1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

VIẾT NGẮN !!!

Chủ đề trong 'Lâm Đồng' bởi thatwhy, 29/07/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Alonetonight

    Alonetonight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2002
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    Tôi và em gặp nhau tình cờ dưới cơn khi cả hai cùng chờ một chuyến xe từ Bảo Lộc lên Đà Lạt . Cơn mưa vào tháng 7 dai dẳng không muốn dứt , bình thường tôi rất nóng nảy khi phải chờ đợi , nhưng ... giờ thì ngược lại.
    Cái dáng nhỏ bé, khuôn mặt thanh tú, và mái tóc thẹn thùng ôm lấy bờ vai tròn trịa. Tôi cứ đứng ngây người cho đến khi
    -Đà Lạt không ???
    Tôi chợt bừng tỉnh và bước lên xe, trong đó có cả em nữa. Tôi mãi im lặng trong chuyến xe cho đến khi đến nơi.
    Từ đó tôi luôn bị hình bóng của em đeo bám không thôi. Tôi quyết định đi tìm em, và ông trời đã cho tôi cơ hội. Tôi tình cờ gặp lại em nơi phố chợ, tôi tình cờ được nói chuện với em và tôi cũng tình cờ biết được em đã có chồng. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi quay về như người mất hồn, tôi trở lên lầm lì ít nói,tôi bắt đầu biết hút thuốc, uống rượu và...
    Tại sao tôi lại gặp em, Tại sao? Tại sao vậy?
    Alone
  2. anhonoidau

    anhonoidau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Trên chuyến xe về miền Tây, gặp cái dáng gầy gò quen thuộc của người ấy làm em nhớ chị quá...
    ...............
    Chị đang soạn mớ quần áo cũ thì em bước vào :
    - Sao chị không lấy quần áo của chị đem di cho đi , sao lại lấy đồ em...
    -ừ.. tai chị thấy em có nhiều quần áo mới , với lại mấy bộ này em đâu còn mặc nữa đâu...
    -Kệ em , nhưng em không thích......
    -Sao em ích kỉ vậy, sống cho riêng bản thân em thôi, làm ơn nghĩ đến người khác một chút đi chứ .Mình không có nhiều khả năng để làm những việc to lớn thì góp một chút gì đó .......
    -Thôi ...chị làm những gì mà chị cho là đúng đi , đừnglàm phiền em nữa, mệt quá..
    -Hay là ngày mai em đi với chị nha , rồi em sẽ thấy.
    -Ngày mai em có hẹn với bạn rồi.
    Sau đó là một tràng lý thuyết mà chị đưa ra để giảng dạy em mà em không kịp nhớ .
    ...........
    Đó cũng là lần cuối cùng em dược nghe chị nói,rồi những lần sau đó chị không còn tham gia vào những chuyến cứu trơ nữa .Ai đó đã cướp mất của em một người chị , kéo chị rời xa khỏi cuộc sống trong khi chị còn trẻ lắm......Khi nhận ra những gì mà chị làm và hiểu nó thì không còn chị bên cạnh rồi. Lần này em đến miền Tây , góp 1 chút sức nhỏ nhoi của em cũng như thay chị hoàn thành những tâm nguyện .
    Ngắm sao buổi tối gặp saobuoisang
  3. 263

    263 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2002
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Tôi 19 tuổi, trái tim thơ ngay dại khờ choáng ngợp trước những lời hao mỹ đó.Nụ hôn đầu ngọt ngào và thiêng liêng anh mang đến cho tôi vào một chiều đầu mùa hạ. Bất ngờ và vội vã. Run rãy và hoang dại. Cả con ngưồi tôi như mê đi, yếu ớt trang vòng tay của anh. Sung sướng vì được anh yêu- một mẫu người đàn ông như tôi hằng tưởng tượng. Tôi tự hào khi đem anh ra so sánh với người yêu của những đứa bạn cùng lớp. Tôi nâng niu những run động đầu đời của mình như một báu vật . Những giây phút bên anh tôi cứ rúi ra rúi rít, tôi quay quẩn bên anh với mọi thứ chuyện . Anh ôm láy tôi đôi mắt dài nhìn tôi đắm đuối .Anh hít căng mùi hương hoa cơ thể tôi và thì thầm nhửng lời có cánh. Anh bảo tôi là tình yêu của anh - đoù là đêu mà tôi mong đợi nhất.
    Lần đầu tiên tôi biết thế nào là nhung nhớ, thế nào là đọi chờ. Xa anh bao nhiêu tôi nghĩ về anh bấy nhiêu. Tôi đã lo lắng khi anh ốm , tôi đã tức giận khi anh trễ hẹn, đã phát ghan khi chỗ anh làm có bao nhiêu ngươì con gái đẹp.Tôi u mê đến mức không biết rằng anh luôn thất hứa, tất cả nỗi niềm như tan đi trong những nụ hôn tạ tội của anh. Thế nhưng chưa bao giồ anh quan tâm đến ý muốn của tôi . Càng ngày anh càng trể hẹn , còn tôi cứ quanh quẩn với nhữnh thắc mắc nghi ngờ , cố gắn tạo cơ hội để gần anh. Cho đến khi anh lạnh nhạt bảo rằng:'' Anh không hề tiếp tục yêu em được nữa" tôi mới thảm thốt nhìn ra sự thật. Anh không yêu tôi nhiều như anh nói, lại càng không yêu tôi như tôi hằng tin tưởng, tôi hoảng sợ cuồng khi thấy anh trong tôi trở nên mờ nhạt và anh đang mất dần. Anh đã bỏ tôi với nụ hôn nhẹ lên tóc, khong một lời giải thích.Anh đã xa tôi . Con tim tôi đau đớn vì không thể tin. Con tim cuống quích vì đã mất anh. Tôi hớt hải tìm anh qua máy điện thoại , tôi khoắc khoải ngóng chờ anh trở lại. Tôi cố tìm tiếng khóc trong lơì nói nghẹn ngào.
    " em không tin không tin là anh ... không còn yêu em nữa. Mọi chuyện không thể kết thúc nhanh chóng như thế được. Em.........
    Đầu dây bên kia câm lặng. cảm giác mất mát, hụt hẵn xâm chiếm làm tôi trống rỗng. Tôi muốn căm thù anh . tôi muốn nguyền rủa anh, tôi không muốn con tim mình yêu anh nữa, vì anh đã lừa dối trái tim non nớt của tôi.
    Bây giờ trái tim tôi không còn là của một cô gái mạnh mẽ yêu đời...

  4. anhonoidau

    anhonoidau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    1 ngày....2ngày.......3 ngày.......Chiều nào cũng vậy , sau những giờ làm việc là anh ôm cây đàn đến nhà của nó .Nó hiểu anh buồn chuyện gì .Nó tuyên bố một cách cao cả là sẽ làm một người em nhỏ , luôn ở bên cạnh anh để chia sẽ những vui buồn , dù cho trái tim nó không muốn vậy .Nó giận người con gái nào làm cho anh phải như vậy , nó giận luôn bản thân nó .Trong khoảnh khắc cô đơn anh không hề gọi tên nó ,biết vậy nhưng nó vẫn chờ.
    Chiều nay , anh lại đến .Cái dáng mạnh mẻ của mọi ngày biến mất , thay vào đấy là dáng vẻ của một người say .Anh đây sao ??? nó vẫn không tin những gì mà mắt nó thấy .Ngồi nhìn anh ôm đàn và hát một cách say sưa ,nó đọc được nhiều lắm những gì anh muốn tâm sự trong từngbài hát .Nó lắng nghe anh hát như lắng nghe tiếng lòng của nó. Anh từng nói " mai mốt nhỏ đừng có quen những người sống lãng mạn như anh nha , khổ lắm đấy " , và có lẽ người con gái ấy đã có lần nghe câu nói này chăng ? Nhưng anh không biết rằng nó vẫn muốn khổ như anh nói . Nó muốn an ủi anh thật nhiều , nhưng chắc là không cần phải tốn nhiều lời ,điều bây giờ mà nó cần làm là một người khán giả của anh .... lắng nghe và hiểu......Nó biết anh kiên cường lắm , nó chờ thời gian giúp nó xoa dịu dùm anh vết thương lòng vậy .
    Ngắm sao buổi tối gặp saobuoisang
  5. thatwhy

    thatwhy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    3.842
    Đã được thích:
    1
    thatwhy đã đọc hết những dòng đầy cảm xúc mà bạn 263 viết . Biết nói gì đây ! cuộc thưòng vẫn thế, vẫn biết chỉ mỗi một mình mình là phải trải qua nỗi đau như vậy. Hy vọng thời gian sẽ làm cho mình nguôi ngoai đi.

    thatwhy


  6. 263

    263 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2002
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Em cảm ơn anh thatwhy, vì đã có những lơì cảm thông vơí 263. Xin cảm ơn
    Chẳng hiểu vì sao tôi lại buồn
    Vì sao tôi cứ khổ luôn luôn
    Vì sao tôi cứ tương tư mãi
    Người đã cùng tôi phụ rất tròn
  7. thatwhy

    thatwhy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    3.842
    Đã được thích:
    1
    Ai rồi cũng sẽ phải như thế, ít ai mà đã không trải qua những cảm giác như thế, chỉ không biết là lòng người thôi.

    thatwhy


  8. 263

    263 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2002
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Khi mà lòng tin không còn nữa thì suốt đời sẽ không còn cảm giác đau buồn. Và mình cảm thấy cuộc đời không còn gì để bận tâm cả!!!
    Chẳng hiểu vì sao tôi lại buồn
    Vì sao tôi cứ khổ luôn luôn
    Vì sao tôi cứ tương tư mãi
    Người đã cùng tôi phụ rất tròn
  9. trangphuong

    trangphuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    TÌNH YÊU MÀU XANH

    Đã từ hơn một tháng, quán chè của chị Thanh trở thành nơi "trú chân" của Linh sau buổi học chiều, để chờ học tiếp một ca lúc 16 giờ sắp tới . Cái Hiền bảo, nếu thời gian ôn thi đại học cứ kéo dài khoảng 4, 5 tháng thế này thì Linh sẽ lên cân một cách "tự do". Linh tự nhủ : "Học gì thì cũng phải "nạp năng lượng" đã chứ ! Hơn nữa đường về lại xa, làm sao mà kịp.
    Xuất hiện đến tuần thứ hai thì chị chủ quán đã quá quen với sở thích của Linh : Một chiếc ghế mây, một góc bàn khuất sau chậu cảnh dù lúc đó quán vắng teo . Và khi Linh đến, dù cassette đang rên rỉ hát hò kiểu gì cũng "stop" và thay vào đó bản nhạc không lời Linh rất mê : "Tình yêu màu xanh". Có gì tuyệt hơn vừa nhâm nhi ly chè, vừa thả hồn theo bản nhạc. Không gian sẽ rộng ra, chẳng còn bàn còn ghế, chẳng còn những bức tường nữa, mênh mông trước mắt Linh là thảo nguyên đầy hoa và cỏ, là bầu trời xanh như cổ tích, là một cảm giác ngọt ngào và êm ái .
    Có lần, đang mơ màng gõ gõ chiếc thìa lên miệng ly, Linh chợt giật mình khi "chạm" phải một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú từ dãy bàn bên kia . Hậm hực cúi xuống với ly chè, Linh cũng đã kịp liếc thấy "thủ phạm" làm đứt mạch cảm hứng âm nhạc của mình. Đó là một tên "đực rựa" có mái tóc bồng bềnh chải hất lên với một chiếc cặp sách trên mặt bàn (chắc cũng dân "dài lưng tốn vải" đây !). Ly chè vơi đi tới hai phần ba, Linh ngẩng lên và ngạc nhiên thấy tên đối diện mình đang ngả người trên ghế vẻ mặt mơ màng như cũng đang bị cuốn theo tiếng nhạc. "Thì ra đó cũng là sở thích của ngươi . Tại sao lại dám "phạm thượng" như vậy ?" Linh bật cười với ý nghĩ của mình và lặng lẽ rút lui khỏi quán, không biết rằng tên kia cũng đang nhìn theo .
    Dần dần, Linh và "tên ấy" đã quen với sự có mặt của nhau trong quán chè vào đúng giờ tan học chiều như có một quy ước ngầm. Có điều cả hắn và Linh chẳng bao giờ nói với nhau câu nào, vẫn góc của ai người ấy ngồi, chỉ chung một thứ duy nhất là bản nhạc. Có một lần Linh dám táo bạo ngồi "ngắm nghía" hắn một lúc lâu như khiêu khích. Hắn ngẩng lên, ban đầu thoáng nét bối rối, nhưng ngay sau đó lấy lại sự bình thản, thậm chí ánh mắt nhìn Linh còn như cười cười làm Linh "đầu hàng" nhìn xuống. Trời mưa, hắn vắng mặt, Linh mặc kệ ly chè đang tan dần đá lễnh loãng, băn khoăn đoán định nguyên nhân để rồi tự cười mình vớ vẩn. Và bản nhạc trôi hết lúc nào chẳng biết. Chắc hắn cũng như Linh, đang ôn thi đại học. Nếu không, ai dở hơi mà vào quán chè "nghỉ ngơi" trong lúc lẽ ra phải về nhà với mâm cơm hấp dẫn của mẹ đang chờ sẵn.
    Cái Hiền chuyển từ ngạc nhiên sang bái phục khi Linh trở thành đệ tử ruột của quáng chè. Nó chọc Linh : "Ăn chè tăng trí nhớ và sự thông minh có phải không ? Hay nó giúp mày "nuốt" gọn gần hai trăm đề Văn - Sử - Địa một cách dễ dàng ?". Linh cười bí mật, chợt nhớ đến một hôm mình nhìn thấy cuốn bộ đề Văn để trên bàn của tên người lạ trong quán chè.
    Quãng thời gian ôn thi rút ngắn dần. Linh phải bù đầu với hàng núi bài vở, thậm chí trong quán chè còn phải lôi bài ra lẩm nhẩm, có điều là vẫn lẩm nhẩm trong tiếng nhạc. Như bắt chước, ở dãy bàn bên kia, tên "người lạ" cũng chúi mũi vào mấy cuốn vở. Sự trùng hợp ngẫu nhiên hay cố tình bắt chước ? - Linh nghĩ thầm. Nhưng nhìn thái độ chăm chú ấy, Linh biết hắn lôi vở ra không phải để chơi . Hai tuần nữa thi tốt nghiệp, Linh chợt thấy buồn buồn khi nghĩ đến những ngày sắp tới không còn được đến trường, không còn những ca học ôn toát mồ hôi và cả những chiều nghỉ chân trong quán chè thế này . Rồi sẽ tất bật vì thi cử, sẽ phải đi xa, chia tay với từng góc phố, gốc cây quan thuộc của thị xã nhỏ bé và thân thương. Thỉnh thoảng, tên "người lạ" nhìn Linh với vẻ ngập ngừng như muốn nói một câu gì đó, nhưng khi thấy Linh nhìn sang lại hiền lành cúi xuống trang vở và ly chè của mình. "Đúng là đồ con gái - lại còn thích ăn chè nữa chứ !".
    Thi tốt nghiệp xong môn cuối cùng, vẫn sớm, Linh cùng Hiền và nhóm "tam quái" của Phương ra công viên chụp ảnh. Lang thang chán, giỏ xe của đứa nào cũng đầy phượng vĩ và hoa bằng lăng. Đến lúc cả bọn chia tay ở ngã ba đầu vườn hoa, Linh đạp xe quay lại . Linh hiểu cảm giác thiêu thiếu của mình là chưa rẽ qua quán chè quen thuộc của chị Thanh. Quán vắng teo, cả tên "người lạ" cũng không nốt. Có gì như là thất vọng. Linh chậm chạp đi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình và chợt sững người khi thấy ở trên bàn băng nhạc hằng yêu thích : "Love is blue" chặn ngang mảnh giấy nhỏ : "Thân tặng người cùng sở thích !". Chị Thanh mang ly chè đến, cười cười : "Cậu thường ngồi ở góc kia nói là gửi cho em đấy . Hôm nay cậu ta đi đâu vội, chỉ ghé qua một chút dặn chị". Linh cảm thấy ly chè hôm nay buốt lạnh hơn và bản nhạc thêm da diết lạ lùng.
    * * *Tháng bảy, nắng bỏng rát và từng quầng hoa phượng nở tung đỏ nhoi nhói . Tiến ve rền rĩ khắp các nẻo đường. Qua kỳ thi đại học, Linh gầy đi trông thấy . Mẹ xót xa nhường luôn cho con gái xuất đi nghỉ mát nửa tháng ở Sầm Sơn. Rồi quê nội, quê ngoại vẫy gọi . Bố đùa : Linh đang nghỉ "báo thù" những ngày vùi đầu vào học. Cảm giác thấp thỏm vỡ òa thành niềm vui khi giấy báo điểm quá mức học bổng là 5 điểm. Cu Tuấn còn mơ màng : "Liệu chị Linh có được thủ khoa không nhỉ ?". Buổi liên hoan cho Linh đi học đại học có đầy đủ bạn bè và các thầy cô giáo . Hoa, quà tặng và lời chúc mừng tới tấp.
    Buổi chiều, Linh đạp xe đến quán chè chị Thanh, ngồi lặng người với bản nhạc không lời quen thuộc và khoảng trống ở dãy đối diện. "Người lạ" ơi ! Mùa hè đã vơi đi quá nửa rồi . Bản nhạc được tặng, Linh chưa một lần mở nghe .
    * * *Nhập trường, Linh ngẩn ngơ nhìn dãy nhà cao tầng đồ sộ với sự nhộn nhịp, huyên náo . Thật khác xa với nhịp sống yên ả trong thị xã của Linh. Chẳng một ai quen biết, những dáng người, khuôn mặt lướt qua Linh đều thấy giống nhau lạ lùng. Ước gì gặp được một đứa bạn - dù đó có là con nhỏ Mai "la sát" lớp bên cạnh - thì cũng tốt biết bao !
    "Chào bạn !" - Linh chợt giật mình ngoảnh lại, một gương mặt rất quen và nụ cười tươi tắn. Trời ơi ! Còn cả mái tóc chải bồng bềnh lên nữa . Linh buột miệng "Ôi! Người cùng sở thích !". "Người lạ" nhìn Linh cười lém lỉnh : "Và giờ là cùng trường nữa . Tình yêu màu xanh ạ !".

    Catwhite meo meo
  10. trangphuong

    trangphuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    CON TRAI KHÔNG NHƯ CON GÁI TƯỞNG
    Có bao giờ người ta chợt buồn rồi đổ thừa cho ngoại cảnh : "Tôi có muốn buồn đâu, tự nó cứ tự tiện đến đó thôi !" Mà cũng chẳng sai, ở xứ sở sương mù dày đặc này, cái buồn và ảm đạm được ban phát rất hào phóng cho những người thích yên lặng như tôi . Đà lạt kỳ bí mang một nỗi ưu sầu lắng đến nao lòng. Nhỏ Hòa, bạn tôi ở Sài Gòn lên chơi bị mê mệt bởi những Hồ Tuyền Lâm, Hồ Than Thở, Thác Cam ly (ngay cả tên địa danh cũng vương vất nỗi buồn), đi chơi thỏa thích rồi nó còn "phát biểu" :
    - Đẹp thì đẹp thật nhưng tao phải bái phục mày đó, buồn quá đi !
    Nắng, gió và cả bụi nữa . Làm sao nó có thể quen nổi nơi này khi đã bị chốn phồn hoa đô thị của Sài Gòn mời gọi . Hai đứa thân nhau từ hồi phổ thông, tôi học trên nó một lớp nhưng cả hai như cặp bài trùng. Thi tốt nghiệp phổ thông xong là tôi nhảy lên đây thi Đại học liền. Tưởng mọi chuyện sẽ yên, nhưng rồi cái buồn, cái lạnh đã đẩy nó ra khỏi tôi . Dường như nơi này "cùng cực" với nó hay sao ấy ! "Chỉ lâu lâu lên chơi mới quý chứ, Ngọc hỉ ? ". Con nhỏ thật lắm chuyện.
    Hôm nay là thứ bảy, nhỏ Thụy Ái cùng phòng tôi lăng xăng, săm soi chọn một bộ đồ ưng ý nhất đi chơi với bạn. Còn nó thì tôi mới nhận ra "ngày của riêng mình", ngày "máu chảy về tim". Thật vớ vẩn, ngày nào chả của riêng mình, lại còn máu chảy về tim. Lý sự cùn ! Vốn cùng họ với nhà thỏ nên tôi ít khi đi chơi buổi tối . Công nhận Đà lạt hiền thật nhưng bóng tối đồng nghĩa với cái ác, trách xa là diệu kế ! Nếu không bận học bài thì nghe nhạc, không đọc sách thì trùm mềm thôi chứ đừng có dại mà ra đường, coi chừng ! Đi học thêm tin học, tôi cố sức dùng hết lời lẽ để thầy dạy ca sơm sớm một tí với lý do rất chính đáng "em sợ ma !". Thầy nhăn mặt "ban ngày cũng nhiều ma lắm đó, trò ạ!".
    Với lấy cuốn sách "Truyện cười chọn lọc" ra luyện giọng, tôi làm nhỏ Ái giật mình:
    - Thôi mi dẹp đi, hồi chiều chàng tới kiếm, ta bảo mi đi học, chàng không tin. Ê, coi bộ nắm vững thời khóa biểu quá hả ?
    Không trả lời, tôi làm nhỏ Ái cụt hứng bỏ đi . "Chàng" nhỏ Ái nói là Bình, anh học cùng khóa với tôi, anh cũng là người tôi quen đầu tiên khi bước chân vào Đại học. Hôm nay thứ bảy mà sao chưa thấy đến, tôi chuẩn bị trước một bộ mặt khó ưa .
    - Ngọc, bộ Hòa lên chơi mà phải nằm chèo queo ở đây với Ngọc sao ?
    Bây giờ tôi mới rời mắt khỏi người bạn tinh thần để chuyển hệ sang ngườ bạn bằng xương bằng thịt đang ngồi trước mặt. Chao ôi, còn đâu Hải Hòa đài các kiêu sa nữa, thay vào đó là khuôn mặt ủ dột đến tội nghiệp:
    - Kiểu này chắc mai tao về sớm quá hà !
    - Thôi mà, ban ngày đi chưa "đủ đô" hay sao mà tối còn đòi tập thể dục nữa hả ?
    Nhìn hai bàn chân sưng phồng của nó tôi xuýt xoa:
    - Cô nương ơi, làm ơn xức dầu rồi nằm đó dưỡng giò đi .
    - Hay là hai đứa mình chơi đánh lộn đi ! Cho đỡ buồn. - Hòa đề nghị.
    - Mày có điên không, tao thích chơi thọc lét.
    Chẳng là tôi và nhỏ Ái thường quậy tơi bời bằng trò đó nhưng nó đi vắng rồi, may mà còn nhỏ Hòa! Hai đứa tôi đang hò hét thì Bình tới . Thật là chẳng biết coi giờ ! Đợi dọn dẹp xong bãi chiến trường xong, anh quay sang hỏi tôi, giọng lo lắng:
    - Mấy bữa nay anh không gặp em, đi đâu mà không cho anh hay vậy ?
    Đã chẳng tỏ ra vui vẻ khi anh đến tôi còn trả lời cộc lốc:
    - Em đâu còn trẻ con nữa, vả lại ở đây em quên mất việc đi chơi phải xin phép rồi .
    Nét mặt anh thoáng buồn. Tôi thấy hối hận vì mình lỡ lời . Nhỏ Hòa huých nhẹ vào chân tôi, nó nhanh miệng.
    - Ngọc nó quên xin phép cha mẹ vì ở đây đã có anh Bình rồi mà, phải không Ngọc ?
    Tôi gật đầu nhẹ. Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi hai đứa tôi .
    - Mới bảy giờ, hai em có đi bát phố không ?
    - Anh quên là em ghét đi chơi buổi tối rồi à ? Tôi phụng phịu như muốn khóc. Anh cuống lên.
    - Tại có Hòa, em đi chơi với bạn đi, để mấy bữa nữa lại ngồi nhớ.
    - Em đau chân lắm, hai người đi chơi đi, - Hoà từ chối - lại còn buồn ngủ nữa .
    Nói rồi nó leo lên giường nhìn đôi chân thở dài thườn thượt.
    Tự nhiên cái tính bướng bỉnh kêu réo tôi hãy đi với anh. Thay đồ xong, khoác thêm chiếc áo lạnh, tôi cùng anh ra ngoài . Bóng tối bao trùm khắp nơi, tôi bỗng nổi da gà.
    - Đi một lát thôi nha anh !
    Hai chúng tôi cuốc bộ trên vỉa hè, nghe vọng lại tiếng bước chân của chính mình. Giờ này mà đường phố chỉ còn lác đác vài người, xe cộ ít hẳn. Các hàng quán bên đường đang lục đục dọn hàng. Cái lạnh của cao nguyên đã thôi miên người ta đi ngủ sớm thì phải ? Anh đi bên tôi làm nỗi sợ hãi trong tôi biến mất. Ngước nhìn bầu trời, anh phá tan không khí yên lặng.
    - Trăng 16 đẹp chưa kìa em !
    Nhình theo tay anh chỉ, vầng trăng tròn trịa, đẹp và hiền hòa biết bao .
    - Nhưng trăng 19 hay 20 thì không còn đẹp vậy đâu, nó sẽ khuyết. - Tôi hờn dỗi .
    - Vì nó ban phát ánh sáng cho mọi người, cho cả anh và em nữa . Hy sinh bản thân mình cho người khác mà chẳng đòi hỏi cho riêng mình chút nào cả.
    - Chị Hằng ơi, anh Bình đang ca ngợi chị đó ! - Tôi bắt tay giả làm loa gọi với lên.
    - Anh chỉ biết ca ngợi em thôi, nhóc ạ !
    - Xạo !
    Tuy nói vậy nhưng tôi biết anh nói thật lòng mình. Anh đâu biết là tôi được hưởng nhiều yêu chiều từ nơi anh. Hơi nhức đầu sổ mũi một chút là anh đã quan tâm lo . Thôi thì vẫn giọng điệu cũ " khám bệnh chỉ làm em ốm thêm thôi". Cứ như anh là trung tâm để tôi trút hờn giận và để ******** làm tội vậy . Nhỏ Hòa bảo tôi sướng vì được anh chìu, anh thương tôi hết mực. Nó thì có hàng tá đuôi đeo bám, tặng cho cả núi hoa hồng mà nó cũng chẳng màng. Với nó, tụi con trai nhìn bề ngoài hào nhoáng vậy thôi chứ còn trẻ con lắm lắm. Tôi cứ ngồi dỏng tai lên nghe nó thao thao bất tuyệt về lũ đuôi của nó. Những chuyện ấy thì tôi mù tịt vì trời chẳng phú cho tôi cái sắc đẹp sắc sảo như Hòa . "Vì hoàn cảnh đẩy đưa nên tao mới biết nhiều vậy chứ, hiểu nhiều về "tụi nó" càng thêm ngán ngẩm thôi" - Con nhỏ làm như rành đời lắm vậy ! Tôi chỉ có anh là chân dung của kẻ khác phái nên những gì nó nói tôi nghe theo răm rắp. Trong đầu cứ quay cuồng ý nghĩ "con trai thật trẻ con !" Anh có vậy không nhỉ ?
    Đã qua mấy con phố dài quanh co, tôi giục:
    - Thôi, mình về đi ! Em mệt rồi .
    - Đi chút nữa đi em ! Anh có chuyện muốn nói .
    - Chuyện gì vậy anh ?
    - Ngày mai anh phải về dưới nhà, chẳng biết có lên lại đây không ?
    Tôi giật mình : - Sao anh không cho em biết sớm. Anh có bao giờ thế đâu ?
    - Anh sợ em buồn, với lại ở nhà gọi anh về gấp, không cho biết có chuyện gì ?
    Hôm sau tôi không ra tiễn anh, nằm lì trên giường tôi mường tượng ra cảnh chia ly với một tâm trạng lo âu, sợ hãi . Hoà cũng chuẩn bị đồ đạc về lại trường. Nỗi buồn nhân đôi !
    Một tuần, rồi một tháng trôi qua . Gần đến ngày thi mà vẫn chẳng thấy anh lên. Tôi cuống cuồng đến chỗ trọ cũ của anh hỏi, bà chủ dửng dưng : "Tôi không rõ". Tôi bắt đầu sợ và cảm thấy một khoảng trống trong tâm hồn không sao bù đắp nổi . Nhỏ Ái cũng buồn lây vì thiếu người chơi thọc lét với nó. Tôi ngã bệnh.
    Sáng sớm, bác đưa thư đến, bọn bạn ùa ra nhận thư . Tôi vẫn không sao dậy nổi, nhỏ Ái la toáng từ ngoài cửa phòng.
    - Ngọc ơi, có điện tín của mi nè anh Bình đó !
    Tôi giật lấy mảnh giấy trên tay nó đọc nghiến ngấu : "Anh luôn bên cạnh em, đừng "hư" nữa nghe nhóc, và cũng đừng giận anh, Bình" Cùng lúc đó là sự xuất hiện của anh. Tôi khóc như mưa mặc cho anh cố giải thích là anh chỉ muốn tôi có thời gian để ngẫm nghĩ và hiểu anh hơn. Anh vẫn đến giảng đường nhưng tránh mặt tôi . Nhỏ Ái biết mà giấu, ghét ghê ! Bây giờ thì tôi đã thật sự hiểu anh hơn và tự trách mình sao quá tệ ! Tôi sẽ không để anh buồn nữa đâu .
    - Anh rất muốn gặp em nhưng sợ "kế hoạch" không thành. Em quen được nuông chiều mà !
    Ghê thật ! Anh đâu có trẻ con như tôi nghĩ. "Giờ thì em đã hiểu rồi, đừng thử nữa em sợ lắm !".
    Hôm nay viết thư cho Hòa, tôi kể cho nó nghe chuyện của tôi và anh, lúc này thì tôi có thể góp tiếng nói vào diễn đàn với nó rồi vì tôi nhận ra một điều mới mẻ. Con trai chẳng đơn giản như tụi mình tưởng đâu, con gái ạ !

    Catwhite meo meo

Chia sẻ trang này