1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

.....Viết cho những ngày hôm qua.............

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi peacefulsea, 31/03/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    .....Viết cho những ngày hôm qua.............

    ...Hôm qua của hôm qua...của hôm qua.......
    .......Tôi đã vô tình đọc được bài viết về một loài chim , để bay được nó phải ăn thịt mẹ mình. Đọc tới đâu ,tôi như bật khóc.Tôi tự hỏi rằng chẳng lẽ lại có loài chim vô tình đó sao.Nếu là nó chắc chẳng bao giờ tôi muốn mình biết bay cả?,tôi sẽ sống mãi với mẹ mình.Chợt dòng suy nghĩ vụt đến .Tôi đã nghĩ về mẹ tôi, đã nghĩ về ngày đầu tiên đi học cùng mẹ tới trường, nghĩ đến trong suốt những năm qua mẹ đã thức trắng vì tôi.Phải chăng chính tôi là con chim đó,tôi đã trưởng thành trên đôi tay ngày một tiều tuỵ của mẹ .Tôi đã lớn lên trên sự hi sinh vô bờ bến ấy, để rồi:?Mẹ vẫn tha thứ dù cho con bao nhiêu lỗi lầm?.Mẹ là những tiếng hát ấm áp ru con khi đông lạnh về. Mẹ là ngọn gió đưa con thuyền ước mơ con bay xa.
    Nhớ những tháng ngày cuộn tròn trên chiếc nôi xinh, những tiếng gọi ?omẹ? bi bô, những vòng tay ấm vuốt ve dịu dàng từng sống mũi ,tôi thấy thật hạnh phúc , hạnh phúc hơn nhiều so với bao trẻ em gặp phải những bất hạnh trong cuộc sống. Mẹ -âm thanh chứa nhiều cảm xúc mà tạo hoá ban tặng cho con người. Đó có thể là lời yêu thương của niềm hạnh phúc khi có mẹ. Đó có thể là những hi sinh suốt cuộc đời mẹ dành cho con.Hay đơn giản nó chỉ là tiếng gọi thân thương quá đỗi quen thuộc.Tôi yêu mẹ nhưng cách đó chỉ được xoá bỏ khi tôi nhận ra một điều ?"đôi bàn tay mẹ đã chai sần ?"đôi bàn tay ?oyêu thương? tắm mát tuổi thơ tôi. Đôi bàn tay ôm con mỗi khi trở gió, quạt mát cho con mỗi buổi trưa hè oi bức?Cũng chính bàn tay đó đã dìu dắt tôi từng bước chân vung dại thuở chập chững ,giúp tôi tự tin có thêm can đảm đẻ vững bước trên con đường đời đầy chông gai. Mỗi khi tôi vấp ngã mẹ là người đầu tiên đến bên tôi và hôn lên vết thương. Nó cho tôi một cảm giác yên bình trong vòng tay mẹ. Có lẽ tôi đã cảm nhận được chút gì đó của tình mẫu tử -một thứ tình cảm mà bất cứ một đứa con nào cũng có quyền đươc hưởng. Trong phân số cuộc đời cũng vậy, mà ở đó tử số là con còn mẫu số là mẹ.Tử số có lớn đến mấy thì cũng từ mẫu số mà ra., con mãi là một phần của mẹ. Dẫu mai này con sức dài vai rộng, dẫu có khôn lớn trưởng thành, con có là ai đi chăng nữa?thì con vẫn luôn nhớ con được sinh ra từ mẹ mà thôi.Và con hiểu như thế nào là : ?oCon dù lớnvẫn là con của mẹ, Đi hết đời này lòng mẹ vẫn theo con?
    Tôi tự hỏi mình đã bao nhiêu lần làm mẹ buồn để rồi nhận bao sự hối tiếc ân hận dằn vặt lương tâm vì chưa làm tròn đạo của một người làm con. Tôi vẫn còn nhớ đó là một lần ốm nặng chỉ vì bỏ quên lời mẹ dan sau lưng?Nhớ mặc áo ấm con nhé?. để một lần làm mẹ buồn lòng. Gương mặt mẹ bồn chồn lo lắng . Đôi mắt thâm quầng vì những đêm thức trắng trông tôi. Khi tôi mệt thiếp đi, lúc tỉnh dậy gương mặt đầu tiên tôi tìm kiếm là mẹ . Cuối cùng sự chăm sóc đầy yêu thương của mẹ dành cho tôi cũng đã được trả công xứng đáng bằng việc sức khoẻ tôi đã khá lên rất nhiều.Nhưng lúc tôi khỏi bệnh cũng là lúc sức lực mẹ cạn kiệt , đôi mắt thâm quầng, mái tóc lộ bạc ?Mẹ càng thương tôi bao nhiêu tôi lại cảm thấy mình có lỗi bấy nhiêu. Tôi chỉ biết nhìn mẹ , thương mẹ ,thương cho bao số phận người đàn bà khổ cả đời vì chồng con. Mỗi lần như vậy tôi lại nhớ đến một mùa Vu lan cùng mẹ lên chùa. Tôi không phải những người đạo phật nhưng đối với tôi mùa Vu lan là mùa đầy cảm xúc. Hồi đó dù năm nào cũng được nghe lại câu chuyện về ý nghĩa của lễ Vu lan nhưng không năm nào tôi cầm được nước mắt. Điều làm tôi tự hào nhất mỗi lễ Vu lan là được cài hoa hồng đỏ để ý thức rằng mình có một diễm phúc là còn có cha, có mẹ hiện hữu trên đời này. Nhìn đoá hồng vải được cài lên ngực áo , long tôi lâng lâng một niềm vui sướng không thể nào điễn tả và cũng chợt bùi ngùi cảm thường khi nhìn cánh hồng trắng trên ngực áo vài người xung quang. Thật tàn nhẫn khi màu hoa hồng đỏ trở nên trắng toát. Bông hoa trắng lạnh lung sẽ là nỗi ám ảnh không phai cho những ai mất mẹ. Sẽ ra sao nếu trên con đường đời của họ lại thiếu bóng dáng của người mẹ kính yêu, ai sẽ che chơr nâng đỡ họ. Điều đó làm tôi bật khóc khi nghĩ đén nếu một ngày tôi sẽ như thế. Cuộc chơi nào cũng phải có lúc tàn, đời người ai chẳng thế. Vì vậy tôi sẽ luôn trân trọng mẹ và dù nếu điều đau khổ ấy xảy ra tôi cũng không thấy nuốc tiếc. Tôi thấy hạnh phúc vì mẹ đã hạnh phúc không còn cực khổ với cuộc song nủa và điều hạnh phúc nhất là thấy con mình ngày một trưởng thành hơn........
  2. Dumuc_kt

    Dumuc_kt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2004
    Bài viết:
    2.144
    Đã được thích:
    0
  3. bivabeo

    bivabeo Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/10/2007
    Bài viết:
    2.527
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm qua, trời mưa và lạnh
    Sống tốt ngày hôm nay và Nhìn về này mai thôi.
  4. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    ?o Tôi viết truyện này để tặng riêng cho CÔ Bé ?" Em đã làm tôi quá xúc động khi kể về người Bố của Em. Em mời tôi 1 phong kẹo và khi trả cho bằng được số tiền thừa ?Tôi thấy có điều gì trong đôi mắt tròn xoe ..đượm buồn của em . Tôi đã dành khỏang lặng ?"buổi trưa nghĩ ngơi để ngồi nghe Em kể . Nghe Em kể về gia đình mình và tất cả dường như đã in sâu trong tiềm thức ..
    Tôi viết bài này tặng Em ..có thể sẽ chẳng bao giờ Em đọc ..nhưng nó cho Tôi một bài học ?" Tình cảm thiêng liêng suốt đời sẽ mãi không phai ?Tôi cũng muốn tìm về Bố mình và nỗi đau xa xưa xin được trả với mây ?.với gió ?

    MÙA BÃO NỔI
    Nó ôm đứa em bé bỏng vào lòng dịu ngọt năn nỉ ?o Cu Bi ngoan ăn miếng cơm chút Bố về Bố thưởng Bi nhé !? Đứa bé trai khỏang chừng 5-6 tuổi gì đó cứ vùng vằng ậm ừ khóc thét đòi Bố .
    Ngòai trời những cơn mưa như trút nước , sóng thét ầm ầm tung trắng xóa cả mặt biển .Trời như đang nổi cơn thịnh nộ . Nó dõi mắt ra ngòai song cửa hy vọng nghe tiếng bước chân đều đặn của Bố nó. Ông đã đi biển từ 2 ngày nay, dù có tin đưa sẽ có áp thấp nhiệt đới đổ bộ..Bố nó vẫn cười cười bảo Nó : ?oBố tranh thủ lúc này kiếm một lưới cá bán để có tiền cho Nó đóng học phí cho niên học mới . Chỉ còn 2 tháng nữa Nó bước vào lớp 9 ?"năm cuối cấp của người dân vùng biển này . Bố nó vẫn tự hào về nó ?"đứa con gái ngoan và học giỏi nhất trường , dù Bố con nó quả là cơ cực khi kiếm được bửa cháo , bửa rau ..Mẹ nó đã đi xa từ ngày Cu Bi cất tiếng khóc chào đời . Nó chỉ còn chút lờ mờ hình bóng Mẹ trong tiềm thức. Đối với Nó ?"Bố là tất cả trên đời này . Bố vừa làm cha , vừa làm mẹ yêu thương chăm sóc Nó từng chút một . Nó biết để Nó được đến trường Bố phải bươn chãi nhiều , phận gà trống nuôi con. Bố nó đã không nề hà bất kỳ chuyện chi từ việc tham gia bốc vác nơi cái bến Cảng đầy sôi động này đến việc lò dò theo mọi người đi biển Bố vẫn không từ , miễn là lo lắng được cho chị em chúng nó . Bố vẫn bảo ?o Con hãy ngoan ráng học giỏi là Bố vui rồi, cuộc đời này Bố chỉ mong con nên người con gái ạ !? Nó cố gắng không phụ lòng Bố và những tấm bằng khen luôn là một cách Nó đáp lại tình yêu mà Bố dành cho Nó .
    Nhưng tối nay không giống như những tối khác ,khắp nơi mọi người nhốn nháo và nháo nhào ra biển ngóng trông những con thuyền tít tận khơi xa .Đài truyền hình, phát thanh đều loan tin sẽ có áp thấp nhiệt đới đổ bộ vào vùng biển của Nó. Những cơn mưa rả rít , và cái im lặng đến rùng mình của biển đang báo hiệu một cơn thịnh nộ của trời đất . Suốt từ chiều đến giờ hai chị em Nó chòang mãnh vải nhựa lên vai cứ đứng trên bờ ngóng mãi ra khơi hy vọng sẽ thấy chiếc thuyền của Bố nó hiện ra nơi đường chân trời . Thằng Cu Bi còn bé quá nên cứ theo hỏi chị Bố đâu ? sao không thấy về ? làm Nó càng cồn cào xốn xang . Mưa càng nặng hạt và sóng bắt đầu dâng thành những cuộn cao ngất , từng đợt, từng đợt đổ ập tận chân Nó. Mọi người tán lọan chạy về buộc lại cái cửa, che lại cái song?Nó cũng vậy , không có Bố nó phải làm chị, phải trấn an Cu Bi và phải lo chống đỡ cái mái tranh bị gió thổi đang muốn bay thốc khỏi những cột nhà yếu ớt ..Những giọt nước cứ thi nhau chảy tong tong vào nền nhà ẩm ướt trơn trợt. Hai chị em nó thay phiên nhau lôi ra lỉnh kỉnh những thau , chậu hứng lấy hứng để những giọt mưa ngoan cố rơi vào mái tranh hắt hiu của Nó.
    Nó đã cố dỗ Cu Bi ăn bát cơm và cố gắng ôm em vào lòng ..Cu Bi cứ khóc thét lên phần nhớ Bố, phần giật mình vì tiếng sấm, chớp ầm ầm đang rung chuyễn của đất trời ngòai kia ..Nó cố bình tỉnh, cố bịt tai để không nghe tiếng sấm chớp liên hồi
    Cu Bi đã ngủ ngon lành trên tay nó tự bao giờ, đúng là con nít thật vô lo ,vô nghĩ. Nó đặt em vào chiếc giường tre ọp ẹp, sửa lại thế nằm, đắp thêm cho em tấm chăn. Bây giờ Nó mới rùn mình vì lạnh, vì những ý nghĩ đang bay về trong cái đầu nhỏ nhoi của Nó .Kéo liếp cửa tre lên Nó vội chòang tấm áo mưa vội vả chạy về phía bờ biển. Nó không biết Bố nó hiện giờ đang ở đâu ? Mọi người đã tập trung ở nơi này khá đông , những ánh mắt đăm đăm dõi theo phía chân trời.
    Đất trời tối mịt, biển đang gào thét thê lương.Nó cắn chặt lấy đôi môi đang tái ngắt, và cái lạnh đang len vào từng thớ thịt để ngóng về nơi xa . Cho đến bây giờ đã có hơn 10 chiếc thuyền câu chưaa trở về được những thông tin nóng hổi cứ bay đến tai Nó . Nó cứ đứng đó như trời trồng mặc cho gió rú , mặc cho những giọt nước đang xối xả quất vào khuon mặt tái nhợt và non choẹt của Nó , đã có những tiếng lầm rầm khấn vái , những tiếng khóc lo lắng , những giọt nước mắt tuôn rơi. Nó không thốt lấy một lời cứ bất động đứng trầm mặc nhưng lòng đang dậy phong ba ...
    Nó khôngbiết đã đứng đó từ bao nhiêu lâu ..chỉ biết rằng những cơn mưa đã hết chơi trò cút bắt , chúng đã nhường chổ cho bầu trời ,cho cái ánh nắng yếu ớt của sớm ban mai . Đã có dăm ba chiếc thuyền trở về từ cơn bão hôm qua . Mọi người - nhất là những người nhà đang oà reo hạnh phúc .Có lẽ sẽ không ai hiểu đợc trên cõi đời này cái niềm vui như thế nào khi phải đối diện với cái sinh và tử trong những giờ khắc đã qua , những giọt nước mắt sung sướng đang trào lăn trên khuôn mặt nhăn nheo của cụ già , đứa con trai cụ vừa thoát khỏi bàn tay thần chết , trở về bình yên trong tiếng nấc nghẹn không nguôi , là những giọt nước mắt buồn vui của ngời vợ trông chồng nới cửa biển ... chỉ còn lại Nó với nỗi sợ hãi mơ hồ đang xâm chiếm khắp tâm can ... Bố Nó chưa về ... Thằng Cu Bi đã thức từ bao giờ và lon ton chạy theo chị lòng mừng khấp khởi được đi đón Bố . Nó cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em mà lòng đứt từng khúc ruột ... Có một chú đã thấy thuyền của Bố Nó đang chông chênh giữa bão dông và sau đó thì không biết chuyện gì đã xảy đến . Biển hôm nay đã tạm lắng đi những cột sóng ngất trời đó đây những tiếng nấc nghẹn, tiếng hờ gọi người thân não nùng nơi cửa Biển . Biển vẫn bàng bạc màu mây màu tang thương , tang tóc .Nó đã nhấn chìm những thân phận xấu số lênh đênh .
    Suốt cả ngày hôm nay Nó rã rời trong tâm trạng trông chờ , chờ đợi Bố , chờ đợi chút lòng từ bi của Phật Trời .Nó van vái cho Bố được về bình an . Nó sẽ không cần đi học , không cần đóng tiền học phí , không cần mua cặp sách mới . Nó sẽ phụ giúp Bố bán cá nơi chợ để kiếm tiền lo cho em . Nó sẽ không bao giờ cho Bố đi biển nữa và Nó hứa với lòng bằng bất cứ giá nào Nó sẽ không để Bố xa chị em Nó nữa . Chẳng biết những lời cầu xin , khẩn khoản của Nó có động đến lòng Trời không mà sao tin tức của Bố Nó vẫn biệt tăm ...
    Hôm nay ngày thứ ba kể từ hôm áp thấp đổ bộ Bố Nó vẫn cha về ... Nó trở nên câm nín hẳn và thằng Cu Bi hình như cũng nhận thấy sự thay đổi từ chị Nó. Nó không nhõng nhẽo đòi chị , không khóc đòi Bố , Nó ngoan ngoãn chơi một mình lê la nơi bãi biển tự mình xây những ngôi nhà bằng cát , tự mình xếp những con ốc biển bị sóng đánh dạt lên và bi bô bảo chị đây là Bố Bi nè , đây là Chị hai nè còn Cu Bi bé tí đang đứng đây .
    Chị Nó vẫn ngồi bất động trên bãi biển - Mấy ngày nay chị em Nó suốt ngày ngồi mãi nơi đây để mong ngóng mộ phép màu kỳ lạ ... Tối qua một người quen trở về từ tay thần chết đã gởi lại cho Nó một kỷ vật sống sót cuối cùng -chiếc nón của Bố - Nó vẫn tự hào về chiếc nón này ngày xưa đã len lõi theo bước chân Bố trong những cuộc quân hành - chiếc nón sũng nước vẫn còn giữ mãi hàng tên "Bố yêu quý " mà Nó đã nắn nót thêu lên trong lớp vải còn thơm mùi chỉ - Cái ngày đầu tiên học lõm được cách thêu tên .Nó đã nằn nì mãi để Bố lên Thị Xã mua cho Nó một con chỉ màu lóng lánh vàng ươm . Nó đã thêu ngay lên mũ Bố như một chiến tích của mình ... Giờ đây cầm chiếc mũ trong tay Nó không khóc , chỉ lặng câm ngước nhìn nơi cửa biển. Nó ước quá có một phép thần thông nào đó ,một chiếc đũa thần hiện ra trả Bố về cho Nó .
    Nó vẫn tin rằng một ngày nào đó Bố sẽ trở về , những bước chân lạo xạo trên cát, những bước chân khoan thai chậm rãi của Bố sẽ xuất hiện ... Nó rất tin ... và vẫn chờ đợi ... mỗi sáng , mỗi chiều và cả mỗi tối ...
  5. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Trách đi em lời dỗi hờn rất nhẹ
    Giọt sầu rơi vụn vỡ buổi tàn Đông
    Gió bùi ngùi chẳng lay dòng tóc rẽ
    Mà sao nghe tê buốt giá cõi lòng
    Chiều hoang vắng nắng đổ nghiêng vàng vọt
    Từng sợi buồn ráng đỏ tựa màu môi
    Lời âu yếm thì thầm tai anh rót
    Những dấu yêu hạnh phúc mỗi bước đời
    Chia cho anh nửa khung trời hiu quạnh
    Nửa bên em nắng mới đón mừng Xuân
    Dựa cội cây hứng gió Đông lành lạnh
    Dòng yêu thương nồng ấm chảy ngại ngần
    Sợi nắng chiều thầm vương trên ngọn cỏ
    Rớt xuống hồ thành sóng gợn lung linh
    Nhớ nhung đầy trong vòng tay bé nhỏ
    Mặt hồ gương phản chiếu một bóng hình
    Đền em nhé ! tình thắm nồng son sắt
    Mặc thời gian xuôi ngược suốt đêm ngày
    Anh ngây ngất tình em trong khoé mắt
    Giọt lệ sầu nóng bỏng nhỏ mà say
  6. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Có thể bây giờ em chẳng còn nhớ đến anh. Hoặc giả có nhớ, em cũng lắc đầu mỉm cười và tự bảo: "Ôi, tuổi trẻ khờ dại và ngốc nghếch". Còn với anh , cứ mỗi lần đạp xe lang thang qua ngôi trường cũ, qua con đường đầy lá me xanh thì nỗi nhớ cứ dâng lên se thắt cả lòng.
    Anh vẫn nhớ, một nhà văn nào đó đã viết rằng: "Đau khổ bắt nguồn từ hạnh phúc. Đi hết con đường hạnh phúc thì đoạn đường tiếp theo sẽ là đau khổ". Có lẽ anh và cả chúng ta đã từng hạnh phúc, dù anh không biết là nó có thật trọn vẹn. Hạnh phúc như một con **** đẹp, nhìn xa thì thấy thích, vậy mà đưa tay bắt lấy, nắm tay lại thì nó đã vội tàng hình. Đến khi hai chúng ta quay đi là lúc anh ngỡ ngàng nhận thấy: hạnh phúc rơi tuột khỏi tầm tay như con **** vụt bay khi đã không còn thích thú gì chốn cũ .
    Anh vẫn nhớ, cái hôm đầu tiên chúng ta quen nhau, tình cờ và có vẻ gì như là ngớ ngẩn. Tan học về kẻ trước đứng đợi người sau, cười bâng quơ vụng về một vài câu nói . Rồi lần hò hẹn đầu tiên, sánh bước bên nhau qua con phố dài rợp đầy bóng cây và lá rụng... Chao ôi là nhớ ... cái thuở ban đầu dễ thương ấy ... lẽ nào, lẽ nào không có chút gì tồn đọng lại trong em?
    Kỷ niệm cuộn tròn trong lòng bàn tay, không nhiều mà không ít, để một lúc nào đó chợt vỡ tung ra thành trăm nghìn mảnh vỡ, khi dấu ái đã rút lui nhường chỗ cho trăm nhung ngàn nhớ, cho trăn trở giấc trong đêm, chợt bừng tỉnh dậy nước mắt ướt đầm cả gối . Kỷ niệm là giọt cà phê nhiễu xuống ly hờn dỗi một đêm mưa, là từng câu nói, là bàn tay trong một bàn tay nóng ấm nóng, là nụ hôn chưa trao đã vội tạ từ . Kỷ niệm là ngày chia tay tiếng cười nghẹn trên môi, cơn mưa đổ xuống phố buồn tênh mà cứ tưởng chừng như là em đang khóc.
    Ai bảo anh lỗi hẹn, ai bảo anh không đến làm em thấp thỏm chờ trông rồi lòng bừng cơn giận. Ai bảo thói đa nghi bắt em nhìn anh bằng con mắt khác, rằng anh đùa giỡn, rằng anh lừa dối . Rồi em kết luận: con trai không thể tin được. Ai bảo cơn tự ái làm em không tin những gì anh thanh minh. Em lắc đầu quả quyết. Và anh ra đi, lẳng lặng......
    Những ngày xưa khi em nói ... anh yêu ... tia mắt em nồng nàn anh vẫn nhớ . Đến tận bây giờ em vẫn chưa thốt lên ba tiếng "Em yêu anh". Còn em ngày xưa em nói "Sẽ không bao giờ quên anh đâu". Vậy mà bây giờ em đã vội quên.
    Đến tận bây giờ anh vẫn không dám chắc rằng tình yêu em có là thật sự, nhưng anh không tin em đã lừa dối . Anh hiểu em khao khát tình thương gia đình, bạn bè, mong có người thông cảm. Anh hiểu em sợ những nỗi đau, nỗi dày vò khi quanh mình mất mát nhiều thứ, vậy mà anh nỡ quay lưng.
    Cứ mỗi lần đặt chân lên lớp cũ ngày xưa, nhặt xác lá vàng rơi hay ngồi một mình đếm nỗi buồn rớt vào đêm tỉnh lặng, là anh nhớ đến em, kỷ niệm vụt về đau nhói, buốt cả một vùng trái tim. Những lúc đó, anh ước ao đến cháy bỏng là được nhìn thấy đôi mắt em nồng nàn, nụ cười em rạng rỡ . Anh đã từng nuôi cho mình hy vọng, rồi chợt thấy mình vô nghĩa, khi cái mình làm mất đi hiếm khi trở lại bao giờ ...
    Đêm nay trời đầy sao . Muôn vàn vì tinh tú ganh nhau lấp lánh. Ngôi sao nào là của anh? Còn em? Có lẽ là ngôi sao nhỏ bé đứng lẻ loi ở góc trời vô vọng kia, soi những tia sáng yếu ớt và nhấp nháy khóc cho mình. Anh dõi mắt ngóng trông mà nào có thấy, ngôi sao băng vụt qua như lời em dịu vợi "Khi gặp được ngôi sao như thế, mình ước gì sẽ toại nguyện". Tình yêu của chúng ta chỉ là ngôi sao băng thôi, lóe sáng rồi lẫn vào bóng đêm, để lại cho em lời nguyện cầu có bao giờ thực hiện ?...
  7. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    õ?Ư.Xa xôi quĂõ?Ư.thỏƠy nhỏằ> vỏằ con phỏằ' hun hút, yên bơnh, nhỏằ> vỏằ nhỏằng khoỏÊng trỏằi mà mỏằTt ngày mơnh chỏằÊt vô tơnh 'ỏằâng lỏĂi, chỏằÊt nhơn ngỏm và có cỏÊm giĂc thanh thỏÊn sau mỏằ-i ngày và kỏằf cỏÊ khi 'ó là khi nóng bỏằng, sỏằƠc sôi, bỏưn bỏằc 'i 'ặĂn 'ỏằTc trên con 'ặỏằng dài mỏằ>i hiỏằfu thỏ nào, mỏằ>i nhỏằ> ra rỏng mơnh chỏằ? 'ang 1 mơnh và nhỏằng 'iỏằu mơnh làm trặỏằ>c 'ó mang nhiỏằu ẵ nghâa cho tặặĂng lai thỏưt 'ỏƠy nhặng cĂi gơ còn lỏĂi sau tỏƠt cỏÊ.......................... tỏĂi sao con ng` ta ko nhơn lỏĂi tỏằông ngày tỏằông giỏằ 'ỏằf hiỏằfu mơnh 'ang sỏằ'ng cho cĂi gơ, sỏằ'ng 'ỏằf làm gơ hay chỏằ? là 'ang tỏằ"n tỏĂi ? cÂu hỏằi cỏằâ lặĂ lỏằưng, mơnh nhiỏằu khi câng cỏằâ tỏằ hỏằi và chặa bao giỏằ tơm 'ặỏằÊc cÂu trỏÊ lỏằi chưnh xĂc. Nỏu vỏằ>i trĂch nhiỏằ?m, thơ sỏằ'ng nghâa là cỏằ'ng hiỏn mơnh, sỏằ'ng hỏt mơnh cho mỏằTt gia 'ơnh, cho tặặĂng lai cỏằĐa chưnh mơnh, phỏÊi, nhặ vỏưy ko chỏằ? tỏằ't cho mơnh mà còn trỏằY thành mỏằTt ng` con có hiỏu vỏằ>i 'ỏĐy 'ỏằĐ ẵ nghâa cỏằĐa tỏằô 'ó nhặng chỏng lỏẵ, cỏÊ cuỏằTc 'ỏằi con ng` ta chỏằ? 'ỏn vỏưy thôi sao, chỏằ? là gÂy dỏằng mỏằTt sỏằ nghiỏằ?p vỏằng vàng, tơm kiỏm 1 gia 'ơnh yên ỏằ.n, chỏằ? bơnh lỏãng trôi qua ngày thĂng, chỏằ? 'ỏƠu tranh khi thỏƠy quyỏằn lỏằÊi cỏằĐa mơnh ko 'ặỏằÊc 'Ăp ỏằâng....................chỏằ? có vỏưy thôi sao, sao mơnh thỏƠy cuỏằTc sỏằ'ng 'ó chĂn ngĂn vỏưy nhỏằ? và có lỏẵ nghâ vỏưy nhặng mơnh vỏôn phỏÊi bặỏằ>c chÂn trên con 'ặỏằng 'ó, con 'ặỏằng mà hỏĐu hỏt tỏƠt cỏÊ 'ỏằu 'Ê bặỏằ>c 'i, thành công và thỏƠt bỏĂi, chỏằ? có 1 sỏằ' ưt ng` thay 'ỏằ.i 'ỏằf rỏằ"i 'ỏn cuỏằ'i cuỏằTc 'ỏằi hỏằ chỏằ? tiỏc nuỏằ'i hỏằ chặa tỏằông hỏĂnh phúc khi có 1 gia 'ơnh hoỏãc gia 'ơnh ko 'ặỏằÊc hỏằ quan tÂm 'ỏĐy 'ỏằĐ nhặng nhỏằng gơ hỏằ làm 'ặỏằÊc cho ng` khĂc thơ mÊi vỏằ sau vỏôn 'ặỏằÊc ghi nhỏưn, vỏưy 'Âu là sỏằ khĂc biỏằ?t và cuỏằTc sỏằ'ng chỏng 'ặĂn giỏÊn, sỏẵ chỏng ai có thỏằf trĂch ai vơ thiỏu trĂch nhiỏằ?m , tơnh thặặĂng 'ỏằf ưch kỏằã cho riêng mơnh hay tỏằ trĂch mơnh 'Ê hy sinh quĂ nhiỏằu cho ng` khĂc mà chặa chỏc mơnh 'Ê có 'ặỏằÊc gơ ngặỏằÊc lỏĂi...............................ôi, mơnh 'ang viỏt cĂi gơ 'Ây nhỏằ?, rỏằ'i tung lên, chỏằ? viỏt cho lòng thôi.
    2 ngày, khoỏÊng thỏằi gian bỏằâc bỏằ'i vỏằ>i ẵ nghâ có mail 'ỏằf trỏÊ lỏằi, có bài 'ỏằf post lên..............thỏưt sỏằ mơnh sỏẵ còn phỏÊi chỏằi nó 'Ây, chỏng biỏt nên làm gơ nỏằa, nỏu tỏƠt cỏÊ chỏằ? là lỏ** lỏôn, vỏưy có phỏÊi mỏƠt công cho bỏĂn quĂ ko, còn nỏu thỏưt sỏằ 'ó là thỏằc nhặ mơnh cỏÊm nhỏưn thơ mơnh sỏẵ phỏÊi làm sao vỏằ>i hiỏằ?n tỏĂi. Cỏằâ tỏằ hỏằi hoài mà câng chỏng làm 'ặỏằÊc gơ hặĂn thỏ.
    Khi em nhỏằ> vỏằ HN, nhỏằ> vỏằ con phỏằ' nhỏằ 'ó thơ nỏằ-i nhỏằ> luôn có anh hiỏằfn hiỏằ?n, 'au lòng, lỏĐn 'ỏĐu tiên khóc ỏằY nặĂi này là vơ nghâ 'ỏn anh chỏằâ ko phỏÊi vơ 1 'iỏằu gơ khĂc, nỏu mỏạ 'ỏằc 'ặỏằÊc nhỏằng dòng này nhỏằ?, mỏạ sỏẵ bỏÊo mơnh lỏĂi suy nghâ lung tung, mỏạ vỏôn nói mỏạ hiỏằfu nhặng cỏÊm giĂc cỏằĐa con thỏằc sỏằ mỏạ 'Âu hiỏằfu, thỏưm chư 2 nfm nỏằa trỏằY vỏằ, món quà 'ó vỏằ>i con vỏôn còn 'ỏĐy ẵ nghâa chỏằâ ko phỏÊi chỏằ? là phút ngỏằ> ngỏân dỏĂi khỏằ, 19 tuỏằ.i, chỏng bâ bỏằng, mỏạ vỏôn bỏÊo vỏưy nhặng vỏằ>i mỏạ con vỏôn mÊi là con, mỏằTt 'ỏằâa con nhỏằ mỏạ mÊi phỏÊi lo lỏng, bỏĂc tóc.............con 'Ê thỏƠy mơnh có lỏằ-i bao nhiêu, ko nhỏằ> nhà nhặ mơnh tặỏằYng khi ỏằY nặĂi xa, con chỏằ? thỏƠy giỏưn mơnh vơ lỏĂi nhỏằ> 1 ng` khĂc mỏạ à. Và nhỏằ> 'ỏn ng` 'ó thơ lỏĂi thặỏằng xuyên quĂ vơ ng` 'ó luôn xuỏƠt hiỏằ?n khi con nghâ vỏằ gia 'ơnh, nghâ vỏằ mỏằi ng` trong nhà, viỏằfn vông phỏÊi không mỏạ, nhặng con biỏt làm sao, tỏƠt cỏÊ có thỏằf chỏằ? là ỏÊo tặỏằYng, phạ phiỏm, con biỏt 'ó ko phỏÊi là Yêu, chỏằ yêu ko thỏằf nhặ vỏưy nhặng nhỏằng gơ con cỏÊm nhỏưn thơ nó lỏĂi ko phỏÊi là thỏằâ thoĂng qua, rung cỏÊm, làm sao có thỏằf khi nó 'Ê theo con bao nhiêu nfm nay, thỏằi gian là dài vỏằ>i cuỏằTc 'ỏằi con ng` nhặng câng ngỏn khi ng` ta còn sỏằ'ng nhiỏằu. Có thỏằf vỏằ sau con sỏẵ chỏằ? còn lỏĂi kỏằã niỏằ?m nhặng nhỏằng gơ con 'Ê làm, 'Ê trỏÊi qua thơ ko bao giỏằ là viỏằfn vông 'Âu mỏạ à, vỏằ>i con là vỏưy, con là con bâ bỏÊo thỏằĐ và ặặĂng bặỏằ>ng mà, ko bao giỏằ chỏằn hặĂn chỏằ? 'ỏằf lỏƠy cĂi nhỏằ hặĂn mà mơnh ham thưch.
    õ?Ư.Khi nghâ vỏằ gia 'ơnh thơ con hiỏằfu rỏng mơnh còn quĂ thiỏu trĂch nhiỏằ?m, nhiỏằu khi quĂ ưch kỏằã cho riêng mơnh, cho nhỏằng ham thưch, cho nhỏằng niỏằm say mê, cho cỏÊ nhỏằng tơnh cỏÊm cỏằĐa riêng. Ngày mỏạ 'ỏằc và nói rỏng hiỏằfu tỏĂi sao con lỏĂi sa sút trong nfm 'ó, con 'Ê hiỏằfu 'ó là suy nghâ 'ặĂn giỏÊn cỏằĐa mỏạ, cỏằĐa mỏằTt ng` mỏạ vỏằ>i 1 'ỏằâa con mỏằ>i lỏằ>n nhặng 'Âu chỏằ? có vỏưy, nfm trặỏằ>c 'ó con 'Ê hỏằc rỏƠt tỏằ't câng vơ chuyỏằ?n 'ó mỏạ à, thỏ có trĂi ngặỏằÊc ko nhỏằ?, vỏưy 'ỏƠy, con 'Ê bfn khofn nhiỏằu và rỏằ"i tỏằ dỏn vỏãt mơnh vơ mơnh ko dỏằât khỏằi nhỏằng thỏằâ thỏằc tỏ có lỏẵ là ko hiỏằ?n thỏằc, cỏằâ theo 'uỏằ.i nhỏằng thỏằâ chặa cỏĐn thiỏt 'ỏn 'ỏằf bỏằ lỏĂi sau nhỏằng trĂch nhiỏằ?m mà bỏÊn thÂn con có thỏằf hoàn thành tỏằ't.
    Nỏu 'ỏằc nhỏằng 'iỏằu con viỏt, mỏạ sỏẵ lo lỏm nhỏằ?, con lỏĂi suy nghâ lung tung rỏằ"i nhặng con câng 'Ê lỏằ>n mà, con ko thỏằf phỏằƠ lòng tin cỏằĐa bao nhiêu ng` 'Âu, con chỏằ? cỏĐn 1 khoỏÊng lỏãng cho riêng mơnh, 'ỏằf trút lòng nhỏằng gơ thỏ** kưn nhỏƠt, 'ỏằf rỏằ"i quay ra vỏằ>i cuỏằTc 'ỏằi lỏĂi tặặĂi cặỏằi và 'ỏĐy sỏằâc sỏằ'ng, bặỏằ>c tiỏp nhỏằng bặỏằ>c chông gai, bặỏằ>c 'i 'ỏằf hoàn thành sỏằâ mỏằ?nh mà cỏÊ cuỏằTc 'ỏằi không bao giỏằ hỏt cỏằĐa chưnh con, cho bỏÊn thÂn con và 'ỏằf xoĂ 'i nhỏằng lo lỏng cỏằĐa cha mỏạ dành cho 'ỏằâa con còn nhiỏằu dỏĂi dỏằTt này.
    Sỏẵ có lỏằ-i vỏằ>i 1 ng` vơ nhỏằ> 'ỏn 1 ng`, thỏưt sỏằ 'au lòng, vơ thỏ mà mơnh vỏôn nói, cỏĐn thỏằi gian cho tỏƠt cỏÊ. Mơnh ko biỏt rỏng có thỏằf quên hay không hay chỏằ? là cỏằ' quên 'ỏằf thêm nhỏằ>, nhỏằ> nhỏằng Ănh mỏt nỏằƠ cặỏằi, nhỏằ> hơnh nhỏằ> ỏÊnh, nhỏằ> 'ỏn mỏằâc 'au lòng vơ cỏằâ nghâ vỏằ món quà 'ó, nhỏằ> 'ỏằf rỏằ"i tiỏc nuỏằ'i vơ mơnh 'Ê ko 'ỏằĐ dâng cỏÊm làm 'iỏằu mơnh muỏằ'n làm, cho dạ chỏằ? cỏĐn vài bặỏằ>c chÂn chỏằâ 'Âu có gơ khó khfn 'Âu
  8. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    ..... Hà Nội lại có một đêm mưa.....đi trong màn mưa mà thấy lạnh quá, lạnh buốt đôi tay và cả chân nữa chứ...... Hôm qua bất ngờ quá, nhận được mail của bạn.....lâu lắm rồi còn gì...được biết bạn mọi chuyện vẫn tốt, vẫn khoẻ, vẫn học tốt, có một người bạn trai tốt...tôi thấy mừng cho bạn....Tôi luôn tự nhủ với mình, điều giá trị nhất mà tôi có được là tình bạn. Ngoài gia đình ra thì bạn bè luôn là điều quý nhất của tôi trong cuộc đời này....Vì tôi ít bạn nên tất cả những người bạn mà tôi có được thì tôi luôn trân trọng và cố gắng giữ gìn tình bạn thiêng liêng đó....Bạn bè với nhau, có thể nói thẳng ra rằng chưa hiểu nhau hết nhưng có thể giúp đỡ nhau những lúc khó khăn, những lúc vui buồn- có đúng không....?.....?......
    .....Tại sao trời cứ mưa? Mưa thường đem đến nhiều nỗi buồn và nhiều nỗi nhớ.....nhớ cực kỳ lãng mạn....buồn cực kỳ sâu lắng....Tôi rất thích có được những đêm nằm nghe mưa...những giọt mưa rơi đều trên mái hiên nhà hàng xóm. Những giọt mưa rơi....cái điệp khúc đó như vô tận, đôi khi buồn đến nao lòng....buồn vì cuộc đời...buồn vì lòng người.....Trong đêm mưa man mác hơi lạnh, ngay lúc này đây tôi cảm thấy một khoảng trống mênh mang.........
  9. mrcohu

    mrcohu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/12/2007
    Bài viết:
    454
    Đã được thích:
    0
    ngày hôm qua!
    đã bao h 1 mình trong căn phòng trống tự bảo mình thất bại sẽ giúp cho nó có thêm quyết tâm, rồi thì ngày hôm nay lại thêm 1 vài cái thất bại nữa, càng buồn hơn đó là sự bất công, sự tắc trách cẩu thả của 1 số người mà mình luôn tôn trọng, chẳng khác gì " voi cắn áo rách", đường đời là thế, tuy ngắn mà thật dài, tuy dài mà nhiều lúc thấy vụt qua nhanh quá. Khi 1 đứa trẻ bỗng 1 ngày nhận ra mình phải lớn nhanh hơn so với quá trình phát triển tự nhiên của tạo hóa vì hoàn cảnh vì mưu sinh, vì 1 tương lai cho mình và cho những người thân đỡ khổ, khi bỗng 1 ngày nó cảm thấy không còn ai để dựa vào khi nó thất bại, khi nỗi buồn là cảm giác trống rỗng, không tâm sự, không oán thán, vì đó như là 1 phần tất yếu của cuộc đời nó. Rồi lại đứng dậy, lại đi tiếp và rồi lại thất bại, nó mông lung tự hỏi, phải chăng cuộc đời này quá bạc, có những người thì có nhiều, có tình cảm, có tinh thần, có vật chất. Có nhiều người thì có ít hơn 1 tí, có tình cảm nhưng không có vật chất, hoặc có vật chất nhưng không có tình cảm. Còn nó, hay giống như bao nhiêu người liệu có giống nó, không tình cảm, không vật chất, không bạn bè và 1 mình giữa thành phố rộng lớn!
  10. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Ngày xưa bên dòng sông, đìu hiu ngôi nhà tranh, thấp thoáng dáng của em hiền.
    Nhà tôi ngay làng bên, tìm sang thăm làm quen, phút chốc nghe lòng yêu mến.
    Em xinh tươi hồn nhiên tuổi trăng tròn, tiếng nói trong như suối ngàn.
    Ngày tháng, hạnh phúc, bên tình yêu.
    Mùa đông đang tàn phai, mùa xuân đang tìm đến, tiếng pháo khiến tôi đau lòng.
    Ngày vu quy thật vui, nàng theo chân người ta, tiễn bước nghe lòng tan nát.
    Em mang theo tình tôi bước theo chồng, nuốt đắng nghe đau nhói lòng.
    Ngày tháng, tình chết theo người yêu.
    Ngồi mong nhớ, hỡi em giờ ở đâu ?
    Anh còn ngồi nơi đây đang mong chờ em quay bước.
    Ngồi mong nhớ, vết thương lòng khó phai.
    Xin được làm mây bay lang thang tìm hơi ấm của giấc mơ ngày xưa.
    ---------
    Vậy là em đã xa thật rồi....em đã là vợ người ta...ở một nơi xa xôi.......Em có gọi điện bảo mời anh qua chung vui với em ngày hôm qua...và hôm nay em đón dâu.....anh cứ nghĩ đâu em đùa, ngày cá tháng tư mà......Nhưng......hôm nay ngày cưới của em....một người bạn của 2 đứa hỏi "Sao không đi dự đám cưới em à...?..."...Vội vàng chạy đến với hy vọng được nhìn em một lần nữa.....nhưng đã muộn....em đã lên xe dâu trong làn mưa.....còn tôi đi trong mưa buồn......
    Được peacefulsea sửa chữa / chuyển vào 13:33 ngày 02/04/2009

Chia sẻ trang này