1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho một người đã xa

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi nguoiradikhongve, 13/01/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nguoiradikhongve

    nguoiradikhongve Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    535
    Đã được thích:
    0
    Viết cho một người đã xa

    Hì,nếu như em biết anh ngồi viết những dòng này thì chắc câu đầu tiên sẽ là ông này lại bắt đầu sến nữa roài. . .
    10 ngày trôi qua rồi,kể từ khi em đi xa,và thật sự trước khi muốn viết một chút gì đó về em thì anh lại không biết bắt đầu từ đâu và như thế nào..
    Có những câu nói đọc lên thì rất đơn giản nhưng mà hiểu nó thì đôi khi là cả một cuộc đời,anh vẫn thường lảm nhảm với em như vậy phải không?Sống có gì vui,chết có gì buồn...ừ,có gì buồn đâu,vẫn biết trời xanh là mãi mãi nhưng ...
    Em biết hôm nay anh ngồi nghe bài Nối vòng tay lớn của TCS đó,anh không hiểu có phải là TCS cũng đã từng có tâm sự như anh lúc này hay không?Nhưng mà thật sự anh có cảm giác như bài này viết cho em vậy đó,hiểu không D à...

    Cờ nối gió đêm vui nối ngày dòng máu nóng con tim đồng loại dựng tình người trong ngày mới. Thành phố nối thôn xa vời vợi người chết nối linh thiêng vào đời và nụ cười nở trên môi.
    Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi, vượt thác cheo leo tay ta vượt đèo từ quê nghèo lên phố lớn nắm tay nối liền biển xanh sông thắm nối liền một vòng tử sinh.


    Cuộc đời vốn không ít những sai lầm ,và thường thì chúng ta cũng không có quá nhiều cơ hội để rồi nuối tiếc,nếu như...nhưng mà em có biết là anh nhớ em lắm không hả,D nhi à...
  2. solop

    solop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Chủ nhật
    Gác trọ vắng teo
    Một mình em ôm nỗi nhớ một mình em
    Chủ nhật
    Gió sớm lập đông nhè nhẹ
    Hương ngày Tết thức dậy từ mùi nhang trầm ai vừa đốt
    Nôn nao ngày sum họp gia đình
    Mùa Tết vừa xa
    Ngày mùng Một em mail cho anh bài ca năm mới
    Bồi hồi chờ đợi
    Nắng ngày xuân ngọt lừ bánh mứt
    ?
    Mùa Tết năm nay
    Anh sẽ nắm bàn tay người con gái em không hề biết mặt
    Nắng già hơn sau chuỗi ngày thương nhớ
    Mong anh đừng ghé quán xưa
    Chủ nhật này
    Anh có đang vui bên người ấy?
    Trời lạnh đấy
    Nhớ mặc áo ấm nghe anh​
  3. 7miles

    7miles Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/02/2005
    Bài viết:
    900
    Đã được thích:
    0
    Viết gì đây khi người ta có đọc cũng không hiểu?
  4. Tao_lao

    Tao_lao Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    2.152
    Đã được thích:
    1
    Người ta hổng đọc, mình đọc
  5. nguoiradikhongve

    nguoiradikhongve Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    535
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay đi ra thăm mộ em,phần mộ đẹp quá,và rất cute,cũng giống như em vậy đó.Thật sự anh cũng thấy vui vui nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chực tuôn ra.Nhìn lên bầu trời thì sao vẫn lấp lánh,vẫn rất nhiều sao em ạ.Trong muôn ngàn vì sao đó,ngôi nào là em????
    Vẫn biết cuộc đời giống như một bầu trời,như anh đã nói với em,chỉ cần 1 đường kẻ,ít ra cũng có vài ngôi sao thẳng hàng.Anh sẽ còn gặp nhiều người bạn mới,và trong số đó,có người thân,có người không thân,có người yêu mình hay có người mình yêu,nhưng để có một người như em thì...sống mũi lại cay rồi ,con nhóc ạ.
    Dạo này anh ít nói lắm,vào cty cũn gkhông muốn nói chuyện với ai,đi làm về cũng không muốn đi đâu,người anh muốn nói chuyện thì có vẻ không hào hứng lắm.Anh cũng không biết phải làm sao.Chưa bao giờ thấm câu : Có những lúc mình đi trên phố,sao nghe lòng mình vắng tanh như lúc này đó em à.
    Đôi khi anh tự hỏi,thật ra anh có tội lỗi gì,mà những nguời anh quý mến,những người anh thương yêu,đều lần lượt ra đi...Ngay cả bạn bè thân nhất,những người anh chấp nhận mất vật chất để hy vọng giữ gìn được tình bạn, nhưng rồi thì sao ?
    Anh ra em lần này,có lẽ lâu lắm anh mới có thể gặp lại em đó,có thể là 6 tháng,có thể là 1 năm,hay cũng có thể là 10 năm nữa.Anh không biết là anh sẽ quyết định như thế nào,nhưng mà đối với anh,có lẽ nơi đây không còn gì để anh lưu luyến nữa..
  6. nguoiradikhongve

    nguoiradikhongve Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    535
    Đã được thích:
    0
    Có một người gửi cho anh câu chuyện này,anh đọc xong và nói với người đó,anh cảm thấy rất ư là bình thường,không có gì đặc biệt . . . anh logout Y/M và đi công việc,chạy ngang qua đường Cao Thắng như mọi ngày và anh chợt thấy mắt mình ướt từ khi nào. . .
    Lam nhận được thư Khương một sáng mu?a thu trong vắt. Ho?m thư trước cư?a co?n lấm tấm nhưfng hạt sương tư? đêm trước, tiếng chi?a kho?a tra va?o ô? bật tanh tách như tiếng reo vui cu?a lá va? gió. Lam mi?m cươ?i, va?o mu?a thu, ngay ca? nhưfng vật dươ?ng như vô tri nhất cufng trơ? nên dịu da?ng đến lạ. Thư Khương viết ngắn. Anh nói vư?a ti?m được công việc mới, dặn do? Lam nhớ ăn ngu? đúng giơ?. Cuối thư, như thươ?ng lệ, la? 7 ngôi sao vef tay nguệch ngoạc. Lam thấy có vị ngọt pha?ng phất ơ? khóe môi. 7 ngôi sao la? 7 nụ hôn cu?a Khương gư?i đến cô. Lam thích số 7, Khương biết như thế. Va? tư? khi họ không co?n được chơ? nhau qua nhưfng con phố da?i đê? vu?i mặt va?o tóc nhau, lấy trộm tư? gió một cái hôn hiê?n la?nh thi? nhưfng ngôi sao ấy bắt đâ?u thay Khương mang đến vị ngọt trên môi Lam.
    Đó la? lá thư cuối cu?ng cu?a Khương.
    Anh mất 2 nga?y sau đó, với lí do cufng bi?nh thươ?ng như lí do cho muôn nga?n cái chết khác: tai nạn giao thông.
    Đó la? lúc mu?a thu đang va?o độ đẹp nhất.
    Mọi ngươ?i muốn giấu Lam, nhưng giấu la?m sao được. Che giấu cái chết có ve? khó khăn hơn sự sống. Lam dêf da?ng nhận ra sự thiếu vắng cu?a Khương, cho du? đôi lúc cô dươ?ng như quên mất sự có mặt cu?a anh.
    Lam bay vê? vư?a kịp nga?y đưa anh ra nghifa trang. Không có nước mắt. Không có sự cứng rắn gượng gạo. Chi? có Lam-không-Khương, nghifa la? không có 7 nụ hôn da?i mang ánh sáng cu?a sao trơ?i, không có nhưfng nga?y trơ?i âm u Lam nă?m tựa đâ?u lên vai Khương lắng nghe tiếng nhịp tim anh rất gâ?n, không có mái tóc pha?ng phất mu?i bụi đươ?ng, không có nhưfng giấc ngu? vu?i trong căn pho?ng thiếu ánh sáng thư?a ti?nh yêu.
    Trong một chư?ng mực na?o đó, ngươ?i ta nhận thấy Lam-không-Khương đô?ng nghifa với Lam-không-Lam.
    Lam không quay lại bên kia nưfa. Du? ơ? bên kia, mu?a thu đang rất đẹp. Bạn be? không ai nghe Lam nhắc đến Khương nưfa. Thậm chí không có ca? nhưfng câu ti?nh cơ? buột miệng đơn thuâ?n mang tính chất sự kiện như ?oHôm trước Lam gặp mẹ Khương ngoa?i cư?a ha?ng?. Họ nghif Lam không muốn chạm đến vết thương tươi rói, nên cufng thôi không nhắc vê? Khương môfi khi có Lam ơ? đó.
    Lam xin được công việc dạy vef cho một trươ?ng trung học. Cô sống lặng lef va? bi?nh tha?n. Rô?i thơ?i gian cufng dâ?n qua. Va? nhưfng ngươ?i bạn, nhưfng ngươ?i tư?ng biết Khương, cufng đến lúc họ không nhắv vê? Khương nưfa, du? có hay không có Lam ơ? đó. Lafng quên cái chết lại dêf da?ng hơn la? sự sống.
    Khi Khương mất đi, nhiê?u thứ ta?n mát va? nhạt nho?a theo. Đó la? hệ qua? không tránh được cu?a sự mất mát. Chi? riêng có một điê?u được thêm va?o. Một thứ duy nhất vi? sự mất mát cu?a Khương ma? xuất hiện. Thứ đó mang hi?nh dáng cu?a một hộp thư xinh xắn la?m bă?ng gôf sơn xanh nă?m lặng lef cạnh mộ anh.
    Hộp thư ấy vâfn thươ?ng xuyên nhận được 7 nụ hôn có hi?nh ngôi sao vef nguệch ngoạc. Lá thư đâ?u tiên trong hộp va? 7 nụ hôn đâ?u tiên la? cu?a ngươ?i con trai đang nă?m hiê?n lạnh cạnh nó. Nhưfng lá thư va? nụ hôn tiếp theo được ngươ?i con gái mang đến va?o môfi sáng thứ 7.
    I.
    Đôi lúc em tự ho?i cái chết có mu?i vị như thế na?o. Nó có giống như hương vị cu?a mu?a thu không anh. Em hi vọng nó sef dịu da?ng va? ngọt nga?o như thế, đê? nhưfng khi em đi qua mu?a thu, em biết em va? anh có cu?ng một ca?m giác.
    II.
    Đêm qua em mơ thấy anh. Anh mi?m cươ?i với em. Va? chúng mi?nh hôn nhau. 7 nụ hôn da?i anh ạ. Anh rất gâ?n em. Gâ?n đến mức em tươ?ng chi? câ?n mơ? mắt ra chạm tay một cái la? giưf được anh ngay. Nhưng em biết có khóc 7 lâ?n cufng không đô?i được 7 nụ hôn bă?ng ánh sao anh tặng em, nên em đaf mi?m cươ?i với anh trong giấc mơ.
    III.
    Hôm qua em được tặng một cái ly uống nước ma?u ngọc bích. Anh vâfn biết em hay pha tra? sưfa uống va?o nhưfng nga?y trơ?i nắng nhẹ ma?. Em thích ca?m giác câ?m ly tra? trên tay, ngâ?n ngơ nhi?n tư?ng la?n khói như mu?a thu toa? nắng. Em hay nghif, không biết anh có pha?i la? gió không? Anh có pha?i la? khói không? Vi? tư? khi không có anh, em bôfng yêu nhưfng thứ đó lạ lu?ng, như la? em-yêu-anh. Như la? em-yêu-anh.
    III.
    Hôm nay ti?nh cơ? lúc đang đi bộ xuyên qua đám đông đê? đến trạm xe, em ti?nh cơ? trông thấy ánh mắt anh trên gương mặt một ngươ?i khác. Em đaf không hớt ha?i chạy theo, em đaf không sưfng ngươ?i hóa đá. Em chi? nghif, chắc la? anh biết em nhớ anh quá, nên đaf nhơ? một ai đó thay anh cho em một chút ti?nh yêu cu?a anh. Em đaf bước đến gặp ngươ?i thanh niên ấy, mi?m cươ?i ?oAnh có ánh mắt giống như ngươ?i yêu tôi?. Ngươ?i thanh niên hơi ngơf nga?ng một chút, nhưng rô?i anh ta đaf cươ?i với em anh a?. Câu đâ?u tiên anh ta nói với em la? ?oĐươ?ng ơ? đây nhiê?u bụi lắm, cô câ?n thận nhé, hi?nh như có một va?i hạt vư?a bay va?o mắt cô?.
    IV.
    Em vư?a vef xong một bức tranh. Em đặt tên nó la? ?o7 cái hôn da?i?. Em đaf đê? nó va?o hộp thư cu?a chúng mi?nh rô?i, nên anh sef thấy nó ngay thôi. Em vef chúng mi?nh hôn nhau dưới bâ?u trơ?i sao. Có tất ca? 7 ngôi sao. Em vef đi vef lại mafi ma? không vef được gương mặt cu?a anh. Em đaf khóc vi? bất lực. Em sợ em quên anh. Em sợ đến một nga?y na?o đó ngay ca? trong mơ em cufng không được nhi?n rof mặt anh. Cuối cu?ng, em nhận ra em đaf quen nhi?n anh bă?ng tim. Nếu anh thấy không giống, không pha?i vi? không-pha?i-anh, chi? la? vi? anh-trong-tim-em.
    V.
    Thi? ra anh cha?ng hôm nọ ơ? gâ?n nơi na?y anh ạ.. Em thươ?ng chơ? cu?ng trạm xe với anh ta môfi lâ?n đến gặp anh. Hôm nay anh ta nói với em ?oHi?nh như lâu lắm rô?i cô không tiếp xúc với con ngươ?i?. Không hiê?u sao tự nhiên em bật cươ?i. Em vâfn gặp anh thươ?ng xuyên đó thôi. Việc anh rơ?i kho?i thế giới na?y la?m sao ngăn được việc anh la? một con ngươ?i vẹn nguyên nhất. Anh vâfn la? Khương-cu?a-em, vâfn la? Khương thích khuấy ca? phê cho em khi chúng mi?n ngô?i bên vệ đươ?ng, vâfn la? Khương trâ?m tifnh đưa lưng che cho em kho?i ướt khi chúng mi?nh đứng tránh mưa. Có nhưfng điê?u em hiê?u, va? anh cha?ng kia không hiê?u. Có nhưfng điê?u ma? tư? khi yêu một ngươ?i như anh, em tự nhiên được biết.
    VI.
    Đôi lúc em tự ho?i sao em không giống nhưfng ngươ?i con gái khác khi mất đi ngươ?i yêu. Sao em không khóc một lâ?n cho chết lặng đi, đê? rô?i tái sinh va? tha?n nhiên yêu thương một ai đó khác. Sao em không nhi?n cuộc sống bă?ng ánh mắt u ám , vi? sự u ám một nga?y na?o đó cufng nhạt nho?a dâ?n. Em chi? đơn gia?n la? yêu thương anh. Em chi? đơn gia?n la? ca?m thấy cuộc sống cu?a em vi? anh ma? dịu da?ng buô?n baf như mu?a thu. Vi? không oán hận, vi? không đau đớn, ma? ti?nh yêu không thê? phai nhạt.
    VII.
    Hộp thư đâ?y rô?i anh a?. Em lấy thư xếp tha?nh thuyê?n tha? trên do?ng sông ơ? cạnh đây. Tuâ?n sau em sef lại bắt đâ?u viết nhưfng lá thư mới. Hôm nay khi đứng ơ? bơ? sông nhi?n tư?ng chiếc thuyê?n giấy dâ?n dâ?n trôi ra xa kho?i tâ?m tay em, nước mắt em rơi xuống ho?a tan va?o muôn nga?n giọt nước phía dưới. Em tự ho?i có pha?i nga?n nga?n triệu triệu năm trước, nhưfng do?ng sông đê?u bắt đâ?u tư? nước mắt cu?a tư?ng cô gái nho? xếp thuyê?n bă?ng nhưfng lá thư mang ánh sáng cu?a 7 nụ hôn da?i.
    Nhiê?u mu?a thu nưfa đi qua.
    Có pha?i nhưfng do?ng sông bắt đâ?u bă?ng nước mắt đê?u chơ? theo 7 nụ hôn da?i qua biên độ vô cu?ng cu?a thơ?i gian?.
  7. no_feeling83

    no_feeling83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện hay quá. Một cảm giác dịu êm đến lạ lùng, như trong mơ. . .
  8. sn75

    sn75 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2006
    Bài viết:
    4.178
    Đã được thích:
    1
    nguoiradikhongve mến !
    Hôm nay lang thang vào diễn đàn, bất chợt đọc những dòng tâm sự của bạn, thú thật là giữa trưa mà mình cứ rợn rợn cả người, chợt nhớ đến câu chuyện của anh Hòa(www.ungthu.net)
    Cuộc đời này không có gì là mãi mãi, có phải "gặp gỡ là bắt đầu của sự chia li ? ". Bạn sẽ học cách quên, quên để sống, để còn trách nhiệm với bản thân mình và cả những người thân yêu.
    Thành thật chia sẽ những mất mát đã đến với bạn, mặc dù chỉ là những dòng chử con con, nhưng mong là bạn vui. Chúc bạn luôn hạnh phúc.
  9. keluhanhdondoc

    keluhanhdondoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2006
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    Híc híc ! viết rồi cũng không biết người đã xa đó co sđọc không !? Thôi thì không viết vẫn hơn ,đỡ phải băn khoăn và đỡ mỏi tay typing
  10. qua_khu

    qua_khu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    HẠC GIẤY​
    Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chia sẻ trang này