1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho tôi

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi distance_love, 04/03/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    3.30 PM, Friday, 29 July, 2005
    1 ngày đen như mõm cún. 2 tuần trước mình sign paper làm thay cho bạn vào sáng nay, cuối cùng lười, với lại tuần sau là final exams nên muốn ở nhà học, thế là ko lên chỗ làm. Ai dè bà ý gọi điện cho anh, bảo anh là ko show off là bà ý fire mình, chuối vật. Anh lại lóc coc gọi điện cho V, V lại gọi điện cho Gaul, bảo ông ý lên gọi mình. Đang ngủ tự nhiên ầm, ầm, đập cửa nhà mình như muốn phá cửa. Bục mình, chốn cũng bị truy đến tận cũng, lại mò dậy đi làm. Đúng là đen.
    Tối nay lại đi làm, hic, chết mất thôi. Bao giờ mới thoát được cái cuộc sống chết tiệt này.
    Đang suy nghĩ xem có về được Chrismast này ko. Mình muốn về luôn, để hè sau ở lại học cho nhanh rồi vê. Tại 1 tháng nghỉ Chrismast ở bên này cũng ko làm gì, hè còn đi học dc. Hehe, hi vọng vậy, xin được mấy ông professors cho thi sớm là mình về, chờ đến tháng 9 lên hỏi, nếu mà được là book vé luôn, hihi, book là phải về, ko thay đổi được. Thèm về thế, về có khối chuyện vui, hehe, nghĩ là sướng
  2. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    10.30 AM, Thursday, Aug 4, 2005
    Out of money, hixxxxxxxxxxxxx! Cái tội tiêu bậy bạ, lần sau thì chừa.
    2 ngày nữa xong summer term, hehe, nghỉ 3 tuần, chơi bời thoải mái.
    Chán như con gián, chả biết làm gì!!!!!!!!!
  3. luongtungoc

    luongtungoc Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/03/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Chào distance, đã lâu rồi mà thấy bạn vẫn còn nặng lòng, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp với bạn.
  4. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    12.20 PM, Fri, Aug 5, 2005
    ---->Anh luongtungoc, em cảm ơn anh ạ, lòng em nhẹ đi nhiều rồi anh ạ. Để dứt hẳn ra thì khó lắm anh nhỉ, thế nên em học cách chung sống hoà bình với nó cho đến khi em về nước thì hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
    Hôm nay là cái ngày gì mà điên thế này. Cũng tại mình vừa mới xem điểm, cái lũ chuối vật ấy, hix, thế là xong, khỏi party gì hết. Đôi lúc nghĩ thấy mình tội lỗi và đểu giả, nhiều lúc tự cảm thấy xấu hổ với chình mình, sao mình lại đi chấp nhặt đến như thế, mình xấu tính thế ư? Mình nhỏ mọn ư? Chẳng biết nữa, sao mình điên thế này. Mình nghĩ cái gì thế này hả trời. Chẳng nhẽ đúng như nó nói là mình chỉ hiếu thắng. Rõ ràng là ko phải mà, nếu mình hiếu thắng mình đâu dẹp hết lòng tự trọng mà nói nó quay lại thế. Là cái gì thế, ko yêu mà, ôi zời, chết mất, ko yêu, ko yêu, nhất định ko phải là yêu, ko phải yêu. Mạnh mẽ lên nào, đừng có điên nữa. A''!!!!AA!!!!!!AAAAAA!!!!!!!!!!!'''', điên mất thôi. Ko dc, ko dc điên, ko dc phân tâm, cố gắng, cố gắng, nào, hơn 1 năm nữa thôi.
  5. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    1.10PM
    You couldn''t say
    Needed someone new
    You actually thought
    Deep inside I knew
    Can you tell me
    How can you say
    Why this should suffice
    You passed me by
    And yours heart is
    As cold as ice
    Did you see me cry?
    (Did you ask your self)
    Did you see my cry?
    (Did you ask yourself why)
    Can you hear me cry?
    (Did you ask yourself)
    Will we ever grow apart?
    You couldn''t say
    Needed someone knew
    And you actually thought
    Deep inside I knew
    I wonder where will we go
    Will we be the same?
    (You passed me by)
    I laugh inside
    I think of you
    And the love we made
    Tell me why
    This should suffice
    I hold you through the night
    Now,will i let it go
    Soon i''ll let it go
    Can you hear me cry?
    (Will you ask yourself why)
    Can you hear me cry?
    (Will you ask yourself how)
    Can you hear me cry?
    (Will you ask yourself)
    Will we ever grow apart?
    You,i''ll stand by your side
    I''ll be there for you
    (You passed me by)
    You,i''ll stand by your side
    Please,just do me right
    (You passed me by)
    You, ''ill stand by your side
    I''ll be there for you
  6. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    12.25 PM, Tue, Aug 16, 2005
    Haha....., vui............ đểu.......... nhưng kệ, can gì, nhờ
    Sắp đi học, nghĩ là oải roài, cố gắng chơi bời nốt 2 tuần cho nó thoải mái con gà mái..
    Vẫn thấy khó quyết định về tương lai, khổ, cái tính mình dễ chịu ảnh hưởng của người khác nên thế, ai nói cũng thấy có lí, chả có quyết tâm gì cả. Mẹ với anh cùng wan điểm, thế mới chết, sao mà hợp nhau thế ko bít. Nhưng thôi, bảo mẹ rồi, con nghĩ rồi con tự quyết định, dù gì cũng là cs của con, hehe, cho ba mẹ quen dần đi, ko phải cứ nói gì là mình làm đấy, lớn rồi chứ bộ, 22 rồi chứ có ít đâu, tự quyết định được rồi. Mẹ cứ lo linh tinh, già gì mà già, 24 tuổi về là được rồi, có số rồi, có phải muốn yêu là yêu, muốn cưới là cưới được đâu. Nâng cốc nào, chúc mừng mình phát, dù sao cũng đi theo con đường mình đã chọn, dù ai nói ngược nói xuôi gì đường ta ta cứ đi.
    Hehe, có xiền, hôm qua vừa lấy pay check xong, tha hồ phá
  7. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    9.50 AM, Thu, Aug 18, 2005
    Ngồi xem ảnh về Hà nội, nhớ nhà đến nao lòng. Ước gì giờ này được ở Hn, sẽ lại được lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm. Phải về thôi, chịu ko nổi nữa rồi. Kỉ niệm ơi là kỉ niệm, về rồi sẽ đối mặt với mọi chuyện thế nào. Người cũ, rồi gia đình, liệu có chịu nổi ko????. Sẽ đau lắm nhưng biết làm sao đây.
    Gần 2 năm xa Hà nội, mệt mỏi với cuộc sống nơi đất khách quê người. Đôi lúc muốn tung hê hết mà về, học cao ư, để rồi làm gì? Muốn về nhưng liệu về rồi có yên ổn dc ko? Chuyện ba mẹ, về rồi sẽ phải chịu đựng nhiều lắm. Biết là mẹ muốn mình về vì mình mẹ có lẽ ko đủ sức giải quyết mọi chuyện, nhưng mình sợ phải đối mặt với những chuyện ấy, và cũng sợ sẽ lại mềm lòng, rồi sẽ lại tự đẩy mình vào cái mớ bòng bong. Nếu mình cứ kệ mọi chuyện, cứ mạnh mẽ được như anh thì có lẽ lại dễ dàng hơn. Biết nghĩ thế nào cho phải, mình muốn học xong rồi về, nhưng để mẹ như thế thì mình thành đứa bất hiếu, nhưng thực sự mình về thì sẽ giải quyết được gì, liệu mọi chuyện có tốt đẹp hơn ko?Nhức đầu thật, giá mình có 1 đứa em, nó ở nhà thì tốt biết mấy.
  8. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    11.08 AM
    Điểm môn 1: 070
    Điểm môn 2: 045
    Điểm môn 3: 040
    Điểm thưởng:
    Tổng điểm: 155
    Stt Ngành Tên Ngành Khối Nguyện vọng 1

    3 403 Quản trị kinh doanh D1 17.0

    Anh zai kiểu này khóc ra tiếng mán, nhá.
    To VA: hehe, chuẩn bị nhá, hè đi măm party, tớ cười sái wai hàm. Dạo này tớ bị block YIM nên ko thò mẹt lên chat dc với ai cả.
    Hehe, hả hê, đểu nhưng mà kệ, ta có làm gì đâu nào.
    ( lạy chúa lòng lành tha tội cho con, hix )
  9. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    5.50 PM, Mon, 22 Aug, 2005
    Hix, buồn ngủ. Đi gặp Mrs. Ann Poe, chả bít quyết định thế nào. Thôi nghĩ sau vậy, để xem mọi việc thế nào đã, làm thì làm, ko thì thôi, chắc cũng chả sao. Mục tiêu duy nhất của mình chỉ là cái graduate assisstanship, chứ làm lương như thế thì chả bõ công.
    Dạo này lười, ở nhà ngủ suốt. Hè, nhoáng cái hết rồi, tuần sau lại đi học, chán.
    Hix, lâu ko dùng YIM, hôm trước lại nhận dc offline, bảo là đừng làm khổ ....nữa, bảo là ko muốn phải suy nghĩ, dằn vặt về mình và chán lắm rồi. Hôm sau lại tương cho 1 dòng là còn yêu nhiều lắm nhưng biết ko đến được với nhau nên đành chịu. Chả hiểu gì, mình có làm gì đâu nhỉ, tự dưng sao lại thế. Hơn 2 tháng rồi chả nói chuyện, hỏi han gì, tự dưng send cho mình mấy dòng đấy. Giờ thì làm được gì, yêu á, cái tình yêu đấy là tình yêu gì??? Thôi, lờ đi, ko trả lời gì, cho mọi chuyện qua đi thì hơn, cứ lằng nhằng rồi khổ cả 2. Đúng thế, ko thể đến với nhau được nữa, ko phải vì hoàn cảnh, ko phải vì ba mẹ mình, mà là đã phản bội và mất lòng tin của mình, vậy thôi. Mình đã nói lúc mới yêu nhau là làm gì thì làm đừng bao giờ phản bội mình vì mình ko thể tha thứ và chịu đựng dc chuyện đây, rồi cuối cùng.......... Phải move on với cs, thà cứ coi như mình ko biết lại đỡ khổ, coi như mình quên rồi lại hay. Như thế tốt hơn cho người ta, đỡ phải áy náy, đỡ phải suy nghĩ về mình và biết đâu có thể tiến xa dc với người kia.
    Nhiều lúc chẳng hiểu nổi mình, nửa muốn người ta đau khổ, nửa muốn người ta hạnh phúc. Biết là ko thể nào trở lại được nữa nên mong người ta yên ổn với người mới, nhưng mà vẫn thấy thoả mãn khi 2 đứa có chuyện. Đúng là điên. Dạo này hâm thật rồi.Mình chỉ muốn cho cả 2 người phải trả giá cho những gì họ làm, và giờ thì họ phải trả rồi, đắt là đằng khác. Thôi, năm nay thế, năm sau mình ko wan tâm nữa, đỗ trượt gì thì cũng kệ, mình chỉ vớ vẩn thôi, nghĩ đến cuộc sống của mình đi, cứ wan tâm đến cuộc sống của người khác làm gì.
  10. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    2.00 PM, Thu, Aug 25, 2005
    Tớ tình cơ lang thang trên forum, đọc được chuyện này do bạn Lysgarden posted. Tớ xin phép bạn Lys lưu giữ trong này nhé, để tớ có thể đọc lại sau này.
    Cà Rốt & Củ Hành
    Phạm Thị Ngọc Liên
    Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ xây cầu thang. Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc: "Bố xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi".
    Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: "Chắc là để phơi quần áo đấy mà".
    Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: "Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang".
    ***************
    Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.
    Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: "Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với mẹ". Bố cũng giải thích với Củ Hành: "Con lên lầu sống với bố".
    Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: "Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu".
    Củ Hành cũng khóc ti tỉ: "Con muốn ở chung với Cà Rốt. Con không lên lầu".
    Bố, một tay xách va ly, một tay xốc Củ Hành: "Thôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay".
    Me, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố. Cà Rốt hét: "Để Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố". Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa: "Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu".
    Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối. Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi!
    Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào. Cà Rốt hỏi: "Hôm nào cũng đi muộn thế?". Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: "Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy". Cà Rốt lại hỏi: "Thế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không?". Củ Hành lắc đầu: "Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước".
    Cà Rốt xịu mặt: "Chứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành?". Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: "À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng". Cà Rốt bảo: "Bố thế là hư rồi".
    ***************
    Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.
    Giờ ra chơi, Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể: "Hôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm".
    Cà Rốt cũng khúc khích: "Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa mới xong đấy".
    Củ Hành xịu mặt: "Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân?", Cà Rốt dí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành: "Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả". Củ Hành hỏi: "Mẹ bảo thế à?". Cà Rốt gật đầu: "Ừ". Củ Hành cáu: "Chán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị". Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu ...
    Một hôm ... Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ: "Hôm nay ở nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến đón cháu?".
    Mẹ bảo: "Thôi, để tôi đưa cháu về luôn". Củ Hành tròn mắt: "Mẹ cho con về chung với Cà Rốt hả?". Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.
    ***************
    Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá.
    Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn. Con bé nhìn em một cách bao dung: "Chạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ".
    Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới" "Em thích chạy". Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: "Ôi, ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào".
    Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo: "Anh vào đi".
    Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường. Mẹ bảo: "Anh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng". Bố nói nhỏ: "Anh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ". Mẹ lạnh lùng: "Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em".
    Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.
    Củ Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng miệng lại tủm tỉm cười.
    Hai vai bố như xệ hẳn xuống. Bố nói mà không nhìn mẹ: "Sao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em?".
    Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê. Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi. Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.
    Khi anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, khi chính anh là kẻ có lỗi trăm bề?
    Chị không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.
    Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị. Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.
    Quyết định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên: "Đàn ông ai chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng tha thứ ****** ấy".
    ***************
    Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp. Chị biết rõ mình không thể lướt quá mọi chuyện được như mẹ, xem như không có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghĩ đến hình ảnh anh nằm với người khác ư? Chị chịu không nổi.
    Khi chị nói thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra thuyết phục: "Em ơi, đừng để các con phải liên lụy. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị , được không?".
    Chị tàn nhẫn nhìn anh: "Không ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao? Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu".

Chia sẻ trang này