1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho một người Hà Nội

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi Langbiang, 05/02/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Soledad

    Soledad Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/05/2001
    Bài viết:
    1.751
    Đã được thích:
    0
    Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu
    Trịnh Công Sơn - Trịnh Cung
    Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới
    Bây giờ anh vui, hai bàn tay đói
    Bây giờ anh vui, hai bàn chân mỏi
    Thời gian nơi đây
    Bây giờ anh vui, một linh hồn rỗi
    Tình yêu xứ này
    Một lần yêu thương, một đời bão nổi
    Giã từ, giã từ chiều mưa giông tới
    Em ơi em ơi
    Sầu xuống thôi đầy, làm sao em nhớ
    Mưa ngoài song bay, lời ca anh nhỏ, nỗi lòng anh đây
    Sầu xuống thôi đầy
    Sầu xuống thôi đầy...

    ...hãy để mùa hạ yên nghỉ.
  2. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0

    Hic, cô nào post ngay bài thơ làm nền cho bài của mình, thú thật.
    Thanks!!!!!
    The Mirror Has Two Faces.
  3. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0

    Hic, cô nào post ngay bài thơ làm nền cho bài của mình, thú thật.
    Thanks!!!!!
    The Mirror Has Two Faces.
  4. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    ]Đêm lạnh, gió luồn khe cửa, ánh đèn đường vàng nhợt hắt qua khe cửa hẹp, thinh không tĩnh lặng. Đắm chìm trong ranh giới thực ảo, chơi vơi trong khoảng bồng bềnh giữa cõi mơ , hắn chợt nổi hứng vẽ Tình yêu. Phải, cái thứ tình cảm tự cổ chí kim con người ta vẫn kiếm tìm một định nghĩa trọn vẹn ấy, sẽ là một bức tranh tuyệt diệu...
    Căng vải lên khung, hắn thẫn thờ bó gối cả tiếng ròng mà ko biết nên bắt đầu từ đâu. Người nghệ sĩ trước khi bắt tay vào sáng tác luôn có ý niệm trong đầu về sắc độ, hướng diễn tả và tất nhiên là có phác thảo bố cục tp. Nhưng TY, TY hình thù thế nào nhỉ, thế nào nhỉ... thế nào.......
    Gió vẫn thổi ngoài kia, nhè nhẹ, run run. Miếng vải trắng căng tràn vẫn lặng trơ như thách thức... Hắn ngồi đó, thu lu giữa bốn mảng tường câm lặng, bất lực.
    Tình Yêu, nó phải chăng là huyễn tưởng siêu hình, không thể định dạng...? Người ta vốn có thể dùng những sắc màu để dệt nên vô vàn cung bậc của mọi sắc thái biểu cảm, chẳng lẽ ko trùm được TY...
    Hắn vẫn ngồi, ngồi mãi, cố rặn ra một khởi điểm nhỏ nhoi để bắt đầu tác phẩm vĩ đại kia mà không thể. Hắn không biết rằng, chỉ với đôi tay bé nhỏ chưa nhuốm phong trần, hắn chưa đủ tư cách để cầm cọ quẹt lên bức TY thiêng liêng đó ...

    |^.^|​
    (^_^)
  5. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    ]Đêm lạnh, gió luồn khe cửa, ánh đèn đường vàng nhợt hắt qua khe cửa hẹp, thinh không tĩnh lặng. Đắm chìm trong ranh giới thực ảo, chơi vơi trong khoảng bồng bềnh giữa cõi mơ , hắn chợt nổi hứng vẽ Tình yêu. Phải, cái thứ tình cảm tự cổ chí kim con người ta vẫn kiếm tìm một định nghĩa trọn vẹn ấy, sẽ là một bức tranh tuyệt diệu...
    Căng vải lên khung, hắn thẫn thờ bó gối cả tiếng ròng mà ko biết nên bắt đầu từ đâu. Người nghệ sĩ trước khi bắt tay vào sáng tác luôn có ý niệm trong đầu về sắc độ, hướng diễn tả và tất nhiên là có phác thảo bố cục tp. Nhưng TY, TY hình thù thế nào nhỉ, thế nào nhỉ... thế nào.......
    Gió vẫn thổi ngoài kia, nhè nhẹ, run run. Miếng vải trắng căng tràn vẫn lặng trơ như thách thức... Hắn ngồi đó, thu lu giữa bốn mảng tường câm lặng, bất lực.
    Tình Yêu, nó phải chăng là huyễn tưởng siêu hình, không thể định dạng...? Người ta vốn có thể dùng những sắc màu để dệt nên vô vàn cung bậc của mọi sắc thái biểu cảm, chẳng lẽ ko trùm được TY...
    Hắn vẫn ngồi, ngồi mãi, cố rặn ra một khởi điểm nhỏ nhoi để bắt đầu tác phẩm vĩ đại kia mà không thể. Hắn không biết rằng, chỉ với đôi tay bé nhỏ chưa nhuốm phong trần, hắn chưa đủ tư cách để cầm cọ quẹt lên bức TY thiêng liêng đó ...

    |^.^|​
    (^_^)
  6. bee2a

    bee2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    1.024
    Đã được thích:
    0
    Gửi người đang sống ở HN, nhưng không phải là người HN, anh àh, bài thơ này là của người bạn gửi cho em. Chẳng biết tác giả. Chỉ thấy nó hay và hợp với chúng mình.
    Đôi dép
    Bài thơ đầu anh viết tặng em
    Là bài thơ anh kể về đôi dép
    Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
    Mọi vật tầm thường đều viết thành thơ
    Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
    Có yêu nhau đâu mà chẳng dời nhau được
    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
    Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
    Dẫu vinh quang không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
    Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
    Hai chiếc dép này chẳng phải một đôi đâu
    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
    Đôi dép vô tri khăng khít song hành
    Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
    Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
    Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung
    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
    Anh biết không tình yêu là thứ được dựng lên từ lòng tin.
    Cười là nước mắt khô không lệ
  7. bee2a

    bee2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    1.024
    Đã được thích:
    0
    Gửi người đang sống ở HN, nhưng không phải là người HN, anh àh, bài thơ này là của người bạn gửi cho em. Chẳng biết tác giả. Chỉ thấy nó hay và hợp với chúng mình.
    Đôi dép
    Bài thơ đầu anh viết tặng em
    Là bài thơ anh kể về đôi dép
    Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
    Mọi vật tầm thường đều viết thành thơ
    Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
    Có yêu nhau đâu mà chẳng dời nhau được
    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
    Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
    Dẫu vinh quang không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
    Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
    Hai chiếc dép này chẳng phải một đôi đâu
    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
    Đôi dép vô tri khăng khít song hành
    Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
    Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
    Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung
    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
    Anh biết không tình yêu là thứ được dựng lên từ lòng tin.
    Cười là nước mắt khô không lệ
  8. dcduong

    dcduong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2003
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Một bài thơ tuyệt vời đó, Thật là hay, ví tình yêu hai người như hai chiếc dép. Tuyệt, nhưng mà, ví như vậy nhỡ khi đi dẫm phải cái gì thì...ôi....như một bãi.....chẳng hạn.. Thôi...chẳng dám nghĩ tiếp nữa, đi rồi tình yêu.
    all for you
  9. dcduong

    dcduong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2003
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Một bài thơ tuyệt vời đó, Thật là hay, ví tình yêu hai người như hai chiếc dép. Tuyệt, nhưng mà, ví như vậy nhỡ khi đi dẫm phải cái gì thì...ôi....như một bãi.....chẳng hạn.. Thôi...chẳng dám nghĩ tiếp nữa, đi rồi tình yêu.
    all for you
  10. Langbiang

    Langbiang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    3
    Lại nói chuyện tình yêu vậy... Lâu lắm rồi, mình chẳng nói đến chuyện này, chỉ âm thầm cảm nhận trong hạnh phúc
    Xưa.. Xưa xưa... (9 năm có gọi là xưa được chưa nhỉ?) Đấy lần đầu tiên mình nghĩ là mình biết yêu. Một người mình chưa bao giờ nói chuyện, cũng chẳng biết gì nhiều. Tất cả những gì mình biết về người ấy chỉ là dăm lần gặp mặt trong những lần tổng kết năm học cuối năm. (Lớp người ấy học buổi sáng, còn lớp mình lại học buổi chiều). Nhưng mình biết anh ấy học giỏi nhất khối cấp 3. Đi học bồi dưỡng HSG, mình cũng được nghe các thầy cô nhắc nhiều về người ấy, nhất là ông thầy Toán, cứ mỗi lần vào lớp mình, lại ca ngợi ngay cậu học trò cưng của ông ấy.
    Chỉ thế thôi, mà mình nghĩ là mình biết... yêu. Mà có gọi là tình yêu được không nhỉ? Hồi ấy, đó là một thứ tình cảm mãnh liệt lắm. Mình cố học lấy học để, cố học cả môn toán cho giỏi như người ấy, cố học điểm thật cao chỉ để một năm 2 lần, trong sơ kết và tổng kết năm học được đứng cùng người ấy nhận phần thưởng nhất cấp. Chỉ được một năm. Khi người ấy ra trường, đi học ĐH.
    Ngay cả nói chuyện cũng chưa từng một lần, nhưng mình vẫn đinh ninh tình cảm mình dành cho người ấy là tình yêu. Và mình nhất quyết sẽ đợi đến khi mình đủ 20 tuổi, mình sẽ viết thư... tỏ tình với người ấy (sao lúc ấy lại quyết liệt và vẫn nhát thế nhỉ... Có lẽ vì mình vẫn nghĩ, 20 tuổi, mới đủ chín chắn để suy nghĩ về tình yêu...
    Và mình từng ôm ấp trong lòng một tình cảm trẻ con như thế suốt 7 năm trời vì mình tin rằng đó là tình yêu.
    Nhưng hóa ra, một tình cảm tồn tại suốt 7 năm cũng không phải là tình yêu. Đó chỉ là một cảm giác lấy một tấm gương trước mặt để phấn đấu. Và thế là dù đó không phải là tình yêu, mình vẫn thấy cám ơn người đó, một người chắc đã quên từ lâu cái con bé lớp 8 đứng nhận phần thưởng cùng người ấy năm nảo năm nào. Cảm ơn người ấy đã là động lực để cho mình cố gắng.
    Hồi nhỏ, mình từng khao khát lớn thật nhanh để bày tỏ tình cảm với người ấy. Nhưng khimình đã lớn rồi, người ấy có vợ, có con. Mình cảm thấy cái ý nghĩa ấy từ lâu đã không còn giá trị thực tế. Mình đã thôi không còn muốn nói chuyện với người ấy nữa, dù mình biết, người ấy không nói giọng HN, người ấy là người Nam.
    Lần thứ 2 mình nghĩ là mình đã yêu, nhưng hoá ra đó cũng không phải là tình yêu. Gần cả 1 năm sau mình mới nhận ra, có những tình cảm rất giống tình yêu, nhưng có thể nó không phải là tình yêu. Giá mà hồi ấy đừng nắm tay, có lẽ mình và bạn ấy gặp nhau làm bạn sẽ tốt hơn biết mấy. Thi thoảng gặp lại, bạn đó kể rằng bạn đó vẫn giới thiệu với bạn bè cũ của bạn đó mình là bạn gái cũ, tự dưng mình thấy mất tự nhiên. Sau không gọi là "bạn" thôi nhỉ! Gọi là bạn, sẽ tự nhiên hơn rất nhiều...
    ............
    Và rồi cũng có khi mình gặp một người, cảm giác đầu tiên không phải là cảm giác "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên". Nghĩa là mình có thể nói chuyện với người ấy rất bình thường, cũng có khi tự tin, cũng có khi thấy thoải mái, dễ chịu. Và vì như thế, mình đinh ninh rằng mình sẽ có thêm một người bạn, chỉ là một người bạn đúng nghĩa mà thôi...
    Nhưng hoá ra lại khác với những gì mình từng tự tin nghĩ.
    Người ấy không quá lãng mạn để khiến mình xúc động đến không nói lên lời, nhưng người ấy tinh tế để biết lúc nào mình buồn, lúc nào mình vui, biết giúp mình vượt qua những khó khăn trogn cuộc sống. Người ấy đem lại cho mình cái cảm giác yên bình, cái cảm giác mà từ lúc đi làm, mình rất ít khi tìm lại được. Một người chịu ngồi nghe mình than thở, trách móc, cả khi người ấy không phải là người có lỗi... Một người mà mình cảm thấy hoàn toàn tin cậy khi ở bên cạnh. Bên một người như người ấy, mình lại thấy cuộc sống thật đáng yêu và lạc quan..
    Vậy đấy,mình không nghĩ rằng mình sẽ yêu, nhưng rồi mình đã yêu...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này