1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vụ Ám Sát Ngô Đình Diệm Và J.F.Kennedy

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi julie06, 25/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ptlinh

    ptlinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    3.355
    Đã được thích:
    3
    Bravo? Ai Bravo ai?
    Nhu biết có chuyện Mỹ đảo chính, bèn lập kế hoạch Bravo, gồm 2 phần: phần đầu, cho một số người làm đảo chính giả, thu hút những kẻ chống đối; phần tiếp theo, cuộc phản công thật sự, đập tan cuộc đảo chính giả, củng cố lại quyền lực. Kế hoạch giao cho Tôn Thất Đính chỉ huy. Đính xin Diệm cho chức bộ trưởng Bộ Nội vụ sau khi làm xong kế hoạch Bravo. Diệm gọi vào mắng: "Đồ ngu!" rồi đuổi Đính ra. Đính bán kế hoạch cho Đôn và Minh. Đôn hứa: "Toa làm xong Bravo diệt Diệm-Nhu thì moa cho toa làm Bộ trưởng Nội vụ?".
    Súng bắt đầu nổ lúc 13 giờ ngày 1-11-1963. Diệm-Nhu yên trí kế hoạch Bravo bắt đầu được thực thi. Đến 15 giờ, cả hai mới nghĩ "có thể thằng Đính làm trò đều giả rồi". Diệm bèn diễn lại trò đánh lứa giống việc quân dù nổi loạn hồi tháng 11-1960, Diệm mời Đôn vào Dinh để bàn bạc việc cải tổ. Các tướng không quên mẹo cũ của Diệm, nên từ chối "đối thoại". Diệm gọi máy nói cho Lodge: "Thái độ Mỹ thế nào?". H.C.Lodge lơ láo đáp: "Chưa biết thế nào", rồi lấp lửng nói tiếp: "Có thể là ông và em ông được an toàn ra nước ngoài, nếu ông từ chức". Diệm quát to: "Không!".
    Súng lại nổ. Chẳng kẻ nào đến cứu Diệm cả. Diệm và Nhu lợi dụng trời tối, lên một chiếc ôtô hiệu Land Rover chụi cổng sau Dinh Độc Lập chạy thẳng vào Chợ Lớn. Đâu phải Mỹ sơ hở cái cổng này, đây chẳng qua là để có thêm chứng cứ Diệm muốn chết mà thôi. Vứt chiếc Land Rover, Diệm và Nhu nhảy sang một chiếc ôtô Citroen phóng thẳng vào nhà Mã Tuyên, một tư sản người Hoa, người bí mật cung cấp tài chính cho hệ thống chính trị của họ nhiều năm qua. Các nhân viên mật vụ của Nhu đã trang thiết bị nhà Mã Tuyên đầy đủ hệ thống điện thoại như trong Dinh Độc Lập, nên đêm đó, các tướng gọi điện cho Diệm, cứ tưởng Diệm vẫn nói chuyện từ trong Dinh Độc Lập. Nửa đêm, Diệm nối được điện thoại với Đính. Diệm cầu cứu, Đính trả lời đúng kiểu tướng Sài Gòn: "Đ.m! Tui cứu mấy ông nhiều lần rồi. Bây chừ thì... khỏi! Đồ chó đẻ! Các ông hết thời rồi! Thế là xong!".
    Nói xong, Đính vứt ống nghe xuống đất, cười ha hả giữa sự hưởng ứng của các tướng khác: "Bravo! Bravo!" (Hoan hô? Hoan hô!).
    Danh dự xứng đáng
    Sáng ra, Diệm mấy lần gọi điện thoại cho Đôn mặc cả cụ thể, Đôn bác bỏ tất, cuối cùng Diệm chỉ van xin: ?oThôi được rồi, tôi yêu cầu dành cho tôi danh dự xứng đáng với một tổng thống!".
    Các tướng quay sang hỏi Lucien Conein ngồi cạnh suốt từ khi nổ súng hôm qua: "Đưa anh em họ đi đâu bây giờ??. Nghĩ mấy phút, Conein đáp lửng lơ: "Thật ra, vấn đề này rất phức tạp, chì có một điều chắc chắn là đất Mỹ không bao giờ chấp nhận những con người này".
    Các tướng cãi nhau một hồi rồi đùn cho Mai Hữu Xuân, một nhân vật đã làm mật vụ cho Pháp, đi đón Diệm bằng một xe bọc thép M113 chuyên đi càn quét, có 4 xe jeep hộ tống... Xuân ngồi xe đầu, các xe khác là người thân tín của tướng Minh, trong đó có Đại úy Nhung. Trước 1 khi bước lên xe, Nhung gật đầu khi thấy tướng Minh giơ hai ngón tay lên nhắc lời dặn dò lúc nãy: "Phải giết cả hai anh em lão đó hỉ!".
    Diệm và Nhu cự nự vì không muốn đi xe bọc thép, nhưng rồi vẫn bị lính đẩy vào xe. Trong xe, cùng ngồi với anh em Diệm-Nhu, chỉ có một mình Đại úy Nhung. Khi đoàn xe dừng lại trước một chắn đường cho đoàn xe lửa chạy qua rầm rầm, Đại úy Nhung bèn ra tay, bắn hàng loạt viên đạn vào Diệm và Nhu, xong rồi, rút dao găm đâm thêm nhiều nhát cho chắc ăn. Máu trên xe lênh láng, nhưng người ngồi trong các xe khác vẫn không nghe thấy, không biết gì hết.
    Đoàn xe về đến trụ sở Bộ Tổng tham mưu, tướng Xuân nhảy xuống, giơ tay chào hai tướng Minh và Đôn, hô to: ?oNhiệm vụ đã hoàn thành!?.
    Dù sao thì?
    Tin Diệm-Nhu bị giết đưa về Washington, Tổng thống J.F.Kennedy đứng bật dậy, chạy lao ra khỏi phòng với vẻ mặt hoảng hốt. Nhà Trắng yêu cầu Henri Cabot Lodge cung cấp chi tiết. Lodge chỉ thị Conein gặp Dương Văn Minh, Minh đáp: ?oÔng ta? tự sát!?.
    H.C.Lodge điện về Mỹ cho J.F.Kennedy: ?oDù sao thì việc đã xảy ra, và chúng ta đứng trước triển vọng cuộc chiến tranh sẽ ngắn hơn!?.
    Hôm đó, đã là ngày 6-11-1963, xác của Diệm và Nhu đã bị vùi sâu trong bãi đất sau nhà kho cơ quan Bộ Tổng tham mưu và 16 ngày sau, giữa trưa ngày 22-11-1963, đến lượt J.F.Kennedy nhận lãnh một loạt viên đạn bắn vào đầu, vào cổ và vào bụng? Dù sao, người ta đều phải thừa nhận rằng, sau đó, đối với Mỹ, cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam không hề ngắn đi, không hề nhẹ nhàng hơn.
    Hải Thanh
    Theo Foreign Affairs
  2. julie06

    julie06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo chương 24)
    25 ...​
    ?oÔng ta {JFK} đã giết Diệm, và rồi
    chính ông ta cũng lĩnh chuyện đó? -
    TỔNG THỐNG LYNDON JOHNSON ​
    Vậy chúng ta có cái gì? Chúng ta có bằng chứng rằng chính phủ JFK đã ủng hộ cuộc đảo chính lật đổ Diệm ở Nam Việt Nam trong một nỗ lực mà họ đã công phu cực khổ để giấu nhẹm không cho công chúng Mỹ biết. Kennedy và ban chỉ huy của ông ta đã làm hết sức để hỗ trợ việc giết hại những lãnh đạo của một nước đồng minh. Thuần tuý, đơn giản, và đã được chứng tỏ.
    Chúng ta có bằng chứng rằng Diệm và Nhu đã biết trước âm mưu của Kennedy chống lại họ, và thêm những bằng chứng cho thấy cái chết của Diệm và Nhu có khả năng tiêu diệt tập đoàn bạch phiến quốc tế.
    Kế đó, chúng ta có ba khảo sát các hồ sơ còn bảo mật của FBI nêu đích danh bà Nhu và chính phủ Nam Việt Nam là những kẻ tình nghi trong vụ ám sát JFK.
    Chúng ta có bà Nhu công khai tuyên bố với tờ New York Times:
    ?o?nếu quả tình gia đình tôi đã bị hạ sát một cách phản trắc với sự đồng tình chính thức hoặc không chính thức của chính phủ Mỹ, tôi có thể nói trước với tất cả quí vị rằng câu chuyện tại Việt Nam mới chỉ là màn mở đầu?.
    Hơn nữa, còn có một sự kiện ít được biết tới nhưng vẫn là một sự kiện. Các bạn có biết rằng người kế nhiệm JFK, Lyndon Baines Johnson, đã nhiều lần khẳng định rằng những người Nam Việt Nam đã tham gia vào âm mưu giết hại Kennedy không? Một nguồn thông tin là từ chính miệng Phó tổng thống của Johnson, Hubert Humphrey. Humphrey kể với chúng ta trong tự truyện của ông rằng Tổng thống Johnson có nói: ?oChúng ta có nhúng tay vào việc giết ông ấy {Diệm}. Bây giờ chuyện đó xảy ra ở đây?(321) [(Humphrey, Hubert H., The Education of a Public Man (University of Minesota Press, 1991)].
    Chúng ta cũng có rất nhiều tác phẩm đã xuất bản nói những điều tương tự: rằng Tổng thống Johnson nghi ngờ Diệm và Nhu ?" trục quyền lực chính trị của chính phủ Nam Việt Nam năm 1963 ?" có can dự trực tiếp vào vụ ám sát Kennedy(322, 323, 324, 325) [(Nechiporenko;;; Power, Thomas, The Man Who Kept Secrets: Richard Helms and the CIA (Alfred A. Knopf, 1979);;; Shesal, Jeff, Mutual Contempt (Norton, 1997);;; Summers, Anthony, Conspiracy (Paragon House, 1989)]. Gần đây hơn, trong tác phẩm Sons and Brothers (?oCác con trai và anh em trai?) in năm 1999, học giả giữ Thư viện Kennedy Richard D. Mahoney tiết lộ rằng Johnson đã nói điều tương tự ?" nhưng còn cụ thể hơn ?" với phụ tá của JFK là Ralph Dungan vài ngày sau khi chôn cất JFK. Johnson kéo Dungan vào Phòng Bầu dục và nói: ?oTôi muốn nói cho ông nghe tại sao Kennedy chết. Trừng phạt của thần thánh thôi. Ông ta đã giết Diệm, và rồi chính ông ta cũng liõnh chuyện đo?(326) [(Mahoney, Richard D., Son?Ts & Brothers (Arcade, 1999)].
    Để tóm gọn lại, ta có một cái nhìn khái quát về xúc cảm này, từ cuốn The Assassination of John F. Kennedy (?oVụ ám sát John F. Kennedy?) của James P. Duffy và Vincent L. Ricci:
    ?oTrong những năm ở Nhà Trắng, Johnson được ghi nhận là đã nhiều lần bày tỏ ý kiến rằng trách nhiệm cho vụ ám sát là thuộc về? những người ủng hộ Tổng thống Ngô Đình Diệm của Nam Việt Nam??(327) [(Duffy)].
    Hãy thêm vào điều này: chúng tôi đã trình bày tài liệu cho thấy KGB của Liên Xô đã lập tức được Khruschev chỉ thị phải tiến hành điều tra riêng về chuyện ai đã giết John F. Kennedy(328) [(Tài liệu FBI ?" Số lưu trữ 124-10144-10086, Hồ sơ CIA 52-109060-4321, 1.12.1966, giải mật ngày 15.8.1995)].
  3. julie06

    julie06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Hãy nhớ, Khruschev và Liên Xô rất kinh hoàng khi biết tin về vụ ám sát JFK. Tại sao? Vì ở vị trí đối thủ chính trị ý thức hệ với Mỹ (và về mặt kỹ thuật, cũng là kẻ thù của Mỹ trong cuộc chạy đua sản xuất đầu đạn hạt nhân) Khruschev và KGB đều biết rõ rằng Oswald ?" người được định tội ám sát JFK ?" đã cố gắng vượt tuyến, và mặc dù KGB đã hoàn toàn loại bỏ không tuyển hắn ta làm mật viên cho bất kỳ công việc nào của KGB, thì chuyến du lịch của Oswald sang Liên Xô cũng có thể bị các cơ quan tình báo Mỹ ghi nhận. Khruschev đã làm hết sức để chứng tỏ cho Mỹ thấy rằng Liên Xô không tuyển dụng Oswald cho KGB và Liên Xô không dính líu theo bất kỳ kiểu nào vào vụ ám sát JFK. Nếu không phải như thế, thì tại sao Khruschev đích thân trao toàn bộ hồ sơ KGB về Oswald cho Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ Dean Rusk vào ngày an táng JFK? Chúng ta biết điều này là đúng vì nó được ghi trong hồ sơ 62-109060-4321 của FBI(329) [(Tài liệu dẫn trên)]. Hơn nữa, chúng ta biết, cuộc điều tra riêng của KGB cho phép họ kết luận rằng Lee Harvey Oswald không hề có được những gì cần thiết để thực hiện một vụ ám sát.
    Trong một cuộc phỏng vấn cuối năm 1998, tướng Nikolai Leonov, sĩ quan cấp chỉ huy của KGB, người đã gặp Oswald tại Toà đại sứ Liên Xô tại Mexico (người sau này trở thành Trưởng ban chiến dịch KGB và trưởng đơn vị phân tích của KGB) cũng khẳng định dứt khoát rằng Oswald thiếu các năng lực cần thiết. Cho đến hôm nay ông ta vẫn còn nghi vấn không chỉ về sự ổn định tình cảm của Oswald mà cả về khả năng tác xạ của hắn nữa, và trong buổi phỏng vấn nói trên, ông ta đã nói rằng thật là ?ocực kỳ vô lý? khi nghĩ rằng Oswald có thể giết Kennedy.
    ?oKhi tôi gặp hắn, vào tháng 9 {năm 1963} hắn ta đã hoàn toàn không thích hợp với loại công việc như thế?, Leonov bảo đảm với chúng tôi, nhấn mạnh rằng triển vọng Oswald giết được Kennedy là ?oTuyệt đối không thể có được!(330) [(Phỏng vấn Tướng KGB Nikolai Leonov, trong phim video The Secret KGB/ JFK Assassination Files (1998), Associated Television)].
    Một người Nga nổi tiếng khác cũng có ý kiến về chuyện này là cựu chủ tịch Liên Xô và người đoạt giải Nobel: Mikhail Gorbachev. Gorbachev, người có tên tuổi sẽ đi vào lịch sử vì đã dân chủ hoá ?" và làm tan rã ?" Liên Xô cũng như tiến hành chính sách ?ocông khai?; chưa bao giờ công khai phát biểu về vụ ám sát JFK, cho đến mãi sau này. Sau đây là những gì Gorbachev nói trong một cuộc phỏng vấn năm 1998 trong bộ phim tài liệu The Secret KGB/ JFK Assassination Files (?oBí mật các hồ sơ ám sát JFK của KGB?) của hãng Associated Television đã phát sóng toàn quốc năm 1999.
    Khi được hỏi cụ thể rằng ông có tin điều khẳng định của Uỷ ban Warren rằng Lee Harvey Oswald là tay súng duy nhất không, Gorbachev trả lời:
    ?oÔng muốn tôi trả lời câu hỏi này, một câu hỏi mà cả nước Mỹ không trả lời được sau bao nhiêu năm tiến hành điều tra sâu rộng. Được rồi, tôi nghĩ tôi rất nghi ngờ chuyện nó phản ảnh được những gì đã xảy ra vào thời điểm đó? Tôi thực sự không tin rằng Uỷ ban Warren đã trình ra một bức tranh thực tế về những gì đã xảy ra. Tôi không tin vào bức tranh đó??(331) [(Phỏng vấn cựu Chủ tịch Liên Xô Mikhail Gorbachev, trong phim video The Secret KGB/ JFK Assassination Files (1998), Associated Television)].
    Gần đây hơn, Đại tá Ilya Semyonovitch Pavlotsky, sĩ quan cao cấp nhất của đơn vị điều tra KGB, đồng ý với Leonov, và tung thêm một quả bom nữa, ?oNhóm của tôi, chuyên ban phân tích, đã kết luận rằng Tổng thống Kennedy không bị giết bởi Oswald. Có rất nhiều khác biệt ý kiến trong KGB nhưng có một điều chúng tôi đồng ý là, khả năng của Oswald quá kém, anh ta không thể tiến hành việc đó được?.
    Nhưng rồi Pavlotsky nói với chúng ta một điều còn chấn động hơn, phần lớn những điều đó lại hậu thuẫn cho chủ điểm của cuốn sách này.
    ?oKennedy bị bắn chết bởi một tay sát nhân chuyên nghiệp được thuê mướn bởi các mật viên Pháp và Nam Việt Nam. Đơn vị của chúng tôi biết rằng người Mỹ đã tiếp tay lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm của Nam Việt Nam, người mà họ đã đưa lên nắm quyền để chống lại cộng sản. Người em Diệm là Ngô Đình Nhu cũng bị giết, và việc này cắt đứt nguồn cung thuốc phiện mà Nhu đã giúp bọn mafia người Corse buôn lậu sang Marseille. Những người Corse đã chế biến thuốc phiện thành bạch phiến và chở qua Mỹ, tại đây bọn Mafia Mỹ lo việc phân phối. Nhóm chúng tôi tìm ra rằng bọn người Corse đã thuê tay bắn tỉa Michael Mertz, đôi khi còn có tên là Jean Rene Souetre, để tiến hành vụ ám sát với sự cộng tác của các ông trùm Mafia Mỹ?(332) [(Phỏng vấn Đại tá KGB Ilya Semyonovitch Pavlotsky, trong phim video The Secret KGB/ JFK Assassination Files (1998), Associated Television)].
  4. julie06

    julie06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    PHẦN KẾT​
    ?o?chúng ta phải chịu phần lớn trách nhiệm
    cho vụ này {cuộc đảo chính}. Tôi lẽ ra không
    bao giờ được phép chấp thuận việc đó?? -
    TỔNG THỐNG JOHN F. KENNEDY(333) [(Dodds, paisley, ?o37 JFK Tapes Made Public? (Associated Press, 25.11.1998)] ​
    Động cơ. Phương tiện. Cơ hội. Trong gần 40 năm ba chữ đó đã là những mấu then chốt điều tra trong nỗ lực giải thích vụ nghi án ai giết tổng thống Kennedy, và tại sao. Một điều tương tự ở bất kỳ vụ điều tra sát nhân thông thường nào; sau khi thu được bằng chứng cụ thể, kiểm chứng và đánh giá chúng, những người điều tra sẽ đi tới ước đoán về những kẻ đáng tình nghi nhất, cân nhắc động cơ, phương tiện vàcơ hội cho chúng thực hiện tội ác.
    Chúng tôi cảm thấy rằng những nỗ lực chung của ba phía (giới giang hồ Marseille của Guerini, đầu não của Mafia Mỹ, và Diệm ?" Nhu) đã cho thấy đủ cả động cơ, phương tiện và cơ hội để hạ sát JFK hơn các giả thuyết từng được công bố.
    Nhưng đã nói, ba thành phần trên có các động cơ tương tự nhau và/ hoặc cùng chia sẻ với nhau để muốn thấy JFK bị giết. Em trai Kennedy đang tiến hành cuộc chiến qui mô chống Mafia Mỹ, và nếu những nỗ lực của Kennedy nhằm loại bỏ Diệm và Nhu thành công, thì Mafia Mỹ sẽ chịu thiệt hại gấp đôi vì nguồn cung bạch phiến ổn định của chúng sẽ bị cắt và có khả năng bị tiêu diệt. Tương tự, cái chết hoặc việc truất phế Diệm và Nhu sẽ không chỉ đe doạ tiêu diệt quyền kiểm soát của giới băng đảng Corse/Marseille đối với tập đoàn bạch phiến toàn cầu, mà nó còn làm rối tung hệ thống và làm phân hoá hoàn toàn một trong những guồng máy tội phạm có tổ chức mạnh nhất thế giới. Thứ ba, nguồn lợi nhuận thuốc phiện của Diệm và Nhu sẽ bị chấm dứt, và quan trọng hơn, họ đã biết rằng một vụ đảo chính do Mỹ hậu thuẫn sẽ kết liễu luôn mạng sống của họ. Và cũng đừng quên những hệ quả rối rắm của thất bại trong vụ Vịnh Con Heo: không riêng Mafia Mỹ mất đi sự nghiệp sòng bạc ở Cuba, mà cả băng đảng Marseille cũng mất nữa(334) [(Benson)].
    Diệm và Nhu với nguồn thuốc phiện dễ kiếm đã cho họ phương tiện đầu tiên để phát động một vụ ám sát. Khả năng của Mafia Mỹ trong việc tìm ra một nạn nhân tế thần và chuyên chở những sát thủ nước ngoài vào và ra khỏi Mỹ một cách trót lọt chứng tỏ họ có phương tiện tốt, và đó là chưa nói tới hàng chục sĩ quan cảnh sát Dallas đã lĩnh lương hoặc chịu sự khống chế nào đó của Mafia. Sau cùng, Antoine Guerini và giới giang hồ Marseille đã có được phương tiện tuyệt hảo để cung cấp những sát thủ được huấn luyện kỹ cho việc này. Và sự gắn bó đã ghi trong hồ sơ giữa Michael Victor Mertz với Guerini là một yếu tố quan trọng không thể phủ nhận.
    Xét vì thế, ba thành phần này, với tất cả các bộ phận tổ chức vận hành đã sẵn sàng, rõ ràng đã có cơ hội để giết JFK, và chúng ta tin rằng họ đã chụp cơ hội và đã thành công.
    Sau cùng, dĩ nhiên, mọi cuốn sách từng được viết về vụ ám sát Kennedy sẽ vĩnh viễn chỉ là một giả thuyết của người viết. Có quá nhiều nhân chứng đã chết. Quá nhiều bằng chứng đã bị tiêu huỷ, sữa đổi hoặc biến cải. Quá nhiều lời dối trá và quá nhiều thông tin sai lạc, ngay cả từ phía chính phủ Mỹ, đã được bịa ra và nhồi nhét cho công chúng bao lâu nay. Và cũng có quá nhiều sự thật đã bị ém nhẹm vĩnh viễn.
    Tình trạng này khiến tác giả chỉ còn lại giả thuyết của mình, và dựa trên đó họ xây dựng lại các dữ kiện khách quan và những chuỗi diễn biến của lý luận và lịch sử.
    Chúng tôi hy vọng rằng độc giả nhận thấy chuỗi diễn biến của lý luận và lịch sử của chúng tôi ở đây là có đủ tính thuyết phục, và chúng tôi hy vọng rằng chúng tôi đã cung cấp được những dữ kiện khách quan (một số trong đó chưa từng có ai viết ra, một số khác chúng tôi tin rằng đã bị bỏ qua hoặc cố tình gạt sang một bên vì nội dung của chúng có thể rọi ánh sáng khác vào vấn đề này) đủ để hậu thuẫn cho những nghi ngờ của chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi hy vọng rằng độc giả nhận thấy cuốn sách này lý thú và gợi suy nghĩ. Chúng tôi hy vọng rằng nó sẽ thúc đẩy quí vị suy nghĩ thêm về bi kịch của ngày 22.11.1963, vượt ra ngoài báo cáo của Uỷ ban Warren thối nát và vượt ra ngoài những điều mà chính phủ Mỹ vẫn còn một mực quả quyết sau bao nhiêu đó năm trời.
    (End)

Chia sẻ trang này