1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vũ điệu quỷ - Jonathan Kellerman

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 15/01/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    31
     
    Một đêm yên tĩnh ở phòng của Cassie.
    Buồng Cassie nằm là buồng hai cửa, số 505.
    Hình ảnh trên tivi mà tôi đang xem màu đen trắng, nhỏ và mờ.
    Căn phòng sạch sẽ và vẫn còn mùi khử trùng mặc dù đã lâu không có người nằm ở đây.
    Tôi đã ở đây gần trọng một ngày.
    Bóng tối bao trùm...
    Cửa được cài then. Căn phòng tối om ngoại trừ một tia sáng từ chiếc đèn nhỏ ở góc phòng. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài màu da cam, co cụm như một bệnh nhân. Có tiếng nhạc văng vẳng phía trước.
    Người đàn ông tự nhận mình là Huenengarth ngồi đối diện với tôi trong căn phòng, gần chiếc đèn, trên một chiếc ghế cũng giống như chiếc ghế của tôi. Một chiếc radio cầm tay nhỏ màu đen gắn trên ve áo của anh ta.
    Trên giường là một tập giấy xếp nghiêng. Các tài liệu của Chính phủ.
    Anh ta đã đọc tờ tài liệu trong hơn một tiếng đồng hồ. Phía bên dưới tờ giấy là một dòng số, những ký tự linh tinh và một từ mà một nghĩ đó là từ "Cập nhật" nhưng rồi cũng không chắc bởi vì chúng tôi ngồi quá xa nhau và không ai muốn trao đổi điều đó.
    Tôi cũng có cái để đọc: Báo cáo mới nhất về Cassie và tờ báo Huenengarth đưa cho. Năm trang giấy đánh máy về việc biển thủ lương hưu do giáo sư W.W.Zimberg viết với rất nhiều từ được đánh dấu.
    Mắt tôi lại trở về với chiếc ti vi. Không có cử động nào trên màn hình ngoài những giọt cà phê nhỏ chậm rãi trên chiếc ống nhựa. Tôi bắt đầu nghi ngờ cái thế giới không màu thu nhỏ đến hàng nghìn lần này...
    Quần áo ngủ và rào chắn,  một thân hình mờ mờ tóc đen, gò má sưng húp.
    Tôi cảm nhận thấy sự di chuyển trong căn hòng mặc dù không hề nhìn thấy. Huenengarth lấy chiếc bút ra và gạch xoá gì đó.
    Theo những tài liệu mà anh ta tiết lộ với Milo ở văn phòng sếp phó thì anh ta ở Washington D.C. trong cái đêm Dawn Herbert bị giết hại trong chiếc xe nhỏ. Milo kể với tôi anh ta đã chứng minh được điều này. Trên đường tới bệnh viện, Milo đã thuật lại cho tôi câu chuyện.
    - Chính xác anh ta làm việc cho ai?
    - Tôi không biết chi tiết nhưng có thể đó là lực lượng bí mật nào đó, có thể có sự thông đồng với Bộ Tài chính.
    - Một gã hoạt động bí mật? Vậy thì có thể anh ta biết người bạn của chúng ta, ông đại tá ấy.
    - Tôi cũng đang phân vân. Anh ta phát hiện ra khá nhanh là tôi không chơi trò chơi trên vi tính. Sau khi ra khỏi phòng sếp phó, tôi giả vờ đề cập đến tên ông đại tá và anh ta nhìn tôi chăm chú ra vẻ không hiểu gì nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hai người bọn họ thuộc cùng một phe cánh nào đó. Tôi nói cho anh một điều, Alex - tay đó không đơn giản đâu. Đằng sau gã ta chắc có thế lực lớn lắm đấy.
    Tôi nhắc lại:
    - Vừa có thế lực, vừa có động cơ. Bốn năm rưỡi để trả thù cho cha mình. Anh thử nghĩ xem anh ta làm thế nào có được hàng triệu đôla nhỉ?
    - Làm sao tôi biết được chuyện đó? Nhưng dù sao đi nữa thì anh ta cũng là tay cừ khôi đấy.
    - Có thể một ngày nào đó anh ta sẽ ra tranh cử Tổng thống. Anh còn nhớ là chính anh cũng đã vượt cả ngưỡng hai mươi trong số các tiêu chí của một vị tổng thống đấy chứ?
    - Nếu tôi ra tranh cử thì chắc chắn anh sẽ ủng hộ tôi rồi. Bây giờ anh lại ra dáng một nhân viên cảnh sát đó.
    - Có thể nói là như vậy.
    - Làm thế nào mà anh lại gặp được anh ta?
    - Tôi đâu có đi gặp anh ta. Khi tôi tới chỗ sếp phó thì Huenengarth đã ở đó rồi. Anh ta gặp tôi và hỏi tại sao tôi lại theo dõi anh ta. Tôi nghĩ về chuyện đó và nói sự thực với anh ta, vì tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác? Anh ta còn hỏi tôi nhiều chuyện về gia đình Jones. Trong suốt thời gian ở đó, sếp của tôi chỉ ngồi ở bàn làm việc không nói một lời và tôi nghĩ mọi chuyện chỉ có thế thôi. Nhưng ngay khi tôi nói xong, anh ta cảm ơn tôi vì sự hợp tác và nói thật hổ thẹn khi một người có kinh nghiệm như tôi lại không đi phá án mà cứ ngồi trước màn hình máy tính. Huenengarth hỏi tôi có thể tham gia vào việc điều tra của anh ta hay không, sếp tôi đồng ý ngay như có sự thống nhất từ trước. Huenengarth và tôi rời văn phòng sếp cùng nhau và ngay khi ra khỏi đó anh ta nói rằng anh ta rất nghiêm túc trong chuyện đề nghị tôi hợp tác. Tuy nhiên, anh ta nói vụ Jones sắp hoàn thành và tôi không nên làm gì cản trở đến việc thanh toán của anh ta.
    - Thanh toán là thế nào?
    - Thanh toán theo nghĩa bình thường thôi chứ không phải là đâm chém... Rồi anh ta nói tiếp, có thể chúng ta bị chồng chéo nhau về công việc nhưng ông đừng có cản trở tôi thì tôi sẽ giúp ông. Rồi anh ta nói với tôi làm thế nào mà anh ta biết về Cassie qua Stephanie nhưng không làm gì bởi vì chưa có đủ chứng cớ nhưng có thể bây giờ thì anh ta có đủ rồi.
    - Nhanh và bất ngờ đến như vậy sao?
    - Có thể anh ta đã nắm được gáy Chuck và sẽ không ngần ngại làm tan nát gia đình này. Tôi cũng sẽ không ngạc nhiên nếu biết được là anh ta hài lòng khi chứng kiến Cassie đau khổ - sự trả thù gia đình Jones mà. Anh ta căm ghét họ đến tận xương tuỷ, Alex ạ. Hơn nữa, chúng ta sẽ đi đến đâu nếu không có anh ta? Vì vậy tôi nghĩ cứ thử để xem điều gì sẽ xảy ra. Anh thấy thế nào?
    - Được đấy.
    - Chúng ta sẽ thấy khi mọi việc được làm sáng tỏ.
    Một cử động trên màn hình.
    Rồi lại không thấy gì cả.
    Cổ tôi như cứng lại, tôi thay đổi vị trí ngồi trong khi mắt vẫn dán vào màn hình ti vi.
    Huenengarth vẫn tiếp tục công việc của mình. Đã nhiều giờ anh ta không thèm để ý đến những gì tôi làm.
    Thời gian trôi đi chậm chạp một cách tàn ác.
    Tôi lại thay đổi vị trí ngồi.
    Có bóng người ở một góc phòng, góc trên phía tay phải.
    Rồi lại không thấy gì trong một thời gian dài.
    Rồi...
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi gọi :
    - Này...
    Huenengarth không ngẩng mặt lên mà nhìn qua trang giấy với vẻ mặt chán nản.
    Bóng người ở góc phải lại hiện lên, lần này rõ hơn.
    Có thể định hình được. Màu trắng và mờ.
    - Sao biển... tay người.
    - Có vật gì đó ở giữa ngón cái và ngón trỏ.
    Huenengarth đứng dậy.
    - Đi thôi. Đó là thứ chúng ta cần biết đấy.
    Anh ta mỉm cười.
    Cánh tay trên màn hình tiến lại gần hơn, lớn hơn và màu trắng.
    Tôi nói:
    - Thêm chút nữa đi...
    Huenengarth đặt tờ báo xuống.
    Cánh tay thọc mạnh một cái như thụi vào vật gì đó.
    Huenengarth nhìn như nuốt lấy hình ảnh đó.
    Anh ta nhìn tôi như thể tôi vừa trải qua một cơn ác mộng.
    Vật nằm giữa hai ngón tay cử động.
    Huenengarth cười nhếch mép.
    Tôi nói:
    - Khỉ gió.
    Anh ta cầm chiếc radio nhỏ lên và gí sát vào miệng mình.
    - Hãy tập trung vào chỗ đó.
    Cánh tay bây giờ đã ở gần chỗ cái thước đo truyền huyết thanh, sử dụng vật ở giữa những ngón tay để xoa cái đầu bọc cao su.
    Vật gì đó khá nhọn.
    Một chiếc ống màu trắng, giống chiếc bút. Mũi kim siêu nhỏ.
    Nó lao xuống như chim vồ mồi.
    Huenengarth nói vào chiếc radio:
    - Đi thôi!
    Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra anh ta bỏ qua từ:
    - Chuẩn bị.
     
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    32
     
    Anh ta lao ra cửa nhưng tôi là người mở then và ra trước.
    Cánh cửa phòng 505 đã mở rộng chờ sẵn.
    Cassie đang nằm ngửa và thở bằng miệng.
    Giấc ngủ chập chờn.
    Con bé được phủ chăn lên đến cổ. Ống thở ôxy luồn dưới chân.
    Cindy cũng đang ngủ, một tay để trên bụng, một tay thả lủng lẳng.
    Milo đứng cạnh chỗ thiết bị thở nhân tạo.
    Một tấm phù hiệu của bệnh viện được gắn trên áo anh: Tiến sỹ Sturgis, bác sĩ, có cả ảnh.
    Nhưng mặt thật lại là của một cảnh sát. Một tay anh túm chặt lấy lưng của Chip Jones. Tay kia bẻ gập cánh tay ông ta lại phía sau. Chip kêu lên vì đau đớn. Milo không thèm để ý và ra lệnh cho ông ta phải làm những gì.
    Chip mặc áo màu nâu da lạc đà, đi giày thể thao. Lưng ông ta hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay cứng như thép của Milo, đôi mắt ánh len vẻ sợ hãi.
    Chính sự khiếp sợ của ông ta khiến tôi muốn giết chết ông ta ngay.
    Tôi chạy lại chỗ giường và kiểm tra ống truyền nước. Khoa vẫn được gắn keo, ý tưởng của Stephanie. Không có chút gì trong chiếc xi lanh được tiêm vào mạch máu của Cassie. Thật sáng tạo nhưng vẫn còn sơ hở. Chỉ cần vài giây sau là Chip sẽ phát hiện ra sự tăng áp ở ống tiêm và hiểu ra vấn đề.
    Tuy nhiên, bây giờ ông ta đã bị Milo khống chế và bắt đầu khóc lóc.
    Huenengarth liếm môi và chửi:
    - ********* má.
    Tôi không nhìn thấy anh ta vào từ lúc nào.
    Chip nhìn anh ta trừng trừng, miệng vẫn há hốc vì kinh ngạc. Ông ta đánh rơi cái gì đó trên sàn nhà. Một chiếc xi lanh với mũi tiêm nhỏ xíu. Chiếc xi lanh lăn lông lốc trên tấm thảm. Chip đưa chân ra định giẫm lên nó.
    Milo kịp ngăn ông ta lại. Huenengarth đeo găng tay y tế vào và nhặt chiếc xi lanh lên.
    Anh ta dứ chiếc xi lanh trước mặt Chip.
    Chip khóc, rên rỉ và Huenengarth đáp lại bằng một cử chỉ thô tục.
    Tôi đến chỗ Cindy và lay chị ta dậy. Chị ta trở mình nhưng vẫn không thức giấc. Tôi nắm vai chị ta lắc đầu nhưng vẫn không có kết quả. Tôi lắc mạnh hơn và gọi chị ta nhưng cũng vô ích.
    Một tách cà phê vẫn còn lưng lưng đặt trên sàn nhà gần cánh tay lủng lẳng của Cindy.
    - Mày đã đầu độc cô ta bằng cái gì? - Tôi hỏi Chip.
    Ông ta không trả lời. Tôi nhắc lại câu hỏi, ông ta không dám nhìn mọi người mà lảng tránh nhìn xuống nền nhà. Tai ông ta hôm nay có lẽ bị điếc.
    - Mày đã cho ông ta uống gì? - Tôi hỏi lại và quay số điện thoại.
    Ông ta bĩu môi.
    Nhân viên trực tổng đài trả lời và tôi gọi hồi sức cấp cứu khẩn.
    Chip vẫn nhìn tôi, mắt trợn ngược.
    Huenengarth tiến lại phía ông ta. Milo vẫn giữ ông ta trong tay và hăm doạ:
    - Nếu cô ta bị nguy hiểm mà mày không nói cho bọn tao biết thì chính mày sẽ tự chuốc thêm tai họa.
    Chip có vẻ như chuẩn bị nói điều gì đó nhưng ròi lại im lặng.
    Tôi đến bên giường Cassie nằm.
    - Được rồi - Milo nói - Mày sẽ vào tù. Chúng tao sẽ để cho cảnh sát làm rõ mọi chuyện.
    Chip nói:
    - Có thể là thuốc giảm căng thẳng thần kinh nhưng tôi không đưa cho cô ấy.
    - Bao nhiêu? - Tôi hỏi.
    - Cô ấy thường uống khoảng bốn mươi mi-li-gam.
    Milo nhìn tôi.
    - Có thể không nguy hiểm đến tính mạng nhưng liều như vậy là khá cao đối với người như cô ta.
    Chip cắt ngang ngay:
    - Không hẳn như vậy đâu, cô ta đã quen rồi.
    Tôi nói:
    - Chắc chắn là thế rồi.
    Chip nói:
    - Đừng ngớ ngẩn, các ông cứ lục trong người tôi đi xem có tìm thấy tí ma tuý nào không.
    Huenengarth nói:
    - Mày không còn giữ trong người nữa vì mày đã cho cô ta uống hết cả rồi.
    Huenengarth bắt ông ta ngồi xuống, lộn tất cả các túi của ông ta ra nhưng không có gì ngoài một chiếc ví và chùm  chìa khoá.
    Chip nhìn anh ta không chớp mắt và cười khẽ.
    - Có gì buồn cười à, thằng khốn kia?
    Chip trả lời:
    - Anh đã mắc sai lầm lớn. Nếu tôi không phải là nạn nhân thì tôi thực sự cảm thấy hối tiếc cho anh đấy.
    - Vậy sao, thằng khốn.
    - Rất hối tiếc là đằng khác.
    - Thằng khốn này dám coi việc chúng ta làm là trò hề - Quay sang Chip, anh ta nói - Thế mày nghĩ cái quái gì đang diễn ra ở đây? Mày nghĩ một trong những luật sư của ****** có thể giúp mày thoát khỏi vụ này hay sao? Bọn tao đã ghi hình được cảnh này muốn giết đứa con đẻ từ việc mày lấy thuốc và tìm cách đưa vào người con bé. Mày có muốn biết chiếc camera ở đâu không?
    Chip vẫn tỏ ra cao ngạo nhưng vẻ kinh ngạc đã lộ rõ trong mắt ông ta. Họ vẫn nhìn nhau như kình địch và đi quanh căn phòng. Bất ngờ ông ta gục đầu xuống lẩm bẩm gì đó.
    Huenengarth hỏi:
    - Làm sao thế? Mày vừa nói gì?
    - Không còn gì để bàn bạc nữa.
    Huenengarth đến gần hơn.
    - Âm mưu giết một người không phải là tội nhẹ đâu. Không hiểu một kẻ thối tha như thế nào mới có ý định giết hại máu mủ của chính mình nhỉ?
    Chip vẫn gục đầu không nói gì.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Huenengarth tiếp tục:
    - Mày vẫn có thể bắt đầu một âm mưu mới - tranh thủ sự giúp đỡ của các luật sư khi mày đã ở trong tù. Những con người "đáng kính" đó coi trọng cái học thức thối tha của mày đấy.
    Chip không cử động. Cơ thể ông ta mềm nhũn và Milo phải gắng sức mới giữ được ông ta đứng vững.
    Một tiếng động phát ra từ phía chiếc giường. Cassie trở mình. Chip nhìn con bé.
    Con bé lại trở mình nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
    Vẻ kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt. Chip - thất vọng vì công việc không hoàn thành.
    Trông ông ta đáng ghét đến nỗi tôi chỉ muốn cho ông ta một trận nhừ tử ngay lập tức.
    Cả ba chúng tôi đều nhận tôi hấy điều này. Căn phòng trở nên rất nhỏ hẹp.
    Huenengarth tức đỏ mặt và ***g lộn lên như con bò điên.
    Anh ta lẩm bẩm:
    - Hy vọng phần còn lại của đời mày sẽ vui vẻ, đồ con hoang.
    Anh ta lao ra khỏi phòng.
    Khi cánh cửa phòng đóng lại, Chip cười khúc khích nhưng nghe rất rõ.
    Milo dẩy ông ta ra phía cửa. Họ vừa ra thì Stephanie đến cùng với tổ cấp cứu.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    33
     
    Tôi quan sát Cassie ngủ. Stephanie đi cùng với tổ cấp cứu nhưng đã trở lại khoảng nửa giờ sau.
    Tôi hỏi:
    - Cindy thế nào rồi?
    - Có thể cô ta sẽ bị đau đầu dữ dội nhưng không đến nỗi tự vong.
    - Có thể cần giải độc cho chị ta. Hắn nói là chị ta đã quen như vậy mặc dù không thừa nhận đã đầu độc chị tả và khăng khăng trên người không hề có chất gì liên quan đến ma tuý. Nhưng tôi tin chắc là hắn đã từ bỏ thứ đó vào tách cà phê của chị ta, nhiều lần từ trước đến nay chứ không phải riêng tối nay. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy hắn ở đây, hắn đều có một tách cà phê.
    Cô gật đầu, ngồi lên giường và tháo cặp ống nghe trên cổ, sưởi ấm chiếc đĩa thuỷ tinh và đặt lên ngực Cassie.
    Khi Stephanie khám xong, tôi hỏi:
    - Có chất gây mê gì trong cơ thể Cassie không?
    - Không, chỉ có điều là lượng đường thấp thôi - Cô nói như thì thầm đoạn nâng một cánh tay của Cassie lên bắt mạch - Mạch rất tốt và đều.
    Stephanie ngồi nán lại một lúc rồi phủ tấm chăn đến cổ Cassie, hôn nhẹ lên má con bé. Tấm rèm mở cho nên tôi có thể thấy cặp mắt mệt mỏi của cô nhìn ra bóng đêm bên ngoài.
    Stephanie nói:
    - Không thể thế được. Tại sao hắn vẫn dùng insulin ngay sau khi anh phát hiện ra những chiếc xi lanh đó. Chỉ có thể là Cindy không nói gì với hắn. Quan hệ của họ tồi tệ đến như vậy rồi sao?
    - Tôi chắc chắn chị ta đã nói với hắn và đó chính là lý do hắn sử dụng chúng ngày hôm nay. Hắn cố tình để ở đó cho tôi phát hiện ra. Hắn đã gọi điện để biết chính xác tôi có đến không và cố tình đi vắng. Giả vờ mình có liên quan nhưng thực ra hắn đã biết là chúng ta nghi ngờ Munchausen và hắn hy vọng là khi phát hiện ra những chiếc xi lanh đó tôi sẽ nghi ngờ Cindy. Về chi tiết này thì hắn đã đúng, đó là giống như loại bà dì từng dùng. Cindy lại ở cùng với bà ta vì vậy hoàn toàn có thể là cô ta giấu chúng ở đó. Và cô ta là người mẹ luôn có cảm giác so đo với chính mình. Lần đầu tiên tôi gặp hắn, hắn đã cố ý tiết lộ với tôi rằng hắn có một cuộc hôn nhân theo truyền thống và việc trông con là bổn phận của người vợ.
    Stephanie lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình:
    - Tự so đo với chính mình? Có vẻ được sắp đặt kỹ quá.
    - Rất tỉ mỉ kỹ càng. Nếu tôi không phát hiện ra những chiếc xi lanh kia trong chuyến viếng thăm ngày hôm qua thì còn có rất nhiều cơ hội để hắn đổ tội cho cô ấy.
    - Đúng là một con quỷ.
    - Con quỷ đội lốt người.
    Cô khoanh tay trước ngực.
    Tôi nói tiếp:
    - Liều được tiêm vào người con bé có lớn không?
    Stephanie nhìn Cassie và nói:
    - Hơn mức vừa phải.
    - Vậy thì tối nay phải là hồi kết của câu chuyện này. Cassie bị đầu độc chết. Cindy ở ngay đó bất tỉnh và chúng ta sẽ đổ dồn vào mọi nghi ngờ vào chị ta. Nếu chúng ta không bắt được quả tang hắn thì có lẽ hắn kịp giấu chiếc kim vào ví của mình hay thủ tiêu ở một nơi nào đó bí mật. Như vậy lượng valium trong người chị ta sẽ càng củng cố thêm cho bức màn chắn tội lỗi của hắn: Chị vợ tự tử. Hoặc Cindy cảm thấy ân hận vì đã giết con mình và rơi vào trạng thái bất tỉnh vì choáng váng.
    Stephanie lau mắt và chống tay lên cằm:
    - Thủ đoạn tàn ác ngoài sức tưởng tượng... Làm thế nào mà hắn vào được mà lại không qua kiểm tra của bảo vệ?
    - Ông bạn Bill của cô nói hắn không vào bệnh viện bằng cửa trước. Vì vậy có thể hắn sử dụng chìa khoá của bố mình và vào bằng cửa sau. Vào giờ này không có ai ở đó cả. Chúng tôi theo dõi qua camera và phát hiện thấy hắn chờ đến khi y tá đi ra khỏi phòng mới lẻn vào trong. Có thể hắn đã làm điều tương tự khi Cassie phải vào đây lần đầu tiên. Quả là cuộc trình diễn ngoạn mục. Lẻn vào tiêm thuốc mê cho Cassie với lượng vừa đủ để con bé không phản ứng ngay rồi về nhà chờ Cindy gọi điện và rồi quay lại xoa dịu cô ta. Căn phòng gần như không có ai đã tạo điều kiện dễ dàng cho hắn đến và đi mà không bị phát hiện.
    - Lúc đó tôi đang chăm sóc Cindy. Hắn chọn thời gian thật không còn chê vào đâu được.
    - Chị ấy là đối tượng dễ bị nghi ngờ nhất. Tự trọng thấp, tính tình dễ dãi, sớm mắc bệnh hiểm nghèo. Có thể qua sách báo, hắn đã phát hiện ra hội chứng này. Chính vì vậy hắn đã không chuyển Cindy sang bệnh viện khác. Hắn muốn chúng ta có thời gian để nghi ngờ. Hắn coi chúng ta như những con bài trong trò chơi của hắn - như những sinh viên khờ khạo của hắn. Hắn quả là người diễn kịch tài tình. Nhưng chúng ta không bao giờ thấy được điều đó vì sách vở chỉ nói rằng đó là một phụ nữ.
    - Hắn giết Chad có phải không?
    - Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
    - Tại sao, Alex? Tại sao hắn lại sử dụng những đứa con của mình để hướng sự nghi ngờ vào Cindy?
    - Tôi không biết, nhưng tôi sẽ nói với cô một chi tiết: Hắn rất ghét Cassie. Trước khi Milo và Huenengarth đưa hắn đi hắn đã nhìn Cassie với ánh mắt vô cùng căm phẫn. Nếu có băng ghi lại cảnh đó thì có thể sẽ là chứng cớ rất thuyết phục trước toà.
    Stephanie lắc đầu, trở lại giường và vuốt tóc Cassie.
    - Cô bé thơ ngây thật tội nghiệp.
    Tôi vẫn ngồi đó, cũng không muốn suy nghĩ hay nói chuyện gì nữa.
    Một bộ ba con LuvBunny nằm trên sàn nhà ngay gần chỗ chân tôi.
    Tôi vô tình nhặt một con lên chuyển từ tay nọ qua tay kia. Có cái gì đó hơi cứng ở sống lưng con thú nhồi.
    Tôi bóc phần ngoài và phát hiện ra có cái gì đó giấu bên trong.
    Tôi móc ra và đó là một gói nhỏ đường kính khoảng 3 centimét. Tôi mở cái gói ra, bên trong là bốn viên thuốc màu xanh nhạt hình trái tim.
    Stephanie thốt lên:
    - Valium.
    - Đây là bí mật được cất giấu của chúng ta - Tôi gói lại và để sang bên cạnh cho Milo xem khi anh quay lại - Hắn thật tinh quái khi không mang theo mình chất gây mê gì. Trò chơi thật thú vị.
    Stephanie nói:
    - Vicki đã mua những con thỏ này. Chính Vicki là người đưa chúng cho Cassie.
    - Thế thì chúng ta sẽ phải nói chuyện với Vicki rồi.
    - Thật là kỳ lạ.
    Có tiếng kêu khe khẽ phát ra từ phía giường. Mắt Cassie chớp chớp và mở ra. Con bé lại chớp chớp liên tục mấy lần nữa.
    Stephanie nói:
    - Tốt rồi, cháu yêu. Cháu khoẻ rồi.
    Cassie hơi mấp máy miệng và cuối cùng cũng phát ra được tiếng kêu:
    - Eh... e...e...
    Stephanie dỗ dành con bé:
    - Được rồi, cô háu yêu. Cháu sẽ nhanh khoẻ và sẽ lại được về nhà mình.
    Cassie lại chớp mắt, muốn cử động nhưng không được đành nằm yên, vẻ mặt đầy thất vọng.
    Stephanie ôm và ru con bé. Cassie trườn ra như không muốn nhận sự quan tâm của Stephanie.
    Tôi nhớ các con bé phản đối tôi trong phòng ngủ.
    Đó là sự phản ứng trước móố lo của mẹ mình? Hay đó là ký ức về một người đàn ông đến giữa đêm như bóng ma và làm đau con bé?
    Nhưng tại sao con bé lại không hoảng hốt khi nhìn thấy Chip? Tại sao con bé lại nhào vào lòng hắn một cách rất tự nguyện trong lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ?
    Cassie lại kêu:
    - Eh...e.
    Stephanie lại dỗ dành và ru con bé.
    Được một lúc thì Cassie nhắm mắt trở lại và thở đều đều.
    Stephanie bế con bé thêm một lúc rồi đặt xuống giường.
    - Quả là sự kỳ diệu - Cô nói và đeo chiếc ống nghe lên cổ rồi đi ra khỏi phòng.
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    34
     
    Một y tá và một cảnh sát tới ngay sau đó.
    Tôi đưa cho anh ta những viên thuốc và đi ra cửa.
    Ở đầu Đông của tầng năm, mọi người đang đi lại nói chuyện nhưng tôi không để ý đến họ, bấm thang máy và đi xuống tầng hầm. Nhà ăn đóng cửa. Tôi phân vân không biết Chip có chìa khoá vào đó không. Tôi mua một tách cà phê ở máy bán hàng tự động, quay số điện thoại và hỏi thông tin về số của Jennifer Leavitt. Không có thông tin gì.
    Trước khi nhân viên tổng đài kịp gác máy, tôi yêu cầu anh ta kiểm tra bất kỳ cái tên Leavitt nào ở huyện Faifrax. Có hai số. Một trong hai số đó gợi lại trong trí nhớ mờ nhạt của tôi về số điện thoại của bố mẹ Jennifer.
    Đồng hồ của tôi chỉ chín giờ ba mươi tối. Tôi biết ông Leavitt thường đi nghỉ sớm để chuẩn bị cho ngày làm việc hôm sau bắt đầu lúc năm giờ sáng nhưng vẫn cố gọi.
    - Alô?
    - Xin lỗi có phải bác Leavitt đấy không ạ? Tôi là bác sĩ Delaware.
    - Ồ, chào bác sĩ. Ông khoẻ không?
    - Dạ, tôi vẫn khoẻ, thế còn bác?
    - Tôi vẫn bình thường.
    - Tôi gọi có muộn quá không ạ?
    - Ồ, không, không sao. Chúng tôi cũng vừa xem tivi thôi. Nhưng Jenny không có đây. Nó có căn hộ riêng của mình rồi, con bé có tính tự lập cao lắm.
    - Vậy thì chắc hai bác rất tự hào về cô ấy.
    - Đúng thế. Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Bác sĩ có muốn lấy số điện thoại của nó không?
    - Có, phiền bác đọc giúp.
    - Xin bác sĩ chờ một lát... Con bé ở Westwood cùng với cô bạn gái. Đây rồi, số đây rồi. Nếu nó không có ở đó thì có thể đang ở văn phòng. Nó cũng có cả văn phòng riêngười rồi đó.
    - Tuyệt quá - Tôi ghi lại số của cô ta.
    - Bác sĩ biết không, chúng tôi rất nhớ con bé, vắng nó nhà cửa vắng vẻ quá.
    - Tôi cũng nghĩ vậy.
    - Ông đã giúp con bé nhiều, thưa bác sĩ. Vào đại học ở tuổi nó không phải là dễ. Ông nên tự hào về chính mình.
     
    Không có anh trả lời ở căn hộ của Jennifer nhưng khi tôi gọi đến văn phòng thì cô ta nhấc máy ngay:
    - Alô, tôi nghe đây?
    - Alô, Jennifer đấy à? Alex Delaware đây.
    - Chào Alex, anh đã giải quyết xong vụ Munchausen rồi à.
    - Đã biết được thủ phạm nhưng chưa rõ nguyên nhân vì sao. Hoá ra, người cha chính là thủ phạm.
    - Thật nan giải. Như vậy không phải khi nào cũng là bà mẹ.
    - Đúng. Hắn dựa vào giả thuyết thường thấy người mẹ là thủ phạm để hại vợ mình...
    - Thật xảo quyệt.
    - Hắn tỏ ra là một tay trí thức, hắn là giáo sư đấy.
    - Ở đây?
    - Không, ở một trường cao đẳng. Nhưng hắn cũng làm một số nghiên cứu ở trường đại học, chính vì vậy tôi gọi cho em. Tôi nghĩ hắn đã đọc rất nhiều về các triệu chứng bệnh học để tạo ra câu chuyện giả che mắt chúng ta. Đứa con đầu của hắn chết vì SIDS, có thể đó cũng là một chuyện giả tạo. Tôi đang phân vân không biết điều đó có đúng không.
    - Ồ, không. Điều đó nghe kinh khủng quá.
    - Tôi đang nghĩ về hệ thống SAP. Nếu hắn có một tài khoản nào đó ở khoa thì có cách nào tìm ra được không?
    - Thư viện lưu lại tất cả hồ sơ của người sử dụng để làm hoá đơn đấy.
    - Liệu trong đó có ghi các mục nào đã được tra cứu không?
    - Có chứ. Mấy giờ rồi nhỉ? Chín giờ bốn mươi bảy phút. Thư viện vẫn mở. Em sẽ gọi đến đó xem có còn ai đang làm việc không? Tên của người đó là gì?
    - Jones, khoa Xã hội học, Trường Cao đẳng Cộng đồng miền Tây Valley.
    - Được rồi, anh gác máy đi, em sẽ gọi cho họ và sau đó gọi lại cho anh.
    Năm phút sau cô ta gọi lại:
    - Đây rồi, Alex. Lão ngốc đó để lại nhiều thứ lắm. Nói chung là hắn đã xem tất cả kho tài liệu của thư viện trên ba chủ đề: Munchausen, cái chết bất đắc kỳ tử của trẻ em và cấu trúc xã hội học của bệnh viện. Ngoài ra còn có hai chủ đề khác nữa là độc tính diazepam và sở thích của phụ nữ đối với kích cỡ của quý của đàn ông. Có cả tên, ngày tháng và giờ chính xác. Ngày mai, em sẽ in ra cho anh.
    - Tuyệt vời. Tôi đáng giá cao những thông tin ấy đấy Jennifer.
    - Còn một điều nữa, lão ta không phải là người duy nhất sử dụng tài khoản đó đâu. Còn có một chữ ký khác nữa cũng tìm kiếm những thứ đó. Người đó đặt tên là Kristie Kirkash. Anh có biết ai tên đó không?
    - Không, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta còn trẻ, có thể đó là một sinh viên của lão ta. Có thể cô ta còn tham gia chơi bóng chày cùng với hội nữ sinh của trường
    - Việc làm của gã giáo sư đó thật bẩn thỉu. Anh nghĩ thế nào?
    - Lão ta không bằng một con súc vật.
     
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    35
    Một buổi sáng nóng nực và khu thung lũng như cháy khô. Khu đường hôm trước bị cấm hôm nay đã thông và phía trước là những làn đường rộng rãi nhưng vẫn còn lởm chởm đầy gạch đá. Milo vừa đi vừa chửi thầm trên đường.
    Chúng tôi đến trường cao đẳng chậm hơn dự kiến mười phút. Khi chúng tôi đến lớp học thì cũng vừa lúc sinh viên cuối cùng vào lớp.
    Milo nói:
    - Khỉ gió, đến thật đúng lúc.
    Chúng tôi leo cầu thang lên khu giảng đường. Tôi đứng ngoài cửa còn Milo đi lên phía bảng.
    Phòng học không rộng lắm chỉ có bàn giáo viên và các ghế gấp cho sinh viên. Ngoài ra,không còn thiết bị, dụng cụ giảng dạy nào khác.
    Trong lớp chỉ có mười sinh viên, tám nữ và hai nam. Một sinh viên là bà già khoảng hơn sáu mươi tuổi, số nữ còn lại đều trẻ trung. Cả hai người đàn ông đều ở tuổi bốn mươi, một người da trắng còn người kia là người Tây Ban Nha. Gã da đen ngẩng mặt lên nhìn chúng tôi một thoáng rồi lại chúi xuống cuốn sách trước mặt.
    Milo dùng que chỉ chỉ lên bảng và nói:
    - Hôm nay ông Jones bận và tôi sẽ giảng thay ông ấy. Tên tôi là Sturgis.
    Tất cả các cặp mắt đổ dồn về anh trừ gã đang đọc sách.
    Một trong những cô gái hỏi:
    - Ông ấy có khoẻ không? - Cô ta có mái tóc đen, dài, khuôn mặt hơi mỏng nhưng khá xinh xắn. Bộ ngực tương đối đồ sộ, cặp môi trang điểm hơi loè loẹt.
    Dù sao thì trông cô ta hôm đó cũng khá hơn trong bức ảnh hồ sơ sinh viên.
    Milo nói:
    - Không thực sự khoẻ lắm, Kristie.
    Cô ta há hốc mồm vì ngạc nhiên khiến những sinh viên khác chú ý.
    - Có chuyện gì xảy ra vậy? - Cô ta vừa hỏi vừa vồ lấy chiếc ví của mình.
    Milo thò tay vào túi và lấy ra chiếc phù hiệu cảnh sát.
    - Chính cô phải nói với tôi điều đó, Kristie.
    Cô ta sững sờ, các sinh viên khác ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Riêng gã đọc sách vẫn chăm chú với những dòng chữ.
    Tôi thấy Milo liếc gã ta rồi nhìn ra cửa.
    Kristie bắt đầu khóc.
    Milo nói:
    - Này, anh hở cổ kia!
    Gã đọc sách ngẩng lên chỉ một thoáng nhưng như thế cũng đủ.
    Vẻ mặt lạnh lùng. Tôi nhớ lại hình ảnh ông bố của Dick và Janes từ khoảng cách một nửa dãy nhà. Gò má rỗ, một vết sẹo trên trán, những hình xăm trên cánh tay.
    Gã ta đứng dậy và tôi nhìn rõ hơn những vết xăm trên tay. Nhặt sách vở của mình, gã ta bước ra khỏi phòng mà không thèm ngẩng đầu nhìn lên.
    Milo nói:
    - Này, hãy ở lại đã.
    Gã đàn ông dừng lại rồi bất ngờ ném những cuốn sách vào Milo và lao ra cửa.
    Tôi đón lõng sẵn ở đó và chặn gã lại, khoá hai tay.
    Hắn vùng ra bằng tất cả sức lực khiến tôi ngã lăn ra sàn nhà nhưng vẫn kịp tóm chân hắn làm hắn ta cũng ngã đè lên tôi. Milo đè hắn xuống, tặng hắn một quả đấm vào mặt rồi xô xuống sàn nhà. Hắn vùng vẫy tuyệt vọng và không ngừng kêu gào chửi rủa.
    Milo khoá tay và dậm chân lên lưng hắn. Trong người hắn còn một ít tiền mặt, một con dao nhíp cán đen, một lọ thuốc và một chiếc ví loại rẻ tiền. Milo lôi trong đó ra ba chiếc bằng lái khác nhau.
    Milo hỏi:
    - Xem cái gì đây nào? Sobran K''Sebring Carl C và Raysem Clark Edward. Tên nào thật, thằng lợn? Tại sao mày lại mang những cái tên khốn nạn này?
    Gã ta không nói gì.
    Milo quay sang tôi:
    - Gọi cho trạm Denvonshire. Nói với họ là ta đã tóm được kẻ giết người và đọc cho họ tên đầy đủ của Dawn Herbert.
    Gã đàn ông buột miệng:
    - Nhảm nhí.
    Một cô sinh viên trẻ khoảng hai mươi hai mốt tuổi chạy ra cầu thang kêu cứu:
    - Kristie bị ngất rồi.
    Milo nói:
    - Nói với cô ta là tôi sẽ vào ngay.
    - Vâng, nhưng Karl đã làm gì?
    - Chuyện riêng thôi, cô không cần biết.
    Gã đàn ông gầm gừ gì đó khiến cô bé giật mình.
    Milo vẫn dậm chân lên lưng hắn:
    - Im ngay!
    Milo dịu giọng nói với cô sinh viên tóc hung"
    - Không có gì cả... cứ vào trong và chờ tôi.
    - Đây không phải là chuyện đùa đấy chứ, thưa ông?
    - Ý cô muốn nói gì?
    - Một trò đóng giả. Thầy Jones thường làm như vậy để thu hút sự chú ý.
    - Chắc chắn là ông ta thường làm như vậy rồi. Nhưng hôm nay thì không. Rồi cô sẽ biết.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    36
     
    Phong thư đến lúc bảy giờ tối ngay trước khi Robin về nhà. Tôi dẹp bỏ mọi chuyện và cố gắng có một buổi tối bình thường với vợ. Khi nàng đã đi ngủ, tôi mang bức thư vào phòng đọc.
    BIÊN BẢN CUỘC HỎI CUNG
    DR#102-789 793
    DR#64-458 990
    DR#135-935 827
    Địa điểm: Nhà lao thành phố Los Angeles.
    Ngày giờ: Ngày 1, tháng 6, năm 1989, lúc 7 giờ 30 tối.
    Nghi phạm: Jones, Charles Lyman III, MW, 6.3.Bro, Blu.
    Tuổi: 38
    Luật sư bào chữa: Tokarik, Anthony M.Esq
    Hỏi cung: Milo B.Sturgis, #15994, Wla
    Stephanie Martinez, #26782, Devsshr.
    Thám tử STURGIS: Đây là băng ghi hình và ghi âm phiên hỏi cung thứ hai với nghi phạm Charles Lyman Jones đệ tam. Nghi phạm đã được thông báo về quyền của mình khi bị bắt giữ vì tội giết người. Phiên hỏi cung trước đã được ghi âm lúc 11 giờ sáng ngày 1 tháng 6 năm 1989, và được sao lại lúc 2 giờ chiều cùng ngày. Cuộc hỏi cung kết thúc theo yêu cầu của luật sư, ông Anthony Tokarik. Phần này tường thuật lại phiên hỏi cung cũng theo yêu cầu của ông Tokarik.
    Thám tử STURGIS: Tôi có cần phải nhắc lại quyền của ông ta không, thưa luật sư? Hay hai lần trước nhắc lại là đủ rồi?
    Luật sư TOKARIS: Không cần phải nhắc lại trừ phi ông Jones yêu cầu cần được nhắc lại. Ông có muốn được nhắc lại không, Chip?
    Ông JONES: Không cần thiết, cứ tiến hành đi.
    Luật sư TOKARIS: Vậy thì chúng ta bắt đầu đi.
    Thám tử STURGIS: Chào "ông" Chip.
    Luật sư TOKARIS: Tôi yêu cầu ông có thái độ tôn trọng thân chủ của tôi, thưa thám tử.
    Thám tử STURGIS: Gọi là giáo sư được chứ?
    Luật sư TOKARIS: Vâng, nếu điều đó không quá khó khăn đối với ông. Tôi nghĩ gọi là ông Jones là được rồi.
    Thám tử STURGIS: Ông cũng chỉ gọi ông ta là Chip.
    Luật sư TOKARIS: Tôi là luật sư của ông ta.
    Thám tử STURGIS: Được rồi, nhưng tôi cũng có thể gọi ông ta là tiến sỹ chứ? Mặc dù ông ta chưa bao giờ hoàn thành luận án tiến sỹ của mình cả. Chip - ông Jones? Ông nghe được chứ?
    Ông JONES: (Không hiểu)
    Thám tử STURGIS: Hãy nói đi ông Jones. Im lặng không giúp ích gì đâu.
    Luật sư TOKARIS: Xin lỗi thám tử. Ông nên thay đổi giọng điệu của mình đi nếu không tôi sẽ yêu cầu dừng buổi làm việc ngày hôm nay ngay lập tức.
    Thám tử STURGIS: Xin ông vui lòng nhẫn nại một chút. Tôi nghĩ thân chủ của ông muốn nghe một vài chứng cớ mà chúng tôi thu thập được về ông ta trước đây. Xin lỗi ông Jones.
    Luật sư TOKARIS: Tôi có thể có bất cứ thứ gì ông có được từ luật sư của hạt theo luật phản hồi, thưa thám tử.
    Thám tử STURGIS: Được rồi. Vậy thì hãy đợi đến khi buộc tội. Bắt đầu đi Steve.
    Thám tử MARTINEZ: Tôi sẵn sàng.
    Ông JONES: Chờ một lát.
    Luật sư TOKARIS: Chờ một lát. Tôi muốn hội ý riêng với thân chủ của tôi, tất nhiên là nếu điều đó không làm phiền ông.
    Thám tử STURGIS: Nếu việc đó không quá lâu.
    Băng dừng: 7 giờ 39 tối.
    Băng tiếp tục: 7 giờ 51 tối.
    Luật sư TOKARIS: Tiếp tục đi, hãy cho chúng tôi biết những gì mà các ông thu thập được.
    Thám tử STURGIS: Chắc chắn rồi. Nhưng ông Jones sẽ trả lời câu hỏi hay chúng tôi chỉ trình chứng cớ và nói?
    Luật sư TOKARIS: Tôi chọn quyền không trả lời cho thân chủ tôi. Hãy bắt đầu đi thưa thám tử.
    Thám tử STURGIS: Anh nghĩ thế nào Steve?
    Thám tử MARTINEZ: Tôi không biết.
    Luật sư TOKARIS: Các ông quyết định chưa?
    Thám tử STURGIS: Được rồi, tôi đồng ý... Chip, à quên, xin lỗi, ông Jones. Tôi rất vui vì ông mời được một luật sư cao giá như ông Tokarik đây bởi vì chắc là ông sẽ...
    Luật sư TOKARIS: Điều này hoàn toàn không liên quan . Việc tôi được trả bao nhiêu không...
    Thám tử STURGIS: Chúng ta đang làm gì ở đây thưa luật sư? Hỏi cung nghi phạm hay chỉ trích cách làm việc của tôi?
    Luật sư TOKARIS: Tôi hoàn toàn phản đối cách làm việc của ông.
    Thám tử STURGIS: Ông cứ việc phản đối. Đây không phải là một phiên toà.
    Luật sư TOKARIS: Tôi đề nghị một cuộc hội ý nữa với thân chủ của tôi.
    Thám tử STURGIS: Hết thời gian rồi, hãy bắt đầu đi Steve.
    Ông JONES: Chờ tí đã. Hãy ngồi xuống.
    Thám tử STURGIS: Ông đang ra lệnh cho tôi à, ông con?
    Luật sư TOKARIS: Tôi phản đối.
    Thám tử STURGIS: Tiếp tục đi Steve.
    Ông JONES: Cứ tiếp tục đi.
    Luật sư TOKARIS: Chip, điều đó...
    Ông JONES: Im đi!
    Luật sư TOKARIS: Chip...
    Ông JONES: Im đi!
    Thám tử STURGIS: Ồ, tôi không thể tiếp tục với kiểu tranh cãi giữa hai người thế này. Ông ta cho là đã không chọn được luật sư phù hợp cho mình. Không phù hợp chút nào.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Luật sư TOKARIS: Xin ông đừng giở trò khích bác ra với tôi, thưa thám tử.
    Ông JONES: Im cái miệng hôi hám của ông đi, Tony. Thật lố bịch hết sức!
    Thám tử STURGIS: ĐIều gì vậy, giáo sư Jones?
    Ông JONES: Ông tự biết.
    Thám tử STURGIS: Ông không có ý tiêm insulin vào con gái của mình là Cassandra Brooks?
    Ông JONES: Tất nhiên là không rồi. Tôi tìm thấy kim tiêm trong ví của Cindy, cảm thấy rất thất vọng vì những nghi ngờ của tôi đối với cô ta là hoàn toàn đúng và tôi đã thử xem xem cô ta...
    Luật sư TOKARIS: Chip...
    Ông JONES: ... cô ta đã tiêm nó vào người Cassie hay chưa. Đừng ngăn cản tôi nữa, Tony. Tương lai của tôi nằm ở đây đấy. Tôi muốn xem xem họ nghĩ vớ vẩn gì về tôi và tôi muốn gạt bỏ chuyện đó đi một lần cho xong.
    Thám tử STURGIS: Chuyện vớ vẩn?
    Luật sư TOKARIS: Chip...
    Thám tử STURGIS: Tôi muốn tiếp tục nếu...
    Ông JONES: Ông ta là luật sư của tôi, ông hiểu chứ? Tiếp tục đi.
    Thám tử STURGIS: Ông có chắc không?
    Ông JONES: (Không hiểu)
    Thám tử STURGIS: Hãy nói thẳng vào chiếc micro ở đằng kia.
    Ông JONES: Được, cứ sử dụng nó đi, nhanh lên.
    Thám tử STURGIS: Vâng, thưa ông.
    Luật sư TOKARIS: Thám...
    Ông JONES: Im đi Tony.
    Thám tử STURGIS: Tất cả mọi người đã sẵn sàng chưa? Được rồi. Trước tiên, chúng tôi đã ghi hình ông khi ông đang tiêm insulin vào...
    Ông JONES: Sai. Tôi đã nói với ông là tôi làm gì lúc đó rồi. Tôi chỉ muốn xem Cindy đang làm gì lúc đó.
    Thám tử STURGIS: Như tôi đã nói, chúng tôi đã ghi hình ông khi ông đang tiêm insulin vào mạch máu của con gái mình. Một băng ghi hình khác ở cổng vào của Bệnh viện Nhi đồng miền Tây cho thấy ông không vào bệnh viện qua cổng chính. Ông đã sử dụng một trong những chiếc chìa khoá của mình lẻn vào.
    Luật sư TOKARIS: Tôi phản đối.
    Ông JONES: Thôi đi Tony.
    Luật sư TOKARIS: Tôi đề nghị hội ý nhanh với...
    Ông JONES: Bỏ qua đi Tony. Tôi không phải là thằng ngớ ngẩn. Tiếp tục đi thám tử. Ông nói đúng, tôi đã sử dụng chiếc chìa khoá của cha tôi. Thế thì sao? Bất cứ khi nào đến đó, tôi đều tránh cổng chính. Tôi không muốn để mọi người nhận ra. Liệu bí mật có phải là một tội không thưa ông?
    Thám tử STURGIS: Chúng ta cứ tiếp tục đi. Ông đã mua hai tách cà phê từ máy bán tự động trong bệnh viện sau đó đi lên cầu thang tầng năm. Chúng tôi cũng ghi hình ông lên đó trên tay mang hai tách cà phê, nhìn qua khe cửa và chờ cô y tá trực ca đi vào phòng sau. Sau đó ông đi vào phòng 505, ở đó năm mươi lăm phút cho đến khi tôi đi vào và bắt gặp ông đang đâm đầu kim vào mạch máu của con gái ông. Chúng tôi sẽ cho ông xem tất cả các băng này ngay bây giờ, được chứ?
    Ông JONES: Có vẻ không cần thiết lắm nhưng không sao, các ông cứ làm đi.
    Thám tử STURGIS: Bật camera đi.
    Băng dừng: 8 giờ 22.
    Tiếp tục: 9 giờ 10
    Thám tử STURGIS: Ông có ý kiến gì không?
    Ông JONES: Không đúng sự thực.
    Thám tử STURGIS: Không đúng ư? Tôi nghĩ có rất nhiều sự thực trong đó.
    Ông JONES: Ông là người hâm mộ điện ảnh à, thưa thám tử?
    Thám tử STURGIS: Không hoàn toàn vậy, thưa ông Jones. Tôi chỉ yêu thích công việc thôi.
    Ông JONES: Tôi cũng thích điều đó.
    Luật sư TOKARIS: Chỉ có vậy thôi sao? Đó là toàn bộ chứng cớ của ông sao?
    Thám tử STURGIS: Chưa phải là toàn bộ đâu. Được rồi, vậy tại sao ông lại chọc kim tiêm đó vào...
    Ông JONES: Tôi đã nói rồi - tôi kiểm tra xem có phải Cindy đã tiêm nó vào người Cassie hay không.
    Thám tử STURGIS: Tại sao?
    Ông JONES: Tại sao ư? Để bảo vệ con tôi.
    Thám tử STURGIS: Tại sao ông lại nghi ngờ vợ ông làm hại đứa con.
    Ông JONES: Chỉ là bắt buộc thôi. Tôi đã biết từ trước.
    Thám tử STURGIS: Ông biết từ trước?
    Ông JONES: Đúng.
    Thám tử STURGIS: Vậy ông có thể cho tôi biết là ông có được gì từ trước không?
    Ông JONES: Nhân cách của cô ta - điều mà tôi nhận thấy trước tiên. Cô ta đã hành động rất lạ - hay lảng tránh và Cassie luôn bị bệnh mỗi khi mẹ nó ở với nó một thời gian.
    Thám tử STURGIS: Được rồi... Chúng tôi còn tìm thấy một vết thương do kim tiêm ở lá nách của Cassie.
    Ông JONES: Chẳng có gì lạ khi các ông phát hiện ra nó. Nhưng tôi không gây ra vết thương đó.
    Thám tử STURGIS: Thế còn chất Valium mà ông bỏ vào tách cà phê của Cindy?
    Ông JONES: Tôi đã giải thích điều đó ở trong phòng bệnh, thưa thám tử. Tôi không làm việc đó. Đó là do trạng thái thần kinh của cô ta. Cô ta đã dùng nó được một thời gian rồi. Nếu cô ta phủ nhận thì điều đó là sai sự thực.
    Thám tử STURGIS: Cô ta đã phủ nhận điều đó. Cô ta nói cô ta bị thần kinh là do ông ép cô ấy uống.
    Ông JONES: Cô ta thường xuyên nói dối - đó là điểm mấu chốt. Buộc tội tôi trên cơ sở những gì cô ấy nói chẳng khác nào suy luận dựa trên những tiền đề hoàn toàn sai. Ông có hiểu ý tôi muốn nói gì không?
    Thám tử STURGIS: Tôi hiểu, thưa giáo sư. Chúng tôi còn tìm thấy những viên Valium trong đồ chơi của Cassie nữa - đó là một con thú nhồi bông.
    Ông JONES: Làm sao tôi có thể biết được chuyện đó.
    Thám tử STURGIS: Vợ ông nói là ông đã mua vài con như vậy cho Cassie.
    Ông JONES: Tôi mua tất cả các loại trò chơi cho Cassie. Còn có những người khác cũng mua những con thú đó. Một bà y tá tên là Bottomley - tính cách cũng rất bệnh hoạn. Sao các ông không kiểm tra xem bà ta có liên quan hay không?
    Thám tử STURGIS: Tại sao phải kiểm tra?
    Ông JONES: Bà ta và Cindy có quan hệ rất thân thiết. Tôi rất muốn Cindy chấm dứt mối quan hệ này nhưng cô ta từ chối. Các ông cứ kiểm tra bà ta đi, bà ta rất lạ.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Thám tử STURGIS: Chúng tôi đã kiểm tra rồi. Bà ấy đã được chúng tôi kiểm tra tim mạch để phát hiện nói dối và tất cả các hình thức kiểm tra khác.
    Ông JONES: Kiểm tra tim mạch không được cho phép ở toà.
    Thám tử STURGIS: Ông có muốn kiểm tra một lần không?
    Luật sư TOKARIS: Chip, đừng...
    Ông JONES: Tôi không thấy có lý do gì phải làm thế cả. Đó chỉ là chuyện  vớ vẩn.
    Thám tử STURGIS: Chúng ta tiếp tục. Có phải ông có một đơn kê Valium mà chúng tôi tìm thấy ở văn phòng của ông tại trường không?
    Ông JONES: Không. Đó cũng là một tội à?
    Thám tử STURGIS: Nhưng thực tế là chúng tôi lại tìm thấy nó. Thế ông lấy nó ở đâu?
    Ông JONES: Đâu đó, tôi không nhớ.
    Thám tử STURGIS: Ông lấy từ một cô sinh viên?
    Ông JONES: Tất nhiên là không phải.
    Thám tử STURGIS: Một cô sinh viên tên là Kristie Kirkash?
    Ông JONES: À... Hoàn toàn không. Có thể tôi đã có nó từ lâu rồi.
    Thám tử STURGIS: Cho chính bản thân ông?
    Ông JONES: Chắc chắn rồi. Từ nhiều năm trước, tôi bị căng thẳng. Ai đó đã cho tôi mượn đơn thuốc, hình như là một người bạn đồng nghiệp.
    Thám tử STURGIS: Tên của người đó là gì?
    Ông JONES: Tôi không nhớ. Điều đó không quan trọng. Valium bây giờ rất phổ biến. Tôi thừa nhận mình sai khi sử dụng nó mà không có đơn thuốc, như vậy đã được chưa?
    Thám tử STURGIS: Điều đó thì không có gì.
    Luật sư TOKARIS: Ông vừa lấy cái gì ra khỏi túi của mình vậy thưa thám tử?
    Thám tử STURGIS: Cái gì đó để ghi âm. Tôi sẽ đọc cho các ông nghe ngay bây giờ đây.
    Luật sư TOKARIS: Tôi muốn có một bản sao trước đã. Hai bản, một bản cho tôi và một bản cho giáo sư Jones.
    Thám tử STURGIS: Được thôi, chúng ta sẽ có bản sao ngay khi kết thúc buổi làm việc hôm nay.
    Luật sư TOKARIS: Không, tôi muốn có ngay cùng với bản của ông.
    Ông JONES: Đừng cản trở nữa Tony. Hãy để ông ta làm gì thì làm. Tôi muốn ra khỏi đây hôm nay.
    Luật sư TOKARIS: Chip, không có gì quan trọng hơn đối với tôi ngoài việc ông được thả ra ngay lập tức, nhưng tôi...
    Ông JONES: Im lặng đi Tony. Ông hãy đọc đi thám tử.
    Luật sư TOKARIS: Chưa được. Tôi chưa bằng lòng với...
    Ông JONES: Được rồi, đọc đi thám tử.
    Thám tử STURGIS: Các ông đã thống nhất chưa? Vậy thì được rồi, tôi sẽ nói cho các ông biết. Đây là bản giải mã một chiếc đĩa mềm máy tính loại 3M, DS, DD, RH hai mặt nhãn hiệu Q được sử uỷ nhiệm của Cục điều tra Liên bang, số đuôi là 133355678345-452948. Chiếc đĩa này được cơ quan mật mã của phòng thí nghiệm tội phạm thuộc FBI ở Washington D.C giải mã và được gửi về Sở cảnh sát Los Angeles sáng nay lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút qua đường thư của Chính phủ. Tôi sẽ đọc toàn bộ nội dung chiếc đĩa này cho dù ông có ra khỏi phòng cùng với thân chủ của ông hay không, thưa luật sư, để mọi người thấy rằng chiếc này đã được chuyển đến ông và ông từ chối nghe nó. Ông hiểu không?
    Luật sư TOKARIS: Chúng tôi chỉ thực hiện quyền của mình thôi. Chúng tôi hoàn toàn không có sự phân biệt nào.
    Ông JONES: Hãy đọc đi, thưa thám tử. Tôi đã sẵn sàng rồi đây.
    Thám tử STURGIS: Tôi xin phép bắt đầu:
    Tôi mã hoá những nội dung này để bảo vệ chính mình. Nhưng đây không phải là mật mã phức tạp, chỉ là những thao tác cơ bản - những con số thay thế cho chữ và có vài chỗ lặp lại vì vậy ông sẽ có thể đọc được, Ashmore. Và nếu có chuyện gì đó xảy ra với tôi thì ông hãy cứ tùy ý sử dụng nó.
    Charles Lyman Jones đệ tam, thường gọi là Chip, là một con quỷ.
    Anh ta đến trường cấp ba nơi tôi học với tư cách là một gia sư tự nguyện và đã dụ dỗ tôi về ******** và tinh thần. Việc này xảy ra đã mười năm trước. Năm đó tôi mười bẩy tuổi và chỉ học khá có một môn duy nhất là toán còn những môn khác như tiếng Anh, khoa học xã hội thì tôi lại học rất kém vì tôi luôn cảm thấy chúng quá tẻ nhạt. Anh ta hai mươi tám và đã tốt nghiệp đại học. Anh ta dụ dỗ tôi và chúng tôi đã quan hệ ******** với nhau liên tục trong vòng sáu tháng ở căn hộ của anh ta và ngay ở trường. Anh ta còn có những hành động khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Anh ta thường xuyên bị bất lực và làm những điều bệnh hoạn với tôi để tự kích thích chính mình. Cuối cùng thì tôi cũng có thai và anh ta nói sẽ cưới tôi. Nhưng chúng tôi không bao giờ lấy nhau, mà chỉ sống với nhau ở một chỗ kín đáo gần trường Đại học Connecticut. Nhưng rồi mọi điều trở nên tồi tệ.
    Anh ta không hề nói gì với gia đình mình về tôi. Anh ta còn có một căn hộ khác trong thành phố và chuyển đến đó bất cứ khi nào bố anh ta đến thăm.
    Rồi anh ta bắt đầu có hành động điên khùng - đánh đập tôi, bỏ ma tuý vào đồ uống của tôi, tiêm cả thuốc vào người tôi khi tôi đang ngủ. Đầu tiên tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, khi tôi thức dậy thì thấy những vết châm khắp người và cảm thấy đau đớn. Anh ta nói tôi bị thiếu máu và đó là những vết nổi lên do mao dẫn bị vỡ trong thai kỳ. Do anh ta nói từng học y ở Yale nên tôi tin anh ta. Nhưng rồi có một hôm tôi tỉnh giấc và bắt quả tang anh ta đang tiêm vào người tôi chất gì đó màu nâu trông rất kinh tởm - đến lúc đó thì tôi biết anh ta là tên bất lương. Anh ta không tiêm vào cơ thể tôi liều lượng đủ để có thể gây tử vong, hay đủ để tôi có thể nghiện và bị chất đó chi phốil. Anh ta giải thích những mũi kim là tốt cho tôi - bởi vì anh ta đã tiêm một loại chất bổ hay vitamin gì đó vào người tôi.
    Tôi nhẹ dạ và tin vào tất cả những lời nói dối của anh ta. Thế rồi mọi chuyện cũng được an bài theo số mệnh và tôi phải ra đi. Tôi về nhà và phải cố gắng sống với bà mẹ say xỉn suốt ngày và chẳng thèm để ý gì đến con cái. Lúc tôi thấy bà ta có rất nhiều quần áo mới. Vì vậy, tôi quay lại chỗ anh ta nhưng khi bụng tôi to dần thì anh ta lại càng ác độc, hẹp hòi. Một ngày anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi và nói đứa bé sẽ phá huỷ tất cả mọi thứ giữa hai chúng tôi và nó buộc phải ra đi. Anh ta còn phủ nhận đứa bé là của anh ta, điều đó thật nực cười vì khi đến với anh ta, tôi còn là cô gái trinh trắng và tôi không hề quan hệ lăng nhăng với ai khác cả. Cuối cùng thì do căng thẳng và áp lực quá mức từ phía anh ta, tôi bị sảy thai. Nhưng điều đó cũng không làm anh ta vui vẻ, anh ta vẫn tiếp tục tiêm chích vào người tôi khi tôi ngủ, chửi mắng tôi, thậm chí còn đánh đập. Lúc đó tôi bị sốt, đau đầu và chóng mặt khủng khiếp. Có lúc tôi nghĩ, tôi sắp phát điên lên mất.

Chia sẻ trang này