1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho tôi

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi distance_love, 04/03/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Lâu quá rồi mới lại vào đây. Nhớ T, lại khóc, chẳng còn biết làm gì hơn. Cũng ko biết tại sao em nhiều nuớc mắt thế. T ơi, T nghĩ em mạnh mẽ như thế ư, T nghĩ em chịu đựng được những chuyện như thế hả T, T có biết T làm em đau đớn, khổ sở như thế nào trong suốt nhưng ngày qua ko hả T. Đến bây giờ em vẫn còn chưa hiểu là thực sự có chuyện gì xảy ra giữa chúng minh, bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ hiện lên trong đầu em, quay cuồng, quay cuồng. Em tự dằn vặt mình, em hận T, hân cả ngươì ta. Nói chuyện với ai em cũng nói rằng em ko sao, em vẫn sống tốt, vẫn học hành, vẫn đi làm, có ai biết em sống như thế nào ở đây. Khóc, và khóc, hình ảnh T cứ bám chặt lấy em, ko lúc nào rời , kể cả những lúc em đau khổ đến tột cùng vì T,
    căm hận T đến tột cùng, em cũng vẫn yêu T.
    Kể từ khi chuyện đó xảy ra, hơn 2 tháng rồi T a, ko 1 đêm nào em ngủ được, cứ chập chờn, chập chờn. Em dẫ phải dùng cả thuốc ngủ bởi em sơ phải suy nghĩ về T, em sợ phải đối mặt với sự thật răng chúng mình đã thực sự chia tay nhau. Tại sao lại thế hả T, tại sao khi em đi xa, lúc em cần T nhất, T lại rời xa em hả T. Ai cũng khuyên em, và chính bản thân em cũng tự lừa dối mình rằng thời gian sẽ xoá nhoà mọi chuyện, sẽ đến 1 lúc nào đó em quên T, nhưng em biết hình ảnh T đã chiếm hết chỗ trong lòng em, sẽ chẳng bao giờ em quên đưọc T. Em chốn chạy, em ko dám nói chuyện với T, T có biết là mỗi lần nói chuyện với T, mỗi lần chỉ nhận được offline messages của T cũng làm cho em phải suy nghĩ, phải dau khổ suốt cả tuần, mọi chuyện lại hiên ra trong óc em như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Em cũng ko hiểu tại sao em có thể vượt qua được những ngày khủng khiếp như thế. Từ trước đến nay mọi người đều cưng chiều em, chưa 1 ai làm em phật lòng, chưa 1 ai nỡ làm em đau khổ, thế mà ở nơi đất khách quê người thế này em phải chịu đựng nỗi đau lớn như thế này, một mình T ạ, ko 1 người nào bên cành em cả. Em đã tưởng em ko thể gượng dậy sau chuyện đó, em đã tưởng em gục ngã, đã định bỏ tất cả về vn, nhưng rồi em lại gắng gượng, gắng gượng. Đến bây giờ em vẫn cứ thế, vẫn cứ điên cuồng, rồ dại như thế. Em luôn muốn mình mạnh mẽ, và tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng có ai hiểu trong lòng em giằng xé, đâu đớn, khổ sở như thế nào. Cứ mỗi lần nhớ lại những chuyện xảy ra trong 1 tháng đó, cả người em lại lạnh toát. Sao T lại nỡ làm như thế với em hả T, đã từng yêu em nhiều đến thế, đã làm tất cả vì em như thế mà tại sao lại bỏ em dễ dàng thế hả T. Em muốn về VIệt Nam, em muốn T đối mặt với em, muốn T giải thich cho em nghe mọi chuyện, nhưng em lại ko dám. Em về rối, đối mặt với T, đối mằt với cả người ta nữa, nhìn T bên cạnh người khác em làm sao chịu được hả T. Em sẽ lại điên cuồng, rồ dại, ko làm chủ được bản thân mình. T đã nói em đừng làm khổ người khác nữa, có lẽ T nói đúng, thôi thì em chịu đựng 1 mình, mình em đau là đủ. Về rồi, cha me, bạn bè nhìn thấy em như thế này, rồi em lại làm cho người khác khổ vì mình. T độc ác lắm T ạ, tại sao trước kia lại theo đuổi em, lại yêu em làm gì, để đến lúc em đã tính toán mọi chuyện, cố gắng làm mọi chuyện để 2 đứa đến được với nhau thì T bỏ em ra đi. Đến bao giờ em mới lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống hả T?
  2. ToNhoAy

    ToNhoAy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2005
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    :) tớ cũng đang khóc này, khóc cho một niềm tin không mất. Thà rằng nó cứ mất đi, không còn nữa, để mình tin rằng và nghĩ rằng đối với mình nó không quan trọng thì mình có lẽ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuộc sống đúng là thật mệt mỏi, sẽ rất là đẹp khi ai đó ở bên mình, sẽ rất tuyệt nếu ai đó cho mình cơ hội bạn nhỉ :(
  3. ToNhoAy

    ToNhoAy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2005
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    :) tớ cũng đang khóc này, khóc cho một niềm tin không mất. Thà rằng nó cứ mất đi, không còn nữa, để mình tin rằng và nghĩ rằng đối với mình nó không quan trọng thì mình có lẽ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuộc sống đúng là thật mệt mỏi, sẽ rất là đẹp khi ai đó ở bên mình, sẽ rất tuyệt nếu ai đó cho mình cơ hội bạn nhỉ :(
  4. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    uh, nếu mất hẳn thì đã là 1 nhẽ, để cho mình ko vương vấn, ko day dứt, và bắt đầu 1 cuộc sống mới. Nhưng nó lại ko mất, và nó làm cuộc sống của chúng ta trở thành địa ngục. Mệt mỏi bạn nhỉ, lúc cần người ta nhất thì người ta còn mải vui vẻ và hạnh phúc với người khác, để mình chịu đựng tất cả mọi thứ, 1 mình. Sao mà ích kỉ đến thế.
  5. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    uh, nếu mất hẳn thì đã là 1 nhẽ, để cho mình ko vương vấn, ko day dứt, và bắt đầu 1 cuộc sống mới. Nhưng nó lại ko mất, và nó làm cuộc sống của chúng ta trở thành địa ngục. Mệt mỏi bạn nhỉ, lúc cần người ta nhất thì người ta còn mải vui vẻ và hạnh phúc với người khác, để mình chịu đựng tất cả mọi thứ, 1 mình. Sao mà ích kỉ đến thế.
  6. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    2PM, Mar 16, 2005
    Mình đang ở trường, lát nữa phải làm rồi, cũng chẳng đủ thời gian về nhà nhét cái gì vào bụng nữa, đành chui vào phong máy nghịch vậy. Đói wá.
    Dạo này mình bận quá, suốt ngày thấy test với report, rồi cả presentation nữa, sao mà mình ghét phải present thế ko biết. Mà dạo này mình sao mà nhớ nhà thế ko biết, chả biết rồi mình còn đủ nghị lực ở lại học xong master ko nữa. 2.5 năm nữa, lâu quá. Mà tính ra mình cũng đã đi được gần 1.5 năm rồi còn gì nhỉ. Mình cũng sắp kết thúc kì này rồi, còn khoảng 3 tuần đi học nữa thôi, thời gian trôi cũng nhanh hơn là mình tưởng tượng. Hè năm sau là xong đại học rồi, thôi thì đến lúc đó mà còn đủ nhiệt huyết thì ở lại, ko thì mình về đi làm cũng chả sao. Mình thì thích cả hai, nhưng có lẽ tại mình nhớ nhà quá nên thích về đi làm hơn, về rồi hi vọng xin được vào chỗ mà mình mơ ước, vừa làm ở đó vì nhà nước thì chắc cũng ko đến nỗi bận lắm, còn lại thời gian mình sẽ làm cho công ty của ba. Ba cũng chẳng có nhiều thời gian, nếu mình về giúp chắc là ba mừng lắm. Ba mẹ chắc mong anh về lắm, ông ấy mà về thì chắc giúp ba được nhiều việc, chứ ba bây giờ vừa làm nhà nước, vừa làm công ty như thế gánh sao được hết mọi việc. Mà ông ấy thì chắc là chẳng thích về nữa, bây giờ ông ấy đang sống như thế ở bên này, làm sao mà thích về cho được. Mình hỏi ba thì ba lại bảo là con ở lại học xong master đi, ở nhà ba lo được, hic, mẹ thì muốn mình về trong khi ba thì lại khuyên mình thế. Nhưng thực ra thì mình thấy ba nói cũng đúng, mình về rồi sẽ lại việc này việc khác, khó dứt ra để đi lại lắm, thôi cố gắng thêm 1.5 năm vậy. Hic, phải đi rồi, tối có thời gian thì lại viết tiếp vây
  7. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    2PM, Mar 16, 2005
    Mình đang ở trường, lát nữa phải làm rồi, cũng chẳng đủ thời gian về nhà nhét cái gì vào bụng nữa, đành chui vào phong máy nghịch vậy. Đói wá.
    Dạo này mình bận quá, suốt ngày thấy test với report, rồi cả presentation nữa, sao mà mình ghét phải present thế ko biết. Mà dạo này mình sao mà nhớ nhà thế ko biết, chả biết rồi mình còn đủ nghị lực ở lại học xong master ko nữa. 2.5 năm nữa, lâu quá. Mà tính ra mình cũng đã đi được gần 1.5 năm rồi còn gì nhỉ. Mình cũng sắp kết thúc kì này rồi, còn khoảng 3 tuần đi học nữa thôi, thời gian trôi cũng nhanh hơn là mình tưởng tượng. Hè năm sau là xong đại học rồi, thôi thì đến lúc đó mà còn đủ nhiệt huyết thì ở lại, ko thì mình về đi làm cũng chả sao. Mình thì thích cả hai, nhưng có lẽ tại mình nhớ nhà quá nên thích về đi làm hơn, về rồi hi vọng xin được vào chỗ mà mình mơ ước, vừa làm ở đó vì nhà nước thì chắc cũng ko đến nỗi bận lắm, còn lại thời gian mình sẽ làm cho công ty của ba. Ba cũng chẳng có nhiều thời gian, nếu mình về giúp chắc là ba mừng lắm. Ba mẹ chắc mong anh về lắm, ông ấy mà về thì chắc giúp ba được nhiều việc, chứ ba bây giờ vừa làm nhà nước, vừa làm công ty như thế gánh sao được hết mọi việc. Mà ông ấy thì chắc là chẳng thích về nữa, bây giờ ông ấy đang sống như thế ở bên này, làm sao mà thích về cho được. Mình hỏi ba thì ba lại bảo là con ở lại học xong master đi, ở nhà ba lo được, hic, mẹ thì muốn mình về trong khi ba thì lại khuyên mình thế. Nhưng thực ra thì mình thấy ba nói cũng đúng, mình về rồi sẽ lại việc này việc khác, khó dứt ra để đi lại lắm, thôi cố gắng thêm 1.5 năm vậy. Hic, phải đi rồi, tối có thời gian thì lại viết tiếp vây
  8. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    11.00 PM Mar 16,05
    Trời ơi, sao mà nhớ nhà thế này. Nhớ đến phát điên mất, đến bao giờ lại được về Hà Nội, đến bao giờ lại được gặp lại mọi người. Điên mất thôi, sao mà nhớ đến thế này, sao giữa chúng ta lại có nhiều kỉ niệm thế hả T, mọi ngóc ngách Hà Nội đều in dấu chân 2 đứa, để rồi bây giờ chỉ cần 1 cái tên, 1 bức ảnh cũng như sát muối vào lòng. Đến bao giờ mình mới thoát ra khỏi sự ám ảnh này hả trời????????
  9. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    11.00 PM Mar 16,05
    Trời ơi, sao mà nhớ nhà thế này. Nhớ đến phát điên mất, đến bao giờ lại được về Hà Nội, đến bao giờ lại được gặp lại mọi người. Điên mất thôi, sao mà nhớ đến thế này, sao giữa chúng ta lại có nhiều kỉ niệm thế hả T, mọi ngóc ngách Hà Nội đều in dấu chân 2 đứa, để rồi bây giờ chỉ cần 1 cái tên, 1 bức ảnh cũng như sát muối vào lòng. Đến bao giờ mình mới thoát ra khỏi sự ám ảnh này hả trời????????
  10. distance_love

    distance_love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    5.10PM, Mar 18, 2005
    Hôm nay ông thầy MF trả bài test, ha, lần này mình kém điểm V rồi, nhưng dù sao thì V cũng có nhiều thời gian rảnh hơn mình, V có suốt 2 ngày cuối tuần để học trong khi mình phải đi làm cả ngày, 10h đêm mới về đến nhà, rồi sáng ra 11h đã phải di làm test rồi, dù sao mình cũng chỉ thua có mấy điểm thôi mà, lần trước mình hơn V tân 17d cơ mà, hehe. Dù sao mình vẫn còn vênh váo được 1 tí.

    Tuần sau mình được nghỉ cả tuần, spring break, hic, nhiều dự định nhưng chắc rồi mình cũng chẳng làm được gì. Hôm nay lúc về Ana bảo mình tuấn sau xuống nhà she chơi rồi đi mall luôn, rủ mình mấy ngày cuối đi Orlando với she, cũng ậm ứ cho xong chứ chắc là mình xuống nhà she 1 ngày rồi về lại trên này chứ mình cũng chẳng có thời gian mà đi Orlando với she. Hơn nữa mình cũng đã hứa với Dib là Spring này mình xuống chơi rồi, hứa bao nhiêu lần chẳng xuống, bây giờ mà ko xuống chắc mình die với nó. Với lại mình cũng muốn xuống dưới đó gặp 2 em người Việt mình dưới đó luôn. Mình cũng chỉ mới nói chuyện với Linh, còn cô bé tên Trang mình cũng chưa bao giờ nói chuyện, để đợt này xuống gặp cả 2 đứa luôn vậy. Hic, xa nhà cứ nghe thấy có người Việt ở đâu là mừng như bắt được vàng, tiếc là cả 2 đứa đều học dươi đấy, chả có đứa nào có ý định lên trên này cả, dù sao dưới đó cũng rẻ hơn vả lại 2 năm đầu thì học Community cũng được.
    Mà dạo này bực mình ghê, mình hết làm cu li về chuyện xe cộ bây giờ lại đến làm tutor free, hic, mình đúng là cái loại ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Mình cũng chẳng rỗi rãi gì, nhưng mà chẳng nhẽ bạn bè nhờ thì lại từ chối, tính mình cứ ngại thế, từ xưa mà chẳng bao giờ sửa được. Nhưng bây giờ mình cũng đỡ nhiều rồi, mình mà bận học là mình chối thẳng thừng, chẳng ngại gì nữa, vì bây giờ mình phải tự lo mọi việc, mình ko có ai ở bên cạnh để đỡ mình lúc mình ngã cả nên mình phải sống vì mình đã. Nghĩ thì nhiều khi cũng ngại, nhưng mà hoàn cảnh ai cũng như nhau mà, đều là người đi học xa nhà, chắc rồi chúng nó cũng thông cảm cho mình thôi, vì nhưng lúc rảnh mình vẫn giúp chúng nó học đấy thôi.
    Hôm trước mình đi xin giấy mời cho ba mẹ rồi, chờ ba lên mạng mà mấy hôm nay ko thấy ba đâu. Mình đã nói ba là phải chuẩn bị xin visa từ bây giờ chứ ko thì ko kịp, chẳng biết là ba làm hộ chiếu cho mẹ chưa, chắc cũng tại ba bận nhiều việc quá. Hic, hôm truớc ba lên mang bảo mình là ba đang bận quá, đang nghỉ giải lao giữa họp, nhưng nhớ con gái quá nên lên mạng 1 tí, hic, làm cho mình lại ngồi k hoc tu tu. Những lúc đó chỉ ước có cánh để được bay về nhà, để được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, bạn bè. Uh, thì thôi vậy, cõ sống xa nhà thế này mới cảm nhận hết được gia đình quan trọng như thế nào với mình, chứ trước kia mình ở nhà toàn cáu ba me thôi.
    Mà thời gian gần đây cũng kì cục nữa, hic, chả hiểu tại sao chúng nó biết mình broke up với exbf mà đứa nào cũng chỉ sợ người yêu nó yêu mình??? Chắc cái lũ này bị điên, mình đã gầm rú lên với chúng nó rằng 1 người làm mình đau đớn, điên cuồng thế này là đủ rồi, mình sẽ ko để bất cứ 1 người nào ảnh hưởng đến mình trong thời gian mình ở đây mà chúng nó ko tin. Mà ko phải 1 đứa như thế, chả hiểu đầu óc chúng nó có vấn đề gì ko nữa. Mà mình thì chơi vô tư, đứa nào mình cũng chơi như nhau. Như bà W hôm nay, làm cho mình điên hết cả tiết, cứ thích dò xem phản ưng mình thế nào. MÌnh đã nói là mình ko care 1 đứa con trai nào khác nữa, sống 1 mình cho tự do thoải mái mà cứ ko tin. Cứ thế này mình bực lên yêu cha nó thằng đấy thì lại ngồi đó mà khóc. Mà khổ, mình đã chả cuống quýt gì mà chúng nó cứ sốt ruột hộ mình, cứ kéo mình đi với mấy thằng đấy, mình thì đã ghét rối nên mình từ chối thẳng thừng, điên. Mình đã nói là mình muốn về Vn rồi, mình chẳng thích dính vào rắc rối ở đây. Hic, đúng là rắc rối, có cũng khổ mà chẳng có cũng khổ.
    Lại đến cuối tuần rồi, lại 2 ngày làm việc trâu điên. Cũng may tuần sau mình được nghỉ, ko học, ko làm gì hết, he, có thời gian chơi bời đú đởn 1 tí. Thôi vậy, cố gắng chịu đựng rồi 2.5 năm nữa mình về Việtnam, lúc đó thì học hành xong rồi, thoải mái mà yêu nhỉ. Hic, nhiều lúc thì cũng chẳng có gì, nhưng nhiều lúc nhin bạn bè đứa nào cũng người yêu thế này, thế khác lại chạnh lòng. Sao mà T ... Thôi, chẳng nghĩ nữa, mình đã tự hứa là từ nay cố gắng ko suy nghĩ gì về chuyện đó rồi mà. Nhiều lúc mình thèm được sống ở viêtnam thế ko biết, cứ ngồi tưởng tường ra xem nếu ở nhà mình sẽ thế nào. Bạn bè thì cứ kêu ca là chán nản, sắp ra trường rồi mà chẳng có cái gì trong tay, uh, thì mình cũng nói là đừng nghĩ là D ở đây sung sướng, còn khổ hơn mọi ngưòi mà, ít nhất mọi người còn gia dình bên cạnh, bạn bè bên cạnh, người yêu quan tâm chăm sóc, còn D hiện tại có gì đâu, độc lập chiến đấu, sống thì tốt , chết thì tự chịu. Có lẽ kêu ca là bệnh muôn thủa của con người hay sao nhỉ, sướng quá cũng kêu mà khổ quá cũng kêu, hix. Mà mình mà học xong MBA thì về nhà cũng la 24 tuổi rồi, chẳng biết có già ko nhỉ. Ai cũng kêu là già cái gì, nhưng mà lúc mình về chắc khối khối đứa bồng con ra sân bay đón mình, trong khi mình thi bf còn chưa có nói gì là chồng. Mà kệ, mình cũng chẳng quan tâm, số phận cả mà, với lại tuổi mình các cụ bảo phải lấy chông muôn mới tồt, hi hi

Chia sẻ trang này