1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho người Đà Nẵng

Chủ đề trong '7X Đà Nẵng' bởi oceanman, 03/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Bài cũ thôi
    ================
    Trời còn làm mưa
    Mưa rơi miên man
    Mái tóc em bồng
    Trôi nhanh trôi nhanh
    Đi về giáo đuờng
    Ngày chúa nhật buồn
    Còn ai còn ai
    Đóa hoa hồng
    Cài lên tóc mây
    Ôi đuờng phố dài
    Lời ru miệt mài
    Ngàn năm ngàn năm
    Ru em muộn phiền
    Trời mưa rả rích, tự nhiên nhớ nhạc Trịnh Công Sơn quá cứ hát bừa mà chả biết có đúng ko? Mà đúng hay ko đúng chưa chắc đã có ích gì vì nhạc của Trịnh tiền bối xưa nay vẫn thế, lời thơ thì cứ lan man mù mịt, cái hay chỉ là nỗi buồn man mác trong lòng mình rồi lan toả ra đến từng mạch máu khắp cơ thể.
    Những cơn khủng hoảng thường vẫn thế, có khi một điều gì đó thay đổi làm ta thoát ra, nhưng có khi chả vì điều gì, chỉ có một buổi sáng khi ta tỉnh dậy thấy trời sau cơn mưa tự nhiên trong xanh thế, cây cối đuợc gột rửa hết bụi bặm xanh mướt tràn đầy sinh lực, không khí man mát ... tự nhiên ta lại có một khoảnh khắc quên hết những nỗi buồn.
    Hồi bé ta rất thích ngồi ngắm nhìn trời mưa. Nhà bên cạnh có mái ngói cu kỹ đầy rêu kiểu pháp, những cơn mưa to gió quật những giọt nước xuống đấy bắn tung lên thành một lớp bụi mù cao đến mấy chục cm. Bọn trẻ con trong xóm gặp cơn mưa thì khoái lắm, chúng cứ quần đùi cởi trần chạy ra ngoài làm như thể không có mưa thì chúng sẽ không đuợc tắm. Còn ta ngồi trong nhà thèm thuồng nhìn bọn chúng, ko được ra ngoài, sợ bố mẹ mắng. Có một lần hình như là duy nhất ta tắm mưa là cái lần ta phóng xe rõ nhanh vì sợ mưa xuống, thế mà khi chỉ còn có mấy trăm mét nữa là về đến nhà thì mưa ào xuống làm ta ướt như chuột, tức quá đi mất, đằng nào cung ko tránh khỏi bị mắng rồi, ta lại quay xe lại đạp thong thả đi lượn khắp phố, vừa đi vừa nhìn những người trú mưa dưới hàng hiên 2 bên hè phố mà mỉm cười khoái trá.
    Có một lần ta đang ở bên kia hồ thì trời mưa to khủng khiếp, ta và thằng bạn cứ liều linh bơi về. Lúc đến giữa hồ thì ta cảm thấy hoảng sợ vì cả mặt hồ bao phủ bởi một màn nước trắng xoá không thể nhìn thấy bạn đuợc nữa, rồi ta lại nghi đến chuyện người ta thường nói trời mưa to ở giữa hồ rất hay bị sét đánh, ta cảm thấy khó thở vì úp mặt xuống là nước, ngoi lên cung là nước, ta cảm thấy chân mình ngứa ngứa khó chịu, hay là mình sắp bị chuột rút? Tất nhiên là không phải, bằng chứng là hôm nay vẫn còn ngồi đây gõ máy tính.
    Có phải mỗi loại mưa mang cho ta cảm giác khác nhau? Mưa ào ào làm ta cảm thấy đôi chút tuyệt vọng, mưa phùn rả rích thành những bong bóng nhỏ xíu nổi lác đác trên vung nước trước cửa nhà làm ta buồn man mác, còn mưa bụi làm ta cảm thấy phấn chấn vì nó nhắc nhở ta là mùa xuân "đang ở đây", mưa phùn gió bấc mùa đông theo cơn gió mùa đông làm ta cảm thấy như mặt mình sắp thủng lỗ chỗ, mưa đá thì "nghe nói" có thể làm ta bươu đầu mẻ trán
    Có lần ta có một giấc mơ thật kỳ lạ, ta mặc áo mưa ngủ ngon lành dưới trời mưa
    Tới đây tự nhiên cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn khi gắn vào mưa quá nhiều cảm xúc, khi mà bạn mình mỗi cơn mưa tới lại phải gửi xe máy ngoài bãi để đi thuyền vào nhà, nó còn nói có hôm nước rút nó bắt đuợc trong nhà cả mấy con cá khá to.
  2. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Bài cũ thôi
    ================
    Trời còn làm mưa
    Mưa rơi miên man
    Mái tóc em bồng
    Trôi nhanh trôi nhanh
    Đi về giáo đuờng
    Ngày chúa nhật buồn
    Còn ai còn ai
    Đóa hoa hồng
    Cài lên tóc mây
    Ôi đuờng phố dài
    Lời ru miệt mài
    Ngàn năm ngàn năm
    Ru em muộn phiền
    Trời mưa rả rích, tự nhiên nhớ nhạc Trịnh Công Sơn quá cứ hát bừa mà chả biết có đúng ko? Mà đúng hay ko đúng chưa chắc đã có ích gì vì nhạc của Trịnh tiền bối xưa nay vẫn thế, lời thơ thì cứ lan man mù mịt, cái hay chỉ là nỗi buồn man mác trong lòng mình rồi lan toả ra đến từng mạch máu khắp cơ thể.
    Những cơn khủng hoảng thường vẫn thế, có khi một điều gì đó thay đổi làm ta thoát ra, nhưng có khi chả vì điều gì, chỉ có một buổi sáng khi ta tỉnh dậy thấy trời sau cơn mưa tự nhiên trong xanh thế, cây cối đuợc gột rửa hết bụi bặm xanh mướt tràn đầy sinh lực, không khí man mát ... tự nhiên ta lại có một khoảnh khắc quên hết những nỗi buồn.
    Hồi bé ta rất thích ngồi ngắm nhìn trời mưa. Nhà bên cạnh có mái ngói cu kỹ đầy rêu kiểu pháp, những cơn mưa to gió quật những giọt nước xuống đấy bắn tung lên thành một lớp bụi mù cao đến mấy chục cm. Bọn trẻ con trong xóm gặp cơn mưa thì khoái lắm, chúng cứ quần đùi cởi trần chạy ra ngoài làm như thể không có mưa thì chúng sẽ không đuợc tắm. Còn ta ngồi trong nhà thèm thuồng nhìn bọn chúng, ko được ra ngoài, sợ bố mẹ mắng. Có một lần hình như là duy nhất ta tắm mưa là cái lần ta phóng xe rõ nhanh vì sợ mưa xuống, thế mà khi chỉ còn có mấy trăm mét nữa là về đến nhà thì mưa ào xuống làm ta ướt như chuột, tức quá đi mất, đằng nào cung ko tránh khỏi bị mắng rồi, ta lại quay xe lại đạp thong thả đi lượn khắp phố, vừa đi vừa nhìn những người trú mưa dưới hàng hiên 2 bên hè phố mà mỉm cười khoái trá.
    Có một lần ta đang ở bên kia hồ thì trời mưa to khủng khiếp, ta và thằng bạn cứ liều linh bơi về. Lúc đến giữa hồ thì ta cảm thấy hoảng sợ vì cả mặt hồ bao phủ bởi một màn nước trắng xoá không thể nhìn thấy bạn đuợc nữa, rồi ta lại nghi đến chuyện người ta thường nói trời mưa to ở giữa hồ rất hay bị sét đánh, ta cảm thấy khó thở vì úp mặt xuống là nước, ngoi lên cung là nước, ta cảm thấy chân mình ngứa ngứa khó chịu, hay là mình sắp bị chuột rút? Tất nhiên là không phải, bằng chứng là hôm nay vẫn còn ngồi đây gõ máy tính.
    Có phải mỗi loại mưa mang cho ta cảm giác khác nhau? Mưa ào ào làm ta cảm thấy đôi chút tuyệt vọng, mưa phùn rả rích thành những bong bóng nhỏ xíu nổi lác đác trên vung nước trước cửa nhà làm ta buồn man mác, còn mưa bụi làm ta cảm thấy phấn chấn vì nó nhắc nhở ta là mùa xuân "đang ở đây", mưa phùn gió bấc mùa đông theo cơn gió mùa đông làm ta cảm thấy như mặt mình sắp thủng lỗ chỗ, mưa đá thì "nghe nói" có thể làm ta bươu đầu mẻ trán
    Có lần ta có một giấc mơ thật kỳ lạ, ta mặc áo mưa ngủ ngon lành dưới trời mưa
    Tới đây tự nhiên cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn khi gắn vào mưa quá nhiều cảm xúc, khi mà bạn mình mỗi cơn mưa tới lại phải gửi xe máy ngoài bãi để đi thuyền vào nhà, nó còn nói có hôm nước rút nó bắt đuợc trong nhà cả mấy con cá khá to.
  3. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    BÀi cũ thôi
    =============
    Phố ấy có nhiều cây xanh, đủ loại, có bãi cỏ, có vườn hoa, có hồ nước với khoảng không gian rộng lớn. Những người trên phố thuộc đủ mọi tầng lớp, nhưng không có ăn xin, không có đánh giầy, mọi người đến đây không phải để kiếm tiền mà chỉ để nghỉ ngơi, và chơi cho đến khi mồ hôi túa ra như tắm, đổi lại họ có những nụ cười tươi tắn.
    Tôi thích gốc si già, trong khi ta phải mất công nhìn chăm chú vào những hòn non bộ bé tí để tìm ra cái đẹp của nó, thì cây si đủ lớn để tôi có thể nhìn nó mà không phải trợn mắt. Khi nước phun lên từ những vòi phun cũ kỹ rồi rơi tí tách trên tán lá xanh mướt, trên những phiến đá rêu phong hay chảy cuộn thành dòng theo rễ cây lòng thòng, tôi thấy nó đẹp như trong truyện cổ tích, đẹp hơn những ngôi nhà nhiều tầng ngoài phố.
    Ngày xưa phố có một cái "nhà phi ngựa" có đủ các loại thú, có một lần mẹ mua vé cho tôi cưỡi lên một con, không còn nhớ được là con gì, chỉ nhớ cảm giác hơi loạng choạng khi bước lên sàn gỗ đang bắt đầu quay chầm chậm, khuôn mặt mẹ lướt qua hơi lo lắng, còn tôi thì cảm thấy quá hạnh phúc, hạnh phúc đến choáng váng lấn át cả trí óc non nớt, và khi bước xuống tôi chỉ nhớ được cảm giác ấy mà không nhớ nổi chính xác cái nhà ấy thực sự như thế nào. Bây giờ cái nhà ấy vẫn còn nhưng đã được sửa lại trông đẹp và hiện đại hơn, nhưng tôi vẫn không thích nó lắm vì nó không phải cái thực sự gắn với những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi.
    Phố ấy có một cái nhà gương, nhìn vào cái này thì thấy mình béo ị, nhìn vào cái bên cạnh và thấy mình cao nghều, chẳng hiểu tại sao lại thế? tôi chạy giữa chúng và một lát lại đâm sầm vào chính mình, cuối cùng chị gái phải dắt tay tôi đưa ra cửa.
    Mặt nước hồ yên lặng không phải lúc nào cũng đẹp, nhất là vào những ngày trời nóng, nhiệt độ làm hỏng đi sự ổn định của dân cư dưới ấy, phế thải và mùi của nó trồi lên làm tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng khi trời mưa xuống mặt nước lại trở lại một mầu xanh thẫm phẳng lặng của sức sống tự nhiên. Trên hồ có một hòn đảo ngày xưa đã từng là nơi trú ngụ của những đàn cò trắng, nhưng sự ồn ào và phá hoại của con người đuổi chúng đi mất. Đến mùa đông năm ngoái thì chúng lại trở lại, có thể con người đã hiền lành và bao dung hơn với chúng? Mùa hè chúng lại bay đi đâu mất để tránh cái nóng nực, và bây giờ những cánh trắng đầu tiên đã trở về. Khi hoàng hôn buông xuống, có khi ánh nắng đang tắt dở vẽ nên tán cây trên đảo những mảng sáng tối, trông đẹp như tranh.
    Ở ngã ba phố có 2 cây phi lao rì rào, gốc cây thuộc về bà bán nước còn ngọn cây thuộc về lũ chim sẻ. Chúng bay lượn ríu rít, truyền đi truyền lại trên những cái cành bé xíu chỉ cứng cáp hơn những cành liễu. Đấy là chuyện của mùa đông năm ngoái, sang hè không thấy chúng đâu nữa, mùa đông sắp đến rồi chúng mày có về không?
    Phố có nhiều cây xanh, nên thú vị nhất là nhìn nó vào những khoảng thời gian thay đổi thời tiết. Mùa hè ở chỗ 2 hòn đảo sát nhau gió thổi mát rượi, cả bọn lớn lẫn bọn bé thi nhau nhảy xuống bơi, sang đến phía bên kia thì bám theo rễ si leo lên cành cây đu đu như mấy con nhái bén. Nhưng tôi không thích mùa hè phố vì đông người quá, và chỗ nào đông người quá thì chỗ đó không còn là thiên nhiên. Cuối hè sang thu, không khí mát mẻ, lá thổi xào xạc trên các tán cây. Cuối thu sang đông, các loại cây lá trở nên vàng úa già cỗi, rồi những cơn gió mùa đông từng đợt làm chúng rụng như mưa lất phất đầy trên những con đường nhỏ yên ắng, cuốn chúng chạy lăn tăn xào xạc. Tại sao người ta phải quét chúng đi chứ? Tôi nghĩ ở nước ngoài họ không quét đi những thứ như thế, tôi vẫn thấy những con đường đầy lá như thế trên tranh ảnh. Sang đông phố trở nên vắng vẻ, người thưa thớt, không khí như trở nên đặc quánh, những cơn gió lạnh thổi như cắt vào da thịt, âm thanh ở đâu đó xa tít, đó là thế giới của những kẻ hay tha thẩn nhìn vào một điểm vô định trên bầu trời rồi cười một mình, hay vừa đi vừa huýt sáo. Sang xuân người vẫn thưa thớt thế, còn những mầm cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc, phủ một mầu xanh mướt. Cuối xuân sang hè, có một loài cây chỉ trong một hai ngày toàn bộ tán lá bỗng hoá một màu đỏ ối trước khi rụng xuống như tín hiệu SOS của mùa xuân.
    Phố ấy vẫn chưa có tên, nhưng khi mùa đông đến tôi sẽ thầm gọi nó là phố Thanh Bình.
  4. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    BÀi cũ thôi
    =============
    Phố ấy có nhiều cây xanh, đủ loại, có bãi cỏ, có vườn hoa, có hồ nước với khoảng không gian rộng lớn. Những người trên phố thuộc đủ mọi tầng lớp, nhưng không có ăn xin, không có đánh giầy, mọi người đến đây không phải để kiếm tiền mà chỉ để nghỉ ngơi, và chơi cho đến khi mồ hôi túa ra như tắm, đổi lại họ có những nụ cười tươi tắn.
    Tôi thích gốc si già, trong khi ta phải mất công nhìn chăm chú vào những hòn non bộ bé tí để tìm ra cái đẹp của nó, thì cây si đủ lớn để tôi có thể nhìn nó mà không phải trợn mắt. Khi nước phun lên từ những vòi phun cũ kỹ rồi rơi tí tách trên tán lá xanh mướt, trên những phiến đá rêu phong hay chảy cuộn thành dòng theo rễ cây lòng thòng, tôi thấy nó đẹp như trong truyện cổ tích, đẹp hơn những ngôi nhà nhiều tầng ngoài phố.
    Ngày xưa phố có một cái "nhà phi ngựa" có đủ các loại thú, có một lần mẹ mua vé cho tôi cưỡi lên một con, không còn nhớ được là con gì, chỉ nhớ cảm giác hơi loạng choạng khi bước lên sàn gỗ đang bắt đầu quay chầm chậm, khuôn mặt mẹ lướt qua hơi lo lắng, còn tôi thì cảm thấy quá hạnh phúc, hạnh phúc đến choáng váng lấn át cả trí óc non nớt, và khi bước xuống tôi chỉ nhớ được cảm giác ấy mà không nhớ nổi chính xác cái nhà ấy thực sự như thế nào. Bây giờ cái nhà ấy vẫn còn nhưng đã được sửa lại trông đẹp và hiện đại hơn, nhưng tôi vẫn không thích nó lắm vì nó không phải cái thực sự gắn với những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi.
    Phố ấy có một cái nhà gương, nhìn vào cái này thì thấy mình béo ị, nhìn vào cái bên cạnh và thấy mình cao nghều, chẳng hiểu tại sao lại thế? tôi chạy giữa chúng và một lát lại đâm sầm vào chính mình, cuối cùng chị gái phải dắt tay tôi đưa ra cửa.
    Mặt nước hồ yên lặng không phải lúc nào cũng đẹp, nhất là vào những ngày trời nóng, nhiệt độ làm hỏng đi sự ổn định của dân cư dưới ấy, phế thải và mùi của nó trồi lên làm tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng khi trời mưa xuống mặt nước lại trở lại một mầu xanh thẫm phẳng lặng của sức sống tự nhiên. Trên hồ có một hòn đảo ngày xưa đã từng là nơi trú ngụ của những đàn cò trắng, nhưng sự ồn ào và phá hoại của con người đuổi chúng đi mất. Đến mùa đông năm ngoái thì chúng lại trở lại, có thể con người đã hiền lành và bao dung hơn với chúng? Mùa hè chúng lại bay đi đâu mất để tránh cái nóng nực, và bây giờ những cánh trắng đầu tiên đã trở về. Khi hoàng hôn buông xuống, có khi ánh nắng đang tắt dở vẽ nên tán cây trên đảo những mảng sáng tối, trông đẹp như tranh.
    Ở ngã ba phố có 2 cây phi lao rì rào, gốc cây thuộc về bà bán nước còn ngọn cây thuộc về lũ chim sẻ. Chúng bay lượn ríu rít, truyền đi truyền lại trên những cái cành bé xíu chỉ cứng cáp hơn những cành liễu. Đấy là chuyện của mùa đông năm ngoái, sang hè không thấy chúng đâu nữa, mùa đông sắp đến rồi chúng mày có về không?
    Phố có nhiều cây xanh, nên thú vị nhất là nhìn nó vào những khoảng thời gian thay đổi thời tiết. Mùa hè ở chỗ 2 hòn đảo sát nhau gió thổi mát rượi, cả bọn lớn lẫn bọn bé thi nhau nhảy xuống bơi, sang đến phía bên kia thì bám theo rễ si leo lên cành cây đu đu như mấy con nhái bén. Nhưng tôi không thích mùa hè phố vì đông người quá, và chỗ nào đông người quá thì chỗ đó không còn là thiên nhiên. Cuối hè sang thu, không khí mát mẻ, lá thổi xào xạc trên các tán cây. Cuối thu sang đông, các loại cây lá trở nên vàng úa già cỗi, rồi những cơn gió mùa đông từng đợt làm chúng rụng như mưa lất phất đầy trên những con đường nhỏ yên ắng, cuốn chúng chạy lăn tăn xào xạc. Tại sao người ta phải quét chúng đi chứ? Tôi nghĩ ở nước ngoài họ không quét đi những thứ như thế, tôi vẫn thấy những con đường đầy lá như thế trên tranh ảnh. Sang đông phố trở nên vắng vẻ, người thưa thớt, không khí như trở nên đặc quánh, những cơn gió lạnh thổi như cắt vào da thịt, âm thanh ở đâu đó xa tít, đó là thế giới của những kẻ hay tha thẩn nhìn vào một điểm vô định trên bầu trời rồi cười một mình, hay vừa đi vừa huýt sáo. Sang xuân người vẫn thưa thớt thế, còn những mầm cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc, phủ một mầu xanh mướt. Cuối xuân sang hè, có một loài cây chỉ trong một hai ngày toàn bộ tán lá bỗng hoá một màu đỏ ối trước khi rụng xuống như tín hiệu SOS của mùa xuân.
    Phố ấy vẫn chưa có tên, nhưng khi mùa đông đến tôi sẽ thầm gọi nó là phố Thanh Bình.
  5. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    pthuy nhớ cái này không?
    Khà khà, thế ra các bác không biết, đây chính là câu chuyện về chuyện tình lãng mạn của Lưu Trọng Lư à?
    Em không nghe mùa thu
    Dưới trăng mờ thổn thức ?
    Mùa thu là mùa của những cơn gió hiu hiu thổi, lá vàng rơi xào xạc, mùa của những tâm hồn lãng mạn. Trong đêm khuya vắng, dưới ánh trăng mờ, nhà thơ đang làm gì? Tiếng thổn thức ấy là tiếng thổn thức của trăng hay là tiếng thổn thức của lòng mình ...
    Em không nghe rạo rực
    Hình ảnh kẻ chinh phu
    Đêm ấy Lưu Trọng Lư không phải chỉ có một mình, cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Chồng của nàng đang ở đâu đó nơi lửa đạn, anh còn hay đã mất? Ôi hình bóng trong mờ mịt vời của người chồng nơi xa khiến lòng nàng đơn côi, lạc lõng giữa thế giới, khắc khoải trong chờ đợi. Từng ngày cuộc sống của nàng trôi qua không phải cho hiện tại, mà cho tương lai. Hơn ai hết, người phụ nữ đáng thương ấy cần có một sự an ủi và thông cảm. Giữa lúc ấy, Lưu Trọng Lư xuất hiện. Ngay lập tức anh hiểu lòng nàng đang "rạo rực".
    Em không nghe rừng thu,
    Lá thu kêu xào xạc,
    Hôm ấy, hai người hẹn nhau ở bìa rừng, dưới ánh trăng mờ ảo. Lưu Trọng Lư hứa sẽ chỉ cho nàng xem "con nai vàng ngơ ngác". Thực ra cả hai người đều hiểu, đâu dễ gì bắt gặp con nai vàng? Loài thú ấy quá khôn ngoan và ranh mãnh, dễ dàng lẩn trốn những cặp mắt tò mò cho dù hai người đã chui vào bụi rậm, ẩn trốn vào tiếng xào xạc của rừng thu.
    Và thế là Lưu Trọng Lư cứ đưa tay trái chỉ vào nơi mù mịt sương của rừng núi (nhà thơ thuận tay phải )
    Con nai vàng ngơ ngác
    Đạp trên lá vàng khô ?
    "Ở đâu hả anh?"
    "Đấy, ở đằng kia kìa"
    "Em chẳng thấy gì cả ..."
    "Em nghe thấy gì không ... nó đang phi nước kiệu .." (Lưu Trọng Lư đạp đạp chân trên đống lá ... )
    "Còn ... bây giờ ... nó ... đang ... p...hi ... nước đại ..." ( đạp đạp ... đạp đạp đạp ... đạp đạp đạp đạp [:-angel])
  6. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    pthuy nhớ cái này không?
    Khà khà, thế ra các bác không biết, đây chính là câu chuyện về chuyện tình lãng mạn của Lưu Trọng Lư à?
    Em không nghe mùa thu
    Dưới trăng mờ thổn thức ?
    Mùa thu là mùa của những cơn gió hiu hiu thổi, lá vàng rơi xào xạc, mùa của những tâm hồn lãng mạn. Trong đêm khuya vắng, dưới ánh trăng mờ, nhà thơ đang làm gì? Tiếng thổn thức ấy là tiếng thổn thức của trăng hay là tiếng thổn thức của lòng mình ...
    Em không nghe rạo rực
    Hình ảnh kẻ chinh phu
    Đêm ấy Lưu Trọng Lư không phải chỉ có một mình, cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Chồng của nàng đang ở đâu đó nơi lửa đạn, anh còn hay đã mất? Ôi hình bóng trong mờ mịt vời của người chồng nơi xa khiến lòng nàng đơn côi, lạc lõng giữa thế giới, khắc khoải trong chờ đợi. Từng ngày cuộc sống của nàng trôi qua không phải cho hiện tại, mà cho tương lai. Hơn ai hết, người phụ nữ đáng thương ấy cần có một sự an ủi và thông cảm. Giữa lúc ấy, Lưu Trọng Lư xuất hiện. Ngay lập tức anh hiểu lòng nàng đang "rạo rực".
    Em không nghe rừng thu,
    Lá thu kêu xào xạc,
    Hôm ấy, hai người hẹn nhau ở bìa rừng, dưới ánh trăng mờ ảo. Lưu Trọng Lư hứa sẽ chỉ cho nàng xem "con nai vàng ngơ ngác". Thực ra cả hai người đều hiểu, đâu dễ gì bắt gặp con nai vàng? Loài thú ấy quá khôn ngoan và ranh mãnh, dễ dàng lẩn trốn những cặp mắt tò mò cho dù hai người đã chui vào bụi rậm, ẩn trốn vào tiếng xào xạc của rừng thu.
    Và thế là Lưu Trọng Lư cứ đưa tay trái chỉ vào nơi mù mịt sương của rừng núi (nhà thơ thuận tay phải )
    Con nai vàng ngơ ngác
    Đạp trên lá vàng khô ?
    "Ở đâu hả anh?"
    "Đấy, ở đằng kia kìa"
    "Em chẳng thấy gì cả ..."
    "Em nghe thấy gì không ... nó đang phi nước kiệu .." (Lưu Trọng Lư đạp đạp chân trên đống lá ... )
    "Còn ... bây giờ ... nó ... đang ... p...hi ... nước đại ..." ( đạp đạp ... đạp đạp đạp ... đạp đạp đạp đạp [:-angel])
  7. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Viết nhiều lắm về cái này, cuối cùng tìm lại được ... 1 bài
    ===============
    Cuối cuốn 1 đầu cuốn 2 mới bắt đầu xuất hiện hình ảnh Lệnh Hồ Xung, qua lời miêu tả của các đệ tử phái Hoa Sơn và đặc biệt là của Nghi Lâm. cuốn 2 là một trong những cuốn đọc hay nhất, càng đọc càng thấy thú, hình ảnh của LHX ko được khắc hoạ trực tiếp qua suy nghĩ của chính gã mà qua lời kể của những người khác nhau, có đủ mặt xấu mặt tốt, như muốn ta tự tìm cho mình một góc nhìn khách quan.
    "Giữa lúc ấy có một người lên tửu lầu, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt lợt lạt, đầy người vết máu loang lổ. Người đó đến ngồi xuống cạnh bàn bên cạnh. Y không nói nửa lời bưng ngay lấy chung rượu trước mặt đồ nhi lên uống một hơi cạn sạch. Đoạn y lại rót một chung uống hết. Y rót chung thứ ba đưa tới trước mặt Điền Bá Quang nói "xin mời", rồi lại đưa đến trước mặt đồ nhi nói "xin mời". Đoạn y lại uống cạn.
    ............
    Điền Bá Quang ngó người mới đến từ đầu đến chân rồi hỏi "Ngươi đấy ư?" Y đáp"Phải rồi". Điền Bá Quang giơ ngón tay cái lên khen "Hảo hán tử!" Y cũng nhìn Điền Bá Quang giơ ngón tay lên khen "Hảo đao pháp!" Rồi hai người cùng nổi lên tràng cười và cùng uống hai chung rượu. "
    Ấy là đoạn tôi thích nhất. Vì việc bất bằng mà xả thân mình là người anh hùng, nhưng đã biết trước can dự vào là phải chết mà vẫn can dự lại càng anh hùng. Người đứng trước cái nguy hiểm trước mắt mà vẫn bình thản thi triển được thủ đoạn sở trường lại càng anh hùng hơn nữa. Cuộc chiến trên Tuý tiên lâu là một cuộc chiến "kinh tâm động phách", không phải bản lãnh võ công của những con người như Điền Bá Quang, LHX, La Nhân Kiệt có gì đặc biệt, mà ở chỗ nó là cuộc đấu của bản lãnh ý chí một sống một chết, mà trong đó những kẻ tham dự không từ một thủ đoạn nào. Đối đầu với Điền Bá Quang hùng mạnh và tàn bạo, La Nhân Kiệt bỉ ổi giết cả người đang bị thương nặng không vũ khí trong tay, LHX chết đến gáy vẫn còn cười, phút cuối cùng còn thi triển thủ đoạn tàn độc hạ sát được La Nhân Kiệt, đấy là những điều kì dị mà cũng là bản lãnh anh hùng khiến cho giới võ lâm cũng phải kinh ngạc.
    Trong cách uống rượu ở TNGH với những bộ truyện khác có nhiều điểm khác biệt. Ở đây thì LHX uống rượu cả với ĐBQ lúc ấy, khi hai người là kẻ thù không đội trời chung, có thể trong giây phút lại trở lại cuộc quyết đấu. Nhiều người sẽ cho rằng trong đời sống không thể như vậy, nhưng tôi cho rằng có sao đâu, mỗi con người đều có điểm hay để mình học tập, thằng tướng cướp có sự lì lợm, thằng ăn cắp có sự tinh nhanh, người quân tử thì không lượng nhỏ, chuyện nào ra chuyện ấy, đâu có nghĩa tôi tán thành quan điểm của anh nhưng nếu có rượu thì tội gì không uống? khà khà khà Rượu có cái ngon của rượu, uống rượu với kẻ tiểu nhân mà vẫn giữ được chí khí của mình ấy mới gọi là người quân tử ... rượu
  8. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Viết nhiều lắm về cái này, cuối cùng tìm lại được ... 1 bài
    ===============
    Cuối cuốn 1 đầu cuốn 2 mới bắt đầu xuất hiện hình ảnh Lệnh Hồ Xung, qua lời miêu tả của các đệ tử phái Hoa Sơn và đặc biệt là của Nghi Lâm. cuốn 2 là một trong những cuốn đọc hay nhất, càng đọc càng thấy thú, hình ảnh của LHX ko được khắc hoạ trực tiếp qua suy nghĩ của chính gã mà qua lời kể của những người khác nhau, có đủ mặt xấu mặt tốt, như muốn ta tự tìm cho mình một góc nhìn khách quan.
    "Giữa lúc ấy có một người lên tửu lầu, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt lợt lạt, đầy người vết máu loang lổ. Người đó đến ngồi xuống cạnh bàn bên cạnh. Y không nói nửa lời bưng ngay lấy chung rượu trước mặt đồ nhi lên uống một hơi cạn sạch. Đoạn y lại rót một chung uống hết. Y rót chung thứ ba đưa tới trước mặt Điền Bá Quang nói "xin mời", rồi lại đưa đến trước mặt đồ nhi nói "xin mời". Đoạn y lại uống cạn.
    ............
    Điền Bá Quang ngó người mới đến từ đầu đến chân rồi hỏi "Ngươi đấy ư?" Y đáp"Phải rồi". Điền Bá Quang giơ ngón tay cái lên khen "Hảo hán tử!" Y cũng nhìn Điền Bá Quang giơ ngón tay lên khen "Hảo đao pháp!" Rồi hai người cùng nổi lên tràng cười và cùng uống hai chung rượu. "
    Ấy là đoạn tôi thích nhất. Vì việc bất bằng mà xả thân mình là người anh hùng, nhưng đã biết trước can dự vào là phải chết mà vẫn can dự lại càng anh hùng. Người đứng trước cái nguy hiểm trước mắt mà vẫn bình thản thi triển được thủ đoạn sở trường lại càng anh hùng hơn nữa. Cuộc chiến trên Tuý tiên lâu là một cuộc chiến "kinh tâm động phách", không phải bản lãnh võ công của những con người như Điền Bá Quang, LHX, La Nhân Kiệt có gì đặc biệt, mà ở chỗ nó là cuộc đấu của bản lãnh ý chí một sống một chết, mà trong đó những kẻ tham dự không từ một thủ đoạn nào. Đối đầu với Điền Bá Quang hùng mạnh và tàn bạo, La Nhân Kiệt bỉ ổi giết cả người đang bị thương nặng không vũ khí trong tay, LHX chết đến gáy vẫn còn cười, phút cuối cùng còn thi triển thủ đoạn tàn độc hạ sát được La Nhân Kiệt, đấy là những điều kì dị mà cũng là bản lãnh anh hùng khiến cho giới võ lâm cũng phải kinh ngạc.
    Trong cách uống rượu ở TNGH với những bộ truyện khác có nhiều điểm khác biệt. Ở đây thì LHX uống rượu cả với ĐBQ lúc ấy, khi hai người là kẻ thù không đội trời chung, có thể trong giây phút lại trở lại cuộc quyết đấu. Nhiều người sẽ cho rằng trong đời sống không thể như vậy, nhưng tôi cho rằng có sao đâu, mỗi con người đều có điểm hay để mình học tập, thằng tướng cướp có sự lì lợm, thằng ăn cắp có sự tinh nhanh, người quân tử thì không lượng nhỏ, chuyện nào ra chuyện ấy, đâu có nghĩa tôi tán thành quan điểm của anh nhưng nếu có rượu thì tội gì không uống? khà khà khà Rượu có cái ngon của rượu, uống rượu với kẻ tiểu nhân mà vẫn giữ được chí khí của mình ấy mới gọi là người quân tử ... rượu
  9. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Lại bài cũ
    ===========
    Hiện tại Công ty chúng tôi đang cho thuê một số phòng đặc biệt cho các quý ông nhân ngày 8/3. Phòng được bảo về bởi hào nước sâu, tường cao có dây thép gai bao bọc, có nuôi chó dữ, không có điện thoại cố định và ngoài vùng phủ sóng của cả 2 mạng vinaphone + mobiphone.
    Cung cấp cho các quý ông nhân ngày 8 -3 các loại giấy chứng nhận đi công tác xa, ốm đột xuất, mổ ruột thừa, đi về quê có chữ ký phụ huynh ...
    Mua bán và cho thuê các loại hoa second hand, đặc biệt giảm giá cho quý ông mua vòng hoà vào ngày mùng 8 và đặt hoa trước cho ngày mùng 9.
    chi tiết xin liên hệ <img src=icon_smile_big.gif border=0 align=middle>
  10. BasicInstinct

    BasicInstinct Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2002
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Lại bài cũ
    ===========
    Hiện tại Công ty chúng tôi đang cho thuê một số phòng đặc biệt cho các quý ông nhân ngày 8/3. Phòng được bảo về bởi hào nước sâu, tường cao có dây thép gai bao bọc, có nuôi chó dữ, không có điện thoại cố định và ngoài vùng phủ sóng của cả 2 mạng vinaphone + mobiphone.
    Cung cấp cho các quý ông nhân ngày 8 -3 các loại giấy chứng nhận đi công tác xa, ốm đột xuất, mổ ruột thừa, đi về quê có chữ ký phụ huynh ...
    Mua bán và cho thuê các loại hoa second hand, đặc biệt giảm giá cho quý ông mua vòng hoà vào ngày mùng 8 và đặt hoa trước cho ngày mùng 9.
    chi tiết xin liên hệ <img src=icon_smile_big.gif border=0 align=middle>

Chia sẻ trang này