1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

VIẾT TẶNG RIÊNG ANH...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi trai_tim_buon, 15/07/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay có người nói tôi là chuyện của tuổi mới lớn mới buồn chứ! Bởi vì tôi đâu còn ở lứa tuổi đấy nữa. Nhưng sao tôi vẫn ngây thơ, và mộng mơ quá!
    Thì tôi cũng đã nghỉ chơi và đã thấy cả hai bên không hề có động tĩnh gì cả. Trong thời gian ấy, tôi cố gắng lắng nghe, tiếp thu ý kiến từ mọi người về anh. Nhưng tôi không quyết định sẽ không chơi với anh. Trái lại, tôi quyết định sẽ là bạn. Chỉ là bạn thôi.
    Anh đã lớn tuổi, và tôi cũng không còn trẻ con nữa. Chơi trò chơi này mệt quá. Tôi sẽ dừng ở đây.
  2. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Trưa nay không đi ăn cùng H và cT nhưng sao tôi không tìm lý do nào cho thích hợp để từ chối? Tôi lại nói thật, và thế nào H cũng giận, và cT nữa, thế nào cũng bảo tôi "chảnh" cho coi!
    Ngồi một mình buồn ngủ thật, thôi có lẽ nên đi chợp mắt một chút, chiều lại có nhiều việc phải làm mà!
  3. Black_Orchid

    Black_Orchid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2002
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    ?o Nếu em còn được thêm một ngày sống, em sẽ làm bạn gái của anh. Em có thêm một ngày sống không ?" không có. Vì vậy, rất tiếc. Kiếp này em vẫn chưa là bạn gái của anh. Nếu em có cánh, em sẽ bay từ Thiên đàng xuống để thăm anh. Em có cánh không ?" không có. Vì vậy, thật tiếc. Từ nay em chẳng bao giờ còn thấy được anh nữa. Nếu đổ hết nước trong bồn tắm ra, cũng không thể nào dập tắt ngọn lửa tình yêu em dành cho anh. Nước trong bồn tắm có đổ hết ra được không ?" được. Cho nên, vâng, em yêu anh?."
    Đây là phần sửa lại của cái plan phía trên,chắc bạn cũng đọc qua rồi. Có thể là không giống với câu chuyện của bạn, nhưng mọi sự đều trở nên quá muộn màng nếu ta cứ mãi chần chừ không nói với người ta yêu thương một câu nói kỳ diệu nhất của tình yêu: Em yêu anh.
    Được Black_Orchid sửa chữa / chuyển vào 15:05 ngày 04/08/2005
  4. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn đã nói ra câu nói ấy. Tôi hình dung cô gái ở trên nói ra câu nói này khi cô ấy hối hận vì đã không còn có thể có thêm được một ngày được sống trên cõi đời này nữa. Và cô ấy hối tiếc vì đã không nói được lời yêu.
    Tôi không giống như cô gái ấy. Tôi vẫn còn từng ngày được sống và để lãng quên. Có một điều duy nhất có thể giống với cô ấy, đó là như bạn nói, mọi sự đều trở nên quá muộn màng nếu ta cứ mãi chần chừ không nói với người ta yêu thương một câu nói kỳ diệu nhất của tình yêu: Em yêu anh.
    Cảm ơn bạn vì đã nói ra một điều có ý nghĩa...
  5. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Bận bịu và công việc khiến tôi không còn thời gian nghĩ về anh. Tôi cũng không buồn nữa, cũng chẳng còn day dứt. Chỉ thỉnh thoảng bỗng nghĩ rằng sao trước đây lại có thể nói chuyện với anh nhiều đến vậy?
    Nói không mong anh là nói dối, nhưng nói nhớ anh thì lại không phải. Tôi vẫn nghĩ tại sao tôi và anh lại không thể như những người bạn bình thường, hỏi han nhau những câu xã giao? Tại sao lại không 1 lời nhắn, không một email, và không một cú điện thoại trong khi hai người không hề có mâu thuẫn gì cả.
    Tôi vẫn thờ ơ, tôi vẫn có thể im lặng như thế này nghĩa là tôi không sâu nặng. Hay tại vì tôi quá tự trọng và bản lĩnh?
  6. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm sau không đến
    Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.
    Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.
    Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.
    Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.
    Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.
    Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng.
    Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia dình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.
    Ðây là một câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này. Ðiều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.
    Bỗng đọc được câu chuyện này, thật xúc động, và bỗng nhiên thấy đôi khi tôi hành động ngốc nghếch như cô gái, không chỉ trước anh. Tôi cũng đã hối tiếc như thế, và cũng đã biết rằng trong tình cảm không có chỗ dành cho lòng tự kiêu và tự ái, nhưng sao...
  7. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Tôi không tính chính xác khoảng thời gian tôi xa anh, nhưng tôi biết đó là lâu lắm. Tôi không nghĩ mình còn có thể viết gì vào đây, nhưng rồi hôm nay lại ngồi tâm sự, tâm sự dành cho riêng anh.
    Thời gian qua tôi nhận ra rằng trái tim tôi không còn chỗ dành cho anh nữa. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể quên anh dễ dàng như vậy, nhưng mỗi khi có chuyện buồn, trong suy nghĩ của tôi không hề có hình ảnh anh. Anh đã là cái gì đó mờ nhạt, là quá khứ đã khép lại, thậm chí trong những khi đi đường, tôi còn ghét anh ghê gớm. Nhưng bản tính dễ dàng tha thứ và mau quên của tôi đã khiến tôi tự cười mình và trách mình ngốc nghếch - chỉ là như vậy.
    Cho đến hôm qua...
    Tôi từ chối trốn học đi chơi không phải vì tôi tiếc một buổi học, hơn nữa buổi học ấy lại quá chán, mà là vì tôi không thể chịu đựng được thái độ của chị T, chị ấy lớn rồi mà lại như trẻ con và hay giận dỗi. Tôi không hề suy nghĩ phưc tạp như thế, và tôi thấy mình mệt mỏi nếu phải sống phức tạp đến như vậy. Tôi sống đơn giản và dễ tha thứ, đấy là một điểm yếu nhưng tôi cảm thấy thoải mái.
    Mọi người giận tôi. Tôi biết điều đó khi gặp H ngoài hành lang, H lại rủ tôi lần nữa nhưng tôi không đi và nói rằng em bị mệt. Thế là H không nói gì nữa. Tôi tắt máy. Sau này về H bảo em quá đáng với anh thế, khi ra ngoài anh gọi cho em, sao em còn tắt máy đi.
    Ngồi trong lớp cũng mệt. Tôi và P về. Tôi đi lang thang, ngó nghiêng chỗ này một chút, chỗ kia một chút, mua cái này một chút, mua cái kia một chút.
    Khi đang trên đường về nhà thì có một cú điện thoại. Là anh. Tôi bất ngờ nhưng cũng chẳng ngạc nhiên. Tôi biết anh đang ở cùng nhóm bạn. Và anh gọi cho tôi, rủ tôi vao Blue eye "gần nhà mình ấy". Mọi người đã nghĩ tôi kiêu, và tôi biết có thể anh gọi vì mọi người muốn anh gọi, vì chỉ có anh gọi thì tôi mới đi, nên tôi đã không từ chối. Tôi không muốn mình là cội nguồn của những mâu thuẫn, tôi không muốn mình trở thành người sống không có bạn bè.

    Tôi vào. Anh vỗ tay. Mọi người nhìn làm tôi hơi ngại. Tôi mệt mỏi, và ngày hôm qua, trông tôi thật xấu xí. Tôi không nói một câu nào với chị T, H và Hg. Chỉ ngồi nói chuyện với anh và H`. Anh mặc chiếc áo trắng tinh, trông thật lịch sự. Và tôi bất ngờ chính vì anh đã nói chuyện với tôi nhiều quá so với những gì mà tôi nghĩ. Anh hỏi han công việc, hỏi tôi có đi đâu chơi không, ...Tôi bảo hôm trước em về ... đấy! "Thế sao không gọi cho anh?" "Anh cũng về à?" "Không, Anh chẳng có việc gì làm, 2 ngày nghỉ ở nhà suốt"
    Và anh nói anh cũng về BN, nhưng chỗ đó cách nhà tôi hơn 10km, anh còn đi công tác ở Lào, v.v và v.v
    Tôi hỏi anh không đi học nữa à, và có định go abroad nữa không, anh trả lời có. Tôi không buồn, nhưng tôi biết vậy là tôi đã thua trong trò cá độ với H`.
    Khi tôi nói chị T giận em, anh cười rất to và rất tươi, như thể anh nghĩ rằng chũng tôi trẻ con lắm. "tại em không post bài nữa chứ gì?" Sao anh giỏi thế!
    Tôi còn nghĩ về anh khi về nhà và nói chuyện với H, tôi bảo tại sao anh phải để cho anh ấy gọi em, mọi người nghĩ rằng chỉ có anh ấy gọi thì em mới đi à? H trả lời rằng anh ấy đến và hỏi tôi đâu, mọi người trả lời vậy và anh ấy gọi. Tôi không tin, nhưng tôi không hỏi thêm gì nữa.
    Cũng lạ. Tôi đã không nhớ rằng còn một người là anh đã từng làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Đúng thật là tôi trẻ con chăng? Tôi không còn nghĩ về anh nhiều nữa. Những giấc mơ của tôi không còn bị ám ảnh bởi anh, trái tim của tôi không còn buồn vì anh nữa. Anh đã là một khoảng lặng, và nó chỉ được dội thêm sức sống khi tôi gặp anh hay nói chuyện với anh. Nhưng tôi biết thời gian ấy không còn là bao lâu, hơn nữa chúng tôi rất ít và hiến khi gặp mặt, cho dù làm rất gần nhau, chỉ cách nhau một con phố, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nhau trên đường. Chúng tôi không có duyên từ những điều nhỏ nhặt như thế.
    Tôi buồn cười và trẻ con, anh nhỉ? Tôi chẳng biết tôi đang ngốc nghếch hay không nữa, nhưng tôi biết rằng tôi là một người dễ thông cảm với người khác. Tôi vẫn có thể tự tin và hoà nhã nói chuyện với anh, thì tôi biết rằng tôi sẽ luôn giữ hình ảnh anh những lúc đẹp nhất, trong tôi.
  8. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới nhận được tin nhắn của anh - tôi cũng quên là mình còn phải nhắn tin với một người là anh nữa. Anh hỏi hôm qua mọi người trêu, em có tức không, và nói về ý định kinh doanh của anh, về sự bận bịu của anh. Anh hỏi tôi có chuyện gì buồn, nhưng với tôi, bây giờ và lúc này, câu hỏi ấy dường như vô nghĩa.
    Cũng bất ngờ khi tôi nhận được tin anh nhắn ngay sau khi tôi đi ăn cùng mọi người về, vào cái quán mà tôi và anh có lần đã từng ăn ở đó. Ngon và thoải mái. Tôi bỗng nhớ lại ngày hôm ấy, một ngày thứ Sáu ngày 13 mà sau khi sự việc ấy xảy ra, tôi mới được anh nói cho điều đó. Nghĩ lại thấy buồn cười và lại thấy anh gần gũi lắm.
    Và hôm nay, anh làm tôi phải giật mình suy nghĩ: liệu có phải anh đã nhìn thấy tôi ăn ở trong đó chăng?
    Hôm qua tôi đã được trận cười vỡ bụng khi vào HNCorner cùng mọi người. Không thấy hoa thả trôi trên bát nước nhưng sao vẫn thấy ấm áp lạ. Mọi người rất vui vẻ và anh nhìn tôi trìu mến lắm.
    "Em không tức gì đâu, quen rồi, trêu vui ý mà!" - chẳng biết anh có dịch nổi những câu đó không, hay là anh lại hiểu theo nghĩa khác. Với tôi bây giờ điều ấy không quan trọng nữa, nhưng tôi chỉ muốn anh luôn cảm thấy thoải mái khi gặp tôi, khi nghĩ đến tôi.
    Tôi biết thời gian này H quan tâm tới tôi hơn một người bạn. Nhưng vẫn thái độ vui vẻ và thoải mái, tôi nói chuyện với mọi người, với H, với anh không một chút gây hiểu lầm. Tối qua H đã đi ngược đường chỉ để về cùng tôi, rủ tôi đi ăn nhưng tôi từ chối và khi về nhắn tin cho tôi nhưng tôi không nhắn lại. Tôi biết có những lúc H thầm ghen tỵ với anh, và tôi thì lại có những lúc mong muốn giá như H là anh.
    Câu nói thật lòng mà cũng giả dối nhất ngày hôm nay của tôi là câu nói ấy.
  9. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    - Anh mua quà Trung thu cho các em chưa?
    - Tối hôm ấy anh đến đưa em đi chơi nhé?
    - Ôi sướng quá! (Cái mặt rõ chả có tí tử tế nào!) Thế thì em phải tặng anh bài thơ này:
    Trung thu là Tết thiếu nhi
    Mà sao người lớn lại đi chơi nhiều
    Đi chơi thì thích làm liều
    Năm sau lại có rất nhiều thiếu nhi...

  10. trai_tim_buon

    trai_tim_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2005
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua H gọi điện hỏi tôi: anh chẳng hiểu em và anh K thế nào, hôm trước, lúc ở trong lớp, anh rủ anh ấy thì thế nào cũng không đi, nhất định không đi và kêu rằng anh có việc bận, nhưng em rủ một cái là anh ấy đi ngay!
    Biết nói sao đây hả anh? Tôi không hề rủ anh một tiếng. Chúng tôi chỉ gặp nhau lúc lấy xe và anh hỏi có đi cùng mọi người không. Tôi gật đầu. Vậy thôi chứ tôi không hề nghĩ mọi việc như vậy nếu hôm nay H không thắc mắc.
    Nhưng tôi sẽ thấy ấm áp nếu biết rằng ít ra tôi cũng có vai trò gì đó, dù chỉ là rất nhỏ trong lòng mọi người, và trong anh.

Chia sẻ trang này