1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

viết cho những ngày xưa

Chủ đề trong 'ĐH Dân lập Hải Phòng - DHP Club' bởi ngoisaocodon20985, 09/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. huong_duong

    huong_duong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    621
    Đã được thích:
    0
    [/size=5 mẹ kính yêu
    con biết mẹ lo cho con nhiều lắm nhất là những lúc mẹ nhìn con ,cái ánh mắt đó .....tự dưng con thấy sợ.....con chẳng biết từ bao giờ con con lảng tránh khi phải nhìn vào mắt mẹ .Con luôn tỏ ra là đứa vô tâm và ko lo nghĩ ,con giấu những giọt nước mắt buồn sau lưng mẹ ,cố làm mình vui mỗi khi trở về nhà.....những suy nghĩ ngổn ngang ,tự dằn vặt mình mỗi khi có chuyện ....con chưa bao giờ bày tỏ với mẹ chuyện gì nhất là chuyện tình cảm ,con cảm thấy như bị dồn nén ...con chán ghét tất cả ... tự mình làm khổ mình ,làm khổ mọi người .... mẹ biết con có chị nên chắc cũng an tâm ....con thương mẹ nhưng ko biết phải làm những gì ....con muốn ngồi trong lòng mẹ mà rủ rỉ như lúc bé ấy nhưng con ko có đủ can đảm .....con sao vậy mẹ .......
  2. trinhvutruonggiang

    trinhvutruonggiang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/11/2002
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Ngày ấy chúng tôi còn trẻ lắm. Nhóm 4 người chúng tôi - Một gái ba trai - là những học sinh nổi bật của lớp. Chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp bên nhau, cùng học hành, cùng vui chơi và cùng ... nghịch ngợm.
    Quãng đời học sinh lặng lẽ trôi qua và tình yêu đã đến khi chúng tôi bước vào đại học. Tình yêu giữa em và một người trong nhóm - tạm gọi là người thứ nhất- được hai người còn lại tán thành và ủng hộ.
    Chúng tôi vẫn là bộ tứ khắng khít cho đến khi người thứ nhất vượt biên và định cư ở nước ngoài. Những lá thư thương nhớ cứ vơi dần và em đã tuyệt vọng khi được tin người ta đã có người yêu nơi xứ lạ. Chúng tôi, hai kẻ còn lại, trở thành nguồn an ủi cho em. Em buồn lắm và muốn quên. Thường thường chúng tôi đi chơi cả ba, nhưng cũng có khi em đi chơi với từng người một.
    Những buổi đi chơi như thế kéo dài suốt mấy năm đại học và đến một lúc, chúng tôi giật mình nhận ra mình đã vướng vào chữ "yêu". Hai chàng trai yêu một người con gái và người con gái phải chọn một. Người em chọn không phải là tôi. Họ yêu nhau nhưng không dám công khai cho tôi biết. Họ sợ tôi buồn, tôi đau khổ. Vì dù sao chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau. Và em, mỗi khi tôi buồn, đều quan tâm lo lắng. Em lo lắng sợ tôi đau khổ vì biết họ yêu nhau.
    Như thường gặp trong các tam giác ma quái của tình yêu, tôi đã ra đi vì không thể kéo dài mãi tình trạng này. Không hờn trách, không oán giận vì thật ra không có gì để mà hờn trách, oán giận. Tại một thành phố biển, tôi lao vào công việc. Tôi muốn lập gia đình để ổn định cuộc sống và quan trọng hơn, để quên. Vài cuộc tình đã trôi qua nhưng tất cả chẳng đi đến đâu. Chỉ bởi vì tôi không thể nào trao trọn trái tim cho người yêu. Mà có lẽ, tôi cũng chẳng còn trái tim của riêng mình để trao cho bất kỳ ai nữa. Trái tim tôi đã dành riêng cho em rồi!
    Như một định mệnh, do yêu cầu công việc, tôi phải trở về công tác tại cái thành phố mà tôi đã chạy trốn. Họ đã có một đứa con kháu khỉnh và đang sống rất hạnh phúc. Mọi việc tưởng đã an bài cho đến khi chồng em - bạn tôi - chết do tai nạn xe cộ. Tôi xuất hiện và một lần nữa trở thành nguồn an ủi em.
    Bây giờ tôi là kẻ còn lại duy nhất trong ba kẻ trai trẻ xưa kia. Tưởng không có gì có thể ngăn cản được em và tôi đến với nhau. Và tôi biết, em cũng rất mong điều đó xảy ra. Nhưng tôi đã không thể vượt qua chính mình. Ý nghĩ tôi là người sau chót em chọn, cộng với những nỗi đau tinh thần mà tôi đã chịu đựng gần mười năm qua cứ dày vò khiến tôi trở nên ác độc, ác độc với em và ác độc với cả mình. Giờ đây em vẫn một mình nuôi con, và tôi, vẫn một mình cô độc. Tôi không biết ai có lỗi trong việc này, có lẽ kẻ có lỗi là trái tim của tôi. Ôi! Trái tim ích kỷ của tôi!
  3. trinhvutruonggiang

    trinhvutruonggiang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/11/2002
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Ngày ấy chúng tôi còn trẻ lắm. Nhóm 4 người chúng tôi - Một gái ba trai - là những học sinh nổi bật của lớp. Chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp bên nhau, cùng học hành, cùng vui chơi và cùng ... nghịch ngợm.
    Quãng đời học sinh lặng lẽ trôi qua và tình yêu đã đến khi chúng tôi bước vào đại học. Tình yêu giữa em và một người trong nhóm - tạm gọi là người thứ nhất- được hai người còn lại tán thành và ủng hộ.
    Chúng tôi vẫn là bộ tứ khắng khít cho đến khi người thứ nhất vượt biên và định cư ở nước ngoài. Những lá thư thương nhớ cứ vơi dần và em đã tuyệt vọng khi được tin người ta đã có người yêu nơi xứ lạ. Chúng tôi, hai kẻ còn lại, trở thành nguồn an ủi cho em. Em buồn lắm và muốn quên. Thường thường chúng tôi đi chơi cả ba, nhưng cũng có khi em đi chơi với từng người một.
    Những buổi đi chơi như thế kéo dài suốt mấy năm đại học và đến một lúc, chúng tôi giật mình nhận ra mình đã vướng vào chữ "yêu". Hai chàng trai yêu một người con gái và người con gái phải chọn một. Người em chọn không phải là tôi. Họ yêu nhau nhưng không dám công khai cho tôi biết. Họ sợ tôi buồn, tôi đau khổ. Vì dù sao chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau. Và em, mỗi khi tôi buồn, đều quan tâm lo lắng. Em lo lắng sợ tôi đau khổ vì biết họ yêu nhau.
    Như thường gặp trong các tam giác ma quái của tình yêu, tôi đã ra đi vì không thể kéo dài mãi tình trạng này. Không hờn trách, không oán giận vì thật ra không có gì để mà hờn trách, oán giận. Tại một thành phố biển, tôi lao vào công việc. Tôi muốn lập gia đình để ổn định cuộc sống và quan trọng hơn, để quên. Vài cuộc tình đã trôi qua nhưng tất cả chẳng đi đến đâu. Chỉ bởi vì tôi không thể nào trao trọn trái tim cho người yêu. Mà có lẽ, tôi cũng chẳng còn trái tim của riêng mình để trao cho bất kỳ ai nữa. Trái tim tôi đã dành riêng cho em rồi!
    Như một định mệnh, do yêu cầu công việc, tôi phải trở về công tác tại cái thành phố mà tôi đã chạy trốn. Họ đã có một đứa con kháu khỉnh và đang sống rất hạnh phúc. Mọi việc tưởng đã an bài cho đến khi chồng em - bạn tôi - chết do tai nạn xe cộ. Tôi xuất hiện và một lần nữa trở thành nguồn an ủi em.
    Bây giờ tôi là kẻ còn lại duy nhất trong ba kẻ trai trẻ xưa kia. Tưởng không có gì có thể ngăn cản được em và tôi đến với nhau. Và tôi biết, em cũng rất mong điều đó xảy ra. Nhưng tôi đã không thể vượt qua chính mình. Ý nghĩ tôi là người sau chót em chọn, cộng với những nỗi đau tinh thần mà tôi đã chịu đựng gần mười năm qua cứ dày vò khiến tôi trở nên ác độc, ác độc với em và ác độc với cả mình. Giờ đây em vẫn một mình nuôi con, và tôi, vẫn một mình cô độc. Tôi không biết ai có lỗi trong việc này, có lẽ kẻ có lỗi là trái tim của tôi. Ôi! Trái tim ích kỷ của tôi!
  4. chang_trai_tinh_nghich_LA

    chang_trai_tinh_nghich_LA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2003
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    Thế là lại thêm một năm nữa trôi qua, thời gian sao trôi nhanh như gió thoảng, tôi còn nhớ mới hôm nào mẹ dắt tay đến trường, vừa đi vừa khóc, mà hôm nay đã là du học sinh ở ngôi trường naỳ. Mới hôm nào trái tim lần đầu tiên loạn nhịp, mà hôm nay tim tôi đã chai mòn. Nhìn lại ngày hôm qua, tôi không có gì luyến tiếc, nếu có chăng cũng chỉ là những ước mơ ngu ngốc mà tôi đã cố đeo đuổi, và nhìn đến chặng đường tương lai, đó là cả một con đường dài mà tôi phải đi qua. Trong những lời tâm sự của mẹ, tôi nhìn thấy sự lo lắng yêu thương của mẹ, dù là nghiêm khắc đến ngột ngạt, nhìn lại chị tôi, chị luôn vui cười nhưng trong lòng chỉ toàn là đỗ vỡ, nhìn lại em tôi ấm êm với ba mẹ nhưng rồi tương lai em sẽ thế naò? Đôi khi tôi muốn tự mình lo cho cả gia đình tôi, nhưng hiện tại thì vẫn không thể. Mẹ ơi, mẹ biết con đã lo lắng thế nào khi con ra đi không? Chị ơi có biết em thương chị bao nhiêu khi nghe chuyện của chị không? Mà anh em có biết chị thương em thế nào không? Năm mới tới rồi, vậy mà gia đình tôi mỗi người một nơi, chỉ vì mẹ muốn các con tự đứng được trên đôi chân của mình, nhưng mẹ ơi, dù là con người cứng rắn thế nào đi nữa thì cũng có lúc mềm yếu, huống chi con lại là con út cưng của mẹ, là lần đầu tiên xa nhà, lúc này là lúc con cảm thấy muốn gục ngã, nhưng con sẽ cố gắng hơn, đừng thất vọng về con mẹ nhé
  5. chang_trai_tinh_nghich_LA

    chang_trai_tinh_nghich_LA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2003
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    Thế là lại thêm một năm nữa trôi qua, thời gian sao trôi nhanh như gió thoảng, tôi còn nhớ mới hôm nào mẹ dắt tay đến trường, vừa đi vừa khóc, mà hôm nay đã là du học sinh ở ngôi trường naỳ. Mới hôm nào trái tim lần đầu tiên loạn nhịp, mà hôm nay tim tôi đã chai mòn. Nhìn lại ngày hôm qua, tôi không có gì luyến tiếc, nếu có chăng cũng chỉ là những ước mơ ngu ngốc mà tôi đã cố đeo đuổi, và nhìn đến chặng đường tương lai, đó là cả một con đường dài mà tôi phải đi qua. Trong những lời tâm sự của mẹ, tôi nhìn thấy sự lo lắng yêu thương của mẹ, dù là nghiêm khắc đến ngột ngạt, nhìn lại chị tôi, chị luôn vui cười nhưng trong lòng chỉ toàn là đỗ vỡ, nhìn lại em tôi ấm êm với ba mẹ nhưng rồi tương lai em sẽ thế naò? Đôi khi tôi muốn tự mình lo cho cả gia đình tôi, nhưng hiện tại thì vẫn không thể. Mẹ ơi, mẹ biết con đã lo lắng thế nào khi con ra đi không? Chị ơi có biết em thương chị bao nhiêu khi nghe chuyện của chị không? Mà anh em có biết chị thương em thế nào không? Năm mới tới rồi, vậy mà gia đình tôi mỗi người một nơi, chỉ vì mẹ muốn các con tự đứng được trên đôi chân của mình, nhưng mẹ ơi, dù là con người cứng rắn thế nào đi nữa thì cũng có lúc mềm yếu, huống chi con lại là con út cưng của mẹ, là lần đầu tiên xa nhà, lúc này là lúc con cảm thấy muốn gục ngã, nhưng con sẽ cố gắng hơn, đừng thất vọng về con mẹ nhé
  6. nhim20

    nhim20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    2.019
    Đã được thích:
    0
    Tuổi thơ của tôi không đẹp như mọi người , không được cưng chiều như mọi người .
    Từ bé chỉ biết ốm với đau , đã ai 3 - 4 tuổi mà ngày nào cũng phải tiêm, suốt mấy tháng liền , chân tay teo tóp lại . Trông ma chẳng ra ma , người thì chẳng khác bộ xương . Mỗi lần ông bác sĩ già vẫn chăm sóc sức khoẻ cho ông bà ngoại , l࠭ỗi lần k굠khࠣhui v௠gầm giường chốn . Mấy thᮧ liền như vậy , chắc v젬ẽ đ b⹠giờ tr??????t??????hẳng bao giờ b鯠được lꮠvࠣũng v젴hế b⹠giờ chẳng sợ tiꭠnữa . Thậm ch???h??? thi thấy bᣠsĩ cắm c᩠xy lanh to đvf???y m쮨 .
    Tôi được may mắn khi được sinh ra trong 1 gia đình có nề nếp , không bao giờ chuyện chiều chuộng bất cứ 1 đứa trẻ nào.Từ bé chỉ chơi 1 mình . Sự có mặt của chị gái tôi khiên tôi mờ nhạt trước mọi người . Mọi người vẫn so sánh 2 chị em , 1 là thiên thần và 1 là ác quỷ , Tôi vẫn chỉ thui thủi 1 mình ,chẳng bao giờ nói chuyện với ai , chẳng bao giờ nghịch gợm . Cho đến khi bắt đầu đi học ,thì dường như sự quậy phá trong tôi bắt đầu . Bắt nạt tất cả những đứa trẻ cùng tuổi .......... chuyên gia nghịch ngầm .
    Tôi chẳng biết có ai để ý đến tôi không nữa và tôi cũng chẳng để ý đến ai . Cứ việc mình ,mình làm ...........
    Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ trẻ con . Lớn lên thì mới thấy , tình cảm của bố mẹ dành cho tôi rất nhiều , mặc dù chẳng bao giờ bố khen tôi, vì bố có thể làm được tất cả mọi việc trong khi tôi thì làm việc gì cũng chỉ ở mức bình thường . Bố dạy tôi tất cả mọi thứ từ cái nhỏ nhất , nhưng đến giờ trình độ của tôi cũng chỉ ở mức trung bình khá . Chỉ có nấu ăn là khá nhất , nhưng so với cả nhà thì vẫn là " út " nhất [:D] dù sao thì cũng hơn nhiều người về mặt này . Chẳng bao giờ tôi tâm sự với bố điều gì , mọi chuyện của mình đều tự giải quyết lấy ( vẫn như hồi nhỏ ) . Tôi yêu bố rất nhiều nhưng chẳng biết thể hiện nó ra bằng cách nào . Đã có thời gian bố đi làm xa nhà , mỗi tháng bố về chưa được 1 ngày ( từ chiều tối hôm trước , sáng hôm sau đã đi rồi ) Gặp bố mà tôi không nói được gì cả , bố thì vẫn hỏi tình hình học hành của tôi , hỏi mọi thứ , bố hỏi gì thì trả lời ấy , không nói gì thêm ........... Tôi rất muốn nói với bố 1 câu : Con yêu Bố
  7. nhim20

    nhim20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    2.019
    Đã được thích:
    0
    Tuổi thơ của tôi không đẹp như mọi người , không được cưng chiều như mọi người .
    Từ bé chỉ biết ốm với đau , đã ai 3 - 4 tuổi mà ngày nào cũng phải tiêm, suốt mấy tháng liền , chân tay teo tóp lại . Trông ma chẳng ra ma , người thì chẳng khác bộ xương . Mỗi lần ông bác sĩ già vẫn chăm sóc sức khoẻ cho ông bà ngoại , l࠭ỗi lần k굠khࠣhui v௠gầm giường chốn . Mấy thᮧ liền như vậy , chắc v젬ẽ đ b⹠giờ tr??????t??????hẳng bao giờ b鯠được lꮠvࠣũng v젴hế b⹠giờ chẳng sợ tiꭠnữa . Thậm ch???h??? thi thấy bᣠsĩ cắm c᩠xy lanh to đvf???y m쮨 .
    Tôi được may mắn khi được sinh ra trong 1 gia đình có nề nếp , không bao giờ chuyện chiều chuộng bất cứ 1 đứa trẻ nào.Từ bé chỉ chơi 1 mình . Sự có mặt của chị gái tôi khiên tôi mờ nhạt trước mọi người . Mọi người vẫn so sánh 2 chị em , 1 là thiên thần và 1 là ác quỷ , Tôi vẫn chỉ thui thủi 1 mình ,chẳng bao giờ nói chuyện với ai , chẳng bao giờ nghịch gợm . Cho đến khi bắt đầu đi học ,thì dường như sự quậy phá trong tôi bắt đầu . Bắt nạt tất cả những đứa trẻ cùng tuổi .......... chuyên gia nghịch ngầm .
    Tôi chẳng biết có ai để ý đến tôi không nữa và tôi cũng chẳng để ý đến ai . Cứ việc mình ,mình làm ...........
    Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ trẻ con . Lớn lên thì mới thấy , tình cảm của bố mẹ dành cho tôi rất nhiều , mặc dù chẳng bao giờ bố khen tôi, vì bố có thể làm được tất cả mọi việc trong khi tôi thì làm việc gì cũng chỉ ở mức bình thường . Bố dạy tôi tất cả mọi thứ từ cái nhỏ nhất , nhưng đến giờ trình độ của tôi cũng chỉ ở mức trung bình khá . Chỉ có nấu ăn là khá nhất , nhưng so với cả nhà thì vẫn là " út " nhất [:D] dù sao thì cũng hơn nhiều người về mặt này . Chẳng bao giờ tôi tâm sự với bố điều gì , mọi chuyện của mình đều tự giải quyết lấy ( vẫn như hồi nhỏ ) . Tôi yêu bố rất nhiều nhưng chẳng biết thể hiện nó ra bằng cách nào . Đã có thời gian bố đi làm xa nhà , mỗi tháng bố về chưa được 1 ngày ( từ chiều tối hôm trước , sáng hôm sau đã đi rồi ) Gặp bố mà tôi không nói được gì cả , bố thì vẫn hỏi tình hình học hành của tôi , hỏi mọi thứ , bố hỏi gì thì trả lời ấy , không nói gì thêm ........... Tôi rất muốn nói với bố 1 câu : Con yêu Bố
  8. an_an_an

    an_an_an Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2002
    Bài viết:
    3.326
    Đã được thích:
    0
    .......Từ be bé đã biết rung rung động gồi mới hãi chứ....Hồi mẫu giáo nhớn đã bị 1 tên thò lò mũi xanh biết tình cảm......Nhưng akay là tên ấy bảo :"Mày chỉ là con vịt con xấu xí".Ngỡ ngàng và cay đắng...Từ ấy đi ko dám nhìn ai,đầu lúc nào cũng cúi gằm.....Bé thì chưa biết đến chữ nhục nhưng cũng đã làm quen với 2 từ xấu hổ.....Nếu như là bây giờ thì sẽ ko bao giờ có chuyện để bất cứ 1 ai đó nói với mình bằng cái giọng như thế......Sau nghĩ lại thấy tại sao mình căm cái tính nhút nhát của mình thế???Tại sao hồi ấy mình lại im lặng mà bỏ đi như đồng tình với câu nói của tên ấy như thế?......Giờ!Khi mà đã lớn,đã có gì đó va chạm với đời sống,mới biết rằng đối với người con gái sắc đẹp là ko thể thiếu,nhưng nếu chỉ có nó ko thôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả.....Ông trời ko vô lý khi ban cho mình như thế.....Ông muốn mình là Nữ hoàng,vì xấu mà được yêu thì là Nữ Hoàng mà......Ý nghĩ và câu chuyện này tưởng đã nằm chôn chặt trong lòng nhưng ko hiểu sao giờ nó lại được lôi lên.....Nó như 1 vết sẹo nhắc nhở mình phải sống sao cho có ý nghĩa......
    ....Sáng ăn chưa đủ..Tranh thủ ăn trưa...Tối ăn vừa vừa...Đêm về ăn tiếp..[​IMG]....
  9. an_an_an

    an_an_an Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2002
    Bài viết:
    3.326
    Đã được thích:
    0
    .......Từ be bé đã biết rung rung động gồi mới hãi chứ....Hồi mẫu giáo nhớn đã bị 1 tên thò lò mũi xanh biết tình cảm......Nhưng akay là tên ấy bảo :"Mày chỉ là con vịt con xấu xí".Ngỡ ngàng và cay đắng...Từ ấy đi ko dám nhìn ai,đầu lúc nào cũng cúi gằm.....Bé thì chưa biết đến chữ nhục nhưng cũng đã làm quen với 2 từ xấu hổ.....Nếu như là bây giờ thì sẽ ko bao giờ có chuyện để bất cứ 1 ai đó nói với mình bằng cái giọng như thế......Sau nghĩ lại thấy tại sao mình căm cái tính nhút nhát của mình thế???Tại sao hồi ấy mình lại im lặng mà bỏ đi như đồng tình với câu nói của tên ấy như thế?......Giờ!Khi mà đã lớn,đã có gì đó va chạm với đời sống,mới biết rằng đối với người con gái sắc đẹp là ko thể thiếu,nhưng nếu chỉ có nó ko thôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả.....Ông trời ko vô lý khi ban cho mình như thế.....Ông muốn mình là Nữ hoàng,vì xấu mà được yêu thì là Nữ Hoàng mà......Ý nghĩ và câu chuyện này tưởng đã nằm chôn chặt trong lòng nhưng ko hiểu sao giờ nó lại được lôi lên.....Nó như 1 vết sẹo nhắc nhở mình phải sống sao cho có ý nghĩa......
    ....Sáng ăn chưa đủ..Tranh thủ ăn trưa...Tối ăn vừa vừa...Đêm về ăn tiếp..[​IMG]....
  10. 862000

    862000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Tại sao phải nhục?Tại sao phải xấu hổ?Thật suy nghĩ quá nông cạn.

Chia sẻ trang này