1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho tình yêu đầu

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi axishn73, 05/09/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Viết cho tình yêu đầu

    Tháng 5 năm 1996, anh gặp em lần đầu tiên trong lớp học tiếng Pháp, cùng với M. Hôm đó anh vẫn nhớ em mặc áo cổ lá sen màu xanh nhạt, tóc thắt bím hai bên trông rất hiền và trẻ con. Khi M giới thiệu em với anh, anh bỗng thấy vui vui khi biết em học năm thứ 1 kinh tế , trường em ở gần nhà anh. Thời gian ấy, anh và M đang làm đồ án tốt nghiệp, bận tối ngày, nhưng một tuần 5 buổi đến lớp tiếng Pháp rất chăm chỉ. Ngày ấy, em nhớ không? Bọn mình học những tiếng đầu tiên thật buồn cười. Chỉ có mỗi âm "r" mà luyện phát âm mất cả buổi. Em thường được thầy khen là phát âm chuẩn và giọng nói hay. Giá như thầy biết là em hát tiếng Pháp cũng rất hay nhỉ? . Sau này, thỉnh thoảng rảnh rỗi, anh và M hay ngồi đệm đàn cho em hát. "Il était une fois, un petit garcon. Qui vivait dans une grande maison..." Bây giờ đây, ở thành phố phương Nam đầy nắng và gió này, nhớ về em và M, anh vẫn hình dung ra 3 đứa mình những tháng ngày vui vẻ ấy. Em như ngọn gió mát lành làm dịu đi những áp lực đang đè nặng lên vai bọn anh: đồ án tốt nghiệp, việc làm sau khi ra trường và vô số những lo toan khác.. Em dành sự quan tâm như nhau đến anh và M, nhưng đôi lúc anh vẫn ghen tức ngấm ngầm với thằng bạn thân của mình, chỉ vì nó quen với em trước anh, nên trong đầu anh lúc nào cũng có ý nghĩ, em sẽ quý M hơn anh. Ôi, những suy nghĩ của một thằng con trai 23 tuổi.
    Em không xinh nhưng rất có duyên, giọng nói đầm ấm và dịu dàng, mắt một mí hơi buồn nhưng luôn toát lên vẻ thông minh. Đặc biệt là mái tóc, đen, dài và rất dày. Cho đến bây giờ, anh vẫn khao khát được một lần lùa tay vào tóc em, chạm vào từng sợi tóc mỏng manh ấy.
    Trước ngày tốt nghiệp, cả nhóm rủ nhau về nhà M ở QN chơi. Mấy cô bạn gái rủ em đi bằng được. Không hiểu M đã kể những gì về em với mẹ mà mẹ M tỏ ra quan tâm đặc biệt tới em. Em rất khéo tay, cùng mấy cô bạn anh giúp bác gái đi chợ, làm cơm. Anh đã bắt gặp M đứng ở cửa bếp nhìn em quấn nem. Khi quay lại thấy anh, M cười vẻ ngượng ngùng, anh hiểu M đã yêu em. Buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ hết, M rủ anh đi uống rượu, tâm sự về tình cảm của cậu ấy đối với em. Anh không hiểu tại sao lúc ấy anh lại căm ghét M đến thế, trong khi ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười "Ừ, được đấy. Cố gắng lên, tao ủng hộ mày". Sáng hôm sau, thấy M ngồi cạnh em lúc ăn sáng, anh thấy mình muốn phát điên vì tức tối. Anh kêu mệt và đòi về HN ngay lập tức. Không yên tâm để anh về một mình, cuối cùng M quyết định cả bọn cùng về với anh. Lúc đi, anh thấy mẹ M tỏ vẻ quyến luyến em lắm. Anh buồn vô cùng.

    Được axishn73 sửa chữa / chuyển vào 14:18 ngày 05/09/2003
  2. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Sau khi ra trường một thời gian, M quyết định về QN làm việc. Anh không bất ngờ lắm vì M là con một trong gia đình, cậu ấy muồn về QN để được gần gũi, chăm sóc bố mẹ. M là một chàng trai tốt, yêu gia đình và sống rất có trách nhiệm nhưng cũng nhiều tham vọng, về QN cậu ấy có điều kiện phát triển hơn. Em vẫn không hay biết gì về tình cảm của M, và cả của anh nữa. Dịu dàng và chu đáo, em cư xử như một cô em gái thực sự. Trước khi về, M nhờ anh ở lại chăm sóc và quan tâm đến em, chú ý đến mấy cậu bạn thân của em hồi cấp 3, M xếp vào ?ođối tượng nguy hiểm?. M tin tưởng ở anh, cậu ấy chẳng bao giờ nghĩ rằng anh mới là ?ođối tượng nguy hiểm nhất?. M về QN rồi, chỉ còn em và anh đi học tiếng Pháp với nhau. Tan học, hai anh em hay rủ nhau đạp xe lòng vòng. Tốt nghiệp, bố mẹ mua cho anh một chiếc xe máy để đi làm nhưng buổi tối đi học tiếng Pháp, anh vẫn đi xe đạp, để được đi cùng với em. Em vào năm thứ 2, vẫn giản dị như ngày đầu tiên mình gặp nhau. Đấy là những ngày hạnh phúc nhất đối với anh. Sau một ngày làm việc, buổi tối đi học được gặp em, nghe em kể chuyện trường lớp, học hành; anh thấy ấm áp vô cùng. Nhiều khi ở công ty có việc gì không suôn sẻ, anh chỉ mong được gặp em, kể cho em nghe, và nghe em nói một vài câu an ủi là thấy lòng nhẹ nhàng. Em rất biết cách lắng nghe tâm sự của mọi người, kiên nhẫn và chăm chú. Bạn bè có tâm sự gì cũng hay tìm đến em, mong tìm thấy sự cảm thông và chia xẻ. Ngày ấy anh cũng thật vô tâm, vui buồn đều tìm đến em, mà chẳng bao giờ nhận ra em không bao giờ tâm sự với anh những chuyện buồn. Cho tới một hôm, M gọi điện cho anh, hỏi em như thế nào rồi, chuyện nhà cửa ra sao; anh mới biết em đang gặp rất nhiều khó khăn. Vậy mà khi gặp anh, em vẫn vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Tại sao em có thể nói với M, còn anh thì không? Em không bao giờ đối xử với anh như với M. Cho đến ngày sinh nhật em năm ấy, buổi trưa anh đi làm về, ngang qua quán nước trước cổng trường em, thấy M đang ngồi trong đó, trên bàn có một bó cúc trắng, loại hoa mà em yêu thích, chắc là M đợi em. M về HN mà không báo với anh một tiếng, anh bắt đầu có cảm giác như mình là người thừa. Con rắn ghen tuông trỗi dậy. Anh không đến sinh nhật em, mà chỉ gửi quà chúc mừng để rồi cả buổi tối đứng ngồi không yên. Tối hôm sau gặp em ở lớp tiếng Pháp, em kể chuyện hôm qua M chỉ ở HN có một tiếng rồi quay về QN ngay, rồi cảm ơn anh về món quà sinh nhật. Anh muốn phát điên trong vai trò một người bạn lớn của em. Sao em cứ tỏ ra như không hề biết gì hết. Anh quyết định cuối tuần ấy xuống QN gặp M, anh muốn sống thật với tình cảm của mình.
  3. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Những ngày giáp Tết, trời lạnh và mưa nhiều. Anh định cuối tuần đi QN nhưng em lại bị ốm. Có lẽ do thời tiết, bệnh khớp của em tái phát, lại thêm dịch cảm cúm, em gầy đi trông thấy. Cũng may em được vào thẳng giai đoạn 2, không phải thi nên cũng đỡ vất vả, có thời gian để nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhìn thấy em mà anh xót xa, ao ước giá như có thể ốm thay cho em được. Lần ấy em ốm mất 3 tuần. M về HN liên tục để thăm em, mang cả quà của bác gái gửi cho em nữa. 23 Tết em được nghỉ học, chuẩn bị về ăn tết với ông bà, buổi chiều tối đi làm về, anh thấy M ngồi đợi anh ở nhà. Đêm ấy, anh và M thức trắng đêm để nói chuyện về em. M kể với anh về lần đầu tiên gặp em, nó đã nhìn thấy sự cô đơn và yếu đuối của em , nó muốn che chở và bảo vệ em cả đời. Lúc ấy anh mới hiểu sao khi có chuyện buồn, em luôn kể cho M nghe, bởi vì M đọc được nỗi buồn của em, còn anh thì không. Anh chỉ nhìn thấy ở em hình ảnh một cô gái hay cười, sống có nghị lực và tự tin. Đột nhiên, M hỏi anh: ?oQ, mày cũng yêu em, phải không? Nhìn thái độ của mày mấy hôm em ốm, tao đoán vậy nên hôm nay mới ở lại nói chuyện với mày?. Câu hỏi của M làm anh choáng váng nhưng nó cũng mở ra cho anh một con đường, để anh có thể nói hết với M những điều anh muốn nói. Bây giờ anh vẫn nhớ rất rõ những gì bọn anh đã nói trong đêm ấy, chưa bao giờ anh và M thẳng thắn với nhau đến vậy. Anh và M đều yêu em, nhưng quyết định cuối cùng lại là của em, phụ thuộc vào tình cảm của em. Nếu em yêu người này thì người kia sẽ tự nguyện rút lui và sẽ mãi là bạn tốt của nhau. Sao lúc ấy bọn anh không nghĩ đến tình huống là em không yêu anh cũng không yêu M nhỉ?
  4. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Em về HN sau nửa tháng nghỉ Tết, có vẻ yếu hơn, có lẽ do Tết phải làm quá nhiều việc trong nhà. Thương em quá mà không biết phải làm thế nào. Xa bố mẹ từ nhỏ, một mình em phải quán xuyến mọi việc trong nhà, đôi lúc anh cũng không hiểu làm sao em vượt qua được tất cả những điều đó. Em lúc nào cũng chịu đựng khổ sở một mình, không bao giờ kêu ca than phiền. Từ ngày quen em, anh chưa hề thấy em tức giận hay cáu gắt với bạn bè, luôn hoà nhã, hiền dịu. Anh thì nóng tính, việc gì không hài lòng là phản ứng lại ngay. Em vẫn thường nói, anh phải biết tự kiềm chế một chút, lúc tức giận toàn nói linh tinh, dễ làm tổn thương đến người khác lắm. Lời nói ra chẳng bao giờ lấy lại được. Quen em, anh cũng có vẻ điềm tĩnh hơn một chút (đấy là lời nhận xét của mẹ anh). Thỉnh thoảng em đến nhà anh chơi, lần nào đến cũng đi với M. Mẹ anh cũng quý em, em có vẻ như rất được lòng các bà mẹ. Có lần anh hỏi mẹ, mẹ có thích có con dâu giống em không. Mẹ bảo có con dâu như em thì mẹ mừng quá nhưng em mà lấy anh thì em khổ, anh quen được mẹ và các chị chiều chuộng rồi, không biết nhường nhịn em. Em chỉ nên lấy M thôi, M biết chăm sóc và quan tâm đến em. Sao mẹ lại nói như thế, lúc ấy anh không hiểu, lại còn giận mẹ, không nói không rằng cả một ngày. Nhưng sau nghĩ lại mới thấy mẹ nói cũng có lý, em và M rất giống tính nhau nên rất hiểu và hợp nhau, còn anh thì khác hẳn với 2 người. Là con út, lúc nào cũng được bao bọc, chiều chuộng, anh quen bắt người khác phải làm ý mình, chỉ biết đến mình. Bây giờ cũng vậy, đã 30 tuổi mà với mẹ và các anh chị, anh lúc nào cũng như một đứa trẻ to xác. Anh yêu em mà không biết làm thế nào để bộc lộ tình yêu đó, chỉ âm thầm ở bên em, khác hẳn với M. Tất cả bạn bè đều biết M yêu em. Mồng 8/3 năm ấy, M ngỏ lời với em nhưng em từ chối. Khi tâm sự với anh, em nói, em luôn coi M cũng như anh, là người thân trong gia đình, như là hai người anh trai của em. Lúc chia tay em thở dài và bảo ?~Sao anh M lại yêu em hả anh? Giá như anh ấy cũng giống anh, coi em như em gái thì tốt biết mấy?. Anh sững sờ, không biết nói gì nữa, nhưng cũng đành cười gượng, gật đầu. Em đã không cho anh cơ hội để nói lên tình cảm của mình. Vậy là đã rõ, em không yêu anh, cũng không yêu M. Anh rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần, không còn tha thiết gì nữa. Anh ao ước mình tự tin như M, để một lần thôi, đứng trước em và nói lên được 3 từ thiêng liêng ấy. Nhưng anh không đủ can đảm. Anh sợ làm mất đi những gì tốt đẹp đang có, anh sợ em từ chối, sợ em không còn quý mến anh nữa. Trong những ngày ấy, thái độ của M làm anh kinh ngạc. Nó vẫn thản nhiên như không, nói với anh, cho dù bây giờ em từ chối, 2 năm nữa, khi em ra trường, nhất định nó sẽ hỏi cưới em. Còn từ giờ đến lúc đó, nó sẽ ngoan ngoãn đóng vai trò một ông anh tốt như em mong muốn. Tại sao M lại tự tin đến thế? Tháng 9 năm 1997, anh quyết định vào làm ở chi nhánh trong TP HCM với hy vọng xa em, anh sẽ có thể quên được em. Có thật là em không biết gì về tình cảm của anh dành cho em???
  5. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Cho đến bây giờ, anh vẫn nhớ những ngày đầu tiên đặt chân đến thành phố này. Anh hoà nhập tương đối nhanh với cuộc sống mới, mọi thứ cũng ổn định, không quá khó khăn. Nhưng nỗi nhớ thật khủng khiếp, anh không vượt qua được nó. Nhớ em đến cồn cào, buổi sáng thức dậy, điều đầu tiên anh nghĩ là về em, đêm đến ý nghĩ cuối cùng đến trong đầu anh cũng là em. Anh sợ những phút giây rảnh rỗi, lúc ấy hình ảnh em tràn ngập tâm trí anh. Có lúc nhớ em quá, muốn mua vé máy bay về HN luôn, chỉ để nhìn thấy em, nghe em nói. Thế mà anh cứ ngỡ xa em, anh có thể quên được em. Anh thật ngốc, phải không em? Có hôm xem TV nghe nói ngoài HN đang có bão, lại lo đến quay quắt, không hiểu buổi tối nay em có đi học tiếng Pháp không, trên đường em về không biết có bị ngập không, có nhiều cây đổ không. Mà em ít khi chịu mang theo áo mưa, lại lo em sẽ ốm. Ngày ấy liên lạc với nhau cũng khó khăn, chỗ em ở không có điện thoại, Internet cũng chưa phát triển như bây giờ, chỉ có thể qua thư từ. Ngày nào anh cũng viết một lá thư cho em nhưng không gửi đi. Anh đi được 1 tháng thì nhận được lá thư đầu tiên của em. Chỉ vài dòng thăm hỏi ngắn ngủi mà làm anh hạnh phúc đến vô cùng. Em lúc nào cũng vậy, rất chu đáo với bạn bè và người thân. Ở bên em, luôn có cảm giác ấm áp. Những sự quan tâm rất nhỏ, đôi khi chỉ là một tấm thiệp nhỏ xíu, một lá thư viết vội luôn làm mọi người bất ngờ và cảm động. Có lẽ do thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ, nên đối với em, bạn bè rất quan trọng. Em thương yêu mọi người bằng một tình cảm giản dị và chân thành, sẵn lòng giúp đỡ khi bạn bè cần đến mình nhưng bản thân em chưa hề làm phiền đến ai. Mọi việc em đều tự làm một mình. Tính tự lập của em đôi lúc làm anh cảm thấy khó chịu. Sự khó chịu của một thằng đàn ông không có cơ hội thể hiện trước người mà anh ta yêu. Em dường như chẳng cần sự giúp đỡ của ai, việc gì em cũng tự làm và làm rất tốt là đằng khác. Anh ?oghét? cái tính đó của em nhưng lại bị thu hút bởi nó.
    Lại đến sinh nhật em, anh không hiểu tại sao mình lại chỉ gửi một tấm thiệp chúc mừng, ghi ?oChúc mừng sinh nhật em?. Cứ như một người dưng. Lòng anh đau nhói khi tưởng tượng ra cảnh M mang một bó cúc trắng đợi em trước cổng trường, như bao lâu nay cậu ấy vẫn làm. Sau đó, M sẽ đưa em đi chọn một quyển sách mà em yêu thích, sẽ là một tập thơ hay là một tiểu thuyết nhỉ? Cả ngày hôm ấy anh không tập trung làm việc được, cuối cùng anh vào nhà sách, mua quyển ?~?Bông hồng vàng và bình minh mưa? của Pautôpxki, coi như là để tặng em, nhưng anh sẽ giữ lại để đọc. Quyển này hồi ở HN hai anh em đi tìm mãi mà không ở đâu có. Em thích nhất truyện gì trong này nhỉ? ?oCây tường vi?, phải không? Trong đó có kể chuyện một ông già không ngủ, thức canh bình minh. Em vẫn hay nói vui, sinh nhật em các anh đừng tặng gì ngoài sách nhé, mà tốt nhất là văn học Nga. Anh và M thường trêu em, con gái học Toán từ nhỏ mà suốt ngày thơ văn, em lúc nào cũng mơ mộng, lãng mạn, chẳng hợp với trường kinh tế chút nào. Gặp được quyển truyện hay, em có thể thức cả đêm để đọc đến hết. Đọc được một bài thơ hay, em cũng coi đó là một niềm vui, chép ra giấy cho bạn bè cùng đọc. Lúc này anh chợt nhớ đến một câu thơ của Lưu Quang Vũ ?oPhải xa em, anh chẳng còn gì nữa - Chẳng còn gì, kể cả nỗi cô đơn? . Tết năm ấy, anh không về HN.
  6. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Sau Tết ít ngày, M vào TP HCM, mang theo rât nhiều quà mọi người gửi cho anh. M đưa một gói nhỏ bảo là quà của em. Anh hồi hộp mở ra xem, là một chiếc phong linh nho nhỏ, em dặn hãy treo lên cửa sổ, để mỗi lần ?ocó gió chuông sẽ kêu?. M nhìn anh cười cười, bảo M cũng có một chiếc y hệt thế, em đã mua 3 cái giống nhau, em giữ một, còn lại là của anh và M. Em ạ, chiếc phong linh ấy bây giờ anh vẫn treo ở cửa sổ, nơi nhiều gió nhất, chuông vẫn kêu nhắc anh nhớ về em và M. Chiếc phong linh của M đã vĩnh viễn không còn kêu lên mỗi khi có gió. Còn em, có còn giữ chiếc phong linh ngày nào không?
    Dạo ấy, M thường xuyên vào SG công tác. Có lần ở liền hai tháng, cậu ấy như bị ?ohút? vào cuộc sống sôi động ở trong này. Một lời mời gọi từ phía đối tác là công ty 100% vốn nước ngoài với những ưu đãi tương đối hấp dẫn, M bắt đầu tính đến chuyện chuyển hẳn vào trong này làm việc. Cũng như khi M quyết định về QN, lần này anh cũng không bất ngờ lắm. Chỉ 2 năm sau khi ra trường, cậu ấy đã nhanh chóng tạo dựng một vị trí tương đối vững chắc bằng chính năng lực của mình, một mức lương cao mà những thằng trong biên chế nhà nước như bọn anh chẳng mơ tới. M thường vạch ra những kế hoạch rất rõ ràng cho tương lai và làm việc hết mình để thực hiện những điều đó. Sau này đọc trong nhật ký của M, anh mới biết, ngay từ lúc ấy, M đã tính cả đến việc khi em ra trường, sẽ đón em vào trong này làm việc, nó sẽ làm tất cả vì em, không để em phải khổ. Nó tin rằng, tình yêu chân thành bền bỉ của nó nhất định sẽ làm em cảm động, một ngày nào đó em sẽ đáp lại tình cảm ấy. Trong một lần nhậu say, M buột miệng mắng anh là thằng hèn, lúc nào cũng sợ nên sẽ chẳng có được gì. Làm thằng đàn ông phải dám làm, dám chịu, định làm gì thì phải cố hết sức, sau này nghĩ lại sẽ không ân hận. M nói đúng, phải không em? Liệu anh có bao giờ phải ân hận vì đã không dám nói yêu em không?
  7. toiyeuchi

    toiyeuchi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2003
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Tôi đồng cảm với bạn . tặng bạn 5* nhé ! chuc vui vẻ !
    "...Than mot vai nguoi , yeu mot nguoi va khong ghet ai ca ......."
  8. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Gần cuối năm 1998, M chuyển hẳn vào làm việc trong này. 2 tháng sau đã thu xếp ổn thoả nhà cửa, đón bố mẹ vào sống cùng. Anh và M đột ngột mất liên lạc với em, 5 tháng liền không nhận được một lá thư nào. Thời gian này em đã đi thực tập, không đến trường, thư gửi về trường không có hồi âm. Anh gọi điện về nhà, mẹ bảo lâu không thấy em qua chơi, hình như em đã chuyển về nhà mới, mẹ cũng chưa biết ở chỗ nào. Em cũng không liên hệ với mấy người bạn của bọn anh. Anh và M như phát điên lên vì lo lắng. Anh không hiểu vì lý do gì mà em lại làm như vậy? Cho đến mãi sau này...
    Tháng 6, M ra HN làm việc 3 ngày. Buổi sáng M đi thì buổi chiều em gọi điện cho anh. Anh hỏi tại sao em không liên lạc với anh thời gian qua nhưng em không trả lời, chỉ nói em vẫn khoẻ, tháng sau sẽ bảo vệ luận văn, rồi hứa thỉnh thoảng sẽ gọi cho anh yên tâm. Anh nói M đang ở HN và đưa số mobile của M cho em, em không nói gì, cũng nhất định không đưa cho anh địa chỉ và điện thoại nhà mới của em. M biết tin em đã gọi điện, mừng lắm, cứ cuống quýt hỏi anh xem em thế nào, em nói những gì rồi hy vọng em sẽ gọi cho nó. Em không gọi. M trở về, ốm một tuần, sốt cao, mê sảng. Dứt cơn ốm, nó như trở thành một con người khác: ít nói cười, lúc nào cũng đăm chiêu, lại lao vào làm việc như một cái máy, không còn nói nhiều về tương lai như trước. Ng. ?" cô bạn đồng nghiệp của M đã đến trong những ngày tháng ấy. Cô ấy lặng lẽ chăm sóc, động viên M lấy lại tinh thần, mặc dù cũng như anh, Ng. chẳng biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Ng. bằng tuổi bọn anh, là một cô gái rất tốt, thông minh và hiền hậu.
  9. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Tháng 9, M và Ng. cùng nhận được học bổng du học, làm Master trong 2 năm. Trước hôm M đi, anh và M lại thức trắng đêm. Hai thằng nhắc lại những tháng ngày còn là sinh viên, có lần cuối tuần hứng lên rủ nhau lên tàu đi Sapa, vui chân ở lại đó mấy ngày, khi về không còn đủ tiền đi tàu phải đi ô tô về HN. Lần đó bị mẹ mắng cho một trận nhớ đời. Kể hết cả chuyện, hai thằng im lặng, không đứa nào nhắc đến em. M thở nhè nhẹ như đã ngủ, còn anh nằm mãi không ngủ được nghĩ linh tinh, mọi ý nghĩ cuối cùng lại quay về em. Em đã tốt nghiệp rồi, em đang làm gì nhỉ? Tháng 9, HN mưa nhiều, không biết em có khoẻ không? Anh quờ tay bật đài, căn phòng đang im ắng, khe khẽ vang lên những lời ca quen thuộc ?oPuis il a grandi, puis il a parti, et il a découvert la vie...?. Anh bàng hoàng cả người, đã lâu anh không dám nghe lại bài này, vì mỗi lần nghe, anh nhớ em không chịu nổi. 20?T trôi qua, vẫn không thấy chuyển sang bài khác. Hình như M thu cả băng chỉ có duy nhất một bài này. Đột nhiên, anh nghe tiếng M nói khẽ ?oQ ơi, tao nhớ em quá!? M vẫn chưa ngủ. Đã 3 tháng nay, khi nói chuyện, không đứa nào dám nhắc đến em. Câu nói của nó phá vỡ sự im lặng giữa hai đứa. Anh và M tranh nhau kể những kỷ niệm có liên quan tới em. Thật là lạ, sao anh và M lại có thể nói được với nhau những điều này nhỉ? Nhắc đến em, thấy lòng ấm áp, không có chút ghen tuông, ấm ức nào cả. Hai thằng bạn thân cùng yêu một cô gái, anh không phủ nhận có lúc anh không muốn nhìn thấy M, chắc M cũng từng có những cảm giác như vậy; nhưng cuối cùng cả hai, không đứa nào có được em.
    Đêm ấy, anh đã hiểu lý do em im lặng trong suốt 5 tháng, hiểu lý do em không gọi cho M. Sự tự tin quá đáng của M đã hại nó. Trước khi vào SG làm việc, M đã vội vàng từ bỏ vị trí một ông anh tốt, vội vàng nói với em tất cả cách dự định của nó, về tình yêu không hề thay đổi, ước mơ về một gia đình nhỏ có em. M đã khóc khi kể lại với anh câu nói của em ?oEm yêu quý anh, luôn yêu quý anh nhưng đó là tình cảm của một cô em gái dành cho một người anh trai chứ không phải tình yêu?. Em dịu dàng mà kiên quyết khước từ mọi sự quan tâm của M từ lúc ấy. M bảo anh hạnh phúc hơn nó vì vẫn có được tình bạn của em. Có thật là hạnh phúc không em? Anh lúc nào cũng ao ước, mình đủ dũng cảm như M để nói yêu em, để em biết tình cảm của anh rồi sau đó muốn ra sao thì ra. Nhưng anh không dám, không dám để vuột khỏi tay chút niềm vui cuối cùng là sự quý mến và tin cậy em dành cho anh. Anh biết là em không yêu anh. Vậy nói ra để làm gì nhỉ? Nhưng sao anh vẫn muốn nói. Không hiểu nổi mình nữa.
    Sáng hôm sau M và Ng. lên máy bay. Anh không ngờ đấy là lần nói chuyện cuối cùng của anh và M. Những gì xảy ra 3 tháng sau thật kinh hoàng, anh không bao giờ quên nổi.
  10. axishn73

    axishn73 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Em gọi cho anh hỏi tình hình M đi như thế nào. Có lẽ em biết tin qua mẹ anh. Em có vẻ buồn nhiều, nói anh M đi hai năm, chẳng biết đến khi nào 3 anh em mình mới tụ tập được như ngày xưa. Hai anh em hẹn nhau khi nào M về, cả ba gặp nhau ở HN, 6h sáng lại rủ nhau lên ăn bún thang ở trên quán 25 Phan Đình Phùng rồi uống cafe, hay là trước đó đi lên Quảng Bá xem chợ hoa nhỉ? Lời hẹn ấy chẳng bao giờ chúng ta thực hiện được nữa, mà quán 25 PDP cũng thay đổi nhiều rồi, phải không em? Chợ hoa đêm trên Quảng Bá cũng không giống như ngày xưa nữa. Những người bạn của anh và M hồi ấy hay đi cùng chúng ta cũng đã có vợ, có chồng cả rồi. Và M thì mãi mãi không trở về...
    Em có ý định thi cao học, lại những tháng ngày ôn thi mệt mỏi. Thấy em say mê học hành, anh cũng mừng vì tin là em sẽ thành đạt nhưng lại thấy lo lắng nhiều hơn. Hình như ngoài gia đình và công việc, em chẳng để ý đến điều gì khác. Mà anh chỉ mong em gặp được người em yêu, người đó biết chăm sóc, thương yêu em, chia xẻ cuộc sống với em để em đỡ vất vả. Em thì cứ khăng khăng, em sẽ chỉ lấy người nào mà em yêu, nhưng người đó em chưa tìm thấy. Ma chérie, tình yêu có tồn tại thật trên đời này không? Anh mong muốn có em nhưng không thể. Tất cả những gì đẹp đẽ nhất anh đều muốn giành cho em nhưng không thể. Anh có còn lại gì đâu. Nhưng anh không nghĩ là anh sẽ ở vậy cả đời chỉ để nghĩ về em đâu, anh cũng mong sau này gặp được một cô gái tốt, biết chia xẻ và cảm thông với anh. Anh nguyện sẽ yêu thương cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, chung thuỷ với cô ấy cả đời nhưng tình cảm đó không thể giống với những gì anh giành cho em. Có thể một lúc nào đó, cô ấy sẽ đọc những dòng này, nhận ra anh nhưng anh tin cô ấy sẽ hiểu mà không giận anh vì đã nói lên những câu này. Tình yêu của một thời tuổi trẻ anh giành cho em nhưng sự gắn bó sâu nặng, tình nghĩa vợ chồng lại thuộc về cô ấy. Em là quá khứ còn cô ấy sẽ là hiện tại và tương lai. Anh nghĩ thế chắc em thấy lạ lắm phải không? Nhưng em đừng cười, vì anh nghĩ như vậy thật đấy.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này