1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho Thương Yêu!

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi Sleeping_Sun, 17/01/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. am_thuc_coi_nguon

    am_thuc_coi_nguon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2007
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0

    Nhớ quá . NNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN
  2. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0

    Cứ thỉnh thoảng lại mở máy , xem có nhắn gì không ?
    Tâm trạng mong ngóng , rùi chẳng thấy tin gì cả . Hic hic hic
  3. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0
    Thời xa xưa có một chàng Gù bất hạnh, sống đơn độc, không biết cha mẹ mình là ai, anh em thân thuộc cũng không có, chẳng ai coi chàng là bạn. Ðối với tình yêu, chàng chỉ biết qua sách vở.
    Chàng mang máng hiểu rằng tình yêu cũng giống như một hơi thở nhẹ luôn ve vuốt trái tim, hoặc như ngọn lửa thiêu cháy nó, rằng tình yêu có thể nâng con người lên chín tầng mây, và cũng có thể quăng họ xuống địa ngục. Chàng Gù còn tin rằng dù là hơi thở nhẹ hay sức nóng của lửa cũng không thể làm lay chuyển được con tim đau đớn đang đập loạn lên của chàng.
    Ai có thể đem lòng yêu một con người như vậy, một khi trên đời này còn có biết bao chàng trai tuấn tú và khôn ngoan khác? Vả lại, làm sao chàng có thể yêu được một người khác giới khi chàng mang trái tim như vậy trong ***g ngực? Không, trái tim chàng chỉ biết căm ghét, đố kỵ; đôi môi chàng chỉ quen mấp máy một số từ thô thiển; cặp mắt ti hí của chàng không nhìn rõ được, dù là một tia nắng dịu dàng hay một ánh trăng mỏng mảnh; đôi mắt ấy lúc nào cũng chỉ nhìn xuống và chỉ thấy toàn những thứ thối tha, nhơ nhuốc; cái mũi nhọn hoắt của chàng không thể phân biệt được những điều kỳ diệu trong hương thơm của các loài hoa, mà chỉ biết đánh hơi được mùi hôi thối của xác súc vật và lá cây rữa nát. Chàng bị người đời xem thường và xa lánh.
    Thế rồi một hôm, thật tình cờ, chàng nhìn thấy công chúa Rôda đang dạo chơi trên công viên.
    Mọi người dừng lại, ngả mũ chào nàng, chỉ có chàng là cứ lóng nga lóng ngóng, cặp mắt hấp háy, không sao hiểu được trên đời này lại có thể có một người đẹp nhường kia. Cặp má hồng, đôi mắt nâu, đôi môi đỏ thắm cùng với tấm thân tròn lẳn tràn đầy sức sống của nàng, khiến những ai được gặp nàng cũng đều cảm thấy lòng thanh thản, nhẹ nhõm. Nhiều cụ già đã vượt qua những chặng đường xa lắc, lắm chông gai để mong được gặp nàng, dù chỉ là một lần, và lúc ra về thấy đời như trẻ lại. Rôda đáp lại sự ngưỡng mộ của mọi người bằng một nụ cười thật cởi mở và chân tình. Chỉ có một người không cất tiếng chào nàng, không ngả mũ, đó là chàng Gù gầy gò, xấu xí đứng bên vệ đường nheo mắt nhìn công chúa đang nhẹ nhàng bước. Ðối với Rôda, đấy là cả một sự lạ và rất khác thường. Nàng bèn dừng lại và nhìn sâu và cặp mắt không mấy thiện chí của chàng Gù. Con người khốn khó này sao cô đơn và đáng thương làm vậy! Rôda cảm thấy thương chàng vô hạn, và đã ban tặng cho chàng nụ cười ấm áp nhất của mình.
    Chỉ sau khoảnh khắc ấy thôi, cuộc đời chàng Gù bỗng thay đổi hẳn! Bây giờ, cặp mắt chàng luôn ngước nhìn lên, chàng đã thấy những bông hoa Tử Ðinh Hương tím nhạt và trắng xoá khoe sắc màu sặc sỡ, những bông hoa Sơn Trà đỏ tươi đang nở hết cỡ, và những đám cây tuyệt diệu có những tán lá lung linh giọt mặt trời. Những hơi gió nhẹ đem theo những làn hương kỳ diệu cứ phả mãi vào mặt chàng! Và đây, ngay bên mép đường, những bông hoa tim tím đã mọc lên. Vì sao những bông hoa nhỏ xíu này lại có đủ sức cảm hoá làm vui lòng người qua đường như vậy?
    Chàng Gù bối rối, không thể hiểu được vì sao cặp mắt nhìn cũng như đôi tai nghe của chàng lại thay đổi như vậy và sao bỗng nhiên giờ đây chàng lại biết yêu vẻ đẹp của thế giới quanh chàng Biết hỏi ai bây giờ - Chàng tự hỏi.
    - Hãy hỏi ta đây này! - trái tim đáp.
    - Ôi, trái tim của ta, mi chỉ là kẻ bất hạnh, lúc nào cũng u tối như màn đêm vậy, mi có thể giải đáp được gì cho ta, chàng Gù cằn nhằn.
    - Ta đang cảm thấy đời thật là vui, bởi lẽ lúc này, ta mới hiểu cái gì, đã khiến hoa phải nở, giục giã chim phải hót; ta hiểu rằng cái gì đã mở cặp mắt và tai nghe của chàng! - Trái tim điềm tĩnh nói.
    - Vậy là cái gì? Hãy nói ta nghe chàng Gù dò hỏi.
    - Cái đó là tình yêu. Tình yêu vừa dịu dàng vừa khắc nghiệt, vừa êm đềm vừa sóng gió, vừa ấm áp vừa dữ dội! Chính vì chàng đang yêu! Chàng đã yêu công chúa Rôda!
    - Yêu công chúa Rôda ư? - Chàng Gù sợ hãi - Ta mà dám cả gan phải lòng công chúa Rôda!
    - Ai có thể ngăn cấm chàng yêu công chúa Rôda được? - Trái tim tranh cãi với chàng - Sáng sáng, chàng hãy đến đây, như mọi người, chàng hãy chào nàng đi.
    Chàng Gù nghe lời khuyên của chàng trái tim. Ngày lại ngày, chàng đến gặp Rôda, khi nàng đến gần, chàng cúi đầu xuống chào vẻ lịch thiệp. Nàng đi rồi, gương mặt chàng như được ve vuốt bởi một hơi thở nhẹ.Và thời kỳ tuyệt diệu nhất trong đời chàng đã tới. Vì sao chàng lại có đủ sức mạnh để tàn đêm, tận ngày ngồi đập từng tảng đá? Vì sao chàng lại có thể cao giọng hát đua cùng Sơn Ca và Hoạ Mi? Chàng Gù không hiểu Sơn Ca và Hoạ Mi hót gì, còn chàng, chàng chỉ hát về Rôda, về sắc đẹp của nàng và về tình yêu của mình thôi.
    Chàng Gù bất hạnh đâu hiểu được rằng, con bão bất thần có thể đổ sập xuống đầu chàng bất kỳ lúc nào! Quả nhiên, cơn bão đã bất thần ập đến thật. ấy là vào một buổi sáng, khi chàng tới công viên để được ngắm công chúa, để được hưởng không khí trong lành; chàng đã thấy thành phố được trang hoàng lộng lẫy, phố xá đông nghẹt những người. Người nào cũng mang nhạc cụ, chỉ có một cô gái nhỏ nhắn là cầm trên tay một cái chuông con: Cô gái ấy tên là Maia bất hạnh, chuyên nghề chăn súc vật. Nàng không tìm đâu được đàn bà và sáo, nàng đành lấy cái chuông trên cổ một con dê là nhạc cụ. Nàng muốn bộc lộ, niềm vui của mình trong ngày hội trang trọng này.
    Lúc đó chàng Gù hỏi một người gặp trên đường xem thành phố được trang hoàng đẹp như vậy để đón mừng ai, và vì sao phố xá lại đông người đến thế.
    Người qua đường đáp:
    - Chàng từ đâu đến mà không biết hôm nay là ngày công chúa của chúng tôi sẽ đi lấy chồng?
    - Công chúa ư? Công chúa nào? - Chàng Gù lúng túng lắp bắp.
    - Chẳng nhẽ chàng không biết thành phố chúng tôi chỉ có một công chúa, đó là nàng Rôda sao?
    Chàng Gù khuỵu ngay xuống đống đá lạnh lẽo, nhưng rồi chàng vụt đứng dậy, bởi vì chàng có cảm giác như vừa bị ngã vào một bếp lửa đang cháy hừng hực. Như kẻ bị bỏng lửa, chàng chạy như bay về phía công viên, nơi mà ngày nào chàng cũng được gặp Rôda.
    - Rôda của ta! Rôda của ta!
    Chàng vừa hét to vừa cảm thấy trái tim mình đang bốc lên một ngọn lửa hừng hực và những giọt nước mắt chảy thành suối trên hai gò má chàng cũng không thể dập tắt nổi.Dân chúng hoan hỉ đón chào Công Chúa và Hoàng Tử xứ lạ; cặp trai tài gái sắc ấy đang ban phát cho đám thần dân của họ những nụ cười ấm áp. Say sưa với hạnh phúc, họ đâu có ngạc nhiên khi thấy một chàng Gù lách qua đám đông tới quỳ mọp dưới chân công chúa Rôda, miệng lảm nhảm cầu xin:
    - Rôda ơi, em là của ta cơ mà! Hãy tống cổ kẻ lạ mặt này đi và hãy theo ta!
    - Thằng điên! Dân chúng hét to - Mi không biết thế nào là liêm sỉ khi xuất hiện trước mặt nàng công chúa Rôda trong bộ quần áo rách rưới thế kia ư?
    - Ta đã tìm được người ta yêu.
    ........................................................................................................
    ( còn nữa )
  4. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0
    - Tốt nhất là nên cầu hôn cái chổi ấy!
    Ðám đông giận dữ đứng che lấp hẳn chàng Gù. Dù có răn đe, dù có nhạo báng cũng không làm chàng tỉnh lại được.
    Ngọn lửa tình yêu đã khiến chàng dần trở nên mù quáng, mất hết lý trí. Chàng rút con dao găm từ trong vạt áo ra và đâm thẳng vào trái tim công chúa.
    Mọi người cúi gằm mặt xuống, vẻ đau buồn. Khi ngước mắt lên, ai nấy đều ngạc nhiên trước một tiếng kêu sửng sốt. Từ mảnh đất thấm đầy máu, mọc lên một bông hoa thanh cao có những cái cánh nhỏ màu đỏ lửa toả hương thơm. Nhưng nếu ai cố tình chạm vào nó thì sẽ bị những cái gai sắc như mũi dao đâm vào tay đau nhói.
    - Ðây là Rôda của chúng ta, - Dân chúng bàn tán - ngay cả sau khi đã chết rồi, nàng vẫn gửi lại cho chúng ta niềm vui sáng láng.
    Theo luật pháp xứ này, hung thủ giết người tình của mình chỉ về ghen tuông sẽ bị loại trừ ra khỏi cộng đồng, do vậy chàng Gù phải lưu đày lên một vùng núi hẻo lánh, kéo theo sau là những cơn mưa đá và những lời nguyền rủa. Từ đó không ai thấy chàng Gù nữa. Mãi đến mùa Xuân năm sau, Maia, cô gái chăn cừu nhỏ nhắn trong lúc đi tìm chú dê con bị lạc bầy, đã phát hiện dưới chân núi một trái tim bị nứt nẻ. Cô gái bỗng nhớ tới chàng Gù bất hạnh đã chết vì tình yêu điên dại, nàng bèn cúi xuống trước trái tim ta vỡ và khóc nức nở, vì nàng cũng là kẻ đơn độc, không được yêu.Thật là kỳ lạ, những giọt nước mắt của Maia cứ thấm sâu vào tảng đá, và ngay trên chỗ đó mọc lên hai bông hoa, một bông có những cái cánh nho nhỏ màu hồng quấn quanh thân cành giống như những trái tim nhỏ xíu bị nứt nẻ; còn bông kia thì nở ra những cái chuông nhỏ màu trắng treo lủng lẳng trên cành hệt như những giọt nước mắt trong suốt.
  5. ngayxuaoi0210

    ngayxuaoi0210 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    965
    Đã được thích:
    0
    Hai bông hoa đó là hoa tigôn à anh Cà?
    hic
    Nhớ cái cây hoa tigôn mình trồng ở nhà không có ai chăm sóc chắc chết khô lâu rùi hừ hừ
  6. AL_0210

    AL_0210 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Thương yêu này.
    Muốn gặp quá. Rồi đi lang thang. Mùa này không có mưa đâu.
    Nhớ nhiều nữa.
  7. conloncon83

    conloncon83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2006
    Bài viết:
    376
    Đã được thích:
    0
    Không biết có phải đây sẽ là những dòng thư cuối cùng anh gửi đến cho em hay không? Sau cuộc nói chuyện chiều hôm thứ 5 với em, anh vừa cảm thấy thanh thản, lại vừa cảm thấy đã mất đi một gì đó rất thiêng liêng mà mình cố gắng gìn giữ níu kéo, nhưng càng ngày càng trôi xa. Anh biết bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể để cho tình yêu của hai đứa và đặc biệt là tình yêu của em được trọn vẹn như xưa.
    Cuộc sống trôi qua thật lạ, có những chuyện tưởng như đã an bài thì số phận cứ như trêu ngươi những con người trong cuộc. Anh yêu em đơn giản bởi vì con tim anh yêu em, còn em bây giờ lại dùng tâm trí để suy xét tình yêu của anh. Có lẽ hai đứa mình khác nhau ở điểm này rất nhiều phải không em? Lúc trước, cứ đơn giản chỉ nghĩ tình yêu là mang lại những gì tốt đẹp nhất mà mình có thể dành cho người mình yêu, hóa ra lại không phải như vậy.
    Môi trường và cuộc sống đã thay đổi bản thân hai đứa rất nhiều để rồi đến khi hai đứa chợt lặng mình nhìn lại thì đã cách nhau một khoảng rất xa mà không biết đến bao giờ mới bù đắp lại được. Bây giờ có nói đến những kỷ niệm để níu kéo thì cũng bằng thừa vì có lẽ mọi thứ đã qua đi, và không bao giờ trở lại trong tâm trí em nữa rồi. Quả thật anh đã suy nghĩ quá đơn giản về tình yêu để rồi hôm nay nhận được trái đắng như thế này. Anh và có thể là cả em và những người thân quanh 2 đứa đều không muốn như vậy đâu em nhỉ?
    Nhưng biết nói gì và biết làm gì bây giờ, muộn mất và đổ vỡ hết tất cả rồi sao? Quá nhanh để mình kịp suy nghĩ về những gì đã xảy ra, có lời bài hát thế này ?otôi ngồi đây một mình với bóng đêm ôm niềm đau nghe thời gian ngừng lại. Ở ngoài kia dòng đời trôi vẫn trôi, từng lời yêu vẫn theo gió bay xa, đêm từng đêm thì thầm với trái tim, em ở đâu xin hãy quay trở về, nơi này có một người thương nhớ em? ".
    Hồi em đi Trung Quốc không có tin tức gì, anh đã lên mạng, định cho em nghe, nhưng có còn ý nghĩa gì nữa đâu phải không em? Tình yêu có lẽ trong em không phải là tất cả trái tim mà ở đó còn có cơ hội và một lý trí nữa đúng không em? Anh không trách cứ gì em được cả vì em có quyền lựa chọn những gì mang lại hạnh phúc cho cuộc đời của riêng mình.
    Đêm qua nằm một mình, suy nghĩ về những gì đã qua để rồi lại khóc, chưa bao giờ anh khóc nhiều như khoảng thời gian này. Nhưng có lẽ nước mắt ấy chỉ cho một tình yêu dại khờ, có lẽ anh đang mang giấc mơ xa vắng, anh vẫn cứ mãi mãi mong ngày xưa trở về và anh ôm nỗi đau riêng mình. Bởi vì anh yêu em rất nhiều, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ của bản thân.
    Anh nói ra chỉ muốn em hiểu, chứ không cầu xin ở em một sự rộng lượng hay cảm thông nào nữa. Anh yêu quá nhiều và bây giờ anh phải chịu hậu quả cho tình yêu đó. Phải chăng cuộc đời này là như thế, số phận anh là như thế, cũng chẳng biết và chẳng muốn biết nữa để làm gì bởi tất cả đã ở lại sau lưng.
    Từ những lúc mới quen, có thể là do trong môi trường học đường, trên bục giảng? em chỉ tiếp xúc với những bạn bè cùng lứa tuổi nên trong mắt em thì anh vẫn là một tình yêu. Nhưng rồi thời gian trôi qua, với công việc em đã gặp gỡ nhiều hơn với những người đã trưởng thành và lọc lõi hơn anh rất nhiều lần trong lối sống, tính cách nên em cảm thấy anh thật bình thường và không phải là một chỗ dựa vững chắc cho em nữa.
    Hôm qua anh đã hứa với em là sẽ cố gắng thay đổi, nhưng thay đổi được đến mức nào thì anh cũng chưa rõ nữa. Và liệu rằng khi đã thay đổi được thì em có còn yêu anh như ngày xưa hay không? Chỉ biết rằng anh sẽ cố gắng mà thôi, nhưng nếu đến một ngày nào đó khi mà tình yêu trong em đã hoàn toàn mất đi thì chỉ mong em cứ thật lòng, đừng gượng ép bản thân chấp nhận anh làm gì cả. Vì em xứng đáng được hưởng những gì hạnh phúc hơn nếu có người mang lại được cho em những gì em cần?
    Nếu có chăng xảy ra điều đó anh sẽ cố gắng dìu em đi trên con đường đời còn lại đến khi nào em thật sự hạnh phúc bước đi ra khỏi vòng tay anh mà đến với một hạnh phúc mới, đến khi em lên xe hoa chẳng hạn? Còn anh thì sau đó sẽ như thế nào thì cũng không biết nữa. Có thể anh cũng sẽ cảm thấy bình yên để đi đến một nơi khác, hay là gì gì đó miễn là quên được em mà thôi? Buồn quá, rồi sẽ biết sống như thế nào khi hai đứa phải xa nhau?
    Bây giờ mới hiểu ra được ý nghĩa của thước đo thời gian với tình yêu. Phải chăng chúng ta đã sai khi yêu nhau quá lâu, để rồi khi nhận ra những khuyết điểm của anh thì em không thể chấp nhận. Ừ có lẽ là như vậy? Đơn giản thế mà anh không nghĩ ra. Trước đây, dự tính cho tương là thì mỗi tháng 2 đứa đi làm sẽ cố gắng tích góp một ít tiền để mua sắm, để lo lắng cho gia đình? Bây giờ thì đâu phải chỉ là như vậy phải không em?
    Ấy thế mà anh vẫn tin những điều ấy, để chỉ biết đi làm tiết kiệm để dành tiền về đưa cho em. Suy nghĩ về cuộc sống của anh quả thật đơn giản hơn em rất nhiều. Với anh tình yêu là trái tim, hạnh phúc là gia đình và chỉ có thế mà thôi. Anh đáng thương hay đáng trách vậy? Đáng trách vì anh không vững vàng trước cuộc sống, không biết cách lo toan cho cuộc sống và còn nhiều thứ khác nữa?
    Không lo lắng và mang lại cho em hạnh phúc được thì anh còn nói đến tiếng yêu để làm gì? Suốt khỏang thời gian quen nhau vừa qua, anh đã quá ảo tưởng rằng chỉ như thế đã là tất cả, sai lầm của anh là đây chăng?
    Chạnh lòng khi nhớ về bài thơ ?oĐôi dép? ngày nào em chép tặng anh, chỉ như phảng phất quanh đây mà thôi. Rồi một chiếc dép sẽ có thể nào đi đến hết đoạn đường hay không? Xót xa quá khi mọi thứ vẫn như còn quanh đây, và quả thật lời yêu xét đến cuối cùng thì cũng chỉ là những lời nói mà thôi. Ai cũng có thể nói được nhưng có mấy ai làm được, trao cho nhau làm gì để bây giờ lại hối tiếc. Yêu nhau làm gì để rồi khổ đau. Giá như anh đừng biết đến em giữa muôn triệu triệu con người trên thế giới này, hay giá như anh đừng quen em lâu đến như vậy? thì có lẽ mọi chuyện đã khác phải không em?
    Nói gì, nghĩ gì và viết gì nữa bây giờ? Chẳng biết nữa. Muốn ôm em vào lòng quá, muốn hôn lên đôi môi của em, và nắm lấy bàn tay của em quá, nhưng bây giờ khi mà em đã không còn cảm xúc với anh nữa thì có muốn cũng chỉ là ước muốn mà thôi. Gần nhau mà còn hơn là xa cách nhau nghìn trùng?
    Đêm qua anh đã tháo chiếc nhẫn mà anh đã dành dụm mua cho 2 đứa ra cất đi mà không biết mình hành động như vậy là đúng hay sai. Mới ngày nào tình yêu còn đẹp như mơ mà bây giờ lại là một giấc mộng mà anh sẽ là người mê man không biết đến bao giờ mới tỉnh giấc dậy. Quả thực anh cũng không muốn thức dậy để làm gì vì có lẽ khi tỉnh lại thì thực tế phũ phàng sẽ ở trước mặt, mà không hiểu vì sao anh lại cứ phải day dứt và dằn vặt bản thân mình như vậy làm gì nhỉ?
    Anh muốn hét thật to, muốn mất hết đi trí nhớ, mất hết đi cảm giác để mà quên đi tất cả, quên đi em và quên đi tình yêu của chúng ta. Liệu rằng có thể tìm được tình yêu nào khác ngoài em, có thể tìm được hạnh phúc nào khác mỗi khi lo lắng cho em để rồi được thấy em vui? Anh điên khùng thật, ngẫm đi ngẫm lại thấy mình thật trẻ con, đúng như em nói ngày hôm qua, nhưng anh chỉ như vậy trước em mà thôi, vậy cũng là một cái tội sao?
    Quả thật quá nhiều điều khúc mắc như một cái mạng nhện mà không biết bao giờ mới thoát khỏi. À hôm nay em đã đổi số điện thoại mới rồi, nhưng trong máy của anh vẫn sẽ lưu một cái tên, một cái số đã quá quen thuộc mà anh đã quá yêu thương và bây giờ người đó đã xa anh, xa lắm rồi cơ: My Baby - 09151496xx, và số điện thoại mới của em đơn giản với anh chỉ là tên em, là tên một người bạn bình thường mà thôi.
    Anh mua lại em cái sim cũ đấy để rồi anh sẽ hàng đêm vẫn nhắn những dòng tin như những ngày nào mình vẫn còn yêu thương nhau. Mặc dù anh biết sẽ không có ai trả lời anh hết, gọi cho em nhưng sẽ không ai nhấc máy hết. Nhưng anh muốn giữ lại những gì mong manh còn sót lại, những gì đã mang lại cho anh niềm tin yêu vào cuộc sống?
    Lại khóc nữa rồi, phải mạnh mẽ lên chứ, muốn thế nhưng mà nào có kiềm được cái cảm giác lúc này nữa? Thật nực cười khi liên tưởng đến mình cũng giống như cái sim cũ của em vậy, khi mới mua thì em khen ngợi và thấy nó đẹp biết bao nhiêu, để rồi khi có được một số khác thì em lại không hề hối tiếc mà bỏ đi?
    Phải chăng từ khi yêu đến khi kết nối cuộc đời của hai người thì còn phải có những điều khác nữa? Thật lạ khi trong tình yêu, trong tiệc cưới người ta chỉ lấy hình tượng trái tim để tượng trưng. Theo anh thì họ phải thêm vào đấy một bộ não, một ít tiền bạc vật chất, một ít danh lợi nữa thì đó mới là kết quả để hai người hoàn toàn mãn nguyện khi đến với nhau?
    Nhưng mà thôi, chuyện gì đã qua thì có suy nghĩ lại thì cũng chỉ làm buồn đau mà thôi. Chỉ cần biết là anh đã sống và đã yêu hết mình. Từ khi quen nhau anh chưa thẹn với lòng là đã làm chuyện gì phản bội lại em thì cũng thấy vui rồi. Không phải tiếc nuối và băn khoăn nữa làm gì em nhỉ?
    Những dòng thư thật buồn? Có lẽ đã kết lại hơn 2 năm trời yêu thương hẹn hò em nhỉ?
  8. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Tớ đã khóc rất nhiều cả ngày hôm nay.... vì bạn đấy, bạn biết không? Bạn nói rằng xin tớ đấy, đừng như vậy nữa. Nhưng tớ biết xin ai để bạn đừng như vậy nữa bây giờ?
    Tất cả mọi người đều nói tớ đã sai, khi đã nuông chiều bạn quá nhiều như vậy. Tớ biết điều đó, nhưng tớ vẫn không thể đành lòng nhẫn tâm với bạn. Đứng trước bạn, tớ không thể. Nhưng đúng là tớ đã làm hại bạn mất rồi.
    Bạn đã lấy mất niềm tin cuối cùng trong tớ. Chỉ đổi lại bằng một lời xin lỗi thôi sao? Tớ không cần lời xin lỗi, tớ không, sẽ không bao giờ tha thứ cho bạn về việc đã lừa dối tớ. Bạn đã luôn luôn là người tớ tin tưởng nhất trong cuộc sống này, hơn mẹ, hơn bố, hơn gia đình tớ. Thế mà bạn đối xử với tớ như ngày hôm qua...
    Tớ đã cứng rắn với bạn được rồi. Nhưng giờ thì tớ lại sợ, tớ sợ bạn sẽ phản ứng theo chiều tiêu cực hơn thay vì tốt đẹp hơn như tớ nghĩ. Nhưng dù sao thì tớ cũng chỉ còn 1 lựa chọn đó, và bạn cũng chỉ co một lựa chọn đó mà thôi.
    Có thể tớ sẽ không còn là nơi bạn tin tưởng như từ trước tới giờ nữa. Có thể bạn sẽ không phải là người tớ luôn luôn chờ đợi khi tớ gặp chuyện nữa. Nhưng chỉ cần bạn sống tốt hơn, thì tớ sẽ chấp nhận, bạn hiểu không?
    Được bibianh sửa chữa / chuyển vào 17:59 ngày 20/05/2007
  9. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0

    Có thể cho anh ôm em một lần được không?
    Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.
    Tốt nghiệp xong, cô nhận công tác ở một thành phố phía nam. Anh cũng tự nguyện vứt bỏ hết tất cả những gì đang có ở đây để theo cô. Nhưng cô không vì vậy mà thay đổi cái nhìn đối với anh, hơn nữa còn tỏ vẻ không hài lòng mỗi khi anh xuất hiện. Cô có bạn trai, trong một lần anh đến tìm cô, cô nói : "anh đừng đến đây nữa, em có bạn trai rồi !".
    Cô nhìn thấy trong mắt anh sự thất vọng, cô muốn anh đừng hy vọng nữa, anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi " Em yêu anh ấy ?". Cô không trả lời, nhưng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc từ trong mắt cô. Lúc anh quay lưng ra đi anh nói " Có thể cho anh ôm em một lần được không?". Cô kiên quyết lắc đầu. Từ đó anh thực sự không đến tìm cô nữa, cô cũng dần dần quên anh đi.
    Bỗng nhiên có một ngày anh tìm đến cô nói : "đi uống cafe được không, anh ngày mai phải đi Mỹ rồi!". Cô đồng ý vì nghĩ rằng anh sắp phải đi xa. Một ly cafe uống mãi không xong, chuông điện thoại của cô reo, là điện của bạn trai cô, cô cười cười xin lỗi nói : "Em phải đi rồi" Anh cũng cười nói "Vậy để tôi tiễn em". Cô vừa mới mở cửa anh đã kéo cô đứng lại, nói dứt khoát " Có thể cho anh ôm em một lần được không?".
    Cô muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Anh đi tới trước mặt nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô ngửi thấy hơi thở của anh, lập tức dây thần kinh toàn thân đều căng ra. Anh bắt đầu vuốt nhẹ lưng cô, từ gáy chầm chậm men theo cột sống , không nặng không nhẹ, một ngón tay di xuống dưới. Lửa giận trong lòng cô bốc lên, cô nghĩ " Chỉ cần anh ta nhích thêm một phân nữa thôi thì sẽ dùng chân đá anh ta" . Nhưng anh đến đó thì ngừng lại, nhẹ nhàng buông cô ra nói : " Anh yên tâm rồi"
    Cô sững sờ một hồi, lập tức hiểu ra điều anh muốn nói, cổ họng ngẹn lại,trước mắt cô là một trường sương khói. Năm thứ 3 đại học, trong một chuyến đi chơi cô bị tai nạn giao thông, xương cột sống bị gãy, vẫn âm ỷ đau cho đến lúc tốt nghiệp. Cô đến giờ vẫn nghĩ rằng anh không hay biết chuyện đó.
    Ngày thứ hai, anh bay đi Mỹ. Cô đứng trên sân thượng nhìn chiếc máy bay bay qua, trước mắt là cái gì đó mơ hồ ...
    __________________
    Cóp nhặt tứ tung cho vô đây
  10. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0
    Chuông gió
    Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm, hai người đi chơi phố rẽ vào một cửa hàng thấy trong tủ kính có treo một cái chuông gió. Tiểu Mai buột miệng khen:
    - Anh Quân ơi! Cái chuông gió kia xinh biết bao!
    Quân nói với ngưòi yêu:
    - Nếu em thich anh sẽ mua cho em.
    Nhưng khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió khi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở một nụ cười như cáo lỗi với cô.
    Về nhà. Quân lấy giấy gấp một chiếc chuông gió giống hệt như chiếc chuông gió bằng bạc treo ở cửa hàng. Chiếc chuông gió ấy cũng xinh như thế, cũng sơn màu tím như thế và anh đem tặng Tiểu Mai.
    Tiểu Mai đã treo chiếc chuông gió bằng giấy Quân làm tặng cô treo ở đầu giường của mình. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột soạt, khô khốc nhưng Tiểu Mai nghe vẫn thấy tiếng chuông ngân vang lảnh lót. Cặp mắt Tiểu Mai lúc này ánh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ: ?oMình sẽ
    mãi mãi treo chiếc chuông gió này trong trái tim của mình?.
    Số phận đẩy đưa thế nào, cuối cùng Tiểu Mai lại ko lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai vào phòng riêng của hai vợ chồng, cô liền lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió mà Quân làm bằng giấy treo lên đầu giường.
    Tân thấy vậy liền nói vớI Tiểu Mai:
    - Cái chuông này làm bằng giấy thì treo lên làm gì?
    Tiểu Mai bướng bỉnh nói:
    - Nhưng em thấy nó đẹp, em cứ treo.
    Tân nói:
    - Chiếc chuông ấy là do Quân làm tặng em chứ gì? Thảo nào!
    Tiểu Mai im lặng? Cuối cùng Tân thở dài nói:
    - Thôi em cứ treo lên cũng đựơc!
    Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua về một chiếc chuông gió được làm bằng bạc. Gió khẽ thổi chuông cũng đong đưa và phát ra tiếng kêu tinh tag, rất vui tai.
    Khi con trai của Tân và Tiểu Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt đi một quả chuông nhỏ trong chiếc chuông giấy rồi xé vụn đi, Tiểu Mai giận quá phát thằng bé mấy cái thật đau. Thấy vậy, Tân chỉ im lặng. Anh lấy giấy ra gấp một quả chuông, cũng tô màu tím rồi xâu chỉ vào chiếc chuông gió rồi treo lên như cũ. Thấy thế, Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, cô nói với Tân:
    - Anh thật tốt với em!
    Thằng con trai sợ mẹ, nên ko còn dám nghịch vào chiếc chuông ấy nữa. Nó chỉ nghịch chiếc chuông làm bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng chuông gió kêu tinh tang tinh tang cất lên từ cái chuông làm bằng bạc ấy.
    Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông bằng bạc ra một quả để chơi. Thấy thế, Tiểu Mai cũng ko đánh mà cũng chẳng mắng gì nó. Tân cũng mặc kệ. Anh cũng ko treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa. Thế là chùm chuông bạc ấy thiếu đi một quả. Nó vẫn được treo lên đầu giường cùng chiếc chuông làm bằng giấy. Khi có gió thổi, chiếc chuông gió bằng bạc lại reo lên tinh tang tinh tang từng hồi.
    Rồi ko may, nhà Tân bị hoả hoạn.Tân vội bế con và nắm tay vợ kéo chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai lại giằng tay ra và chạy vào trong nhà. Tân kéo vợ ta, Tiểu Mai lại quẩy ra. Cô nói với Tân:
    - Em vào lấy cái này.
    Tân bảo:
    - Để anh vào lấy ra cho!
    Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt để giật chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài. Chẳng may, Tân vấp phải ngưỡng cửa ngã sóng xoài. Khi bò dậy đựơc thì ngọn lửa đã cháy xém cả mặt anh.
    Tân thoát ra khỏicửa thì ngất lịm đi, nằm vật ra đất. Chiếc chuông gió được làm bằng giấy vẫn còn nguyên ko mảy may bị suy suyển. Vừa lúc đó thì đội cứu hoả đến. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.
    Sau một thời gian điều trị, Tân đựoc tháo băng. Trong gương hiện lên một khuôn mặt nhăn nhúm toàn sẹo. Tân uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính rạch toạc ra, máu từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
    Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích.
    Khi đi, Tân viết lại cho Tiểu Mai một bức thư:
    ?oMai!
    Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu đi! Đừng tìm anh làm gì. Emcó tìm cũng ko thấy đâu. Cầu mong cho em được hạnh phúc?.
    Tiểu Mai đầm đìa nước mắt, cô nói:
    - Anh Tân ơi! Sao anh lại đối xử với em như thế? Em yêu anh cơ mà!
    Tiểu Mai ấp cái chuông bạc vào ngực mình. Nứơc mắt cô từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc chuông bạc.
    Mấy năm sau, Quân li dị vợ. Anh đến tìm Tiểu Mai. Thế là Tiểu Mai lại bứơc vào nhà Quân. Cô lại lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió bằng bạc vào treo lên đầu giường. Mặt Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng giá. Quân ko muốn có một kỷ vật gì của người đàn ông khác lưu lại trong nhà anh.
    Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân. Tiểu Mai thấy rùng mình. Cô lặng lẽ gỡ chiếc chuông gió xuống rồi xếp nó vào trong túi. Sau đó, cô xách túi đi ra khỏi nhà Quân.
    Quân gọi:
    - Tiểu Mai! Em đi đâu? Ở lại đây với anh!
    Tiểu Mai lạnh lùng đáp:
    - Anh đừng giữ tôi lại làm gì!
    Tiểu Mai lại quay về ở trong ngôi nhà của Tân. Cô lấy chiếc chuông gió làm bằng giấy và bật diêm đốt đi. Trong tích tắc, ngọn lửa đã biến cái chuông gió làm bằng giấy thành một dúm tro tàn.
    Tiểu Mai lại treo chiếc chuông gió bằng bạc lên đầu giường. Cô thẫn thờ ngồI ngắm mãi chiếc chuông bằng bạc ấy.
    Gió thổi.
    Quả chuông lại đong đưa đong đưa. Tiếng chuông lại kêu tinh tang tinh tang theo gió bay đi xa mãi.
    Nước mắt Tiểu Mai lại trào ra, cô lẩm nhẩm gọi:
    ?oAnh Tân ơi! Anh có nghe thấy tiếng chuông gió tinh tang tinh tang ko anh??.
    __________________
    Nữa nhé !

Chia sẻ trang này