1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho những gì tôi yêu thương....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi tu_dinh_huong, 17/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Vo_de

    Vo_de Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2003
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Vo_de lại viết đây , bởi hôm nay thấy nhớ quá chừng , và bởi hôm nay biết U ko vui ...Thế là mọi chuyện đã rõ ràng rồi nhỉ , thế là đã chẳng còn gì nữa rồi , và mãi mãi đi trên 2 con đường xa tít . Hôm nay, mọi sự ko như ý muốn. U đang nghĩ gì , đang muốn nói gì , có lẽ chỉ có người đó biết . Vo_de đã thực sự ko còn ý nghĩa gì đối với U nữa rồi . Nhưng , U còn nhớ ko , ước mơ được bay như chim của loài người , những đám mây với đủ loại hình thù , và cả Tấm bảng đen nữa . Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ , và cả tiếng lòng rên rỉ vì đói . Hic , vo_de ko quên đâu , nhưng U thì chẳng còn nhớ nữa . Cũng phải , cuộc sống mà , nhưng U thay đổi nhiều quá . Ko nhận ra nữa ...
  2. motthoihoado

    motthoihoado Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2003
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Vừa gọi cho em, em vẫn đang học. Mai thi rồi. Khổ thân em tôi. Chị lắng nghe tiếng em mà thấy lòng ấm lại. Em vẫn nói chuyện như vậy, như cái ngày chúng ta được bên nhau. Em kể học thi căng thẳng con bé cùng phòng sợ quá ngồi khóc, còn em vẫn cười. Chị không ngạc nhiên vẫn biết em là vậy. Cũng đã 4 tháng từ cái ngày duy nhất sau 3 năm xa cách, chúng ta ngồi bên nhau ở nhà thờ lớn. Những thăng trầm chỉ được ôn lại bằng vài câu nói. Để rồi lại phải xa nhau...Em ơi, cố lên nhé. Chị cũng mong chúng mình sẽ có ngày nào lại bên nhau.
    DOI CHO TA THE CU HAY CAT BUOC DI MOI NOI
    GAP NHAU TREN PHO XIN YEU KHON NGUOI NHUNG THAN NGUOI
  3. pilz

    pilz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/11/2003
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    " Hồi nhỏ tôi và em gái cũng giống như bao đứa trẻ khác, thường gây ra lắm chuyện và hay bị Mẹ cho ăn đòn. Tôi đã từng nghĩ mình và Mẹ sao mà hay xung khắc thế vì tôi làm gì cũng không vừa ý Mẹ. " ( Coxuoc )

    Cảm ơn mẹ
    Khi bạn lên một, mẹ chăm sóc bú mớm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quấy khóc suốt đêm.
    Khi bạn lên hai, mẹ dạy bạn chập chững tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy thật xa khi mẹ gọi.
    Bạn lên ba, mẹ sửa soạn cho bạn những bữa ăn ngon với tất cả lòng yêu thương. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hất tung thức ăn xuống sàn.
    Bạn được bốn tuổi, mẹ cho bạn những mẩu bút chì. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên bàn ăn.
    Bạn được năm tuổi, mẹ mặc cho bạn thật đẹp để đi nghỉ. Bạn cảm ơn bằng cách rơi tỏm vào vũng nước bẩn.
    Khi bạn được sáu tuổi, mẹ dẫn bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào toáng lên: "Không đi! Không đi!"
    Khi bạn được bảy tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng. Bạn cảm ơn bằng cách ném nó vào cửa kính nhà bên.
    Khi bạn tám tuổi, mẹ cho bạn một que kem. Bạn cảm ơn bằng cách để kem dây bẩn đầy váy áo.
    Khi bạn chín tuổi, mẹ cho bạn học đàn piano. Bạn cảm ơn bằng cách chẳng khi nào màng đến việc luyện tập.
    Khi bạn tròn mười tuổi, mẹ luôn mang bạn theo cùng, từ sân chơi thể thao đến những bữa tiệc sinh nhật. Bạn cảm ơn bằng cách nhảy ra khỏi xe chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại bao giờ.
    Khi bạn mười một tuổi, mẹ dẫn bạn và cả bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn bằng cách đòi ngồi ở dãy ghế khác.
    Khi bạn mười hai, mẹ khuyến cáo bạn không được xem một vài chương trình truyền hình. Bạn cảm ơn bằng cách chờ cho mẹ đi khỏi là xem cho thỏa thích.
    Khi bạn mười ba, mẹ muốn tự cắt tóc cho bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng mẹ không khéo tay gì cả.
    Khi bạn mười bốn, mẹ cho bạn được đi cắm trại hè cả tháng dài. Bạn cảm ơn bằng cách quên không viết cho mẹ một dòng nào.
    Khi bạn mười lăm, mẹ chỉ mong được ôm con khi từ sở làm trở về. Bạn cảm ơn bằng cách luôn khóa cửa phòng riêng im ỉm.
    Khi bạn mười sáu, mẹ dạy bạn lái xe. Bạn cảm ơn bằng cách giành lấy xe mỗi khi có dịp.
    Khi bạn mười bảy, mẹ đang chờ một cuộc gọi quan trọng. Bạn cảm ơn bằng cách gọi phone cho bạn bè suốt tối.
    Khi bạn mười tám, mẹ sung sướng reo to ở lễ tốt nghiệp trung học của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách mải vui chơi với bè bạn đến tận sáng hôm sau mới trở về.
    Khi bạn mười chín, mẹ trả tiền học phí cho bạn, chở bạn đến tận trường đại học, mang vác giỏ xách cho bạn đến tận ký túc xá. Bạn cảm ơn bằng cách chào mẹ tít bên ngoài cổng để khỏi phải xấu hổ trước bạn bè.
    Khi bạn đã hai mươi, mẹ dò hỏi bạn có để ý đến ai chưa. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Đó không phải là việc của mẹ".
    Khi bạn hai mươi mốt, mẹ gợi ý một vài nghề nghiệp chuẩn bị cho tương lai. Bạn cảm ơn bằng cách đáp lại rằng: "Con không muốn làm nghề giống mẹ".
    Khi bạn hai mươi hai tuổi, mẹ ôm chặt bạn trong lễ tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn bằng cách hỏi xem mẹ có thể thưởng bạn một chuyến du lịch châu Âu.
    Khi bạn hai mươi ba, mẹ sắm sanh vật dụng cho căn hộ riêng của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói với bạn bè chúng thật xấu xí.
    Khi bạn hai mươi bốn, mẹ gặp mặt người bạn đời tương lai của bạn và hỏi han bạn về kế hoạch mai sau. Bạn cảm ơn bằng cách nổi cáu rền rĩ: "Thôi mà, mẹ, xin mẹ...".
    Khi bạn hai mươi lăm, mẹ giúp bạn trang trải chi phí tiệc cưới, và mẹ vừa khóc vừa nói rằng mẹ yêu bạn biết chừng nào. Bạn cảm ơn bằng cách đi hưởng tuần trăng mật một vòng đất nước.
    Khi bạn đã ba mươi, mẹ gọi điện cho bạn để khuyên bảo về chuyện con cái. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Thời nay mọi việc đã khác xưa!"
    Khi bạn bốn mươi, mẹ gọi điện cho bạn để nhắc nhở sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng bạn đang bận rộn ghê lắm.
    Khi bạn năm mươi, mẹ cảm thấy tuổi già cần được sự chăm nom của con cái. Bạn cảm ơn bằng cách đọc cho mẹ nghe về gánh nặng cha mẹ già đối với con cái như thế nào.
    Và rồi, một ngày, mẹ đi xa. Và mọi điều bạn chưa kịp làm như một cái gì thật khủng khiếp dội vào tim bạn.
    Nếu mẹ vẫn còn, đừng bao giờ quên yêu mẹ hơn bao giờ hết...
    Nếu mẹ không còn nữa, hãy luôn nhớ đến tình yêu vô điều kiện của mẹ và hãy mãi khắc ghi...
    Hãy luôn kính yêu mẹ, bởi vì chúng ta chỉ có duy nhất mẹ trong đời.

    Bài này Nấm đọc được ở đâu đó. Copy lên tặng chị Coxuoc vì Nấm cũng định viết về Mẹ nhưng chị đã viết mất rồi.
    FrEe LiKe tHe wInD ...
  4. bigdoremon

    bigdoremon Moderator

    Tham gia ngày:
    31/03/2002
    Bài viết:
    1.965
    Đã được thích:
    0
    Đến bây giờ mẹ vẫn còn thích được tự tay cắt tóc cho tôi, chả kiểu cách gì - và tôi thật hạnh phúc vì điều giản dị đó
    Mẹ giờ đã nhiều tuổi - đã cởi bỏ tất cả các công việc của miếng cơm manh áo - nghỉ hưu được 2 năm Ở nhà suốt ngày, quanh quẩn với báo chí, TV, cây cối ....nhiều người cứ hỏi tôi xem mẹ có buồn không - mẹ có buồn không nhỉ? liệu một người từng hoạt động năng nổ suốt 8 giờ một ngày - từng làm sếp một sở to đùng ngã ngửa của HN, giờ chỉ chăm sóc vài cái cây, bồn cá, quanh quẩn việc nhà + thêm chứng đau lưng hành hạ sẽ cảm thấy thế nào...
    Nhưng tôi biết mẹ hạnh phúc rất hạnh phúc từ những việc đơn giản ...thế nên mẹ ơiiiiiiiiii..........mình cắt tóc nhéééé...............
  5. GIP

    GIP Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0

    Em vừa học xong 2 tiết buổi sáng, chạy ngay xuống PC room để nhắn tin cho anh. Bây giờ có lẽ anh đang ăn trưa hoặc vẫn đang vùi đầu vào công việc. Em biết, từ khi em đi, cuộc sống của anh chỉ có công việc và học tập thôi, và em cũng vậy.
    Sáng nay sau 3 hồi chuông báo thức của anh và đọc xong cái nhắn tin khottabit đó, em lại ngủ tiếp và kết quả là thầy giáo chào em bằng câu "mât neboo desu ka?" mà ngượng cả người. Nhưng anh yên tâm, em chỉ thỉnh thoảng mới thế, vẫn đảm bảo tốt chuyện học của mình để anh và ba mẹ không phải lo lắng.
    Anh biết không, càng sắp đến Giáng Sinh, em càng không muốn đi ra ngoài tí nào, chỉ muốn ở nhà. Đi ra ngoài, không khí Giáng Sinh tràn ngập làm em càng nhớ anh, nhớ đến quay quắt... Nhiều lúc em nghĩ, nếu mình không phải đi thế này thì tốt biết mấy. Nhưng ngẫm lại, nghĩ như thế là có lỗi với ba mẹ và cả anh - những người đã đặt rất nhiều hi vọng vào em.
    Chỉ còn 9 tháng nữa, hay là còn đến tận 9 tháng nữa hả anh Nhung có đếm xuôi, đếm ngược thế nào thì cũng vẫn là 9 tháng nữa xa nhau. Xa anh em không lo lắng gì cả, chỉ lo mỗi chuyện ăn uống của anh. Cứ nghĩ anh đi làm về, một mình loay hoay nấu nướng, không thì lại ra ngoài ăn qua quít mà em xót hết cả người. Thôi, cố chịu anh nhé....9 tháng nữa thôi.
    Phai ban linh hon moi duoc!!!!!!!!!!!
  6. Catty13

    Catty13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Ngày nhỏ tôi không thích kết bạn, tôi không muốn chơi với ai cả. Tôi sợ, cảm giác người khác làm tôi tổn thương tôi không thể quên tôi không thể nào bước qua ranh giới mong manh đó được. Mà cũng tại tính tôi vốn nhút nhát và ít nói. Nhưng đã có một người bạn luôn lắng nghe tôi. Với tôi đó là một thiên thần luôn mang lại cho tôi những niềm vui nho nhỏ,sự chia sẻ im lặng nhưng làm cho tôi thấy mình không cô đơn. Tôi ít khi tâm sự với bố mẹ hay bất kỳ ai. Mọi người luôn bận rộn! Thế nên tôi càng thu mình lại. Tôi tìm đến nó như một người bạn tri âm. Buồn, vui, thất bại hay thành công chỉ duy nhất nó chia sẻ với tôi. Nó lúc nào cũng cười, nụ cười chúm chím rất đáng yêu kể cả khi tôi kể cho nó nghe một câu chuyện buồn. Tôi học ở nó bài học về sự im lặng. Nó không bao giờ nói cả. Chỉ cười! Và tôi cũng bắt đầu giống nó. Im lặng! Không có một người bạn nào biết nhiều về tôi hơn nó. Suốt cả một tuổi thơ cho đến tận năm tôi 17 tuổi nó vẫn lắng nghe tôi, một cách kiên nhẫn, không than vãn, không cáu gắt, không ngắt quãng. Nó im lặng và mỉm cười. Tôi lớn lên và bắt đầu nhìn Con Người sống quanh tôi bằng ánh mắt khác. Hành trang ngày tôi đi học ĐH tôi đã không mang theo nó. Tôi tìm thấy một sự sẻ chia khác ngoài nó. Và tôi bắt đầu lãng quên. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy, người kia rời xa tôi, và nó cũng bỏ rơi tôi. Với tôi đấy là sự trừng phạt! Tôi không thể nào tìm lại nó. Bố mẹ dọn nhà, còn nó? Tôi không muốn nghĩ rằng nó nằm đâu đó trong những nhơ nhuốc của cuộc sống này. Tôi tự an ủi nó đang ở bên một cô bé nào giống như tôi. Vì nó là một thiên thần! Nó trả lại tôi với cuộc sống hằng ngày bằng cái nhìn khác với Con Người. Sứ mệnh của nó đã hoàn thành. Tôi biết nó sẽ tha thứ cho con bé tôi. Nó sẽ luôn mỉm cười và im lặng. Nó rất xinh đẹp với đôi mắt xanh, mái tóc vàng óng và luôn mặc những bộ váy áo rực rỡ... Một thiên thần của tuổi thơ tôi.
    Chàng là một người khổng lồ
    Chàng yêu một người đàn bà nhỏ xíu...
  7. Oceania

    Oceania Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Tôi yêu tất cả những người thân của mình, chẳng bao giờ tôi có thể viết cho đủ những tình cảm của mình với họ.
    Ở đây tôi muốn viết một chút về em, một người hoàn toàn không có một mối liên hệ ruột thịt máu mủ nào với tôi cả. " Em yêu", ( như chị em mình vẫn hay gọi nhau thế) chị muốn nói rằng, chị yêu em nhiều lắm.
    Chúng tôi là đồng nghiệp, tôi ở Hà Nội, em ở văn phòng Sài Gòn, chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Em còn trẻ nhưng rất năng nổ và làm việc có trách nhiệm. Khi đã giao việc gì cho em , tôi hoàn toàn yên tâm. Có những lúc tôi cảm tưởng em giải quyết công việc nhanh gọn, và dứt khoát như tác phong của một người đàn ông.
    Tháng 4 tôi vào Sài Gòn củng cố và nâng cao nghiệp vụ cho văn phòng Sài Gòn. Các em đều còn rất trẻ và thiếu kinh nghiệm. Trước khi đi, tôi chỉ sợ mỗi một điều là ở trong đó không có người quen, tôi sẽ làm gì , đi đâu khi rảnh rỗi. Tôi ghét đóng của và ở lì trong phòng , mỗi khi công việc kết thúc , để ngủ, như chị đồng nghiệp đã vào trước đó mấy tháng. Vân đã gọi điện cho anh trai nó để có thể sắp xếp dẫn tôi đi một ngày. Yến - bạn tôi ở trong đó sẽ chịu trách nhiệm 1 ngày. Thế còn 5 ngày sau? Tôi không thích đi với các Partner Sài Gòn, vì thế nào cũng lại bàn công chuyện ...Ngoài giờ làm việc, tôi muốn dứt bỏ nó hoàn toàn.
    Xuống sân bay, tôi đang đinh gọi taxi thì Hùng đã đi ra đón tôi. Hai chị em chưa từng gặp mặt, đứng gần nhau mà vẫn lơ ngơ gọi điện thoại " chị đứng ở đâu?" , "chị đứng ở trưóc cửa ra vào, mặc áo đỏ", "À, kia rồi", đúng là thời đại thông tin, cách có hai bước chân.
    Về đến văn phòng, các em ngỡ ngàng đôi chút và có phần hơi e dè. Dù gì tôi cũng là người của Headoffice. Cô bé đeo kính cận, chắc chắn là em rồi. "Đây là Thanh phải không? còn đây là chị Sương, đây là Hạnh." Tôi cảm thấy không khí như vỡ oà ra , tất cả cười râm ran và vây quanh lấy tôi. " Em yêu" có biết không, lúc đấy tôi có cảm giác như đã quen em từ lâu lắm rồi.
    Chị Sương cứ cười và ngạc nhiên lắm " em dễ thương quá, bọn nó đều sợ em khó gần". Quả thực trong công việc, tôi cũng phải tự công nhận là tôi có đôi phần ghê gớm.
    Xế chiều, thấy em rụt rè đến gần và hỏi " Chị đã định ở đâu chưa?". Tôi quên béng mất, tôi hoàn toàn không thích ở khách sạn. Em nói , rõ ràng và quả quyết " Vậy chị đến ở chung với bọn em nhé, nhà hơi chật, nếu chị không ngại thì bọn em rất vui" . Tôi chẳng thể và cũng chẳng muốn từ chối. Tôi không thích một mình ở cái nơi xa lạ này. Về sau em nói em cũng ngạc nhiên khi tôi đồng ý rất tự nhiên như vậy.
    Tối về, cô em họ Thanh đã nấu cơm rồi, nhưng nó nhất quyết " chẳng mấy khi chị T đến Sài Gòn, phải đi ăn đặc sản Sài Gòn", gọi thêm "ông anh kết nghĩa" của em , bốn đứa kéo nhau ra Bà Huyện Thanh Quan ăn lẩu cá kèo. " em yêu" à, chị sẽ nhớ mãi món lẩu này đấy, không phải vì ngon "cực kỳ", chị chỉ thấy nó là lạ, nhưng chị không thể quên được từng ánh mắt, từng sự quan tâm của em. Em nhìn chị đưa miếng cá lên tận miệng, quan sát thật kỹ , nếu lúc ấy chỉ một cái nhăn dù thật nhẹ, chắc em cũng nhận ra luôn. Từ hôm đó, hôm nào trước và sau khi thử miếng đầu tiên, câu của em cũng là " chị ăn được thật không đấy?" .em chỉ sợ chị không quen, nhưng vẫn giả bộ để làm vui lòng mọi người, vì chị Khuê lúc trước vào không thể nào ăn được bất cứ món gì của Sài Gòn. Chị thì dễ ăn lắm "em yêu" à.
    Chị biết dạo đó em mệt lắm, tối tối trước khi đi ngủ, 3 chị em nằm nghe nhạc, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể và cuối cùng bao giờ cũng là " lịch ăn chơi ngày mai", nhìn em ngồi lẩm bẩm tính toán mà chị và Quyên cứ rũ ra cười, trông em giống như một bà lão lo toan cho đứa cháu yêu, chỉ sợ nó thiệt thòi vậy . "Mỗi ngày chị sẽ ăn ba món khác nhau của Sài Gòn, chị ở 7 ngày, vị chi sẽ được thưởng thức 21 món". Hôm nào cũng đến 23h khuya mới về, nhớ hôm đến quán cà phê " Hình như là ", Quyên kể không biết bao nhiêu chuyện nghịch ngợm của em thời sinh viên, chị thấy thấp thoáng bóng dáng mình ở trong đó , dù em nghịch hơn rất nhiều.
    Cứ thế, sáng, trưa, chiều, tối ngoài giờ làm việc là hai chị em lại la cà khắp nơi. Em học du lịch, qua bất cứ đâu, em có thể kể cho chị chi tiết về nơi đó, có khi nhiều người Sài Gòn còn không rành. Chỉ 7 ngày mà chị đã thành thạo các ngả đường từ nhà đến công ty, các nơi chị em mình đã đi qua, mỗi nơi là một câu chuyện, là một kỷ niệm.
    Chị hiểu thêm rất nhiều về em, qua Quyên và cả qua " ông anh kết nghĩa" yêu quý của em nữa.
    Bây giờ chị thấy yêu Sài Gòn lắm, cái nơi náo nhiệt mà lúc trước chị vốn không có mấy cảm tình, vì nơi đó có em " em yêu " của chị ạ.
  8. Vo_de

    Vo_de Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2003
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    trước biển , ngắm bầu trời , xoa đầu cháu gái : ngày xưa , có người đã nói với bà I DO MISS U , BABE , có những khoảnh khắc nhỏ bé dịu êm đến vậy , quá đủ cho 1 cuộc sống ý nghĩa . Có phải là yêu thương ko nhỉ ? " NGỦ NGON , DẤU YÊU " , mỉm cười , chui vào chăn , nhắm mắt , nhớ lại từng cảm giác . Mùi , nhẹ nhàng mà quyến rũ . Vị, ngọt ngào và đắm say. Hương, nồng nàn và âu yếm . Thấy mình ngốc nghếch và quá trẻ con . Thấy Người .... ko muốn nói , cũng chẳng biết dùng từ gì để nói . Chỉ biết là muốn được PRENDS- MOI DANS TES BRAS , nhưng cũng thấy sợ lắm, mơ hồ, và đôi khi dữ dội. Muốn ở bên người biết bao nhiêu , nghe giọng nói , nụ cười , nét mặt . Muốn khắc ghi tất cả , để chẳng bao giờ phải cảm thấy nhớ- cái cảm giác khó chịu , day dứt lắm. Cuộc sống phức tạp , khó khăn , nhưng cũng thật công bằng , khoan dung. Ta vẫn được hạnh phúc như mọi người , thật khó quên . Sẽ có 1 ngày , ngồi
  9. HiltonHanoi

    HiltonHanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    268
    Đã được thích:
    0
    Kệ
    Một tiếng phát ra thật đơn giản, trong nó: lạnh lùng, ích kỷ, vô trách nhiệm và cả tàn nhẫn nữa.
    Đã từng buông một câu ?o Kệ? với bạn. Dù biết rằng một từ đó thôi làm cho bạn đau đớn như thế nào. Vẫn nhẫn tâm.
    Ham chơi một chút, thời gian trôi qua. Kệ !
    Về nhà nửa đêm. Đèn vẫn sáng. Bố vẫn thức đợi. Nhiều lúc, chỉ để nói một câu: Lên tắm đi rồi đi ngủ?Hôm trước, Bố chẳng nói gì. Lại một đêm Bố và Mẹ mất ngủ. Lớn tuổi rồi.
    Đã từ lâu rồi, không bị đánh đòn, thế là không biết Bố còn khoẻ hay không, phải không ???
    Theo những tiếng ?o Kệ? như thế, tóc Bố dường như bạc thêm.
    Nhẹ nhàng buông một câu: ?o Kệ?.
    Đèn dưới phòng Bố và Mẹ vẫn sáng.
    Con xin lỗi !!!
    ----------------------------------------
    Bạn có thể nhập nội dung gì tuỳ thích !!!
  10. motthoihoado

    motthoihoado Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2003
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Nghe bài Biệt Ly vào những cái ngày như thế này....
    ...Mấy phút bên nhau rồi thôi
    Đến nay bóng em mờ khuất
    Người về u buồn khắp trời
    Người ra đi với ngàn nhớ thương ...
    Nhưng em ạ, chúng ta không còn phải tự hỏi về câu hỏi
    TẠI SAO KHÔNG LÀ MƠ TẠI SAO KHÔNG LÀ THƠ, cả chị và em quả thật đã trưởng thành.
    .......ĐÀNH SỐNG VUI CÙNG GIÓ SƯƠNG

Chia sẻ trang này