1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho thời mở cửa ...

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi votrungh, 12/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Ta và mình ...Monologue của một đêm về sáng ...
    Viết gì cho mình nhỉ ?
    Buồn rồi , vui cũng rồi
    Đêm đã thành đêm trắng
    Tách trà khuya mềm môi ...
    Ta với mình mà thôi
    Cứ vậy mà bầu bạn
    Cứ mỗi lần trăng sáng
    Lại mời nhau uống trà
    Sao mình buồn vậy ta ?
    Nụ cười màu hổ phách
    Sao bỗng ta lặng im
    Bao nợ nần quên sạch
    Ta coi mình là khách
    Mình coi ta là gì ?
    Ôi , trò đùa lễ nghĩa
    Khách sáo mà làm chi
    Ta say , mình phải tỉnh
    Cuộc đời nhiều vực sâu
    Mình không ngăn ta lại
    Sẽ có khi vỡ đầu
    Ta cũng là mình đấy
    Tuy một mà lại hai
    Tuy hai mà lại một
    Tạo hóa thích đùa dai ...
    7.11.2003
    Votrungh@
    Được votrungh sửa chữa / chuyển vào 11:45 ngày 07/11/2003
  2. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Khát vọng
    Cuộc sống này vốn chẳng bình yên
    Biển cả mênh mông ẩn tàng giông tố
    Ta cứ đi, dẫu đời đầy sóng gió
    Vững một niềm tin, hướng tới tương lai
    Gánh nặng hồng trần trĩu nặng hai vai
    Con chim nhỏ cúi đầu bay mải miết
    Vượt qua những chặng đường khốc liệt
    Mỏi cánh tìm bến đậu bình yên
    Cuộc sống vốn là khái niệm không tên
    Tồn tại bởi niềm tin, bởi tình yêu cao cả
    Giữa tốt xấu đan xen, giữa lập lờ thật giả
    Tấm lòng thành đưa ta đến bên nhau
    Bước giữa đời thường, cao -thấp -nông- sâu
    Một thân ta, giản đơn và nhỏ bé
    Nhưng tất cả, mọi điều đều có thể
    Với niềm tin và khát vọng mai sau.

    |^.^|​
    (^_^)
  3. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Sài Gòn , 14.11.2003 ...

    Nếu nhớ tôi dù là giây lát
    Em thử ngồi ghế đá hồ Gươm
    Tôi gần lắm , ở bên em đó
    Lẫn vào trong vạt nắng cuối đường ...

    Hai hôm nay Sài Gòn chợt trở lạnh se se vào buổi sáng , khi hắn vội vã mắt nhắm mắt mở đi làm , và vào lúc khuya khuya , khi hắn cũng vội vã trở về từ một chỗ đông đúc ồn ào nào đấy .
    Vẫn còn nguyên vẹn trong đầu hắn ký ức của những ngày vừa rồi lang thang ở Hà Nội và cái lạnh tê tê người khi trời có gió mùa đông bắc . Hắn xông xênh khắp nơi với quần sóoc áo thun và tự nhủ mình sẽ chẳng có mấy dịp tận hưởng những đêm lạnh như thế ở Sài Gòn . Hình như cũng có lúc người Hà Nội đó đây ngoái nhìn hắn và bảo " cái thằng dở hơi ăn cám hấp " thì phải .
    Hà Nội mảnh mai và xanh thẳm , Hà Nội vẫn luôn nhiều kỷ niệm . Những con phố nho nhỏ xinh xinh , những căn nhà mới cũ đẹp xấu chen nhau , những hàng cây xanh qua nhiều năm tháng , những cái tên quen thuộc tự bao giờ ... Gần mà xa , xa mà gần .
    Một bát phở Bắc nhẹ nhàng hay một bữa bánh cuốn Thanh Trì dọn ra cái mẹt , ngồi phệt xuống mà ăn trông ngồ ngộ , quê kệch và dân dã . Hay ngồi hoặc lặng lẽ hoặc huyên thuyên ở cà phê Nhân Hàng Hành , ở cà phê Phố Lý Thường Kiệt hờ hững ngắm thiên hạ lượn lờ xanh xanh đỏ đỏ . Rồi được xuýt xoa một chén trà mạn vỉa hè đậm chất Bắc Kỳ vào một buổi sáng lập đông có lẽ là cái thú mà khách phương Nam như hắn luôn luôn thèm muốn . Giá mà đủ can đảm để rít một hơi thuốc lào ... Những cái thú vặt vãnh mà rất Việt Nam ấy mới thi vị làm sao , mà Hà Nội thì luôn sẵn có , luôn dễ có những điều thi vị ấy .
    Hà Nội vẫn thế , vẫn cái lối phục vụ khi quá ân cần , khi nhạt như nước ốc , vẫn những gánh hàng rong kẽo kẹt trên những đôi vai tần tảo sớm khuya bên những vệ đường đầy những chiếc ô tô sang trọng , vẫn những mảnh đời chậm rãi khiêm nhường xen lẫn với những lao xao đề đóm rủi may .
    Người Hà Nội vẫn thế sau những thăng trầm triền miên của thời cuộc . Vẫn mến khách , vẫn tươi cười , vẫn sẵn sàng cùng nhau dạo phố , ăn quà hay mua sắm hoặc ngắm xem điều gì đấy hay ho . Con gái Bắc Hà vẫn có thể đanh đá , thậm chí ngoa ngoắt , cay độc khi cần thiết , nhưng vẫn đầy vẻ hồn hậu và dễ xốn xang , nữ tính mong manh với những giờ phút thiêng liêng , khốn khó . Con trai Hà thành mắt vẫn cứ sáng rực lên khi nói về những điều mình mơ ước , vẫn cho ra đều đều những câu thơ , câu vè hóm hỉnh truyền miệng và vẫn cứ thích quẩn quanh Hà Nội hơn là tìm nơi nào khác mưu sinh .
    Nước hồ Gươm vẫn xanh như pha mực , tháp Rùa vẫn lặng im . Xa xa hai ông bà cụ tóc đã bạc phơ vẫn còn ngồi bên nhau trên ghế đá . Hắn thấy lòng mình se lại , không phải chỉ vì trời đang se lạnh ...
    Ghé thăm những ngôi chùa cổ rêu phong và cổ kính quanh hồ Tây , nhìn những tấm bia trơ gan cùng tuế nguyệt , những hàng chữ đang mờ dần theo dấu thời gian , nhìn những vị sư lặng lẽ , nhân hậu và khắc khổ hắn mới thấy mình còn bon chen , sân si và phàm tục làm sao .
    Bạn bè thân thiết đến là đông sau những lần vào ra kết giao bằng hữu , đi với hội này thì lại phải trốn hội kia . Đến những chỗ đông người cứ phải dáo dác nhìn quanh , mặt mày như kẻ trộm .
    May mắn làm sao hắn được một cậu bạn Hà Nội rất uyên bác về Hà Nội đèo đi chơi . Từng góc chùa , từng hàng cây , từng mặt hồ qua những lời kể của anh ta cứ như lung linh , như đẹp dần thêm cùng với những huyền thoại thời gian .
    Đêm khuya dần ở góc đường Trần Phú . Làm bạn với những người yêu thơ thích thật , họ nói chuyện cứ hư hư thực thực , buồn buồn vui vui , lãng mạn ngả nghiêng vào nghiệt ngã sự đời như những giọt cà phê vỉa hè nâu sẫm . Họ cũng như hắn đều đã lỡ chọn nàng Thơ làm bạn , mà cuộc chơi thì có thể sẽ cần hơn cả một cuộc đời ... Thế thì hỏi làm sao gặp gỡ mà không vui , chia tay làm sao mà không bịn rịn ...
    Trở về nhà với những gói quà bánh cốm , ô mai hắn lại thấy mình lạc lõng phần hồn . Hình như ở mỗi nơi hắn đi qua đều vương vấn lại một nỗi niềm chưa nói hết .
    Một buổi sáng mùa đông ...
    Một đứa bé ra đồng ...

    Cánh đồng của hắn lại vẫn là cuộc sống bận bịu , bon chen trải dài qua những ngày chưa kịp nằm mơ trời đã sáng .
    Hà Nội , man mác nỗi niềm sau một chuyến đi ...
    Votrungh@
    Được votrungh sửa chữa / chuyển vào 16:48 ngày 14/11/2003
  4. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Viết tặng một người thầy ...
    ( Kính tặng người cha , người thầy của con ... )
    Bài thơ con làm hôm nay
    Chắc chẳng kịp gửi về cho cha đọc
    Bao nhiêu năm đi học
    Con chưa làm thơ tặng một người thầy
    Chắc là cha vui lắm hôm nay
    Học trò chắc đã thăm cha nhiều lắm
    Chắc là hoa sẽ hồng , sẽ thắm
    Căn nhà chắc sẽ vui , đầy ắp tiếng cười
    Mấy mươi năm cha đi trồng người
    Cánh rừng của cha chắc bây giờ đã lớn
    Những bài tập của cha đã đi vào cuộc sống
    Những bình phương niềm vui , những hội tụ thành công
    Như người lái đò đưa khách sang sông
    Những người thầy như cha vẫn âm thầm lên bục giảng
    Tri thức mãi là ngọn đèn chiếu sáng
    Cho bao trái tim , cho nghìn triệu cuộc đời
    Những ngày khó khăn giờ đã tạm qua rồi
    Cuộc sống đã mỉm cười với những giáo sư đầu bạc
    Bó rau muống đã không còn đèo sau xe đạp
    Không còn " nhất nông nhì sỹ , hết gạo chạy rông " ...
    Bài toán ngày nao cha đã dạy xong
    Giờ con vẫn cố tìm thêm đáp số
    Giữa những sướng vui và đau khổ
    Con vẫn khai căn , vẫn lập phương trình
    Và mỗi buổi bình minh
    Trước mắt con lại là một bài toán đố
    Cuộc đời vẫn cứ là dãy số
    Nhắm mắt xuôi tay vẫn cứ thấy vô cùng
    Nếu có huy chương để tặng những anh hùng
    Những người thầy như cha vẫn là xứng đáng
    Một ngày Hiến chương bình lặng
    Bài thơ này con viết tặng riêng cha ...
    Ngày Hiến chương Nhà Giáo - 20.11.2000
    Votrungh@
  5. pen

    pen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/05/2002
    Bài viết:
    184
    Đã được thích:
    0
    Khúc hành tiễn bạn
    (Nguyễn Hữu Hồng Minh)
    Bạn về ta đóng cửa ngủ
    Âm thầm không tiếp một ai
    Nửa đêm nhìn ra cửa sổ
    Nghe thơm dìu dịu hoa nhài
    Bạn về câu thơ quên viết
    Lấy ai tri kỷ tương phùng
    Bá Nha - Tử Kỳ thuở trước
    Tiếng đàn còn biết nghe chung
    Bạn về chiều cong ngọn cỏ
    Hạt sương nặng trĩu giang san
    Tỉnh xa, hề, ai quẩy gánh
    Dặm dài, hề, có nguy nan
    Bạn về trước sau vắng ngắt
    Ta như ẩn sĩ rừng già
    Đập bàn dăm câu vọng cổ
    Quăng đàn cười như Kinh Kha
    Bạn về ta theo xuôi xứ
    Ngông nghênh ly biệt một trời
    Ở ai lòng ta lòng bạn
    Cho tình tan tác đôi nơi
    À, thôi, bạn về bạn nhé
    Ta sầu mong hết đêm nay
    Bao giờ gặp nhau bạn nhỉ
    Chung chiêng quả dất tròn quay
    Cuộc đời nếu không còn bạn
    Biết ai lặng lẽ phương này?
    Tình yêu đến như người ngủ mơ
    Nên em vẫn là người bơ vơ...
  6. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Đêm không bình yên ...

    Tình ảo như là mây khói
    Mạng vẩn vơ mà thật thà
    Chén rượu đi tìm cái thật
    Giờ ta uống cạn mình ta ...
    Thế là một ngày đã qua
    Sài Gòn hoàng hôn lành lạnh
    Mang theo nỗi buồn vặt vãnh
    Thằng bé phong phanh ra đường
    Huyễn hoặc chỉ là câu hát
    Mà như lạc giữa mù sương
    Thèm quá một bàn tay ấm
    Dắt ta về với yêu thương ...
    Xin đêm đừng hóa đại dương
    Ta như chiếc thuyền sẽ đắm
    Xin đêm đừng lắm chiêm bao
    Để ta rơi vào vực thẳm
    Đêm khóc hay là sương rơi
    Mà ta nghe môi mằn mặn ...
    2.12.2003

    Votrungh@
  7. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Một ngày không còn mạng ...
    Một ngày mạng sẽ không còn
    Quả đất vẫn cứ xoay tròn đấy thôi
    Em đường em , tôi đường tôi
    Nổi chìm trên những nẻo đời bon chen
    Bao nhiêu cái nick thân quen
    Chỉ là kỷ niệm nhớ quên một thời...
    Mạng chẳng theo ta cả đời
    Như ai cũng chỉ một thời thanh xuân
    Vậy mà lòng vẫn bâng khuâng
    Mạng như đã hóa một phần trong ta ...
    3.12.2003
    Votrungh@
  8. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Thức - Ngủ và mâu thuẫn ...
    ( Viết vào những ngày TTVN FPT cũ còn sôi nổi thâu đêm suốt sáng ... )
    Ngồi trước keyboard hình như khuya lắm
    Tôi tự hỏi mình sao chưa ngủ từ lâu
    Giờ đã là hai giờ sáng hôm sau
    Trong tôi có hai con người rất khác
    Kẻ đầu tiên bắt đầu bằng câu hát
    " Hãy ngủ sớm đi , mai còn phải đi làm
    Mạng giờ này còn gì nữa mà ham
    Có ngày ốm vì thức nhiều ngồi lắm ... "
    Kẻ thứ hai thì bắt đầu ca cẩm
    " Cứ thức đi , tuổi trẻ có là bao
    Nhìn xem kia , ôi yên lặng làm sao
    Muốn viết lách , thơ thẩn gì cũng dễ ... "
    Kẻ thứ nhất lại thì thầm kể lể
    " Thức nhiều chi rồi mai lại vật vờ ?
    Cậu sống bằng gì , chẳng lẽ lại bằng thơ ?
    Cần phải ngủ để ngày mai khoẻ khoắn ... "
    Kẻ thứ hai lại bắt đầu căn dặn
    " Ngủ nhiều chi cho mụ mẫm người ra ...
    Cứ thức thêm một chút , có sao mà ...
    Ngủ càng lắm thì thành công càng ít ... "
    Kẻ thứ nhất lại thút tha thút thít
    " Ngủ đi mà , cậu phải tự lo thân
    Thức mãi có ngày bị bệnh tâm thần
    Thơ với thẩn cũng tuỳ nơi tuỳ lúc ... "
    Kẻ thứ hai vẫn kiên trì giáo dục
    " Ai biết sau này có dịp làm thơ
    Cuộc đời biết bao sóng gió bất ngờ
    Cậu mà ngủ cũng khối người còn thức ... "
    Kẻ thứ nhất đã bắt đầu thấy bực
    " Cứ thức đi , rồi sẽ thấy mà xem
    Sáng mai đi làm mắt mũi kèm nhèm
    Cẩn thận kẻo sẽ có ngày mất việc ... "
    Kẻ thứ hai kiên nhẫn và tha thiết
    " Thời khắc tuyệt vời nhất chính là đây
    Cậu sẽ không hề sợ bị quấy rầy
    Cứ thoải mái viết những gì cậu thích ... "
    ... Và hai con người trong tôi xích mích
    Chẳng biết bênh ai , chẳng biết giận ai
    Chẳng biết bên nào là đúng , là sai
    Tôi bất lực như trọng tài không thẻ
    Thôi thì đành chiều mỗi người một lẽ
    Thơ tôi đã làm một thoáng nhanh nhanh
    Và bắt đầu cho một giấc mơ lành
    Dù giấc ngủ biết chắc là sẽ ngắn
    Và cứ mỗi đêm khuya về tĩnh lặng
    Lại hai con người thức dậy trong tôi
    Ai sống ở đời chắc cũng vậy thôi
    Những mâu thuẫn nội tâm là mãi vậy
    Có nhiều lúc thấy mình ... vui thật đấy ...
    2.40 sáng 9.7.1998
    Votrungh@
  9. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Nhân vừa tìm được bài thơ trong một thư mục cũ mèm , xin gửi lên đây dù là không đúng dịp ...
    Viết cho một người vừa ra đi ...
    ( Viết nhân ngày mất của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn - Một trong những người viết tình ca hay nhất của thế kỷ )
    Ngày anh ra đi rừng núi cúi gục đầu
    Giọt nắng thuỷ tinh vỡ thành ngàn mảnh nhỏ
    Biển ngậm ngùi biển nhớ
    Không có cơn mưa hồng để mà ướt mi
    Và thế là anh đã phải ra đi
    " Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
    Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ... "
    Tôi hát cho mình và cho anh ...
    Đá cuội vẫn theo gót hài mà lăn
    Anh có nghe không bạn bè tôi hát ?
    Từ nay cuộc đời chỉ còn âm nhạc
    Của một người từng đi qua trần gian
    Đêm tiễn anh bạn bè tôi hát vang
    Và tiễn anh bằng hai hàng nến trắng
    Giọt nước mắt trên bờ môi mằn mặn
    Trầm tư con phố Sài Gòn ...
    Anh ra đi vào cõi vuông tròn
    Hạt bụi nào hóa thân mà vội thế
    Mới hôm nào còn nghe người ta kể
    Mỗi ngày anh chọn một niềm vui
    Anh ra đi đất Việt ngậm ngùi
    Bây giờ tình ca nhiều người viết lắm
    Nhưng để lời ca đọng vào sâu thẳm
    Biết được mấy người như anh ?
    Có một dòng suối nhạc ngọt lành
    Chảy trong tôi từ ngày tấm bé
    Có một người bất chợt ra đi
    Con suối khóc nơi này lặng lẽ ...
    Sài Gòn , 7.4.2001
    Votrungh@
  10. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Không đề cho Hà Nội ...
    Bỗng nhớ về Hà Nội
    Không phải vì hồ Gươm
    Không phải vì hoa sữa
    Không phải những con đường
    Nỗi nhớ mong manh quá
    Đêm Sài Gòn chiêm bao
    Ta thấy mình lạc lõng
    Giữa Hàng Ngang , Hàng Đào
    14.12.2003
    Votrungh@

Chia sẻ trang này