1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho những yêu thương

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi pbtbiennho, 28/06/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ishinohana

    ishinohana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2005
    Bài viết:
    2.005
    Đã được thích:
    0
    Em này
    hôm nay chị sẽ đến một lúc thôi đấy , tại vì tự dưng chị buồn, tại vì là tự dưng chị muốn lang thang một mình...
    Đừng có giận chị đấy nhé, em sẽ không bít những điều này đâu, không biết chị viết cho em thế này đâu
    hay lên mạng mà chẳng chịu vào ttvn gì cả, mà có vào cũng chẳng bít chị là ai nhỉ
  2. ishinohana

    ishinohana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2005
    Bài viết:
    2.005
    Đã được thích:
    0
    Em trai ạ.
    Sáng nay có một người bạn đến đón em đi học, người bạn ấy mấy ngày nay đã làm em không quan tâm đến chị, người bạn ấy đã làm em không biết chị đang ốm, người bạn ấy mang đến cho em niềm vui hạnh phúc, và cả sự vô tâm nữa phải không
    Chị không trách em về điều đó, nhưng ở đây chỉ có 2 chị em mình, từ cái ngày mà chúng ta bắt đầu đi học xa nhà, ngày ấy em còn bé lắm, mới học lớp 7 và chị thì lớp 10. Nhưng có lẽ cũng từ ngày ấy, chị biết trách nhiệm của một người chị là thế nào, cũng từ ngày ấy, chị không bao giờ đi chơi hay làm gì mà không nghĩ đến em.
    Thời gian trôi nhanh quá, bây giờ em đã học năm thứ 4, đã là người lớn, nhưng em vẫn vô tâm như thế, em có biết khi em đang hạnh phúc, đang cười nói ở đâu đó, thì chị lại vội vàng về nấu cơm cho em, và đợi em không? tại sao lại vô tâm đến mức không gọi điện về cho chị, nói rằng em không ăn cơm nhà
    Lẽ ra chị cũng muốn coi cô bé đó như em gái của chị, nhưng cô bé đó đã làm chị không vui, không phải vì lôi em chị đi mất. Mà vì đã lôi em chị ra khỏi nhà trong bữa ăn tối cuối cùng của cả gia đình trước ngày em và chị lên HN sau đợt nghỉ tết. Nhà mình đã giữ cô bé đó ở lại ăn cơm cùng, nhưng cô bé đó không ở lại, em đưa cô bé đó về và ở lại đó ăn cơm mà không gọi điện về nhà! như thế có được không em? như thế có đáng không em?
    Dù sao cô bé đó đã rất dũng cảm khi thể hiện tình yêu với một người quá mức như thế, chị đã rất giận khi mà chị đi làm, cô bé đó đến ăn cơm cùng em mà lại không rửa bát, mà vất lại như thế, không lẽ chị chưa đủ mệt mỏi với công việc và cuộc sống sao?
    Chị chỉ mong em hạnh phúc, ừ có khi là những khi em đi chơi cùng bạn chị sẽ được tự do, sẽ không phải vội vàng về nấu cơm cho em nữa, sẽ đi lang thang một mình khi chán, sẽ đến nhà một người bạn nào đó ăn cơm cùng khi người đó gọi, nhưng nhớ là gọi điện báo cho chị nhé, đừng để chị lo lắng.
    Sáng nay, chị định giặt luôn quần áo cho em như mọi khi vẫn thế, nhưng chị tức lắm, em chẳng biết suy nghĩ gì, hôm qua em về mấy giờ chị cũng không biết. Và dạo này, em có bỏ bê học hành không đấy? Mọi người nói em ngoan, chị không biết em như thế có phải là hư không nữa, và chị thấy mình có lỗi với bố mẹ nếu em không học hành chăm chỉ, không biết sống cho đúng...Lúc nào chị cũng chỉ mong em sẽ là một chàng trai tốt, và hạnh phúc.
    Có nhiều khi chị muốn đi thật xa, muốn rời xa HN này để đến một nơi khác làm việc. Nhưng em chỉ còn 1 năm nữa là ra trường, và bố mẹ thì muốn có chị ở bên em ít nhất cho đến khi đó.... Chị chưa bao giờ thấy mình khắt khe với em cả, chị thấy cũng không bao giờ để mất tự do của em, chị chỉ mong em hãy nghĩ đến chị mỗi khi đi làm gì đó, một chút thôi...
    Hôm nay là một ngày mới, chị mới cắt tóc mà em cũng không biết, chị sẽ cố gắng nhiều hơn, để mỗi ngày cuộc sống không vô nghĩa. Em cũng hãy cố gắng hơn nhé, có bạn gái rồi phải người lớn hơn, và cũng phải biết sống có trách nhiệm hơn nữa đấy nhé.
    Chúc em hạnh phúc trong sự lựa chọn của mình.
  3. sunny_vn

    sunny_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    @chi biển nhớ: hôm nay lang thang noi box này, tình cờ đọc được topic này của chị thât là hay, em ganh ti với chị quá đi.Em cũng là đồng hương của chị đây nhưng sống tít ở Sgòn chị a.Cảm nhận từ chị là niềm vui từ mái nhà nhỏ của chị em chỉ ước một chút thôi không biết chừng nào mới được.hihi.....chúc chị mãi mãi được như vậy nhé chị...
  4. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    CÂU CHUYỆN BÁT MÌ
    Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31-12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
    Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho nên đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới.
    Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào.
    Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
    - Xin mời ngồi!
    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
    - Có thể... cho tôi một? bát mì được không?
    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
    - Đương nhiên? đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
    - Cho một bát mì.
    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau.
    - Ngon quá - thằng anh nói.
    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: ?oThật là ngon! Cám ơn!? rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31-12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
    - Có thể? cho tôi một? bát mì được không?
    - Đương nhiên? đương nhiên, mời ngồi!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
    - Cho một bát mì.
    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
    - Vâng, một bát mì!
    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: ?oTrông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!?.
    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
    - Thơm quá! - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá! - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31-12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.
    Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là ?o200đ/bát mì? và thay vào đó giá của năm ngoái ?o150đ/bát mì?. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy ?oĐã đặt chỗ?.
    Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.
    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
    - Làm ơn nấu cho chúng tôi? hai bát mì được không?
    - Được chứ, mời ngồi bên này!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy ?oĐã đặt chỗ? đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì?.
    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.
    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần, chúng ta phải cố gắng lên!
    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?
    - Thầy giáo ra đề bài: ?oChí hướng và nguyện vọng của em là gì??, Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: ?oBa bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc?. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: ?oVào tối 31-12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn?. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: ?oCố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!?.
    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: ?oCám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được? Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con?.
    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
    Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy ?oĐã đặt chỗ? nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
    ?oViệc này có ý nghĩa như thế nào??. Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ.
    Bàn số hai ?ocũ? trở thành ?ocái bàn hạnh phúc?, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31-12 đã đi qua. Lại một ngày 31-12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay.
    Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai.
    Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn? Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.
    Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.
    Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
    - Làm ơn? làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
    Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp bắp nói:
    - Các vị? các vị là?
    Một trong hai thanh niên tiếp lời:
    - Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
    Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vã nhả ra, đứng dậy nói:
    - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ! Mau lên!
    Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
    - Ồ phải? Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
    Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
    - Có ngay. Ba bát mì.
    - o O o -
    Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm.
    Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
    Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
  5. pbtbiennho

    pbtbiennho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    1.805
    Đã được thích:
    0
    NT đẹp thật đấy Anh ạ. Nếu có một ngày nào đó bắt buộc mình phải rời xa nơi chốn này, hẳn cả Anh và em sẽ tiếc hùi hụi đấy Anh nhỉ.
    Biển trưa nay xanh biếc. Sóng trắng xóa nhấp nhô. Em lại đang ở giữa những ngày một mình - không Anh. Buồn ơi!
    Có 01 điều Anh làm em vui, vui từ hôm đó đến giờ. Nhưng hẳn là Anh không biết đâu. Anh đưa em tờ báo, trong đó Anh chỉ cho em xem 1 câu:" Đằng sau 1 gia đình hạnh phúc thường có 01 người phụ nữ biết hy sinh." và Anh nói "gia đình mình thật hạnh phúc phải không em? và em biết đằng sau đó là ai rồi chứ?" - Em cười cùng cái lắc đầu nguậy nguầy nhưng lòng thung thướng lắm. Ah, vậy ra Anh hiểu, Anh biết những gì em đang trãi qua, đang sống, phải không Anh?
    Hôm vừa rồi em còn nghe 01 người bạn cũ nói qua với Đ khi nó gặp vợ chồng mình đi dạo trên bờ biển hôm kỷ niệm ngày cưới í, nó cứ nói sao mà em sướng thế, nhìn em thư thái, thoải mái, tựa như không vướng bận điều gì. Ui, em - với cái bề ngoài - thật vậy sao Anh?
  6. sunny_vn

    sunny_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Được sống nơi thành phố biển quê nhà, biển xanh cát trắng, được trong vòng tay hạnh phúc của gia đình như chị thật hạnh phúc biết bao, ganh tị với chị quá.Chị làm em nhớ biển quá và nhớ người ấy nữa,đã lâu lắm rồi đã làm em quên đi cái hương vị mặn của mưối biển, cái nắng gắt chói chang ngày hè và cũng có cái gọi là tình yêu nơi phố biển ngày ấy,giờ đã mãi xa........
  7. pbtbiennho

    pbtbiennho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    1.805
    Đã được thích:
    0
    Tối hôm qua em ra trước sân, ngắm nhìn say sưa mặt trăng tròn vành vạch, sáng vàng dịu dàng, trong vắt giữa bầu trời đêm bao la. Em thầm ước, giờ này có Anh, phải chi giờ này có Anh, cả nhà mình được cùng nhau ngắm trăng trên biển rùi. Và em nhớ Anh. Tina nhớ Ba. Nhớ những đêm sáng trăng, cả nhà mình ngồi trên bãi cát, Tina chơi đồ hàng, anh và em ngồi kể chuyện ngày xưa, ngày mới yêu nhau, nhưng có đôi lúc em mê mãi ngắm trăng quá, cho anh huyên thuyên 1 mình.
    Em không đủ từ ngữ để miêu tả được hết vẻ đẹp huyền diệu ấy, vẻ đẹp thấm đẫm thơ của một đêm biển có trăng, nhưng em mê tít vẻ đẹp này, em như bị thôi miên bởi nó và có thể say sưa với nó mà không muốn rời.
    Không biết sau này Tina có giống mẹ không, nhưng bây giờ cô nàng tỏ vẻ thích trăng lắm Anh ah. Vừa nhìn thấy ánh trăng tròn qua khung cửa số, cô nàng đã kêu toáng lên "Mẹ ơi, hôm nay Rằm phải không mẹ, Rằm nên trăng tròn" và cứ chạy ra khuôn sân nhỏ nhìn mãi lên trời. Chốc chốc lại chạy vô báo với mẹ, "trăng bây giờ lại nằm chỗ khác rồi mẹ ah". "Ừ, càng về khuya, trăng càng lên cao con ạ."
    Hôm qua Anh nghe con hát bài 03 ngọn nến lung linh hay không? Con nói chuyện điện thoại với Ba rồi tự hát cho Ba nghe đó, ko phải em nói đâu. Chắc con nhớ Anh lắm. Tội nghiệp con.
    Anh ơi, 02 mẹ con hẹn hò Anh nè, rủ rê Anh nè - Thứ 7 nhen Anh, tối thứ 7 nhen (dù chỉ có 1 đêm thứ 7 rùi chiều chủ nhật anh lại đi, nhưng có còn hơn không Anh nhỉ) thứ 7 - trăng 18 - chắc vẫn còn đẹp lắm Anh nhỉ
  8. lucky_neu

    lucky_neu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2004
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhớ chồng em lại vào đây đọc những bài viết của chị, có lẽ ở đây em cảm nhận được Hp ở bên mình gần hơn, em nghĩ vậy ! Em đọc hết từng bài viết của chị, từ lâu rồi, nhưng hôm nay em thấy muốn nói chuyện với ai đó và em viết vào đây....Chúng em yêu nhau được 3 năm thì làm lễ cưới nhưng có điều, trong 3 năm đó anh ấy đều ở xa (ko ở VN), thỉng thoảng mới về, cưới xong lại đi luôn, chúng em ko có nhiều thời gian bên nhau nhưng em luôn thấy Hp . Lẽ ra chúng em cũng có 1 baby nhưng không may mới được 2 tháng....ngay cả lúc đó anh ấy cũng không có nhà. Buồn thật đấy chị ah.....Đọc bài viết của chị, được nhìn thầy gia đình chị trogn đó em thấy những gì em chưa có được nó đến gần hơn với em...Em yêu trẻ con và muốn có một gia đình thưc sự... Mỗi người 1 nơi, hầu như ngày nào anh ấy cũng gọi điện về nhưng e vẫn thấy nhớ và buồn quá chị ah...lúc nào cũng cảm thấy có một cái gì đó chưa trọn vẹn...!
  9. pbtbiennho

    pbtbiennho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    1.805
    Đã được thích:
    0
    Tối hôm qua 2 mẹ con nằm xem chương trình Ai là triệu phú, có 1 câu hỏi về bài thơ Đất nước của Nguyễn Đình Thi:
    "Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
    Những phố dài xao xác hơi may...."
    Và mẹ đã đọc tiếp cho con nghe:
    "Người ra đi đầu không ngoảnh lại
    Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy"
    Mẹ chỉ nhớ rõ 4 câu đầu của bài thơ ấy, những câu sau chỉ mập mờ thôi, vậy mà con năn nỉ mẹ đọc nữa. Mẹ bí rị chẳng biết làm sao, đành đọc qua bài thơ khác:
    "Ai có qua sân ngày đầu niên học
    Hái dùm ta mấy cụm cúc vàng
    Ta đã đi và ta đã khóc
    Ôi kỷ niệm buồn như sợi khói bay ngang"
    Mẹ nhớ bài thơ này mẹ ghi dưới cái hình mẹ chụp 01 mình, áo dài trắng ngồi e ấp giữa 1 vườn hoa cúc vàng óng, dán trong quyển Lưu bút năm 12.
    Con vẫn không cho mẹ dừng, lại năn nỉ mẹ đọc bài thơ khác, bài nào cũng được. Mẹ không ngờ con của mẹ mới 05 tuổi lại thích thơ đến vậy. Mẹ ít thích thơ nên không thuộc nhiều thơ, mẹ thích văn xuôi hơn, nhưng cố gắng nhớ những bài thơ ngày xưa để thoả mãn niềm yêu thích của con. Mẹ đã đọc cho con nghe bài thơ "Thầy còn nhớ con không?", hình như của Đỗ Trung Quân, bài thơ này mẹ chép được năm lớp 11 vậy mà nay vẫn còn thuộc lắm:
    "Thầy còn nhớ con không?
    Tôi giật mình nhận ra người đàn ông có quần áo nhếch nhác
    Người đàn ông gầy guộc ngồi sau tủ thuốc ven đường
    Thầy còn nhớ con không?
    Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng
    Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè
    Rụng xuống trên vai thầy học cũ
    "Không, xin lỗi, ông lầm
    Tôi chưa từng dạy học
    Xin thối lại ông tiền thuốc
    Cảm ơn"
    Cuộc sống nhiều quên khó vui buồn
    Thầy học cũ mười năm không lầm được
    Thầy học cũ ngồi kia giấu mình sau tủ thuốc
    Giấu mình sau hoa phượng rụng buồn tênh
    Còn biết nói gì hơn
    Đứa học trò tôn sư
    Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm
    Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng
    Biết yêu anh em đất nước láng giềng
    Đứa học trò vào đời với trăm ngàn giông bão
    Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên
    và chiều nay trên hè phố im lìm
    Vành nón sụp che mắt nhìn mõi mệt
    Câu phủ nhận phải vì manh áo rách
    Giữa phố đông người quần áo bảnh bao
    Tôi ngẩn ngơ giữa phố xá ồn ào
    Có đám trẻ con tan trường đuổi nhau trên phố
    Mười năm nữa đứa nào trong số đó
    Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay
    Thôi, cầu mong cho các em ngày mai
    Không ai gặp thầy được trả lời rằng
    "Ông lầm, xin lỗi!"
    Mẹ đã đọc 1 hơi hết cả bài thơ dài vậy, vậy mà con vẫn không chịu, con cứ năn nỉ mẹ suốt. Khổ ghê, mẹ có nhớ mấy thơ đâu con
    "Chỉ có thuyền mới hiểu
    Biển mênh mông nhường nào
    Chỉ có biển mới biết
    Thuyền đi đâu về đâu
    Những ngày không gặp nhau
    Biển bạc đầu thương nhớ
    Những ngày không gặp nhau
    Lòng thuyền đau rạn vỡ
    Nếu phải xa thuyền rồi
    Biển chỉ còn sóng gió
    Nếu phải cách xa anh
    em chỉ còn bão tố"
    Hết thơ, mẹ phải lôi cả thơ tình ra đọc cho con nghe. Mẹ hỏi con thích không, con còn nói "Dạ thích" rùi còn cười mắc cỡUi trời! Nhưng sau đó thì đính chính lại chút: con thích mấy bài thơ về thầy thầy, trường học gì đó hơn mẹ ah
    "Nắng nhẹ hôn mái ngói chiều nay
    Tường cũ rêu phong lá đọng đầy
    Bâng khuâng ai đứng hiên trường vắng
    Trường cũ chỉ còn ta với ta"
    Tối qua sau 1 hồi hứa chắc như đinh đóng cột với con là hôm nay mẹ sẽ lên mạng tìm nhiều thơ về để tối đọc cho con nghe, con mới chịu thôi, không năn nỉ mẹ nữa. Con thì cứ năn nỉ ỉ ôi mẹ, mẹ thì cứ cố nhớ, căng cả đầu ra mà nhớ còn bài thơ nào nữa không để đọc cho con nghe, căng thẳng dễ sợ. Sáng nay khi đi học, con còn nhắc nhở mẹ "mẹ nhớ tìm thơ tối về đọc cho con nghe đó nhen, nhiều thật nhiều luôn nhen mẹ". Trời!
    Không ngờ con mẹ nhỏ vậy đã có niềm say mê thưởng thức thơ, mẹ thấy vui lắm, bù lại cho nỗi buồn hôm nọ con hư. Ba mẹ nhất định sẽ không vì con là con một mà cưng chiều quá thể, mẹ không muốn con mẹ vậy đâu, dành cho con cả yêu thương và nghiêm khắc, mẹ không mong con mẹ sẽ thủ khoa trường này trường nọ hay nhân tài xuất chúng, mẹ chỉ mong con lớn lên sống là người đàng hoàng như ba mẹ là mẹ thật vui rồi. Sống tốt con nhé, bé cưng
    Được pbtbiennho sửa chữa / chuyển vào 08:53 ngày 11/05/2006
  10. pbtbiennho

    pbtbiennho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    1.805
    Đã được thích:
    0
    Vợ chồng xa nhau vậy thì buồn lắm lắm ấy. Anh chỉ đi công tác thôi mà chị hoài vẫn thấy chưa quen. Không có cách nào để 2 vợ chồng sống gần nhau sao em? Điện thoại - nhắn tin - chat - email... tất cả chẳng đủ để nguôi nỗi nhớ, và những điều đó cũng không thể nào thay thế được chồng em trong ngôi nhà gọi là gia đình. Em hãy làm tất cả có thể để được gần anh ấy đi. Chúc em sớm có 01 gia đình thật sự như mong ước nhé
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này