1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Việt Nam năm 1979

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi tarzan, 11/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thenguyen

    thenguyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/11/2002
    Bài viết:
    102
    Đã được thích:
    0
    Phải dũng cảm nhìn nhận lại lịch sử. Thực ra thì thế hệ cha ông ta cũng không có lỗi gì vì họ chỉ thiếu những hiểu biết cần thiết. VN đã có một cơ hội nhưng đã để vuột nó. Thầy giáo tôi nói chuyện rằng khi sang Thái Lan thủ tướng PVĐồng có nói là "chúng tôi vừa trải qua cuộc chiến tranh với Mỹ trong 30 năm qua và dã thắng Mỹ" thì thủ tướng Thái cười nói "Cám ơn các anh, nhờ các anh mà chúng tôi không phải trải qua chiến tranh". Đây chắc chỉ là chuyện vui nhưng qua đó ta mới thấy là cuộc chiến của chúng ta nếu được nhìn dưới góc độ khác, mà ở đây là Thái Lan, thì lại là sai lầm.
  2. mimisuki

    mimisuki Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Xin mọi người tha lỗi cho cha ông thenguyen.
    Được mimisuki sửa chữa / chuyển vào 23:39 ngày 24/11/2002
  3. mimisuki

    mimisuki Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Xin mọi người tha lỗi cho cha ông thenguyen.
    Được mimisuki sửa chữa / chuyển vào 23:39 ngày 24/11/2002
  4. tung4

    tung4 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    Thế nào là dũng cảm nhìn nhận lại lịch sử? Xin lỗi thenguyen, nhưng qua những gì tôi được đọc từ bạn thì tôi thấy bạn là một con người thiếu vô tư, thiên lệch trong cái nhìn về lịch sử VN cũng như lịch sử thế giới. Trong bạn đầy những thù hận và thành kiến. Vâng tôi cũng hiểu tại sao bạn có những thù hận đó. Vâng, cũng lại vâng hè hè, nếu tự cho mình quyền phán xét lịch sử thì xin lỗi, không có chỗ cho những thù hận đó. Phải thật công bằng cơ, hờ hờ. Còn xin lỗi cái trào lưu đòi xét lại lịch sử của bạn nó đã chìm nghỉm từ lâu rồi, ngày càng có nhiều tài liệu mới được giải mật, giúp người ta có cái nhìn khác hơn về cuộc chiến VN. Ờ, chắc bạn cũng chưa nghe chuyện ông Hồ chí Minh đã nhiều lần viết thư cho tổng thống Truman vào năm 53 để Mỹ công nhận độc lập cho VN và tránh được chiến tranh nhể? Thôi chưa nghe cũng chả chấp.
    Còn nữa, câu chuyện của bạn nói về cái ông Thái Lan ấy mà, có nghe rồi. Vậy anh thấy hả hê gì khi nghe câu nói đó? Thật một cái thằng Thái mọi ngu si không biết gì về hoàn cảnh lịch sử cụ thể của Việt Nam cưỡi ngựa xem hoa ngồi ngoài còn dám chõ mõm vào như thế mà anh cũng đồng ý được à? Thái là thằng nào? Không phải sân bay Thái được quân đội Mỹ sử dụng sao? Một thằng hàng xóm tồi, đã phá người khác còn to mồm lên tiếng như vậy mà anh cũng đồng tình được sao? Tôi tự hỏi lòng tự hào dân tộc của anh ở đâu? Xin nhắc lại, VN đã bị buộc phải tiến hành chiến tranh để có thể dành cho được độc lập và toàn vẹn lãnh thổ. Hiểu chửa? Không phải chúng ta muốn chiến tranh mà đã bị buộc phải cầm súng. hè hè, bác nghe câu hát " dù rằng đời ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng chưa nhể"? Nó phản ánh đúng tâm tư của những chiến sĩ VN. Túm lại cho đoạn này là gì, câu nói của thằng cha Thái mọi không có ý nghĩa gì cả, nó đã may mắn, nói đúng hơn là chơi đểu hàng xóm rồi lại còn già mồm. Chúng ta cứ phải cẩn thận với bọn Thái đấy, chuyên tạo điều kiện cho bọn khủng bố Quốc tế gốc Việt trú ẩn nhằm phá hoại cuộc sống bình yên của nhân dân ta.
    Được tung4 sửa chữa / chuyển vào 19:00 ngày 24/11/2002
  5. tung4

    tung4 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    Thế nào là dũng cảm nhìn nhận lại lịch sử? Xin lỗi thenguyen, nhưng qua những gì tôi được đọc từ bạn thì tôi thấy bạn là một con người thiếu vô tư, thiên lệch trong cái nhìn về lịch sử VN cũng như lịch sử thế giới. Trong bạn đầy những thù hận và thành kiến. Vâng tôi cũng hiểu tại sao bạn có những thù hận đó. Vâng, cũng lại vâng hè hè, nếu tự cho mình quyền phán xét lịch sử thì xin lỗi, không có chỗ cho những thù hận đó. Phải thật công bằng cơ, hờ hờ. Còn xin lỗi cái trào lưu đòi xét lại lịch sử của bạn nó đã chìm nghỉm từ lâu rồi, ngày càng có nhiều tài liệu mới được giải mật, giúp người ta có cái nhìn khác hơn về cuộc chiến VN. Ờ, chắc bạn cũng chưa nghe chuyện ông Hồ chí Minh đã nhiều lần viết thư cho tổng thống Truman vào năm 53 để Mỹ công nhận độc lập cho VN và tránh được chiến tranh nhể? Thôi chưa nghe cũng chả chấp.
    Còn nữa, câu chuyện của bạn nói về cái ông Thái Lan ấy mà, có nghe rồi. Vậy anh thấy hả hê gì khi nghe câu nói đó? Thật một cái thằng Thái mọi ngu si không biết gì về hoàn cảnh lịch sử cụ thể của Việt Nam cưỡi ngựa xem hoa ngồi ngoài còn dám chõ mõm vào như thế mà anh cũng đồng ý được à? Thái là thằng nào? Không phải sân bay Thái được quân đội Mỹ sử dụng sao? Một thằng hàng xóm tồi, đã phá người khác còn to mồm lên tiếng như vậy mà anh cũng đồng tình được sao? Tôi tự hỏi lòng tự hào dân tộc của anh ở đâu? Xin nhắc lại, VN đã bị buộc phải tiến hành chiến tranh để có thể dành cho được độc lập và toàn vẹn lãnh thổ. Hiểu chửa? Không phải chúng ta muốn chiến tranh mà đã bị buộc phải cầm súng. hè hè, bác nghe câu hát " dù rằng đời ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng chưa nhể"? Nó phản ánh đúng tâm tư của những chiến sĩ VN. Túm lại cho đoạn này là gì, câu nói của thằng cha Thái mọi không có ý nghĩa gì cả, nó đã may mắn, nói đúng hơn là chơi đểu hàng xóm rồi lại còn già mồm. Chúng ta cứ phải cẩn thận với bọn Thái đấy, chuyên tạo điều kiện cho bọn khủng bố Quốc tế gốc Việt trú ẩn nhằm phá hoại cuộc sống bình yên của nhân dân ta.
    Được tung4 sửa chữa / chuyển vào 19:00 ngày 24/11/2002
  6. tung4

    tung4 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    Mới kiếm được một ký sự chiến trường hay về cuộc chiến biên giới năm 1979, tặng các đồng chí, cũng để các đồng chí biết được cuộc đấu tranh gian khổ của cán bộ chiến sĩ ta ở các tỉnh biên giới ra sao. Những điều trong bài này theo tôi vẫn đúng cho tới ngày nay
    CON ĐƯỜNG LỊCH SỬ HÀ NỘI ?" LẠNG SƠN
    19-4-1979 ?" Thành phố Lạng Sơn vắng vẻ, bọn Trung Quốc rút đi đã phá hầu hết những tòa nhà quan trọng. Chúng không chiếm được toàn bộ thành phố, và cũng chỉ vào được trong ba ngày, ba ngày luôn luôn bị quân ta phản công, nhưng cũng đủ thì giờ để chúng biến Lạng Sơn thành một nơi hoang tàn. Cảnh Lạng Sơn rất nên thơ với những hàng cây long não đã già, một khung cảnh núi bao bọc, núi đá vôi dựng đứng với nhiều hang động, chen giữa những đồi đất đỏ thoải mái; khắp nơi đồi nào cũng mang trên mình những vệt dài, như những mạchmáu, đó là những chiến hào bà con đã đào từ mấy tháng nay.
    Sông Kỳ Cùng nước trong xanh, hai bờ khá cao; chúng đã phá sập cầu ô tô và hỏa xa, đồng bào phải gánh gồng lội qua sông, may mà chưa đến mùa mưa. Qua sông là phố Kỳ Lừa, và hai động Tam Thanh Nhị Thanh; chúng cho bộc phá hang động, chỉ vì đây là những nơi mà nhân dân Việt Nam thường nhắc nhỡ, còn về quân sự thì chẳng có ý nghĩa gì. Cũng như chúng đã phá tan di tích Pác Bó. Nhớ lại chỉ thị của vua Minh cho Trương Phụ phải hủy sạch sách vở và các di tích văn hóa để người Việt Nam quên hết cả nguồn gốc truyền thống dân tộc.
    Qua bờ bắc sông Kỳ Cùng, đường xe lửa bị bóc, cầu cống sụp đổ, đường ô tô lâu lâu lại mang những lỗ sâu hoắm do pháo gây ra. Hai bên đường một số thanh niên các bản làng đã trở về chăm sóc đồng ruộng, người già và trẻ con còn phải ở lại dưới xuôi. Đồng Đăng: nhà ga và thị trấn đầu tiên tiếp đón khách từ xa đến Việt Nam hay Việt kiều về nước bằng xe lửa. Nhà ga tan tành, thị trấn hoàn toàn vắng người, từ đó đến biên giới là trận địa, là no man?Ts land.
    Vào đồn công an vũ trang. Gọi là đồn, thực ra là nhà một đồng bào gia đình đã sơ tán. Chúng tôi ngỏ ý muốn đến tận cửa quan Hữu Nghị quay phim. Nói đến mấy chữ Hữu Nghị quan chúng tôi không khỏi trầm ngâm. Ngày xưa các hoàng đế Trung Quốc ngạo mạn gọi là Trấn Nam quan (cửa đè phương Nam), từ hai nghìn năm đã bao lần các triều đại Trung Quốc cho quân qua đây sang xâm lấn nước ta. Rồi cách mạng hai nước thành công, cửa ải đổi là Mục Nam quan (cửa nhìn về phương Nam), rồi Hữu Nghị quan. Mới ngày nào đây đường ô tô xe lửa liên vận còn qua lại như con thoi, nối liền Việt Nam và Trung Quốc, nối liền nước ta với các nước anh em.
    Thế mà ngày nay ... anh em công an vũ trang bảo đoàn chúng tôi bỏ xe lần theo đường sắt đã bị phá mà đi bộ tới biên giới. Một tiểu đội công an vũ trang đi trước vừa đi vừa dò mìn, vừa dò xem bên kia có bắn sang không, sau đó mới cho đoàn quay phim bước tới. Chính tiểu đội nầy đêm hôm trước đã dò khúc đường nầy rồi, các đồng chí về đồn chợp ngủ chốc lát lại được lệnh dẫn chúng tôi đi. Phải dò thật kỹ, vì luôn luôn chúng cho bọn thám báo vượt biên đặt mìn tận đến thành phố Lạng Sơn, hoặc bắn vào người đi qua; từ bên kia biên giới chúng cũng bắn sang. Bọn thám báo là những người Hoa trước kia ở nước ta, quen thuộc đường sá, nói tiếng Việt rất sỏi, chúng trà trộn vào bà con đi lại, hay đêm đêm luồn sang đặt mìn trên đường sá, vào các cơ quan. Chỉ huy Trung Quốc sử dụng triệt để đội quân thứ năm nầy, xem nó là một vũ khí chiến lược trong cuộc chiến tranh xâm lăng Việt Nam. Những người Hoa về nước được huấn luyện thành những đội quân biệt kích, gọi là sơn cước, luồn qua đường núi đường rừng, đánh vào phía sau các đồn biên phòng, đánh phá kho tàng cơ quan cầu cống, tung tin làm cho nhân dân hoang mang; hướng dẫn cho quân Trung Quốc đánh vào những nơi hiểm yếu. Từ trước, trong các làng xã, thị trấn, thành phố một bọn mật vụ người Hoa đã tổ chức một mạng lưới phá hoại, chuẩn bị sẵn sàng đón ?ođại quân?. ?oĐại quân? tiến vào chúng đánh phá tiếp tay, rồi làm chỉ điểm hướng dẫn quân xâm lược bắn giết đồng bào, đặc biệt giết cán bộ; người Hoa nào còn ở lại chúng buộc làm chỉ điểm, không chịu chúng bắn tại chỗ.
    Cách cửa quan vài trăm mét có thể thấy rõ lính Trung Quốc chĩa súng, và từ xa một vành rađa quay không ngớt. Cảm giác đứng trước một bầy cú vọ trương mắt rình mồi. Nhớ lại năm 1967, đến gần đây tôi ngỏ ý muốn qua cửa quan, các đồng chí địa phương bảo: đến đấy phiền lắm ! Họ sẽ mời vào, tặng anh một quyển sách đỏ, anh phải cảm ơn, chúng chụp ảnh anh cầm quyển sách, rồi hôm sau đăng lên báo là cán bộ Việt Nam ca tụng Mao Chủ tịch và hoan nghênh đại *****************. Dĩ nhiên làkhông bao giờ ta tán thành *****************, thực chất là một cuộc tranh giành quyền bính trong nội bộ đảng Trung Quốc, dẫn đến giết hại nhau chết hàng mấy triệu người. Không khí ở Hữu nghị quan đã lạnh nguội từ những năm ấy; sau đến Nixon qua Bắc Kinh, tình hình càng căng, rồi từ 1975, chúng lâu lâu lại cho người xịch các mốc biên giới, cho người cày lấn, sang ở lấn vào đất Việt Nam. Dân ta, lực lượng vũ trang của ta phải mời họ trở về, lúc đầu còn đấu khẩu, sau đến đấu bằng tay chân, rồi gậy gộc, chúng cho côn đồ giết hại cán bộ ta. Đâu có phải để thêm hai ba kilômét vào 10 triệu kilômét vuông của Trung Quốc ! Rồi đến ngày 17-2.
    Từ tặng quyển sách đỏ đến sẵn ssàng nhả đạn vào ai đến gần biên giới, thực chất chỉ là một đường lối. Quyển sách đỏ không thành công, không tìm ra được một Pol Pot Việt Nam, chúng phải cho ?ođại quân? vượt biên giới.
    Quí mến anh em công an vũ trang quá ! Trên một tuyến biên giới 1.500 km, giữa rừng núi trập trùng, leo đèo lội suối, thiếu nước uống, ăn củ rừng là chuyện thường, anh em phải ngày đêm giữ sao cho chúng không xích được một mét biên giới, phải bảo vệ làng bản, phải đối đầu với bọn thám báo, bọn sơn cước, và phải chịu những mũi tấn công đầu tiên của quân xâm lược. Chúng rất căm ghét anh em, tìm hết cách tiêu diệt anh em. Đời đời nhớ ơn các anh !
    Tôi về khách sạn nhân dân Lạng Sơn ngủ. Một nửa khách sạn bị đánh đổ, năm nửa còn lại, có cảm tưởng không biết đổ lúc nào, trong lúc mình đang ngủ cũng nên. Đêm đêm nghe súng anh em bảo vệ thành phố săn đuổi bọn thám báo. Sáng hôm sau từ giã Lạng Sơn; một phút ngừng lại trước tấm biển nhỏ cắm ngay giữa đường phố, ghi tên anh phóng viên của Đảng Cộng sản Nhật BảnTanako, bị bọn xâm lược bắn chết ngày 7-3, hoa chung quanh tấm biển vẫn tươi, đồng bào hàng ngày không quên người đồng chí từ xa đến chiến đấu chung với chúng ta.
    .....
    Hà Nội, 22-4-1979
    NGUYỄN KHẮC VIỆN
  7. tung4

    tung4 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    Mới kiếm được một ký sự chiến trường hay về cuộc chiến biên giới năm 1979, tặng các đồng chí, cũng để các đồng chí biết được cuộc đấu tranh gian khổ của cán bộ chiến sĩ ta ở các tỉnh biên giới ra sao. Những điều trong bài này theo tôi vẫn đúng cho tới ngày nay
    CON ĐƯỜNG LỊCH SỬ HÀ NỘI ?" LẠNG SƠN
    19-4-1979 ?" Thành phố Lạng Sơn vắng vẻ, bọn Trung Quốc rút đi đã phá hầu hết những tòa nhà quan trọng. Chúng không chiếm được toàn bộ thành phố, và cũng chỉ vào được trong ba ngày, ba ngày luôn luôn bị quân ta phản công, nhưng cũng đủ thì giờ để chúng biến Lạng Sơn thành một nơi hoang tàn. Cảnh Lạng Sơn rất nên thơ với những hàng cây long não đã già, một khung cảnh núi bao bọc, núi đá vôi dựng đứng với nhiều hang động, chen giữa những đồi đất đỏ thoải mái; khắp nơi đồi nào cũng mang trên mình những vệt dài, như những mạchmáu, đó là những chiến hào bà con đã đào từ mấy tháng nay.
    Sông Kỳ Cùng nước trong xanh, hai bờ khá cao; chúng đã phá sập cầu ô tô và hỏa xa, đồng bào phải gánh gồng lội qua sông, may mà chưa đến mùa mưa. Qua sông là phố Kỳ Lừa, và hai động Tam Thanh Nhị Thanh; chúng cho bộc phá hang động, chỉ vì đây là những nơi mà nhân dân Việt Nam thường nhắc nhỡ, còn về quân sự thì chẳng có ý nghĩa gì. Cũng như chúng đã phá tan di tích Pác Bó. Nhớ lại chỉ thị của vua Minh cho Trương Phụ phải hủy sạch sách vở và các di tích văn hóa để người Việt Nam quên hết cả nguồn gốc truyền thống dân tộc.
    Qua bờ bắc sông Kỳ Cùng, đường xe lửa bị bóc, cầu cống sụp đổ, đường ô tô lâu lâu lại mang những lỗ sâu hoắm do pháo gây ra. Hai bên đường một số thanh niên các bản làng đã trở về chăm sóc đồng ruộng, người già và trẻ con còn phải ở lại dưới xuôi. Đồng Đăng: nhà ga và thị trấn đầu tiên tiếp đón khách từ xa đến Việt Nam hay Việt kiều về nước bằng xe lửa. Nhà ga tan tành, thị trấn hoàn toàn vắng người, từ đó đến biên giới là trận địa, là no man?Ts land.
    Vào đồn công an vũ trang. Gọi là đồn, thực ra là nhà một đồng bào gia đình đã sơ tán. Chúng tôi ngỏ ý muốn đến tận cửa quan Hữu Nghị quay phim. Nói đến mấy chữ Hữu Nghị quan chúng tôi không khỏi trầm ngâm. Ngày xưa các hoàng đế Trung Quốc ngạo mạn gọi là Trấn Nam quan (cửa đè phương Nam), từ hai nghìn năm đã bao lần các triều đại Trung Quốc cho quân qua đây sang xâm lấn nước ta. Rồi cách mạng hai nước thành công, cửa ải đổi là Mục Nam quan (cửa nhìn về phương Nam), rồi Hữu Nghị quan. Mới ngày nào đây đường ô tô xe lửa liên vận còn qua lại như con thoi, nối liền Việt Nam và Trung Quốc, nối liền nước ta với các nước anh em.
    Thế mà ngày nay ... anh em công an vũ trang bảo đoàn chúng tôi bỏ xe lần theo đường sắt đã bị phá mà đi bộ tới biên giới. Một tiểu đội công an vũ trang đi trước vừa đi vừa dò mìn, vừa dò xem bên kia có bắn sang không, sau đó mới cho đoàn quay phim bước tới. Chính tiểu đội nầy đêm hôm trước đã dò khúc đường nầy rồi, các đồng chí về đồn chợp ngủ chốc lát lại được lệnh dẫn chúng tôi đi. Phải dò thật kỹ, vì luôn luôn chúng cho bọn thám báo vượt biên đặt mìn tận đến thành phố Lạng Sơn, hoặc bắn vào người đi qua; từ bên kia biên giới chúng cũng bắn sang. Bọn thám báo là những người Hoa trước kia ở nước ta, quen thuộc đường sá, nói tiếng Việt rất sỏi, chúng trà trộn vào bà con đi lại, hay đêm đêm luồn sang đặt mìn trên đường sá, vào các cơ quan. Chỉ huy Trung Quốc sử dụng triệt để đội quân thứ năm nầy, xem nó là một vũ khí chiến lược trong cuộc chiến tranh xâm lăng Việt Nam. Những người Hoa về nước được huấn luyện thành những đội quân biệt kích, gọi là sơn cước, luồn qua đường núi đường rừng, đánh vào phía sau các đồn biên phòng, đánh phá kho tàng cơ quan cầu cống, tung tin làm cho nhân dân hoang mang; hướng dẫn cho quân Trung Quốc đánh vào những nơi hiểm yếu. Từ trước, trong các làng xã, thị trấn, thành phố một bọn mật vụ người Hoa đã tổ chức một mạng lưới phá hoại, chuẩn bị sẵn sàng đón ?ođại quân?. ?oĐại quân? tiến vào chúng đánh phá tiếp tay, rồi làm chỉ điểm hướng dẫn quân xâm lược bắn giết đồng bào, đặc biệt giết cán bộ; người Hoa nào còn ở lại chúng buộc làm chỉ điểm, không chịu chúng bắn tại chỗ.
    Cách cửa quan vài trăm mét có thể thấy rõ lính Trung Quốc chĩa súng, và từ xa một vành rađa quay không ngớt. Cảm giác đứng trước một bầy cú vọ trương mắt rình mồi. Nhớ lại năm 1967, đến gần đây tôi ngỏ ý muốn qua cửa quan, các đồng chí địa phương bảo: đến đấy phiền lắm ! Họ sẽ mời vào, tặng anh một quyển sách đỏ, anh phải cảm ơn, chúng chụp ảnh anh cầm quyển sách, rồi hôm sau đăng lên báo là cán bộ Việt Nam ca tụng Mao Chủ tịch và hoan nghênh đại *****************. Dĩ nhiên làkhông bao giờ ta tán thành *****************, thực chất là một cuộc tranh giành quyền bính trong nội bộ đảng Trung Quốc, dẫn đến giết hại nhau chết hàng mấy triệu người. Không khí ở Hữu nghị quan đã lạnh nguội từ những năm ấy; sau đến Nixon qua Bắc Kinh, tình hình càng căng, rồi từ 1975, chúng lâu lâu lại cho người xịch các mốc biên giới, cho người cày lấn, sang ở lấn vào đất Việt Nam. Dân ta, lực lượng vũ trang của ta phải mời họ trở về, lúc đầu còn đấu khẩu, sau đến đấu bằng tay chân, rồi gậy gộc, chúng cho côn đồ giết hại cán bộ ta. Đâu có phải để thêm hai ba kilômét vào 10 triệu kilômét vuông của Trung Quốc ! Rồi đến ngày 17-2.
    Từ tặng quyển sách đỏ đến sẵn ssàng nhả đạn vào ai đến gần biên giới, thực chất chỉ là một đường lối. Quyển sách đỏ không thành công, không tìm ra được một Pol Pot Việt Nam, chúng phải cho ?ođại quân? vượt biên giới.
    Quí mến anh em công an vũ trang quá ! Trên một tuyến biên giới 1.500 km, giữa rừng núi trập trùng, leo đèo lội suối, thiếu nước uống, ăn củ rừng là chuyện thường, anh em phải ngày đêm giữ sao cho chúng không xích được một mét biên giới, phải bảo vệ làng bản, phải đối đầu với bọn thám báo, bọn sơn cước, và phải chịu những mũi tấn công đầu tiên của quân xâm lược. Chúng rất căm ghét anh em, tìm hết cách tiêu diệt anh em. Đời đời nhớ ơn các anh !
    Tôi về khách sạn nhân dân Lạng Sơn ngủ. Một nửa khách sạn bị đánh đổ, năm nửa còn lại, có cảm tưởng không biết đổ lúc nào, trong lúc mình đang ngủ cũng nên. Đêm đêm nghe súng anh em bảo vệ thành phố săn đuổi bọn thám báo. Sáng hôm sau từ giã Lạng Sơn; một phút ngừng lại trước tấm biển nhỏ cắm ngay giữa đường phố, ghi tên anh phóng viên của Đảng Cộng sản Nhật BảnTanako, bị bọn xâm lược bắn chết ngày 7-3, hoa chung quanh tấm biển vẫn tươi, đồng bào hàng ngày không quên người đồng chí từ xa đến chiến đấu chung với chúng ta.
    .....
    Hà Nội, 22-4-1979
    NGUYỄN KHẮC VIỆN
  8. khanhdalat2002

    khanhdalat2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2002
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Cả ngàn năm đô hộ, cũng nhiểu lần dân mình dành độc lập rồi lại bị đô hộ. Xét cho cùng thì trong mắt hắn mình chỉ là một Tiểu Quốc thôi. Còn hăn giúp mình thì chăng qua là tình huống bắt buộc. Thứ nhất là mình cùng phe XHCN với hắn, thứ hai là hắn không muốn láng giềng của hắn là một tên đế quốc tham lam(Mỹ).
  9. khanhdalat2002

    khanhdalat2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2002
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Cả ngàn năm đô hộ, cũng nhiểu lần dân mình dành độc lập rồi lại bị đô hộ. Xét cho cùng thì trong mắt hắn mình chỉ là một Tiểu Quốc thôi. Còn hăn giúp mình thì chăng qua là tình huống bắt buộc. Thứ nhất là mình cùng phe XHCN với hắn, thứ hai là hắn không muốn láng giềng của hắn là một tên đế quốc tham lam(Mỹ).
  10. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    Hay lắm, thỉnh thoảng cũng nên lớn tiếng như tung4
    Ha ha, năm 1979, hắn coi mình không phải là tiểu quốc mà là TIỂU BÁ hùng cứ một phương!!! Chữ Tiểu Bá này là do nó gọi đấy nhé.

Chia sẻ trang này