1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vụ tập kích Sơn Tây.

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi colorwind, 25/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. brucelee1306

    brucelee1306 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2006
    Bài viết:
    640
    Đã được thích:
    0
    Vậy mà nó dám nổ là bắn chết 100 VC! Bó tay
  2. colorwind

    colorwind Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    20
    VỤ TẬP KÍCH SƠN TÂY
    ( Sách lưu hành trong lực lượng Công an nhân dân )
    Nguyên tác: The Raid ?" Benjamin F. Schemmer
    Người dịch: Lê Trọng Bình
    Lâm Hải Hồ
    Xuất bản năm 1987
    Với các cương vị là sĩ quan cao cấp của Lầu năm góc, chuyên viên nghiên cứu lịch sử quân sự Mỹ và là chủ bút tạp chí ?o The Arned Forces Journal ? tác giả đả dựa vào những tài liệu mà những người cầm đầu nhà Trắng và Lầu năm góc coi là tuyệt mật tổ chức cuộc toạ đàm và tiếp xúc với những người chỉ đạo thực hiện kế hoạch tập kích để viết cuốn sách này. Kế hoạch được thực hiện rất tỉ mỉ và công phu mà ngày mở đầu là ngày 25-5-1970 đến kết thúc ngày 21-11-1970.
    Chương I
    TRẠI TÙ SƠN TÂY
    Khi những tù binh Mỹ đã nằm trong trại giam Sơn Tây, mới hiểu được rằng: Bay trên bầu trời Bắc Việt không phải dễ dàng để kiếm sống , hàng trăm tù binh khác đã bị bắt rải rác đó đây, trên các địa phương miền Bắc Việt Nam, lần lượt đến cái thị xã nhỏ bé này.
    Người tù binh Mỹ đầu tiên là trung úy hải quân Everett Alvarez, đã biết được thế nào là nhà tù Bắc Việt. Máy bay chiến đấu của anh ta là một trong hai chiếc bị bắn rơi ngày 5 tháng 8 năm 1964 sau khi ném bom cảng Hải Phòng, do lệnh của Tổng thống Johnson sau sự kiện Vịch Bắc Bộ.
    Cuộc chiến tranh không tuyên bố của Mỹ ở miền Bắc Việt Nam bắt đầu. Những vụ ném bom miền Bắc cũng leo thang nhanh chóng, bình quân khoảng 70 lần chiếc máy bay đi oanh tạc trong một ngày, và như vậy số máy bay bị bắn rơi ngày càng nhiều, phi công Mỹ tiếp tục đi vào nhà tù. Cuối năm 1965 đã có 61 tù binh Mỹ ?omay mắn? được vào nhà tù Bắc Việt.
    Trong năm 1966, mỗi ngày đã tăng lên 223 lượt chiếc bay đi ném bom miền Bắc. Những người Bắc Việt đã thiết lập và bố trí lực lượng phòng không mạnh nhất chưa từng thấy trên thế giới. Họ đã bắn rơi khá nhiều máy bay Mỹ, trung bình cứ 10 ngày có 8 chiếc. Trong năm đó lại có thêm 86 phi công Mỹ được đưa về ?o khách sạn vỡ tim? nó là một bộ phận của khám Hỏa Lò, một nhà tù khổng lồ cũ kỹ của người pháp ở Hà Nội, nơi mà Bắc Việt dùng nhốt những người mới bị bắt để thẩm vấn trong những tuần lễ đầu tiên.
    Vào cuối năm 1967, những cuộc oanh tạc trên miền Bắc đã tăng lên 300 lần chiếc mỗi ngày, và hầu như hàng ngày đều có máy bay Mỹ bị bắn rơi trên bầu trời Hà Nội, Hải Phòng và trên phần eo dài như cán xoong của Việt Nam. Mặc dù đã cố gắng tìm kiếm nhưng cũng chỉ cứu được 13% những phi công bị bắn rơi trong khoảng thời gian đó. Những phi công bị rơi trên biển giữa trạm ?oYan-ki? trong vịnh Bắc Bộ và trạm ?oDi-xi? ngoài khơi miền Bắc của Việt Nam, hoặc rơi trên đất Nam Việt Nam, Lào, Campuchia thì may mắn hơn, còn những phi công rơi trên đất Bắc gần như 10 phi công thì có tới 9 bị trúng đạn chết còn 1 bị bắt cầm tù.
    Trong năm 1967, những cuộc không chiến trên miền Bắc xảy ra ngày càng dữ dội và tốn kém nhất. Ngày 31-10-1968 Tổng thống Johnson phải ra lệnh chấm dứt hoàn toàn cuộc ném bom miền Bắc. Thời gian này có thêm 143 máy bay Mỹ bị bắn rơi, 56 tù binh được ném vào các nhà tù Bắc Việt. Rải rác đó đây còn 917 người Mỹ khác mất tích trong khi làm nhiệm vụ. Vào cuối năm 1968 tất cả đã có 927 phi công Mỹ chết và 356 bị bắt làm tù binh. Những phi vụ trên miền Bắc lúc bấy giờ đã được hạn chế trong những chuyến bay trinh sát.
    Những phi công Mỹ bị bắn rơi trên miền Bắc Việt Nam, ở vào trạng thái thần kinh rồi loạn nặng nề trước khi chạm đất. Trong những trường hợp thông thường trên 90% phi công được phóng ra từ các máy bay của họ để xuống mặt đất an toàn, không bị thương. Nhưng trên miền Bắc Việt Nam thì lại là chuyện khác. Bảy trong số 10 phi công còn sống kể lại những điều gì xảy ra từ các máy bay làm cho họ phải bị thương trầm trọng.
    Bắt buộc phải bay trên bầu trời đầy tia lửa, đầy hỏa tiễn và súng các cỡ, phi công Mỹ đã phải tập trung thần kinh căng thẳng, sau một chuyến bay đến mục tiêu mất một giờ đôi khi phải hai giờ. Điều này làm cho họ vượt ra ngoài giới hạn an toàn đã định, mà phần nhiều máy bay của họ bay với tốc độ 400 hải lý giờ ( 1 hải lý = 1,852 km) hoặc có khi nhanh hơn. Có khi phải bay với tốc độ siêu âm. Họ phải cố gắng chống trả xung lực từ 4 đến 8 lần, thân thể của họ bị ép vào các ghế, vào cạnh buồng lái và họ cố chống lại khi bị phóng ra.
    Những chiếc ghế để bật tung người ra, không được chuẩn bị tốt lắm. Khi phi công ấn hay kéo tay phóng anh ta tưởng chừng như bị quả đạn 37ly bắn ra khỏi máy bay, cho đến lúc chiếc dù tự động mở ra lúc đó anh ta mới được khoan khoái để lái chiếc dù chạm xuống mặt đất.
    Nhưng điều đó lại không xảy ra như thế tại Bắc Việt, mà phần lớn những phi công khi thuật lại những nỗi khó khăn đến cực độ trong việc tìm vị trí khi bị phóng ra khỏi máy bay, bị quay cuồng trong không khí, tay chân khỏi bị lục siêu âm xé rời ra, để rồi rơi xuống đất.
    Nhũng phi công Mỹ lái máy bay chiến đấu được khóa lại bởi chiếc đai để giữ họ trong ghế ngồi. Nhưng phần lớn những phi công khi bay trên bầu trời Bắc Việt họ đã tháo lỏng đai da, để ngả người ra phía sau ghế nhìn kính ra da khi bay vào mục tiêu hoặc nhìn ngang để đề phòng máy bay MIG, và một khi họ bị trúng đạn thi không đủ thời gian để vận dụng chiếc khóa nữa. Nhảy ra với tư thế này thường bị gãy tay hay đầu gối bị chạm phải sườn buồng lái, hoặc bị trấn thương năng khác. Họ oán giận những kĩ thuật viên Mỹ chưa có cách nào sáng chế ra được loại đai da buộc vai ấy tự động kéo thẳng lại khoảng nửa giây đồng hồ trước khi bật tung người ra ngoài là đủ.
    Những phi công Mỹ trong lúc phóng ra không hy vọng gì để thoát khỏi bị bắt chu dù học được phóng ra và xuống đất an toàn. Trên các vùng Bắc Việt họ thường bị bắt rất nhanh, vì họ là những người Mỹ cao to, rất trắng hoặc rất đen, nên rất dễ bị trong thấy trên một đất nước của 21 triệu người châu Á thấp nhỏ.
    Người Bắc Việt quá lắm cũng chỉ mất ba tuần lễ để bắt một phi công Mỹ, khi bị bắn rơi đang tìm cách tẩu thoát. Một phi công hải quân đã quyết định, không đi ra bờ biển mà đi vào rừng, hy vọng tìm một địa điểm CIA trên đất Lào, nhưng những người Bắc Việt đã tìm thấy chiếc mũ và dùng chó để theo dấu vết của anh ta, thế là anh ta bị tóm. Có người chạy trốn trên quãng đường dài, nhưng cũng chỉ 12 ngày sau là bị người Bắc Việt bắt được, đó là đại tá George E. "Bud" Day 40 tuổi, là phi công lái chiếc F.100. Anh ta bị bắn rơi vào ngày 26-8-1967, tay phải bị gãy 3 chỗ, đầu gối bị trẹo xương, nhưng anh ta đã cố gắng để vượt qua khu phi quân sự, lội qua những cánh đồng lúa, băng qua rừng rậm trong một thời gian khá lâu.
    Thân thể các phi công bị gãy, bị ra máu nhiều trước khi chạm đất, nhưng cái kinh khủng của họ là sự phẫn nộ đến cùng cực của dân làng. Vì vậy những phi công bị bắt, bị dẫn đến ?o khách sạn vỡ tim ?o Hà Nội thường bị nhổ nước bọt, bị la hét?đó là điều sỉ nhục nhất đối với họ.
    Sau những giai đoạn thẩm vấn đầu tiên họ đã phải khai họ tên, cấp bậc và số quân ? và trước thái độ hòa nhã của những quân nhân Bắc Việt, họ đã lần lượt khai hết những hiểu biết của họ. Rồi họ được ăn uống, nhưng thức ăn cũng chẳng có gì là thú vị, ngoài những canh bắp cải không có mùi vị gì.
    Nhà tù Hỏa Lò ma những phi công Mỹ được vào đây đã phong cho nó cái tên ?okhách sạn Hilton Hà Nội? nơi mà cách đây 40 năm, người Pháp đã xây để giam giữ những người Cộng sản cao cấp Việt Nam, bây giờ người Bắc Việt lại dùng nơi này giam cầm những người chống đối họ và những phi công Mỹ.
    356 người Mỹ bị cầm tù từ năm 1970 được đưa đến Hỏa Lò là lúc họ đang ở cái tuổi thanh xuân của cuộc đời, trung bình là 32 tuổi, người lớn tuổi nhất trong bọn họ là đại úy không quân và trung úy hải quân có vợ và hai con. Trong số này 85% đã bay trên 15 phi vụ vào miền Bắc cho đến khi số phận của họ được quyết định.
  3. colorwind

    colorwind Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    20
    [​IMG]
    Phi công Mỹ đầu tiên bị bắt
    [​IMG]
    Trại giam Sơn Tây năm 1970
  4. mabun

    mabun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    1
    Trong sách có trích lời tên Trung tá giặc lái Donohill, bay trên chiếc Quả táo thứ hai chở nhóm hỏa lúc. Hắn huyênh hoang mô tả lại việc bọn lính dưới quyền hành động như một cỗ máy, trực thăng hạ cánh là xả bắn, toàn bộ là vũ khí nhẹ (súng bộ binh kiểu như M18,M60) cộng một khẩu minigun cũng bắn sập được một bức tường, ngụ ý khoe sức mạnh sắt thép và kỷ luật máy móc quân đội Mỹ. Tuy nhiên hắn nham hiểm không nói rõ - hoặc giả do chưa có một giờ ngồi trên mái trường xã hội chủ nghĩa nên quá ngu dốt không biết tường ở Việt Nam chủ yếu là cót ép, mà về mặt bắn cót ép mà nói thì quân ta đã được huấn luyện bắn bia cót ép, bé hơn tường nhiều. Chuyện trúng trượt không cần dài dòng ở đây.
    --------------------------------------------------------------------
    Cái vàng vàng bậy nào . Lịch sử là phải dựa trên lí luận trên cơ sở khoa học mới...chính xác.
    Chỉ có tường nhà có thể là cót ép thôi chứ tường rào chắc chắn phải xây bằng gạch. Vì sao:
    Ông bạn pot bài có lẽ là KTS mà k hiểu nếu là tường ép bắn đến ngày mai cũng k đổ được mà chỉ .... thủng thôi. Về học lại môn vật liệu xây dựng đi.
    Tay trung tá kia k nói rõ, nhưng cũng có thể hình dung bức tường đó đổ ngang ở tầm ...0,6m vì chỗ đó là nơi bị mục nhất vì đúng tầm của các ông ... tè bậy vãi vào (k tin về uống bia rồi thử ngiệm biết liền ). Úp mặt vào tường vốn là truyền thống tốt đẹp của nam nhi VN ta mà lại, truyền thống đó đến nay vẫn được phát huy. Đây cũng là 1 trong những lí do Mĩ thua mà k hiểu tại sao.
    Cứ tưởng tượng, k có tù binh mà có đến ...50 Cộng quân gác, vậy khi có tù binh chắc chắn số lính gác phải lên tới...1000. Cứ cho 30% số đó mắc bệnh tường đè thì chỉ cần chưa tới 1 tháng, k cần Mĩ bắn, chỉ cần anh nào ngứa mũi hắt hơi là tường cũng ...đổ. Vậy mà toán đặc nhiệm ngu dốt k hiểu chuyện cứ máy móc nhắm mắt mà trút đạn rồi vênh mặt tự hào về sức mạnh hoả khí mà k hiểu rằng: tường trại giam đổ là do sự tiếp tay ngầm của bộ đội ta (cái này k hiểu có phải do anh nuôi kia xui k, vấn đề này chưa gặp được nhân chứng nên theo lương tâm người học sử - k dám kết luận).
    1 trong những thất bại của cuộc giải cứu bất thành này mà chính phủ Mĩ k dám công bố. Đó là sự thiệt hại k được bù đắp bằng các ...nhà làm phim Hô-li-út. Cứ tưởng tượng, nếu cuộc giải cứu thành công hay tuy có tìm thấy tù binh nhưng bị Cộng quân phản kích toàn đội đã anh dũng hi sinh thì giờ đây Mĩ đã kiếm bộn tiền bởi bộ phim hoành tráng cỡ: giải cứu binh nhì, ngày tận thế, diều hâu gãy cánh ...hay tệ nhất cũng cỡ đồi thịt băm. Đảm bảo có những cảnh Cộng quân quần đùi, áo ba lỗ hò hét man rợ vung vẩy bàn chải đánh răng hay khăn mặt lớp lớp xông lên làm bia thịt cho các chiến sĩ đặc nhiệm oai hùng bắn như bắn vịt. Kết thúc phim sẽ là cảnh những chiếc máy bay chở những người anh hùng chiến thắng huy hoàng bay về hướng mặt trời rạng rỡ bỏ lại sau lưng là hàng đống xác Cộng quân cùng với lũ kền kền
  5. liemdng

    liemdng Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    1.081
    Đã được thích:
    0
    Cái này gọi là đánh giặc theo kiểu Việt Nam đó.
  6. tunghpvn

    tunghpvn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/07/2005
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    401
    Tớ cũng xem cuốn này rồi, đại thể là lực lượng tập kích của mẽo có 56 tên đi trên 3 chiếc HH53 và 1 chiếc HH 3. Chiếc HH3 nhỏ hơn dùng để đổ bộ trục tiếp xuống sân trại giam nhằm đánh tập hậu linh canh của ta (nếu có), theo kê hoạch của Mẽo thì chiếc này cũng phải nổ mìn phá hủy sau khi rút. Trong ba chiếc HH53 thì có 2 chiếc chở lực lượng tấn công chính, 1 chiếc chở lực lượng hỗ trợ, chính chiếc này đổi bộ nhầm xuống trường cấp 2 ở cách trại tù Sơn Tây khoảng 2 km và có kích thước, hình dáng nhìn từ trên rất giống.
    Các bác cứ kiên nhẫn một chút, tớ thấy bạn colorwind đang post cuốn này lên rồi đấy.
  7. Buratinos

    Buratinos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2003
    Bài viết:
    227
    Đã được thích:
    0
    Thực ra cái bọn Mẽo ấy cứ khoe khoang nhiều chứ trên thực tế đã có vụ giải cứu nào mà bọn ấy làm được đâu. Vụ Sơn Tây thất bại còn nhẹ nhàng, thế nên nó mới dám viết sách. Còn vụ Iran năm 79 thì còn thảm hơn khi chẳng giải cứu được con tin nào mà máy bay thì tự đâm vào nhau, 8 chú chết. Vụ Nam Tư thì chưa bay đến nơi đã bị SAM nó thịt mất 36 chú chết. Tóm lại là mấy chú đi giải cứu chỉ là con tốt bị thí để lấy tinh thần cho bọn khác, sống sót về được thì còn may, chết thì bị cho vào quên lãng luôn.
  8. quydede

    quydede Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2006
    Bài viết:
    594
    Đã được thích:
    0
    Quân đội Mỹ tổ chức các cuộc giải cứu tù binh ngoài mục đích giải cứu còn có mục đích khác lớn hơn là tạo ra tâm lý an tâm cho lính Mỹ và người thân của họ : có đi có về (sống hoặc chết hoặc nửa sống nửa chết )
  9. tuantc88

    tuantc88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/10/2006
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng đã từng đọc cuốn sách của NXB CAND, nhớ nhất là hình tượng những tên trộm cướp ở đâu bản chất cũng giống nhau, mặc dù ko có trong kế hoạch nhưng bọn Mẽo vẫn phá nổ 1 trạm bơm nông nghiệp khi chúng đáp nhầm địa điểm.
    Người dân VN lúc đó cũng có đủ lý do để sợ lính Mẽo. Khi thấy quân địch (những kẽ tự cho là đi cứu đồng đội), bà mẹ VN đẩy các con trốn xuống gầm giường (có lẽ đó là nơi an toàn nhất) và nằm ngoài để che chắn. lính Mẽo xông vào nhà, xả đạn vào gầm giường, ném lựu đạn vào những người vô tội ấy . Thất đáng ghê tởm.
  10. ColdAir

    ColdAir Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2005
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    Theo tư duy của bọn nó, thấy người của ta là giết, bất kể là phụ nữ và trẻ em! Anh tôi sống ở Sơn Tây, đúng địa điểm ngày xưa đó! Việc bọn biệt kích nổ súng giết chết bà mẹ trẻ và những em nhỏ đang trốn trong gầm giường là hoàn toàn có thực! Chắc bọn c này thấy họ " quá nguy hiểm"

Chia sẻ trang này