1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho một người Hà Nội

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi Langbiang, 05/02/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. FUTURE_HN

    FUTURE_HN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    245
    Đã được thích:
    1
    Viết cho nhiều người Hà Nội...
    Lâu lắm rồi đấy nhỉ.Vẫn cứ nghĩ rằng mình quên,hoá ra không phải thế.Bạn vẫn là một nỗi day dứt trong tôi,lớn hơn những điều mà ngày xưa tôi và bạn có thể nghĩ đến.Giờ vẫn cười nói khi gặp nhau,chẳng ai nghi ngờ chính bản thân mình,có điều có những thứ nằm ở rất sâu,và nằm mãi ở đấy.Thi thoảng đột nhiên liên lạc,hỏi những câu rất bình thường.Bạn có nhớ ngày xưa khi tôi nói rằng "Dù cho sau này thế nào,mình vẫn muốn ...chỉ kém hoặc hơn,chứ không được bằng..."Bằng ư...có bao giờ tình cảm giành cho hai người khác nhau lại bằng nhau đâu.Giờ vẫn giữ một thứ của bạn,và đặt mọi điều còn lại cho bạn vào đó.Ai cũng biết về bạn,và chẳng ai nói gì...một sự trân trọng thiêng liêng...
    Thời gian trôi qua,chúng ta biết nhau cũng lâu lâu.Có lẽ chúng ta chỉ hợp nhau ở sự ngang bướng...Thế mà tôi đã từng yếu đuối.Chấp nhận dù biết rằng bạn chẳng bao giờ hiểu được tôi cả.Và cũng biết có những người nhớ rất lâu,nhưng bạn thì không đâu.Bạn có hiểu gì về tôi đâu để mà phải nhớ.Phải chăng đã là một thành công khi mà tôi cũng được bạn coi như một..người xưa.Bởi vì...bạn đã nói thế naò ấy nhỉ...Chúng ta vẫn luôn là bạn bè mà,làm gì có gì đâu.Chẳng có gì,đúng thế,bởi vì tôi đã phải cố gắng vì sự yếu đuối...Sự cố gắng...Một nửa của ngày xưa...vẫn giữ như một kỷ niệm.Kỷ niệm của sự sai lầm.Bạn có những lời hứa chẳng bao giò thực hiện.Tôi vẫn biết bạn sẽ thực hiện đấy,nhưng quá muộn rồi thì thực hiện để làm gì
    Tôi luôn ấn tượng về những người có lòng tốt,và đối với tôi,bạn đã từng như thế.Chúng ta vẫn thường đi lang thang mỗi khi tôi hay bạn cần.Không suy nghĩ sâu xa.Tôi đã từng chấp nhận hy sinh cho tình yêu HN.Nếu như bạn đã nói rằng bạn hiểu tôi,tức là bạn đã chẳng hiểu gì.Tôi đã luôn làm những điều không ai có thể hiểu được,chỉ vì những gì mình thấy cần thiết.Giữa chúng ta luôn có những chuyện đùa đùa...thật thật.Và vẫn chẳng có sai lầm.Bởi sự kiêu ngạo .Ta vẫn cười nói và mừng cho nhau trong những câu chuyện mới.Nhưng rồi có lúc vẫn cảm thấy buồn.Vì sự ích kỷ...hay có nhiều khi vẫn đòi hỏi mọi người quá cao.Hy vọng chuyện ấy sẽ tốt đẹp...dù ta không bao giờ hài lòng đâu!
    Chúng ta gặp nhau như một sự tình cờ.Một trò đùa của số phận.Ta biết bạn thế nào...ta cũng hiểu ta thế nào.Bạn cũng biết rồi đấy.Nếu như người ta có thể sống theo những điều mình mong muốn,không cần lo lắng đến tương lai thì hay biết mấy.Nhưng không thể.Giá như...Rồi lại thế,vẫn những mối quan hệ không hề bình thường nhưng lại vô tình đến tàn nhẫn.Câu chuyện về tờ báo và mùa đông.Ta có điên quá không.Hôm qua...For the one I love...Rồi chúng ta sẽ chẳng quên nhau.Và vẫn sẽ biết nhau như thế.Không có gì thay đổi.Ta đang tự hỏi mình..tại sao những người đã từng yêu quý ta lại đều chịu một cuộc sống thế này.Bình thường đến giả tạo.Mỗi người với những cuộc sống rất riêng...và đều có những khoảng trong ký ức...không quên.Ngày hôm nay,có thể ta đã không nghĩ về cái đề nghị điên rồ ấy nữa,nhưng...biết đâu.Ngoài kia mùa xuân vẫn còn chưa đến!
    Không nghĩ rằng người ta có thể nói tiếng yêu quá sớm.Bạn đã biết gì về tôi.Bạn khác với ngày trước,và khác với cả trước nữa.Sự lơ đãng...Sự quan tâm...Sự vô tâm...Không hẳn như thế.Dù biết rằng trong bạn vẫn chưa có điều gì thay đổi,nhưng có lẽ chính những câu nói của mình đã làm bạn như vây.Chứng minh những điều ngược lại.Dù nó có làm tôi bực tức,nhưng hình như tôi thích thế hơn.Cũng có thể,những điều ấy một ngày nào đó sẽ xoá sạch tất cả.Tôi đã từng nhân nhượng và bạn cũng đã từng nhượng bộ.Tại sao cứ phải dùng những cái chán ngắt để nói với mình.Tôi vẫn coi bạn như ngày đầu tiên tôi biết ,vẫn như cái lần đầu tiên mà tôi nói.Dù sao chúng ta đều là người cần một cái gì đó cho cuộc sống vui thêm,chứ không vì mất cái đó mà cuộc sống chán đi.Ngày mai biết sẽ thế nào....
    Cuộc sống vẫn cứ thế...
    Nơi ấy là Hà Nội... Người ấy là người Hà Nội...
  2. virusHiV

    virusHiV Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0

    Cho nhà ngươi yêu dấu!
    Vậy là đã bẩy tháng rồi, thời gian trôi đến nhanh... Bẩy tháng, không quá dài nhưng cũng không là ngắn, đủ để mỗi người nhìn lại một chặng đường.
    Nhà ngươi biết không, từ ngày hai đứa chia xa, ta thả mình vào trăm mối ràng buộc, với đủ mọi trò vui của bè bạn. Ừ, có lẽ ta muốn bù đắp những hẫng hụt, trống vắng mà ngươi để lại, rộng quá, mênh mông quá và lạnh nữa.
    Ta đã cười thật vui, đã sống trong tình yêu, sự trân trọng và quan tâm của mọi người, nhưng tất cả, tất cả chỉ là chút thoả mãn tức thời trong mỗi bước chân đưa bởi khi đêm về hoang lạnh, ta vẫn nhận ra mình chỉ có riêng mình.
    Nhà ngươi biết không, ta thèm lắm một nẻo về ấm áp của riêng, để được sống với những gì thật nhất, để ru cho tim mình an giấc, để được riêng mình sở hữu một nụ cười.
    Đêm đêm, ta cố níu lại những mảnh đẹp đẽ ngày xưa, cố vá víu thành một hình hài tròn trặn, để thấy cõi lòng thanh thản, mình có một người...
    Nhưng tất cả, tất cả đã xa rồi, chỉ còn mưa rớt trong lòng ta mãi. Thời gian có bao giờ quay trở lại, ta một mình lẻ bước dưới mưa rơi...
    Được virusHiV sửa chữa / chuyển vào 22:27 ngày 31/12/2003
  3. virusHiV

    virusHiV Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0

    Cho nhà ngươi yêu dấu!
    Vậy là đã bẩy tháng rồi, thời gian trôi đến nhanh... Bẩy tháng, không quá dài nhưng cũng không là ngắn, đủ để mỗi người nhìn lại một chặng đường.
    Nhà ngươi biết không, từ ngày hai đứa chia xa, ta thả mình vào trăm mối ràng buộc, với đủ mọi trò vui của bè bạn. Ừ, có lẽ ta muốn bù đắp những hẫng hụt, trống vắng mà ngươi để lại, rộng quá, mênh mông quá và lạnh nữa.
    Ta đã cười thật vui, đã sống trong tình yêu, sự trân trọng và quan tâm của mọi người, nhưng tất cả, tất cả chỉ là chút thoả mãn tức thời trong mỗi bước chân đưa bởi khi đêm về hoang lạnh, ta vẫn nhận ra mình chỉ có riêng mình.
    Nhà ngươi biết không, ta thèm lắm một nẻo về ấm áp của riêng, để được sống với những gì thật nhất, để ru cho tim mình an giấc, để được riêng mình sở hữu một nụ cười.
    Đêm đêm, ta cố níu lại những mảnh đẹp đẽ ngày xưa, cố vá víu thành một hình hài tròn trặn, để thấy cõi lòng thanh thản, mình có một người...
    Nhưng tất cả, tất cả đã xa rồi, chỉ còn mưa rớt trong lòng ta mãi. Thời gian có bao giờ quay trở lại, ta một mình lẻ bước dưới mưa rơi...
    Được virusHiV sửa chữa / chuyển vào 22:27 ngày 31/12/2003
  4. tuyetlanh_hn

    tuyetlanh_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2003
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    chẳng biết tại sao dạo này em hay nghỉ về anh.lần đầu gặp anh em chẳng co ấn tượng gì . nhưng càng chơi nhiều em càng cảm thấy quí mến anh mặc dù thực sự ở anh ko co cái gì là đặc biệt cả. anh là người mà lần đầu tiên em phải quay mặt đi mởi khi bắt gặp ánh mắt của anh. hic em vốn dĩ ko thích người mắt 1 mí thế mà chả hiểu sao lại thấy bối rối khi nhìn vào trong đôi mắt anh. anh lúc nào cũng bận rộn với cả việc học tập và công việc.nhiều khi muốn nói chuyện với anh mà em cũng chảng dám. nhiều khi em tự hỏi ko biết liệu có lúc nào anh cảm nhận được tình cảm của em ko. em muốn được an ủi anh, muốn được chia sẻ mọi vất vả mà anh đang trải qua. em muốn đươc chăm sóc anh mỗi khi anh ốm. muốn nhiều thứ lắm.......bây giờ gan 11h đêm rồi chắc anh van đang o trên cơ quan. làm việc vừa thôi anh ah!anh có biết là anh dễ ôm'' lắm ko?sắp tới cũng vẫn sẽ là 1 khoảng time vo cùng mệt mỏi với anh nhưng anh hãy cố lên anh nhé. em luôn dành mọi niêm tin cho anh nhưng hãy nhớ là luôn giũ sức khoẻ đấy
  5. tuyetlanh_hn

    tuyetlanh_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2003
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    chẳng biết tại sao dạo này em hay nghỉ về anh.lần đầu gặp anh em chẳng co ấn tượng gì . nhưng càng chơi nhiều em càng cảm thấy quí mến anh mặc dù thực sự ở anh ko co cái gì là đặc biệt cả. anh là người mà lần đầu tiên em phải quay mặt đi mởi khi bắt gặp ánh mắt của anh. hic em vốn dĩ ko thích người mắt 1 mí thế mà chả hiểu sao lại thấy bối rối khi nhìn vào trong đôi mắt anh. anh lúc nào cũng bận rộn với cả việc học tập và công việc.nhiều khi muốn nói chuyện với anh mà em cũng chảng dám. nhiều khi em tự hỏi ko biết liệu có lúc nào anh cảm nhận được tình cảm của em ko. em muốn được an ủi anh, muốn được chia sẻ mọi vất vả mà anh đang trải qua. em muốn đươc chăm sóc anh mỗi khi anh ốm. muốn nhiều thứ lắm.......bây giờ gan 11h đêm rồi chắc anh van đang o trên cơ quan. làm việc vừa thôi anh ah!anh có biết là anh dễ ôm'' lắm ko?sắp tới cũng vẫn sẽ là 1 khoảng time vo cùng mệt mỏi với anh nhưng anh hãy cố lên anh nhé. em luôn dành mọi niêm tin cho anh nhưng hãy nhớ là luôn giũ sức khoẻ đấy
  6. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    VIẾT CHO EM
    (Đêm cuối năm. Ta viết cho em như một sự khẳng định chính bản thân mình).
    Cám ơn em đã tin ta. Em cho ta biết thêm nhiều điều về cái thế giới bí ẩn của em mà bấy lâu nay ta vẫn thường tự hỏi. Đối với nhiều người đó đơn giản chỉ là những mẩu truyện ngắn. Đối với một số khác đó chỉ là những trang nhật ký. Nhưng đối với ta đó chính là những thông điệp của cuộc sống. Những thông điệp mà một người như ta cần phải hiểu.
    Em nói rằng ta nên đọc nó để biết em là người dã man như thế nào. Ta đọc và cố tìm kiếm sự dã man trá hình sau những con chữ. Có lẽ em muốn nói về sự luôn chiến thắng của lý trí trước trái tim, dù rằng, chắc chắn chiến thắng đó làm trái tim em tổn thương và lý trí em dao động. Em sẽ lấy lại thăng bằng dù rằng con đường trước mặt ngày càng chông chênh hơn. Không ai là người chiến thắng. Em vẫn luôn có sự lựa chọn của riêng mình. Và ta không cho đó là sự dã man.
    Có quá nhiều nỗi buồn và sự thất vọng. Sự đau đớn buộc em phải khoác lên mình bộ lông nhím. Em sẵn sàng xù lên chĩa những cái lông gai nhọn hoắt vào bất cứ kẻ nào mon men lại gần không cần biết với mục đích tốt hay xấu; và sẵn sàng giương cung bắn hạ kẻ đó thậm chí không một cần lời cảnh báo. Mỗi chiếc mũi tên bắn ra làm nhỏ máu những kẻ kiêu hùng nhất. Và nếu đối phương quay lưng hoặc quỵ ngã thì tại ngay nơi mũi tên vừa được phóng đi, ai cũng có thể thấy ngay có những giọt máu hồng đang chảy; và trái tim em lại thêm một lần trầy xước. Và lúc đó cái lý trí của em lại được hỷ hả trước sự thất bại của trái tim. Những chờ đợi của em về một người Hà Nội vẫn chưa được đền đáp.
    Thận trọng không bao giờ thừa. Ta cũng không thích sự vội vàng mặc dù vẫn tranh luận với em về những giới hạn của thời gian. Bản thân ta vẫn đặt sự thận trọng lên trên hết và coi đó là cách phải làm để làm giảm bớt nỗi đau của mỗi chúng ta nếu chắng may vấp ngã. Chẳng ai nói trước được điều gì vì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Cuộc sống không hề đơn giản nhưng nó lại phức tạp theo kiểu khác qua suy nghĩ của em. Sự phức tạp đã vài lần làm em vấp ngã. Gượng dậy trong đau đớn và mỏi mệt. Không ai muốn thế.
    Em kiêu hãnh bằng sự kiêu hãnh nghìn năm của Hà Nội. Không chấp nhận sự yếu đuối. Luôn ngẩng cao đầu bước qua những dòng nước mắt. Em cố vẽ sự lạnh lùng lên khuôn mặt và không ngại ngần dùng nó trong lời nói. ?oKệ?, ?okhông quan tâm? là những từ em thường dùng. Nhưng em ơi, ta biết rằng trong em những yếu mềm luôn ngự trị. Quá khứ mãi chỉ là quá khứ. Những kỷ niệm dù vui hay buồn nếu biết trân trọng thì nó sẽ tô hồng chứ không phải ngăn cản những ngày hạnh phúc của tương lai. Sẽ không còn phải đau đớn trong sự đấu tranh giữa trái tim và lý trí. Sẽ không còn nỗi sợ hãi dự cảm đối với người Hà Nội. Chỉ cần một tâm hồn Hà Nội. Chỉ cần một trái tim Hà Nội. Một ngày không xa... em sẽ hiểu. Ta cũng như em!
    Hãy chưng cất tình yêu mà cầu nguyện
    Đoá hồng trên tay ta còn ở cuối con đường.

    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  7. Augustan

    Augustan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    3.037
    Đã được thích:
    0
    VIẾT CHO EM
    (Đêm cuối năm. Ta viết cho em như một sự khẳng định chính bản thân mình).
    Cám ơn em đã tin ta. Em cho ta biết thêm nhiều điều về cái thế giới bí ẩn của em mà bấy lâu nay ta vẫn thường tự hỏi. Đối với nhiều người đó đơn giản chỉ là những mẩu truyện ngắn. Đối với một số khác đó chỉ là những trang nhật ký. Nhưng đối với ta đó chính là những thông điệp của cuộc sống. Những thông điệp mà một người như ta cần phải hiểu.
    Em nói rằng ta nên đọc nó để biết em là người dã man như thế nào. Ta đọc và cố tìm kiếm sự dã man trá hình sau những con chữ. Có lẽ em muốn nói về sự luôn chiến thắng của lý trí trước trái tim, dù rằng, chắc chắn chiến thắng đó làm trái tim em tổn thương và lý trí em dao động. Em sẽ lấy lại thăng bằng dù rằng con đường trước mặt ngày càng chông chênh hơn. Không ai là người chiến thắng. Em vẫn luôn có sự lựa chọn của riêng mình. Và ta không cho đó là sự dã man.
    Có quá nhiều nỗi buồn và sự thất vọng. Sự đau đớn buộc em phải khoác lên mình bộ lông nhím. Em sẵn sàng xù lên chĩa những cái lông gai nhọn hoắt vào bất cứ kẻ nào mon men lại gần không cần biết với mục đích tốt hay xấu; và sẵn sàng giương cung bắn hạ kẻ đó thậm chí không một cần lời cảnh báo. Mỗi chiếc mũi tên bắn ra làm nhỏ máu những kẻ kiêu hùng nhất. Và nếu đối phương quay lưng hoặc quỵ ngã thì tại ngay nơi mũi tên vừa được phóng đi, ai cũng có thể thấy ngay có những giọt máu hồng đang chảy; và trái tim em lại thêm một lần trầy xước. Và lúc đó cái lý trí của em lại được hỷ hả trước sự thất bại của trái tim. Những chờ đợi của em về một người Hà Nội vẫn chưa được đền đáp.
    Thận trọng không bao giờ thừa. Ta cũng không thích sự vội vàng mặc dù vẫn tranh luận với em về những giới hạn của thời gian. Bản thân ta vẫn đặt sự thận trọng lên trên hết và coi đó là cách phải làm để làm giảm bớt nỗi đau của mỗi chúng ta nếu chắng may vấp ngã. Chẳng ai nói trước được điều gì vì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Cuộc sống không hề đơn giản nhưng nó lại phức tạp theo kiểu khác qua suy nghĩ của em. Sự phức tạp đã vài lần làm em vấp ngã. Gượng dậy trong đau đớn và mỏi mệt. Không ai muốn thế.
    Em kiêu hãnh bằng sự kiêu hãnh nghìn năm của Hà Nội. Không chấp nhận sự yếu đuối. Luôn ngẩng cao đầu bước qua những dòng nước mắt. Em cố vẽ sự lạnh lùng lên khuôn mặt và không ngại ngần dùng nó trong lời nói. ?oKệ?, ?okhông quan tâm? là những từ em thường dùng. Nhưng em ơi, ta biết rằng trong em những yếu mềm luôn ngự trị. Quá khứ mãi chỉ là quá khứ. Những kỷ niệm dù vui hay buồn nếu biết trân trọng thì nó sẽ tô hồng chứ không phải ngăn cản những ngày hạnh phúc của tương lai. Sẽ không còn phải đau đớn trong sự đấu tranh giữa trái tim và lý trí. Sẽ không còn nỗi sợ hãi dự cảm đối với người Hà Nội. Chỉ cần một tâm hồn Hà Nội. Chỉ cần một trái tim Hà Nội. Một ngày không xa... em sẽ hiểu. Ta cũng như em!
    Hãy chưng cất tình yêu mà cầu nguyện
    Đoá hồng trên tay ta còn ở cuối con đường.

    Hãy tha thứ cho người không có lỗi!
  8. MAGICSTAR

    MAGICSTAR Public HN Moderator

    Tham gia ngày:
    02/07/2002
    Bài viết:
    2.394
    Đã được thích:
    23
    Cũng quá lâu rồi nhỉ.Từ cái ngày định tham gia "Hội Hà Nội của những người Hà Nội".Mấy lần off rồi có vụ gì đấy,toàn nhắn U nhưng U chẳng lần nào đi được.Hôm gì gặp lại.Thấy vui...Bởi lâu lắm rồi...
    Vẫn cái mặt bánh bao mà mình rất ghét.Nghe nói dạo này công việc cũng bận thì phải.Lại còn dám bảo mình dạo này có nhiều tâm sự.Thì đây...một cái mà U gọi là tâm sự đây,cho chết luôn!
    U vẫn vào đây,vẫn đọc hết,biết hết.Nhưng tại sao U không viết gì cả.Vẫn biết có những lúc người ta thich cười vui hơn.Thì MS cũng đã từng như thế.Nhưng mà...đây là Hà Nội cơ mà...
    Một người Hà Nội...Hẹn gặp lại...
    4of7
  9. MAGICSTAR

    MAGICSTAR Public HN Moderator

    Tham gia ngày:
    02/07/2002
    Bài viết:
    2.394
    Đã được thích:
    23
    Cũng quá lâu rồi nhỉ.Từ cái ngày định tham gia "Hội Hà Nội của những người Hà Nội".Mấy lần off rồi có vụ gì đấy,toàn nhắn U nhưng U chẳng lần nào đi được.Hôm gì gặp lại.Thấy vui...Bởi lâu lắm rồi...
    Vẫn cái mặt bánh bao mà mình rất ghét.Nghe nói dạo này công việc cũng bận thì phải.Lại còn dám bảo mình dạo này có nhiều tâm sự.Thì đây...một cái mà U gọi là tâm sự đây,cho chết luôn!
    U vẫn vào đây,vẫn đọc hết,biết hết.Nhưng tại sao U không viết gì cả.Vẫn biết có những lúc người ta thich cười vui hơn.Thì MS cũng đã từng như thế.Nhưng mà...đây là Hà Nội cơ mà...
    Một người Hà Nội...Hẹn gặp lại...
    4of7
  10. bee2a

    bee2a Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    1.024
    Đã được thích:
    0
    Lôi topic này lên nào
    Năm nay thời tiết ấm hơn mọi năm, chỗ mình ở năm nay cũng ít tuyết, chỉ có cái không khí lạnh đến cắt mặt thì vẫn còn. Sáng ra âm 19 độ, chiều đến âm 15 độ. Cái lạnh đó sao khiến mình nhớ HN tha thiết. Cái lạnh ở HN không buốt, giá mà gió như lùa vào từng góc áo, hạt mưa phùn nhẹ nhàng rơi, không đủ để làm ướt đầu, càng không thể làm ướt tấm áo khoác, nhưng sao vẫn cảm nhận cái lạnh đến rùng mình, đến tê người. Năm nay ăn tết xa nhà, sáng nay nhận được cái thư của con bạn gửi từ Vietnam sang, chiều ngồi buôn với con bạn ở bên Anh, thấy thèm thốt lên 1 câu chửi bậy. Ờ cũng lâu lắm rồi, không chửi 1 đứa nào. Tối, gặp 1 người quen cũ, vẫn bị mẹ nói dối là mình đang ở nhà, thấy chị thấy nói vui vẻ về cái tết này, dự định này, cuộc sống này. Thấy nhớ sao cảm giác năm ngoái cùng con bạn đi hội chợ, người ta thì đi có đôi, mình thì đi có với con bạn mình, 2 con dở hơi, chỉ trỏ, chẳng mua gì, ngoài mua đồ ăn, sờ vào mấy cái dây đeo cổ đắt lè, 2 con ngúng ngoẩy quay đi. Tết sắp đến rồi sao
    Con bạn ở nhà năm nay thi lại, buồn, vì khi thất bại không có ai san xẻ, gặp được cái thư của mình như cứu cánh, bây h tháng nào cũng mong thư mình gửi về., cuối cùng nó cũng tìm được lại cho nó người bạn thân mà nó có. Con bạn nữa năm nay cũng thi lại, ngày xưa vẫn chửi nó và mình, Linh và bee, 2 con dở hoi, chẳng giống ai, 1 con đâm đầu thi BK, 1 con thi Kiến trúc, vậy mà năm nay nó lại lụi cụi thi lại, nó vẫn còn vui, thỉnh thoảng chat chit, nó vẫn còn có người tạm gọi là người yêu bên cạnh để giúp đỡ. Vui vì 2 đứa vẫn cố gắng để vượt qua cái gọi là hoàn cảnh, vui vì cả 2 đứa bạn, mình coi như người nhà, đều vui hơn với cuộc sống. Sống đôi khi là chấp nhận.
    Nhắc đến cái kẻ là người yêu, hôm nay ngôi buôn điện thoại với nó ở bên Anh, thấy trong điện thoại, anh anh em em mà tủi, nó khuyên, mày kiếm biéng thằng khác đi. O` nếu mà nói thế đâu phải chờ đến bây h vẫn chưa bỏ, đáng nhẽ nếu thế thì phải bỏ từ 5 tháng trước cơ. Con bạn khác lại khuyên, giải quyết nhanh lên, chuyện này càng để lâu càng lằng nhằng, bà với ông ý như thế còn muốn gì, ừ có ai muốn lâu đâu vẫn lại chữ nhưng đáng ghét......
    Khi vẫn lo lắng thấp thỏm, khi vẫn ngồi ngóng nick sáng, đôi mắt vẫn sáng ngời khi người ấy gọi, khi vẫn khóc khi cãi nhau, khi vẫn quan tâm hỏi han nhau, thì làm sao mà bỏ được, thì làm sao mà hết yêu, thì làm sao mà ngã vào vòng tay người khác được. "Vẫn biết mây trời bay, là bay đi mãi, vẫn biết anh chẳng như lời anh vẫn nói, vẫn thương thật nhiều, vẫn yêu thật nhiều vẫn luôn chờ mong, để đêm nay phố biển không có anh" Đôi khi chỉ ước mình là hạt mưa bay để trôi đi hết cái sự đời, nhưng nhìn lại mình vẫn là người, vẫn yêu anh cho đến cháy lòng.
    Cười là nước mắt khô không lệ

    Được bee2a sửa chữa / chuyển vào 11:38 ngày 09/01/2004
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này