Vu vơ ........... Mùa của gió héo hắt mùa đông Lá cỏ dại buồn đến độ không thèm mọc nữa Mùa của gió của mưa và rét dữ Mùa của yêu đương , mùa xây tổ uyên ương Ta là lữ khách lê mình qua vùng gió Mặc tháng năm vẫn trôi ở trên đầu Ta bỏ mặc trái tim ta hoang vắng Ta là người của dĩ vãng đâu đâu Không nhớ nữa, và không yêu em nữa Em đi đi đừng có ngại ngần chi Lời an ủi ta không làm điểm tựa Ta đã vô tình hay em đã phụ ta Mùa của gió và mùa của mưa đêm Buổi sáng dậy thấy đời nhơ nhớp quá Dẫm lên cỏ để giết đi hết cỏ Ai dẫm lên mảnh hồn héo đời ta. Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu Cổ lai chinh chiến kỷ nhân sầu