1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vũ Trụ - Thiên Văn học Phương Đông

Chủ đề trong 'Thiên văn học' bởi Chitto, 04/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nvl

    nvl ĐTVT Moderator

    Tham gia ngày:
    31/01/2002
    Bài viết:
    4.304
    Đã được thích:
    6
    Em đang duyệt Internet thì tình cờ tìm được bài viết này:
    http://vny2k.net/Hocthuat/NguyenCuong-Dichly1.htm
    Trong bài này, người ta cho rằng thuyết Ngũ hành là sai, Dịch Lý mới đúng. Em không rõ lắm về mấy vấn đề này, muốn hỏi xem ý kiến bác chitto thế nào?
    "Những việc cần làm ngay"
  2. Pakita

    Pakita Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/12/2001
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Hi hi, sao mà nhiều thần thế không biết.
    Nhưng hệ thống thần thánh trong quan niệm của người Hy Lạp cổ có vẻ gần gũi với tính cách con người hơn cả. Ngày xưa em đọc Thần thoại Hy Lạp, thấy các thần hay đánh nhau, ghen ghét nhau, rồi chia bè chia phái, loạn cả lên. Buồn cười nhất là quan hệ họ hàng dây mơ rễ má giữa các thần...
    All I wanna do is some fun
  3. Pakita

    Pakita Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/12/2001
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Hi hi, sao mà nhiều thần thế không biết.
    Nhưng hệ thống thần thánh trong quan niệm của người Hy Lạp cổ có vẻ gần gũi với tính cách con người hơn cả. Ngày xưa em đọc Thần thoại Hy Lạp, thấy các thần hay đánh nhau, ghen ghét nhau, rồi chia bè chia phái, loạn cả lên. Buồn cười nhất là quan hệ họ hàng dây mơ rễ má giữa các thần...
    All I wanna do is some fun
  4. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Với người Do Thái cổ, Thượng Đế của họ là Chúa Trời (Jehovar - Yahvé trong tiếng Do Thái, tiếng Pháp là Le Dieu, tiếng Anh là The God, the Creator). Khi vào Trung Hoa được gọi là Thiên Chúa, sang Việt Nam được gọi là Chúa Lời (tiếng Việt cổ: blời - lời - giời - trời)
    Thiên Chúa là vĩnh hằng, một lúc nọ (chả biết là khi nào, và tại sao) bỗng muốn tạo ra "một cái gì đó".
    Thế là Chúa Trời bảo "Hãy có mặt đất và trời" thế là có đất, trời, nhưng hỗn độn tối tăm và mênh mông là nước.
    Ngày thứ hai Chúa Trời bảo "Hãy có ánh sáng chiếu sáng mặt đất" Và thế là có mặt trời mặt trăng, các vì sao. Chúa tách ngày ra khỏi đêm, đặt thành các mùa.
    Ngày thứ ba Chúa nói "Nước hãy rút đi" và thế là nước rút về chỗ trũng thành biển cả, để lộ các núi non, địa hình.
    Ngày thứ tư Chúa tạo ra các giống cây cỏ.
    Ngày thứ năm Chúa tạo ra các giống thú vật.
    Đến ngày thứ sáu Chúa nặn đất sét thành một người giống hệt Chúa, gọi là Adam và thổi thánh linh thần khí của Chúa vào đó, rồi rút một xương sườn của Adam tạo thành Eva.
    Ngày thứ bẩy là ngày nghỉ của Thiên Chúa
    (Theo Kinh Cựu Ước - Sáng Thế ký)
    (Nếu Chúa không nghỉ mà nói thêm vài câu nữa thì chúng ta ngày nay còn có những gì?? chắc có vài trái đất !!!)
    Nhưng trước khi có Adam thì đã có Chúa và các Thiên thần rồi!!! Các thiên thần có cánh và cũng "ở đâu đó" như Chúa trước khi có Thế giới.
    Theo Cơ Đốc giáo thì Chúa linh thiêng và cao cả hơn hẳn con người, vì Chuá có thể tạo ra tất thẩy. Nhưng thực tế Chúa lại là người, mà lại là người đàn ông, vì Adam giống Chúa, mà Adam là người đàn ông!!! Con người có linh hồn do Chúa ban cho, vậy Chúa cũng có Linh hồn, có điều đó là Linh hồn tối cao. Nhưng như vậy Chúa có đầy đủ thuộc tính của một con người.
    Hoá ra Vũ trụ, Thế giới con người chỉ là một sản phẩm từ các "Con người" khác cao cấp hơn. Lý thuyết này rõ ràng là vấp phải sự quẩn quanh.
    Theo Kinh Thánh, Chúa đã nghỉ ngơi vào ngày thứ bẩy, do đó sau sáu ngày làm việc, con người cũng phải nghỉ vào ngày thứ bẩy - ta gọi là Chúa nhật hay Chủ nhật (chữ Chúa và Chủ trong tiếng Hán viết giống nhau) nhờ đó mà ngày nay ta mới có nghỉ ngày thứ bẩy. Tuy nhiên lại tạo ra một cơ số rất lẻ trong thời gian.
    Khi tôn giáo của người Do Thái cổ được Chúa Giêsu rao giảng, bộ kinh trên trở thành Cựu Ước, và Thiên Chúa có thêm tên gọi là Chúa Cha (bên cạnh là Chúa Con - Giêsu và Chúa Thánh thần - thánh linh thần khí Thiên Chúa ở mọi nơi)
    Nhân danh Cha, Con, và Thánh Thần , Amen
    (Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa thánh thần, xin cúi đầu)
    Người Hồi giáo "mượn" lý thuyết của người Cơ Đốc, mỗi tội gọi không gọi Thượng Đế là Chúa Trời mà là Đấng Allah, còn cũng có Adam, Eva, Đấng Allah cũng tạo ra thế giới trong 6 ngày..... không khác gì.
    Có câu chuyện vui rằng có một người đã từng hỏi một thầy tu: Trước khi tạo ra thế giới thì Chúa làm gì?
    Thầy tu bí quá không trả lời được bèn bảo: Khi đó Chúa tạo ra địa ngục để dành cho những kẻ đặt ra những câu hỏi như vậy!!!
    Người đó không dám hỏi nữa.
    Nhưng nếu có ai đó lại hỏi: trước khi tạo ra Địa ngục thì Chúa làm gì? - thì chết ông thầy tu.
    Và khi đó các Thiên thần cũng như Chúa đứng ở đâu khi chưa có bầu trời, chưa có các vì sao, chưa có các đám mây và mặt đất?
    Khi thuyết Vụ nổ lớn Big Bang ra đời, Toà ThánhGiáo hoàng Jean Paul II đã lập tức tuyên bố đó là khi Thiên Chúa sáng thế, và Vụ co lớn Big Crounch chính là ngày Tận thế.
    (Cũng nên biết rằng đến tận thập kỷ 90 của thế kỷ 20 - năm 1994 nếu không nhầm - Toà Thánh mới tuyên bố rằng Gallileo Gallile là vô tội)
    _______________________________
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  5. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Với người Do Thái cổ, Thượng Đế của họ là Chúa Trời (Jehovar - Yahvé trong tiếng Do Thái, tiếng Pháp là Le Dieu, tiếng Anh là The God, the Creator). Khi vào Trung Hoa được gọi là Thiên Chúa, sang Việt Nam được gọi là Chúa Lời (tiếng Việt cổ: blời - lời - giời - trời)
    Thiên Chúa là vĩnh hằng, một lúc nọ (chả biết là khi nào, và tại sao) bỗng muốn tạo ra "một cái gì đó".
    Thế là Chúa Trời bảo "Hãy có mặt đất và trời" thế là có đất, trời, nhưng hỗn độn tối tăm và mênh mông là nước.
    Ngày thứ hai Chúa Trời bảo "Hãy có ánh sáng chiếu sáng mặt đất" Và thế là có mặt trời mặt trăng, các vì sao. Chúa tách ngày ra khỏi đêm, đặt thành các mùa.
    Ngày thứ ba Chúa nói "Nước hãy rút đi" và thế là nước rút về chỗ trũng thành biển cả, để lộ các núi non, địa hình.
    Ngày thứ tư Chúa tạo ra các giống cây cỏ.
    Ngày thứ năm Chúa tạo ra các giống thú vật.
    Đến ngày thứ sáu Chúa nặn đất sét thành một người giống hệt Chúa, gọi là Adam và thổi thánh linh thần khí của Chúa vào đó, rồi rút một xương sườn của Adam tạo thành Eva.
    Ngày thứ bẩy là ngày nghỉ của Thiên Chúa
    (Theo Kinh Cựu Ước - Sáng Thế ký)
    (Nếu Chúa không nghỉ mà nói thêm vài câu nữa thì chúng ta ngày nay còn có những gì?? chắc có vài trái đất !!!)
    Nhưng trước khi có Adam thì đã có Chúa và các Thiên thần rồi!!! Các thiên thần có cánh và cũng "ở đâu đó" như Chúa trước khi có Thế giới.
    Theo Cơ Đốc giáo thì Chúa linh thiêng và cao cả hơn hẳn con người, vì Chuá có thể tạo ra tất thẩy. Nhưng thực tế Chúa lại là người, mà lại là người đàn ông, vì Adam giống Chúa, mà Adam là người đàn ông!!! Con người có linh hồn do Chúa ban cho, vậy Chúa cũng có Linh hồn, có điều đó là Linh hồn tối cao. Nhưng như vậy Chúa có đầy đủ thuộc tính của một con người.
    Hoá ra Vũ trụ, Thế giới con người chỉ là một sản phẩm từ các "Con người" khác cao cấp hơn. Lý thuyết này rõ ràng là vấp phải sự quẩn quanh.
    Theo Kinh Thánh, Chúa đã nghỉ ngơi vào ngày thứ bẩy, do đó sau sáu ngày làm việc, con người cũng phải nghỉ vào ngày thứ bẩy - ta gọi là Chúa nhật hay Chủ nhật (chữ Chúa và Chủ trong tiếng Hán viết giống nhau) nhờ đó mà ngày nay ta mới có nghỉ ngày thứ bẩy. Tuy nhiên lại tạo ra một cơ số rất lẻ trong thời gian.
    Khi tôn giáo của người Do Thái cổ được Chúa Giêsu rao giảng, bộ kinh trên trở thành Cựu Ước, và Thiên Chúa có thêm tên gọi là Chúa Cha (bên cạnh là Chúa Con - Giêsu và Chúa Thánh thần - thánh linh thần khí Thiên Chúa ở mọi nơi)
    Nhân danh Cha, Con, và Thánh Thần , Amen
    (Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa thánh thần, xin cúi đầu)
    Người Hồi giáo "mượn" lý thuyết của người Cơ Đốc, mỗi tội gọi không gọi Thượng Đế là Chúa Trời mà là Đấng Allah, còn cũng có Adam, Eva, Đấng Allah cũng tạo ra thế giới trong 6 ngày..... không khác gì.
    Có câu chuyện vui rằng có một người đã từng hỏi một thầy tu: Trước khi tạo ra thế giới thì Chúa làm gì?
    Thầy tu bí quá không trả lời được bèn bảo: Khi đó Chúa tạo ra địa ngục để dành cho những kẻ đặt ra những câu hỏi như vậy!!!
    Người đó không dám hỏi nữa.
    Nhưng nếu có ai đó lại hỏi: trước khi tạo ra Địa ngục thì Chúa làm gì? - thì chết ông thầy tu.
    Và khi đó các Thiên thần cũng như Chúa đứng ở đâu khi chưa có bầu trời, chưa có các vì sao, chưa có các đám mây và mặt đất?
    Khi thuyết Vụ nổ lớn Big Bang ra đời, Toà ThánhGiáo hoàng Jean Paul II đã lập tức tuyên bố đó là khi Thiên Chúa sáng thế, và Vụ co lớn Big Crounch chính là ngày Tận thế.
    (Cũng nên biết rằng đến tận thập kỷ 90 của thế kỷ 20 - năm 1994 nếu không nhầm - Toà Thánh mới tuyên bố rằng Gallileo Gallile là vô tội)
    _______________________________
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  6. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Trả lời riêng nvl về bài viết "Thuyết Ngũ hành là sai lầm, chỉ có Dịch Lý mới đúng"
    Không biết bạn đã đọc kỹ bài đó chưa và suy nghĩ thế nào?
    Bài viết đó tác giả đã cho Dịch lý là đúng, và dựa vào đó thì thuyết Ngũ hành là sai vì nhiều lý do.
    Chitto không muốn viết dài ở đây, vì đây là box Thiên Văn. Tuy nhiên trình bày ý kiến một chút
    Thuyết nào cũng chỉ là thuyết, Ngũ hành hay Dịch lý cũng chỉ là một cách nhìn về Thế giới, nên sai hay đúng cũng là tương đối, sai cũng là điều có thể khi nhận thức và tư duy thay đổi.
    Còn các lý thuyết không tương đồng là điều hiển nhiên.
    Theo ý kiến riêng của Chitto, tác giả đã đi sai con đường của Phương Đông khi áp dụng tư duy phương Tây vào Ngũ hành và Dịch lý. Bản thân Phương Đông là sự khái quát và trừu tượng, còn tác giả lại tách riêng các nguyên lý, trở thành tư duy Siêu hình.
    Phải hiểu rằng Kim không nhất thiết là kim loại, Mộc không có nghĩa chỉ là cây cối, Thuỷ không có nghĩa là nước...đơn thuần với nghĩa chúng ta cảm nhận. Màu của hành Thuỷ là đen, nhưng nước trong suốt chứ có đen đâu? Màu của hành Hoả là đỏ, nhưng thực ra nhìn lửa thấy vàng chứ có đỏ đâu? ...Sao Thuỷ không có màu của hành Thuỷ...Vậy nhưng tác giả đã nhất thiết phải cho các hành trong ngũ hành theo đúng từ ngữ mà nó đề cập, nên đã quá tách biệt và cụ thể hoá mà bỏ qua tính khái quát của Ngũ hành.
    Bên cạnh đó tác giả lại phân tích tính không đối xứng của số 5. Tại sao không đối xứng, là vì tác giả so sánh Dịch và Ngũ hành, thì tất nhiên một bên số chẵn một bên lẻ làm sao khớp nhau được. Cố tình áp đặt thì khập khiễng là tất nhiên. Tác giả đã coi Dịch lý là Chân lý tối cao nên cái gì khác Dịch lý đều coi là sai. Nhưng Dịch lý chắc gì đã đúng?
    Nếu lấy Dịch lý làm chuẩn, cơ số chân lý là 2 ( 21, 22, .....2n) thì chắc là phải bác bỏ bao nhiêu khoa học khác, ví dụ thời gian: tuần có cơ số 7, giờ, phút, giây, năm có cơ số 12, hệ đếm có cơ số 10...
    Điều cơ bản là tiếp nhận cách nhìn khoa học và kết hợp nó trong các mối quan hệ tổng hoà.
    Mọi sai đúng đều là tương đối theo tư duy nhất định.
    _______________________________
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng

    Được sửa chữa bởi - chitto vào 02/06/2002 15:02
  7. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Trả lời riêng nvl về bài viết "Thuyết Ngũ hành là sai lầm, chỉ có Dịch Lý mới đúng"
    Không biết bạn đã đọc kỹ bài đó chưa và suy nghĩ thế nào?
    Bài viết đó tác giả đã cho Dịch lý là đúng, và dựa vào đó thì thuyết Ngũ hành là sai vì nhiều lý do.
    Chitto không muốn viết dài ở đây, vì đây là box Thiên Văn. Tuy nhiên trình bày ý kiến một chút
    Thuyết nào cũng chỉ là thuyết, Ngũ hành hay Dịch lý cũng chỉ là một cách nhìn về Thế giới, nên sai hay đúng cũng là tương đối, sai cũng là điều có thể khi nhận thức và tư duy thay đổi.
    Còn các lý thuyết không tương đồng là điều hiển nhiên.
    Theo ý kiến riêng của Chitto, tác giả đã đi sai con đường của Phương Đông khi áp dụng tư duy phương Tây vào Ngũ hành và Dịch lý. Bản thân Phương Đông là sự khái quát và trừu tượng, còn tác giả lại tách riêng các nguyên lý, trở thành tư duy Siêu hình.
    Phải hiểu rằng Kim không nhất thiết là kim loại, Mộc không có nghĩa chỉ là cây cối, Thuỷ không có nghĩa là nước...đơn thuần với nghĩa chúng ta cảm nhận. Màu của hành Thuỷ là đen, nhưng nước trong suốt chứ có đen đâu? Màu của hành Hoả là đỏ, nhưng thực ra nhìn lửa thấy vàng chứ có đỏ đâu? ...Sao Thuỷ không có màu của hành Thuỷ...Vậy nhưng tác giả đã nhất thiết phải cho các hành trong ngũ hành theo đúng từ ngữ mà nó đề cập, nên đã quá tách biệt và cụ thể hoá mà bỏ qua tính khái quát của Ngũ hành.
    Bên cạnh đó tác giả lại phân tích tính không đối xứng của số 5. Tại sao không đối xứng, là vì tác giả so sánh Dịch và Ngũ hành, thì tất nhiên một bên số chẵn một bên lẻ làm sao khớp nhau được. Cố tình áp đặt thì khập khiễng là tất nhiên. Tác giả đã coi Dịch lý là Chân lý tối cao nên cái gì khác Dịch lý đều coi là sai. Nhưng Dịch lý chắc gì đã đúng?
    Nếu lấy Dịch lý làm chuẩn, cơ số chân lý là 2 ( 21, 22, .....2n) thì chắc là phải bác bỏ bao nhiêu khoa học khác, ví dụ thời gian: tuần có cơ số 7, giờ, phút, giây, năm có cơ số 12, hệ đếm có cơ số 10...
    Điều cơ bản là tiếp nhận cách nhìn khoa học và kết hợp nó trong các mối quan hệ tổng hoà.
    Mọi sai đúng đều là tương đối theo tư duy nhất định.
    _______________________________
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng

    Được sửa chữa bởi - chitto vào 02/06/2002 15:02
  8. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13

    Tư tưởng của người Ấn Độ (cũng là phương Đông) bao hàm cả thuyết duy vật và thần thánh.
    Khởi thuỷ của Vũ trụ là Hư không, khi đó chỉ có bóng tối vô cùng, hỗn mang thăm thẳm. Khi đó không có gì, cả Cái Tồn Tại (Hữu thể, Thực hữu, Thực tại, tiếng Phạn là Sat) và Cái Không Tồn Tại (Phi thể, Vô hữu, Phi thực, Asat) đều chưa có và đều hỗn độn.
    Ban đầu là Cái Tồn Tại tách khỏi Cái Không Tồn Tại. Cái tồn tại là thế giới của Người, Thần thánh..., của Sự sống.
    Cái Không Tồn Tại là thế giới yêu ma, của cái chết, thế giới bên kia.
    (Có phần giống Dương và Âm, thế gian và cõi âm)
    Khi đó giữa Cõi Tồn Tại sinh ra một Đấng Vô thượng Tối cao, một Thượng ĐếDemo (hoặc Ishvara), một đấng (người) không phải nam cũng không phải nữ, vô hình vô ảnh, chỉ là một Thực thể sống sáng loà, là chủ của mọi vật trong Cõi Thực tại.
    Thượng Đế đó không tồn tại lâu mà tách thành Ba vị thần Tối cao (ba lực lượng lớn nhất của Vũ trụ) của người theo đạo Hindu (ba vị này là đàn ông)
    1. Brahma : (Phạm Thiên) Thần Sáng tạo, đây là lực lượng tạo ra mọi sự, mọi vật sinh ra đều có hình ảnh của vị thần này. Màu đặc trưng của Thần là màu Đỏ. Thần là hiện thân của Đấng Sáng thế Ishvara.
    2. Vishnu : (Tỳ Nữu) Thần Bảo vệ, Thần Tồn tại, bảo toàn cho sự sống, sự tồn tại của vạn vật, màu đặc trưng là màu Trắng. Đây là vị thần hiền từ và nhân ái nhất, được ngưỡng mộ nhất.
    3. Shiva: (Phù Hộ) Thần Huỷ diệt, là Thần đem đến sự tận diệt cho mọi sự. Thần đặc trưng bởi màu Đen. Tuy nhiên Thần cũng sinh sôi, thần có vợ là Shakti (có đầu voi và 6 tay). Người theo đạo Hindu thờ kính vị thần này nhất, bởi lại Shiva lại là thần sinh ra các thần, sinh ra các yếu tố vật chất theo lệnh của Brahma, đồng thời kính sợ bởi tính huỷ diệt của Thần, nếu Thần phù hộ thì sẽ không bao giờ bị huỷ hoại, ngược lại nếu thần tức giận thì... đi tong.
    Như vậy từ Thượng Đế - Quy luật tối cao đã hình thành các yếu tố cấu thành về mặt vận động của vật chất.
    Còn Vật chất, khi cái Tồn Tại xuất hiện thì cũng xuất hiện Trời và Đất, là hai thực thể lớn. Trời đất giao hoà sinh ra Indra, làm Thần vương giữa trời và đất.
    Bỏ qua tính mê tín, thì cũng có thể thấy rõ tính nhận thức của người Ấn Độ về sự vận động. Dù sự vận động đó nằm trong tay ba vị thần (con người) nhưng bản thân các thần cũng phải đấu tranh với những thế lực từ Cõi Không Tồn Tại, để giữ cho Vũ trụ được cân bằng.
    Nếu Cái Tồn tại mạnh hơn Cái Không tồn tại, thì thế giới này còn bình yên.
    Khi Cái Không tồn tại mạnh hơn, thế giới sẽ nguy khốn.

    -------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  9. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13

    Tư tưởng của người Ấn Độ (cũng là phương Đông) bao hàm cả thuyết duy vật và thần thánh.
    Khởi thuỷ của Vũ trụ là Hư không, khi đó chỉ có bóng tối vô cùng, hỗn mang thăm thẳm. Khi đó không có gì, cả Cái Tồn Tại (Hữu thể, Thực hữu, Thực tại, tiếng Phạn là Sat) và Cái Không Tồn Tại (Phi thể, Vô hữu, Phi thực, Asat) đều chưa có và đều hỗn độn.
    Ban đầu là Cái Tồn Tại tách khỏi Cái Không Tồn Tại. Cái tồn tại là thế giới của Người, Thần thánh..., của Sự sống.
    Cái Không Tồn Tại là thế giới yêu ma, của cái chết, thế giới bên kia.
    (Có phần giống Dương và Âm, thế gian và cõi âm)
    Khi đó giữa Cõi Tồn Tại sinh ra một Đấng Vô thượng Tối cao, một Thượng ĐếDemo (hoặc Ishvara), một đấng (người) không phải nam cũng không phải nữ, vô hình vô ảnh, chỉ là một Thực thể sống sáng loà, là chủ của mọi vật trong Cõi Thực tại.
    Thượng Đế đó không tồn tại lâu mà tách thành Ba vị thần Tối cao (ba lực lượng lớn nhất của Vũ trụ) của người theo đạo Hindu (ba vị này là đàn ông)
    1. Brahma : (Phạm Thiên) Thần Sáng tạo, đây là lực lượng tạo ra mọi sự, mọi vật sinh ra đều có hình ảnh của vị thần này. Màu đặc trưng của Thần là màu Đỏ. Thần là hiện thân của Đấng Sáng thế Ishvara.
    2. Vishnu : (Tỳ Nữu) Thần Bảo vệ, Thần Tồn tại, bảo toàn cho sự sống, sự tồn tại của vạn vật, màu đặc trưng là màu Trắng. Đây là vị thần hiền từ và nhân ái nhất, được ngưỡng mộ nhất.
    3. Shiva: (Phù Hộ) Thần Huỷ diệt, là Thần đem đến sự tận diệt cho mọi sự. Thần đặc trưng bởi màu Đen. Tuy nhiên Thần cũng sinh sôi, thần có vợ là Shakti (có đầu voi và 6 tay). Người theo đạo Hindu thờ kính vị thần này nhất, bởi lại Shiva lại là thần sinh ra các thần, sinh ra các yếu tố vật chất theo lệnh của Brahma, đồng thời kính sợ bởi tính huỷ diệt của Thần, nếu Thần phù hộ thì sẽ không bao giờ bị huỷ hoại, ngược lại nếu thần tức giận thì... đi tong.
    Như vậy từ Thượng Đế - Quy luật tối cao đã hình thành các yếu tố cấu thành về mặt vận động của vật chất.
    Còn Vật chất, khi cái Tồn Tại xuất hiện thì cũng xuất hiện Trời và Đất, là hai thực thể lớn. Trời đất giao hoà sinh ra Indra, làm Thần vương giữa trời và đất.
    Bỏ qua tính mê tín, thì cũng có thể thấy rõ tính nhận thức của người Ấn Độ về sự vận động. Dù sự vận động đó nằm trong tay ba vị thần (con người) nhưng bản thân các thần cũng phải đấu tranh với những thế lực từ Cõi Không Tồn Tại, để giữ cho Vũ trụ được cân bằng.
    Nếu Cái Tồn tại mạnh hơn Cái Không tồn tại, thì thế giới này còn bình yên.
    Khi Cái Không tồn tại mạnh hơn, thế giới sẽ nguy khốn.

    -------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  10. nvl

    nvl ĐTVT Moderator

    Tham gia ngày:
    31/01/2002
    Bài viết:
    4.304
    Đã được thích:
    6
    Trích bài Chitto viết lúc 15:00 ngày 02/06/2002
    Trả lời riêng nvl về bài viết "Thuyết Ngũ hành là sai lầm, chỉ có Dịch Lý mới đúng"
    Không biết bạn đã đọc kỹ bài đó chưa và suy nghĩ thế nào?
    Bài viết đó tác giả đã cho Dịch lý là đúng, và dựa vào đó thì thuyết Ngũ hành là sai vì nhiều lý do.
    Chitto không muốn viết dài ở đây, vì đây là box Thiên Văn. Tuy nhiên trình bày ý kiến một chút
    Thuyết nào cũng chỉ là thuyết, Ngũ hành hay Dịch lý cũng chỉ là một cách nhìn về Thế giới, nên sai hay đúng cũng là tương đối, sai cũng là điều có thể khi nhận thức và tư duy thay đổi.
    Còn các lý thuyết không tương đồng là điều hiển nhiên.
    Theo ý kiến riêng của Chitto, tác giả đã đi sai con đường của Phương Đông khi áp dụng tư duy phương Tây vào Ngũ hành và Dịch lý. Bản thân Phương Đông là sự khái quát và trừu tượng, còn tác giả lại tách riêng các nguyên lý, trở thành tư duy Siêu hình.
    Phải hiểu rằng Kim không nhất thiết là kim loại, Mộc không có nghĩa chỉ là cây cối, Thuỷ không có nghĩa là nước...đơn thuần với nghĩa chúng ta cảm nhận. Màu của hành Thuỷ là đen, nhưng nước trong suốt chứ có đen đâu? Màu của hành Hoả là đỏ, nhưng thực ra nhìn lửa thấy vàng chứ có đỏ đâu? ...Sao Thuỷ không có màu của hành Thuỷ...Vậy nhưng tác giả đã nhất thiết phải cho các hành trong ngũ hành theo đúng từ ngữ mà nó đề cập, nên đã quá tách biệt và cụ thể hoá mà bỏ qua tính khái quát của Ngũ hành.
    Bên cạnh đó tác giả lại phân tích tính không đối xứng của số 5. Tại sao không đối xứng, là vì tác giả so sánh Dịch và Ngũ hành, thì tất nhiên một bên số chẵn một bên lẻ làm sao khớp nhau được. Cố tình áp đặt thì khập khiễng là tất nhiên. Tác giả đã coi Dịch lý là Chân lý tối cao nên cái gì khác Dịch lý đều coi là sai. Nhưng Dịch lý chắc gì đã đúng?
    Nếu lấy Dịch lý làm chuẩn, cơ số chân lý là 2 ( 21, 22, .....2n) thì chắc là phải bác bỏ bao nhiêu khoa học khác, ví dụ thời gian: tuần có cơ số 7, giờ, phút, giây, năm có cơ số 12, hệ đếm có cơ số 10...
    Điều cơ bản là tiếp nhận cách nhìn khoa học và kết hợp nó trong các mối quan hệ tổng hoà.
    Mọi sai đúng đều là tương đối theo tư duy nhất định.

    Được sửa chữa bởi - chitto vào 02/06/2002 15:02
    [/quote]
    Bác chitto nói hay quá, em bây giờ đã hiểu bài đó rồi. Lúc trước em đọc thấy có nhiều chỗ mập mờ khó hiểu nên không thể phân biệt đúng sai. Nhân bác đang nói về học thuyết âm dương ngũ hành em tiện thể hỏi luôn. Cảm ơn bác nhé!

Chia sẻ trang này