1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho những người tôi yêu!!!

Chủ đề trong 'Cần Thơ' bởi ngoisaotimban, 14/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bocautrang116

    bocautrang116 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    PHÂN LOẠI TÌNH YÊU
    Có nhiều cách xếp loại tình yêu, nhưng ở đây người ta chia tình yêu ra làm ba loại có vẻ hợp lý nhất và hạnh phúc của mỗi người tùy thuộc vào loại tình yêu mà người đó theo đuổi.
    1.Tình yêu "nếu"
    Ðây là loại tình yêu chúng ta nhận được nếu chúng ta đáp ứng một số đòi hỏi nào đó. Nếu anh thành công và có địa vị trong xã hội, tôi sẽ yêu anh; Nếu anh có thể trở thành một người chồng lý tưởng, tôi sẽ là người vợ trung thành của anh; Nếu con ngoan, cha sẽ yêu con. Là loại tình yêu thông thường nhất và có lẽ nhiều người không biết tình yêu nào khác ngoài loại tình yêu nếu này. Ðây là tình yêu ràng buộc, có điều kiện và động lực thúc đẩy nó là lòng ích kỷ.
    Hình thức thấp nhất của loại tình yêu nếu phơi bày nhan nhản trong cuộc sống. Có quá nhiều cô gái rơi vào bi kịch của loại tình yêu này. Nếu em thỏa mãn những đòi hỏi của anh thì anh yêu em (dĩ nhiên nó được hót dưới hình thức những câu nói hay ho khác).
    Nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ khi xây dựng trên tình yêu nếu. Cô dâu và chú rể không yêu nhau bằng tình yêu chân thật, đặt căn bản trên nhân cách của mỗi người mà chỉ yêu qua những hình ảnh rực rỡ, mộng mơ mà họ hy vọng về nhau. Khi ảo ảnh tan biến, sự thật không được như mong ước thì tình yêu ấy bỗng biến thành sự thù ghét.
    2. Tình yêu "vì"
    Trong tình yêu vì, người ta được yêu vì một lý do nào đó. Người được yêu phải có những giá trị hay những điều kiện phù hợp với những tiêu chuẩn của người ********. Anh yêu em vì em đẹp, em yêu anh vì anh đặc biệt hơn những người khác, anh nổi tiếng, anh giàu có... , tôi yêu anh vì anh bảo đảm đời sống cho tôi... Có thể chúng ta cười những câu nói như thế, nhưng chính chúng ta cũng vậy, đa số chúng ta yêu một người vì ta tìm thấy nơi người đó những điểm đặc biệt đáng yêu hay vì người ấy đã chiếm được tình yêu của chúng ta bằng một cách nào đó. Có lẽ chúng ta thích loại tình yêu vì hơn loại tình yêu nếu. Bởi tình yêu nếu đòi hỏi chúng ta phải luôn luôn cố gắng để giữ đúng tiêu chuẩn hoặc đáp ứng được yêu cầu của người yêu nên người được yêu cảm thấy mệt mỏi, khổ sở. Trái lại, nếu được yêu vì những đặc điểm sẵn có trong bản thân mình thì bao giờ cũng dễ dàng hơn, vì chúng ta không phải cố gắng nhiều để giữ tình yêu đó.
    Tuy nhiên, người nhận được loại tình yêu vì chẳng bao lâu sẽ thấy mình chẳng khác gì người nhận được tình yêu nếu. Vì thiếu sự bảo đảm bởi ba lý do sau : sự cố gắng và ganh đua không ngừng để trông giữ tình yêu khi có những nhân vật khác có cùng phẩm chất như ta nhưng đáng yêu hơn ta xuất hiện ; nó làm ta lo sợ rằng ta không thật là người đáng yêu như người yêu của ta thường tưởng do nhân cách của con người luôn có tính cách hai mặt, mặt tốt bày tỏ cho mọi người thấy, mặt chưa tốt chỉ một mình ta biết ; lý do thứ ba là chúng ta sợ chúng ta sẽ thay đổi và không còn đáng yêu như hiện tại (ví dụ bạn được yêu vì bạn đẹp, nhưng khi sắc đẹp không còn thì tình yêu đó cũng biến mất).
    3. Tình yêu "mặc dù"
    Tình yêu này khác hẳn tình yêu nếu. Nó không có điều gì ràng buộc, cũng không đòi hỏi hay trông mong một điều gì cả. Tình yêu này cũng khác tình yêu vì, vì nó không phát sinh từ những đặc điểm quyến rũ nơi người được yêu. Một người dù xấu xí, nghèo hèn nhất trên đời cũng có thể được yêu khi người ấy gặp tình yêu mặc dù. Người ấy không chịu áp lực bị trông mong nào cả, cũng không cần phải ganh đua, lo sợ để giữ gìn những ưu thế của mình mới giữ được người yêu. Người ấy nhận được tình yêu chỉ vì người ấy được yêu. Dù có lỗi lầm, dốt nát, xấu xa hay độc ác, người ấy vẫn được yêu.
    Ðây là loại tình yêu mà chúng ta vẫn mòn mỏi khao khát bởi sự chân thật, sâu đậm và tính bất vụ lợi của nó. Dù bạn có nhận thức được tình yêu này hay không, nó vẫn rất quan trọng đối với bạn : quan trọng hơn cả thức ăn, nước uống, tài sản, công danh, gia đình, nhà cửa... Nó là cái neo giữ bạn với cuộc sống. Sở dĩ bạn sống được vì bạn đang nhận được một phần của tình yêu mặc dù (biểu hiện nhiều ở tình yêu cha mẹ dành cho con cái) hoặc là vì bạn vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được tình yêu này. Tuy nhiên, trong đời thực không dễ tìm được một tình yêu mặc dù trọn vẹn, vì chúng ta ai cũng trông mong nhận được tình yêu ấy nơi kẻ khác, mà ta lại thường chỉ gửi đi loại tình yêu nếu và vì.
    Trong thực tế, những tình yêu có thể tồn tại lâu bền chính là sự kết hợp của cả 3 loại tình yêu trên. Tình yêu sẽ bền vững nếu hai chúng ta biết hy sinh, thương yêu và hiểu nhau. Tình yêu chúng ta sẽ bền vững vì hai chúng ta đều biết nghĩ đến tương lai và biết chuẩn bị cho nó. Tình yêu chúng ta sẽ mãi bền vững mặc dù hai chúng ta có nhiều điểm khác biệt, ?
    Xin gửi đến các bạn bài viết này và mong rằng tất cả chúng ta đều tìm tình yêu đích thực mà mình mong muốn.
  2. bocautrang116

    bocautrang116 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    Tìm đến những điểm chung.
    Khi thượng đế tạo ra Eva, người đã khéo léo biến nàng thành một cô gái có những đặc điểm mà Adam không có. Bởi thế mà những đôi tình nhân luôn có sự bù trừ cho nhau. Nhưng làm thế nào để hiểu và lựa tính nhau để tình yêu lúc nào cũng đẹp?
    Ương bướng và Ngoan đạo
    Cả hai chỉ thích bảo vệ quan điểm và quyết định của mình. Nếu các bạn muốn cùng nhau làm gì đó, tốt nhất mỗi người nên đưa ra một gợi ý cụ thể và nêu rõ lý do để khỏi phải tranh cãi.
    Chẳng hạn bạn đề xuất đi du thuyền, hãy mở đầu bằng lý do rất nhiều cặp đôi làm vậy vào ngày nghỉ và họ đều đã có khoảng thời gian vui vẻ.
    Nếu anh chàng hay cô nàng của bạn là người dễ bảo, bạn có thể tự quyết định nếu cho làm vậy là đúng và có lợi cho cả hai.
    Thực tế và Mộng mơ
    Bạn mơ mộng trong khi chàng/nàng là người thực tế. Làm thế nào đây? Bạn muốn cả hai cùng đi nghỉ hè ở một bãi biển và tất nhiên bạn sẽ không thể đi một mình khi người kia từ chối.
    Bạn đang muốn thoát khỏi cái oi bức mùa hè và những ngày làm việc mệt mỏi còn người kia lại từ chối chuyến đi với lý do họ không chịu nổi mùi của kem chống nắng hay nghe tiếng sóng biển.
    Người ấy sẽ đi nếu bạn biết cách lôi cuốn và thể hiện yêu cầu khẩn khoản của mình.
    Đơn giản và Rắc rối
    Chàng/nàng là người đơn giản trong mọi việc còn bạn lại đòi hỏi sự cầu kỳ. Trong kỳ nghỉ, một người chỉ muốn vài ngày ở một bãi biển đẹp còn người kia lại thích nghỉ dài dài đến thoả mãn thì thôi.
    Để giải quyết sở thích khác nhau này, điều quan trọng là bạn cần phải hiểu suy nghĩ, lý do và hoàn cảnh nào khiến họ muốn như vậy.
    Muốn tìm được điểm chung, bạn hãy đề nghị một ý tưởng khác xem sao. Tình yêu và sự hoà hợp có giá trị hơn nhiều so với cái tôi mà bạn phải hy sinh. Khi đó sự hoà hợp sẽ đến một cách nhẹ nhàng và thích hợp.
  3. bocautrang116

    bocautrang116 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    Cô gái và Chàng trai
    Cô gái và Chàng trai chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý .
    Rồi Chàng trai nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Chàng trai, bố mẹ cậu tìm đến Cô gái, yêu cầu cô tránh mặt Chàng trai. Nghĩ đến sự nghiệp của Chàng trai nên Cô gái đồng ý .
    Chàng trai cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cô gái nghe chị gái Chàng trai nói rằng cậu đã tới London.
    Nhiều tháng trôi qua, Cô gái không nhận được tin gì từ Chàng trai. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Chàng trai để hỏi thăm. Chị Chàng trai nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.
    Cô gái cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Chàng trai. Cô cố quên Chàng trai, nhưng ko thể. Cô gái trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc .
    Một đêm, khi Cô gái đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Chàng trai :
    - Cô bé, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé !
    Chỉ được có thế, rồi Chàng trai vội vã gác điện thoại .
    Đêm hôm đó, Cô gái nằm mơ thấy Chàng trai. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Chàng trai nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cô gái, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cô gái kịp hỏi gì thì Chàng trai đã biến mất.
    Sáng hôm sau, Cô gái vội vã gọi điện cho chị của Chàng trai, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Chàng trai sắp về không .Chị gái Chàng trai chợt òa khóc:
    - Xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Em trai chị đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô... Nó từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ..... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên nó đi....
    Cho dù Cô gái khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Chàng trai đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Chàng trai vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Chàng trai đã mất rồi .
    Nhưng Cô gái không tin. Cô tin rằng Chàng trai sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cô gái nhấc máy ngay lập tức.
    Lần này, Chàng trai nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cô gái, rằng cậu không ở cạnh Cô gái được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
    - Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cô gái hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy con gái nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
    - Em làm sao thế ? - Bố Cô gái lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà !

    Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý... Hãy gửi chuyện này cho những người bạn quan tâm, và nói với họ những gì bạn cảm thấy, nói với họ rằng bạn yêu quý họ đến mức nào.....
  4. kevin_caen

    kevin_caen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2004
    Bài viết:
    297
    Đã được thích:
    0
    Lên đọc của mọi người nhiềiu rồi mà ko có viết lại thì kì quá. Viết chút tâm sự của mình vậy.
    Đâu mất rồi những ngày tháng ấy
    Đi bên em không nói nên lời
    Để bây giờ cô đơn quạnh quẽ
    Trong căn phòng chỉ vài mét vuông
    Đây là cảm xúc cô đơn khi ko có người yêu của một người xa xứ. Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuh
  5. bocautrang116

    bocautrang116 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    NẾU TA BỖNG CHÁN NHAU...
    Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau?? Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.
    Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không ?" phải ?" em? Hay?anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: ?oMáy anh hết pin!? Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.
    Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc ?omáy anh hết pin? nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.
    Cô tự trấn an mình: ?oMày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào??. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.
    ***
    Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như ?oEm đang làm gì thế??, ?oEm đang đi chung với cậu bạn nào àh!?. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.
    Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc ?oEm ngủ ngon nhé!?. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!
    Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: ?oMột sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.? Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. ?oChắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện?qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin?.
    ***
    Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: ?oThuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được??. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì ?ochán? cũng là một nguyên nhân.
    22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: ?oNgủ ngon nhé em!? Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài ?oThuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được??
    Tít tít. Một số máy lạ hoắc. ?oEm ra khỏi nhà, mở cửa đi.?
    Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.
    Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì?
    Tít tít. ?o Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ??
    Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.
    Tít tít. Vẫn số lạ đó. ?oGiờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.?
    Tít tít. ?oAứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia??
    Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.
    Tít tít. ?oTới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!?
    Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.
    ?oEm ơi,
    Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: ?o tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế??...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.
    Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?
    Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục ?otám? hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do ?onhiều chuyện với anh mỗi tối? thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!
    Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!?
    Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.
    Tít tít. ?oĐừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!?
    Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra ?ochán? cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy:?oMặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành?Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất?Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.?
  6. bocautrang116

    bocautrang116 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    VÌ SAO PHỤ NỮ KHÓC?
    Một cậu bé ho?i mẹ:
    - Tại sao mẹ lại khóc?
    Ngươ?i Mẹ đáp:
    - Vi? mẹ la? phụ nưf
    - Con không hiê?u, cậu bé thốt lên.
    Ngươ?i mẹ ôm chặt con va? âu yếm
    - Con không bao giơ? hiê?u được, nhưng nó la? như thế đấy ?
    Thơ?i gian trôi đi, cậu bé ho?i cha:
    - Sao mẹ lại khóc hơ? cha ?
    - Tất ca? phụ nưf đê?u như thế, Con yêu ạ ngươ?i cha mi?m cươ?i đáp
    Cậu bé lớn dâ?n lên va? khi trơ? tha?nh ngươ?i đa?n ông, anh vâfn tự ho?i: " Tại sao phụ nưf khóc ? "
    Cuối cu?ng anh ti?m đếm một nha? hiê?n triết . Nghe ho?i, nha? hiê?n triết ôn tô?n nói. "Khi Thượng Đế tạo ra phụ nưf , ngươ?i pha?i la?m cho họ thật đặc sắc . Ngươ?i la?m cho đôi vai họ cứng cáp đê? che chơ? được ca? thế giới, đôi tay họ mát la?nh đê? che chơ? được sự yêu thương , va? ngươ?i cho họ một sức mạnh tiê?m â?n đê? mang nặng đe? đau.
    Ngươ?i cho họ một sự dufng ca?m đê? nuôi dươfng va? chăm sóc gia đi?nh , ngươ?i thân , bạn be? ngay ca? nhưfng lúc mọi ngươ?i dươ?ng như buông trôi , du? có nhọc nhă?n đến mấy đi nưfa họ không bao giơ? than thơ? .. Ngươ?i cho họ ti?nh ca?m đê? họ yêu thương con cái ơ? mọi nghifa trên đơ?i , ngay ca? nhưfng lúc con cái họ gây cho họ đau khô? .
    Ngươ?i cho họ sức mạnh sef chăm sóc ngươ?i chô?ng cu?a họ , tránh vấp ngaf vi? ngươ?i tạo dựng họ tư? nhưfng xương sươ?n cu?a ngươ?i đa?n ông đê? ba?o vệ trái tim anh ta ? Ngươ?i cho họ sự khôn ngoan đê? biết ră?ng một ngươ?i chô?ng tốt sef không bao giơ? la?m tô?n thương vợ mi?nh , hiê?u rof sự chịu đựng cu?a ngươ?i phụ nưf va? cô ta luôn thấp thoáng sau môfi tha?nh công cu?a ngươ?i chô?ng .
    Đê? la?m được nhưfng điê?u nhọc nhă?n đó , ngươ?i cufng đaf cho họ giọt nước mắt đê? rơi, đê? họ sư? dụng bất cứ lúc na?o va? đây la? điê?m yếu duy nhất cu?a họ. "Khi con thấy họ khóc, hafy nói với họ con yêu họ biết bao va? nếu họ vâfn khóc , con hafy la?m trái tim họ được bi?nh yên " .
  7. BlackWolf88

    BlackWolf88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2006
    Bài viết:
    454
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã vượt qua chuyện là ''người thứ 3''
    From: ngayko cogio
    To: tamsu@vnexpress.net
    Sent: Saturday, September 23, 2006 9:36 AM
    Subject: cau chuyen cua toi la bai hoc cho nhieu nguoi
    Tôi đã là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự trên VnExpress suốt một năm qua. Hàng ngày khi đến cơ quan, việc đầu tiên là tôi bật máy tính lên và vào mục Tâm sự để xem có thông tin gì mới không, có câu chuyện nào giống với câu chuyện của tôi không. Và quả thật là đã có quá nhiều những câu chuyện như thế xảy ra trong cuộc sống...
    Tôi yêu người đàn ông có vợ. Tôi là người thứ ba, xấu xa, mù quáng, đáng trách... Nếu không có những người con gái như tôi, liệu có bao giờ có những người phụ nữ đau khổ như chị Hoàng Hoa hay bao nhiêu người vợ khác nữa?
    Tôi tốt nghiệp ĐH, vào làm việc cùng với chị gái tôi tại một cơ quan Nhà nước và tôi đã gặp anh. Anh hơn tôi 11 tuổi. Không đẹp trai, không giàu có, không chức quyền. Rất vô tình chúng tôi nói chuyện với nhau, vô tình có nick, vô tình online và chat với nhau, chỉ là những câu nói đùa vui vẻ.
    Anh giới thiệu tôi cho một người bạn của anh và hy vọng chúng tôi sẽ trở thành bạn bè của nhau. Tôi và anh thỉnh thoảng nhắn tin và những câu chuyện chỉ xoay quanh người bạn của anh. Rồi cũng rất vô tình tôi gửi một bài thơ của mình sang điện thoại của anh. Và từ lúc ấy, những tin nhắn giữa chúng tôi không còn là những lời nói đơn thuần nữa, mà đối đáp nhau bằng những vần thơ, ngôn từ lãng mạn?
    Chúng tôi say sưa và hứng khởi vô cùng vì điều đó. Anh nhắn tin cho tôi cả ngày, cả đêm, bất kỳ lúc nào có thể. Kể cả khi anh về nhà với vợ, anh ngủ muộn hơn, ban đêm chỉ ngồi làm thơ và gửi cho tôi. Anh gửi đi và tôi đón nhận với cảm giác bay bổng lãng mạn chưa bao giờ có với bất kỳ một ai. Đã rất nhiều lần tôi thấy sợ vì chúng tôi đã dần dần trở thành một thói quen lớn của nhau, ban đầu là những bài thơ sau đó là trao đổi sách truyện, đĩa nhạc và ở bất kỳ lĩnh vực nào chúng tôi cũng tìm thấy sự đồng cảm, hứng thú và nó làm tôi và cả chính anh nữa bắt đầu cảm thấy sợ.
    Tôi và anh không chịu được cảm giác của một ngày không nhắn tin, không nhận được tin nhắn từ nhau. Chúng tôi linh cảm mình bắt đầu bước vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng lại động viên nhau vì suy nghĩ mình chỉ trao đổi về tinh thần, chưa bao giờ động chạm vào nhau dù chỉ là nhỏ nhất. Thậm chí kể cả là đi cafê đơn thuần cũng rất ít. Càng ngày chúng tôi càng đánh mất lý trí của mình, gặp nhau nhiều hơn, thân mật hơn và chúng tôi yêu nhau.
    Tôi không quên rằng anh đã có vợ có con, cũng không định tranh giành anh với họ. Anh cũng không hứa hẹn điều gì. Chúng tôi chỉ biết làm thơ, trao đổi mọi thứ về mặt tinh thần. Một lần chúng tôi ngủ với nhau cả đêm trong khách sạn, nhưng anh chỉ ôm tôi và nói chuyện. Anh giữ gìn cho tôi vì biết tôi vẫn còn là một cô gái trinh trắng. Tôi tin tưởng anh và yêu anh nhiều hơn.
    Chúng tôi yêu nhau và có nhiều thêm những đêm ở bên nhau. Rồi cái gì đến cũng đến. Tôi trao cho anh sự trinh trắng của mình, trở thành một người đàn bà trong tình yêu của anh. Tôi hạnh phúc, không ân hận, không nuối tiếc. Tôi yêu anh và nhận ra anh cũng có rất nhiều những tật xấu, không phải lúc nào anh cũng là một người đàn ông chín chắn, đĩnh đạc. Nhưng tôi không chán, không ghét anh vì điều đó. Tôi động viên anh và cùng anh tìm ra cách để anh có thể thay đổi mình và tốt đẹp hơn. Cứ thế chúng tôi yêu nhau.
    Xuân, hạ, thu, đông? Sáng, trưa, chiều, tối?
    Sáng đến cơ quan, đi ăn sáng, trưa đi ăn trưa, cafe, trong giờ làm thì nhắn tin, chát chít, hết giờ làm anh đón tôi, hẹn hò cafê, ăn tối... Sở dĩ anh có quá nhiều thời gian ở bên tôi là vì cuộc sống gia đình anh quá thuận lợi cho khoảng trời riêng của anh càng ngày càng lớn hơn. Vợ chồng anh ở riêng và có một con gái 3 tuổi. Công việc của vợ anh bận rộn, thường xuyên là 6h -7h tối mới về đến nhà. Anh chị gửi con trên nhà ngoại.
    Anh không thích cuộc sống ở nhà ngoại, cách sống, cách sinh hoạt không phù hợp với anh, từ những bữa cơm đến cách bố mẹ chị đối xử với nhau, cách chị ăn nói với bố mẹ mình cũng làm anh thấy ức chế và chán nản chị hơn. Mặc dù anh góp ý nhiều lần thậm chí là cãi cọ với chị vì điều đó nhưng chị không thay đổi. Anh ăn uống vất vưởng hàng quán bên ngoài, rồi về với con. Hằng ngày đi làm về anh chị ghé qua với con, ăn tối ở đó, cho con ngủ rồi về nhà mình.
    Về đến nhà thì chị đi ngủ sớm, anh thường thức khuya xem phim, đọc sách, nghe nhạc. Rồi sáng ra, khi anh dậy thì chị đã đi làm. Thỉnh thoảng cuối tuần anh chị đón con gái về nhà, nhưng cũng không thể có những bữa cơm ngon vì đã quá lâu rồi trong căn nhà anh không có những bữa cơm, những sinh hoạt hàng ngày của một gia đình. Cuối tuần hoặc những đêm mưa gió, chị hay ngủ lại nhà ngoại với con vì ngại về nhà. Anh chán nản, chị biết, nhưng mọi thứ không có gì thay đổi.
    Chị sinh con xong, anh động viên chị đi tập thể dục để giũ gìn vóc dáng, nhưng chị không đi. Chị không hợp với nhà chồng, không yêu quý mẹ anh và các em của anh. Công việc nhà chồng chị không quan tâm dù chị là dâu trưởng. Khi mẹ anh ốm đau, chị không tự mình chăm sóc, lo lắng mà anh phải bảo chị, chị mới biết thực hiện nghĩa vụ của mình. Trước khi gặp tôi, anh chị cũng đã có những lần cãi cọ, chửi bới nhau, và thậm chí là đánh nhau, cào cấu... Sau này thì thỉnh thoảng những chuyện như thế lại xảy ra. Tôi biết, và tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều...
    Trước đây cuộc sống gia đình làm anh chán nản và xa cách dần với vợ mình. Nhưng từ khi có tôi, dường như đó lại trở thành một cơ hội tốt cho anh. Anh vẫn duy trì được gia đình mình và vẫn có thể yêu tôi, chúng tôi thường xuyên đi chơi ở khắp nơi, mọi hàng quán, đường phố, thường xuyên có những đêm dài bên nhau, những chuyến đi du lịch dài ngày... Và hình như anh không còn có ý định muốn cải tổ gia đình mình nữa.
    Tôi yêu anh nhưng chúng tôi không hạnh phúc và không yên ổn được trọn vẹn. Chúng tôi cứ yêu, cứ đến với nhau và khi trở về thì day dứt, dằn vặt. Tôi 25 tuổi, chưa có bạn trai và lại tha thiết yêu anh. Tôi bỏ qua rất nhiều những chàng trai khác, không phải vì tôi chê họ, đơn giản chỉ vì tôi muốn được yêu anh lâu hơn, tự do hơn nên cứ nấn ná với cả chuyện lớn nhất của cuộc đời mình.
    Về phía mình, tôi luôn rơi vào khủng hoảng, stress, căng thẳng thần kinh vì quá nhiều những áp lực: bố mẹ tôi, tương lai của tôi thế nào, chị gái của tôi bị ảnh hưởng ra sao. Cuộc sống vẫn trôi qua ào ào như thế, thời gian không dừng lại để mà tôi có thể trì hoãn. Nhưng tôi thì cứ quẩn quanh trong tình yêu không lối thoát này. Sau những giấc ngủ bên anh, điều gì sẽ chờ đợi tôi ở phía trước?
    Những day dứt khi anh phải nói dối vợ để đi với tôi, anh không gặp con khi nó đau ốm... Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi trằn trọc với muôn vàn những suy nghĩ về chuyện tình này, khi ngủ thì mộng mị về anh, vợ anh, con anh, bố mẹ tôi, tương lai của tôi. Cho nên buổi sáng ngủ dậy, cảm giác đầu tiên của tôi là sự cô đơn, chống chếnh đến khủng khiếp và tôi thấy nhớ anh, cần anh biết nhường nào!
    Tôi là người yêu trẻ con, và tôi cũng rất thương con gái anh. Nhiều lần anh gọi điện, cho con nói chuyện với tôi, bảo con hát cho tôi nghe, tôi nói chuyện với bé, mà nước mắt lại chảy. Tôi sợ cả tiếng bi bô ngây thơ của con gái anh. Ngày Tết thiếu nhi, tôi mua cho con gái anh một bộ váy thật xinh, tôi đoán bé sẽ mặc vừa và khấp khởi chờ đưa cho anh mang về.
    Hôm ấy chúng tôi cãi nhau, và có nói đến con bé, anh nghĩ tôi không thích con gái anh. Tôi buồn nhưng không thanh minh gì cả. Tôi không đủ can đảm tặng quà cho con anh nữa khi chính anh cũng không hiểu được niềm day dứt của tôi. Tôi mang chiếc váy ra sông Hồng thả, nước mắt rơi?, đắng chát. Và không chỉ một lần như thế, tôi mua quà cho con anh và không thể gửi anh mang về, tôi lại mang chúng đến sông Hồng và nói lời xin lỗi với con bé?
  8. BlackWolf88

    BlackWolf88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2006
    Bài viết:
    454
    Đã được thích:
    0
    tt
    Tôi phát cuồng lên và đôi lúc không còn làm chủ được mình, tôi không còn là con người của mình nữa. Còn anh, anh yêu tôi và cũng có đôi lần nghĩ đến chuyện chia tay vợ, nhưng thực sự thì anh không bao giờ muốn điều đó cả. Anh yêu tôi và biết là không bao giờ có thế mang đến cho tôi một mái ấm gia đình. Anh day dứt vì điều đó.
    Chúng tôi đã chia tay nhau gần chục lần, lần thì tôi chủ động, lần thì vì anh chủ động... Có cả những lần chúng tôi không quyết định được, và tìm đến thầy tử vi để mong tìm ra một cách giải quyết. Có lần để có đủ sức mạnh chia tay anh, tôi đã ép anh phải gửi cho tôi một khoản tiền rất nhỏ, coi chuyện tình này chỉ như một cuộc mua bán, như là anh trả giá cho cuộc tình của tôi và anh, cho những lần chúng tôi ân ái.
    Tôi cố tình làm tổn thương anh, để anh căm hận tôi và tôi tự xúc phạm mình để căm ghét anh. Tôi nhận tiền của anh gửi và nghẹt thở, không chịu đựng nổi, tôi mang tiền, đứng trên cầu sông Hồng thả rơi từng đồng, từng đồng và cứ nghĩ là chúng tôi sẽ xa được nhau. Và chưa lần chia tay nào thành công cả. Sau mỗi cuộc chia tay, mệt mỏi hơn nhưng chúng tôi vẫn quấn quýt không muốn rời.
    Anh chăm chút tôi từ miếng ăn, giấc ngủ, từ những đồ vặt nhỏ bé nhất. Anh không kiếm ra nhiều tiền vì thế anh buồn nhiều vì không bù đắp được cho tôi bằng cách này hay cách khác. Anh xin tôi cố gắng học hành, phấn đấu và để cho anh được phép lo cho tôi phần nào những chi phí trong việc học hành. Anh muốn thấy tôi hạnh phúc, thành công và anh được thanh thản phần nào...
    Lúc nào anh cũng xem tôi thiếu gì, cần gì và anh mua cho tôi những gì tốt nhất có thể. Với người khác thì nó chẳng là gì, nhưng với anh, tôi biết là anh luôn cố gắng rất nhiều để bù đắp cho tôi. Tôi xót xa nhức lòng khi thấy anh ăn uống vất vưởng. Anh ngáy to mệt mỏi khi ngủ, tôi lo anh cao huyết áp, lo anh ốm đau, tôi sợ như thế vì lúc ấy mình làm sao có thể chăm sóc cho anh. Quần áo đi làm nhăn nhúm, xô xệch không bao giờ được là lượt cẩn thận bởi bàn tay của một người phụ nữ. Một năm trời anh không có cái quần, cái áo mới. Tôi giận vợ anh khi thấy người anh mọc mụn chỗ này, ngứa chỗ kia vì quần áo không có nắng, không được là lượt cẩn thận?
    Anh có những thay đổi trong công việc, thay đổi đầu tiên là anh được lên chức trưởng phòng. Tôi không vui và hạnh phúc như nhiều người nghĩ. Bên cạnh niềm hy vọng của anh là sự lo lắng của tôi, tôi sợ những tranh giành quyền lực, những tính toán đố kỵ trong làm ăn sẽ mang tới cho anh nhiều nguy hiểm, nhiều kẻ thù hằn. Tôi không muốn anh nghèo nàn, nhưng tôi mong thấy anh được bình yên nhiều hơn là giàu có. Rằm, mùng một tôi đi Phủ, đi lễ chùa để cầu khấn cho anh được mạnh khỏe an lành, nhưng không bao giờ tôi cầu khấn chúng tôi sẽ là vợ chồng?
    Anh và tôi bắt đầu bạc tóc nhiều hơn dù anh mới 36 tuổi và tôi 25. Chúng tôi già nua đi, sức khỏe cũng xuống dốc nhiều vì những suy nghĩ, dằn vặt, những căng thẳng từ cuộc sống và cả từ chính cuộc tình này nữa. Đau khổ nhiều hơn, cãi vã nhiều hơn, không còn cảm giác bay bổng ban đầu nữa. Nhưng chúng tôi vẫn muốn cố gắng khắc phục mọi thứ để không phải xa nhau.
    Nhà trẻ của con gái anh giải thể, anh đón con về đi trẻ gần nhà, thuê osin đưa đón con mỗi ngày, đi chợ, cơm nước. Vợ chồng anh có nhiều thời gian nhìn thấy nhau hơn, vì thế mà cũng cãi cọ, mâu thuẫn rồi xét nét nhau hơn. Tất nhiên anh không còn nhiều thời gian dành cho tôi như trước nữa và mọi sự quan tâm dành cho tôi cũng trở nên khó khăn hơn. Chị bắt đầu có những nghi ngờ chồng mình có bạn gái. Có lẽ gần nhau nhiều hơn, chị mới nhận ra rõ hơn những thay đổi của chồng mình từ thời gian, hành động đến quần áo và cả tâm lý của anh nữa. Sau những lần chúng tôi cãi cọ nhau, anh trở về và như người mất hồn, không còn hứng thú để tươi cười với vợ con?
    Đã rất nhiều đêm tôi phải nằm lại một mình ở khách sạn, chúng tôi yêu nhau, ái ân mặn nồng, nhưng vội vã vì anh vẫn phải về nhà. Tôi tủi thân vô cùng và cay đắng, thấm thía bao nhiêu cảm giác của người làm vợ lẽ, nhưng vẫn rất cố gắng tỏ ra bình thường để anh có thể bước chân ra về mà không quá xót xa. Lần nào cũng thế, mỗi khi cánh cửa khép lại, bước chân anh xa dần là tôi bật khóc, ôm chăn ôm gối nghẹn ngào, cố tìm chút hơi ấm của anh vẫn còn vương vất lại.
    Để có được những đêm bên nhau, anh đã phải bàn bạc với tôi, nghĩ cách tìm ra những lý do hợp lý để ra khỏi nhà. Còn tôi thì phải lang thang góc phố này, cửa hiệu kia, một mình và chờ đợi đến giờ anh đón. Có những hôm tôi mệt rã rời, chân không muốn bước, thế rồi cũng chẳng hiểu vì sao tôi có thể lang thang như thế đến mấy tiếng đồng hồ. Để đến khi nhìn thấy anh đến đón, tôi trào nước mắt vì mừng, vì tủi thân? Có lần anh hẹn với tôi, nhưng vì lý do đột xuất mà anh không đi nổi vì vợ. Tôi lang thang giữa cái lạnh rét buốt của mùa đông, giữa mưa gió, tay tôi lạnh cóng tê dại, cứ lang thang lang thang mà chẳng biết đi về đâu cho hết cô đơn bây giờ?
    Vợ anh nghi ngờ, tôi thì không biết và chính vì càng yêu anh mà tôi càng chăm sóc anh nhiều hơn, chi tiết, tỉ mỉ hơn. Anh không dám từ chối vì sợ tôi buồn, nhưng chính những cái đó lại làm anh khổ sở khi về nhà không biết giải thích ra sao với vợ. Vợ anh càng ngày càng nghi ngờ và tôi thì ngày càng cần anh hơn. Tôi thường xuyên rơi vào khủng hoảng và mất dần sự tỉnh táo, tôi làm nhiều việc điên rồ và gây sức ép lớn cho anh?
    Cuối cùng cái gì đến cũng đến. Vợ anh phát hiện ra anh có bạn gái. Anh đứng trước sự đổ vỡ và có thể sẽ mất tất cả: gia đình, con gái, tiền nong và có thể là cả sự nghiệp. Sự đổ vỡ này có một phần lớn là do tình yêu của tôi. ?oAnh có thể chia tay vợ, nhưng không còn có con gái nữa thì anh khó sống nổi lắm em ơi!?. Anh quyết định cố gắng giữ gia đình mình không đổ vỡ và lẽ tất nhiên là chúng tôi phải chấm dứt cuộc tình này tại đây. Anh suy sụp, mất tỉnh táo và là người đau khổ, giằng xé nhất trong ba người chúng tôi.
    Tôi gặp anh buổi trưa hôm ấy. Không dám nhìn vào anh, tôi sợ khi thấy anh già nua nhanh thế, suy sụp thế và tôi sợ mình không giữ được vẻ ngoài can đảm, mạnh mẽ giả tạo của mình. Anh không dám nói lời chia tay với tôi một cách rõ ràng, rành mạch và sự thật là tôi cũng rất sợ phải nghe nó mặc dù tôi đã xác định từ lâu là chuyện này sẽ có lúc xảy ra. Chúng tôi không dám nhìn nhau, không dám cầm tay nhau, không dám hôn nhau thêm một lần nào, tưởng như mọi cố gắng, mọi ranh giới sẽ vỡ òa ra mất.
    Tôi nghẹn ngào, mếu máo và cố gắng nói với anh một vài điều. Nếu như có ai chứng kiến chúng tôi ngồi bên nhau lúc ấy, chắc sẽ chẳng có ai còn dám yêu như tôi và anh nữa. Anh gục mặt xuống bát cơm, khổ sở nuốt, không dám lau nước mắt và nhìn tôi lấy một giây. Tôi đưa thức ăn vào miệng mà nghẹn ngào không nuốt nổi, chân tay bủn rủn, rã rời... Chúng tôi chia tay nhau. Anh xin tôi cố gắng sống mạnh khỏe, đừng nói với anh về những khó khăn của tôi khi không còn có anh nữa, anh sợ mình không cầm lòng nổi và mọi thứ vì thế mà sẽ vỡ tan? Tôi thề với anh là sẽ không làm gì để cản bước chân anh nữa, nhưng tim tôi tan nát hết cả rồi?
    Anh lau nước mắt cho tôi lần cuối cùng và bỏ đi như trốn chạy, không quên hôn vào trán tôi một lần nữa. Tôi không dám nhìn theo bước chân anh, nhưng tôi cảm nhận thấy một phần lớn cơ thể và sinh lực của mình đã mất dần.
    Có người nói với tôi rằng nếu yêu tôi thật sự, và tình yêu đủ lớn thì anh ấy sẽ vượt qua tất cả để đến với tôi. Anh ấy chọn gia đình, điều đó có nghĩa là gia đình của anh ấy lớn hơn tình yêu dành cho tôi? Anh ấy chỉ yêu tôi nếu anh ấy không phải hy sinh cái gì. Rồi có người phủ nhận tình yêu này, nói đó chỉ là những đam mê, sai lầm. Tôi hẫng hụt vì không còn anh nữa, tôi càng thêm quay cuồng đau đớn trong những suy nghĩ quẩn quanh.
    Đã có lúc tôi muốn tranh giành anh, không muốn trả anh về cho chị, tôi muốn phá tan tất cả và may ra thì chúng tôi đến được với nhau, nhưng rồi tình yêu khiến tôi dừng lại. Tôi khổ sở vì yêu anh, điên cuồng vì mất anh, nhưng tôi lại không thể làm anh mất tất cả. Xét cho cùng thì chính bản thân tôi cũng không dám chắc được tôi sẽ làm được gì, có dám bước qua bố mẹ, qua bao nhiêu khó khăn của mình để đến với anh không? Vì thực sự, khi yêu anh, chưa bao giờ tôi xác định mình sẽ đủ can đảm để đến với anh. Tôi sợ tôi không thể đến được với anh nhất là khi anh đã mất tất cả.
    Tình yêu là gì? Tại sao tôi không thể tàn nhẫn với anh kể cả khi tôi cần anh nhiều nhất? Trong lúc đang rối tung lên vì mọi thứ, anh không nghĩ được gì nhiều cho tôi, cũng không nói được với tôi điều gì để xoa dịu, và tôi càng nhận ra, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ phải là người lo cho mình, biết bảo vệ mình nếu tôi muốn tồn tại. "Yếm rách còn ngăn được gió, tình em dang dở yếm nào che đây?".
    Cuộc sống của tôi còn quá nhiều hình ảnh của anh. Tôi không biết giấu đi đâu cho hết nhũng gì liên quan đến anh. Tôi phải sống và đối mặt với chúng hàng ngày. Cuộc tình của tôi từng làm cho tôi hạnh phúc, đau đớn và trưởng thành. Nhưng dù có là sai lầm hay giả dối, dù có là một cuộc tình ngang trái hay đáng tôn thờ, thì với tôi nó cũng qua rồi và không mang một ý nghĩa nào nữa cho hiện tại và tương lai của tôi. Tôi mãi mãi sẽ không bao giờ hết nhớ về anh, và cũng không bao giờ vùi dập được cuộc tình ấy, khi nào thì trái tim tôi sẽ thôi chảy máu và tôi sẽ không còn cảm giác choáng váng khi nghĩ về anh?
    Bài hát tôi vẫn dành để lưu làm nhạc chuông cho riêng anh, bây giờ tôi vẫn không dám thay đổi, cũng chẳng dám xóa số điện thoại của anh, mặc dù tôi biết sẽ không bao giờ anh gọi cho tôi nữa?
    "Hàng ngày em mơ, bao giấc mơ tươi đẹp, nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ. Đời cho em những nỗi đau vô bờ, chờ anh đến xóa hết những đau thương. Ước mơ trong đời, có ai đâu ngờ, đôi khi sao quá xa xôi, vẫn mong một ngày, nắng lên xanh ngời, ta bên nhau sánh đôi. Biết anh bây giờ, chắc vẫn mong chờ, thôi thì anh cứ mong chờ, những phút vui nào, có đến bao giờ, yêu nhau trong mơ thế thôi??.
    Tôi biết vợ anh sẽ không bao giờ gọi cho tôi nữa đâu. Chị sẽ cố gắng hàn gắn và giữ gia đình. Có thể rồi họ sẽ hạnh phúc, sinh thêm con và bên nhau khi tuổi già, bệnh tật. Rồi chị sẽ trở nên quyến rũ và khéo léo hơn. Tôi biết? Và tôi phải nói thật lòng mình rằng: tôi vẫn rất đau đớn khi nghĩ về điều đó.
    Tôi đang trầy trật bước đi từng bước, đối diện với hình ảnh của anh và niềm đau, nối nhớ nhung của mình. Hằng ngày tôi vẫn phải đi lại những con đường đã đi cùng anh, đi qua những chốn hẹn hò kỷ niệm, và tôi phải tự lau nước mắt cho mình nếu không thể cầm lòng, và khi ấy, biết đâu anh đang vui cười cùng vợ, cùng con ở một góc công viên hay một quán cafe nào đó?
    Chuyện tình của tôi và anh như thế đấy. Từng chữ, từng dòng tôi viết bằng nỗi đau của mình, để cho những người con gái đừng bước lại bước chân của tôi, những người đàn ông có vợ đừng tìm đến một người thứ ba nếu như mình không thực sự muốn từ bỏ gia đình để có thể sống chết vì tình yêu ấy. Và những người làm vợ, hãy yêu thương quan tâm chăm sóc chồng mình và cả bản thân mình nữa, khi người ta đói thi sẽ phải đi kiếm ăn, và người ta sẽ trở về nếu họ lại tiếp tục được yêu thương? Đừng đổ lỗi hết cho những người đàn ông, cũng đừng lên án quá gay gắt với các cô gái, những người vợ cũng phải nhìn lại mình?
    Đến bây giờ thì tôi không còn cần đến những lời khuyên hay lời chê trách của bất kỳ ai nữa, vì tôi đã thấm thía, biết mình phải làm gì, đi theo con đường nào. Tôi đã chấm dứt hoàn toàn với anh, kể cả có vô tình nhìn thấy nhau, tôi cũng sẽ quay mặt đi và coi anh như người xa lạ. Người tình của tôi ở trong tim tôi, rồi, tôi chôn chặt ở đó chứ không phải là anh, anh là chồng của người khác?, anh thuộc về một thế giới khác, nơi đó không có những ước mơ, hoài bão của tôi.
    Hôm nay mùng một, tôi lại mua hương, mua hoa, vàng tiền đi lễ. Tôi không còn cầu khấn những an lành cho anh như trước nữa, tôi xin thánh thần tha thứ cho những tội lỗi, ngang trái và cho tôi sự bình yên, thanh thản trong tâm hồn.
    Ngày mai, mặt trời lại mọc, và tôi hy vọng mình sẽ tỉnh dậy và không còn cảm giác chông chênh cùng nỗi nhớ anh da diết nữa?
  9. bocautrang116

    bocautrang116 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA TÌNH YÊU!!!
    Tình yêu không có nghĩa yêu một người hoàn hảo mà là yêu hoàn hảo một người rất bình thường. Tình yêu không ?okết thúc có hậu? bởi nó chẳng bao giờ kết thúc. Hãy cùng suy ngẫm về cảm nhận tình yêu của giới trẻ ngày nay.
    - Tình yêu mang đến thật nhiều niềm vui và cùng lúc, cả những nỗi buồn. Ta vẫn yêu, vẫn đón đợi nỗi đau, nhưng có khi lại chỉ muốn từ bỏ.
    -Nếm trải tình yêu, đôi lúc con người mất hết niềm tin, trái tim se thắt như ngừng đập, nhưng rồi vẫn muốn bước vào tình cảm điên rồ này, bởi yêu và được yêu cho ta cảm giác mình đang sống.
    - Tôi đã yêu và tổn thương quá nhiều mà chưa biết tình yêu thực sự là gì. Tôi tự hỏi mình có đau đớn trước những gì anh ấy nói không. Tôi chỉ muốn yêu và được yêu, nhưng lại sợ lao vào tình cảm đó vì không thể chịu đựng nỗi đau thêm nữa.
    - Yêu là khi bạn chìm vào giấc ngủ vẫn mơ về người ấy. Là khi bạn không thể tin những giọt nước mắt có thể tràn mi khi thấy chàng ra đi.
    - Yêu là biết cười ngay cả khi ở trong hay ngoài cuộc.
    - Tình yêu là món quà bạn tặng cho chính mình. Nó tồn tại trong vũ trụ, dạy bạn biết tôn trọng, biết yêu thương, quan tâm, chia sẻ và dâng hiến.
    - Tình yêu của tôi là người ấy.
    - Yêu không đòi hỏi. Đó là khoảng thời gian hai người tìm hiểu trước khi tiến tới hôn nhân. Bởi thế yêu là con đường dẫn tới hạnh phúc cuộc đời.
    - Tình yêu cần niềm tin, sự chân thành và tin tưởng. Tin rằng mình yêu mãi, quan tâm đến nhau mãi. Mình cùng làm những trò vui nhộn, để cho nhau được tự do ?obùng nổ? trên trái đất này.
    -Tình yêu, sự mãn nguyện tự cảm nhận được khi gặp đúng người cùng mình sóng đôi trong suốt cuộc đời.
    - Tình yêu là điều ai cũng có thể cảm nhận nhưng không bao giờ lý giải nổi.
    - Yêu là cơn bão trong tim điều khiển cách bạn sống.
    - Tình yêu là cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời, là những gì bạn gửi trao và được nhận. Tình yêu có thể mang lại nhiều phiền toái mà cũng xua tan mọi rắc rối. Tình yêu luôn chiến thắng, không khuất phục bất kỳ thế lực nào và đến từ bản năng nguyên thủy nhất.
    - Yêu là sự vị tha, là cái nhìn âu yếm đã trở thành thói quen, là nhớ nhung khi rời xa nhưng ấm áp trong trái tim khi nghĩ về người ấy. Vì người ấy ta có thể làm tất cả, yêu mỗi ngày một nhiều hơn, hôm nay nhiều hơn hôm qua nhưng không bao giờ sánh nổi với ngày mai.
  10. ttcodoc

    ttcodoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2006
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng thì cũng đã hết, tất cả những gì nó chắt chiu, gìn giữ rồi cũng tan theo mây khói.... nhìn lại nó tay trắng vẫn hoàn trắng tay!... nó ko muốn trách ai chỉ biết tự trách mình ko đủ khả năng, ko khéo léo, ko giỏi giang.... nói chung là chẳng có gì... òh thì ngay từ đầu nó đã có gì đâu cơ chứ... tự huyễn hoặc mình để rồi tự giày vò bản thân...
    nó ko muốn và sẽ ko bao giờ nhắc tới nữa, chỉ mong người sẽ tiếp tục vững bước, tiếp tục đi hết con đường trước mặt và sẽ thành công.... cám ơn vì tất cả những gì người đã làm cho nó và cũng xin lỗi vì tất cả những gì nó đã làm!... bb

Chia sẻ trang này