1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

... Vu vơ...

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi only83hn, 17/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. _Crying_

    _Crying_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    176
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Đi về phía mưa...
    Chẳng còn gì để tặng cho nhau, ngoài những kỷ niệm cũ mèm nhiều day dứt. Chẳng hiểu tại sao nó lại đến bên anh theo lời hẹn. Ánh mắt một người lơ đãng, ánh mắt một người đau đáu, dịu dàng. Những câu hỏi bâng quơ, khách sáo vang lên bên chiếc bàn nhỏ, ly cafe không đường sóng sánh. Ngoài trời, mưa lất phất rơi...
    Chiều muộn, quán vắng và người thì im lặng, có cơn gió thổi tung làn tóc rối, một sợi tóc nhẹ vương trên bờ môi. Nó mỉm cười lơ đãng...
    "Anh nhớ em lắm. Tha lỗi cho anh. Được không?"
    Im lặng. Không biết là nên buồn hay nên vui? Những cảm giác trống tênh cứ bủa lan mà không cách nào kìm giữ. Tại sao lại đến đây? Tại sao dù còn nhớ rất nhiều mà không cách nào để tha thứ? Không biết nữa...
    Ly cafe thứ 3 cạn trơ. Giữa nó và anh chỉ là những cái nhìn lơ đãng... Mưa nhẹ buông trên tóc nó như những giọt sương, không còn ai giơ tay che cho nó như những ngày xưa... Hai chiếc xe lặng lẽ đi song song nhau trên con phố nhỏ rồi lặng lẽ tách về 2 hướng sau cái gật đầu nhẹ bỗng và ánh mắt thẫn thờ...
    Ừ, người nhé, còn gì tặng nhau đâu ngoài những Kỷ Niệm. Chiếc điện thoại nhỏ rung lên sau tiếng nấc nghẹn. "Chia tay nhau rồi, em sẽ chẳng còn khóc nữa..." Phải không, anh?
    Được _Crying_ sửa chữa / chuyển vào 20:56 ngày 23/02/2007
  2. LHX_NDD

    LHX_NDD Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    2.991
    Đã được thích:
    0
    Sao ko thấy ai lên topic của only làm thơ nữa nhỉ???
    Được LHX_NDD sửa chữa / chuyển vào 00:48 ngày 01/03/2007
  3. wildface

    wildface Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2006
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Thì viết đi còn đợi chờ gì nữa? Lúc trước hùng hổ lắm mà! Bây giờ chỉ đọc và phán thôi à? Vô duyên
  4. tuyetlanh152

    tuyetlanh152 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2006
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi 4 mắt chẳng đọc thơ
    Chẳng ngẩn ngơ và cũng chẳng mơ màng
    post thơ cho người khác
    Hay không lẽ chuyện thi ca đã nhạt
    Nợ nhân tình 4 mắt đã trả xong
    4 Mắt thấy không còn đó mấy người mong
    Những vần thơ hay những trang đời tự bạch
    Vậy mà sao nỡ dang tay phủi sạch
    Những ân tình vương vấn đã bao lâu
    Năm mới rồi cũng chỉ nói đôi câu
    Vừa nhắc nhở và coi như lời chúc
    Hãy cứ vui đi trong lòng bao thế tục
    Để thoả chí mình để mang hạnh phúc đến mọi nơi!

  5. _Crying_

    _Crying_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    176
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    Hạnh phúc lang thang
    ---------
    Chiều, ngồi đọc truyện ngắn của một tác giả nữ đăng trên báo văn nghệ - nghĩ xa xôi, buồn nghẹt thở. Nắng muộn cứ xục xịch chạy lên chạy xuống yếu ớt như bước đi của người vào tuổi xế chiều.
    Nàng bỗng nhớ những cái nắng sóng sánh leo vội qua con dốc lên chùa Huyền Không Thượng ở Huế trong mùa hè cuối của thời sinh viên.
    Nàng thả phịch người xuống giường, chìm đắm vào biển người mênh mông mà nàng đã từng thương, từng nhớ, từng yêu. Chìm đắm và lao theo những bóng người vụt qua, lúc chậm lúc nhanh, mỗi người bước cùng nàng một đoạn ngắn. Chẳng có khuôn mặt nào rõ ràng. Cố tìm trong biển người đó một đôi mắt, một nụ cười hay khả dĩ một bàn tay nào đó mà nàng đã từng dựa dẫm, bấu víu tìm chút hơi ấm. Một thời nàng lang thang tìm hơi người qua những bàn tay. Nhưng rồi tuyệt nhiên không có. Tuyệt nhiên biến mất. Lại nghẹt thở rồi. Cứ hễ một chút khuấy đảo nào của bất kỳ sự vật, hiện tượng nào đánh boong vào tim là nàng lại nghẹt thở. ***g ngực không thu kịp dưỡng khí để đuổi theo những cuộc truy bắt bất tận của ý nghĩ về một thuở, một thời.
    Có tiếng đàn ghita của cậu sinh viên gần nhà. Những tiếng giật thột chưa thành giai điệu của người mới tập đàn. Từng nốt, từng nốt rời rạc nhưng dường như vẫn cố đánh cho ra giai điệu. Tiếng đàn không hay, không dở - chỉ là những âm thanh bình thường nhưng lại lôi tuột nàng vào mê trận của lộn xộn ý nghĩ về những tháng năm hạnh phúc, những ngày giờ tìm kiếm quái vật trên không... Loài quái vật cứ lởn vởn trong vô thức. Ý thức bất lực vì không kiểm duyệt được và cứ thế nàng cứ trôi trong trạng thái tìm kiếm, chờ đợi cái điều hư ảo ấy. Người ta không sợ những điều chưa biết, không biết. Người ta chỉ sợ và khiếp hãi vì những thay đổi bất thường, biến mất khôn lường của những cái đã biết. ?oBi kịch hay hài kịch cũng đều tùy thuộc vào em thôi. Em nhìn tích cực thì nó là hài kịch và ngược lại?. Nàng không còn nhớ người đàn ông nào đã từng nói với mình như thế. Nhưng kể cả lúc ấy và bây giờ nàng vẫn đinh ninh một điều rằng hài kịch không nghĩa là cười và bi kịch không hẳn là khóc.
    Anh yêu nàng. Một tình yêu bất tử. Không vì bất kỳ điều gì và sẵn sàng bất chấp mọi thứ để được sống bên nàng. Còn nàng chỉ đơn giản là sự xúc động bất tử trước tình yêu của anh. Những trở lực từ phía gia đình đã đẩy anh vào vòng xoáy của những cuộc chinh phục bất tận công danh, sự nghiệp. Và nàng lặng lẽ nhìn theo không xúc động, không buồn vui, không tiếc nhớ. Một trạng thái mà theo nàng đáng phỉ báng nhất của loài người. Đã 3.650 ngày không gặp mặt, không bất cứ một tin tức gì khả dĩ nhận được ngoài sự tồn tại của mỗi người.
    Nàng khóa cửa, một động tác mà nàng luôn cho là thừa thãi nhất mỗi lần ra khỏi phòng trọ. Phòng trọ như hũ nút, cửa ván ép, chỉ cần giật tay mạnh một cái là bay vèo. Đồ đạc trong phòng, quý nhất là chiếc máy vi tính đã sử dụng cách đây mười năm; cũ kỹ, hư lên hư xuống. Lúc nó bẳn tính, chẳng thể dùng được. Đời vốn vậy, khóa cứ phải khóa. Lắm lúc chẳng có một thứ gì đáng quý người ta vẫn khóa - một kiểu an tâm học được nhiều người công nhận nhưng lại chưa có bất cứ một học thuyết nào.
    Thụy đến đúng giờ như mọi khi. Phanh kít chiếc xe mới toanh giữa sân, hất đầu mũ về phía nàng, huýt sáo ngụ ý giục. Nàng thở dài: chúa tể thời gian mà việc gì cũng cuống lên như người ta chỉ còn một canh giờ nữa là chui xuống lỗ, vĩnh biệt cõi ta bà này. Nàng bước thong thả như đã quen. Thụy gào lên: định biến thế giới này thành rùa đấy hử?
    Thụy - đứa con gái ngỗ nghịch và bất cần đời. Hai mươi tám tuổi cũng gọi là trải và nếm được tí chút vị ngọt đắng mà cuộc sống ưu ái ban cho. Nhà Thụy giàu thuộc hàng ?ođại gia? ở thị xã tỉnh lỵ này. Mẹ mất sớm nên bố Thụy sẵn sàng cung ứng bất cứ yêu cầu nào của cô con gái rượu. Ông bù đắp cho cô tất cả những gì một người đàn ông độc thân có thể. Nói là ngỗ nghịch nhưng Thụy thụ hưởng tính cương trực của cha và nàng luôn bảo đó là điều may mắn của Thụy.
    Nàng quen Thụy trong lần đi làm công tác từ thiện ở một xã vùng cao huyện Phước Sơn. Hai đứa không quen tự dưng mê tít nhau rồi thân nhau chỉ vì một điểm chung: thích đứng hàng giờ trên đỉnh đèo Lò Xo để ngắm tất thảy mọi sinh linh đang vần vũ nhau dưới kia. Từ thị trấn Khâm Đức chạy hơn 60 cây số đường quanh co, vắng vẻ lên đến đỉnh đèo chỉ làm mỗi một việc: chiêm ngưỡng tặng vật mà hoang vu tạo hóa đã ban cho. Đẹp thần kỳ như bức tranh phong tình mà những cuộc tình của Zeus đã trải qua. Chiều một mình đứng giữa núi rừng, trong cái không khí ẩm ướt, mù sương trên đỉnh đèo; nghe hoang vu của đất trời, hoang liêu của chính mình, chẳng còn thú vị nào bằng. Lúc đó bao giờ nàng cũng ước: giá được như ngày xưa - hóa đá thành tượng, ngàn đời ở đây, mặc rêu phong thời gian phủ kín. Và chìm vào quên lãng.
    Thụy yêu người đàn ông bằng tuổi bố mình, đã thê tử đề huề. Một tình yêu thánh thiện còn sót lại ở thế kỷ 21 này. Thụy yêu, cho và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ở người đàn ông ấy.Thụy không chấp nhận kiểu gắn bó như nàng: xúc động bất tử vì cần người chăm sóc cho mình, cần người luôn luôn tôn thờ và đặt mình ở vị trí quan trọng nhất, tuyệt đối nhất. Thụy bảo: mày chẳng việc gì phải như thế. Sẽ khổ thôi. Không yêu chẳng sống với nhau được. Nàng không dám đôi co lại, giữa nàng và Thụy ai khổ hơn ai đây?
    Chiều chủ nhật. Hai đứa lòng vòng hết mọi đường phố của thị xã, tìm nhặt xác ve trên thân cây hoàng lan. Thụy khe khẽ: chẳng biết khi nào mình thôi lang thang?
    (st)​
  6. only83hn

    only83hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2006
    Bài viết:
    322
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Rỗng...!
    Em loanh quanh gì trong những nhớ thương
    Kiếm tìm xa xôi
    Kiếm tìm lãng quên
    ...
    Và níu về trái tim những mơ hồ, ảo ảnh?
    Tìm lại chính em
    Tìm lại tình yêu
    Tìm điều gì? Chẳng rõ...
    Nơi chân trời giọt mưa đêm oà vỡ
    Em - Ô cửa kính - không màu...!
    Em kiếm tìm gì?
    Loanh quanh đời mình
    Biết rồi sẽ về đâu..?
    Bước chân hoang. Hỏi nơi đâu có điều gì ngăn lại?
    Phía cuối đường, nắng chiều loang, hoang hoải
    Giọt mắt vỡ oà - nơi ấy - nhạt màu đêm...
    Em đang kiếm tìm gì?
    Chỉ thấy quanh mình quạnh quẽ những lặng im
    Lạc lối
    Xa xăm
    Hạnh phúc mong manh
    Trái tim hay Tình yêu chỉ là những điều hư ảo?
    Cuộn trói đời mình trong ngọt ngào giả tạo
    Có rồi Không
    Không rồi là Có
    "Khi cố quên là biết mình đang nhớ"
    Ô kìa
    Có tiếng bước chân ngập ngừng ô cửa
    Ngỡ là...
    Hn, 13/03/2007​
    Được only83hn sửa chữa / chuyển vào 12:00 ngày 13/03/2007
  7. _Crying_

    _Crying_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    176
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Cuối con đường...
    Có bao giờ ở giữa những cơn mưa
    Anh nghe thấy tiếng tim em oà vỡ
    Có bao giờ ở giữa mùa phượng nhớ
    Lời từ tạ bất ngờ chẳng nói được từ tim
    Em đã dặn nhiều rồi, rằng: cứ hãy lặng im
    Và chuyện ngày xưa, rồi coi như sương khói
    Nỗi nhớ, Tình yêu làm trái tim buốt nhói
    Càng cố, càng quên, càng thấy nhớ riêng mình
    Đã bao nhiêu lần nén cảm xúc, lặng thinh
    Anh còn tin vào Cổ tích không?
    Hay tin vào Cầu vồng hiện lên trong khoảnh khắc?
    Tình yêu cứ như trò chơi với những viên xúc xắc
    Ngỡ đã có rất nhiều nhưng hoá chẳng bao nhiêu
    Em chẳng muốn đâu, nói lại mãi bao điều
    Phượng đã cháy cạn mình từ hồng hoang thuở ấy
    Em cũng thế, cháy cạn mình những niềm yêu rưng rẩy
    Những nồng nàn từng thắp sáng trái tim
    Nói gì đây, khi giữa chúng mình chỉ là những lặng im?
    Cả anh, cả em và cơn mưa đầu hạ...
    Đành thôi anh, thả tình theo sắc Lá
    Dẫu có một Thiên thần luôn dõi bước chân quen
    ...
    Cuối con đường chiều, còn Kỷ Niệm và... Em....!
    Hn, 14/03/2006

    Được _Crying_ sửa chữa / chuyển vào 12:06 ngày 16/03/2007
  8. LHX_NDD

    LHX_NDD Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    2.991
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ hiện giờ, onlyhn vẫn còn thương và rất yêu người ấy nhỉ? Đọc thơ của onlyhn mà cứ rưng rưng niềm cảm xúc cứ chực trào ra thành nước mắt...
  9. LHX_NDD

    LHX_NDD Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    2.991
    Đã được thích:
    0
    Anh Ấn vào đây cái gì vậy? Sao anh lại nói thế?
  10. luonnoiloiyeu

    luonnoiloiyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    1.138
    Đã được thích:
    0
    Anh nói chú chưa hiểu ra vấn đề à?
    Chim cút về bổ sung DHA đi!

Chia sẻ trang này