1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho Thương Yêu!

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi Sleeping_Sun, 17/01/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1

    Viết cho anh từ gần 2 tháng trước
    Viết cho anh :).
    Để sau này em đọc lại, dù em không biết lúc ấy lòng mình sẽ cảm thấy thế nào: nhẹ nhõm hay nhói đau...
    Anh là người đầu tiên (em không biết có phải là duy nhất hay không?) chạm sâu vào tâm hồn em đến thế. Lần đầu tiên, em thấy sợ chính mình. Anh nói đúng, em đã luôn không tự tin :). Dù em cứ bướng bỉnh phủ nhận điều đó, nhưng anh nói đúng. Em không tự tin trước cuộc sống này...:)
    Chỉ vì một câu nói của anh, mà em khóc suốt cả mấy tiếng đồng hồ, tội nghiệp em nhỉ.
    Anh đã nói rằng sẽ không có thằng đàn ông nào yêu em nhiều hơn anh yêu em đâu. Cũng có thể...
    Mọi chuyện thật rắc rối, mà tất cả là do em. Uhm, có lẽ em không tốt thật. Nếu em đã khiến anh buồn, nếu em đã khiến anh cảm thấy đau đớn...em xin lỗi. Em xin lỗi nhé. Một lời xin lỗi thật lòng, dù có thể anh không cần nghe.
    Đã từ lâu rồi, em không còn tin vào tình yêu nữa, hoặc nếu còn thì nó cũng bị vùi lấp trong một mớ bòng bong của rất nhiều những thứ tủn mủn...Em cứ hay nói lời hay ý đẹp thế thôi, rằng lý tưởng này lý tưởng nọ chứ thực ra, mọi thứ với em đã phai nhạt đi nhiều rồi, tình yêu cũng thế, tất cả chỉ là thói quen, em chỉ cần một ai đó bên cạnh để không cảm thấy cô đơn, cũng không cần là tình yêu...
    Em đã sai :).
    Và anh đúng, em cần biết đợi chờ, và yêu thì cần phải chọn đúng đối tượng.
    Em đã từng đợi chờ, đợi rất lâu...
    Sao anh không đến sớm hơn, khi em còn đủ niềm tin, đủ trong sáng, đủ tỉnh táo và trái tim em vẹn nguyên hơn bây giờ...
    Buồn cười nhỉ? Em hay mơ ước viển vông, chắc đến lúc chết em vẫn không bỏ được cái thói ấy.
    Em không tiếc, và không được tiếc. Nhưng em buồn. Buồn thật sự. Bây giờ, em rất dễ khóc. Anh không cần phải khích lệ để em khóc nữa đâu, em có thể khóc cho anh xem cả ngày, nếu anh thích.
    Lần đầu tiên nói chuyện với anh, anh khiến em rất bực mình. Anh ngang phè và thô lỗ khủng khiếp :)). Em đã từng nghĩ rất khác về anh. Nhưng khi gặp anh, tiếp xúc với anh nhiều hơn, em đã thấy một con người nữa trong anh...Rất giống em :). Nhưng anh bộc lộ con người anh dễ dàng hơn em :). Em thì lúc nào cũng cần có một lớp vỏ bọc...
    Em sẽ không quên những đóa hoa anh tặng em :)
    Em sẽ không quên những lời nói dịu dàng :)
    Em sẽ không quên những bài hát anh hát cho em nghe :)
    Và hơn tất cả, em sẽ không quên được anh - một người có thể chấp nhận và yêu quý con người thật sự của em, không phấn son, không vỏ bọc...
    Em đã được là chính mình những lúc bên anh.
    Em chưa yêu anh, nhưng có thể, khi anh bắt đầu xa rời em, em sẽ yêu anh :)
    Em không nói trước được tương lai sẽ như thế nào, em cũng không biết trước được mình sẽ làm những gì?Vì anh nói đúng, em rất ngốc! Có thể em biết như thế là sai, là tự làm khổ mình mà em vẫn cứ đâm đầu vào. Như thế, em mới là em!
    Anh nói em phải lớn hơn, phải cố gắng lên, phải sống tốt :D, uh thì em sẽ cố, không cố thì còn biết làm gì nữa!
    Nếu có kiếp sau, em sẽ yêu anh trọn vẹn, bằng cả trái tim và cuộc đời mình?Nếu có kiếp sau?
    Đi qua cơn mê?
    Rồi em sẽ hạnh phúc, phải không anh? :)

    Em yêu anh của ngày ấy, bây giờ và cả cuộc đời còn lại, em vẫn sẽ yêu anh
  2. lomromcom

    lomromcom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/09/2005
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Anh mơ thấy em ở nơi kia xa lắm. Mơ thấy em trong giấc ngủ chập chờn đêm qua và cả những đêm trước nữa
    Em luôn cười một nụ cười khó hiểu. Nàng Mona Lisa có lẽ cũng có nụ cười kiểu như vậy, mà anh thì không phải DeVinci để có thể hiểu em đang nghĩ gì. Anh thậm chí cũng không phải một người giỏi lắm trong việc hiểu tâm lý phụ nữ. Em đang đùa giỡn với anh? Em còn ngại ngùng hay đang thử thách anh? Tất cả vẫn chỉ là những câu hỏi mà câu trả lời còn ở thì tương lai chưa bao giờ biết được.
    Nếu tình yêu là một bài toán, khi bí quá có thể lén mở sách giải thì có lẽ anh đã trở thành một cậu học sinh không tốt từ lâu rồi. Em thích được đi dạo bên bờ biển ngắm trăng. Thích được đứng bên dòng sông lững lờ trôi. Thích được ngửa mặt lên trời ngắm những vì sao lung linh. Anh cũng vậy. Tại sao, tại sao anh lại không thể cùng em chia sẻ những điều lãng mạn đó cũng như chia sẻ những khổ đau và ngọt ngào trong cuộc sống nhỉ?
    Anh không dám tìm hiểu em vì biết bên em đã có một bờ vai. Vậy là anh chỉ dám mơ những giây phút bên bờ biển cùng em, được cùng chia sẻ những ước mơ. Mơ ước thật đẹp mà khó thực hiện quá, phải không em?
  3. november_rain07

    november_rain07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2005
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    HÀ NỘI: MƯỜI HAI THÁNG HOA....
    "...Thiên nhiên, hoa sắc Hà Nội không chỉ đơn thuần là vẻ đẹp mà tạo hóa mang lại. Mỗi mùa hoa, với tôi lại là những ấn tượng, những kỷ niệm với những người thân, với bạn bè, với ngôi nhà tôi lớn lên, với mái trường, và với những con đường Hà Nội thân quen.

    Có phải em mùa thu Hà Nội
    Nhạc: Trần Quang Lộc, Thơ: Tô Như Châu

    "Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng mà đượm màu tím biếc?" - Đó là một câu tôi bất chợt đọc được trong quyển lưu bút của cô bạn cùng lớp. Hoa bằng lăng ?" loài hoa của mùa hè, của tuổi học trò, của những góc sân trường mang sắc tím.

    Nguồn: ngoisao.net

    Khi các cô cậu học trò thu xếp sách vở cuối mỗi năm học, cũng là lúc bằng lăng tím màu nhớ nở trên từng tán lá, giữ lại chút quyến luyến của bạn bè tạm biệt trường lớp, gửi lời chào góc sân trường thân quen để đón một kỳ nghỉ hè.
    Nếu tháng sáu mang sắc tím bằng lăng và nỗi nhớ của học trò, thì trong cái nắng hạ bắt sang tháng bảy, trên các con phố Hà Nội thấp thoáng những chiếc xe chở sen hồng đem bán. Sen nở tầm tháng sáu, tháng bảy, khi trời hay đổ những trận mưa rào bất chợt.

    Sắc sen Tây Hồ - Nguồn: flickr.com

    Nếu có dịp tới thăm đầm sen, nằm sát bên Hồ Tây, nhất là vào dịp sáng sớm hoặc lúc cuối ngày, cái thời điểm mà nắng ban mai còn dìu dịu hoặc cuối ngày mặt trời dần tắt nắng, hẳn ai cũng cảm thấy lòng mình khoan khoái, nhắm khẽ mắt, mở lòng đón ùa vào những cơn gió từ đầm rộng mang vào thứ hương thơm thanh khiết - hương sen!
    Tháng Tám vội vã đến với sắc cúc vàng ngập tràn phố phường. Dạo trước, mỗi lần được bố mẹ đèo đi chơi phố, tôi vẫn bắt gặp những xe, những gánh hàng hoa bày hoa cúc vàng, màu sáng cả góc phố. Thú mua hoa, chọn hoa bên hè đường, vỉa hè lâu nay cũng là một nét thói quen của người Hà Nội.
    Hà Nội giờ những làng hoa còn lại rất ít, hoa được chở về từ những vườn trồng ở ngoại thành. Có người còn gọi, đó là những chiếc xe chở mùa thu. Giờ đây, phố phường xe cộ nườm nượp hơn, những gánh hàng rong giờ không còn được bắt gặp trên nhiều tuyến phố.
    Những sắc thu vẫn đến bởi màu cúc vàng đương độ rực rỡ. Hoa cúc là loài hoa nhẫn nại, bởi hoa nở lâu nhất, bắt mùa từ tháng tám và kéo dài mãi đến hết mùa xuân.
    Bước vào những ngày cuối tháng chín, cái nóng gắt gỏng của mùa hè mới chịu dịu nhạt đi, thay vào đó là thứ cảm giác mùa thu đã len lỏi đâu đây, trong làn gió mát, trong ánh sáng mặt trời êm nhẹ hơn.
    Nhắc cuối thu, tháng mười sang, không ai không vấn vương hoa sữa. Hà Nội dịp này khắp mọi con đường, mọi góc phố đều ngào ngạt cái mùi hương nồng nàn của hoa sữa. Tôi nghe chị kể, hoa sữa đến với đất Hà Thành không biết tự bao giờ nhưng hàng hoa sữa trên những cón phố Nguyễn Du, Quang Trung đã đi vào thơ, vào nhạc, và từ đó hoa sữa trở thành "đặc sản" của Hà Nội.
    Có đi xa Hà Nội mới biết, có thể không nhớ rất nhiều điều, nhưng cái thứ hương hoa nồng hắc lắm khi khiến người ta váng vất, sây sẩm đấy lại gọi về quá khắc khoải, nó gợi nhớ những chiều chạng vạng, đường đông, mệt mỏi dong xe về nhà, chợt sững người vì hương hoa khắp phố.

    Nguồn: flickr.com

    Nhớ cả những đêm khuya vắng lặng, gió đầu đông se lạnh khiến người con gái ngồi phía sau khẽ so vai, run nhè nhẹ, ngả đầu lên bờ vai ấm phía trước, cứ im lìm như thế, bởi cả hai đang thả mình vào hương hoa sữa đêm vẫn nồng nàn, nồng nàn, và bình yên đến lạ.
    Tiết trời cuối năm chuyển lạnh sắt seo, Hà Nội vẫn đón chờ những chuyến hoa ngày ngày từ ngoại thành đưa vào nội thành. Có một giáo viên người Pháp đến dự giảng ở một trường đại học Hà Nội, dạo phố dịp tháng mười một năm nào, gặp trên đường những gánh hoa hồng đỏ thắm, mới hỏi: Người Hà Nội yêu hoa nên bày hoa nhiều thế sao?
    Tôi chỉ được nghe kể lại mẩu chuyện này, nhưng trong lòng thấy vui vui, cũng cảm thấy được niềm vui khi được ngắm những sắc hoa tươi phục vụ tới tận tay những người yêu hoa mua về bày trong phòng khách.

    Hà Nội mùa thu - Nhạc và lời: Vũ Thanh

    Tháng mười hai sang mang theo cái lạnh thực sự của mùa đông. Thiên nhiên sao khéo chọn mùa, thắp lên những đốm đỏ rực rỡ như lửa của hoa trạng nguyên, làm ấm áp hơn những ngày đông lạnh giá. Hồi tôi còn nhỏ, bà nội tôi trồng hai cây trạng nguyên, đặt ở hai đầu ban công. Bà dặn, bà trồng cây này để mong cho hai anh em tôi học hành chăm ngoan, thi cử thành tài.
    "Hoa mặc áo đỏ, đội mũ vàng. Ai nhìn của bảo lọng vua ban", tôi bất chợt đọc được đôi câu thơ tả loài hoa ?obiểu trưng trí tuệ của ông cha?, mà lòng bồi hồi nhớ lại những buổi chiều nghe bà kể chuyện, nhắc đến các danh trạng có công lao giúp vua dựng nước và giữ nước. Sắc đỏ của trạng nguyên gắn với kỷ niệm ấu thơ của tôi và cũng mang sắc lửa của khát khao nỗ lực thành tài.
    Mùa đông không chỉ đỏ màu trạng nguyên, mà còn sáng màu thủy tiên. Sự tích và ý nghĩa loài hoa này theo người phương Đông và và phương Tây có những quan điểm khác nhau. Nếu trong một thần thoại của phương Tây kể về hoa thủy tiên gắn với tình yêu bản thân, sự ái kỷ, thì ở phương Đông, thủy tiên được coi là mang lại tài lộc và mỗi dịp Tết đến, chơi hoa thủy tiên trở thành một tục lệ đón xuân.
    Cứ mỗi độ tháng giêng sang, tại các chợ hoa giáp Tết, hoa thủy tiên được bày bán, trồng trong chiếc bình thủy tinh trong suốt, cánh hoa trắng muốt, mượt mà, xứng với lời ngợi ca về loài hoa tinh khiết, kiêu kì và giàu chất thơ.
    Chợ hoa tháng giêng, tháng hai tưng bừng hoa đào nở. Đào là một phần đặc trưng không thể thiếu với tết của người miền Bắc. Giáp Tết, chợ hoa tấp nập người người đi chọn đào cành, đào cây. Mỗi gia đình lựa lấy những cành đào ưng ý nhất, hoặc chọn từ tận vườn gốc đào vừa đẹp dáng lại vừa hợp với phòng khách của mình.
    Những cành đào thắm còn được cắm trang trọng trên ban thờ lễ gia tiên, bên cạnh mâm ngũ quả là một hình ảnh quen thuộc, gần gũi ở nhiều gia đình. Cánh đào mong manh nhưng tươi thắm, hòa lẫn với những nét rạng ngời của người người háo hức đi chọn hoa Tết trở thành là nét vui, là hình ảnh ấm áp, hạnh phúc ngập tràn khắp phố phường Hà Nội dịp gần Tết.

    Hoa sưa - Nguồn: vietbao.vn

    Nếu có người hân hoan đón tết ra sao thì cũng có nhiều người háo hức chờ đón tháng ba nhường ấy. Đó là tháng của loài hoa mang tên hoa sưa. Tôi còn nghe có người gọi đó là hoa muối, hoa sầu đông. Loài hoa màu trắng, cánh nhỏ, khi nở thường trắng xóa cả một tán cây, thắp sáng rực cả khoảng trời. Khi hoa rụng, những cánh hoa li ti tạo thành một tấm thảm trắng sáng.
    Tôi nhớ không sao quên cái thời áo trắng đạp xe đến trường tíu tít nói cười với mấy cô bạn, bỗng mấy đứa cùng ồ lên choáng ngợp khi gặp những tán hoa sưa rực sáng cả góc đường. Mùa hoa sưa tháng ba đến nhanh và cũng qua đi thật vội vã, nhưng những khoảnh khắc trắng kỷ niệm sưa thì cứ đọng lại mãi trong lòng người.
    Những ngày tháng 3 ấy, cung đường Hoàng Hoa Thám rất hẹp đi qua vườn Bách Thảo bỗng được ưu ái bất ngờ, bởi khắp dọc đường là những tán hoa sưa trắng xóa, khiến người ta ngỡ như lạc vào một giấc mơ hoa thật vậy.
    Tháng tư sang nhẹ nhàng của nắng và gió và sắc trắng tinh khôi của loa kèn. Khi dạo phố và bắt gặp những chiếc xe chở loa kèn với những cánh hoa giản dị màu trắng muốt, là tôi thầm đoán về nhà sẽ được thưởng thức lọ hoa loa kèn trắng đẹp vẻ thanh tao, dưới bàn tay khéo léo của mẹ bày trong phòng khách.
    Hoa loa kèn chỉ dành cho tháng tư, tháng giao mùa, và cũng chỉ rộ nhất khoảng hai tuần ngắn ngủi. Những cành hoa trắng xanh duyên dáng cùng lúc xuất hiện trên nhiều con phố cũng là báo hiệu mùa hè chớm sang.

    Nguồn: flickr.com

    Tháng năm, những cô cậu học sinh mải mê với những bài thi cuối kỳ, thì ngoài sân trường đã sáng ?omàu hoa nắng?. Đó là cái tên được đặt cho hoa phượng. Đến mùa, phượng nở rực nhiều phố phường Hà Nội.
    Ở Hà Nội, chắc không có khung cảnh mùa hè nào đẹp bằng hàng phượng vĩ tăm tắp trên đường Thanh Niên, hoa cứ đỏ rợp đường, nhưng hai bên đường lại là hồ Tây và hồ Trúc Bạch, thế nên màu phượng đỏ rực, màu lá phượng xanh, màu nước biếc cùng những làn gió mát từ hồ đưa sang, để giữa những trưa hè oi nồng tìm được thêm chút dìu dịu.
    Nghĩ đến Hà Nội, trong tôi dấy lên những cảm xúc về mỗi mùa một loài hoa. Thiên nhiên, hoa sắc Hà Nội không chỉ đơn thuần là vẻ đẹp mà tạo hóa mang lại. Mỗi mùa hoa, với tôi lại là những ấn tượng, những kỷ niệm với những người thân, với bạn bè, với ngôi nhà tôi lớn lên, với mái trường, và với những con đường Hà Nội thân quen..."
    -Huyền Anh -
  4. booatoa

    booatoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0
    "Hà nội thu rồi phải không em!"
  5. lomromcom

    lomromcom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/09/2005
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Em đi lấy chồng, em thật xinh tươi trong tà áo cưới, em thẹn thùng đăt tay lên
    Hình ảnh: Deviantart.com
    tay người ấy? Anh dõi nhìn theo, bất giác sóng mũi cay cay?
    Em đi lấy chồng, em thật xinh tươi trong tà áo cưới, em thẹn thùng đăt tay lên
    Hình ảnh: Deviantart.com
    tay người ấy? Anh dõi nhìn theo, bất giác sóng mũi cay cay?
    Em đi lấy chồng mang theo một cuộc tình tan vỡ, một con tim yêu không trọn vẹn?
    Em đi lấy chồng, ngày hôm ấy trời mưa rơi? Cơn mưa tháng 7, khi mà Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp lại nhau sao bao ngày xa cách nhưng còn chúng ta thì?
    Em đi lấy chồng để lại mình anh cùng những kỷ niệm chôn dấu tận sâu trái tim tội lỗi ?
    Ngày cuối cùng ta gặp nhau, ngày mà trước khi em quyết định sẽ lên xe hoa cùng người ấy, anh đã cầm lấy tay em chúc cho em hạnh phúc, Vì sao vậy .Sao anh không giữ em lại dù chỉ một lúc
    Ngày mai chúng ta chính thức xa nhau.
    Em sẽ rời khỏi nơi đây, nơi chất chứa kỷ niệm của đôi ta. Ngày mai khi anh tỉnh giấc mọi thứ sẽ kết thúc, kết thúc để bắt đầu cho một cuộc sống mới? không có em.
    Và ngày mai kia, trên đường đời tấp nập liệu ta có còn gặp lại nhau?
    định mệnh đã sắp đặt chúng ta không thể thuộc về nhau...

  6. ghet_ruoi

    ghet_ruoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2003
    Bài viết:
    3.766
    Đã được thích:
    0
    Phải rồi a à.....thích thật.
    Trong 4 mùa nếu để nói mùa nào là làm mình nhớ HN nhất có lẽ là mùa thu...
    Đời ở trọ chuyển lung tung các góc HN cũng có cái hay của nó,đc cảm nhận mùa thu dưới nhiều khung cảnh.Mình nhớ hồi cấp 3 khi còn ơ kí túc sư phạm,nhớ lắm mỗi lần tắm xong chạy ra ngoài đón nắng...đg lành lạnh có cái nắng vào ấm hẳn người.Rồi hàng cây trứng cá rụng vàng cả 1 con đường...có lẽ là cái này nhớ nhất về mùa thu HN..cứ năm nào đến mùa thu lại nhớ về hàng cây này.
    Mùa thu năm ngoái thì mình ờ nhà bà chủ có 2 cây khế..có lẽ đây là khu trọ 3 phòng mà mình thấy tuyệt vời nhất...khác rất nhiều khu mình từng sống...mang tiếng là khu trọ, nhưng im lặng đến lạ thường tối đến 3 đứa 3 phòng ôm 3 cái máy tính.chết cười.Nhưng cái hay ho nhất là vào ban ngày..đứng ở cửa nhà nhìn khế sai thích cả mắt..bn lần mình post ảnh lên rồi,rồi đc nhìn cả năng trên mái ngói rêu xanh( 1 thứ xa xỉ ở thủ đô này )...lá thì rụng theo lỗ thông gió có khi bay cả vào giường của mình...
    Mùa thu năm nay...lại đc cảm nhận ở 1 nơi khác...1 con đg cũng thuôc vào lai đẹp nhất HN..sáng nào cũng đc đi trên con đg đầy lá vàng đến bãi gửi xe...tuyệt thật.Bọn tây còn thi nhau chụp ảnh ở đây cơ mà...cộng thêm cái nhà hàng kiểu cổ cổ..càng làm con đg thêm đẹp........
    Mùa thu này thấy trời chuyển chậm hơn mọi năm.có nhiều hôm trời đẹp quá..chả biết làm gì vác xe lang thang 1 mình...cũng thấy hay ho...cũng muốn có 1 mình đi cùng lắm cơ á
  7. november_rain07

    november_rain07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/12/2005
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    THU CA CHO TÌNH NHÂN
    "...Thu đến rồi đi, bao mùa rồi vẫn thế. Tình lặng rồi tình thức, bao cuộc đời vẫn thế. Đã qua không có nghĩa là đã quên. Đã qua không có nghĩa điều đó chưa bao giờ là một phần cuộc sống của mình.

    Mùa thu không trở lại - Sáng tác: Phạm Trọng Cầu
    Thể hiện: Ánh Tuyết

    Khi chiếc lá ngả màu vàng úa, làn gió khẽ mơn man đổ mùa xô nghiêng trên vai, khi những con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt, lòng chợt buồn man mác khi nhớ về những điều đã qua nghĩa là thu đã về.
    Thu về trong mắt. Thu hát trong ta. Thu đến qua những giai điệu trữ tình cất lên từ chiếc đài catset cũ bao năm rồi vẫn nguyên một dáng ngồi. Thu tới phủ màu sương khói nhạt nhoà lên mọi thứ xung quanh.
    Phố bảng lảng hư không với những mùa mưa nắng đến đi. Cô gánh hoa rong chở hồng, tỉ muội, cúc tím, hướng dương cùng giấc mơ về nắng đi về nơi nào xa thẳm để mắt phố hiu quạnh mỗi sớm mai. Lan can vắng người, chỉ một nhịp người đi.
    Tự nhiên ta thấy thương xà cừ mùa đổ lá. Tự nhiên yêu đến lạ những con đường bụi bặm, những mái phố cong cong, những con người xa lạ chưa một lần trò chuyện.


    Nguồn: geocities.com

    Và tự nhiên thôi, có những cuộc tình cứ ngỡ đã nhạt nhoà bỗng "chợt về sóng xa" (1), thức mòn, thức mỏi trong ta.
    Có một Mùa thu không trở lại phủ kín vườn Luxembourg và dòng sông Seine thơ mộng trong ca khúc của Phạm Trọng Cầu. Em ra đi mùa thu, mùa thu vàng hoa cúc. Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại. Em ra đi mang theo bao mộng khát đi vào xa khuất, chỉ còn ta ở lại ngồi nhìn bóng mây trôi.
    Em đi rồi, chỉ còn ta một mình đếm xác lá rơi rụng từ năm này sang năm khác. Lãng đãng như mùa thu đầy gió. Nơi em về, mùa thu xao xác gió không em?
    Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại
    Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng âm u
    Em ra đi mùa thu, mùa thu không còn nữa
    Đếm lá úa mùa thu, đo sầu ngập tim tôi
    Em ra đi vào mùa thu tàn tạ. Mùa thu không trở lại từ dạo ấy. Phím đàn bỏ quên hoang vắng những ngón tay ngoan. Sương mờ giăng âm u nhạt nhoà chẳng biết đâu là trời là đất. Thời gian mờ hơi sương bảng lảng như màu năm tháng cũ mèm.
    Em ra đi mùa thu, mùa thu lá đổ tơi bời trên những dấu chân yên. Em ra đi quên mất đường về nên mùa thu yêu thương cũng không còn nữa. Tôi ở lại "thương chiếc lá diêu bông ngày cũ / chia đều hai mặt những cô đơn" (2). Tôi ở lại nơi này cùng mùa thu cuối cùng đếm lá úa và đo sầu ngập tràn tim tôi.
    Hôm em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại
    Lá úa khóc người đI, sương mờ dâng lên mi.
    Em ra đi mùa thu, mùa lá rơi ngập ngừng
    Đếm lá úa sầu lên, bao giờ cho tôi quên
    Em ra đi mùa thu, buồn đơn côi mái phố. Chẳng có mái phố nào gối đầu lên nhau kể chuyện tình trăm năm nữa đâu em. Buồn này có ai mua không? Mong này có ai chờ không? Thương này có ai nhớ không?
    Có bao giờ giữa mùa thu người, em ngoái lại phía mùa thu cũ để bước chân mình một nhịp thong dong không em?
    Bài hát kết thúc rồi mà câu hỏi vẫn còn vang vọng mãi - "Bao giờ cho tôi quên?"

    Biệt - Sáng tác: Trần Viết Tân
    Thể hiện: Tùng Dương

    Cũng viết về cuộc chia ly trong mùa thu vàng phai sắc lá, Biệt của Trần Viết Tân mênh mang tâm trạng của người ở lại lặng lẽ bên đời chia phôi.
    Giã từ hoa cúc vai em
    Giã từ mùa thu cũ
    Ô cửa vàng nắng rũ
    Gió thổi bay cổng chiều
    Ừ thôi giã từ hoa cúc trên vai em dịu ngọt mềm mại mười hai sắc nắng. Giã từ mùa thu cũ với bầu trời trong xanh vời vợi yêu thương. Giã từ mùa thu xa, nơi có em, có tôi, có chuyện tình mình bình yên. Giã từ ô cửa đọng những giọt nắng ấm áp, reo vui, mình đi về phương khác sau cơn giông cuối cùng.

    Nguồn: mxat.net.vn

    "Còn lại bên mùa những phím cầm rêu". Còn lại trong đời những lối về xào xạc hoa vàng nhói lòng ta. Ô cửa vàng nắng rũ rớt rơi những hắt hiu, muộn phiền.
    Một cuộc tình đau
    Còn gì ở lại
    Trong những mùa sau
    Không biết nữa
    Thôi xin đừng nhắc nữa
    Còn gì ở lại khi cuộc tình đi về khơi xa? Còn yêu thương nào ở lại trong những mùa sau nữa không em? Hay chỉ còn tôi lặng lẽ với bên đời lặng lẽ?
    Chẳng còn điều gì nữa đâu em ơi. Đừng nhắc ta về mùa thu cũ, đừng làm ta nhớ về những ngọt ngào bây giờ đã tan tác đôi nơi. Bên ô cửa nhỏ, màu hoa, màu nắng đã phai đi những dấu yêu mất rồi.
    "Anh phải về thôi, xa em thôi" (3). Ta phải về thôi, giã từ em cùng hoa cúc thắp màu lãng du. Ta đi về ngày nắng tắt, quay lưng về phía hoàng hôn màu đỏ nhuộm con tim. Ta và em đi về phía không nhau. Cuối cùng mong manh cũng chẳng thể nổi mong manh, yêu thương cũng chẳng thể nào giữ được yêu thương.
    Ta sẽ hát cho em nghe Biệt khúc của đôi mình, em nhé! Có điều gì em muốn nói cùng ta không, mến thương?
    Thu đến mang bao chuyện tình đi vào cõi quên, cõi nhớ. Cứ ngỡ lòng đã ngủ yên rồi nhưng vẫn còn lẩn khuất một nơi nào đó trong cuộc sống này.
    Khi tim ta biết hát, lòng ta sẽ trở thành một bản nhạc đầy những thanh vực thương yêu. Khi tim ta biết nhớ thì lòng ta vẫn cứ cũ mèm hát khúc du ca. Khi tim ta vẫn còn đập nghĩa là lòng ta vẫn đủ rộng để biết cách bao dung...
    Thu nhẹ nhàng nhưng thu cũng âu sầu với những bản tình ca dang dở khi tháng ngày đi qua.
    Thu đến rồi đi, bao mùa rồi vẫn thế. Tình lặng rồi tình thức, bao cuộc đời vẫn thế. Đã qua không có nghĩa là đã quên. Đã qua không có nghĩa điều đó chưa bao giờ là một phần cuộc sống của mình.
    "Có những vết thương nhiều khi lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một sự tỉnh giấc. Tỉnh thức trên vết thương, trên nỗi đau tưởng rằng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không! Không có cái gì thuộc về quá khứ cả: Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn lại đó, nó nằm chờ đợi thức dậy, một lúc nào đó sống lại như chính bản thân nó là một vết thương" (4)

    Hoa sữa - Sáng tác: Hồng Đăng
    Thể hiện: Thanh Lam

    Và hôm nay, em đã có một vết thương rất ngọt khi nhớ về anh, biết không? Em đang nghe Hoa sữa của nhạc sỹ Hồng Đăng giữa mùa thu ngập tràn mắt gió. Giọng Thanh Lam ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng khắc khoải quá - như hương hoa sữa đầu phố đêm đêm.
    Đã bao lâu rồi - những chuyện không còn kể? Đã bao lâu rồi, loài hoa sữa đơn côi giữa thu vắng.
    Em vẫn từng đợi anh
    Như hoa từng đợi nắng
    Như gió tìm rặng phi lao
    Như trời cao mong mây trắng
    Em vẫn từng đợi anh
    Trên những chặng đường quen
    Tiếng hát ai nghe như xao động
    Thoáng mùi hương êm đềm
    Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó
    Từng bạn bè chung, những con đường nhỏ



    Mùa thu của em...

    Những kỉ niệm cứ ùa về đuổi nhau trên phố. Xốn xang tim em, tim mùa khẽ run run. Em đã từng đợi anh như thế, như hoa từng đợi nắng để khoe sắc lung linh, như gió tìm rặng phi lao tình tự, như trời cao mong mây trắng nhởn nhơ tô điểm thêm cho bầu trời trong xanh.
    Em vẫn từng đợi anh như thế, trên những con đường quen thuộc chân sáo chân em, chân anh ngập ngừng.
    Em vẫn từng đợi anh như thế, nơi đầu phố đêm đêm hương hoa sữa men nồng. Em đã từng đợi anh như thế, như thế.
    Chúng mình chung nhau con đường nhỏ nhỏ ngập tràn mùi nắng mới tinh khôi, chung những khuôn mặt bạn bè vẫn gọi nhau về hội ngộ những buồn vui, chung mùi hoa sữa nồng nàn như hạnh phúc bên nhau. Kỉ niệm vẫn còn đâu đó trong trí nhớ của ngày. Kỉ niệm vẫn còn mới nguyên khi ngày nào mình sóng bước bên nhau...
    Phố lạnh hơn từ khi anh ra đi. Nắng không còn thắm nữa khi chẳng còn ai làm hồng đôi má. Mưa côi cút hơn khi bóng ai đi về lem nhem giữa xa vắng... Nhưng kỉ niệm vẫn còn đó, êm đềm, dịu ngọt như những giấc mơ. Hương hoa sữa vẫn còn đó, dịu dàng, dịu dàng đầu phố đêm đêm.
    Tất cả vẫn ở đó. Có lẽ nào anh lại quên em? Có lẽ nào anh lại quên em? Anh đã quên em, phải không anh...?
    Mỗi khi mùa thu tới, lòng ta chợt thức về những điều lặng. Mênh mang, xa vắng! Qua bao nhiêu giận hờn, xa cách, có điều gì gần gũi trong phút giây ngoài những kỉ niệm đẹp của một thời đã xa?
    ...
    Khi tim em vẫn còn biết hát, hãy hát đi. Mùa thu bao ngày rồi vẫn thế.
    Khi tim em còn nhớ, hãy cứ nhớ đi, nhớ đủ đầy cả một mùa vàng úa hư hao. Thu tàn tạ nhưng thu gợi cho ta nỗi nhớ và những kỉ niệm của một thời dần lui vào dĩ vãng mà đôi khi giữa bộn bề này ta quên.
    Khi tim em còn yêu thì lòng em hãy là bản nhạc đầy thanh âm để hát hết cho người, cho mình, em nhé! Dù thu tới là để ta chia li với người. Dù mùa thu, buồn mênh mang dâng lên mi ...
    Vì cuộc sống này là một bản nhạc đa âm, đa sắc, không chỉ có ngọt ngào, êm đềm mà còn có mất mát, đớn đau. Hãy đi hết tiếng hát lòng mình để thấy rằng ta vẫn còn biết thương yêu.
    Mà một khi còn thương yêu nghĩa là ta còn tất cả..."
    -Du Nguyên-

  8. lomromcom

    lomromcom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/09/2005
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Em yêu cứ ở đó nhé,đợi Anh.....Mà Em ở đâu nhỉ
  9. nangmuadong8

    nangmuadong8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/01/2008
    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    " ĐẠI GIA" trong tôi!Nếu ko có ĐG, tôi chẳng là j. Nếu ko có ĐG, tôi chẳng có j. ĐG là ng bao tôi ăn, ở. ĐG là ng bao tôi càphê, bia hơi, karaoke và shooping. Cũng chính ĐG ko tiếc tiền mua cho tôi hết chiếc di động này đến di động khác. Khi tôi muốn một chiếc xe máy cho bằng bạn bằng bè, tôi chỉ cần nũng nịu. ĐG yêu tôi cho dù tôi ko xinh. ĐG yêu tôi cho dù chân tôi ko dài (đến nách). Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ nhưng ko bao giờ có thể thay đổi đc tình cảm ĐG dành cho tôi, bao nhiêu năm rồi, vẫn thế, vẫn vẹn nguyên như ngày đầu. "ĐG là chùm khế ngọt, cho tôi chèo hái mỗi ngày..."
    ĐG đó chính là: Bố tôi.
    Sắp lấy lương rồi, mua tặng Bố j đây?
    ***************
    Thông báo tuyển dụng.
    Cần tuyển: 01 Đại gia
    Yêu cầu: - Yêu tôi tối thiểu bằng 1/2 ĐG đã nói ở trên.
    - Trẻ bằng 1/2 ĐG ở trên
    - Đẹp trai và giàu có gấp đôi.
    Hồ sơ: Sổ đỏ, đăng ký xe otô, visa card,...2 ảnh 4x6.
    Liên hệ: Hồ sơ xin gửi vào hòm thư nangmuadong8.ttvnol.com.vn. Chỉ phỏng vấn hồ sơ đạt yêu cầu, ko hoàn lại hồ sơ.
  10. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1

    Hôm qua say say thế nào lại nhắn tin cho anh, gọn lỏn "Em quên anh rồi". Ngốc thật! Nhắn thế thì quên nỗi gì...
    Hơn một tuần không gặp anh, thời gian xa nhau lâu nhất từ trước tới giờ. Ngày anh còn ở HN, còn yêu nhau, chẳng ngày nào anh và mình ko gặp nhau, lúc anh đi xa, cuối tuần nào anh cũng về, vẫn biết xa nhau là không thể nào chịu nổi...
    Vậy mà cuối cùng thì vẫn chia tay, kết thúc của một tình yêu quá đắm say, quá cuồng nhiệt, bao nhiêu ngày tháng gắn bó tha thiết, giờ bỗng thành hai người dưng, nhưng mình chẳng thấy bất ngờ.
    Vẫn biết lòng còn yêu, còn nhớ, còn vấn vương, nhưng tình yêu không phải là tất cả, mình chợt hiểu ra điều đó. Cay đắng thật, nhưng có lẽ phải vậy...

Chia sẻ trang này