1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ (...Ông lang vườn... Phần 18 ... Đoạn kết ... Phần 19) (trang 4 -5 )

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi Night_Stars, 26/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. 24h

    24h Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    3.432
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi, mình mới đọc được một bài viết làm tâm trạng mình thay đổi liên tục... như một lời tự thuật, hấp dẫn, dễ thương, dzí dỏm... cảm động...tràn đầy lý lẽ của cuộc sống.
    Đọc xong mà cảm xúc lắng đọng mãi ko tan biến. Tuổi thơ như quay về, và tự hỏi, tên mình mang ý nghĩa gì? A`, nhớ ra rồi, có lần bà ngoại có kể về ý nghĩa tên của mình, tại sao mình lại có cái tên như vậy.... Và đó cũng chính là... điều "bí mật"
    "Im lặng quá tiếng ai đang gọi....
    Không-chỉ tiếng lòng tôi gọi-thế thôi!"
    Được 24h sửa chữa / chuyển vào 13:10 ngày 08/08/2003
  2. Night_Stars

    Night_Stars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    8. Một ngày kinh hoàng
    Từ ngày lấy cô Hồng làm vợ, chú Hùng ít sang nhà tôi. Bố tôi nói chú rất bận. Với lại khi lấy vợ, chú phải chăm sóc vợ, vợ là người chú yêu mà!
    Thỉnh thoảng chú mới ghé đầu vào cái mền của tôi, nói:
    - Ôi! Lâu quá tôi mới gặp người láng giềng.
    Tôi cũng đã quen những buổi sáng không có chú; những lần chú sang, tôi cứ thấy là lạ, hình như không phải. Tôi nằm im lắng nghe bước chân nhè nhẹ đang đi đến giường.
    Tôi chồm dậy, hỏi:
    - Chú Hùng phải không?
    Chú ngúc ngoắc cái đầu. Tôi thương chú vô cùng. Mẹ nói, những người có "gia đình" vất vả lắm. Tôi thấy chú vẫn như ngày nào, vui nhộn và dễ gần. Chú chỉ hơi đen. Cô Hồng cũng đã chuyển chỗ về làm ngay trong xã. Buổi sáng, cô vấn tóc củ tỏi như những người già, trong khi khuôn mặt lại trẻ măng, nhìn cứ ngờ ngợ, buồn cười! Suốt cả ngày, chú Hùng đánh vật với đám đất phía sau.
    Tôi ghé sang, múc cho chú ca nước.
    Chú nói:
    - Cháu xem chú cứ như khách.
    Tôi lật những tổ dế, thấy con nào con nấy tròn đen. Tôi đem chúng về thả trong vườn. Ðêm tiếng gáy nghe lanh lảnh và hơi buồn. Buổi sáng tôi chăn bò giùm chú.
    Chú đã sắm chiếc xe, chừng nào dỡ xong đám đất, chú sẽ đánh vào rừng. Trong rừng thú vị lắm, chú hứa sẽ cho tôi đi theo. Nhưng trước đó tôi phải tập nấu cơm và làm những việc lặt vặt.
    Từ nhà tôi đến rừng chỉ độ hai tiếng đồng hồ đi xe bò, đi bộ chỉ một tiếng. Chú nói khi ở rừng, người ta luôn hú gọi nhau như con vượn, con khỉ. Thằng Tí cũng nằng nặc đòi đi theo và chú đồng ý.
    Chú nói:
    - Miễn sao chúng mày không quậy phá thì được.
    Chúng tôi đi rừng được vài ba chuyến thì cả lớp ai cũng biết. Chúng ngưỡng mộ lắm, đòi tôi và thằng Tí dẫn vào rừng. Tôi không chịu và chúng bắt đầu nói kháy. Chúng nói bọn tôi nhát, bọn tôi giống lũ con gái hay khóc nhè. Ði vào rừng không có người lớn thì đã sao, còn thú vị nữa là! Trong rừng hoa lan rất đẹp.
    Thế là chạm tự ái, tôi bằng lòng. Chúng tôi hẹn nhau vào ngày lao động cuối tuần và chỉ đi trong vòng một buổi sáng. Làm gì thì làm, hết buổi sáng phải về ngay. Ðêm hôm đó, tôi lùi ba củ khoai vào đống tro, lại lén bọc theo con dao của mẹ. Khoai là để đề phòng bất trắc, còn con dao là để chiến đấu với những "thế lực huyền bí".
    Ðúng giờ gặp nhau tại điểm hẹn. Bọn con gái mang theo đồ ăn, dọc đường cứ nhai lách chách. Chúng kể đủ thứ chuyện chẳng biết nghe từ đâu. Nào là ma lai, nào là ma sói. Ớn lắm! Rồi chúng lại cho rằng, con nít ở rừng sẽ hót như chim.
    Khoảng tám giờ thì đến rừng, cả bọn nhảy nhót hỗn loạn như được cho ăn. Mạnh đứa nào đứa đó đi một nẻo. Có đứa còn bạo gan đuổi theo những con kì nhông. Tôi đi kè kè thằng Tí vì sợ lạc. Mà quả thật cái điều tôi lo lắng đã xảy ra.
    - Con Lan đâu rồi? Thằng Tí hét lớn.
    Bọn con gái khóc òa. Chúng quáng quàng tụm lại như những con sâu. Tôi bắt đầu thấy sợ.
    Một đứa nói:
    - Mình phải về báo cho người lớn hay.
    - Không được - thằng Tí quát lên - mẹ tao sẽ đánh chết.
    - Thế mình phải ở đây à?
    - Ừ, đi tìm nó đi.
    Chúng tôi hú gọi nhưng chẳng nghe tiếng trả lời.
    - Coi chừng nó chết rồi đó!
    Con Hương khóc òa khiến đám con gái lại khóc theo.
    - Tụi mày mà khóc nữa, tao sẽ bỏ trong rừng luôn. Thằng Tí quát.
    Lần theo con suối, chúng tôi nắm tay nhau đi. Ði mãi vẫn không thấy con Lan. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
    Thằng Hùng mặt tái xanh nói:
    - Hình như mình đi xa lắm rồi.
    Chúng tôi hoảng hồn quay trở lại nhưng con đường cũ đã biến mất. Những lùm cây càng lúc càng hẹp dần. Chúng ép sát vào nhau cho đến hồi không còn lối đi. Bây giờ thì tất cả con gái con trai đều khóc òa.
    - Làm sao bây giờ đây?
    Chúng tôi hú gọi đến khản cổ vẫn không nghe tiếng trả lời. Rừng cứ âm âm vọng lại những âm thanh ma quái.
    Vừa đói khát, vừa mệt mỏi, cả bọn nằm dài lên đống lá mục. Nằm được một lúc, không ai bảo ai cùng đứng dậy.
    - Ði thôi, nếu không trời sẽ tối.
    Từ phía mặt trời, những đám mây đen bắt đầu kéo đến. Chúng phủ dần cho đến hồi đen kịt.
    - Chết rồi! Mưa tụi bây ơi!
    Nhớ đến bài học của chú Hùng, thằng Tí hướng dẫn cả bọn bẻ nhánh cây kết lại làm mái che.
    Khi lo cho cơn mưa sắp đến, chúng tôi không hề biết rằng con Dung không còn ngồi dậy được nữa. Khi đứng lên, nó bỗng hoa mắt rồi ngã vật ra đất. Tóc nó ướt đẫm mồ hôi. Bình thường nó là đứa ốm yếu nhất lớp. Bây giờ lại đi đường xa trong lúc bụng đói, thế là nó xỉu. Chui vào mái che, chúng tôi phát hiện ra con Dung.
    - Eo ôi! Con Dung kìa?
    - Hình như nó chết rồi!
    Cả bọn không ai dám nhúc nhích. Bỗng tôi nhìn thấy một ngón tay của con Dung động đậy.
    - Ngón tay nó kìa. Thấy chưa, nó đang nhúc nhích.
    - Ðứa nào gan, ẵm nó dậy đi, nếu không nó chết đó.
    Tôi co rúm người lại. Chân tê cứng. Nhắm chặt mắt, rồi cảm thấy có gì không ổn lại từ từ hé mắt ra nhìn.
    Con Dung vẫn nằm đó. Nhưng thằng Toàn đã đứng dậy. Nó là thằng cả lớp vẫn cho là mít ướt, đụng một chút là vãi đái trong quần. Lúc sáng cả bọn định cho nó ở nhà. "Mày thì đi đâu. Ði chỉ rách việc". Nhưng không ngờ giây phút này nó lại là đứa anh hùng nhất.
    - Dung ơi! - Thằng Toàn từ từ đến gần, thều thào gọi. Dậy đi Dung, mày đừng làm tao sợ.
    Nó lấy một ngón tay khẽ chạm vào vai con Dung, rồi thụt lại. Nó khóc òa.
    - Dung ơi! Mày đừng chết. Tao sợ lắm mà!
    Rồi như ma quỉ khiến, nó nắm lấy tay con Dung, lúc đầu còn lay nhẹ, sau mạnh dần. Con Dung hơi he hé con mắt ra. Xốc con Dung dậy, người nó cứ rũ xuống.
    - Ðứa nào ra phụ tao với. Thằng Toàn lăm lăm nhìn chúng tôi.
    Cả bọn im phăng phắc.
    Nó hét lớn:
    - Ðồ hèn, đồ hèn.
    - Nó còn... còn... sống hả?
    - Ừ, nhanh lên.
    - Thật không đó? Ðừng có lừa bọn tao à nghen!
    Lúc này chúng tôi mới từ từ đến gần. Thằng Toàn nói như ra lệnh:
    - Ði kiếm nước nhanh lên.
    Thằng Tí bừng tỉnh, nó chạy vụt ra khe suối gần đó, cởi phăng chiếc áo nhúng xuống nước rồi chạy vào. Chúng tôi xoa nước lên khắp người con Dung. Một hồi sau nó từ từ tỉnh lại.
    Cả bọn cười ồ:
    - Nó dậy rồi kìa!
    Con Dung òa khóc. Nó ôm chặt thằng Toàn khi chúng tôi dìu nó vào mái che.
    Mưa. Mưa khủng khiếp, không biết cơ man nào là nước. Nước xối xả. Nước chảy tràn. Nước lùa vào chân lạnh ngắt. Chúng tôi ôm lấy nhau. Chúng tôi ôm nhau chặt lắm. Hơi ấm từ đứa này cứ phả sang đứa kia và cùng khóc.
    Tôi khóc đầu tiên và sau đó là những đứa khác. Tôi tưởng tượng con Lan đang lạc đâu đó một mình trong rừng. Nó sẽ ôm ai đây? Nó sẽ lạnh lắm. Nó có biết bẻ lá cây làm mái che không? Hay nó xỉu như con Dung, hay nó đã tìm được đường ra bìa rừng?
    Nước mắt tôi chảy dài lên lưng những đứa khác. Tôi nhớ mẹ và bố. Giờ này bố mẹ chắc đang lo sợ lắm. Ðang đi tìm tôi. Mẹ sẽ khóc thật nhiều. Mẹ bao giờ cũng vậy. Cái gì chạm phải tôi là mẹ khóc. Tôi nhớ đến cô giáo Hà. Chẳng biết bao giờ tôi mới được gặp lại cô. Tôi có tìm được đường về nhà không?
    Những giọt nước bắt đầu thấm vào người tôi lạnh ngắt. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ cho những gì hồi sáng mình làm. Thằng Toàn có ghét, có xem thường tôi không? Những ngón chân tôi bắt đầu tê dại. Nó chuyển dần dần lên đến bắp đùi, người tôi run bần bật.
    - Chết tao rồi tụi bây ơi!
    Những đứa khác cũng đồng loạt kêu lên.
    - Tao cũng vậy!
    Thằng Toàn nói:
    - Mình ngồi đây sẽ chết vì lạnh, cần phải làm cho nóng người lên.
    - Tao không biết làm nóng!
    - Mình cứ chạy như tập thể dục ấy.
    - Nhưng tao chạy không được! - Con Dung mếu máo.
    - Ðược rồi, để tao cõng.
    - Mày cõng tao hả Toàn! Tao mang ơn mày lắm đó!
    Mặc cho mưa gió, chúng tôi lầm lũi chạy. Thằng Toàn chạy trước mở đường, cả bọn chạy theo sau. Thế rồi chẳng ai bảo ai, cả đám thay phiên nhau cõng con Dung, đứa này mệt thì đứa kia thế.
    Trên đầu, bóng tối bắt đầu đổ ập xuống. Một nỗi buồn khôn tả tràn ngập khu rừng. Nhìn những hàng cây, tôi bỗng nhớ khu vườn. Tôi sợ không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Chân tôi mỏi khuỵu xuống, người như muốn ngất đi. Tôi thấy khu rừng cứ chao qua chao lại. Những người bạn của tôi cũng chao qua chao lại. Có lúc chúng nhòe đi như làm bằng nước mưa. Rồi tôi thấy một cái bóng đổ xuống trước mặt quen lắm. Mắt tôi mờ hẳn. Tôi đứng khựng lại. Tôi vuốt nước trên mặt nhiều lần. Cuối cùng tôi nhận ra thằng Toàn. Nó đang quằn quại dưới một vũng nước.
    - Chết cái chân tao rồi. Nó nói.
    - Mày sao vậy?
    Nó thều thào:
    - Chạy nhanh đi!
    - Nhưng làm sao mới được chứ? Tôi liên tiếp vuốt nước trên mặt.
    - Hình như tao bị trật chân. Mày chạy về kêu mẹ tao nhanh lên.
    Tôi chồm người tới kéo nó khỏi vũng nước, nhưng rồi cả hai nhào xuống. Tôi gồng mình đứng dậy lần nữa. Thằng Toàn khóc rống. Chúng tôi choàng lấy vai nhau rồi lần từng bước. Cứ bước tới như người đang ngủ.
    Rồi bỗng dưng tôi nghe một âm thanh vang lên, không biết đó là cái gì nhưng quen thuộc lắm. Bố, có phải bố không? Tôi hét to: Bố ơi! Nhưng không có tiếng trả lời. Nhìn quanh cũng chẳng có ai. Thằng Toàn đổ sụp xuống.
    - Tao sẽ chết, Dũng ơi!
    - Ðừng! Mày chết tao sợ lắm. Mày thành con ma đó.
    - Tao sắp thành con ma thiệt rồi!
    Tôi lay người nó:
    - Mày thành con ma là tao bỏ chạy đó.
    - Mày đừng bỏ tao nha!
    - Ừ, tao không bỏ mày đâu. Hồi sáng mày có ghét tao không?
    - Không!
    - Mày nói láo.
    - Thiệt mà.
    - Nếu mày không ghét tao, tao sẽ dạy mày trò đoán bước chân.
    - Ừ.
    - Tao lạnh quá!
    - Ừ, tao cũng vậy.
    Thế là tôi và thằng Toàn ôm lấy nhau, rồi cả hai cứ ngồi khóc. Khóc lâu lắm. Khóc đến hồi mưa tạnh. Người tôi bỗng chuyển sang nóng hổi. Nóng khủng khiếp. Môi lại lập cập đánh vào nhau. Bỗng trong mơ màng tôi nhận ra một mùi thơm quen thuộc, chúng cứ thoang thoảng trên mũi tôi. Ðó là một làn hương trong nỗi nhớ từ khu vườn, có bố có mẹ và làng mạc, có những gì thân quen của tôi.
    Tôi la lên:
    - Hoa lài!
    - Cái gì?
    - Hoa lài. Mày có ngửi thấy không? Mùi hoa lài hướng này.
    - Ừ, ừ! Ðúng rồi. Hồi sáng chúng mình đã gặp chúng ngoài bìa rừng.
    Theo hướng hoa lài, chúng tôi trì kéo nhau đi. Mùi hoa càng lúc càng gần lại. Cây rừng giãn ra từ từ và chúng tôi đã nhìn thấy đốm sáng từ những ngôi nhà.
    Chưa bao giờ tôi thấy những ngôi nhà sao mà quen thuộc đến vậy. Tôi có thể yêu bất cứ con người nào từ ngôi nhà bước ra. Cũng không cần biết người đó có quen không, tôi sẽ ôm lấy họ nếu như có thể chạm đến.
    Tôi cũng chưa bao giờ thấy mùi hoa lài thân thương đến vậy. Tôi biết mình sẽ không bao giờ ghét nó được nữa. Thằng Toàn cũng như những bông hoa lài, tôi sẽ không bao giờ ghét nó được nữa.
    Chúng tôi miên man nhìn những đốm sáng từ những ngôi nhà như nhìn những vì sao. Chúng là những vì sao đẹp nhất trong đêm hôm ấy. Những vì sao lung linh càng lúc càng nhiều rồi họp lại thành một chuỗi sáng đi về phía chúng tôi. Thế có nghĩa là đã có người đến cứu. Công này thuộc về bọn thằng Tí. Chúng đã đến được những ngôi nhà để báo tin, và họ đã tức tốc đi tìm.
    Ðêm đó, con Lan cũng được tìm thấy trong một đống lá vụn. Nó đã khóc khan cả cổ và chúng tôi cũng thế. Ðây là một kỉ niệm nhớ đời của tôi. Và tôi cũng biết trong tận đáy lòng, từ nay chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau được nữa.
    Bố tôi nói:
    - Chỉ có hoạn nạn con người mới có thể học được một bài học về sự yêu thương.
    Tôi hy vọng là như vậy.
    Để có một cuộc sống với những hạnh phúc giản dị thật khó nếu mỗi con người không ?omỗi ngày ném những que diêm vào ngọn lửa hạnh phúc để nó luôn cháy mãi?.
  3. Night_Stars

    Night_Stars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    9. Kẻ lạ
    Khi ngồi học, tôi hay nhìn thấy một thằng nhỏ bằng cỡ tôi thụt thò ngoài cửa sổ. Mặt nó nhỏ choắt, đen đúa trông quái gở lắm. Nó không phải là người ở làng. Khi chúng tôi gần đến giờ ra chơi, nó bỏ đi. Chẳng biết đi đâu. Bẵng đi một vài hôm lại thấy nó xuất hiện. Vẫn với cái áo đó, khuôn mặt đó.
    Tôi vo một viên giấy nhỏ chọi nó rồi vờ như không biết gì. Nó nhìn tới nhìn lui rồi vụt bỏ chạy. Nó chạy nhanh lắm, thoắt một cái là biến mất. Hai hôm sau lại thấy lò dò bên cửa sổ, nhưng lần này nó có vẻ thận trọng hơn.
    Một hôm đi xuống chợ nhỏ mua đồ cho mẹ, tôi bỗng gặp nó. Nó không hề nhận ra tôi. Nó dắt một ông lão mù đi xin ăn. Ông lão có vẻ yếu lắm. Nó cầm một đầu gậy đi trước, ông lão cầm một đầu gậy đi sau, mang thêm một túi vải nhỏ. Tôi đứng nép bên đây quán hàng. Khi đi qua, nó nhìn tôi. Ðôi mắt nhỏ xíu, láu lỉnh. Tôi vội vã ngoặt sang hướng khác. Tôi sợ nó nhớ cú chọi giấy vụn, nhưng có lẽ nó không nhớ, cũng có thể nó không biết.
    Suốt buổi sáng, tôi cứ đi theo nó. Nó đứng lại, tôi đứng lại. Nó đi, tôi đi.
    Hôm sau, bên cửa sổ lớp, nó lại xuất hiện. Mặt vênh lên. Tôi không dám nhìn vào mặt nó.
    Tôi nói với thằng Toàn:
    - Thằng đó con ông ăn xin.
    - Thiệt không? - Toàn trợn mắt.
    - Thiệt. Tao mới thấy hôm qua. Ngoài chợ.
    - Bố nó có cùi không?
    - Không. Bố nó mù. Ông ta cầm cây gậy quơ quơ như vầy nè.
    Toàn nói
    - Chiều nay ra chợ với tao nhé!
    Ðúng bốn giờ ra chỗ hẹn, tôi giật mình khi thấy cả lớp chứ không phải một mình thằng Toàn. Bọn chúng nhốn nháo. Con Phượng còn cầm theo hai củ khoai lang.
    Nó nói:
    - Tao cho thằng đó.
    Chúng tôi kéo nhau ra chợ. Tìm mãi vẫn không thấy. Cuối cùng phát hiện hai bố con ông xin ăn nằm dưới cái sạp cũ. Ông lão cởi trần, nằm co. Da lưng chảy xuống như một cái bao tải. Thằng kia ngồi quạt. Cái quạt là tấm giấy bìa của một thùng hàng. Nó quạt quạt vài cái rồi đặt xuống. Nó lục túi lấy ra một cái hộp diêm nhỏ. Chẳng biết nó đựng gì bên trong, nhưng lâu lâu cứ hé ra nhìn rồi đóng lại, áp lên lỗ tai. Ðược một lúc, nó cười hắc hắc.
    Ông lão mù hỏi:
    - Ðậu! Cái gì mà vui vậy con? Nói ông nghe với.
    Nó nghiêng đầu ghé vào tai ông lão nói nhỏ. Rồi cả hai cùng cười. Tiếng cười của ông lão nghe kỳ kỳ, ghê ghê, lớp da trên lưng run run.
    - Ðậu ơi, ông biết nó buồn lắm mà. Con phải kiếm cho nó một người bạn...
    - Nhưng nó không chịu có bạn, nó cứ cắn nhau. Ông không biết đó thôi.
    Rồi cả hai cùng cười một lần nữa. Thằng đó nhẹ nhàng đặt hộp diêm vào túi. Sau đó lấy kim băng gài lại. Nó cầm cái quạt lên, quạt nhè nhẹ.
    Nó nói:
    - Lưng ông chảy mồ hôi khiếp quá. Ướt cả đùi con.
    Ông lão gục gặc:
    - Ừ. Người già mồ hôi nhiều lắm nhưng ông chẳng thấy nóng. Chảy mồ hôi sẽ khỏe.
    Nó cười hí hí, người run lên, đầu lúc lắc:
    - Con đi chơi nhé.
    - Ừ. - Ông lão gật gật. Ðừng đánh lộn với người ta, nghe chưa?
    - Con biết rồi mà. Con đi một chút sẽ về ngay. Con đi tìm cỏ non.
    Nhanh như chớp nó leo ra, định chạy vụt thì sững lại khi nhìn thấy chúng tôi. Ðôi mắt nó bén ngót.
    Con Phượng đưa hai củ khoai lang ra, nói:
    - Nè nè, cho mày nè.
    Nó vẫn không hết phòng thủ:
    - Tao không thèm của tụi mày!
    Nói rồi nó vụt bỏ chạy sang hướng khác. Chúng tôi dí theo.
    Một đứa nào đó hét lớn:
    - Bắt nó lại, bắt nó lại!
    Cả bọn hăng lên, đuổi theo:
    - Bắt nó lại, bắt nó lại!
    Thằng Hùng khỏe nhất chạy chặn đầu. Thằng Ðậu quẹo sang hướng khác nhưng đã bị chúng tôi bao vây.
    Nó hét lên:
    - Tụi mày làm gì vậy?
    - Tụi tao có làm gì đâu!
    - Sao tụi mày chặn đường tao?
    - Tụi tao đâu có chặn đường!
    - Sao tao đi đâu, tụi mày cứ đi theo?
    - Tụi tao đâu có đi theo mày!
    Cả bọn tản ra, chừa lối cho nó. Nó nhìn chúng tôi rồi từ từ bước đi. Chúng tôi lại đi theo.
    - Mày giấu cái gì trong túi vậy? Trong hộp diêm á?
    - Kệ tao, tao giấu gì kệ tao!
    - Mày mà không nói, tụi tao sẽ giật!
    - Bộ tụi mày là ăn cướp hả?
    - Ừ, tụi tao là ăn cướp. Vào cướp của nó đi tụi bây ơi!
    Thế là cả bọn lao vào. Thằng Ðậu vội vã ôm chặt cái túi. Giằng co một hồi, cuối cùng cái túi cũng bung ra. Thằng Tí cầm hộp diêm vọt thẳng.
    - Lêu lêu, lấy được của mày rồi. Ðuổi theo nữa không? Ðây nè, đây nè!
    Con Hồng chạy tới:
    - Cái gì trong đó vậy?
    Chúng tôi vội vã mở ra. Bên trong là một con dế đã chết. Không phải chúng tôi làm chết mà nó là một con dế khô, chết từ lâu lắm rồi. Ðôi cánh nó cứng đờ. Hai cái râu đã rụng. Cái chân sau cũng đã rụng, xen lẫn trong những chiếc chân còn lại là mấy cọng cỏ tươi được xé nhỏ, mịn như cọng len.
    Thằng Tí vội vã đóng hộp diêm lại, để nhẹ xuống đất.
    - Tao trả cho mày đó. Tao không hề làm hư con dế của mày.
    Vừa nói nó vừa lùi dần. Bất ngờ vụt bỏ chạy. Cả bọn chạy theo, chỉ còn lại mình con Phượng. Nó òa khóc.
    Thằng Ðậu nói:
    - Tao không đánh mày đâu, đừng sợ.
    Con Phượng vẫn khóc to. Nó để hai củ khoai xuống cạnh hộp diêm rồi từ từ bỏ đi. Một tay kéo vạt áo lên lau mắt. Thằng đó vẫn đứng yên nhìn theo. Mắt căm hờn. Cuối cùng nó cúi xuống nhặt hộp diêm và hai củ khoai lang bỏ vào trong túi.
    Nó la lên:
    - Tụi mày đừng ỷ đông mà ăn hiếp tao!
    Nói xong bỏ đi. Ðôi vai khum khum như một con cút.
    Tôi về đến nhà thì trời đã sâm sẩm tối. Bố vẫn đi ruộng chưa về. Mẹ tôi ngồi bên chiếc đèn dầu tù mù chải tóc. Trong bóng tối chập choạng, tôi chỉ nhìn thấy cánh tay mẹ giơ lên giơ xuống trên cái nền đen thẫm. Mẹ hỏi:
    - Sao trông con có vẻ buồn vậy?
    Tôi không nói gì, lặng lẽ ra lu nước rửa chân. Nước lạnh ngắt. Dầu vậy, tôi cũng kỳ cọ những ngón chân thật kỹ. Tôi sợ lỡ sáng mai chú Hùng sang, thấy cái chân tôi dơ, chú không dám ăn.
    Chân tay đã sạch sẽ, tôi đi vào nhà.
    Mẹ vẫn còn chải tóc. Mẹ sẽ chải cho đến lúc bố tôi về. Những buổi chiều tối chờ bố, mẹ đều làm như vậy. Trên bàn, tô cơm của tôi, mẹ đã múc sẵn. Tôi chui vào kẹt tủ ngồi ăn. Tôi thích ăn cơm trong bóng tối. Mẹ biết vậy nên luôn lơ cho, chỉ trừ khi có bố. Trong bóng tối, tôi nhai cơm bao giờ cũng lâu hơn, một tô cơm có thể kéo dài nửa tiếng.
    - Sao vậy con? Mẹ lại hỏi.
    - Con vừa ra ngoài chợ nhỏ về.
    - Ngoài đó có gì vậy?
    - Có một thằng bé cháu ông ăn xin, mẹ à.
    - Chúng con chọc ghẹo nó phải không?
    - Chúng con chỉ xem nó chơi cái gì. Nó có một con dế.
    Ngoài cổng, tiếng chân bố tôi đã về. Tôi vội vã bưng tô cơm ra bàn rồi lùa nốt phần còn lại.
    Ðêm hôm đó, khi trùm mền, tôi bỗng nghe tiếng dế gáy trong vườn. Từng chập một, cứ râm ran, râm ran như kéo gỗ. Qua chiếc cửa sổ nhỏ nhắn lộ ra một khoảng trời đen thui. Giờ này bên dưới góc vườn, hoa lài lại nở. Hẳn chúng trắng phải biết.
    Chú Hùng hay kể cho tôi nghe chuyện hoa lài cắm bãi *** trâu. Chú nói bông hoa lài tượng trưng cho cô gái đẹp.
    Tôi chồm dậy rồi rón rén đi nhẹ ra vườn. Bố mẹ đã ngủ. Gió lạnh ngắt. Tôi nhặt vài bông hoa bỏ vào trong túi áo rồi lần theo cây mít, trèo lên cái nhánh thật cao. Trên đó có cái chảng ba, ngày thường tôi vẫn hay ngồi. Sương xuống làm ướt đẫm cả gáy. Dưới tán lá, một vài ngôi sao nhấp nháy như từng con mắt nhỏ. Tôi thích nghĩ rằng chúng đang nhìn thấy tôi.
    Những ngày sau đó, thằng cháu ông lão ăn xin không thấy ghé lại trường. Một đôi lần định ghé xuống chợ nhỏ xem sao nhưng rồi tôi cũng không làm. Tôi sợ nó nhìn thấy tôi. Chẳng hiểu sao tôi cứ sợ như vậy. Những buổi đi học về trong vườn nghe dế gáy, tôi bỗng thấy buồn buồn.
    Ở lớp, bọn tôi cũng chẳng có trò gì vui mới. Chú Hùng lại ít ghé nhà. Một đôi lần tôi tìm chú cũng không gặp. Chú đi rừng biền biệt. Có khi cả tuần mới về, người đen đúa không nhận ra, áo quần dính đầy bụi đất.
    Chú hay chọc tôi:
    - Người láng giềng có đi rừng nữa không?
    Một hôm tò mò không kìm lòng được, tôi ra chợ tìm thằng Ðậu. Nó nằm trên cái sạp cũ, cởi trần, người đen như cục than nhưng bụng thì trắng phếu. Nó ớ ớ ứ ứ trong miệng cái gì đó, tôi nghe không rõ.
    Núp bên đây gian hàng, tôi thấy nó lấy hộp diêm ra, đưa lên miệng măm măm. Sau đó bắt con dế để lên bụng.
    Nó nói:
    - Ðừng có nhảy nhé, thằng cu!
    Nó nhấc con dế lên ngực, nói:
    - Tao đã bảo mày đừng có nhảy mà. Tao chưa thấy đứa nào lỳ như mày.
    Lại nhấc con dế để lên trán, nói:
    - Thấy chưa, lại lỳ nữa rồi. Không bao giờ tao nói mày nghe cả. Hay mày đang đói bụng, ăn đỡ ít cỏ khô đi, ngày mai tao sẽ kiếm cỏ tươi cho mày.
    Ông lão nằm kế bên thở khò khè như con vịt xiêm, lên tiếng:
    - Xung quanh đây không có cỏ tươi hả con?
    - Không, ông à. Con đi tìm mãi chẳng thấy. Nó kén ăn lắm. Cỏ tươi mà loại cỏ non nó mới chịu.
    Có lẽ ông lão không hề biết con dế đã chết khô. Lão mù mà.
    Lão nói:
    - Hay ngày mai con đi tìm một lần nữa xem. Nuôi con vật nào cũng vậy, phải chịu khó.
    - Con biết rồi mà, ông đừng lo. Trước sau gì con cũng tìm ra cỏ tươi.
    - Ừ, ráng nhé. Nhưng con cũng phải nhớ thật cẩn thận. Ðừng đánh lộn với người ta.
    - Con có đánh lộn gì đâu. Ở đây không có một đứa nào dám đụng đến con. Chúng chỉ ỷ đông thôi.
    - Vậy là có rồi phải không?
    - Con chỉ nói như vậy thôi chứ làm gì có.
    Ông lão nằm im có vẻ như đang cố ngủ. Một hồi sau lại lên tiếng:
    - Con lấy cái giỏ cho ông.
    - Ông lại đếm tiền nữa rồi. Con đã nói chưa có đủ đâu.
    - Nhưng con cứ lấy cho ông.
    Thằng Ðậu cất con dế vào hộp diêm, bỏ vào tui, lại gài thêm một lần kim băng.
    - Ông thật là kì cục!
    Tuy nói vậy nhưng nó vẫn lấy từ trong túi vải ra một gói giấy báo nhàu nát, bên trong là một xấp tiền phẳng phiu cột bằng dây thun.
    - Ðây, ông tha hồ mà đếm nhé.
    Ðôi mắt lão chớp chớp mờ đục. Lão nói:
    - Con thấy chưa, mình đã mua được một khúc sân nhỏ rồi đó. Chẳng lâu đâu, mình sẽ mua được một khu vườn. Lúc đó, tha hồ mà về quê, không thèm đi nữa.
    - Còn lâu lắm ông ơi. Ông đã nói với con bao nhiêu lần rồi còn gì.
    - Chẳng lâu đâu. Ông lão nhướng mắt. Rồi con sẽ thấy. Khu vườn sẽ có, ông cháu mình sẽ về. Lúc đó con đừng có trách ông không nói trước với con.
    Thằng kia cười hí hí. Cái bụng nó phập phồng.
    - Ông phải nhớ là đã hứa cái gì với con rồi đó nhé!
    - Ừ, nhớ rồi.
    Tôi vòng ngõ sau, đi về. Buổi tối tôi trèo lên cây vú sữa nghe dế gáy. Những con dế trong vườn nhà tôi luôn được ăn cỏ tươi. Tôi nhìn những vì sao xa và chọn một ngôi sao sáng nhất rồi đặt cho nó một cái tên. Tôi nói với bố:
    - Mình có thể đặt cho ngôi sao một cái tên như người được không bố?
    Bố gật đầu:
    - Ðược chứ! Nó cũng như con người vậy, chỉ khác là ban ngày đi ngủ thôi.
    Tôi đặt tên nó là Lê Văn Tí, tên thằng Tí bạn tôi.
    Bố tôi cười khanh khách bảo:
    - Chắc ngôi sao đó đẹp lắm!
    Có một đêm tôi không tìm thấy ngôi sao của mình. Ngồi trên cây vú sữa lục tìm trong những đám mây cho đến lúc tóc ướt đẫm. Tôi nói với bố, có những ngôi sao ban đêm vẫn đi ngủ. Khi ngủ nó nhắm mắt lại và thế là chúng ta không nhìn thấy nữa, cũng có thể nó đang nhìn về hướng khác.
    Tôi nói với thằng Tí:
    - Tao sẽ chỉ cho mày thấy ngôi sao của mày.
    Nó trợn mắt:
    - Thật không?
    Ðêm đó hai chúng tôi lén trèo lên cây vú sữa. Tôi chỉ cho nó thấy ngôi sao sáng nhất:
    - Ðó, thấy chưa?
    - Ồ, đẹp quá. Thế ngôi sao của mày đâu?
    - Ừ nhỉ, tao quên chọn ngôi sao cho mình.
    - Ðể tao chọn cho nhé! Mày có thích ngôi sao ở gần tao không? Nó cũng rất đẹp.
    Hai đứa tôi cười khoái trá.
    - Sao người ta không cất nhà trên cây vú sữa nhỉ? Như tổ chim ấy.
    - Vì người ta sợ con nít té. Cái bọn con nít ấy mà, sơ ý một chút là nó té ngay.
    - Ừ nhỉ. Chỉ có lũ chim là không té.
    - Vì nó có đôi cánh. Khi mày có cánh sẽ không bao giờ té. Lại biết bay!
    - Chú Hùng bảo ngày xưa con người có cánh, nhưng vì làm việc nhiều quá, nó mòn đi.
    - Uổng thiệt. Nhưng mà còn hơn, người mà có cái miệng như con chim thì xấu lắm.
    Cả hai cười ngất, tưởng tượng ra cái mỏ chu chu.
    - Mày có nghe tiếng dế gáy không? Tôi nói.
    - Có. Con đó chắc hăng lắm. Tao chưa bao giờ nghe con nào gáy hung dữ như nó.
    - Mày thấy có nên cho thằng cháu lão ăn xin một con không? Con sống á!
    - Tao cũng không biết nữa, nhưng tao thấy thằng đó kỳ quá.
    - Ông nó sắp mua đất rồi đó. Tao nghe nói sẽ không đi xin nữa, về quê.
    - Còn lâu. Bấy nhiêu đó tiền không đủ đâu. Mua một khu vườn nhiều tiền lắm. Mẹ tao nói vậy.
    - Mày đã thấy rồi à?
    - Ừ. Tao lén nhìn. Tao còn nghe ông nó nói, dạo này ông nó nhức trong xương nhiều lắm. Tuy vậy vẫn sống khỏe, sống một trăm tuổi mới chết.
    - Ông nó bao nhiêu tuổi vậy, gần một trăm chưa?
    - Tao cũng không biết. Chắc gần rồi. Tao thấy già quá chừng.
    - Hay chúng mình cho nó một con dế đi?
    - Ừ, để xem đã. Tao sợ nó nói, tao không thèm dế của tụi mày.
    - Ai mà biết. Chắc nó không có con dế tươi.
    - Ngày mai tao sẽ hỏi thằng Toàn, xem nó có đồng ý không.
    - Chắc nó sẽ đồng ý. Nhưng nó sẽ không chịu đem đến đâu.
    - Ừ há. Ai sẽ là người đem đến. Tao cũng sẽ không đem đến. Kỳ thấy mồ. Nó sẽ nói mình làm quen nó.
    - Tao mà thèm làm quen nó.
    - Mình sẽ kêu con Phượng.
    - Không được, nó sẽ kể cho mọi người biết.
    - Vậy thì thôi đi!
    - Ừ.
    Để có một cuộc sống với những hạnh phúc giản dị thật khó nếu mỗi con người không ?omỗi ngày ném những que diêm vào ngọn lửa hạnh phúc để nó luôn cháy mãi?.
  4. Night_Stars

    Night_Stars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    10. Những ngày mưa
    - Chú Hùng ơi! Tắm mưa không?
    Tôi đứng trước ngõ réo. Chú thò đầu ra khỏi cửa sổ. Ðứng từ xa nhìn, tôi thấy mặt chú đầy râu. Cái cằm như to lớn khác thường.
    Chú cười khanh khách:
    - Chú lớn rồi! Không tắm mưa nữa.
    - Tại sao vậy?
    - Ừ. Người lớn là vậy.
    - Nếu vậy thì cháu chẳng thèm lớn nữa. Tắm mưa vui lắm. Chú ra tắm đi. Dù chú có tắm mưa, chú vẫn là người lớn.
    - Thôi được rồi, ông tướng. Nhưng chỉ tắm trong vườn thôi đấy!
    Tôi nhảy tót vào nhà.
    - Dắt con bò cho nó tắm luôn đi chú!
    Chú lắc đầu rồi cõng tôi ra vườn. Hai chú cháu nằm dài ra đất.
    - Cô Hồng có khi nào tắm mưa không? Tôi hỏi.
    - Không, cô Hồng là con gái, ai lại tắm mưa.
    - Mẹ cháu cũng chẳng khi nào tắm mưa. Mẹ nói tắm như thế, tóc sẽ rối.
    - Ừ, mẹ cháu tóc dài mà.
    - Nhưng cô giáo Hà tóc ngắn, vẫn không tắm mưa!
    - Ừ nhỉ.
    - Chắc tại cô mang guốc cao gót, chạy sẽ té.
    Chú Hùng cười ngất. Cái mặt đầy râu cứ nhăn nhăn. Khi cười, chú gồng lên, cổ to như con sư tử. Với cái cổ to như thế, cái đầu chắc trở nên nhẹ lắm. Tôi vẫn luôn ước ao khi lớn lên cái cổ cũng to như vậy. Ðó là một cái cổ dũng cảm mà. Mẹ tôi vẫn thường nói, đàn ông cái cổ to mới oai. Những người cổ nhỏ, cứ thụt thụt như con rùa.
    Tôi ngồi dậy chạy ra giếng. Nước mưa từ trên trời rơi xuống giếng thật đẹp. Mặt nước cứ loang loang như có nhiều con cá đang đớp mồi bên dưới. Chú Hùng chạy theo. Chú lấy cái gàu múc nước xối vào người tôi. Vừa tắm mưa, vừa tắm giếng thật tuyệt vời. Nước giếng ấm như được hơ nóng.
    Thằng Tí ở đâu không biết chạy vào ôm chặt chú Hùng từ phía sau lưng.
    - Con đố chú, ai đây? Nó hét lớn.
    Chú lúc lắc cái đầu:
    - Có phải người khách lạ không vậy?
    - Không phải, người khách quen!
    - Nếu người khách quen hãy cho tôi xem chân.
    Nó giơ một cái chân lên.
    Chú Hùng lắc đầu:
    - Ðó không phải là cái chân.
    - Chứ đó là cái gì?
    - Một cái vòi voi!
    Chúng tôi ôm chặt lấy chú. Một gàu nước xối ướt cả ba người.
    - Thôi các cháu ở đây chơi nhé. Chú vào.
    Tôi kéo thằng Tí chạy ra cây vú sữa. Hai đứa trèo lên ngọn cây, nhún thỏa thích. Vừa nhún vừa nhắm mắt, thả hai tay.
    - Tao đã nói với thằng Toàn rồi, mình sẽ chơi trò kẻ lạ mặt với thằng cháu ông ăn xin.
    - Ừ há. Nhưng mình biết để con dế chỗ nào bây giờ. Ông cháu nó vẫn đổi chỗ nằm liên tục.
    - Chẳng sao cả. Ðợi họ ngủ, mình để con dế gần chỗ đó rồi bỏ đi. Nửa đêm, con dế gáy lên, nó sẽ biết ngay.
    - Ðúng rồi. Ngày mai mình sẽ bắt con dế bữa hổm. Nhưng mà nó có biết mình tặng nó không nhỉ?
    - Làm sao biết được. Nó sẽ nghĩ con dế tự động chui vào cái hộp. Rồi cái hộp tự nhiên đóng lại.
    - Xạo. Không có cái hộp nào tự động đóng lại cả.
    - Ừ. Khó ha. Nó sẽ biết tụi mình đó. Nhưng mà cũng chẳng sao. Nó sẽ mừng lắm. Nó sẽ vứt con dế khô đi.
    Chúng tôi trèo xuống rồi chạy ra đường. Gặp con Phượng đang đứng ngoài ngõ, môi tím ngắt. Nó nhoẻn miệng cười, cái răng trắng chạch.
    - Tụi mày ở đâu vậy. Tao chờ mãi.
    - Mày về đi, nhìn cái mặt mày, tụi tao sợ quá. Coi kìa, đứng mà cứ run lên như con cầy sấy.
    - Còn lâu. Con Phượng chua nghoa. Tao vẫn không lạnh. Tại cái da mặt tao đụng mưa vào thì nó tím vậy thôi!
    Nó kéo bọn tôi ra chợ.
    Trên cái sạp cũ, hai ông cháu lão ăn xin đang ôm nhau ngủ. Kề bên là cái mền như miếng giẻ vụn rớt thõng xuống một đầu. Phía bên kia là cây gậy nằm dọc, úp chiếc nón lá lên. Chúng tôi đứng nhìn một hồi rồi bỏ về.
    Mẹ tôi nói ngày mưa, nỗi buồn bao giờ cũng nhiều hơn ngày nắng, nhất là những ngày mưa kéo dài. Mẹ ngồi trên bậc cửa, chải tóc. Mẹ chải như tìm thấy niềm vui trong đó. Cũng như tôi vui khi chạy trong mưa vậy. Mỗi một người có một niềm vui khác nhau. Giống như bố tôi, bố vui khi nhìn thấy cánh đồng. Một ngày không ra đồng, bố thấy buồn quay quắt.
    Bố nói:
    - Cái nhà thứ hai của tui ở đó!
    Tôi hay trêu bố, một cái nhà mà không có cửa sổ, không có mái che.
    Bố nói đó là căn nhà lớn nhất thế giới. Những người bước vào căn nhà đó sẽ không bao giờ đi đâu nữa. Bố nói nội tôi ngày xưa cũng nói như vậy. Nội tôi yêu cánh đồng như yêu ngôi nhà của mình. Khi nội tôi mất, những người trong làng phải khiêng cái hòm đi ngang từng ruộng lúa một rồi mới đem chôn. Mỗi năm đến mùa lúa chín, bà nội tôi phải gõ gõ vào mộ bia để nội tôi nhớ năm nay vụ gặt xong rồi. Bố tôi rất hãnh diện vì chưa bao giờ ra khỏi làng. Bố nói, nơi nào có ruộng lúa, bố mới đi. Làm sao nơi nào cũng có ruộng lúa được.
    Mẹ ngồi chải tóc trên bậc cửa, nói với tôi:
    - Chừng nào tóc mẹ bạc thì con sẽ lớn.
    Tôi nhặt tóc sâu cho mẹ. Có những sợi tóc sâu vẫn dài cả mét. Tôi nói, những sợi tóc đó đẹp nhất. Bố "nịnh" mẹ, bảo tóc mẹ sợi nào cũng đẹp. Mẹ cứ im im không nói gì nhưng khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Trong ngày mưa, tôi thích nhìn mẹ những lúc như vậy.
    Chui đầu vào những sợi tóc của mẹ, tôi hay nói không nhìn thấy gì hết vì tóc mẹ đen quá. Giống như buổi tối mà đi ra khu vườn. Chỉ biết thôi, nhưng không thấy.
    Bố bảo:
    - Biết gì?
    Tôi nói:
    - Biết mẹ thích hoa lài. Tóc mẹ thơm mùi hoa lài lắm. Chắc mẹ là bông hoa lài cắm bãi *** trâu.
    Bố cười ngất:
    - Ái chà! Dám xem bố là bãi *** trâu!
    Tôi nói dù bố có là bãi phân trâu, tôi vẫn yêu bố.
    Những lúc đó, cả nhà tôi đều vui. Mỗi người đều tìm thấy một niềm vui riêng thuộc về mình, nhưng cũng có những niềm vui chung thuộc về tất cả. Niềm vui đó như một sợi dây đàn, chạm vào thì nó ngân lên cả nhà và thế là ta vui.
    Có một ngày mưa, tôi nhìn thấy mẹ giấu những sợi tóc rụng. Chẳng biết tại sao mẹ lại xấu hổ vì chuyện đó. Nhưng tôi không tiện hỏi vì thấy khuôn mặt mẹ buồn buồn.
    Bố cởi trần ngồi đan sọt. Những chiếc sọt lớn nhỏ cứ ra đời vào những ngày mưa. Bố nói những chiếc sọt đẹp bao giờ cũng phải được làm tốt từ khâu vót nan. Bố đan cho tôi cái ***g chim bằng sợi tre ngà, cửa ***g mở toác. Vì đó chỉ là cái ***g chim thôi, chẳng có con chim nào hết. Bố sợ tôi không biết chăm sóc những con vật khó nuôi đó. Hãy tưởng tượng một con chim trong ***g, bố nói vậy. Tôi bảo lông nó màu đỏ, cánh nó màu xanh, nó hay háu ăn và mắt thì sáng quắc. Bố nói, chỉ có chim thần mới vậy.
    Những con chim thần hay ghé vào nhà tôi những hôm mưa. Chúng bay về rồi đậu kín trong ***g. Chiếc ***g quá chật, chúng bay ra. Ðôi cánh màu xanh xòe rộng che hết mọi thứ. Rồi chúng bay lên trời, trời xanh ngắt.
    Năm đó nơi tôi ở có một con chim ó hay bắt gà, nó liệng ba vòng rồi đứng bói giữa khoảng không.
    Mẹ tôi hái cau như cô Tấm, chỉ tôi, nói:
    - Ðuổi đàn gà vào nhà đi.
    Tôi ra vườn mà cứ sợ nó tưởng mình là con gà.
    Bố tôi làm rất nhiều bẫy nhưng vẫn không bắt được. Bẵng đi một dạo tự dưng nó đi đâu mất, chẳng thấy xuất hiện.
    Mẹ nói, chúng ta đã làm cho nó thất vọng rồi. Những con ó luôn luôn thiếu kiên nhẫn.
    Những ngày mưa, tôi hay chui vào đống chăn tìm hơi ấm. Tôi tìm bóng tối nữa. Thật thú vị, nhìn mà cứ như không nhìn. Trong bóng tối, sẽ không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Những cơn mưa trong bóng tối cũng vậy, sẽ không ai biết là đang có cơn mưa nếu như không nghe tiếng rào rạt trên mái nhà.
    Mẹ nói những cơn mưa đêm là những cơn mưa êm đềm nhất.
    Để có một cuộc sống với những hạnh phúc giản dị thật khó nếu mỗi con người không ?omỗi ngày ném những que diêm vào ngọn lửa hạnh phúc để nó luôn cháy mãi?.
  5. Night_Stars

    Night_Stars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    11. Người khách lạ đến viếng khu vuờn
    Mấy hôm nay hình như có ai đến vườn nhà mình. Bố đi làm đồng về thông báo.
    - Sao bố biết?
    - Hôm qua, bố nghe tiếng động rất lạ. Khi bố đi ra thì một tiếng soạt rất lớn rồi im luôn. Nhưng mấy lùm cây còn run dữ lắm.
    Mẹ tôi cũng thông báo một chuyện tương tự. Tôi rình suốt hai ngày trời không thấy gì. Nhưng đến ngày thứ tư đi học về, lại nghe bố nói:
    - Hôm nay họ lại đến!
    Quái lạ! Tôi đi ra vườn. Ngoài vườn mọi thứ vẫn còn nguyên như những hôm trước. Tôi hẹn thằng Tí đến nhà, mỗi đứa canh một đầu, hễ nghe tiếng động thì huýt sáo báo tin cho nhau. Chờ mãi chẳng thấy con ma nào. Tôi gọi thằng Tí cũng chẳng nghe nó đáp. Thì ra nó bỏ về từ đời tám hoánh nào rồi. Cái thằng thiếu kiên nhẫn. Tôi gọi thằng Toàn sang. Nó hỏi bắt trộm hả. Tôi gật đầu. Nó ôm một khúc cây to bảo gặp ăn trộm sẽ chọi vào giò nó. Lại chờ. Chờ mãi. Chờ đến lúc chẳng ai nói với ai đồng lúc bỏ cuộc.
    Bẵng đi vài hôm, bố tôi lại thông báo:
    - Có ai đó khoét hàng rào nhà mình một lỗ rất to.
    Tôi chạy ra xem cứ rùng cả mình. Dứt khoát phải có một ai đó hoặc một con gì đó rất lớn. Bố nói nếu tôi canh chỗ này thì sẽ gặp.
    Ở lớp, tụi bạn nó đồn nhà tôi có ma. Một con ma ban ngày. Nó vào vườn rồi ăn hết cả hoa. Không những thế, con ma còn chọc ghẹo bố tôi khiến bố tè trong quần mà chạy. Có đứa còn hỏi thẳng, con ma có bóp cổ ****** không, sao tao thấy mặt ****** tím tím.
    Tôi ức lắm nhưng chẳng có cách gì nói cho chúng tin, đành hậm hực về méc bố, tưởng được bênh, ai ngờ bố cười ngất. Những buổi trưa, khi bọn chúng rủ nhau thụt thò trước ngõ nhà tôi thì trong nhà, bố tôi vờ rên hừ hừ như bị ma nhập. Thế là bọn chúng chạy "bắn khói".
    Mẹ nói, cho dù có quỉ cũng không vật nổi bố. Tuy vậy, tôi vẫn uất ức kinh khủng.
    Một buổi trưa khác, sau khi đi học bị tụi bạn chọc tơi bời, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn. Bất ngờ, tôi thấy lùm bông lài run lên. Những chiếc lá lay động dữ dội. Tôi vội vàng bò ra nhà sau. Mẹ và bố còn ở ngoài đồng khiến tôi chột dạ, không biết có nên bò ra ngoài vườn không. Bỗng dưng tôi thèm có thằng Toàn khủng khiếp. Cuối cùng lấy hết sức mạnh, tôi bò về phía bụi lài.
    Từ bên đây cây hoàng lan, tôi thấy rõ ràng một cái đầu nhô lên, đen thui một chỏm tóc. Tôi bò đến gần nữa thì bất ngờ nhận ra thằng cháu lão ăn xin. Nó vào vườn nhà tôi để làm gì vậy, thật không hiểu nổi.
    Sau khi nhìn tới nhìn lui, nó có vẻ khoan khoái lắm ngồi xuống, mở túi lấy ra hộp diêm nhỏ. Thì ra nó đi hái cỏ tươi cho món quà của người khách lạ là chúng tôi. Nó đặt hai bao diêm xuống bãi cỏ, sau đó ngắt từng ngọn cỏ non, xé nhỏ rồi bỏ vào. Xong xuôi mọi chuyện, nó cất hai bao diêm vào túi rồi chui vào bụi lài. Nó hái những bông hoa trắng để lên khắp người của mình. Và cứ như thế... nó ngủ. Giấc ngủ đến với nó thật nhẹ nhàng và không hiểu nổi.
    Tôi đi nhẹ đến gần, nghe hơi thở đều đều và những bông lài nhấp nhô như gợn sóng. Chẳng hiểu sao, tôi bỏ vào nhà. Con ma là như vậy.
    Chú Hùng hay kể cho tôi nghe về những người khách lạ thường ghé khu vườn nào đó chỉ vì những bông hoa. Có ngờ đâu, không phải là cổ tích.
    Để có một cuộc sống với những hạnh phúc giản dị thật khó nếu mỗi con người không ?omỗi ngày ném những que diêm vào ngọn lửa hạnh phúc để nó luôn cháy mãi?.
  6. Night_Stars

    Night_Stars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    928
    Đã được thích:
    0
    12. Ngày bí mật
    Mẹ ơi! Tôi chạy vụt về nhà. Cô Hồng đau bụng dữ lắm. Cô nói cô sắp sinh em bé, bảo con gọi mẹ gấp.
    - Thế chú Hùng đâu?
    - Chú Hùng đi ruộng rồi!
    Mẹ tôi chạy sang nhà cô Hồng, tóc vụt xõa tung. Ngay cửa ra vào, cô Hồng đang quằn quại bò càng trên nền nhà, tay cô nắm chặt gấu áo, mồ hôi đầm đìa.
    - Con lấy giỏ đồ cô Hồng để dưới gầm giường cho mẹ nhanh lên.
    Tôi vội chạy vào buồng. Khi quay ra đã thấy mẹ ẵm cô Hồng đặt vào đống rơm lót sẵn trong xe bò:
    - Hây... hây...
    Mẹ hét lên như những gã cao bồi thứ thiệt. Con bò lao tới, bổ nước kiệu. Chẳng mấy chốc đã ra đến ngõ.
    - Con chạy đi gọi chú Hùng, nói mẹ chở cô Hồng xuống trạm y tế.
    Tôi ù té chạy ra đồng. Từ đằng xa đã thấy cái lưng bóng nhẫy của chú:
    - Cô Hồng đẻ rồi!
    - Cái gì? Chú Hùng hoảng hốt. Sao mà lẹ vậy!
    - Mẹ cháu đã chở cô xuống trạm y tế.
    Chiều hôm đó tôi, con Phượng, thằng Tí đi bộ xuống trạm. Bố tôi sai tôi xách cơm cho mẹ và chú Hùng, còn tụi kia đi theo chỉ vì nhiều chuyện. Trong sân, chú Hùng đi đi lại lại, mặt đen xì. Chú cũng không cười với tôi.
    Cô Hồng sinh em bé thiếu tháng. Mẹ nói đáng lý phải 9 tháng 10 ngày nhưng chẳng hiểu làm sao, chưa đầy 8 tháng "nó" đã đòi ra. Cô Hồng đau dữ lắm. Ðến nỗi bác sĩ giỏi nhất trạm y tế phải chạy lại chăm sóc cô.
    Ðứng dưới gốc cây, mắt chú Hùng đỏ hoe. Tôi chưa bao giờ thấy chú như vậy, đây là lần đầu. Chú không hề rên rỉ cũng không kêu hu hu, chỉ chớp mắt liên tục. Lâu lâu lấy tay quệt vài giọt nước mắt rồi quay đi chỗ khác.
    Tôi còn nhớ hôm trước, chú hỏi tôi đặt tên em bé là gì thì tôi mới thương. Tôi nói đặt tên em bé là Thương thì ai cũng phải thương cả. Chú nói ừ há, chú cũng thích cái tên đó, con gái hay con trai đều hợp. Chú nói nếu đẻ con gái sẽ làm cho nó cái nôi hình bông hoa, còn con trai thì hình con ngựa. Tôi nói sẽ giữ em bé giùm chú, nhưng với điều kiện chú phải sang thăm tôi vào mỗi buổi sáng. Chú gật đầu bảo, làm sao chú quên được người láng giềng.
    Từ trong hành lang, một bác sĩ đi ra, hỏi:
    - Có ai nhóm máu O không? Cô ấy đang thiếu máu, cần phải truyền gấp.
    - Làm sao biết tôi máu gì? - Chú Hùng òa khóc.
    Mẹ tôi hét vào tai tôi:
    - Chạy về kêu bố nhanh lên, có việc khẩn.
    Tôi băng đồng chạy về nhà. Thì ra bố máu O. Có một lần bố bị bệnh nên mẹ biết. Người ta đưa bố vào phòng, nửa tiếng sau vẫn không thấy ra. Chú Hùng định lỏn vào nhưng bị chận lại.
    Chú quát lớn:
    - Vợ tôi đang chết, các người không cho vào hay sao!
    Cuối cùng người ta phải cho chú vào vì chú gây ầm ĩ quá nhiều. Một phần chú khỏe lắm, không có cái cửa nào có thể khép trước mặt chú được.
    Những người trong xóm cũng đã hay tin, kéo đến trạm y tế đông nghẹt. Họ ngồi im lặng và chờ đợi, trong khi căn phòng lạnh lẽo vẫn tiếp tục đóng cửa im ỉm.
    Hàng giờ trôi qua trong tiếng gào thét của cô Hồng. Rồi cửa xịch mở, bố tôi đi ra, mặt tái xanh. Trước đó bố khỏe bao nhiêu thì giờ đây yếu ớt bấy nhiêu. Bố trèo lên xe bò rồi nằm vắt trên đó. Mẹ mua cho bố bịch sữa. Bố uống lấy uống để như một kẻ khát nước.
    Bố nói:
    - Không sao cả. Một chút sẽ khỏe lại. Con bé mất máu nhiều quá, hy vọng là nó qua.
    Mẹ tôi im lặng nhưng khuôn mặt xanh xao thấy rõ. Mái tóc đen đúa đổ dài, dài kinh khủng. Từng sợi từng sợi bay lất phất như một bóng ma. Có một ai đó cột tóc cho mẹ, nói:
    - Không sao đâu. Ai làm mẹ chẳng trải qua chuyện này. Rồi mọi thứ sẽ qua thôi.
    Con Phượng kéo tôi ra một góc:
    - Có phải cô Hồng chết không?
    - Làm sao tao biết được. Tôi trả lời. Hồi nãy còn nghe cô la dữ lắm, bây giờ tự nhiên chẳng nghe thấy gì. Mẹ tao khóc, chắc là có chuyện lớn. Cả chú Hùng cũng khóc nữa, có đời nào chú Hùng khóc đâu.
    - Sao tao nghi quá à!
    - Ừ, tao cũng vậy. Hồi nãy chạy về gọi bố, tao có tạt qua chỗ ông Tư nằm.
    - Ông Tư làm sao?
    - Ông kêu tao có cách gì đưa ông đến trạm y tế không? Tao đâu dám nói thiệt. Chỉ nói có mẹ và bố ở đó rồi. Ông dặn tao nếu có chuyện gì chạy về cho ông hay liền.
    - Thôi đừng chạy về chớ!
    Cửa phòng xịch mở, chú Hùng ngơ ngác đi ra. Vừa thấy bố tôi, chú ôm chặt rồi khóc ngất:
    - Nó chết rồi anh ơi!
    Bố tôi quát lên:
    - Mày nói ai chết?
    - Nó chết.
    - Nó là đứa nào?
    - Con bé Thương!
    - Từ từ nào. Bố vỗ vỗ nhè nhẹ lên vai chú như dỗ dành một đứa bé. Ðể xem lại đã...
    - Nó chết thật rồi. Bác sĩ đã gói vào một miếng vải.
    - Thế vợ mày làm sao rồi?
    - Nó cứ nằm im như vậy.
    - Nó còn sống chứ?
    - Còn. Bác sĩ bảo em ra ngoài đừng gây kinh động cho cô ấy.
    Im lặng và thở dài. Vài người đàn bà cùng với mẹ tôi chạy vào với cô Hồng.
    Bố tôi nói:
    - Cứng rắn lên. Mày mà như vầy thì sao con Hồng sống nổi. Rồi sẽ có những đứa con khác. Chúng mày còn trẻ mà. Mày phải giúp nó vượt qua. Người đàn ông cần nhất là lúc này đó.
    Ba hôm sau chú Hùng chở cô Hồng về. Cô được trùm trong chiếc mền lớn. Mẹ ngồi với cô còn chú Hùng thì đánh xe. Tôi chạy tắt về nhà mở cổng thật rộng. Những người trong xóm cũng ra đứng chờ cô.
    Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu gường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không...
    Xe đã đậu trong sân. Chú Hùng ẵm cô Hồng vào nhà. Tôi chạy theo. Khuôn mặt cô xanh xao nhìn kinh sợ lắm. Mẹ tôi lấy cái gối dằn cho cô rồi đốt một lò than.
    Mẹ nói lớn:
    - Cái thằng Hùng này, lựa than gì mà khói nhiều quá. Kiểu này hấp người ta không bằng.
    Mẹ nói vậy thôi, chẳng thấy khói gì cả. Ðể lò than xuống gầm gường, mẹ sai chú Hùng đào củ gừng. Rồi mẹ lấy chổi ra quét nhà soàn soạt.
    Mẹ nói:
    - Ðóng cái cửa này lại, gió độc lắm!
    Mẹ sai chú Hùng mua cá về kho khô. Mẹ bảo cột con bò lại coi chừng nó ăn đám mì. Mẹ xuống nhà bếp khua chén rổn rảng. Mẹ xắn ống tay áo lên, sắp đặt mọi việc một cách ồn ào.
    Mẹ nói:
    - Cứ làm như vậy cho tôi, còn mọi việc tôi lo. Mấy anh đàn ông cứ là vô tích sự!
    Tôi đến ngồi bên cô Hồng. Cô nắm chặt lấy tay tôi.
    Tôi nói:
    - Chừng nào cô khỏi bệnh, cô đan cho con chiếc nón len nhé. Con thích chiếc nón có nhiều tua và cái mũi dài dài.
    Cô gật đầu. Tôi nói tiếp:
    - Cô có thích ăn bắp rang không?
    Cô lắc đầu nhưng mỉm cười với tôi.
    Mẹ nói:
    - Con đừng hỏi cô nữa, để cô nghỉ mệt.
    Tôi đi ra ngoài nhưng vẫn nhớ nụ cười đó, bởi vì nó là nụ cười đầu tiên từ lúc cô đánh mất em bé. Một nụ cười trên khuôn mặt buồn.
    Chiều tối mẹ mới về nhà với vẻ mệt mỏi. Ngồi trên bậc cửa, mẹ lấy lược ra gỡ tóc. Mẹ cứ chải mãi, chải mãi. Bố thắp đèn lên rồi mắc cái võng ra nằm. Tôi đến ngồi gần nhưng mẹ chẳng hay, có vẻ đang nghĩ ngợi cái gì đó. Lâu lâu lại thở dài. Tôi nhìn ra ngoài đường thấy gió cứ thổi suốt. Những ngọn cây như dính lại với nhau trong cái màu tối tối. Ðêm nay, nếu như trời không mưa, lúc 8 giờ trăng sẽ sáng lắm. Còn như nếu trời mưa thì tiếng đưa võng của bố sẽ không còn nghe thấy nữa. Những giọt mưa trên mái nhà luôn ồn ào, nhưng nếu nó không ồn ào có lẽ tôi sẽ không còn thích chúng.
    Tôi nói với mẹ:
    - Mẹ ơi, hồi chiều cô Hồng cười với con!
    - Ừ. Cô nhắc con mãi đó.
    - Cô còn hứa sẽ đan cho con cái nón len.
    - Ừ!
    - Mẹ có tin cô Hồng sẽ hết buồn khi ngồi đan nón không?
    - Mẹ tin.
    - Nhưng chú Hùng sẽ không hết buồn. Con thấy chú ra nhà sau ngồi một mình. Chú cũng chẳng thèm cột con bò.
    - Không sao đâu con.
    - Ngày mai con sang chơi với cô Hồng được không?
    - Ðược. Nhưng con phải hỏi cô có đồng ý không đã.
    - Con biết rồi.
    Trăng đã lên, sáng vằng vặc. Có nghĩa là trời không mưa. Những đám mây trắng tinh như gấu bông bay nhởn nhơ; lúc thì bay qua, lúc thì bay lại, có lúc dồn ép vào nhau như những núi tuyết. Lại có một đám mây như hình em bé trôi nhẹ đi, cổ quàng một chiếc khăn lớn. Mặt trăng tròn vành vạnh nhô ra ở giữa như cái nôi bập bềnh, lúc thì ***g bên dưới đứa trẻ, lúc thì chạy lên phía trên không thể nào đoán trước được. Người ta nói trong mặt trăng có chị Hằng. Chị đẹp lắm nên lúc nào cũng giấu mặt trong những lưới mây. Tôi chỉ thích trong mặt trăng có một đứa bé như con cô Hồng chẳng hạn. Một đứa bé sẽ làm cô Hồng cười khi từ trạm xá về, chú Hùng sẽ không khóc, mọi người đến thăm có cái để bồng, để ha hả. Người ta sẽ không né câu hỏi: "Em bé đâu rồi?". Người ta sẽ nói: "Cho tôi ẵm bé Thương một chút coi". Cô Hồng sẽ có cớ lâu lâu than phiền: "Dạo này con bé quậy quá. Em chẳng ngủ gì được". Chú Hùng đi làm về sẽ hỏi: "Con gái tui ở nhà có hư không?", hoặc sẽ đùa: "Cô ở đâu mà cứ đến nhà tui khóc nhè vậy cà!".
    Mẹ tôi nói một đứa bé sẽ trao cho người phụ nữ một cái quyền thiêng liêng nhất, quyền làm mẹ. Không có đứa bé, họ sẽ không được làm mẹ. Họ sẽ đau khổ lắm. Họ sẽ thấy mình mất đi một nửa cuộc đời. Bởi cuộc đời người phụ nữ luôn gắn liền với những đứa bé, là kho báu quí giá không có gì có thể đánh đổi với họ.
    - Rồi cô Hồng sẽ có em bé khác chứ mẹ?
    - Ừ. Nhưng cô sẽ không bao giờ quên được bé Thương. Một người mẹ luôn yêu tất cả các con mình dù cho nó không còn có mặt.
    Tôi ôm chầm lấy mẹ. Tôi biết mẹ sung sướng hơn cô Hồng vì mẹ có em bé là tôi. Những lúc có khách lạ đến nhà, mẹ sẽ hãnh diện nói: "Con tôi đó, con trai, một thằng lỳ ơi là lỳ...", và mẹ sẽ mỉm cười vì hạnh phúc.
    Tôi sang thăm cô Hồng. Cô ngồi đan nón, mắt buồn so. Cô buồn vì không được làm mẹ. Chú Hùng cũng đã bỏ dở việc ruộng rẫy, ở nhà quanh quẩn. Chú đi ra đi vào bứt rứt vì không được làm bố. Nhìn cô đan len, tôi chợt thấy cô thật giống mẹ tôi, dịu dàng từng đôi tay một. Bàn tay đó khi ẵm đứa bé thì vững vàng, khi làm lụng thì khéo léo. Bàn tay của người đàn ông sẽ không được như vậy.
    Tự dưng tôi muốn nói với cô như vầy: "Cô Hồng ơi, tối hôm qua con thấy bé Thương. Nó núp trên mặt trăng. Nó đẹp lắm. Mặt sáng bừng như có điện". Nhưng tôi chỉ nói: "Cô Hồng ơi, đêm qua trong giấc mơ của con có cả cô nữa".
    Để có một cuộc sống với những hạnh phúc giản dị thật khó nếu mỗi con người không ?omỗi ngày ném những que diêm vào ngọn lửa hạnh phúc để nó luôn cháy mãi?.
  7. captain

    captain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/11/2001
    Bài viết:
    2.746
    Đã được thích:
    0
    Chẳng biết mọi người đã đọc cái này chưa, tôi thấy nó cũng hay hay, mọi ngưòi đọc thử nhé
    Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Dù bị cha mắng, sáng sớm h ôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.
    Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!". Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.
    Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều nZm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.
    Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

  8. socola_xanh_new

    socola_xanh_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0

    Nàng bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu đã gần năm trời sau 1 tai nạn giao thông khủng khiếp. Các bác sĩ bảo việc nàng sống được là một điều kì diệu .NỘi thượng, ngoại thương trầm trọng cũng không thể bắt trái tim nàg ngừng đập và nó còn phải đập mãi vì 1 tình yêu lớn
    Sáng nào chàng cũng đến với bó hoa violet , câu chào quen thuộc :"Chào miu con yêu quý của anh,dậy đi nào " và nụ hôn
    thoảng đâu đó ,sáng nào cũng chỉ đúng 30 phút bên nhau, chàng hay nhắc lại những kỉ niệm của 2 người , có lúc chàng chỉ nắm tay nàng thật chặt và im lặng,lại có khi nàng cảm nhận được vị mặn của nước mắt trên môi mình. Nàng muốn chàng ở lại cả ngày hay chí ít cũng phải hơn 30'' thường lệ đó .
    Tranh thủ thời gian ngắn ngủi ấy chàng vừa trò chuyện vừa thay drap giường ,lấy nước ấm lau mặt và dưa thức ăn vào ống dẫn cho nàng .Có lần chàng nói :"Xin lỗi miu con yêu quý của anh, anh thực sự mong muốn ở bên em đến từng giây nhưng anh cần phải về trước khi mẹ thức giấc.Em hãy sớm tỉnh lại để còn giúp anh chăm sóc mẹ em nhé."
    Nàng nhớ ,mẹ chàng bị bại liệt đã 2 năm rồi ,luôn cần có người giúp đỡ mà lại chỉ có chàng bên cạnh .Hai người yêu nhau hơn 1 phần cũng vì đồng cảm với hoàn cảnh .
    Nàng mất mẹ khi vừa lọt lòng vì thế cha nàng phải đảm trách vai trò 1 người mẹ đẻ nuôi nàng khôn lớn.Ông dồn hết tình yêu thương cho nàng khiến nàng không cảm thấy lạc lõng giữa cuộc đời này.Nàng biết ơn ông vì điều đó, đặc biệt là chuyện ông ko đi bước nữa cho dù có nhiều phụ nữ đẹp và tốt thực lòng yêu mến ông,muốn chia sẻ gánh nặng với ông.Ông đã khiến nàng mãn nguyện bởi chính nàg cũng sợ có 1 người đàn bà xa lạ bước vào cuộc đời ông ,phá vỡ sự yên bình vốn có của cha con nàng.
    Cha chàng mất năm chàng lên 10 vì tai nạn lao động.Mẹ chàng ở vậy nuôi con với bao vất vả nhoc nhằn .Lớn thêm 1 chút chàng đã phải giúp me trang trải cuộc sống, nhưng cuộc sống cay nghiệt đã khiến đôi chân của mẹ chàng bị bại liệt sau 1 cơn bạo bệnh.Hoàn cảnh đó khiến chàng có những suy nghĩ chín chắn hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa .
    2 ngưòi quen nhau trong 1 tình huống cũng hêt sức ngẫu nhiên.Hôm đó chiếc xe đạp của nàng dở chứng đang phải dắt bộ dưới cái nắng hè gay gắt thì gặp chàng .
    _chào cô bạn ,xe bạn bị làm sao thế,chàng hỏi giọng quan tâm
    _Vâng chào anh,Nó đang cần được sửa ,Chẳng hay anh có thể giúp tôi dược ko.Nàng lo lắng hỏi
    Chàng mỉm cười rồi đến vật ngửa chiếc xe lên, mở hộp dụng cụ rồi bắt đầu tháo vặn như 1 người thợ lành nghề.
    Chao ôi ngắm chàng cặm cụi làm sao dễ thương đến thế.Nàng đẹp như bông hồng vào độ khoe sắc lại dằm thắm dịu dàng như hoa đồng nội,đã có biết bao vệ tinh vây xung quanh từ ngày còn học phổ thông nhưng đã bao giờ nàg thấy rung động trước tình cảm của ai đâu.Nàng luôn học giỏi chăm ngoan để làm vui lòng cha và nàng cũng tự hứa rằng chỉ khi nào gặp dược người con trai có đức tính giống như cha thì nàng mới chấp nhận. Thế mà hôm ấy lần đầu tiên thực sự quan sát chàng ,trong lòng nàng bỗng rộn lên 1 cảm xúc kì lạ cứ nhẹ nhàng lan toả .Nàng đã cố ý gạt bỏ ý nghĩ ràng nàng đã thích người con trai ấy song nàng cứ càng thêm nhớ thêm mong.
    Dần dần không chỉ là câu chào hỏi đơn thuần nữa mà 2 người đã chung chiếc xe đạp dến trường . Càng gần chàng nàng càng thấy hấp dẫn bởi tính cách của chàng .Thật khác với những gì nàng nghĩ trong những ngày đầu quen nhau ,chàng rât khôi hài xong cũng thật tế nhị,mạnh mẽ quyết đoán xong cũng dễ bị tổn thương.Chàng thực sự là bóng mát cho nàng , hình bóng lâu nay mà nàng vẫn hằng mong gặp ,nỗi nhớ theo nàg vào giấc ngủ .Rồi điều nàng mong đợi đã đến .
    Chàng thú nhận rằng đã thầm thưong trộm nhớ nàng từ lâu nhưng sợ bị nàng từ chối như bao kẻ khác nên chỉ dõi theo nàng từ xa. Tối đó mặt trăng và các vì sao đã chứng kiến lời thề hẹn của đôi tình nhân rằng khi nào mặt trăng ko còn chiếu sáng trên thế gian nữa thì 2 người mới hết yêu nhau. Tim nàng run rẩy ,tai nàng như ù đi khi đôi môi nóng bỏng của chàng chạm vào môi nàng .
    Sau đó là chuỗi ngày tươi đẹp của 2 người ,họ luôn bên nhau yêu thương và quan tâm đến nhau, ngoài việc giúp nàng học tốt hơn,nàng còn giúp chàng chăm sóc người mẹ đau yếu của chàng ,ngược lại cả 2 cũng khiến cha nàng yên tâm và hài lòng.
    Có lúc nàng lại mơ đến cảnh tượng chiếc xe đạp của 2 người bị đứt phanh lao xuống dốc.
    Một chiếc xe tải cũng đang xuống dốc phía bên kia.....Trước khi ngất lịm nàng còn nghe tiếng ai đó la thất thanh"chết rồi".Nàng tự hỏi anh ấy có làm sao không,rồi lại tự an ủi ngay"Chắc anh ấy chỉ bị thương nhẹ thôi,vì hàng ngày anh vẫn đến với mình đó thôi " Nàng muốn mở to mắt để thấy khuôn mặt chàng ,đẻ xem chàng bị thương ở chỗ nào ,nhưng sao 2 mí nặng quá không thể mở ra nổi.Nangmuốn gào to lên ,muốn ra ngòai kia để chứng kiến nhịp sống đang sôi động ,muốn được cùng chàng chung xe đến trường và được thấy khuôn mặt thân yêu của cha.........nhưng đành bất lực.
    Nếu hàng sáng ko được nghe cây chào quen thuộc của chàng ,ko được chàng thì thầm những lời yêu thương ,những câu động viên khích lệ thì có lẽ nàng đã đầu hàng trước số phận .Chỉ có chàng mới gọi nàng là "miu con" nàng cũng thích được gọi như thế,nhưng sao nụ hôn của chàng nhẹ thế ,ko đằm thắm nồng nhiệt như ngày nào, phải chăng chàng sợ nàng đau.
    Nàng thổn thức nghĩ :Mình phải sống để trọn kiếp yêu chàng
    ..........................
    Đã 1 năm lẻ 20 ngày .Một ngày mới chưa bắt đầu ,Nàng từ từ mở mắt .....một thứ ánh sáng chói loà,phải cố mở đến lần thứ 4 nàng mới định thần được.Nàng nghe rõ tiềng người húng hắng ho,có tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng ngáy đều của cha nàng gần đó .Chắc người gầy đi nhiều vì lo cho nàng ,Nàng muốn gọi cha nhưng chưa mở lời được. Cảm giác xung sướng vô ngần vì hôm nay nàng có thể nhìn thấy cha và chàng .Nàng muốn dành điều bất ngờ này cho cả 2,nghĩ thế nên nàng nhắm mắt lại chờ đợi...
    _Chào miu con yêu quý của anhn, tỉnh dậy chưa ??!!!!
    Nàng bị đánh thức bởi giọng nói của chàng và mùi hoa quen thuộc.Hồi hộp đến nghẹn thở , nàng cảm thấy cơ thể như tan ra trong niềm hạnh phúc
    "Anh đã đến rồi ,ngày nào em cũng chờ đợi giây phút này nhưng hôm nay sẽ rất tuyệt vời , em muốn được nhìn thấy những giọt nước mắt sung sướng của anh.Nhất định trọn kiếp này em sẽ là của anh, anh yêu"Nàng thổn thức và từ từ mở mắt.
    _CHA ! Tiếng kêu yếu ớt bỗng tuột khỏi miệng nàng.Mắt nàng mở to thảng thốt nhìn vẻ kinh ngạc và vui sướng của người cha o chớp
    _Con tôi tỉnh lại rồi ! Người cha kêu lên và nắm chặt tay nàng ,những giọt nước mắt nhọc nhằn ướt nhoà trên gương mặt khắc khổ của ông
    _Anh ấy .........Nàng lắp bắp .Gương mặt người cha lộ rõ vẻ đau đớn
    _Con ơi , cha xin lỗi, anh ấy đã ko thể cùng con đi hết cuộc đời này , nhưng cha tin anh ấy luôn cầu chúc cho conđược bình an và hạnh phúc.
    Tim nàng đau nhói, Trong giây lát thời gian bỗng ngừng trôi để giữ lại hình ảnh chàng hiển hiện trước mặt nàng .Chàng đang tươi cười với nàng , cặp mắt trìu mến và chứa chan tình yêu thương. Nàng muốn giơ tay chạm vào chàng , muốn gục đầu vào vai chàng để khóc cho thoả nỗi nhớ nhưng nàng thấy mình kiệt sức , mắt nhoà đi............
    Sau rồi cơn xúc động cũng lắng dịu , Nàng đã hiểu ra tất cả .Cha nàng vì sự sống của đứa con gái thân yêu , nên ngày ngày thay chàng làm việc của 1 người đang yêu. Vâng ,nàng thực sự biết ơn ông vì điều đó , nhất định nàng phải sống đẻ kính yêu ông , thay chàng chăm sóc mẹ và để nhớ mãi mối tình nồng thắm của chàng .
    Tuy nhiên nàng có đièu còn thắc mắc" cha nàng đã tập ra sao để nói cho thật giống giọng của anh ấy "
    "Tại sao cha biết anh ấy vẫn gọi mình là miu con""Tại sao cha biết mình yêu màu tím thuỷ chung và mùi hương tinh khiết dịu ngọt của hoa violet"
    "Sao cha biết những kỉ niệm của mình và anh ấy "..........
    Rồi bất chợt nàng mỉm cười :"Rồi mình sẽ hỏi cha sau vậy"
    HOW DO I DO TO MAKE.............
    SX in club 1980
  9. blue_love_red

    blue_love_red Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/10/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0

    Các bạn tệ quá, làm tôi khóc rồi. Thật là tệ!
    Có ai biết câu chuyện về 1000 con hạc giấy không, post lên đi, tui thích chuyện đó lắm. Nếu không thì tui sẽ cố gắng tìm và post lên đây cho mọi người cùng đọc nhé!
    Over and over, I whisper ur nameOver and over, I kiss u again!Túm lại là OVER![​IMG]
  10. blue_love_red

    blue_love_red Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/10/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0

    HẠC GIẤY​

    Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một chàng nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức mọi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty cho riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trong thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ra ngay đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa.Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, anh bây giờ có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng,, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng , chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Ðôi vợ chồng già cứ bườc lầm lũi chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bườc ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Ðến lúc này anh mới biết một sự thật : nàng không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
    Chàng trai bật khóc.
    Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn bên ta nữa.
    Chỉ bởi vì họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ. Nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
    Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
    Trong tình yêu không có gì tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ.

    Cái này tớ tìm thấy trong cái link này http://www.angelfire.com/ct/quochoc/bdv_hacgiay.htm
    Over and over, I whisper ur nameOver and over, I kiss u again!Túm lại là OVER![​IMG]

Chia sẻ trang này