1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho một người Hà Nội

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi Langbiang, 05/02/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Bài thơ viết đã lâu, hôm nay gửi cho nhân vật chính.Không biết bao giờ mới đọc nhỉ?
    Tình yêu của cây.
    Anh vẫn biết cuộc sống không thanh thản
    Nên vì em, anh sẽ là cây
    Không ưu tư trong phiền muộn của ngày
    Không trăn trở khi đêm dài lắm mộng
    Có lúc em trên đường đời lạc lõng
    Vẫn có anh, lặng lẽ một bóng cây
    Hãy nhìn anh khi lạc bước trong ngày
    Cây không đổi em biết nơi mình đứng
    Em mệt mỏi và bước chân không vững
    Vẫn có anh, lững thững, vẫn là cây
    Tựa nơi anh cho qua trận gió này
    Ngẩng cao đầu đón phong ba phía trước
    Cây im lặng cây không làm gì được
    Chỉ đỡ giùm em trước nắng gió mưa sa
    Bóng cây vươn không đủ một mái nhà
    Nhưng sẽ cố để em qua mưa nắng
    Em đừng buồn khi tâm hồn hoang vắng
    Lá cây anh sẽ rủ rỉ cùng em
    Nhạc của cây không đủ để êm đềm
    Nhưng sẽ đủ để em không cô quạnh
    Mùa đông về trái tim ơi có lạnh
    Cây vì em mà trút lá xác xơ
    cành khẳng khiu vui vẻ với gió mùa
    Cây hạnh phúc vì em mà trút lá
    Cuộc sống có khiến em ngột ngạt
    Đến bên cây giúp em mát tâm hồn
    Cây gửi em, này những ngọn gió trong
    Huơng cây dịu và mong em yên ả
    Say men yêu cuộc đời mênh mang quá
    Cây cùng em thả bản nhạc tình yêu
    Lá vàng rơi bên em nhẹ mỗi chiều
    Cây hạnh phúc vì có em hạnh phúc
    Vậy nhé trái tim ơi đừng thổn thức
    Bỏ ưu tư mỉm cuời với tương lai
    Cây chào em trong những buổi sớm mai
    Cây dìu dịu vỗ em vào giấc ngủ
    Hạnh phúc biết bao nhiêu cho đủ?
    Cây hài lòng khi em thấy mạnh hơn
    Chia xẻ cùng cây trong những lúc vui buồn
    Hãy cứng cáp như cây, em nhé!
      máu không như những chất lỏng khác, nó luôn ấm. Nuớc hay cái gì đó văng vào mặt đều khó chịu. Máu thì khác. Nó không làm buốt lạnh mà cho cảm giác ấm.Mỗi giọt máu bám vào mặt, vào tay khiến các giác quan bừng tỉnh.hàng triệu tế bào rùng mình theo những giọt máu chảy xuốn từ từ .Lúc đó con thú hoang trong con người tỉnh dậy. Bản năng của một thời ăn thịt sống ngủ yên qua hàng ngàn năm của con nguời trỗi dậy.Cảm giác thèm đuợc xé toang một cơ thể sống, được ngập răng trong máu, đuợc thấy từng dây thần kinh rung lên, run rẩy theo từng tia máu phun ra, theo từng giọt máu chảy xuống quanh kẽ miệng.
  2. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0

    " Con người ta sợ nhất là sự cô độc, những người sống cô độc chỉ có thánh nhân hoặc dã thú mà thôi!"
    Huynh à, hôm trước ta đàm đạo với S3 hiền đệ về thế thái nhân tình, đến phải câu này thì cả hai cùng buột miệng, liên tưởng đến một thánh nhân nơi viễn xứ, là huynh. Mới đó mà thấm thoắt đã nửa năm, huynh mới còn đây mà giờ phiêu du đất khách, thảng giật mình cứ ngỡ chuyện mới như ngày hôm qua...
    Con người ta không ai là kẻ cô đơn, chỉ có những người tàn nhẫn với bản thân mà tự nhận mình làm vậy. Với huynh, huynh lại càng không như những người khác. Mọi người vẫn yêu quý huynh, có người vẫn ngày đêm nhớ mong, dành trọn tình cảm cho huynh, và cả ta, dẫu đã có lúc cùng huynh quan điểm bất đồng nhưng vẫn nhớ về huynh như một kỷ niệm đẹp, một người bạn lớn.
    Nhớ khi xưa huynh cùng ta tương ngộ nơi đó, ta nhìn huynh như một dị nhân thâm trầm vi diệu, còn trong mắt huynh, có lẽ ta là một quái kiệt kỳ cuồng. Ta biết huynh, cảm huynh qua những lý luận sâu sắc và riêng lắm. Ở huynh toát ra chút gì lạnh lẽo và kỳ bí, và nó đã cuốn hút ta, ta hăm hở khám phá với một niềm vui thích và khâm phục.
    Rồi thì huynh và ta cũng xích lại gần hơn, huynh biết không, ta vui, vui lắm khi được nghe huynh nói càng gần ta lại càng quý, lại càng thấy tâm ta lành, khí ta sạch. Và có lẽ chúng ta đã trở thành những người bạn lớn, nếu như không có cái hôm định mệnh đó, nếu ta không nhập vai quá đạt vở kịch kỳ quái mà huynh đã tò mò dựng nên. Hỡi ôi, giả quá hoá thật, tự trong huynh đã thay đổi góc nhìn về một người bằng hữu và mâu thuẫn, rồi chiến tranh nổ ra, và tất yếu phân ly.
    Còn nhớ hôm huynh và ta lang thang cả đêm trường, ta hiểu trong lòng huynh có những nỗi thống khổ. Và cho đến khi đó, ta mới hiểu đằng sau vầng hào quang trí tuệ mà huynh có là cả một màn sương khói. Nhưng có lẽ huynh đã quá nhạy cảm với thực tại, để rồi trói mình trong một hệ niệm khác người, để lại thấy mình đau. Huynh ơi, con người ta có ai sướng khổ hơn ai đâu, tạo hoá vốn công bằng dàn đều ra cả. Cả huynh, cả ta và mọi người sẽ vui hơn, ấm áp hơn nếu tận hưởng tất cả với nỗi đam mê và thoả mãn của mình, để thấy hạnh phúc cũng thật giản đơn.
    Nhớ hôm huynh gọi ta trong Conf , ta đã im lặng. Ta im lặng không phải ta còn vương vấn một điều gì đó mà chỉ tại niềm kiêu hãnh vô hạn ta đã tự tạo trong mình vô tình chẹn lại tiếng đáp ngay cổ họng, phải thực ra thì đã có chuyện gì đâu, tuyệt không có gì.
    Giờ huynh tĩnh tại nơi xa, chắc cũng lâu, lâu nữa hoặc có thể không bao giờ còn về cố quốc. Nếu còn duyên, hoặc giả ta gặp cơ may mà đến với huynh được, hoặc huynh về lại chốn xưa thì mình sẽ lại uống một bữa tuý luý càn khôn, lại 4 chai cân đổ 2 thằng, để dốc sạch vào lòng những gì không phải của ngày xưa.
    Whatever You do, make it fun
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 15:58 ngày 01/03/2004
  3. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0

    " Con người ta sợ nhất là sự cô độc, những người sống cô độc chỉ có thánh nhân hoặc dã thú mà thôi!"
    Huynh à, hôm trước ta đàm đạo với S3 hiền đệ về thế thái nhân tình, đến phải câu này thì cả hai cùng buột miệng, liên tưởng đến một thánh nhân nơi viễn xứ, là huynh. Mới đó mà thấm thoắt đã nửa năm, huynh mới còn đây mà giờ phiêu du đất khách, thảng giật mình cứ ngỡ chuyện mới như ngày hôm qua...
    Con người ta không ai là kẻ cô đơn, chỉ có những người tàn nhẫn với bản thân mà tự nhận mình làm vậy. Với huynh, huynh lại càng không như những người khác. Mọi người vẫn yêu quý huynh, có người vẫn ngày đêm nhớ mong, dành trọn tình cảm cho huynh, và cả ta, dẫu đã có lúc cùng huynh quan điểm bất đồng nhưng vẫn nhớ về huynh như một kỷ niệm đẹp, một người bạn lớn.
    Nhớ khi xưa huynh cùng ta tương ngộ nơi đó, ta nhìn huynh như một dị nhân thâm trầm vi diệu, còn trong mắt huynh, có lẽ ta là một quái kiệt kỳ cuồng. Ta biết huynh, cảm huynh qua những lý luận sâu sắc và riêng lắm. Ở huynh toát ra chút gì lạnh lẽo và kỳ bí, và nó đã cuốn hút ta, ta hăm hở khám phá với một niềm vui thích và khâm phục.
    Rồi thì huynh và ta cũng xích lại gần hơn, huynh biết không, ta vui, vui lắm khi được nghe huynh nói càng gần ta lại càng quý, lại càng thấy tâm ta lành, khí ta sạch. Và có lẽ chúng ta đã trở thành những người bạn lớn, nếu như không có cái hôm định mệnh đó, nếu ta không nhập vai quá đạt vở kịch kỳ quái mà huynh đã tò mò dựng nên. Hỡi ôi, giả quá hoá thật, tự trong huynh đã thay đổi góc nhìn về một người bằng hữu và mâu thuẫn, rồi chiến tranh nổ ra, và tất yếu phân ly.
    Còn nhớ hôm huynh và ta lang thang cả đêm trường, ta hiểu trong lòng huynh có những nỗi thống khổ. Và cho đến khi đó, ta mới hiểu đằng sau vầng hào quang trí tuệ mà huynh có là cả một màn sương khói. Nhưng có lẽ huynh đã quá nhạy cảm với thực tại, để rồi trói mình trong một hệ niệm khác người, để lại thấy mình đau. Huynh ơi, con người ta có ai sướng khổ hơn ai đâu, tạo hoá vốn công bằng dàn đều ra cả. Cả huynh, cả ta và mọi người sẽ vui hơn, ấm áp hơn nếu tận hưởng tất cả với nỗi đam mê và thoả mãn của mình, để thấy hạnh phúc cũng thật giản đơn.
    Nhớ hôm huynh gọi ta trong Conf , ta đã im lặng. Ta im lặng không phải ta còn vương vấn một điều gì đó mà chỉ tại niềm kiêu hãnh vô hạn ta đã tự tạo trong mình vô tình chẹn lại tiếng đáp ngay cổ họng, phải thực ra thì đã có chuyện gì đâu, tuyệt không có gì.
    Giờ huynh tĩnh tại nơi xa, chắc cũng lâu, lâu nữa hoặc có thể không bao giờ còn về cố quốc. Nếu còn duyên, hoặc giả ta gặp cơ may mà đến với huynh được, hoặc huynh về lại chốn xưa thì mình sẽ lại uống một bữa tuý luý càn khôn, lại 4 chai cân đổ 2 thằng, để dốc sạch vào lòng những gì không phải của ngày xưa.
    Whatever You do, make it fun
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 15:58 ngày 01/03/2004
  4. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0

    Khát vọng
    (tặng @Larra)
    Mặt đất này vốn chẳng bình yên
    Biển cả mênh mông ẩn tàng giông tố
    Ta cứ đi dẫu đời đầy sóng gió
    Vững một niềm tin hướng tới tương lai
    Ghánh hồng trần trĩu nặng hai vai
    Con chim nhỏ cúi đầu bay mải miết
    Vượt qua những nẻo đường khốc liệt
    Mỏi cánh tìm bến đỗ bình yên
    Cuộc sống vốn là khái niệm không tên
    Tồn tại bởi niềm tin, bởi tình yêu cao cả
    Giữa tốt xấu đan xen, giữa lập lờ thật giả
    Tấm lòng thành đưa ta đến bên nhau
    Bước giữa đời thường cao - thấp - nông - sâu
    Một thân ta, giản đơn và nhỏ bé
    Những tất cả mọi điều đều có thể
    Với niềm tin và khát vọng mai sau
    (TH)
    The Mirror Has Two Faces.
  5. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0

    Khát vọng
    (tặng @Larra)
    Mặt đất này vốn chẳng bình yên
    Biển cả mênh mông ẩn tàng giông tố
    Ta cứ đi dẫu đời đầy sóng gió
    Vững một niềm tin hướng tới tương lai
    Ghánh hồng trần trĩu nặng hai vai
    Con chim nhỏ cúi đầu bay mải miết
    Vượt qua những nẻo đường khốc liệt
    Mỏi cánh tìm bến đỗ bình yên
    Cuộc sống vốn là khái niệm không tên
    Tồn tại bởi niềm tin, bởi tình yêu cao cả
    Giữa tốt xấu đan xen, giữa lập lờ thật giả
    Tấm lòng thành đưa ta đến bên nhau
    Bước giữa đời thường cao - thấp - nông - sâu
    Một thân ta, giản đơn và nhỏ bé
    Những tất cả mọi điều đều có thể
    Với niềm tin và khát vọng mai sau
    (TH)
    The Mirror Has Two Faces.
  6. sun_shine_sad

    sun_shine_sad Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/10/2002
    Bài viết:
    557
    Đã được thích:
    0
    Larra !
    Đã và đang đệ khát vọng có được cái vầng hào quang trí tuệ như huynh nhưng nếu cái vầng hào quang ấy lạI che phủ đi một lớp sương mù phía sau nó thì đệ quả thực không cần . Sống ở trên đờI con ngườI ta cần nhất cái gì , vớI đệ thì đó là hạnh phúc .Tiếc thay , trí tuệ có thể mang lạI cho con ngườI nhiều thứ , nhưng hạnh phúc thì chưa chắc .
    Hôm nọ ngồI hàn huyên vớI Thiết hầu huynh , đệ có nói rằng ?o Hạnh phúc của đệ là được ở bên những ngườI bạn ?o . Trong cốc có lẽ huynh là ngườI mà đệ ít biết đến nhất , nhưng cùng vớI tất cả mọI ngườI , đệ vẫn coi huynh là bạn và nếu được thì huynh hãy coi đệ như một ngườI bạn ?ngườI bạn nhỏ thôi .
    Sáng nay , đã từ rất lâu rồI chúng ta mớI chat vớI nhau . Bản ?oDieu Tristtess ?ođấy xin huynh hãy nghe để nhớ về những ngườI bạn ?
    Sometime I need sometimes on my own
    Sometime I need sometimes all alone
  7. sun_shine_sad

    sun_shine_sad Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/10/2002
    Bài viết:
    557
    Đã được thích:
    0
    Larra !
    Đã và đang đệ khát vọng có được cái vầng hào quang trí tuệ như huynh nhưng nếu cái vầng hào quang ấy lạI che phủ đi một lớp sương mù phía sau nó thì đệ quả thực không cần . Sống ở trên đờI con ngườI ta cần nhất cái gì , vớI đệ thì đó là hạnh phúc .Tiếc thay , trí tuệ có thể mang lạI cho con ngườI nhiều thứ , nhưng hạnh phúc thì chưa chắc .
    Hôm nọ ngồI hàn huyên vớI Thiết hầu huynh , đệ có nói rằng ?o Hạnh phúc của đệ là được ở bên những ngườI bạn ?o . Trong cốc có lẽ huynh là ngườI mà đệ ít biết đến nhất , nhưng cùng vớI tất cả mọI ngườI , đệ vẫn coi huynh là bạn và nếu được thì huynh hãy coi đệ như một ngườI bạn ?ngườI bạn nhỏ thôi .
    Sáng nay , đã từ rất lâu rồI chúng ta mớI chat vớI nhau . Bản ?oDieu Tristtess ?ođấy xin huynh hãy nghe để nhớ về những ngườI bạn ?
    Sometime I need sometimes on my own
    Sometime I need sometimes all alone
  8. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Trước tiên ta phải cám ơn TH huynh và S3 đệ đã viết lên đây những lời rất chân tình.
    Nhất là huynh đấy TH, vì ta biết trên đời này không có việc gì khó bằng dẹp đi cái "tôi" của mình, ta không phải là một người thực tế theo nghĩa quan hệ xã hội nhưng ta là một người thực tế trong khả năng đối thoại với bản thân.
    Xưa nay ta chưa từng nghĩ TH huynh là người kém chân thành. Hơn nữa huynh còn là người thông minh và huynh có tuổi trẻ - cái ta chưa bao giờ được phép -, mọi người yêu quý huynh và ta cũng thế.
    Đối với chuyện xảy ra mà huynh nghĩ là vở kịch do ta dựng nên thì huynh đã nghĩ sai rồi. Nếu huynh suy nghĩ một cách logic sẽ thấy một người cả đời chết đói, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có hái được một quả táo để ăn thì hắn phải nâng niu nó đến mức nào ? Và ta cũng ko trách huynh vì chuyện đấy, chỉ do trùng hợp thôi, không phải lỗi của huynh.
    Có thể ta kỳ vọng quá cao về huynh nên ở chuyện sau đó, khi ta đã đi rồi mà huynh phá vỡ lời hứa với ta 2 lần làm ta hơi ngạc nhiên và thất vọng. Ta bực cũng vì ta vẫn nghĩ người như huynh đối với bạn bè huynh đệ tuyệt đối không bao giờ làm thế.
    Ta có trách cũng chỉ trách huynh ko vượt lên những thói quen như huynh có thể mà thôi, còn thì ngoài cái đó ra, huynh vẫn là người đáng mến.
    Cảm ơn S3 đã bỏ thì giờ tìm nhạc cho huynh , nhờ S3 thế mới biết cái bài đấy là nhớ quê hương, nếu ko huynh cứ nghe thế thôi chứ vẫn ù ù cạc cạc Huynh lúc nào chả coi đệ là bạn ? trả lời câu hỏi của đệ, nếu huynh có cái gì tương tự như hào quang thì nó tuyệt đối ko phải là trí tuệ, trí tuệ của huynh đã củ tỏi từ lâu rồi . Sương mù là từ bên ngoài, sương mù ko tạo ra cái gì cả, nhất là hào quang. Thêm 1 điều nữa : không có những con người bất thường tạo ra hoàn cảnh sống bất thường, mà chỉ có những cảnh ngộ tạo ra con người mà thôi.
    Cảm ơn những lời khuyên của TH và S3, tình cảm trong đấy ta xin nhận, nhưng nếu đã bằng hữu của nhau thì cho ta xin một điều : đừng nói lại những lời khuyên như thế nữa. Mọi người mới chỉ biết một ít về ta thôi, đúng không ? Và ta thấy ... ngay cả một ít đó đã quá lạ để có thể hiểu và thông cảm. Cái đúng với số đông chưa chắc đã áp dụng được với cá nhân.
    Dù sao ta đã quen với chuyện người khác kể chuyện mình cho mình nghe, âu là số nó phải thế. Hôm rồi chat với bé BA, bé là muốn tốt nhưng bé cũng không hiểu được một điều đơn giản : người không thể bảo người khác phải làm gì, đặc biệt là khi ta chưa biết gì về người khác. Bé còn bảo ta là kẻ trau chuốt từ ngữ phi thực tế làm ta ko khỏi ngao ngán, vì thật ra ngần nấy năm tuổi đời, đó là lần đầu tiên ta tâm sự, nói ra một ít trong lòng, mà có phải với bé hay với ai đâu, chỉ với ta thôi. Sự thật khi quá cô đọng sẽ dễ bị nghi ngờ, cũng như lòng tốt khi quá thánh thiện sẽ dễ bị sỉ nhục. Ta nhớ đến LTH - một kẻ cả đời bị nghi ngờ và sỉ nhục.
    Tuyết trắng - đường xa, một đoạn trích trong TLPĐ :
    Tiểu Phi mới tò mò hỏi LTH : huynh ho sù sụ thế kìa, trông cách thức thì bệnh đã rất nặng, tại sao huynh không bỏ rượu đi ?
    LTH vừa ho vừa hỏi lại :
    - ta có hỏi huynh xuất thân từ môn phái nào ko ?
    Tiểu phi trả lời - không
    - ta có hỏi huynh có tham vọng gì trên giang hồ ko ?
    - không
    - ta có hỏi sư thừa, phụ mẫu huynh là ai ko ?
    - không
    - vậy tại sao huynh lại hỏi ta ?
    Tiểu Phi gật đầu và im lặng.
    LTH tìm được người TP làm tri kỷ quả không uổng một đời anh hùng

    TTN
  9. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Trước tiên ta phải cám ơn TH huynh và S3 đệ đã viết lên đây những lời rất chân tình.
    Nhất là huynh đấy TH, vì ta biết trên đời này không có việc gì khó bằng dẹp đi cái "tôi" của mình, ta không phải là một người thực tế theo nghĩa quan hệ xã hội nhưng ta là một người thực tế trong khả năng đối thoại với bản thân.
    Xưa nay ta chưa từng nghĩ TH huynh là người kém chân thành. Hơn nữa huynh còn là người thông minh và huynh có tuổi trẻ - cái ta chưa bao giờ được phép -, mọi người yêu quý huynh và ta cũng thế.
    Đối với chuyện xảy ra mà huynh nghĩ là vở kịch do ta dựng nên thì huynh đã nghĩ sai rồi. Nếu huynh suy nghĩ một cách logic sẽ thấy một người cả đời chết đói, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có hái được một quả táo để ăn thì hắn phải nâng niu nó đến mức nào ? Và ta cũng ko trách huynh vì chuyện đấy, chỉ do trùng hợp thôi, không phải lỗi của huynh.
    Có thể ta kỳ vọng quá cao về huynh nên ở chuyện sau đó, khi ta đã đi rồi mà huynh phá vỡ lời hứa với ta 2 lần làm ta hơi ngạc nhiên và thất vọng. Ta bực cũng vì ta vẫn nghĩ người như huynh đối với bạn bè huynh đệ tuyệt đối không bao giờ làm thế.
    Ta có trách cũng chỉ trách huynh ko vượt lên những thói quen như huynh có thể mà thôi, còn thì ngoài cái đó ra, huynh vẫn là người đáng mến.
    Cảm ơn S3 đã bỏ thì giờ tìm nhạc cho huynh , nhờ S3 thế mới biết cái bài đấy là nhớ quê hương, nếu ko huynh cứ nghe thế thôi chứ vẫn ù ù cạc cạc Huynh lúc nào chả coi đệ là bạn ? trả lời câu hỏi của đệ, nếu huynh có cái gì tương tự như hào quang thì nó tuyệt đối ko phải là trí tuệ, trí tuệ của huynh đã củ tỏi từ lâu rồi . Sương mù là từ bên ngoài, sương mù ko tạo ra cái gì cả, nhất là hào quang. Thêm 1 điều nữa : không có những con người bất thường tạo ra hoàn cảnh sống bất thường, mà chỉ có những cảnh ngộ tạo ra con người mà thôi.
    Cảm ơn những lời khuyên của TH và S3, tình cảm trong đấy ta xin nhận, nhưng nếu đã bằng hữu của nhau thì cho ta xin một điều : đừng nói lại những lời khuyên như thế nữa. Mọi người mới chỉ biết một ít về ta thôi, đúng không ? Và ta thấy ... ngay cả một ít đó đã quá lạ để có thể hiểu và thông cảm. Cái đúng với số đông chưa chắc đã áp dụng được với cá nhân.
    Dù sao ta đã quen với chuyện người khác kể chuyện mình cho mình nghe, âu là số nó phải thế. Hôm rồi chat với bé BA, bé là muốn tốt nhưng bé cũng không hiểu được một điều đơn giản : người không thể bảo người khác phải làm gì, đặc biệt là khi ta chưa biết gì về người khác. Bé còn bảo ta là kẻ trau chuốt từ ngữ phi thực tế làm ta ko khỏi ngao ngán, vì thật ra ngần nấy năm tuổi đời, đó là lần đầu tiên ta tâm sự, nói ra một ít trong lòng, mà có phải với bé hay với ai đâu, chỉ với ta thôi. Sự thật khi quá cô đọng sẽ dễ bị nghi ngờ, cũng như lòng tốt khi quá thánh thiện sẽ dễ bị sỉ nhục. Ta nhớ đến LTH - một kẻ cả đời bị nghi ngờ và sỉ nhục.
    Tuyết trắng - đường xa, một đoạn trích trong TLPĐ :
    Tiểu Phi mới tò mò hỏi LTH : huynh ho sù sụ thế kìa, trông cách thức thì bệnh đã rất nặng, tại sao huynh không bỏ rượu đi ?
    LTH vừa ho vừa hỏi lại :
    - ta có hỏi huynh xuất thân từ môn phái nào ko ?
    Tiểu phi trả lời - không
    - ta có hỏi huynh có tham vọng gì trên giang hồ ko ?
    - không
    - ta có hỏi sư thừa, phụ mẫu huynh là ai ko ?
    - không
    - vậy tại sao huynh lại hỏi ta ?
    Tiểu Phi gật đầu và im lặng.
    LTH tìm được người TP làm tri kỷ quả không uổng một đời anh hùng

    TTN
  10. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0

    Được westgirlnart sửa chữa / chuyển vào 17:28 ngày 03/03/2004
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này