1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho mình...

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi cunbong264, 25/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nucuoidavocanhbay

    nucuoidavocanhbay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Lâu rồi mới có dịp đọc lại bài thơ này của Tương Giang (hình như cũng là 1 Khỉ thì phải). Sau bao nhiêu loạng choạng, vấp váp và "tha hoá" chính bản thân mình, rốt cuộc mình vẫn là đứa con của gia đình thôi, chẳng thể nào khác được.
    ĐI QUA NÔNG NỔI
    Tương Giang
    Con nông nổi đi qua mùa gió
    Bỏ lại sau lưng êm ấm một mái nhà
    Cứ bồng bột làm những điều mình nghĩ
    Chẳng màng gì những căn dặn mẹ cha.
    Con huyênh hoang như dế mèn thuở trước
    Vểnh hai râu tự đắc bước vào đời
    Để bây giờ mới ngồi hối tiếc
    Buồn nhuộm cả chiều đậm lá rơi.
    Như hôm qua con về thu ngang ngõ
    Giậu mồng tơi tím một tuổi thơ con
    Cha mẹ vẫn mở vòng tay nhân hậu
    Đón con về xoá sạch những tủi hờn.
    Để bây giờ khi đi qua nông nổi
    Con mới thương êm ấm một mái nhà
    Mới chín chín những điều mình nghĩ
    Mới ấm lòng những căn dặn mẹ cha.
    Để bây giờ khi đi qua nông nổi
    Con mới hay dù những cánh diều
    Có bay cao bay xa đến mấy
    Vẫn níu mình bởi một sợi thương yêu.
  2. violet_e294

    violet_e294 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2005
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    nhiều khi vô tình, đi trên đường bất chọt nhận ra hình như mình đang nhớ,1 nõi nhớ rất mơ hồ, mong manh,vô định. 1 nỗi nhớ chẳng biết dành riêng cho điều gì, cho ai, ???
    chỉ biết nó nhè nhẹ, lan nhẹ trong lòng. ko cồn cào, giằng xé, không dằn vặt , đớn đau, chỉ như gió đầu đông chớm lạnh....
    mênh mang, nhưng ko thật sự có nghĩa....chỉ 1 cái nhếch mép thờ ơ, thế là rơi đi đâu mất...Những khi ấy , thấy cs đơn giản quá...
    muốn vào 1 chỗ lặng lẽ , có thể là để nghe tiếng violong dịu nhẹ , cũng có thể là ko...Người ta ví cây vĩ cầm như nàng công chúa trong dàn nhạc, kiêu sa, trong trắng, mỏng manh...mà đã nghe vĩ cầm lại fải ngồi xa 1 chút, chứ ngồi gần thì ko thể cảm nhận đc điều gì...fải là thứ âm thanh trong vắt, luồn lách qua từng bức vách mới thấy hết cái dìu dặt , sâu lắng...Không thể ồn ào...Nhưng anh ko muốn, anh bảo anh thấy u ám mỗi khi vào quán đó, nó thì ko ...Đôi khi đến quán từ sớm, khi quán mới chỉ có 1 khách, ngồi 1 mình, nhấm nháp 1 tách hạ cúc sữa trà...thế thôi, ngắm vòm cây qua cửa sổ, thế là thấy lòng mình thảnh thơi, chả lo nghĩ gì,
    chỉ 1 lúc thôi, xung quanh là từng đôi ríu rít, chụm đầu , khúc khích nói cười...nó thì chỉ có 1 mình, nhưng ko cô đơn, đôi khi ngta cần phải có những phút giây 1 mình như thế, dứt ra khỏi những xô bồ, ra khỏi những lo nghĩ để hít hà hơi nóng của trà, để thấy mọi thứ cũng giản đơn như làn hơi nóng mỏng nhẹ bốc lên ....
    bao nhiêu năm rồi, khi uống trà luôn uống trà hoa cúc...1 chút kỷ niệm , hay là thói quen???
    rạch ròi ra thì có lẽ là cả hai...bắt đầu là kỷ niệm, người cũ ngày xưa hay uống trà hoa cúc, quán nhỏ, những bức tranh treo trên tường cũng nhỏ, nhưng nhẹ nhàng, bình yên, 1 chiếc bàn con con, bộ tách trà bằng sứ trắng muốt, chủ quán luôn thả vào chiếc đĩa giữa bàn 1 bông cúc nhỏ, cả trong tách trà cũng có 1 bông cúc, khi uống bao giờ cũng có cảm giác giữa 1 vườn hoa cúc, thanh thoát....Người cũ thích hoa cúc..Bởi thế mà khi xa, chìm đắm trong kỷ niệm, nó luôn gọi 1 cốc trà hoa cúc, ngồi đúng chỗ đó, quán đó, ngắm những bức tranh đó, chẳng ai biết vì sao...Nhưng cốc trà của nó có vị khác thường, vị của trà có thêm muối....Hơi khó uống...1 vài lần đầu tiên là do những giọt nước mắt tự tuôn rơi, giản đơn như sương đến khi có ánh mặt trời phải tự khắc tan ra.....nó thấy mằn mặn, 1 chút thôi ở những ngụm đầu tiên, nước mắt nhiều khi lắng sâu đến nỗi ko còn có đủ vị mặn như lúc đầu nữa..Có lúc hâm hâm như bây giờ, nó tự hỏi , đã bao giờ người cũ uống trà cho thêm muối, để cảm nhận nước mắt trong hương cúc thì ra sao....
    sau này , mọi thứ khác đi, thời gian trôi qua, nó uống vì thói quen, vì ngta nói hoa cúc có tác dụng tốt, mát, giải nhiệt....
    khi uống ko còn nghĩ suy, uống chỉ vì uống, ko còn vị mặn, ko còn nhất thiết phải chỗ ấy, quán ấy...mọi thứ ko còn nặng nề, chỉ là thói quen, ko còn có quá nhiều ý nghĩa....
    nhấm nháp thật chậm, để tan trong miệng mùi hương hoa cúc nồng nàn, giản dị, cái loài hoa chẳng đẹp đến mê hoặc nhưng chưa bao giờ xấu....
    Chưa bao giờ hỏi người mới thích uống trà gì, chưa bao giờ hỏi người mới thích loài hoa gì, vì nó biết hơn ai hết, trong cs đã có quá nhiều điều nó yêu chỉ vì người mới yêu...
    nó muốn giữ vài thói quen của nó, cái thói quen chẳng liên quan đến ai, chẳng vì ai, và chẳng cho ai cả, chỉ cho nó thôi, cho riêng bản thân nó...
    Nhịp sống của hiện tại chậm hơn, nhưng có lẽ, sống chậm để yêu kỹ và nhớ nhiều....!!!!!
  3. chuotbeou

    chuotbeou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    750
    Đã được thích:
    0
    Lãng mạn quá!
    Còn mình, cảm xúc vẫn còn mà chẳng thể nào nói thành lời nữa. Cuộc sống gia đình làm mình thay đổi quá nhiều, chẳng thể cười thoải mái, vô lo như trước nữa. Có lẽ vì thế bây giờ mình mới hiểu được phần nào những rạn nứt của vợ chồng anh trước đây, và có lẽ vì thế nên mình luôn nghĩ về anh. Có nhiều lúc buồn mình cũng muốn gặp anh, chẳng để làm gì cả nhưng sao vẫn muốn nhưng rồi chẳng có cái dũng khí ấy, mà khi gặp anh rồi mình cũng chẳng biết nói gì. Có lẽ bây giờ mọi thứ đã quá xa rồi, giữa mình và anh chẳng còn gì nữa...Mình cảm thấy anh đang hạnh phúc, người ấy của anh có vẻ rất hợp, rất hiểu anh, trái ngược với mình chả hiểu tý gì về anh cả Còn mình, có cái gì nổi loạn trong mình thì cũng bị ghìm lại hết mất rồi, giờ đây mình ko có quyền lựa chọn nữa...Nhưng mình hạnh phúc vì được ở bên cạnh người mình yêu, mong anh cũng thế
  4. violet_e294

    violet_e294 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2005
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    bạn muốn nổi loạn sao?? nổi loạn ko tốt lắm đâu, thật đấy, nhưng nếu lúc nào đó cảm thấy ko thể chịu dựng đc nữa hãy thử nổi loạn như bạn muốn 1 lần xem sao...có thể cảm xúc sẽ vỡ tung ra, những thay đổi những dây quấn đang ghìm chặt bạn sẽ ko còn ...bạn sẽ cười thảnh thơi như bạn muốn lúc này....nhưng sau đó tớ nghĩ bạn sẽ còn chông chênh hơn thế này nhiều lắm.Giống như ngta bị buộc 1 dây chun quanh người ấy, lúc đầu khó chịu lắm, cứ muốn dứt ra...làm mọi điều để dứt ra, qua năm tháng đến 1 ngày ngta cũng dứt đc nó, nhưng dứt ra rồi lại thấy quanh người mình cứ nhẹ bẫng, khác thường, lại thấy ko quen, lại nghĩ" biết thế cứ kệ vậy"
    Bạn gặp anh ấy đi, nếu điều đó cần cho bạn, Nhưng để vài hôm nữa đã, lúc này anh ấy đang bận nhiều việc lắm, ko có thời gian đâu...
    Tớ cũng muốn bạn gặp anh ấy để bạn sống cho hp.Để sau này bạn ko ân hận vì đã có lỗi với chồng bạn.Ở bên 1 người mà nghĩ về ng khác là có tội đấy..Tớ nghĩ sau khi bạn gặp anh ấy , có lẽ bạn sẽ thất vọng, những cảm giác của bạn cũng sẽ thay đổi hoàn toàn, nhưng sau đó bạn sẽ sống thực hơn với cs của bạn, Với Gđ bạn, những gì thực sự là của bạn, thuộc về bạn và yêu quý bạn...
    Con gái chúng ta đôi khi vẫn hay hoài niệm, khi có thì đa'' đít , vứt đi, đến khi ko có lại ngồi chép miệng," con cá mất là con cá to" mà.
    Đặc biệt là khi fải lao đầu vào cs,vào những khó khăn rất đời thường , vào những trách nhiệm ai cũng có lần fải giơ vai ra hứng..Lúc ấy lại lôi qk ra, lôi những con cá mất ra để làm chỗ an ủi, chỗ mơ ước ..Đến khi mọi chuyện êm đềm lại quên,
    Tình yêu ko giống như cái ô, khi mưa khi nắng thì đem ra dùng đến khi trời quang mây tạnh thì cất vào xó bếp...
    Sống thực với mình 1 chút, dù fải nổi loạn 1 lần để sống tốt hơn.
  5. chuotbeou

    chuotbeou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    750
    Đã được thích:
    0

    Được chuotbeou sửa chữa / chuyển vào 14:23 ngày 27/11/2006
  6. chuotbeou

    chuotbeou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    750
    Đã được thích:
    0

    Này, thỉnh thoảng tớ muốn nổi loạn nhưng ko phải nổi loạn là việc gặp "ai đó" mà là vứt quách những lo lắng, trách nhiệm hàng ngày để đi đến những nơi mà tớ thích, làm những gì mà tớ mê mẩn. Hiểu chưa?
    Thêm nữa, gặp "ai đó" chẳng làm cho tớ sống hạnh phúc đâu vì bây giờ tớ đã và đang sống rất hạnh phúc rồi. Điều mà tớ muốn là khi buồn con người ta có thể gặp nhau như những người bạn, vui vẻ và thoải mái.
    Tớ hoài niệm về quá khứ là vì tớ thấy nó đẹp chứ ko phải là việc ngồi tiếc con cá cũ. Xin lỗi ấy nhé, tớ ko phải tuýp người đã ko thích mà vẫn ẫm ừ ko rõ ràng! Nếu tớ ko phải như thế chắc gì giờ này bạn đã có người ấy ở bên cạnh???
    P/s: Này, đừng nói ở bên 1 người mà nghĩ về người khác là có tội vì đôi khi nghĩ chỉ đơn giản là nghĩ mà thôi, ko phải cứ nghĩ là có chút xao xuyến nhớ nhung @#$%^&* gì đâu. Nói để bạn hiểu ngoài chồng tớ ra thì bất cứ người đàn ông nào với tớ nghĩ chỉ là nghĩ mà thôi, nghĩ chứ ko phải nhớ nhung gì sất!
    .
  7. violet_e294

    violet_e294 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2005
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0

    Được violet_e294 sửa chữa / chuyển vào 17:46 ngày 29/11/2006
  8. violet_e294

    violet_e294 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2005
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    tớ xóa bài ko fải vì ấy, mà vì có người nói với tớ là ko cần, và ko quan tâm hiểu chứ??
    Được violet_e294 sửa chữa / chuyển vào 17:48 ngày 29/11/2006
  9. chuotbeou

    chuotbeou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    750
    Đã được thích:
    0
    Vậy thì cứ tin đi, như tớ từng tin ấy
  10. abc321

    abc321 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/07/2004
    Bài viết:
    119
    Đã được thích:
    0
    heo hút, quạnh quẽ!
    Xì pam chút cho đỡ lạnh, sorry!~

Chia sẻ trang này