1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vui buồn xứ Mỹ

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi hoanghac1, 24/03/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Người dân Jamaica từ bao lâu nay vẫn tôn trọng những tài nguyên sẵn có của họ : đó là những con tàu bị chìm dưới lòng biển sâu , và có thể là những chiếc thương thuyền mang theo nhiều rương bảo vật vô giá , hoặc là những hải đảo xa xôi đã chôn giấu kho tàng từng có thời do hải tặc chiếm đóng . Họ vẫn tự hào , giữ vững niềm tin các sự bí mật nằm mãi mãi theo truyền thuyết lâu đời của biển cả .
    Bây giờ cư dân trên hải đảo giận dữ vì biết rằng chính quyền của họ không những cho phép một công ty săn lùng bảo vật của Hoa Kỳ được thám hiểm vùng biển này - gọi là Pedro Banks - mà còn được giữ lại phân nữa số bảo tàng . Họ nói rằng tất cả tài vật đó - dù quí giá hay không - đều thuộc về lịch sử và tài sản nhân dân Jamaica . Ông Ainsley Henriques bày tỏ :
    - Chúng tôi không thích thú gì đến các kho tàng đó .
    Ông ta từ chức giám đốc Viện Truyền Thống Quốc Gia Jamaica , để phản đối chính quyền của ông về việc này .
    Tổ hợp Admiralty , từ hải cảng Port Royal , từng một lúc là căn cứ hải tặc thời thuộc địa , có tiếng là "Tầng Đầu Địa Ngục Trần Gian" , đã bắt đầu cuộc thám hiểm dưới đáy biển , và đưa ra những lời cam kết hứa sẽ khôi phục lại những bảo tàng và cổ vật đó .
    - Mọi người cư dân cứ yên tâm , không phải chúng tôi đến đây , lặn ngụp tận biển sâu , rồi phá nát mọi thứ để mà tìm vàng đâu .
    Pedro Banks , chỉ bằng phân nửa Jamaica , là hải đảo tấp nập với các thương thuyền , nhưng đoạn đường nguy hiểm cho tàu bè buôn bán từ Âu châu thẳng đến Tân Thế Giới giữa thế kỷ 16 và thế kỷ 18 .
    Các nhà khảo cổ ước tính vào khoảng 300 con tàu bị hải tặc tấn công , nạn nhân của con đường thủy lộ này , nổi tiếng với tiếng Tây Ban Nha là La Vibora ( Viper - Rắn Hổ Mang) , vùng biển có đá ngầm bén như răng nanh .
    Một trong con tàu này là chiếc Genovesa , một thương thuyền của Tây Ban Nha đã bị chìm vào năm 1730 với số lượng năm bảy tấn vàng bạc . Trị giá hàng hóa vào khoảng 600 triệu đô la bây giờ .
    Jamaica chính thức ban lệnh cấm sự săn tìm báu vật ngoài biển khơi từ năm 1991 , vì e ngại rằng sự trộm cắp lẻ tẻ của các bọn cướp biển tân tiến hiện đại và làm hư hại đến môi sinh vùng biển xinh đẹp thơ mộng của họ .
    Sau khi thăm dò tin tức hành lang và vận động , công ty Admiralty thuyết phục được chính quyền năm 1998 để thay đổi lệnh cấm và xin được giấy phép để thăm dò vùng biển này .
    Ngoài việc chia phân nửa tài sản quí báu , Jamaica còn được hưởng tất cả những gì không phải là di tích quí giá (non-precious artifacts) , bao gồm thiết bị của con tàu , đồ dùng chén dĩa china , và dụng cụ hàng hải . Tất cả những thứ này sẽ được trưng bày triễn lãm trong viện bảo tàng hàng hải cho công chúng vào xem .
    Nhưng không phải ai ai cũng hài lòng về việc bới móc , thám hiểm về cái gì đã qua . Ông Henriques , thành viên của Tổ Chức Khảo Cổ của Jamaica , nói rằng công việc này nên giao cho các nhóm khảo cổ hay hơn là cho các tổ chức ngoại kiều tư nhân , chỉ kiếm lợi lộc mà thôi . Ông ta còn phát biểu thêm , cho rằng các viên chức Jamaica có thể học hỏi kinh nghiệm của Ai Cập , chính quyền của họ ban lệnh nghiêm cấm chặt chẻ sự khai quật các di tích lịch sử sau khi có xâm nhập lấy cắp .
    Công ty khai thác , mà kế hoạch đi thăm dò , dự trù kinh phí hai triệu hai trong năm đầu tiên hoạt động , và sự khai thác này có lẽ đến năm năm mới hoàn tất . Và dĩ nhiên không có gì chắc chắn cho sự bảo đảm này . Để giảm thiểu sự nguy hiểm , công ty Adminralty sẽ dùng những loại máy móc phát sóng điện từ để dò tìm những thanh kim loại quí báu , mà không cần sự khai quật rộng lớn toàn vùng biển , nổi tiếng với hải sản phong phú bậc nhất của thế giới .
    Đó là tin tức mới nhất , mà phóng viên không biên giới vừa nhận được . Các bạn đọc nào thích thú , muốn mạo hiểm đi tìm các kho tàng dưới biển sâu , xin liên lạc với Liên Đoàn Săn Tìm Cổ Vật , trụ sở tại thành phố Fort Worth . Điều kiện không khe khắt , không biết bơi cũng được , biết càng tốt . Nhưng No guarantee . Ra đi không hẹn ngày về .
    Hoanghac 20.5.04
  2. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Vào một đêm khuya , trên con đường vắng có hai xe suýt nữa tông vào nhau . Một ông cụ bước ra , mặt đỏ gay lại gần anh tài xế kia :
    - Cậu lái xe kiểu gì vậy , tí nữa làm móp đầu xe tui , hơn nữa làm văng hàm răng giả , và nó bị gẫy đôi ra . Cậu có biết không ! Phải hẹn nha sĩ rồi chờ đợi hàng tháng trời , làm sao mà tui ăn được .
    Anh thanh niên trẻ cười xã giao :
    - Dạ thưa cụ , cụ cứ yên chí , cháu fix (sửa chữa) việc đó dễ lắm .
    Thế là cậu chạy xuống cốp xe , lôi ra một va-li chứa đầy hàm răng giả .
    - Đâu cụ há miệng ra cho cháu thử bộ răng này nha . À ! Không vừa , cái khác nha .
    Sau một hồi tháo ra gắn vô , cuối cùng có một bộ răng khít khao vừa hàm răng cụ già.
    - Cụ cắn răng lại xem , có chỗ nào cồm cộm không ? Không à . Chúc cụ ăn cho ngon miệng .
    - Tiện thể xin hỏi cậu , trông cậu đâu có cái dáng dấp là khoa bảng , trí thức ? Mặt
    mày thì u- ám , có phải cậu là nha sĩ mới ra trường không ?
    Cậu thanh niên cười tươi và ngồi vào trong xe nổ máy :
    - Dạ , thưa cụ , cháu không là nha sĩ , cháu là moc-tít-sờn (mortician)
    Trên đây chỉ là một câu chuyện vui . Nhưng câu chuyện dưới đây là chuyện thật xảy ra ở thành phố Stockhorm , Thụy Điển .
    Chất trám răng Amalgram làm bằng thủy ngân (mercury) phải được lấy ra trước khi xác chết được hỏa thiêu . Mục đích của việc làm này là để giảm thiểu khói độc thủy ngân thoát ra , gây ô nhiễm bầu không khí . Thủy ngân , có tên Tàu là Thần Thủy hay Thánh Thủy , có khi gọi là Quicksilver (bạc lỏng) tác hại đến hệ thần kinh , nhất là đối với các phụ nữ mang thai và nhi-đồng . Nói thì dễ , làm mới khó , vì người dân Thụy Điển không thích ai rờ mó đến tử thi thân nhân của họ . Nhưng các cơ quan chính quyền , các ngành y-tế sức khỏe , các cơ quan hóa chất ra thông tri cảnh cáo về sự nghiêm trọng của khí độc thủy ngân trong không khí .
    Theo sự ước tính , thì ba phần tư dân Thụy Điển trám răng bằng chất Amalgam . Với toàn thể dân số , trọng lượng thủy ngân đã lên tới 2,8 tấn trong miệng . Ở Thụy Điển với 70 phần trăm họ thích hỏa thiêu sau khi qua đời , thì 1,9 tấn thánh thủy này sẽ bay lên trời , và kẻ nào hít phải sẽ liệt kê vào bảng Phong Thần ngay .
    Do đó , sự tháo gỡ chất Amalgam trong răng bị trám , sẽ đòi hỏi nhiều kinh nghiệm và sự gan dạ , và chắc chắn cần tuyển mộ nhiều moc-tít-sờn , chuyên viên nhà quàng .
    1. mortician : chuyên viên mổ bụng , gói ghém bộ đồ lòng , và trang điểm cho người chết . Phải có giấy phép hành nghề .
    2. Thần thủy : trong truyện Lưu Hương Đạo Soái của Cổ Long
    Hoanghac 5.04
  3. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Chiều chủ nhật vừa qua là ngày cuối cùng lớp học Việt Ngữ , tại thành phố Fort Worth . Ra đón con về , tôi gặp một người quen , và hỏi thăm chị sức khỏe lúc này có khả quan không ?
    - Em cũng vậy thôi , cứ nghẹt mũi lên ông đốc tờ Ninh Nang là hết ngay .
    Đang chuyện trò hỏi han , có một ông thợ hàn ống khói tàu kinh nghiệm nhiều năm nói leo vào :
    - Thế em bị chích có mòn đít không ?
    - Anh này kỳ cục quá .
    Họ cũng quen biết , nên những lời trêu ghẹo chỉ làm đôi má bà ta hồng lên mà thôi . Bà ta trạc bốn mươi , trắng trẻo mặn mà , mà đã sáu mặt con . Chồng chị đã đi bán muối từ lâu , mười mấy năm rồi , và chị cứ ở vậy nuôi con . Tôi có nghe qua câu chuyện buồn của chị , cũng không rành gì mấy .
    - Mấy anh biết không ? Thằng chồng đi đời của em , mới băm mấy đã bỏ em đi . Chồng người ta còn sống đến bảy mươi tám mươi , vẫn còn dung dăng dung dẻ .
    Tôi mới khơi lại chuyện ngày xưa năm nào .
    Ảnh còn trẻ lắm , gia đình lại đông anh em . Em biết ảnh có lượng cholesterol cao , vì ảnh hay uống cái bột cam cam gì đó . Em nhắc ảnh đừng ăn thịt mỡ nữa . Mấy anh biết không ? Anh bĩu môi :- Sống chết có số , vả lại nhà anh có mấy ông bác sĩ , em đừng có lo , rồi mất đẹp đi . "
    Rồi vào một tối , các anh em của ổng ngồi quay quần trên bàn đánh tiến lên . Mê mẩn vì mấy con bài , đánh cả mấy tiếng đồng hồ . Em bảo ảnh đi ngủ sớm , thì các anh em của ổng cự nự lại : " Thím cho chú vui chơi một chút , lâu lâu được một lần mà thím ."
    Đến nửa đêm , ảnh kêu nhức đầu , cảm thấy tức ngực thở không ra .
    - Em à ! Cạo gió cho anh . Phía bên trái nè . À ! Sao em cạo gió gì mà yếu xìu .
    Em cạo đến gẫy cả móng tay , mà ảnh còn kêu không đủ mạnh . Cạo xong , ảnh vẫn cảm thấy nóng . Em lấy khăn nhúng nước lạnh , đưa ảnh lau mặt . Được một lát , ảnh than sao người cảm thấy lạnh : " Em mặc áo cho anh nhé "
    - Anh kỳ ghê , các bác đông người ngồi đầy ở đây , mà anh còn nhỏng nhẻo như thằng cu Tí .
    - Vợ mặc áo cho chồng có gì mà kỳ cục . Nghĩa tào khang trọn đạo vợ chồng mà .
    Em vừa khoác áo qua khỏi vai là ảnh ngã vào người em . Em dìu ảnh nằm xuống ghế sa lông , thấy mặt ảnh tái đi , em hốt hoảng gọi các anh em của ổng , đang xòe bài :
    - Các bác ra khám cho ảnh nè .
    - Thím đàn bà , hơi tí là cứ la ngậu lên , để chú nằm yên một tí là tỉnh ngay . Nó hay như vậy đó . Tỉnh dậy là như sáo , đòi đánh tiến lên bây giờ .
    Em nghe lời khuyên của các ông anh em của ảnh , dù sao các ổng cũng là bác sĩ . Em đâu dám cãi lại .
    Chừng năm mười phút , ảnh sùi bọt mép , mặt tái nhợt đi . Em la lên cầu cứu , phải đưa đi nhà thương gấp . Nhưng đã trễ rồi . Nếu mà nghe em từ ban đầu , thì có thể cứu ảnh qua cơn này .
    Giọng chị trở nên ngậm ngùi , và xa vắng hơn . Tôi an ủi chị ta :
    - Thôi chị đừng buồn , Chúa gọi ai người ấy dạ .
    Ông thợ hàn kia thò tay lấy cái phôn di động trong túi áo , bấm nút tắt điện đi .
    - Thôi cho mày nghỉ . Đứng đây gần Chúa , chẳng may Chúa gọi thì hổng xong .
    Hoanghac 25.4.04
  4. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Mắm Thái
    Đi làm về thấy vẻ mặt bà xã cười tươi , tôi hỏi han :
    - Được tăng lương phải không bà ?
    - Cái mốc xì , đi làm đến hai giờ chiều là nó đuổi mình về nhà , như là đuổi tà vậy . Hôm qua mới 12 giờ nó đã đuổi về . Hôm nay tưởng về 12 giờ , em đâu mang cơm . May nhờ chị Hai Méo mang theo bún mắm . Ờ ! Sao mà lạ quá . Chỉ nói chỉ đọc ở trong net , có ông nào viết bài bún Thái ăn với mắm sốt với nước cốt dừa . Thế là chỉ coi theo , làm y chang như vậy , mà sao ăn nó ngang ngang quá , đói thì đói chớ nuốt hổng vô . Ai mà viết bài tầm bậy tầm bạ hông à !
    - Anh nghĩ người ta nói về nước me hầm nước cốt nước dừa , sao chỉ lại đem mắm vào rồi tự biên tự diễn . Ăn không được rồi đổ thừa a !
    Tôi lẩm bẩm trong bụng : " Còn ai vào đây nữa , may quá mình chưa đưa món Thằn Lằn xào dưa chuột ra trình làng . Chỉ mà nấu món này còn tới đâu nữa .
    Hoanghac 26.5.04
  5. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Khô mực khô cá
    Trên chuyến bay từ Việt Nam về Mỹ , một ông đang cố gắng khệ nệ nhét một tu''i to vào ngăn nhỏ (compartment , bin) , nằm trên đầu hành khách . Cô tiếp viên hàng không trông thấy vậy , bước tới tươi cười nói :
    - Ông có cần giúp đỡ không ? À ! Cái túi này quá to , đáng lẽ ông nên kiếm cái nào nho nhỏ hơn , đừng lấy cái overzise (quá cỡ) như vậy .
    Ông khách quay lại , vẻ mặt không vui , cau có:
    - Sao hãng này lôi thôi phiền phức quá . Mọi khi tôi đi hãng khác , tôi đâu có problem như thế .
    Cô kia nhã nhặn đáp lại :
    - Dạ , nếu ông bay hãng khác , em cũng không có problem này . Nhưng em hỏi ông nhá , cái gì trong đó mà khiến hành khách trên máy bay bịt mũi hết vậy .
    - Có chi đâu , mười mấy kí cá khô, mực khô thôi .
    Lúc xuống máy bay , vào quan thuế kiểm soát giấy tờ và hành lý . Tôi theo sau ông ta đến chỗ khám .
    - Này you , you mang cái chi mà stink (hôi thối) quá vậy . Hành khách họ cằm rằm . Chúng tôi buộc lòng phải giữ những thứ này để kiểm tra , và không thể để nó vào nước Mỹ được .
    - Thông cảm mà thầy , có mấy con cá khô làm quà bên Việt Nam thôi .
    - Vậy you ở lại đây , để chúng tôi làm biên bản .
    - Thôi khỏi . Không cần đâu . Con vợ tôi đang chờ ngoài kia . Bái bai thầy nha .
    Quan thuế Anh quốc tại phi trường Luân Đôn đã tạm giữ một hành khách vì đã mang vào nước Anh với số lượng 186 cân Anh cá và thịt trong túi hành lý .
    Bà Ennel Jaiteh từ nước Gambia , qua ngã Gia Nã Đại bay vào cổng phi trường Luân Đôn vào chiều ngày thứ sáu vừa qua . Trong túi hành lý của bà ta gồm 172 cân cá khô , 13 cân thịt dê khô , và có cả một số ốc phơi khô . Theo luật lệ nước Anh , bà ta đã vi phạm khi mang quá nhiều số lượng thực phẩm như vậy .
    Bà ta được đóng tiền tại ngoại hầu tra và sẽ ra hầu tòa Es*** vào tháng tới .
    Hoanghac 27.5.04
  6. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Nếu ông chồng sở hữu loại xe Porch , bạn hãy coi chừng
    Bá Linh (Tin từ Reuters) - Các bà đừng tin ông chồng của mình , nếu ông ta thích có loại xe chạy nhanh . Một cuộc thăm dò do tuần báo "Men''s Car" của nước Đức xuất bản tuần rồi đã cho biết Đàn ông lái xe Porch ít chung tình với người bạn đời vào khoảng 50 phần trăm so với người lái xe loại khác .
    Trong số quí ông người Đức , lái xe Porch là những người mang họ Sở nhiều nhất , với 49 phần trăm thừa nhận rằng họ thiếu sự chung thủy , và theo sau là những người lái xe BMW 46 phần trăm . Về phần quí bà quí cô người Đức , lái xe Audi cũng vào khoảng 41 phần trăm .
    Nhóm lái xe Opel-Vauxhall chung tình nhất , theo thống kê là 31 phần trăm cho các ông và 28 phần trăm cho các bà . Viện thống kê Gewis có trụ sở tại Hamburg đã phỏng vấn 2253 người lái xe , tuổi từ 20 đến 50 , cả ông lẫn bà .
    Tôi kể chuyện này trong một buổi chiều , tào lao với bạn bè . Bà xã ông bạn tôi trề môi :
    - Úi giời ôi ! Cái ông Chín Củi già đầu ở đằng ngõ kia , lái xe Oldsmobile cũ xì cũ xĩ, mà còn lăng nhăng hết bà này bà nọ .
    - Thì đúng rồi chị ơi ! Ổng cứ tò tò theo sau các bà lái xe Audi không hà . Về nhà ho sặc sụa vì hửi khói xe . Vợ hỏi làm sao vậy ? Ông lặng thinh không nói . Bà vợ hỏi han chiều chuộng mãi , ông ấm ức trả lời : " Em mua cho tui một xe Porch 911 hay 944 nha ."
    HoangHac 28.5.04
  7. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Vietnamese Pi - dà
    Hôm qua ngày chủ nhựt , ngày tưởng niệm Chúa Thánh Thần hiện xuống . Một linh mục khách lên giảng thuyết trong bài Tin Mừng Thánh Gioan :
    Tôi xin kể cho cho quí ông bà cô bác một câu chuyện vui , trong ngày này . Một cha mới về nhậm chức cha xứ ở một nhà thờ . Có lẽ để có một bầu không khí tươi vui hay thay đổi một chút về tập tục , cha xứ mới bèn họp các vị trong hội đồng mục vụ lại :
    - Khi tôi đang giảng về Chúa Thánh Thần hiện ra trong ngày Ngũ Tuần giữa các tông đồ thì các ông nhớ sắp xếp cho một con chim bồ câu bay ra nhá .
    Thế là các ông trong các khu thuộc giáo xứ đều tập dượt ba bốn lần , cho thành thuộc .
    (Khi Chúa Giê Su chịu phép rửa tội bên bờ sông Gio Đan , thì bầu trời mở rộng ra , và nghe thấy tiếng nói : " Con làm đẹp lòng ta mọi đường" , và Chúa Thánh Linh hiện thành Chim Bồ Câu đậu trên đầu Ngài .)
    Đến ngày ấy , cha xứ thao thao giảng , tới đoạn : Chúa Thánh Thần hiện ra cho các tông đồ ... Cha xứ và giáo dân trông ngóng xem , vẫn chưa thấy bóng Chim Bồ Câu bay ra . Một phút trôi qua , hai, ba , bốn . Phút thứ năm ông trùm kính cẩn lên Toà Thánh , bước gần cha xứ nói nho nhỏ :
    - Thưa cha , chúng con vừa mở ***g cho chim bồ câu bay ra , thì bỗng dưng có một con mèo thiệt to nhảy ra vồ , và tha đi mất .
    Xong lễ , tôi bước ra ngoài đầu nhà thờ , nghe một chị reo reó lên :
    - Ông ơi ! Phụ chúng em một tay , bán thức ăn nấu sẵn nha .
    Trên bàn bày biện nào xôi đậu phọng , đậu xanh , cơm thịt nướng , chả giò , lòng heo luộc chín , và đặc biệt có cả món tiết canh heo .
    - Xin mời , hôm nay đặc biệt có Vietnamese Pi dà (Pizza) .
    Nghe thấy thế một số các em nhỏ , có lẽ lễ xong đã trưa rồi , đói bụng :
    - Bác bác , cho cháu xem Việt Nam Mi Pi dà như thế nào .
    Tôi mở hộp nhựa ra , các em ồ lên :- " Eo ơi ! Ghê quá ! " Rồi chúng chạy mất . Chúng cứ tưởng một món mà chúng hay ăn ở xứ Mỹ này , dù rằng nó xuất xứ từ Ý , do ông Marco Polo sáng chế từ năm nào , và nghĩ rằng đó là một miếng bánh mì dẹp , trên có rải các viên hamburger , thịt heo viên hay vài miếng xúc xích hồng đỏ , thơm phức mùi pizza .
    Đến một bà khác năn nỉ :
    - Ông à ! Mở cho cháu xem một tí nha . Vietnamese pizza nghe lạ quá ?
    Tôi nói với bà ta là tiết canh đấy , thế là bà ta dắt thằng con đi một mạch .
    Hoanghac 30.5.04
  8. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Xe màu chi
    Một người cháu của tôi làm trong một hãng cho mướn xe , công việc của cổ là tiếp tân , và trả lời điện thoại với khách hàng .
    - Hê lô ! Thu Trúc nghe đây . Ông là khách hàng của hãng Car Rental của chúng tôi à . Ông biểu là xe ông đang đi lạc ? Ở thành phố nào ? Thưa ông ? Sa mạc New Mexico à ! Xin lỗi ông cho tôi biết xe ông đang lái là hiệu xe gì và nó màu chi ?
    - Dạ , xe bốn cửa, màu hồng đỏ thiệt là xinh .
    Ông khách ngập ngừng một lát . Cô cháu tôi vội hỏi thêm :
    - Thế ông cho biết thêm nó hiệu gì ? Toyota , Honda hay ...
    - Tui không biết ...vì hiện giờ xe ... nó on fire , đang cháy .
    Hoanghac 2.6.04
  9. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    San Jose đi dễ khó về
    Cách đây hơn bốn năm, tôi đến San Jose để làm việc một tháng. Bây giờ ''''''''Đến hẹn lại lên''''''''. Mà ở Dưới Little SG tôi đang rảnh, thế mà cũng chỉ một tháng là vội trốn về vì nhớ nhà.
    San Jose với đường xá mở rộng thêm nhiều, nhưng xe cộ vẫn kẹt cứng. Những khu kỹ nghệ to lớn với parking đậu đầy xe loại mắc tiền; Ánh đèn ở những khu thương mại chói chang, xứng danh là thung lũng điện tử nổi danh trên toàn thế giới. Ấy vậy mà bên cạnh những cao ốc, vẫn còn rất nhiều đất để hoang, có hoa vàng nở rộ và hai bên xa lộ, đôi khi ta còn bắt gặp vài chú nai đi ngơ ngác, nhất là đi lên hướng Saratoga, highway 9. Cảnh trí nơi này không khác gì Đà lạt, với núi đèo, thác suối. Tiếng lá reo hòa với tiếng suối róc rách, làm cho ta ngỡ rằng đã lạc vào chốn thiên thai.
    Có lẽ vì không một ai than phiền với sở Animal Control, nên tuy là một thành phố lớn, nhưng nửa đêm về sáng, người ta vẫn nghe thấy tiếng gà eo óc gáy. Tôi phần thì nhớ nhà, phần thì bị bệnh mất ngủ, lại càng không ngủ được. Cảnh thổ ở bên quê nhà cứ lởn vởn trong trí, với bờ ao ruộng lúa. Mỗi lần nghe tiếng gà gáy, tôi lại nhớ bài thơ Nắng Mới của Lưu Trọng Lư :
    Mỗi lần nắng mới hắt ven song
    Xao xác gà trưa gáy não nùng
    Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng
    Chập chờn sống lại những ngày không
    Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời
    Lúc người còn sống tôi lên mười
    Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
    Áo đỏ người đưa trước dậu phơi
    Hình bóng mẹ tôi chửa xóa mờ
    Vẫn còn mường tượng lúc vào ra
    Nụ cười đen nhánh sau tay áo
    Trong nắng trưa hè trước dậu thưa.
    Mẹ tôi còn sống, mà mỗi lần đọc bài thơ này là tôi muốn sa nước mắt, tôi thương cảm giùm những người mất mẹ.
    Rất may cho tôi là lần này lên làm việc đúng vào dịp hãng có vài công việc được trả tiền theo đầu người, nghĩa là làm việc tà tà, không chuyên môn cũng được (Những công nhân này được gọi là Cà Đơ).
    Dân Cà Đơ không lái được xe Heavy equipment, không biết chạy dây điện, cũng được trả ba bốn chục đồng một giờ. Tôi cũng thuộc diện Cà Đơ, nhưng may quá, được trả tới năm chục, nên khi cầm tấm check, nặng trĩu cả hai tay.
    Lần này, tôi cũng có dịp đi làm chung với nhạc sĩ Trần Chí Phúc. Không biết nhạc của anh ta hay tới đâu, nhưng giọng ngâm thơ của anh vang lên, lẫn trong tiếng suối nơi Highway 9, đã làm ruột gan tim phổi tôi lộn tùng phèo :
    Vú em như cái chũm cau
    Cho anh bóp cái, có đau anh đền.
    Nơi đây, phiá Tây Bắc San Jose, giữa rừng thông cao vút, có con đường nhỏ dẫn vào một trang trại trồng nho, mà những gốc nho già gần hai trăm tuổi, lớn bằng bắp vế, có cơ sở làm rượu Savanah Winery và tasting room. Lúc chúng tôi vào phòng nếm rượu, đã có dăm ba người Mỹ đang uống rượu trong những ly chân cao. Người phụ nữ rót rượu tươi cười giải thích từng màu sắc của từng ly rượu và nói rằng mỗi người khách phải trả bảy đô la. Chúng tôi đồng ý và sau khi uống đến ly thứ ba là đã thấy chếnh choáng. Rượu vang tuy coi vậy, nhưng độ rượu cũng mạnh ra gì.
    Không biết là tại vì thấy chúng tôi mặc áo màu vàng trông hem hễ quá, hay tại nhìn thấy ông Chí Phúc và tôi đẹp trai quá, mà cô bán rượu, sau cùng không tính tiền. (Vì đi chung với ông Chí Phúc, nên bạn bè gọi tôi là Chí Phèo ). Số tiền rượu không phải trả, nếu đem mua bia, thì cả bọn uống cả tuần không hết.
    Một hôm làm việc ủi đất kế bên mương nước, tôi bị giật mình vì con vịt trời vụt bay lên, khi nhìn trong đám cỏ có ổ trứng 12 cái. Tôi cũng chẳng muốn lấy trứng làm gì, nhưng nếu không dẹp ổ vịt qua một bên, thì không có chỗ mà làm. Hai con vịt cứ bơi qua, lội lại trên mương nước nên chúng tôi bảo nhau :
    - Nếu không sợ bị phạt 500 đô, tụi mình vơ hai con vịt này về thì tối nay có tiết canh.
    Ngồi nhìn hai con vịt, tôi lại nhớ tới ngày còn nhỏ (tôi có cái tật hay nhớ như vậy), ngồi làm vịt ở cầu ao, lúc làm bộ lòng, vì tính hay lơ đãng nên đàn cá lòng tong bu lại rỉa gần hết tôi mới nhớ ra, tức nổi xung lên, tôi cằm con dao phay chặt đại xuống mặt nước mấy phát, cả chục con cá đứt đôi nổi phều lên mặt nước. Cho đáng đời, ai biểu mày rỉa!
    Hồi còn ở Orange County, có những cuối tuần tôi không biết đi đâu, làm gì cho qua ngày, nhưng những cuối tuần ở San Jose lại qua mau quá. Có lần, tôi được rủ đi đào ốc vòi voi ngoài cồn cát ở vùng vịnh San Francisco.
    Sáng thứ bảy, đoàn xe ba bốn chiếc nối đuôi nhau chạy lên hướng bắc. Tôi đi chiếc Ford F150 có kéo theo chiếc canô. Từ San Jose đến San Francisco cũng hơn một tiếng đồng hồ. Xe rời freeway để theo đường nhỏ ngoằn ngoèo qua những nông trại nuôi trừu. Những trảng cỏ non bên sườn núi xanh như ruộng mạ, có vài ba con nai đứng ngơ ngác hiền lành.
    Đến bờ biển, những người trong bọn chúng tôi chưa có license câu cá thì phải mua, tốn hơn mười đồng cho hai ngày . Khi cho tàu xuống bến rồi, chúng tôi phải chia ra làm ba toán để ra đảo cát mới đủ chỗ, vì tàu nhỏ.
    Chiếc tàu chạy nhanh quá, nó phóng như bay trên mặt nước, chỉ 15 phút đã ra đến nơi. Anh trưởng đoàn giải thích :
    - Ốc vòi voi, còn gọi là hến, là sò. Tiếng Mỹ gọi là Horse neck clam, mỗi con nặng hơn hai pound, có vòi lớn bằng nửa cổ tay và dài gần một gang. Nó nằm sâu dưới cát khoảng gần một thước Tây, cứ chỗ nào có cái lỗ cỡ bằng ngón tay, phọt nước ra, thì chắc chắn dưới đó có con hến... (Có tiếng cườI khúc khích). Mỗi người được bắt mười con một ngày, nhưng chúng ta mà bắt được năm con là đã khá lắm rồi, vì mỗi con ngoài chợ bán cũng gần hai mươi đô la.
    Chúng tôi tản ra theo bốn toán, mỗi toán có một cái ống nhựa cứng, đường kính khoảng hai gang tay, và dài gần một thước, có hai dây quai để dễ kéo lên, trang bị thêm hai chiếc xẻng cán dài và mấy chiếc thùng đựng.
    Mỗi lần có bước chân động trên mặt cát, là những vòi nước lại phụt lên, lỗ hến đầy dẫy không thể đếm xuể.
    Cồn cát này chìm dưới mặt nước cả năm, chỉ trong mấy tháng hè mới lộ ra vào những ngày con nước nhỏ, mà cũng chỉ trong mấy giờ mà thôi. Lúc nước triều lên, có nhiều người vì mải mê với sò, với hến,vô bờ không kịp nên xuýt chết vì nước. (Nhưng không được gọi là hy sinh vì tổ quốc).
    Đào sò là cả một nghệ thuật: Nhắm ngay cái lỗ, đào chừng vài ba xẻng cát, để cái ống vào rồi nhảy lên trên miệng ống mà nhún nhảy, để cho ống cắm sâu xuống cát. Tại sao lại phải dùng ống như vậy ? Bởi vì nước với cát sẽ tràn lấp ngay sau khi ta nhấc xẻng lên, có cố gắng lắm cũng không thể đào sâu đến nửa thước. Vì có ống, nên khi móc cát phía bên trong ống, chúng ta chỉ cần ít phút là đã có thể sờ thấy vòi con hến rồi. Người không kinh nghiệm sẽ nắm lấy cái vòi mà kéo, nó thường đứt luôn, để laị nguyên con sò, mà con này rồi cũng sẽ chết vì cái vòi là bộ phận nó dùng để hút đồ ăn là phiêu sinh vật trong nước biển. Người đào cát phải biết khi nào nương tay, kẻo xẻng sẽ xén đứt luôn cái vòi voi của con sò, mà vòi này là chỗ ngon nhất.
    Người đào đương nhiên mệt lắm, nhưng người ''''''''mò sò'''''''' còn mệt hơn, phải nằm dài xuống mặt cát, tay thọc sâu để rờ rẫm xem cái vòi nằm nơi đâu. Khi bàn tay đã nắm được cái vòi, ngón tay trỏ phải nong cát chung quanh vỏ sò ra cho rộng, rồi vừa kéo, vừa lắc mà rút ra. Có nhiều khi con sò ở sâu qúa, người mò sò chui cả đầu vào ống, chỉ còn hai chân loi choi trên mặt cát, nên không có thế để lên, phải la toáng lên thì đồng bạn mới biết mà kéo ra khỏi ống. Lúc anh mò sò thoát ra khỏi miệng ống, mặt mũi lấm lem, tay nắm chặt con sò, thế mà trên môi lại còn nở nụ cười tình. Mặt tươi rói như ông Đại sứ.
    Có anh bạn trong bọn chúng tôi, đi tìm những chỗ có hai lỗ ở bên nhau mà đào, thành thử anh ta cứ bắt được mỗi lần một đôi tình nhân sò hến.
    Mới xế trưa, mà gió biển thổi mạnh qúa, những người ướt quần áo thì bắt đầu run vì lạnh. Chúng tôi đành ra về vì có lẽ mỗi người đã được cả chục con.
    Tôi đã từng nhìn thấy con hến vòi voi nhiều lần được bày bán trong siêu thị, nhưng nhìn nó tôi hơi nhờn nhợn nên chưa ăn thử bao giờ.
    Buổi tối hôm ấy, là lần đầu tiên tôi ăn, mà laị ăn sống theo kiểu Sushi, tôi mơí thấy vị ngon ngọt của nó. Hèn chi người Tàu, người Nhật đi đào đông quá. Nhưng họ được ít lắm, mỗi lần bắt được một con, cả bọn hò reo như đào được mỏ vàng. Còn bọn chúng tôi, nếu thả sức cho đào, có lẽ mỗi người sẽ được vài ba chục con, vì chúng tôi là chuyên viên đào mương, đào lỗ ngoài freeway của công ty Amland. Một công ty do người VN làm chủ lớn nhất (nói theo kiểu quảng cáo của những cơ sở thương mại VN), không những riêng ở Cali, mà còn trên toàn cõi Hoa Kỳ. Mà vì là công ty độc nhất, nên không có ai đứng hạng nhì. Sorry!
    (Ba`i đa(ng cu?a Nguyen Ngoc Hanh)
    Được hoanghac1 sửa chữa / chuyển vào 18:45 ngày 02/06/2004
  10. hoanghac1

    hoanghac1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Đưa thư
    Ai đã từng thi qua bài thi của bưu điện Mỹ , thì biết rằng bài test không đòi hỏi về kiến thức phổ thông , mà chỉ cần sự lanh mắt và nhớ lẹ . Tôi còn nhớ một trong bốn phần là bài về địa chỉ nhà , trong bài thi có năm cột (column) A B C D và E . Thí dụ
    Cột A : Số nhà từ 1100 - 2200 đường Elm street .
    Số nhà từ 4900 - 5900 đường Main St.
    Số nhà từ 3300 - 3900 Classic Blvd.
    Số nhà từ 5500 - 6500 Clinton Dr.
    Và những cột kia đều có các địa chỉ cùng tên đường , nhưng khác số nhà . Bạn phải làm sao , trong vòng 15 phút nhớ trong óc 20 địa chỉ như vậy . Phần thi có 80 câu hỏi địa chỉ , trong vòng 2 phút , bạn phải rán nhớ và ghi lại mỗi địa chỉ nằm ở cột nào , càng nhiều càng tốt .
    Cách đây mấy năm , hai chị em họ tôi đều thi đậu cái test này . Cô chị 96 , cô em 100 điểm . Tôi không hiểu cách nào mà cô em được 100 điểm . Riêng tôi , sau khi hỏi cách thi và cách học , tôi được 82 điểm . Còn anh chồng của cô chị không cách nào quá 70 . Hai cô đợi ngày phỏng vấn . Cô chị được làm trong một chi nhánh bưu điện ở Dallas , còn cô em sau đó rớt cuộc phỏng vấn , dù rằng điểm của cô quá hoàn hảo . Tôi hỏi cô cớ sự làm sao ?
    - Anh trông em nè , thân liễu yếu đào tơ ! Em có tám mươi mấy pao (cân Anh) , mà nó (supervisor , ông cai) biểu em khiêng một cái hộp nặng sơ sơ 60 pao . Thế là em rớt .
    Mặt cô em họ tôi buồn hiu , sức người với không tới . Đành chịu biết sao .
    Tôi được giấy gọi đi làm bưu tín viên ở vùng Flower Mound , rural carrier . Đi xe của mình , xăng thì họ trả . Chỉ tội đi bộ hơi nhiều , vai đeo túi thư kè kè bên mình .
    Nhứt là nhà của một bà Mỹ kia có nuôi một con chó Doberman , to lớn hung dữ vô cùng . Dù tôi có thuốc xịt , nó cũng chả sợ . Hộp thư lại nằm bên trong hàng rào sắt . Tôi về phàn nàn với ông xếp của tôi rằng tôi không thể nào chu toàn nhiệm vụ , cái job giao thư cho bà con của ông , trừ phi hộp thư phải nằm bên ngoài hàng rào .
    Ông xếp tôi nhe răng cười :
    - Cái đó easy mà , chỉ cần thông báo cho bà ấy là xong .
    Tôi yên trí , ông xếp tôi quá tài giỏi và lanh trí , hèn gì được cất nhắc làm xếp .
    - Làm cách nào thông tri , hả xếp ?
    Ổng trả lời ngay , không cần nghĩ ngợi :
    - Thì gửi thư cho bả .
    Tôi nghĩ bụng , ông xếp mắc toi này chơi tôi :
    - Chó cắn tui rồi sao ?
    - Gửi thư là chuyện của tao , còn chó cắn là chuyện của you . Ô Kê ???
    Hoanghac 2.6.04

Chia sẻ trang này