1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

vu vơ con cóc !

Chủ đề trong 'Quảng Bình' bởi nhenhucongiothoang, 26/02/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhenhucongiothoang

    nhenhucongiothoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2006
    Bài viết:
    234
    Đã được thích:
    0
    Đa mang
    Điên

    Tưởng trả mình về
    ,,,,,,,thoát khỏi kiếp đa mang
    chút yên ấm vặn tròn theo dây cót
    chếnh choáng, ngất ngư
    ....cầm trên mình nụ cười hạnh phúc
    Chạy như kẻ không hồn!
    Tôi đi tìm gì? giữa cõi đời trong
    Để qùy lại xin từng giây iên ấm
    Chút mong mõi tàn theo lá rụng
    Cuốn tôi đi trong lốc mưa Rào.
    Tôi vẫn là tôi
    ,,,,,,,,,,,,,,mưa của ước ao!
  2. nhenhucongiothoang

    nhenhucongiothoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2006
    Bài viết:
    234
    Đã được thích:
    0
    ..................... không ai muốn hiểu và chia sẽ. thôi! tùy ..........
    ...................thơ vớ vẫn.................................................................
    .................nhưng đừng xóa nó đi.................................
    ..................hãy cho nó có một bến bờ để im lặng....................
    .
  3. gaixuongrong84g

    gaixuongrong84g Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2006
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    @ Thuỳ !
    Em có những ngôn từ
    của đỏ và xanh
    và sắc vàng toả sáng
    Em có những ngôn từ
    của máu
    và những niềm kinh hãi
    Em có những ngôn từ
    chống lại nỗi lặng im
    như con chim cất tiếng
    để hoá thánh ca
    sức lực trong em đày ải
    để vượt qua ngày tháng
    buồn nôn...
    Những ngôn từ bất tận trong em
    những dòng sông sự thật vĩnh hằng
    tôi nhìn vào bóng đêm
    chợt thấy
    em lướt đi
    như côn trùng
    trống rỗng...
  4. nhenhucongiothoang

    nhenhucongiothoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2006
    Bài viết:
    234
    Đã được thích:
    0
    cafe
    1.
    xuống phố tìm hương sữa
    vướng sương khói mịt mùng
    cafe đêm không đá
    đắng ngắt cổ họng luôn!
    2.
    rót vào giọt cafe!
    Đặc quánh
    ..........và đặc quánh
    mắt anh nhìn lạnh lạnh
    rớt từng hơi vỗ về?
    em đi lạc vào mê
    hương từng cơn nghi ngút
    3.
    Tặng Đá Xanh
    Đá muốn đời lạnh thế
    Im lặng trong hơi thiền
    Gió từng cơn lang bạt
    Đâu dám thổi đá nghiêng
    Ngày mai, ngày mai nhé!
    Gió học cùng lặng thin
  5. nhenhucongiothoang

    nhenhucongiothoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2006
    Bài viết:
    234
    Đã được thích:
    0
    Áo nâu!
    Muốn bắt đầu từ đâu?
    Tìm về một bóng áo
    Mưa chiều chưa mặccả
    Bắm vào áo hoài thôi
    Áo nâu! áo nâu ơi
    Phố bây giờ yên ả
    thở một hơi nhàn nhã
    Châu về hợp phố thôi
  6. nhenhucongiothoang

    nhenhucongiothoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2006
    Bài viết:
    234
    Đã được thích:
    0
    Về ĐH
    Đồng Hới không còn xanh?
    Như em mang nắng đến
    Đêm chưa tàn sao lạnh?
    Hoa chưa tàn sao hương?
    Đồng Hới còn ai thương?
    Bằng lăng kia héo úa
    Đừng nhìn tôi chủi rủa
    Tại nắng vô tình thôi!
  7. nhenhucongiothoang

    nhenhucongiothoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2006
    Bài viết:
    234
    Đã được thích:
    0
    Tạm biệt
    1.

    "Tạm biệt nhé, Với em là vĩnh biệt"
    Câu thơ ngân từ thủa ngày xưa
    Về một nơi bước chân ta vừa đến
    Sao tim buồn vớ vẩn
    Tạm biệt chiều quê như bến đến không Anh
    Ta chẳng thể vì chút riêng
    Và ôm mãi một bến bờ không cần ta nữa
    Lời hứa nào không cần bào chửa?
    " thôi thì.....kệ... mần răng?"
    2.
    Quê hương ơi ra đi
    Cũng đừng kèo mặc cả
    Cũng đừng làm ồn ả
    tổn thương đó biết không?
    Ta muốn quên nỗi buồn
    Sao tim hoài đau nhói
    Tạm biệt rồi Đồng Hới
    Hẹn ngày về tóc sương
  8. gaixuongrong84g

    gaixuongrong84g Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2006
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    he he !
    Bị ba mẹ đuổi rồi à ?
  9. tuannhaid

    tuannhaid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2008
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Giới thiệu blog trào phúng của nhà văn Ngyễn Quang Lập. Với những entry gây cười trong làng văng hoá Việt Nam.
    Lind blog Nguyễn Quang Lập:
    http://blog.360.yahoo.com/blog-StKGRvYgbqcV4lMn3gJrxVuq

    Và đây là một entry tiêu biểu của ông:
    say 5
    BẠN SAY BẮC KỲ
    1. TRẦN VŨ MAI SAY
    Trong số các nhà thơ chết vì rượu, Trần Vũ Mai được nhiều người thương nhất. Thơ anh hay đã đành, anh còn nổi tiếng là một biên tập viên đỡ đầu cho nhiều cuốn sách nổi tiếng ra đời.
    Trường ca Ở làng Phước Hậu của anh đến nay lớp trẻ 10 đứa thì 9 đứa không biết, nhưng nó là trường ca bề thế nhất, đúng chất trường ca nhất, trước đó chỉ là những bài thơ dài, nhờ vậy đã mở ra tạm gọi một trào lưu trường ca ra đời sau 1975.
    Nói thật, mình đọc các trường ca nổi tiếng sau này, hầu hết đều ảnh hưởng trường ca Ở làng Phước hậu, ít nhất về cấu trúc.
    Trần Vũ Mai chết khi anh ngất ngưởng về nhà, đi qua đầm sen, tưởng đất bằng, cứ thế bước xuống và chết chìm đến hai ngày sau người ta mới biết.
    Hôm trăm ngày của anh, mình có lên viếng mộ. Một nấm mồ nằm trong ruộng trũng, nước hảy còn lỏng bỏng, thật thương. Anh em mỗi người một chai rượu rưới lên nấm mộ của anh, đứng yên mấy phút rồi về, lòng ai nấy buồn tanh.
    Anh nát rượu sớm quá, chỉ hơn 40 tuổi đã nát. Hôm mình ở quê ra, anh vớ được mình lập tức kéo vào quán. Chén đầu anh còn nói Nguyên Quang Lập giỏi, mày tài đó em. Chén sau đã hỏi mày tên gì nhỉ. Chừng 4 chén anh đã đứng không vững, lè nhè nói mày viết *** gì em, văn hay thơ?
    Người ta say đâu thì say, họp chi bộ cũng phải đàng hoàng tí chút, anh không. Sáng sớm ra cửa nhà nghĩ bụng dứt khoát mình không say để họp chi bộ, nhưng khốn nạn đến cửa Nhà Xuất bản Tác phẩm mới ( nay là nxb Hội nhà văn) còn sớm, thế là ghé vào quán nước chè, mua chén rượu trắng, chỉ một chén thôi là ngà ngà, lại làm thêm chén nữa, chén nữa... đến khi vào họp anh vặt vẹo như thằng chết rồi, cứ tranh phần phát biểu, không cho ai nói.
    Điên tiết người ta đòi khai trừ anh ra khỏi Đảng. Chị Xuân Quỳnh giãy nãy nói này này, quần chúng không phải là cái hố rác để các anh ném mấy thằng đảng viên hư hỏng xuống đâu nhé. Chị Lê Minh Khuê nói đúng đúng, mấy ông đảng viên hư hỏng muốn đi đâu thì đi, không cho xuống quần chúng.
    Trần Vũ Mai nói các bà không cho tôi xuống thì tôi đi đâu? Muốn về súc vật phải có 4 chân, tôi chỉ có 2 chân, khốn nạn!
    1. TRÚC CƯƠNG SAY
    Trúc Cương còn nát rượu sớm hơn Trần Vũ Mai, chén đầu còn nhớ mình làm thơ, chén sau thì chẳng nhớ nữa, nói tao làm *** gì quên rồi, nhưng tao thừa nhận tao tài.
    Còn nhớ đại hội nhà văn lần thứ IV, anh uống đâu về, vào hội trường. Trên diễn đàn anh Mai Quốc Liên đang mắng mỏ mấy ông nhà văn mà ông cho là ********* để bảo vệ Đảng.
    Anh Liên nói rất hăng, nhìn phong thái, lời ăn tiếng nói y hệt ông bộ trưởng, không phải thằng đầu nậu sách.
    Anh Cương nói chúng mày có biết đảng của thằng Mai Quốc Liên là ai không? Là Mai Quốc Luân đó, tao lạ *** gì.
    Rồi anh Cương giật micro nói tôi có ý kiến thằng nào làm tổng thư kí cũng được hết, trừ thằng Mai Quốc Liên, *** mẹ tôi nói xong.
    Uống rượu say, nằm đâu không nằm cứ nhè cầu thang bộ nằm vắt ngang. Chị em lên xuống cầu hét ầm anh vẫn không dậy, nói tụi mày mặc váy bước qua anh đi, để anh nhìn cái, tội.
    Nhà xuất bản văn hoá anh em hiền lành, vừa thương vừa nể anh nhưng đến lúc không chịu được nữa. Họp kiểm điểm anh hoài.
    Họp nhiều đến nỗi vừa bước vào cuộc họp, chưa biết ngô khoai gì anh đã nói tôi có ý kiến các đồng chí đúng, đồng chí nào cũng đúng, chỉ mình tôi sai thôi, say thì sai, đúng quá còn *** gì nữa.
    Mọi người ấn cổ anh ngồi xuống, anh trì lại, vẫn nói: tôi là dân, dân thì phải sai các đồng chí mới có việc làm chứ, dân mà đúng thành ra đảng viên à, vứt!
    ( Còn nữa he he)
  10. tuannhaid

    tuannhaid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2008
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Những người bạn khó quên 4
    4. KÍ ỨC 5 HÀO
    Thủa bé đi học không sợ gì chỉ sợ đến ngày nộp học phí.
    Lương ba hình như 105 đồng, gọi là lương cao, nhưng 7,8 miệng ăn, chưa đến nửa tháng đã hết tiền. Suốt cả thời kì ấu thơ của mình, nhà mình khi nào cũng khốn đốn chuyện nợ nần.
    Có 8 hào học phí, mua được 16 cái kẹo văn, mà lần nào về xin học phí mạ cũng gắt um lên: Đi học sau này có làm vương làm tướng chi không mà tháng nào cũng đòi tiền tao.
    Mình ngồi khóc ri rỉ từ sáng đến chiều, cuối cùng mạ cũng cho. Mừng hết lớn.
    Nhưng tháng sau lại lặp lại y xì tháng trước, khốn khổ vô cùng.
    Có lần cô giáo nói: Nhà thầy Đạng mà không có 8 hào học phí à, vô lý. Nhục quá đã tính tự tử.
    Cho nên khi được giải học sinh giỏi lớp 4 của huyện, hình như giải 2, giải 3 gì đó cả văn lẫn toán, được thưởng 8 đồng, mừng muốn ngất, trông các thầy các cô nói cho nhanh xong buổi lễ mừng công để chạy ù về đưa tiền cho mạ.
    Mạ cười xoa đầu nói giỏi rồi rút ra cho mình 5 hào.
    Sau này đã có lúc làm đến vài trăm triệu nhưng chưa bao giờ có được cảm giác hân hoan như khi cầm 5 hào mạ cho ngày ấy.
    Bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy rưng rưng.
    Mình cầm 5 hào chạy ù xuống nhà con Hà khoe: tao có 5 hào!
    Tưởng nó phục lắm, hoá ra nó vặn lưng quần chìa ra một tờ 5
    hào, cười he he he.
    Mình vừa ngượng vừa tức, cứ xử nó tiêu hết 5 hào đi để mình
    nhiều tiền hơn nó nhưng nó kiên quyết không.
    Hồi này làng Đông Dương chẳng có quán xá gì. Mọi thứ chỉ chờ
    đến sáng có phiên chợ thì mua. Chợ họp nhanh, mặt trời chưa quá con sào đã tan, sợ máy bay bắn. Mình thì học buổi sáng, thành ra suốt tuần chẳng mua được gì.
    Cứ mong đến ngày chủ nhật, nhất định mua 2 cái bánh tráng với 2 lát bánh đúc ăn một bữa cho đã. Còn lẩm nhẩm tính cho đứa nào, không cho đứa nào.
    Con Hà thì nhất định cho nó rồi. Sáng nào đi học nhờ nó mà mình không bị đói.
    Có bất kì cái gì nó cũng để phần cho mình, kể cả mấy lát khoai deo. Em nó đòi nó không cho, kiên quyết để dành cho mình.
    Con Hà dong dỏng cao, trắng trẻo, tóc dài ( giống Thu Hà báo Tuổi trẻ he he). Nhà nó 5 chị em gái, ai cũng xinh.
    Mới 11 tuổi ngực nó đã nhú trái cau. Thỉnh thoảng nó lại vén áo cho mình xem đôi núm vú bé xíu của nó. Mình lấy ngón tay ấn ấn hỏi đau không, nó nói mới mọc hơi đau đau giờ hết rồi.
    Mình nhìn đôi núm vú say sưa, nói hay hè. Nó nói rồi to bằng người lớn tề. Mình nói tởm hè. Nó lườm nói tởm răng mà tởm, phải to bằng người lớn để cho con bú chớ. Minh nhăn răng cười, nói tởm.
    5 hào mình để trong túi, thỉnh thoảng giật mình mò vào túi, vẫn còn, thở phào nhẹ nhõm. Sau sợ mạ hay lấy áo giặt bất thình lình làm nát tiền, mình kẹp vào chính giữa cuốn vở bài tập toán.
    Thế mà mất. Sáng thứ 7 mình soạn vở đi học, mở cuốn bài tập toán ra xem: 5 hào không còn nữa. Đêm qua trước khi ngủ kiểm tra vẫn còn, sáng dậy đã mất.
    Mình ngồi lặng ngắt, mồ hôi trán ướt đầm, nước mắt cứ thế chảy dàn dụa.
    Nghi nhất anh Thắng, anh Tường nhưng không bắt được tay vay được cánh đành chịu.
    Mình đến lớp ngồi im. Con Hà đưa cho củ khoai nướng không ăn, hỏi gì không nói. Mãi sau nó không hỏi nữa thì lại nói: tao mất 5 hào rồi. Nó giật cuốn vở bài tập toán lật lật mấy trang rồi chìa ra tờ 5 hào, nói đây nì!
    Mình nhảy cẩng lên, sung sướng quay cuồng. Mười năm sau mới biết đó là 5 hào của con Hà, nó làm vậy cho mình vui, chứ khi đó thì hoàn toàn không biết.
    Nó nói để tao cất cho, mi cất mấy anh lấy mất. Mình nói mai mi đi chợ mua ăn hết luôn. Nó nói mua chi, mình nói bánh tráng bánh đúc, chỉ hai đứa mình ăn thôi, không cho đứa mô hết. Nó nói ừ không cho đứa mô hết. Mình nói ừ không cho đứa mô ăn hết. Hai đứa vừa tranh nhau nói vừa nuốt nước bọt ừng ực.
    Sáng chủ nhật ngủ dưới hầm, ngủ chán mắt thì thôi, nghe bom nổ ầm ầm cũng không thèm dậy. Đến khi chui ra khỏi hầm thấy mạ đứng nói với mấy người hàng xóm bom thả trúng chợ chết hết rồi.
    Lúc đầu cũng chỉ ngồi nghe thế thôi, sau sực nhớ sáng nay con Hà đi chợ, mình ù té chạy xuống chợ.
    Chợ ở đầu làng, nằm dưới rặng trâm bầu. Mình chạy xuống chẳng còn ai, chỉ có mấy anh dân quân đang dọn dẹp.
    Bốn quả bom thả trúng chợ, nát bét hết, nước mắm, muối, bún, bánh đa, bánh đúc, thịt cá lẫn trong máu, cát và thịt người.
    Mấy anh dân quân đuổi mình đi, nói chạy mau lên không máy bay quành trở lại đó.
    Mình chạy về nhà con Hà.
    Nhà nó chật kín người, cả nhà nó đang khóc rú.
    Mình chen vào.
    Con Hà nằm trên tấm chiếu hoa trải giữa sân, phủ một tấm vải trắng trùm kín đầu. Không thấy gì hết, chỉ thấy bàn tay nhỏ xíu của nó chuồi ra khỏi tấm phủ đang nắm chặt khư 5 hào.
    Mình không khóc, mình nhớ như in khi đó mình không khóc.
    Định làm một phim về chuyện này nhưng sợ mấy cô mấy chú nhà báo lại kêu ông Lập ông Vân đeo lấy chuyện chiến tranh cho đến bao giờ.
    Nguyen Quang Lap

Chia sẻ trang này