1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vũ điệu quỷ - Jonathan Kellerman

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 15/01/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. manhmouse

    manhmouse Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    continue go uncle
  2. manhmouse

    manhmouse Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2004
    Bài viết:
    1.038
    Đã được thích:
    0
    bác dẫn trẻ con vào rừng rồi bác bỏ đấy bác đi. chán
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    28
     
    Hai mẹ con họ vẫn ở chỗ bàn trò chơi. Khi Cassie nhìn thấy tôi, con bé lại quay đi, bám chặt lấy mẹ hơn. Cindy dỗ con và phát hiện ra chiếc hộp trên tay tôi. Chị ta nhìn nó trừng trừng rồi quay sang nhìn tôi. Tôi cũng nhìn chị ta xem có biểu hiện gì của người có tội không.
    Không nhận ra điều gì cả.
    - Tôi tìm giấy vệ sinh và vô tình thấy cái này.
    Cindy hơi rướn về phía trước và đọc chiếc nhãn màu vàng.
    Cassie lại cựa quậy trong lòng mẹ cố tìm sự vỗ về nhưng không được, con bé quay sang khóc to hơn.
    - Nín đi, nín đi con - Cindy dỗ con nhưng vẫn nhìn chiếc hộp - Lạ thật, đã lâu lắm tôi không nhìn thấy nó.
    - Tôi không có ý tò mò nhưng tôi biết Holloway có sản xuất các thiết bị chống bệnh tiểu đường và khi nhìn thấy những thứ này tôi chợt nghĩ đến tình trạng bệnh tật của Cassie. Chị hay Chip có bị mắc bệnh tiểu đường không?
    - Ồ, không, không. Đó là căn bệnh của dì Harriet. Ông tìm thấy những thứ này ở đâu?
    - Bên dưới bồn nước xả.
    - Tôi không nhìn thấy những thứ này đã lâu lắm rồi. Tôi dọn dẹp nhà dì ấy và nghĩ đã vứt hết thuốc men đi rồi.
    - Có phải ông Benedict là bác sĩ của bà ấy không?
    - Vâng, là bác sĩ và chủ của dì tôi.
    Cindy vừa nựng con vừa cười nói:
    - Thật buồn cười, nó ở ngay dưới đó mà tôi không phải hiện ra trong một thời gian dài. Tôi thật lơ đãng. Xin lỗi vì đã để bác sĩ phải đi tìm giấy vệ sinh, thường thì tôi thay luôn khi nó sắp hết.
    - Ồ, không sao - Tôi nói và lấy trong hộp ra một chiếc xi lanh xoay xoay trên tay.
    Cassie nhìn thấy và đòi:
    - Bút chì...
    - Ồ không, đó không phải là bút chì đâu con.
    Cassie vẫn đòi chiếc xi lanh, tôi đưa cho con bé, Cindy tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
    Cassie đưa chiếc xi lanh lên miệng khẽ nhấm nháp và đặt xuống viết lên tờ giấy.
    - Đó, mẹ đã bảo rồi, đây không phải là bút chì, nếu con muốn viết thì phải dùng cái này.
    Cassie không thèm để ý đến cục tẩy Cassie đưa cho mà vẫn nhìn ngắm chiếc xi lanh. Được một lúc thì con bé quẳng nó xuống bàn và lại quấy.
    - Nào con, hãy vẽ với bác sĩ Delaware đi nào.
    Nghe nhắc đến tên tôi, con bé càng gắt.
    - Ồ, con yêu, bác sĩ Delaware đã vẽ nhiều thứ cho con rồi đó, con còn nhớ không? Những con hà mã, kan-gu-ru, con còn nhớ những con kan-gu-ru không?
    Con bé càng gắt to hơn.
    - Ngoan nào con - Cindy vẫn nhẹ nhàng, không hề quát mắng con.
    - Kìa, cẩn thận không đánh gẫy mất bút chì kìa. Nào, con...
    - U, u - Cassie cố trườn khỏi bọc Cindy.
    Cindy nhìn tôi.
    Tôi cũng không có ý kiến gì.
    Cindy hỏi:
    - Tôi có nên để cho con bé xuống không, bác sĩ?
    Tôi đáp:
    - Không sao, chị cứ để nó xuống.
    Cassie được đặt xuống nền nhà và con bé bò ngay vào gầm bàn.
    Cindy nói:
    - Tôi đã cùng con bé vẽ chút ít trong khi đợi ông. Tôi nghĩ chắc con bé thấy chán rồi.
    Nói đoạn Cindy cúi xuống gầm bàn và hỏi:
    - Con đã chán vẽ chưa Cassie, có thích làm gì đó khác không?
    Cassie không trả lời mà vẫn tiếp tục bò dưới bàn.
    Cindy thở dài:
    - Thành thật xin lỗi bác sĩ. Tôi thật không biết phải làm gì nữa. Mọi thứ cứ rối tung cả lên.
    - Con mọn là thế mà - Tôi nói và vẫn mân mê chiếc xi lanh trong tay xem chị ta có tỏ thái độ gì không.
    - Vâng, nhưng hình như tôi chỉ làm cho bác sĩ và Cassie thêm khổ.
    - Chúng ta nói chuyện riêng một chút nhỉ.
    - Vâng - Cindy trả lời và nhìn xuống gầm bàn - Nào, đã ra được chưa Cassie?
    Không trả lời.
    Tôi nói:
    - Phiền chị cho tôi thêm một tách trà nữa.
    - Vâng, tôi lấy ngay bây giờ đây - Quay sang Cassie, Cindy nói - Cassie, mẹ và bác sĩ Delaware vào bếp một lát đây.
    Cindy và tôi đi vào trong bếp nhưng chúng tôi vừa đến ngưỡng cửa thì Cassie bò ra chạy theo Cindy, hai tay giơ về phía trước và lao vào lòng mẹ. Tôi đi theo hai mẹ con vào bếp.
    Cindy mở tủ lạnh, với bình nước nhưng đúng lúc đó Cassie trườn xuống và Cindy phải dùng cả hai tay để đỡ con. Tôi tranh thủ ngay cơ hội:
    - Chị cứ trông con bé đi để tôi tự lấy cũng được.
    - Vậy để tôi lấy cho bác sĩ chiếc ly.
    Cindy nói và đi về phía giá để chén bát. Đúng lúc Cindy quay đi tôi ngó một lượt trong tủ. Những thứ có vẻ giống thuốc nhất chỉ là một thỏi bơ thực vật không cholesteron và một thỏi bơ Mỹ.
    Sau khi lấy bình nước ra, tôi đóng cửa tủ lại. Cindy đặt chiếc ly xuống bàn, tôi rót một nửa ly và uống.
    Cassie nhìn tôi với vẻ tò mò của trẻ con. Tôi mỉm cười với con bé và con bé lại nhướng mày ngờ vực.
    Cindy nói:
    - Tôi lấy cho bác sĩ chút gì đó nữa nhé?
    - Ồ, đủ rồi, tôi xin cảm ơn. Chúng ta nên ra khỏi đây thôi - Tôi nói và đưa cho chị ta chiếc hộp.
    - Không, tôi không cần nó. Có thể bệnh viện cần đến nó vì nó rất đắt. Đó là lý do tại sao bác sĩ Ralph thường gửi cho chúng tôi các thuốc mẫu.
    - Chị thật tốt bụng - Tôi ra vẻ mừng rỡ và cầm chiếc hộp cất đi.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Chắc chắn là chúng tôi không dùng đến và thật lạ là bác sĩ lại tìm thấy chúng và gợi lại trong tôi những kỷ niệm - Chị ta bắt tay tôi và cúi xuống nói với Cassie - Nào, con, chúng ta đi tiễn bác sĩ Delaware nào.
    Chúng tôi đi ra phòng ngoài và lại nhìn những tấm ảnh. Tôi nhận ra là không có cái nào của bố mẹ Chip. Tôi chú ý đến Cindy và bà dì chị ta.
    Cindy nhẹ nhàng:
    - Hôm đó dì cháu tôi đi dạo trên bến cảng. Bà ấy thường đi dạo rất nhiều để chữa bệnh.
    - Thế bệnh của bà ấy có tiến triển được chút nào không?
    - Ồ, có, dì ấy hạn chế được rất nhiều. Khi còn sống chung với dì ấy, tôi không được phép ăn bất kỳ loại kẹo hay đồ hộp nào. Vì vậy tôi không thèm những thứ đó và chúng tôi cũng không có nhiều ở trong nhà.
    Cindy hôn Cassie và nói:
    - Tôi nghĩ nếu bây giờ con bé này mà không quen với đồ ngọt thì sau này nó cũng không thích đồ ngọt đâu.
    Tôi không nhìn tấm hình nữa.
    Cindy tiếp:
    - Chúng tôi làm mọi thứ để nó khoẻ, không có sức khoẻ thì chẳng làm được gì phải không bác sĩ? Chúng ta thường nghe nói như thế khi còn trẻ nhưng chỉ lúc có tuổi chúng ta mới thấy đúng.
    Một thoáng đau đớn hiện lên trong đôi mắt chị ta.
    - Đúng vậy. Thế ngày mai chúng ta lại gặp nhau ở đây có được không?
    - Được.
    - Vậy khoảng mấy giờ?
    - Có hay không có con bé này?
    - Không có thì tốt hơn nếu có thể.
    - Vậy thì phải là khi nào nó ngủ. Thường thì từ một đến hai giờ, hai giờ rưỡi con bé ngủ trưa sau đó khoảng bảy đến tám giờ thì nó đi ngủ buổi tối. Bác sĩ có thể đến khoảng tám giờ cho chắc chắn được không?
    - Được.
    - Tám giờ thì có thể Chip cũng ở nhà rồi, như vậy sẽ tốt hơn phải không?
    - Chắc chắn rồi, hẹn gặp lại ngày mai.
     
    Quay trở lại Topanga, tôi rẽ vào trạm gas đầu tiê và nhân tiện gọi điện đến chỗ làm việc của Milo.
    Anh nói:
    - Anh gọi điện đến thật đúng lúc. Tôi vừa nói chuyện với Fort Jackson xong. Bệnh của Cindy không có gì nghiêm trọng. Không phải viêm phổi hay viêm màng não mà chỉ là bệnh lậu thôi. Họ đuổi cô ta vì chuyện này. Như vậy có nghĩa là cô ấy mới làm việc chưa đầy một trăm tám mươi ngày và họ muốn tống khứ cô ta trước khi phải trả bất kỳ khoản phúc lợi nào.
    - Đơn giản thế thôi sao?
    - Còn có lý do khác. Trong bốn tháng làm việc ở đó, cô ta đạt kỷ lục về vấn đề lang chạ ********.
    Tôi nói:
    - Tôi vừa đến thăm nhà Cindy và lần đầu tiên tôi nhận thấy sự khêu gợi của chị ta. Tôi đến sớm hơn giờ hẹn với chủ định xem tại sao chị ta lại không muốn tôi đến trước hai rưỡi. Chị ta buông tóc trông rất lãng mạn, mặc quần soóc, áo ngắn tay và không hề đeo coóc-sê.
    - Cô ta chủ động?
    - Không, thực ra chị ta có vẻ thiếu tự nhiên. Vài phút sau chị ta làm bẩn quần áo của mình và đi thay bộ đồ khác kín đáo hơn.
    - Có thể người tình của cô ta vừa về thì anh đến.
    - Có thể. Chị ta nói với tôi từ một đến hai giờ là thời gian Cassie ngủ trưa và Chip thì dạy từ mười hai giờ đến hai giờ. Có thể khoảng thời gian đó đủ để làm xong một phi vụ chứ. Tôi còn thấy trong phòng ngủ có mùi thuốc khử trùng.
    - Có thể để che giấu mùi ********. Thế anh không bắt gặp ai à? Hoặc chiếc xe nào đó đi ra?
    - Chỉ có một gã đàn ông đi ra ở nhà bên cạnh. Mà này... anh nghĩ có chuyện đó à?
    Milo cười:
    - Chắc chắn rồi. Tôi thường nghi ngờ tất cả mọi người. Thế gã kia thế nào? Anh có vẻ có lý rồi đó.
    - Anh ta ở nhà bên cạnh, không phải ở nhà chị ta.
    - Thế thì sao? Chẳng có gì là lạ nếu anh ta làm một lúc mấy phi vụ. Chỗ đó xa thành phố, có thể anh ta đã làm mọi thứ ở nhà bên cạnh. Nhà Jones có ao hồ gì không?
    - Có nhưng đã bị lấp rồi.
    - Hãy thử tả qua về cái gã lái xe đó xem nào?
    - Một gã còn trẻ, da hơi ngăm đen, tóc cột kiểu đuôi ngựa. Biển số xe tải của gã ghi "Dịch vụ hồ bơi ValleyBrite".
    - Anh ta cũng nhìn thấy anh đi vào?
    - Có, gã dừng lại một lát, thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn tôi trừng trừng và cười nhăn nhở. Gã còn giơ ngón tay cái nhìn lên kiểu làm hiệu gì đó.
    - Có vẻ thân thiện nhỉ. Ngay cả trường hợp anh ta vừa vui vẻ với cô ta thì có thể anh ta không phải là người duy nhất. Hồi còn ở trong quân đội cô ta cũng như vậy.
    - Làm thế nào mà anh biết tất cả những điều đó về chị ta?
    - Không phải dễ đâu, Quân đội thường cố giấu những điều không hay. Đó có thể là nguyên tắc của họ. Charlie đã mất nhiều thời gian tìm hiểu về tiểu sử của cô ta nhưng không đi đến đâu cả. Cuối cùng tôi đành tự hạ thấp mình gọi điện cho ông đại tá, và có được những thông tin đó thôi.
    - Cảm ơn anh.
    - Gã sỹ quan không có vẻ gì là kênh kiệu cả. Gã cung cấp luôn cho tôi cấp bậc, số hiệu và lý do cô ta thôi việc. May mắn là tôi lại gặp đúng nhân viên phụ trách hồ sơ và thuyết phục được anh ta gọi điện đến Nam Carolina. Anh ta gặp được một nữ đại uý mà hồi Cindy còn làm việc thì mới là hạ sĩ. Bà ta nhớ Cindy rất rõ cứ như thể cô ta là trung tâm của các cuộc trò chuyện trong doanh trại vậy.
    - Đó là một doanh trại toàn nữ, liệu chúng ta có đang nói chuyện về vấn đề ******** đồng giới không đấy?
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Không. Cô ta thường xuyên vào phố, thường xuyên đi phép  và truy hoan tại các quán bar. Cuối cùng thì theo nữ đại uý này cô ta đã chăn dắt được một đám thanh niên trong đó có con trai ngài thị trưởng. Cô ta đã khiến tay làng chơi đó bị bệnh lậu. Ông thị trưởng đến doanh trại gặp người chỉ huy và cô ta phải ra đi. Thế thôi, có gì liên quan đến vụ Munchausen không?
    - ******** không phải là vấn đề chúng ta điều tra nhưng nếu anh chú ý thì cũng chẳng sao. Hơn nữa, với chứng Munchausen thì loạn luân thời niên thiếu và thói quen lang chạ ******** có thể đưa đến phản ứng như vậy. Điều chắc chắn phù hợp với hồ sơ đó là chị ta quen với tình trạng  bệnh tật nguy hiểm và bệnh lây qua đường ******** không phải là rứac rối đầu tiên của chị ta. Bà dì, người đã nuôi chị ta, còn bị mắc bệnh tiểu đường.
    - Ồ thú vị thật.
    - Chờ một lát, còn nữa đây.
    Tôi kể cho Milo nghe về việc tìm thấy Insujects ở nhà Cindy.
    Tôi tiếp:
    - Tôi nghĩ đây chính là cái mà chúng ta chờ đợi. Nhưng chị ta lại không tỏ vẻ gì là có tội hay lo lắng hồi hộp gì cả, chỉ ngạc nhiên không biết những thứ đó ở bên dưới cái bồn nước. Chị ta nói đó là những thứ của bà dì và đã vứt chúng đi trong khi dọn dẹp ngôi nhà của bà ấy. Đây có thể lại là một lời nói dối vì trên chiếc hộp đó không hề có vết bụi nào cả.
    - Bà dì cô ta chết đã lâu chưa?
    - Bốn năm nay. Bác sĩ của bà ấy cũng là ông chủ luôn.
    - Tên ông ta là gì?
    - Ralph Benedict. Khỉ gió, tôi lại đoán ông ta là một người tình bí mật. Ai có thể giỏi hơn một bác sĩ trong việc làm giả bệnh chứ? Tôi thấy chị ta thường đi lại với những tay già hơn và chẳng phải đã lấy một người như thế còn gì...
    - Cả những tay trẻ hơn nữa chứ.
    - Có thể có lý đấy - bác sĩ đồng thời là người tình. Có thể Benedict cung cấp thuốc cho chị ta và huấn luyện chị ta cách làm giả bệnh ở đứa con.
    - Ý đồ của ông ta?
    - Tình yêu thôi. Có thể ông ta thấy mấy đứa trẻ thật phiền nhiễu và muốn loại bỏ chúng để chiếm Cindy, cùng một khoản tiền của Chip. Là bác sĩ, ông ta hoàn toàn biết phải làm thế nào để dựng lên một màn kịch. Nếu cả hai đứa trẻ trong một gia đình lần lượt chết thì có thể gây nghi ngờ. Nhưng nếu cái chết của chúng khác nhau và có lý do về bệnh phù hợp thì sẽ che mắt được mọi người.
    Milo nói:
    - Tôi sẽ kiểm tra về gã bác sĩ này xem sao.
    - Cindy lớn lên ở Ventura, có thể ông ta còn ở đấy.
    - Tên của công ty bán những ống xi lanh cho ông ta là gì?
    - Công ty dược Holloway, San Francisco.
    - Họ còn gửi cho ông ta những gì nữa và khi nào? Những chiếc xi lanh rỗng?
    - Không, đó chỉ là một bộ phận của thiết bị thôi - Tôi mô tả cho anh hệ thống Insuject.
    - Không có kim tiêm hay thuốc men gì ở trong chiếc bồn à?
    - Không - Tôi kể lại cho Milo chuyện lục soát phòng ngủ và tủ lạnh.
    Tôi nói tiếp:
    - Có thể chúng ở bất kỳ chỗ nào trong ngôi nhà. Liệu có thể kiếm được một lệnh khám nhà không?
    - Chỉ với cái cớ là anh đã tìm thấy những chiếc xi lanh đó à? Tôi nghĩ là khó lắm. Nếu như anh đã tìm được cả xi lanh, kim tiêm và insulin được bơm đầy ở đó thì còn có thể. Đó sẽ được xem là bằng chứng để trù tính, mặc dù cô ta vẫn có thể chối rằng những thứ đó là do bà dì để lại.
    - Nếu chất insulin còn tươi thì chắc chị ta không cãi được chứ. Tôi không chắc về tuổi thọ của chất này nhưng không đến bốn năm đâu.
    - Vậy thì anh hãy tìm cho tôi một chút insulin còn tươi đi, tôi sẽ lập tức đến gặp quan toà ngay. Còn bây giờ thì chưa có một chút chứng cứ nào có thể xâu chuỗi được cả, anh bạn ạ.
    - Kể cả việc lượng đường huyết của Cassie bị xuống thấp ư?
    - Đúng thế. Nhưng thôi, tôi xin lỗi. Tôi còn đang tự hỏi không biết tại sao cô ta lại bỏ những thứ đó vào chỗ ấy.
    - Có thể chị ta không ngờ có ai đó lại nhòm vào đó. Chiếc hộp đó được nhét vào trong góc phòng và tôi phải cúi người xuống mới tìm thấy.
    - Thế cô ta không nghi ngờ gì khi thấy anh lục lọi nhà vệ sinh của cô ta à?
    - Nếu có thì chị ta cũng không thể hiện. Tôi bịa ra câu chuyện hết giấy vệ sinh nên phải tìm bên dưới và vô tình phát hiện ra thứ đó. Chị ta chỉ xin lỗi là đã không chu đáo thôi.
    - Anh sẽ lại đến chứ?
    - Tôi sẽ đến, mọi thứ còn chưa rõ ràng.
    Tôi kể cho anh việc Cindy đẩy Cassie cho tôi và sự hoảng hốt sau đó của Cassie.
    - Trước đó tôi với con bé khá thân thiện. Nhưng lúc đó tình hình lại khác hoàn toàn. Liệu có phải Cindy đã nói xấu tôi không?
    - Cô ta đóng kịch rất tốt đấy chứ?
    - Có những điều chị ta kể với tôi cho thấy chị ta rất biết kiềm chế. Khi Cindy còn nhỏ, bà dì kiên quyết không cho ăn đồ ngọt mặc dù chị ta không hề có biểu hiện gì về bệnh tiểu đường cả. Có thể vấn đề này không liên quan gì đến vụ Munchausen nhưng lại là sự thể hiện về bệnh học - không cho phép một đứa trẻ khoẻ mạnh thi thoảng được ăn kem.
    - Bà dì truyền bệnh tiểu đường sang cô ta?
    - Chính xác. Và biết đâu còn có các bệnh khác nữa. Tôi chỉ suy đoán thôi. Cindy cũng nói chị ta hạn chế cho Cassie ăn đồ ngọt. Thoạt nhìn thì có vẻ là người mẹ chu đao. Nhưng có thể nó lại ẩn chứa điều gì đó kỳ lạ liên quan đến đường.
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Tội ác của các bà mẹ.
    - Bà dì là mẹ kế của Cindy và cách Cindy làm đối với Cassie cũng theo kiểu mẫu đó: Một người bị mắc bệnh và ý thức được việc phải kiểm soát nó như thế nào. Cindy nói về điều đó có vẻ tự hào lắm. Cứ như thể chị ta lớn lên đã là mẹ, là người bị bệnh và rất ý thức về nó: tự kiềm chế. Cũng không có gì lạ khi chị ta chọn con đường vào quân đội ngay khi học xong cấp ba. Đó dường như là sự dịch chuyển từ môi trường này sang môi trường khác. Khi môi trường quân đội không phù hợp, chị ta liền chuyển sang học kỹ thuật hô hấp vì bà dì nói đó là nghề tốt.
    - Cô ấy có nói tại sao lại không học hết trường kỹ thuật hô hấp không?
    - Không, anh đang nghĩ gì vậy? Lại tình trạng lang chạ ********?
    - Tôi hay tư duy theo hệ thống mà. Thế cô ta làm gì sau đó?
    - Vào trường cao đẳng, nơi chị ta gặp Chip. Chị ta bỏ học giữa chừng để lấy chồng và có bầu ngay. Cuộc hôn nhân là một bước tiến về mặt xã hội đối với chị ta nhưng chị ta lại phải sống trong tình trạng cô độc.
    Tôi tả cho Milo nghe về khu vực Dunbar.
    - Đó quả là cái chết từ từ cho những ai thích giao du, Milo ạ. Ngay cả khi Chip về nhà thì cũng không hề có gì cải thiện cả. Ông ta thực sự là con người của trường đại học, một con cá lớn trong cái hồ quá nhỏ. Trên đường đến nhà ông ta tôi có rẽ qua trường học và gặp ông ấy đang giảng bài. Chị ta hoàn toàn bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Ngôi nhà hết phòng này đến phòng khác chứa toàn sách, những thành tích của ông ta và những đồ đạc mang phong cách đàn ông. Ngay cả ở nhà của mình chị ta cũng không có dấu ấn gì cả.
    - Thế nên cô ta tạo dấu ấn với đứa bé?
    - Có lẽ chị ta đã sử dụng những đồ quen thuộc từ hồi còn bé như xi lanh, kim tiêm, insulin và những thứ độc hại khác. Chị ta kiểm soát chặt chẽ mọi thứ mà Cassie ăn đúng như những bà gì đã làm với chị ta.
    - Thế còn Chad thì sao?
    - Có thể nó thực sự bị đột tử khi ngủ - đó biết đâu là nỗi đau trong cuộc đời Cindy và nỗi đau ấy đã vượt quá sức chịu đựng của chị ta. Hoặc biết đâu chị ta đã bóp ngạt đứa bé.
    - Anh nghĩ việc tìm ra những chiếc ống đó sẽ làm cô ta sợ hãi à?
    - Điều đó là logic. Nhnwg nếu so sánh với vấn đề Munchausen thì có thể ngược lại. Có thể tôi đã gây ra những nguy hiểm đối với Cassie - thật kinh khủng nếu đó là sự thật.
    - Đừng có bi quan quá. Thế những chiếc xi lanh đó giờ ở đâu?
    - Ngay đây thôi, trong xe của tôi. Anh có muốn lấy dấu vân tay trước đây trên đó không?
    - Có chứ, nhưng cũng không có gì thuyết phục cả cho dù có dấu vân tay của Chip hay Cindy trên đó. Họ có thể nói đã sờ vào nó lâu rồi và không còn nhớ gì cả.
    - Thế tại sao lại không có bụi trên đó?
    - Đó là căn phòng sạch sẽ hoặc cũng có thể anh đã làm sạch hết bụi khi lấy nó ra. Chúng ta đang nói chuyện như những luật sư bào chữa mặc dù mọi việc vẫn chưa đâu vào đâu cả. Cho dù Benedict có chạm vào nó thì bây giờ cũng không còn dấu vết gì nữa.
    - Nhưng sau khi bà dì chết chẳng có lý do gì khiến ông ta gửi nó cho Cindy cả.
    - Đúng vậy. Nếu chúng ta có cách nào đó biết được chính xác ông ta gửi tới cho Cindy sau khi bà dì đã chết thì quả là tuyệt vời. Có số nhãn hiệu gì trên đó không hay hoá đơn chẳng hạn?
    - Để tôi kiểm tra, không có hoá đơn gì cả chỉ có số nhãn hiệu thôi và bản quyền của nhà sản xuất là năm năm trước rồi.
    - Tốt, đọc cho tôi những con số đó, tôi sẽ kiểm tra. Lúc này tôi nghĩ anh nên tiếp tục cuộc chơi với Cindy đi. Hãy cho cô ta thưởng thức mùi dược của chính cô ta.
    - Làm thế nào?
    - Hãy đến gặp cô ta mà không có mặt đứa bé.
    - Tôi đã hẹn gặp chị ta vào tám giờ tối mai rồi, có thể Chip cũng có mặt ở đó.
    - Càng tốt. Hãy đối mặt và thẳng thắn với cô ta. Hãy nói với cô ta là anh biết ai làm cho Cassie bị bệnh và bằng cách nào. Hãy đưa một chiếc xi lanh và chứng minh là anh không hề nói chuyện tào lao. Anh phải nói dối là anh đã gặp Uỷ viên công tố quận và ông ta sẵn sàng thu thập hồ sơ về vụ giết người. Sau đó quan sát xem cô ta phản ứng thế nào.
    - Nếu chị ta không tỏ thái độ gì thì sao?
    - Anh sẽ thất bại nhưng ít nhất là cô ta cũng biết rằng có ai đó biết rõ về cô ta. Và tốt nhất là anh nên chuồn ngay, Alex.
    - Thế còn Stephanie, có nên kéo cô ấy vào cuộc không?
    - Chúng ta không còn nghi ngờ cô ấy nữa à?
    - Như chúng ta nói ban nãy, cô ta có thể là người tình bí mật của Cindy nhưng chưa có dấu hiện gì cho thấy điều đó cả. Hơn nữa, nếu cô ta có dính líu thì tại sao Cindy còn đi lại với Benedict? Stephanie là bác sĩ - cô ta có thể hành động tương tự với bất kỳ người nào. Tất cả mọi người đều có thể nhưng theo tôi được biết thì bà mẹ này đã tỏ ra tốt hơn rồi đó.
    - Nếu Stephanie không liên quan gì thì tôi không nên kéo cô ta vào làm gì, cô ta là bác sĩ chính. Làm như vậy sẽ trái với nguyên tắc đạo đức.
    - Sao anh không đến gặp cô ta xem cô ta phản ứng thế nào? Nói với cô ta về những chiếc xi lanh đó và sự liên quan của cô ta đến mức nào. Nếu anh thấy cô ta trong sạch thì hãy đưa cô ta cùng đến chỗ Cindy và đấu trí với cô ta. Số lượng nhiều thì sẽ mạnh hơn đấy.
    - Đấu trí với cô ta? Nghe có vẻ hài hước quá nhỉ.
    - Không hề hài hước chút nào đâu. Nếu tôi có thể đi thay anh thì tôi đã đi rồi.
    - Cảm ơn vì tất cả mọi thứ.
    - Còn gì nữa không?
    - Rất nhiều - Tôi kể cho anh nghe về chuyện Huenengarth đã chơi tôi như thế nào với những chiếc đĩa của Dawn Herbert rồi chuyện tôi gọi điện cho Ferris Dixon, văn phòng của giáo sư Zimberg và giả thuyết mới về việc tống tiền của Herbert và Ashmore.
    - Quả nhiên nhiều vấn đề đó, anh Alex ạ, có thể có những điều đúng. Nhưng anh đừng để bị xao nhãng trường hợp Cassie. Tôi vẫn đang kiểm tra Huenengarth, tuy chưa phát hiện ra điều gì cả nhưng tôi sẽ tiếp tục. Anh sẽ ở đâu nếu có chuyện gì đó xảy ra?
    - Ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Stephanie. Nếu cô ta ở văn phòng thì tôi sẽ đến bệnh viện còn nếu không thì tôi sẽ về với Robin.
    - Được rồi, thế tối nay chúng ta gặp nhau chứ? Trao đổi những tâm sự đau khổ chút nhỉ.
    - Khoảng tám giờ thì được. Cảm ơn lần nữa nhé.
    - Đừng cảm ơn tôi, chúng ta còn chưa thể thoả mãn đối với vụ này đâu.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    29
     
    Nhân viên tiếp tân của khoa Nhi tổng hợp nói:
    - Bác sĩ Eves vừa ra ngoài, để tôi nhắn cho bà ấy.
     Tôi chờ một lát, nhìn đường phố người xe qua lại. Được một lúc thì nhân viên tiếp tân gọi lại và nói:
    - Bà ấy không trả lời, thưa bác sĩ. Ông có muốn để lại lời nhắn gì không?
    - Cô có biết khi nào bà ấy về không?
    - Lúc năm giờ bà ấy có cuộc họp, tôi nghĩ ông có thể gặp bà ấy trước lúc đó.
    Còn hai tiếng nữa mới đến năm giờ, tôi quyết định đi lòng vòng xuống đường phố Topanga trong khi đầu óc vẫn suy nghĩ vẩn vơ.
     
    Khoảng bốn giờ tôi gọi lại bệnh viện. Cảm giác hồi hộp của mấy tuần trước đã không còn mà thay vào đó là sự bực tức vì đã mất gần hai giờ đồng hồ lái xe lòng vòng.
    Không có ai trả lời, tôi lại gọi lần nữa vẫn chỉ gặp cô nhân viên tiếp tân với giọng nói có chút gì đó khó chịu.
    Tôi đi thẳng đến khoa Nhi tổng hợp và vào dãy phòng khám. Cửa p hòng của Stephanie vẫn đóng. Tôi viết lời nhắn cô ta gọi lại cho tôi và đang định kẹp vào khe cửa thì một giọng nói từ sau vọng lại:
    - Anh cần gì vậy?
    Tôi quay lại. Một bà bác sĩ già khoảng gần bảy mươi tuổi mặc chiếc áo choàng trắng nhất mà tôi từng thấy từ trước đến nay. Mặt bà ta đã có những nếp nhăn hằn sâu. Tư thế của bà ta rất nghiêm.
    Bà ta nhìn chiếc phù hiệu trên ve áo của tôi và nói:
    - Ồ, xin lỗi bác sĩ - Giọng của bà ta pha giữa vùng Marlence Dietrich và London. Mắt bà ta hơi nhỏ, màu xanh và rất nhanh nhẹn. Một chiếc bút mạ vàng gài trên túi áo ngực của bà ta, trên cổ là sợi dây chuyền vàng hơi mảnh, mặt dây có gắn ngọc.
    - Xin chào bác sĩ Kohler. Tôi là bác sĩ Delaware.
    Chúng tôi bắt tay và bà đọc chiếc phù hiệu của tôi với vẻ mặt còn lúng túng.
    Tôi nói:
    - Tôi từng làm việc ở đây. Chúng ta đã cùng xử lý một ca viêm loét dạ dày hoặc việc áp dụng cách mổ để tạo hậu môn nhân tạo.
    - A, tôi nhớ rồi.
    Tiếng cười của bà ấm áp và dường như không để ý đến lời tôi nói đúng hay sai. Bà luôn có kiểu cười đó ngay cả khi chẩn đoán sai cho bệnh nhân. Bà ta lấy ông chồng thuộc dòng dõi quyền quý người Tiệp Khắc và trở nên giàu có. Có lần bà đã đề xuất dùng quan hệ và ảnh hưởng của mình để gây quỹ cho bệnh viện và tôi cũng nhớ Ban giám đốc đã từ chối bà như thế nào và coi kiểu gây quỹ của bà ta là ngu xuẩn.
    Bà hỏi tôi:
    - Anh tìm bác sĩ Stephanie?
    - Tôi cần nói chuyện với bác sĩ về một bệnh nhân.
    Nụ cười của bà tuy vẫn còn trên môi nhưng đôi mắt thì đã lạnh nhạt:
    - Tôi cũng đang tìm chị ta. Theo lịch thì bây giờ chị ta phải ở đây rồi. Nhưng tôi nghĩ vị bác sĩ trưởng khoa tương lai của chúng ta đang bận.
    Tôi tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
    Bà ta nói:
    - Đúng thế đấy, người ta nói rằng chị ta chắc chắn sẽ được thăng chức.
    Một cô y tá đi qua, bà ta gọi:
    - Juanita.
    - Thưa bác sĩ Kohler, bà gọi tôi?
    - Cô có nhìn thấy bác sĩ Stephanie không?
    - Tôi nghĩ bác sĩ ra ngoài rồi.
    - Ra khỏi bệnh viện?
    - Tôi nghĩ vậy, bác sĩ có mang ví, thưa bà.
    - Cảm ơn Juanita.
    Khi cô y tá đi khỏi, bà rút chùm chìa khoá ra khỏi túi, chọn một chiếc nhét vào lỗ khoá phòng Stephanie và xoay. Ngay khi tôi chạm vào cánh cửa, bà ta rút mạnh chiếc chìa khoá và bỏ đi.
    Chiếc máy pha cà phê đã tắt nhưng trên bàn vẫn còn một nửa tách cà phê để ngay cạnh ống nghe của Stephanie. Trên bàn làm việc để một chồng bệnh án và giấy nhắc hẹn với một công ty dược. Tôi kẹp miếng giấy nhắn xuống dưới. Bàn làm việc của cô có khá nhiều sách, báo tham khảo. Tôi nhận ra một ký hiệu có vẻ hơi lạ.
    B, Brwrr, 4
    Browsers là nơi cô ta mua tập thơ bìa bọc da của Byron. Tôi có nhìn thấy cuốn sách đó trên giá.
    B có nghĩa là Byron? Hay một cái tên nào khác?
    Hay là hẹn gặp ai ở hiệu sách? Nếu đúng như vậy thì có thể bây giờ cô ta đang ở đó.
    Nhưng một cuộc hẹn hò trai gái thì có vẻ không được lãng mạn lắm trong một buổi chiều như thế này. Và với phong cách của cô ta thì càng không phải. Chí ít thì cho đến lúc này và nếu như tin được vào Kohler.
    Cũng có thể đó là cuộc hẹn hò lãng mạn mà cô ta không muốn để tiếng đồn lan ra trong bệnh viện. Hay cô ta chỉ ra ngoài có chút việc riêng thôi?
    Chỉ có Chúa mới biết được điều đó.
    Có thể tôi sắp xâm phạm đời tư của cô ta.
    Bệnh viện chỉ cách Los Feliz và Hollywood khoảng nửa dặm nhưng đường quá đông nên phải mất mười phut tôi mới đến nơi.
    Hiệu sách ở phía tây của con phố. Mặt trước vẫn như ngày xưa theo lối kiến trúc Gô-tích. Tôi tìm chỗ đỗ xe và nhận ra phía trước một chiếc Pontiac đèn hậu vẫn sáng đang chờ một bà già nhỏ nhắn. Khi vừa xoay sở đậu xe xong thì tôi thấy ai đó đi ra khỏi hiệu sách.
    Presley Huenengarth!
    Khoảng cách rất gần nhưng hầu như tôi không nhận ra ria mép anh ta.
    Tôi cúi người xuống dưới xe. Anh ta chỉnh cà-vạt, lấy cặp kính đen trong túi ra đeo và nhìn ngang dọc con phố. Tôi cúi rạp xuống xe hy vọng là anh ta không nhìn thấy mình. Huenengarth lại chỉnh cà-vạt, sau đó đi xuống phía nam đến góc phố rẽ phải và biến mất.
    Tôi ngồi dậy.
    Liệu có phải là sự tình cờ? Không có cuốn sách nào trên tay anh ta.
    Nhưng cũng khó có thể tin là Stephanie đến gặp anh ta. Tại sao cô ấy lại gọi anh ta là B?
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi không thích anh ta và từng gọi anh ta là "tay quỷ quái".
    Tôi lại nghĩ quanh quẩn về câu chuyện với Kohler ban nãy. Tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ và hầu hết họ đều nói đến việc ra đi vậy tại sao Stephanie lại được thăng chức?
    Liệu đó có phải là phần thưởng cho thái độ của Stephanie đối với đứa cháu nội của Chủ tịch bệnh viện?
    Tôi vẫn còn nhớ việc cô ta vắng mặt trong đám tang của Ashmore.
    Có thể trước đây cô ta đã tìm được đường đến đây thì giờ cũng có thể tìm cách thăng tiến được.
    Bất chợt, Stephanie đi ra khỏi hiệu sách với vẻ mặt thoả mãn.
    Cũng không có cuốn sách nào trên tay cô ta cả.
    Cô ta cũng nhìn trước nhìn sau như Huenengarth.
    Một kế hoạch lớn đối với bác sĩ Eves đây.
    Liệu có phải cô ta hành động như kiểu chuột nhảy xuống tàu đắm không?
    Tôi từng có ý định cho cô ta xem các mẫu Insuject, thăm dò thái độ của cô ta, tuyên bố cô ta vô tội rồi cùng cô ta đến chỗ Cindy vào tối mai.
    Bây giờ thì tôi không biết cô ta đang đứng ở vị trí nào trong vụ này. Những nghi ngờ đầu tên của Milo về cô bắt đầu có lý.
    Có gì đo còn chưa rõ ràng.
    Tôi lại phải cúi xuống.
    Cô ta cũng đi theo hướng của Huenengarth.
    Đến chỗ cuối phố, cô ngó nhìn bên phải, lưỡng lự một lát rồi sang đường và đi thẳng.
    Tôi chờ cho đến khi cô ta khuất hẳn rồi mới lái xe đi, trong đầu thầm nghĩ đây là lần đầu tiên trong ngày tôi cảm thấy hành động của mình có ích.
    Tôi về đến nhà mới chỉ khoảng năm giờ chiều, Robin để lại mảnh giấy nhắn rằng nàng sẽ về muộn trừ phi tôi có dự định gì đó. Tôi có rất nhiều dự định nhưng toàn là chuyện công việc chứ không phải thú vui. Tôi gọi điện cho nàng nói rằng tôi cũng sẽ phải làm việc muộn.
    Tôi gọi điện đến Trung tâm Parker, một giọng nam khàn khàn trả lời:
    - Trung tâm lưu trữ đây.
    - Cho tôi gặp thám tử Sturgis.
    - Ông ấy không có mặt ở đây.
    - Khi nào ông ấy về?
    - Xin lỗi ông là ai?
    - Tôi là Alex Delaware, bạn của thám tử Sturgis.
    Ông ta nhắc lại tên của tôi như thể đó là căn bệnh truyền nhiễm rồi nói:
    - Xin lỗi ông Delaware, tôi hoàn toàn không biết khi nào ông ấy về.
    - Ông ấy đi cả ngày hay chỉ đi một lát thôi thưa ông?
    - Tôi cũng không biết điều đó, thưa ông.
    - Xin lỗi, có phải là Charlie không?
    Ngừng lại một lát, ông ta hắng giọng và đáp:
    - Vâng, tôi là Charlie Flannery. Xin lỗi tôi có biết ông không?
    - Không, nhưng Milo đã nói chuyện với tôi về những bài học mà ông dạy anh ta.
    Ông ta dừng lại lâu hơn:
    - Ông ấy thật vĩ đại. Nếu ông muốn biết thời gian biểu của ông Sturgis thì ông có thể gọi điện tới văn phòng của Phó giám đốc.
    - Tại sao họ lại biết?
    - Bởi vì ông ấy đang ở đó, thưa ông Delaware. Đã được nửa giờ rồi. Xin ông đừng hỏi tôi tại sao bởi vì tôi không biết. Không ai nói với tôi điều gì liên quan đến chuyện đó cả.
    Milo lại gặp rắc rối với gã Phó giám đốc đó rồi. Hy vọng đó không phải là vì những gì mà anh làm cho tôi. Tôi đang suy nghĩ thì Robin gọi lại:
    - Chào anh yêu, con bé đó thế nào rồi?
    - Anh đã phát hiện ra vài điều nhưng có thể lại gây ra những điều tồi tệ hơn cho con bé.
    - Sao vậy?
    Tôi kể lại câu chuyện cho Robin nghe.
    Robin hỏi:
    - Thế anh đã kể cho anh Milo nghe chưa?
    - Anh vừa gọi điện cho anh ấy nhưng Milo đang bị sếp gọi. Anh hy vọng là không phải vì anh mà anh ấy gặp rắc rối.
    - Ồ anh đừng lo. Anh ấy chắc sẽ giải quyết được chuyện này thôi. Từ trước tới giờ vẫn chẳng thế là gì.
    - Thật tồi tệ. Vụ này liên quan đến rất nhiều vấn đề trong quá khứ. Có quá nhiều việc anh không thể làm gì được. Các bác sĩ thì không phải ai cũng thiện chí. Tất cả những gì anh nhận được là những lời nói, những cái gật đầu mà anh không thể làm gì được với những thứ đó. Anh cảm thấy mình như một gã thợ mộc lang thang trên đường phố với những chiếc đục cùn.
    Robin không nói gì.
    Tôi tiếp:
    - Anh biết tự ti là điều không hay.
    - Anh không thể nuôi sống cả thế giới được đâu, anh Alex ạ.
    - Vậy đó là hình ảnh của anh trong em à?
    - Đúng vậy đấy. Anh rất cứng rắn nhưng đôi khi anh chỉ như một bà mẹ tham lam vô vọng muốn cho tất cả mọi người được ăn. Điều đó có vẻ tốt đối với tất cả những người mà anh từng giúp đỡ ngay cả với Milo nhưng...
    - Milo? Em nói thế là có ý gì?
    - Chắc chắn rồi. Anh hãy nghĩ mà xem. Milo chỉ là một cảnh sát đồng tính làm việc ở một nơi mà người ta không chấp nhận điều đó. Đúng ra thì anh ấy không tồn tại. Hàng ngày bị mọi người xa lánh, hắt hủi. Dù anh ấy đã có Rick làm bạn, nhưng đó lại là một thế giới khác của anh ấy. Tình bạn của anh với anh ấy chính là một mối liên hệ cho anh ấy - một mối liên hệ với phần còn lại của thế giới này.
    - Nhưng không phải anh kết bạn với Milo vì lòng thương hại. Anh chỉ muốn anh ấy sống đúng là một con người thôi.
    - Chính xác. Anh ấy biết anh là loại bạn như thế nào mà. Có lần anh ấy đã nói với em là anh ấy phải mất đến tận sáu tháng mới làm quen được với con người anh. Anh ấy còn nói anh ấy chưa hề có một người bạn nào như vậy từ thời học sinh đến giờ. Tất nhiên anh ấy đánh giá cao anh vì anh đã không giả dối với anh ấy. Cũng chính vì vậy mà anh ấy tiếp tục quan hệ với anh. Nếu anh ấy gặp rắc rối chỉ vì anh thì chắc chắn anh ấy biết sẽ phải làm gì. Chỉ có Chúa mới biết anh ấy sẽ làm như thế nào.
    - Từ khi nào em trở nên khôn ngoan đến vậy?
    - Em luôn như vậy mà, chỉ có điều anh cần mở mắt ra đôi chút để nhìn thôi.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi lại cô đơn, cảm thấy mình như cái xác không hồn. Tôi gọi người giúp việc. Có bốn tin nhắn của tôi: Một luật sư yêu cầu tôi tư vấn cho vụ một đứa trẻ bị bắt giữ, một người nào đó là thạc sĩ quản trị kinh doanh muốn giúp đỡ tôi trong công việc, Hiệp hội tâm lý của hạt muốn biết tôi có tham dự buổi họp định kỳ tháng tới hay không, nếu có thì tôi muốn dùng món cá hay gà, tin nhắn cuối cùng là của Lou Cestare, báo cho tôi biết ông ta chưa phát hiện được gì về ông chủ cũ của George Plumb và hứa sẽ tiếp tục tìm kiếm.
    Tôi lại gọi cho Milo hi vọng anh đã rời khỏi phòng sếp. Giọng của Charlie Flannery vang lên và tôi gác máy ngay.
    Stephanie gặp Huenengarth là có âm mưu gì? Hay đây chỉ là chuyện công việc?
    Có thể chuyện cô ta nghiện rượu không phải là một lịch sử cổ xưa và đã bị ai đó phát hiện và người ta lợi dụng điều này?
    Họ vừa lợi dụng vừa cố gắng vận động cho cô ta thăng chức trưởng khoa.
    Có thể điều này có lý.
    Nếu giả thiết Chuck Jones muốn giải tán bệnh viện là đúng thì việc thuê một trưởng khoa đã bị thao túng sẽ rất hợp.
    Chuột lại chạy xuống tàu đắm rồi.
    Tôi lại nghĩ xem có ai đó chạy lên không?
    Rốt cuộc thì điều gì đã khiến Melendez - Lynch rời bỏ bệnh viện?
    Trung tâm thông tin Miami có tin tức về anh ta. Anh ta đã xin vào làm việc cho Lady of Mercy Hospital. Thư ký của anh ta thì có thể đã ra về nhưng anh ta nhất định còn làm việc.
    Tôi quay số, một giọng nữ vang lên thông báo tôi đã quay số văn phòng cả bác sĩ cao cấp. Văn phòng hiện giờ đang đóng cửa nhưng sẵn sàng cung cấp mã số để tôi có thể nói chuyện bằng thư điện tử với Melendez - Lynch.
    Tôi nhắn vào trang mã số và chờ đợi được gọi lại nhưng giọng nói vẫn còn quen thuộc đã vang lên:
    - Bác sĩ Melendez - Lynch đây.
    - Raoul? Tôi là Alex Delaware đây.
    - Ah...lex? Anh có khoẻ không?
    - Khoẻ, cảm ơn. Thế còn anh?
    - Tôi béo hơn nhiều, bận hơn nhiều nhưng nói chung là tuyệt. Thật ngạc nhiên, thế anh đang ở Miami à?
    - Không, vẫn ở Los Angeles.
    - À... mấy năm qua anh thế nào?
    - Cũng như trước kia thôi.
    - Đã làm việc trở lại rồi sao?
    - Tôi chỉ làm việc tạm thời thôi.
    - Thế là sao, anh vẫn thất nghiệp à?
    - Cũng không hoàn toàn thất nghiệp như vậy. Thế anh thế nào?
    - Có nhiều việc lắm, Alex. Bọn tôi đang tiến hành nghiên cứu bức tường tế bào thẩm thấu tiên tiến tại phòng thí nghiệm các chất gây ung thư. Đã có nhiều dự án tự nguyện hỗ trợ cho việc thử nghiệm thuốc. Tôi có nên biết tại sao lại vinh dự được nhận cuộc họp hôm nay của anh không?
    - Tôi có một câu hỏi cho anh đây, nhưng chỉ là câu hỏi cá nhân thôi, không phải công việc vì vậy nếu anh không muốn trả lời cũng không sao.
    - Cá nhân?
    - Về việc anh ra đi ấy.
    - Thế anh muốn biết gì về chuyện đó?
    - Tại sao anh lại quyết định ra đi?
    - Nhưng tại sao đột nhiên anh lại có vẻ tò mò muốn biết về động cơ của tôi vậy?
    - Bởi vì tôi đã trở lại làm việc ở Bệnh viên Nhi đồng miền Tây và muốn tham khảo một người từng làm việc ở đấy thôi. Ở đây có vẻ không được tốt lắm Raoul. Tinh thần làm việc thấp. Người thì muốn ra đi, người thì muốn làm việc lâu dài. Anh là người duy nhất tôi biết rõ nên tôi gọi cho anh.
    - Câu hỏi có vẻ cá nhân đấy nhưng tôi vẫn trả lời anh. Câu trả lời rất đơn giản Alex, tôi ra đi vì thấy mình không được trọng dụng ở đó.
    - Bởi thế hệ lãnh đạo mới của bệnh viện?
    - Đúng. Lựa chọn duy nhất của họ dành cho tôi là ra đi hoặc sẽ chết về chuyên môn. Tôi là trường hợp sống sót. CHo dù mọi người có nói với anh thế nào đi nữa thì tiền bạc cũng không là gì trong trường hợp này. Không ai làm việc cho Bệnh viên Nhi đồng ấy vì vấn đề tiền bạc, chắc anh cũng biết điều đó. Cho dù như vậy thì vấn đề kinh tế cũng lại tồi tệ thêm kh nhóm Visigoths lên lãnh đạo bệnh viện. Lương không tăng, người không tuyển, thái độ coi thường các bác sĩ như thể bọn mình là đầy tớ của họ vậy. Tôi có thể bỏ qua mọi chuyện vì công việc nhưng khi công việc cũng không còn thì chẳng có lý do gì để ở lại cả.
    - Họ không cho tiến hành công việc nghiên cứu?
    - Không hoàn toàn như vậy nhưng đến đầu quý cuối cùng tôi còn làm việc ở đó, Ban giám đốc thông báo một chính sách mới: Vì khó khăn tài chính, bệnh viện sẽ không hỗ trợ tài chính cho công tác nghiên cứu nữa. Trong khi đó anh biết đấy, Chính phủ lại đang đẩy mạnh công tác nghiên cứu, họ tài trợ tiền cho các chi phí trong quá trình nghiên cứu của các cơ quan. Thậm chí các tổ chức tư nhân cũng đang đẩy mạnh công tác này. Tất cả chi phí cho công việc nghiên cứu của tôi đều do Viện nghiên cứu ung thư cấp. Quyết định này chấm dứt mọi dự định của tôi. Tôi đã khiếu nại, tranh cãi và chứng minh cho họ thấy thực tế những gì bọn tôi đang làm là công việc nghiên cứu về ung thư nhi khoa, là vì lợi ích chung. Nhưng không giải quyết được việc gì cả. Tôi đã bay đi Washington gặp các quan chức lãnh đạo ngành y của Chính phủ đề nghị rút lại quyết định đó nhưng cũng vô ích. Anh xem, như vậy thì lựa chọn của tôi là gì? Chẳng nhẽ ở lại để chấm dứt mười lăm năm làm việc của mình sao?
    - Mười lăm năm - Tôi nói - Chắc là anh phải khó quyết lắm.
    - Cũng không dễ nhưng hoá ra đó lại là một quyết định hay, ở đây, tôi là thành viên ban điều hành có quyền bầu cử. Cũng có rất nhiều gã ngốc ở đây nhưng tôi chẳng thèm để ý đến họ. Và ơn Chúa, đứa nhỏ thứ hai nhà tôi Amelia đã đăng ký được vào trường y Miami và đang ở với tôi. Chỗ tôi làm việc nằm ngay bên bờ Đại Tây Dương và thi thoảng tôi có đi Havana, ở đó rất tốt, Alex ạ, nơi đó như thể vừa qua một cuộc phẫu thuật. Tất nhiên phải rất gian nan mới được như vậy nhưng kết quả cũng xứng đáng với những gì mình bỏ ra.
    - Họ thật ngốc khi để mất anh.
    - Tất nhiên rồi. Mười lăm năm làm việc mà không hề mua nổi một chiếc đồng hồ vàng. Bọn họ không hề quan tâm đến những người làm công tác khoa học như bọn mình, điều mà họ quan tâm duy nhất là tiền.
    - Jones và Plumb?
    - Và hai con chó theo đuôi bọn chúng - Novak và một tay nữa. Hãy nghe tôi Alex, đừng có mà quá kỳ vọng vào chỗ đó. Sao anh không đến Miami làm công việc mà mình được trọng dụng? Bọn mình sẽ cùng làm một dự án xin hỗ trợ. Bệnh AIDS bây giờ đang được nhiều người quan tâm. Hai phần ba số người bị bệnh về huyết nhiễm AIDS vì đã truyền máu nhiễm bệnh đó. Anh sẽ có ích ở đây.
    - Cảm ơn vì đã có lời mời, Raoul.
    - Tôi vẫn nhớ những kỷ niệm tốt từ thời mình còn làm việc với nhau.
    - Tôi cũng vậy.
    - Hãy suy nghĩ về điều tôi nói nhé.
    - Được rồi, tôi sẽ xem xét.
    Cả hai chúng tôi cùng cười.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Tôi có thể hỏi thêm anh một câu nữa không?
    - Cũng lại cá nhân?
    - Không. Anh có biết gì về Viện nghiên cứu Y tế Ferris Dixon không?
    - Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó. Có chuyện gì vậy?
    - Nó tài trợ cho một bác sĩ ở Bệnh viên Nhi đồng miền Tây, tất nhiên là có ô bên trên.
    - Vậy sao, người đó là ai vậy?
    - Một nhà nghiên cứu chất độc tên là Laurence Ashmore. Ông ta đã tiến hành một số nghiên cứu về dịch tễ học đối với ung thư trẻ em.
    - Ashmore... tôi chưa bao giờ nghe nói đến ông ta. Ông ta nghiên cứu loại dịch tễ học nào?
    - Thuốc trừ sau và tỷ lệ u ác tính. Hầu hết là những lập luận lý thuyết với những con số thôi.
    - Viện đó tài trợ cho ông ta bao nhiêu?
    - Gần một triệu đôla.
    Raoul im lặng một lúc rồi hỏi lại với vẻ hoảng hốt:
    - Cái gì?
    - Đúng là con số đó.
    - Có ô ở trên à?
    - Ô rất to đấy chứ?
    - Thật kỳ lạ. Tên của Viện này là gì nhỉ?
    - Ferris Dixon. Họ còn tài trợ cho một dự án khác nhỏ hơn rất nhiều. Đó là dự án của một nhà kinh tế mang tên Zimberg.
    - Cũng có ô đây. Tôi sẽ kiểm tra xem thế nào. Cảm ơn anh về thông tin này, Alex. Đừng bỏ qua đề nghị của tôi. Ở đây cũng rất hay.

Chia sẻ trang này