắng thuyết phục. Em lấy anh nhé??
    Nàng gật đầu. Trước quyết tâm của chàng, gia đình nàng cuối cùng cũng chịu thua và chấp thuận cho chàng và nàng kết hôn. Họ đã làm lễ đính hôn trước khi chàng trai lên đường.
    Nàng đi làm trong khi chàng tiếp tục việc học. Họ trao nhau những lời ngọt ngào qua email và điện thoại. Dẫu khó khăn nhưng cả hai đều biết rằng mình sẽ không bao giờ đầu hàng.
    Một ngày nọ, trên đường đi làm, nàng đã bị một chiếc xe hơi đụng phải. Khi tỉnh dậy, nàng thấy cha mẹ nàng đang ngồi gần bên. Nàng thấy mình bị thương rất nặng. Mẹ nàng khóc vùi và nàng muốn nói lời an ủi, nhưng giọng của nàng giờ chỉ là những tiếng gió thì thào...
    Bác sĩ nói rằng những tổn thương não đã làm nàng bị câm và những lời khuyên nhủ của cha mẹ cũng không thể làm nguôi ngoai lòng nàng. Nàng rơi vào tuyệt vọng. Suốt thời gian nằm trong bệnh viện, nàng chỉ biết khóc thầm.
    Và đến khi trở về nhà, mọi thứ vẫn không thay đổi. Duy chỉ tiếng điện thoại reng làm tim nàng tan nát. Vì không muốn chàng biết cũng như không muốn làm gánh nặng cho chàng, nàng đã viết một lá thư, nói rằng nàng không muốn phải đợi chờ thêm nữa.
    Nàng gửi trả chiếc nhẫn đính hôn cho chàng. Chàng hồi âm bằng vô số lá thư và những vô số lần điện thoại... Nàng chỉ biết khóc...Cha mẹ nàng quyết định chuyển đi với hy vọng nàng có thể quên mọi thứ mà sống vui vẻ. Trong môi trường mới, nàng học cách diễn đạt bằng tay và bắt đầu một cuộc sống mới.
    Nàng tự nhủ với lòng mình phải quên chàng đi. Và môt ngày, một người bạn của nàng cho nàng biết rằng chàng đã về nước. Nàng dặn bạn mình phải giấu không cho chàng biết chuyện gì đã xảy ra và từ đó nàng bặt tin chàng.
    Một năm nữa lại trôi qua và người bạn cũ lại đến với tấm thiệp cưới của chàng. Nàng tan nát. Nhưng khi mở tấm thiệp hồng, nàng chỉ thấy mỗi tên chàng. Và lúc nàng vừa định hỏi bạn nàng tại sao thì nàng nhìn thấy chàng đang đứng trước nàng.
    Chàng dùng tay để nói chuyện cùng nàng, ?oAnh đã mất một năm để học thứ ngôn ngữ này, để em biết rằng anh không quên lời hẹn ước. Hãy để anh là tiếng nói của em. Anh yêu em.? Chàng xỏ nhẫn vào tay nàng. Mắt nàng nhoè đi vì hạnh phúc..
  4. katy_katy

    katy_katy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2004
    Bài viết:
    66
    Đã được thích:
    0
    Nó nhớ người ta quá...Thực sự là rất nhớ, vậy mà sao nó cứ phủ nhận điều này chứ.Hai ngày nay chẳng làm được việc gì ngoài việc chờ đợi...lúc nào cũng trong tâm trạng đợi chờ...Nó không thể phủ nhận điều này nữa rồi, đó là nó nhớ và muốn gặp người ấy quá...Cả ngày hôm nay, không phải đi học, ở nhà mà ngồi buồn kinh khủng. Chiều, lấy vội cái túi và phóng xe đi...chẳng biết đi đâu nữa, chỉ mong làm cách nào mà được gặp người ta ngay lúc này thôi...Online cả buổi chiều...và bây giờ là đời người ta đến...Lâu quá....Muộn lắm rồi mà sao người ta lâu thế
  5. complicated_girl

    complicated_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/07/2003
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tình đẹp lắm nhưng những chàng trai như thế liệu có tồn tại thật trên cõi đời này??? Liệu những chàng trai mà chúa sinh ra là để yêu bằng mắt có thể chấp nhận người yêu mình xấu xí?? Sao câu chuyện không nói gì đến những biến đối về ngoại hình của nàng sau khi tai nạn?
    Có thể mọi người cho rằng tôi bi quan nhưng mà đó là sự thật. Đừng bao giờ ảo tưởng là có tình yêu vĩnh cửu, tình yêu của bạn chỉ đẹp khi bạn nỗ lực khiến cho tình cảm của hai người bền chặt mà thôi
  6. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Đúng vậy, Nhưng cuộc sống là thế, không có việc gì là không thể, cũng như anh hiểu rằng
  7. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Quên mất! tặng vợ này!
  8. complicated_girl

    complicated_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/07/2003
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Cho chồng yêu:
    Hôm nay em lên mạng theo chồng bảo để thử xem xem người ta viết gì để chồng buồn. Em hiều rồi, người ngoài nhìn vào thì thấy bình thường nhưng mà em hiểu lắm. Đừng buồn anh ạ, cái gì cũng có kết thúc của nó và khi đã thế này thì anh cũng nên bỏ cái chữ kí dưới bài của mình đi. Em biết là anh buồn nhưng rồi anh cũng sẽ tìm được tình cảm thực sự ở một người khác, đừng trói mình vào để rồi đau khổ mãi.
    After all of the fights and the lies
    Yes you wanted to harm me but that won''t work anymore
    Uh, no more, oh no, it''s over
    ''Cause if it wasn''t for all of your torture
    I wouldn''t know how to be this way now, and never back down
    So I wanna say thank you
    ''Cause it makes me that much stronger
    Makes me work a little bit harder
    Makes me that much wiser
    So thanks for making me a fighter
    Made me learn a little bit faster
    Made my skin a little bit thicker
    It makes me that much smarter
    So thanks for making me a fighter
    Cố lên chồng nhé. Lời bài hát này thì ko giống với chuyện của chồng nhưng mà hãy đọc đoạn màu là chính
  9. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Vợ ơi! anh không thể, em hiểu tại sao mà, cũng như anh hiểu tại sao em lại nói như vậy.mà thôi, anh biết là bọn mình đều hiểu rõ tại sao mà, phải không vợ yêu? mà tại sao lại phải hiểu chứ?chẳng cần đâu vợ ơi!
  10. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Trong Toán học, chúng ta vẫn thường thay số để giải các phương trình, hệ phương trình... Khi một nhân viên nghỉ việc, người quản lý chỉ việc chọn một người khác có năng lực để thay thế là được, dù có thể hiệu quả công việc của người thay thế không cao bằng người cũ. Một chi tiết máy gặp sự cố hư hỏng, ta cũng có thể ngay lập tức thay bằng chi tiết khác tương đương. Những chuyện thay thế như vậy trong cuộc sống vốn rất nhiều và chúng giúp cho xã hội tiếp tục vận động trong tiến trình phát triển. Song, trong tình cảm nói chung, cụ thể là chuyện tình yêu, thì khái niệm thay thế lại là cái gì đó gần như cấm kỵ mà trong mọi hoàn cảnh ta đều không nên áp dụng dù với lý do nào.
    Chuyện hợp tan trong tình yêu từ ngàn vạn năm xưa đến muôn triệu năm sau vẫn thế - không thể cưỡng cầu. Nếu có một lúc nào đó phải nói tiếng chia tay thì dẫu vui, dẫu buồn ta vẫn phải thừa nhận rằng đó là một phần tất yếu của cuộc sống và ta chẳng thể làm gì hơn là chấp nhận sự thật ấy để rồi cố gắng đi tiếp quãng đường đời còn lại của mình. Cố gắng níu kéo, cầm giữ một tình yêu, trong một chừng mực nào đó, cũng tốt thôi, miễn là cái cách mà người ta dùng để giữ nhau không "nhuốm màu... tà đạo" - không bạo lực hay phải vận dụng kỳ mưu. Nếu không thể giữ được nhau, một sự "giải thoát" cho cả hai là điều cần thiết để cả hai bên đối tác có thể thảnh thơi kiếm tìm hạnh phúc mới cho riêng mình.
    Thế nhưng kiếm tìm hạnh phúc mới trong trường hợp này lại không đồng nghĩa với việc ta ngay lập tức có một người yêu mới. Trái tim con người không giống bộ nhớ của một chiếc máy vi tính nơi ta có thể tha hồ sử dụng các lệnh sao chép, điều chỉnh, xoá... đơn giản như vài động tác nhấn chuột. Thậm chí cả đối với chiếc máy vi tính không có linh hồn thì sau khi đã xóa một tập tin, nội dung tập tin vẫn còn nằm trong Recycle Bin kia mà, để lúc nào đó tình cờ lục lại, bạn sẽ bắt gặp "ngày xưa" vẹn nguyên như mới, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về chỉ với một lệnh restore.
    Đã có không ít người mang theo mình cái ý nghĩ kỳ lạ ấy - có ngay một người yêu mới để trêu tức, để trả thù người cũ, để người ấy biết rằng ta cũng "đắt giá" như ai. Bạn mong muốn người ấy phải hối hận vì đã bỏ rơi bạn mà quay lai van xin một chút tình để bạn có cơ hội trút cơn hờn dỗi? Thế bạn có chắc rằng người ấy sẽ "tức", sẽ hối hận như bạn mong đợi không?
    Khi không còn yêu nhau thì dù bạn có yêu 100 hay 1000 người đi nữa, với người ta phỏng có khác biệt gì đâu. Thậm chí biết đâu người ấy sẽ chẳng cảm thấy vui vì đã "thoát" khỏi bạn. Ngược lại, nếu như người ta vẫn còn yêu bạn thì nào có hay chi trong việc làm tổn thương người ta? Chắc bạn chưa quên rằng người ấy, mới đây, vẫn còn là người bạn hết lòng yêu. Và cũng xin bạn đừng quên rằng trong trường hợp này bạn cũng đã đồng thời làm tổn thương luôn cả cái người đang ở ngay bên cạnh bạn. Làm sao ai có thể không buồn khi biết mình chỉ là một "diễn viên" đóng thế vai, một casscadeur trong vở kịch tình yêu của người khác.
    Lại nói, đến với một người mà trong tim lúc nào cũng là hình ảnh của một người khác thì liệu bạn có thể nào toàn tâm toàn ý với cái mà lúc này bạn đang gọi là tình yêu? Mà, một khi đã không thể sống trọn vẹn cho tình yêu, bạn làm sao lấp được những khoảng trống, những chông chênh luôn có giữa hai người để giúp tình yêu ấy đơm hoa kết trái? Hạnh phúc làm sao có thể tạo dựng chỉ bằng sự cố gắng của chỉ một người? Kết cục đổ vỡ của những chuyện tình thay thế rồi cũng sẽ đến. Nghĩ mà xem! Theo đuổi một tình cảm mà bạn biết chắc là không có đoạn kết phải chăng là sự phí phạm thời gian, công sức, và xa hơn là làm chai lỳ đi cảm xúc của chính mình? Có đáng không?
    Hẳn nhiên, khi chia tay một mối tình, cái khoảng trống mà người ra đi để lại trong bạn là rất lớn và cảm giác hụt hẫng, chới với ấy sẽ ném bạn vào những khoảng tối mênh mông. Buồn, đau, và biết bao nhiêu trạng thái tiêu cực khác sẽ đến với bạn. Khó chịu lắm và cũng quá xót xa, nhưng ngoài duy nhất cách chịu đựng và chống lại chúng mong một ngày chúng tự giác rời khỏi bạn, bạn không còn giải pháp nào tốt hơn. Mang một người khác lấp đầy những khoảng trống kia có thể tạm giúp bạn xoa dịu được những cơn đau nhưng tiếc thay đấy chỉ như một liều thuốc giảm đau tức thời chứ không trường cửu. Một ngày nào đó, khi thuốc mất tác dụng, bạn sẽ lại tiếp tục đau, và lần này sẽ còn đau hơn nữa bởi lúc này bạn phải gánh thêm cả những "tác dụng phụ" của liều thuốc mà chính bạn đã uống vào. Mọi thứ đều có cái giá của nó cả nên nếu không muốn trả giá, đừng đa mang để mà chi.
    Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế: đến, không ai cản được; đi, chẳng thể cưỡng cầu. Hãy cứ thuận theo tự nhiên, với những gì mà cuộc sống mang đến. Hãy cho mình một khoảng lặng để có thể nhìn lại những ngày tháng đã đi qua và chuẩn bị cho mình một ngày mai khác. Không ai có thể xây dựng một lâu đài tình ái trên đống hoang tàn, đổ nát của một mối tình thì bạn cũng đừng cố gắng thay thế tức thời một tình yêu, một người yêu. Cái giá phải trả sẽ lớn hơn nhiều !

Chia sẻ trang này