1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vui cười! Chỉ có tại DHP :D

Chủ đề trong 'ĐH Dân lập Hải Phòng - DHP Club' bởi hahuyduonghp20012002, 16/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. onggia80hp

    onggia80hp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    1.019
    Đã được thích:
    0
    Không thể chịu đựng nổi
    Một tên trộm lẻn vào nhà tỷ phú nọ vào một buổi sáng và khoắng được mớ đồ đạc quý giá. Xong việc, hắn núp vào tủ quần áo trong phòng nhạc của gia đình, chưa kịp tẩu thoát thì đám con của nhà đó bước vào.
    Đầu tiên, đứa con gái lớn bắt đầu luyện hát. Sau đó cậu con trai thứ hai vào tập violon. Hai giờ sau cô con gái thứ ba vào tập đàn piano. Tiếp theo là bài tập thổi kèn của cậu út. Cuối cùng, cả 4 chia bè hợp xướng.
    Lúc này tên trộm không thể chịu đựng được hơn, bèn chui ra, đặt những thứ lấy được lên bàn và thều thào nói: "Các người gọi cảnh sát đi!".
  2. onggia80hp

    onggia80hp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    1.019
    Đã được thích:
    0
    Thần y
    Một bác sĩ nói với đồng nghiệp, vẻ buồn rầu: "Anh thử tưởng tượng xem, tôi chữa bệnh ung thư cho anh ta nhưng khi mổ thì hóa ra anh ta chỉ bị một cái áp-xe".
    Vị bác sĩ kia bảo:
    - Điều đó có gì đáng kể! Tôi đã điều trị nửa năm cho một bệnh nhân bị vàng da; nhưng khi anh ta chết, tôi mới phát hiện anh ta là người châu Á.
    ***
    Một ông đi chữa răng, mặt tái xanh tái xám theo dõi từng động tác của bác sĩ. Bác sĩ lấy dụng cụ và một nắm bông gòn to tướng rồi an ủi người bệnh:
    - Đừng sợ, hãy bình tĩnh, không đau đâu mà! Để tôi nút hai lỗ tai tôi xong là chúng ta có thể bắt tay vào việc.
    ***
    Một nông dân đi khám bệnh.
    - Thưa bác sĩ, tôi bị vô sinh.
    - Trước hết, ông phải làm các xét nghiệm, chụp phim rồi mới kết luận được là ông có bị vô sinh hay không.
    - Chắc chắn là bị, đó là bệnh di truyền. Ông nội tôi cũng bị, bố tôi cũng bị.
    - Thật sao? Vậy ông từ đâu ra?
    - Từ quê ra chứ còn từ đâu nữa?!
    ***
    - Thưa bác sĩ - người đàn ông nói trong điện thoại - Con trai tôi bị sốt ban.
    - Tôi biết - bác sĩ đáp - hôm qua tôi đã đến nhà ông và cho cậu ta uống thuốc. Ông hãy cách ly cậu ta với những người khác.
    - Nhưng nó đã hôn con hầu.
    - Vậy thì chúng tôi sẽ cách ly chị ta...
    - Và chính tôi cũng hôn con hầu.
    - Như thế có nghĩa là ông có thể mắc bệnh rồi.
    - Vâng và từ lúc đó đến giờ tôi đã hôn vợ tôi.
    - Khốn khổ - Bác sĩ hốt hoảng - Vậy thì tôi cũng bị lây mất rồi.
  3. onggia80hp

    onggia80hp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    1.019
    Đã được thích:
    0
    Bảy chú lùn và nàng Bạch Tuyết

    Ngày xửa ngày xưa, tại xứ sở nọ, có một vương quốc thịnh vượng và thanh bình. Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng như bông. Hoàng hậu của vương quốc ngồi đan bên cửa sổ...
    "Ái dồi ôi" - Bổng hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía trước. Bà bị kim đâm vào tay. Cũng phải thôi, vì từ bé đến giờ, sống trong nhung gấm, người hầu kẻ hạ xung quanh, có bao giờ phải đan đâu. Bà đau, đau lắm. Một giọt máu từ tay bà rơi xuống tuyết, tuyết phủ che mất. Một giọt nữa, lại bị tuyết che. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm. Hoàng hậu liền ước : ?oSau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ?. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, và kéo vua cha vào phòng ngủ...
    Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Cuoi_xinh vừa được sinh ra thì bà mất, hưởng thọ 35 tuổi và an táng tại quê nhà.
    Một năm sau, vua cha ( tức hahuyduong20022001)lấy vợ mới. Bà này đẹp, nhưng kiêu. Ngày nào bà cũng soi gương và hỏi:
    ?oGương kia ngự ở trên tường.
    Nước ta ai đẹp được dường như ta.
    Ta là hoàng hậu motthoang_hn02 kiêu sa.
    Gương mà nói xấu là ta đập liền?.
    Gương đành trả lời: ?oThưa hoàng hậu motthoang_hn02,bà là hoàng hậu đẹp nhất trần đời?. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn.
    Cuoi_xinh càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười. Mỗi bước chân nàng đi, hoa trái như tươi hơn, chim chóc như hót hay hơn, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy, Cuoi_xinh bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã bước vào tuổi lục tuần.
    Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, motthoang_hn02 hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương đã trả lời: ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Cuoi_xinh muôn phần đẹp hơn?. Nghe gương trả lời, motthoang_hn02 giận tím người. ?o Này thì đẹp này, này thì đẹp này?, motthoang_hn02 vừa gào, vừa đập bôm bốp vào gương. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn tức (thang_nghien) giỏi nhất của vương quốc đến và ra lệnh: ?oNhà người hãy đem con Cuoi_xinh xấu xí vào rừng, treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta xào cần tỏi. Mau!?.
    Còn tiếp tập 2:
    Được onggia80hp sửa chữa / chuyển vào 20:26 ngày 22/04/2006
  4. onggia80hp

    onggia80hp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    1.019
    Đã được thích:
    0
    Thang_nghien vâng lệnh và đem Cuoi_xinh vào rừng. Khi ông rút dao ra, Cuoi_xinh liền khóc lóc thảm thiết:
    Bác tha cho cháu bác ơi
    Cháu xin ở lại rừng chơi suốt đời
    Bác về nói với bà ta.
    Bác vừa giết cháu chẳng tha cho về.
    Tim thì bác mổ lợn xề.
    Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công?.
    Động lòng, thang_nghien tốt bụng liền thả cho Cuoi_xinh chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng lợn rừng trên tay...
    Lại nói về Cuoi_xinh. Được thang_nghien thương tình, cô chạy một mạch không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh cô. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo.
    Chán nản, Cuoi_xinh bắt đầu khóc. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc giận người cha(hahuyduong20012002) nhu nhược. Cô khóc hận mụ dì ghẻ motthoang_hn02 độc ác. Và cuối cùng, cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang chạy xung quanh cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng rơn, Cuoi_xinh hét to: "Y.a.h.o.o!!!!!!!, sống rồi".
    Từ từ, thận trọng, Cuoi _xinh tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Cuoi_xinh gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", lần này, lấy hết sức bình sinh, Cuoi_xinh mắm môi mắm lợi đạp cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang giật mình kinh hãi. Cuoi_xinh thử đẩy cửa. "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá", cô nói thầm vì cửa mở toang. Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...
    Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ làm cửu vạn tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và chao ôi: thú dữ đứng xếp hàng trước cửa. Bước vào căn phòng, sự xáo trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ.
    " Ai đã uống chút nước của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to.
    " Còn ai đã dùng chút cơm của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên.
    " Ai đã ăn chút rau của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên
    " Và ai đã xơi hết thịt của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy cất tiếng.
    Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì tôm rồi. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa.
    " Chả phải em sợ đâu, nhưng anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng... Người anh cả bước vào phòng với chiếc cời lò trên tay. Từng bước, từng bước, chú thận trọng đi vào. Không gian im lặng đến nghẹt thở... Bỗng uỳnh. Chuột chạy loạn xạ. Chiếc cời lò rơi từ trên tay chú xuống đất lúc nào. Cảnh tượng trước mắt làm chú sững sờ, quên cả đau đớn do bị cời lò rơi vào chân. Một cô bé đẹp như thiên thần, đang nằm ngủ trên 7 chiếc giường được nàng ghép lại. Khuôn mặt cô mới thánh thiện làm sao, nếu không để ý đến gợn thịt nhỏ còn vương trên mép. Nụ cười trên môi cô càng làm cho khuôn mặt của cô thêm phần rạng rỡ. Tuy nhiên hai nắm tay cô thì lại đập liên tiếp xuống giường. Có lẽ cô đang trải qua một giấc mơ đầy biến động.
    Trong cơn mơ, Cuoi_xinh thấy mình đấm túi bụi vào mặt hmotthoang_hn02. Chịu không nổi, motthoang_hn02 ngã cái rầm làm cô giật mình tỉnh giấc.
    ?oA a a....... Mẹ ơi cứu con?. Cuoi_xinh hét lên hoảng loạn khi thấy 7 người đàn ông có bộ mặt cười đang ngó mình trân trân. Rồi tiếng hét cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lại vút cao. Được một lát thì tắt hẳn. Lúc này, thay vì sợ hãi, cô bắt đầu thấy tò mò với 7 con người trước mặt. Hơn nữa, cả bảy chú lùn đều tỏ thái độ rất thân thiện khiến cô cảm thấy họ thậm chí còn đáng yêu nữa là đằng khác, nếu không kể tới đôi lúc có chú lại nghiến răng ken két vì quá đói. Dần dần họ đã làm quen được với nhau.
    Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua. Hàng ngày, Cuoi_xinh làm Ô sin quét dọn nhà cửa, nấu cơm đun nước, giặt giũ quần áo trong khi 7 chú lùn đi làm cửu vạn ở làng bên. Tối đến, họ cùng đánh chắn. Cả 8 người đều cảm thấy rất hạnh phúc...
    Về phần dì ghẻ, đinh ninh rằng mình đã được ăn tim gan Cuoi_xinh, bà ta không thèm ngó ngàng tới gương thần. Một hôm, nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, bà mới lại lôi gương ra và bắt đầu hỏi:
    ?o Gương kia ngự ở trên tường
    Nước ta ai đẹp được dường như ta...?
    ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần
    Ngày nay Cuoi_xinh muôn phần đẹp hơn
    Nàng ta ở khuất núi non
    Tại nhà của bảy chú lùn xa xa?
    Gương thần trả lời. Và đây cũng là lần cuối cùng người ta nhìn thấy gương thần vì ngay sau câu trả lời đó, dì ghẻ vớ lấy gương và lẳng vèo ra ngoài cửa sổ vỡ tan tành.
    Ngay sau đó, dì ghẻ motthoang_hn02nhằm hướng nhà của 7 chú lùn thẳng tiến, sau khi đã hoá trang thành người bán hoa quả rong với hai gánh táo trĩu nặng trên vai. Một ngày kia, trước cửa nhà của bảy chú lùn xuất hiện một bà lão( tức mụ dì ghẻ motthoang_hn02) với một quả táo duy nhất trong đôi quang gánh của mình. Để có thể đến được nơi, dì ghẻ phải chén dần chén mòn số táo mình mang đi. Còn quả cuối cùng, bà ta bơm thuốc độc vào một nửa rồi mang đến Cuoi_xinh:
    - Hỡi con gái xinh đẹp của ta. Ta mang cho con quả táo này để con ăn cho thêm phần rạng rỡ.
    - Thần kinh à? Dở hơi à? Điên à? Trời không mưa sao mặc áo mưa? Cuoi_xinh đáp. Ai là con gái bà? Còn táo thì thôi khỏi, bảy chú lùn dặn rằng không được ăn đồ của người lạ.
    - Cô sợ táo có thuốc độc ư? Đừng nghĩ thế phải tội, cô gái. Bây giờ thế này nhé. Ta sẽ ăn một nửa, và đưa cho con một nửa. Vậy là OK rồi chứ gì?
    - Thế thì quý hoá quá. Cho cháu nửa ngon ngon kia kìa.
    Vừa ăn dứt miếng táo, Cuoi_xinh giật giật mấy cái rồi ngã lăn xuống đất, và dì ghẻ, bà ta cũng giật giật mấy cái vì đau khi bị Cuoi_xinh tóm lấy tóc trước khi ngã. Đau, nhưng dì ghẻ sung sướng lắm. Làm sao mà không sung sướng cho được, khi giờ đây bà đã không còn đối thủ về nhan sắc. Hạnh phúc tuyệt đỉnh, bà chạy một mạch về lâu đài, băng băng qua những con suối, nhảy vút qua các khóm bụi rậm, và giành giải nhất cuộc thi marathon vượt rào đang tình cờ được tổ chức trong vương quốc...
    Hôm nay, khác với mọi ngày, bỗng nhiên cả bảy chú lùn đều cảm thấy trong lòng có điều gì bất ổn. Tình trạng vẫn không khá hơn, sau khi cả bảy chú đã xơi gọn 7 gói xôi to vì ngỡ rằng mình đói. Trên đường về, khung cảnh dường như khác thường hơn. Thú rừng chạy tung tăng khắp nơi vì không còn lo bị những viên đạn được bắn ra từ súng săn của một ai đó nấp trong nhà. Còn chim chóc thì đậu kín trước sân. Thường ngày lấy đâu ra chim do chúng sợ sập bẫy của Cuoi_xinh đặt trước cửa nhằm cải thiện bữa ăn. Bảy chú lùn linh cảm thấy một điều gì chẳng lành khi tiến đến gần ngôi nhà. Bỗng một tiếng rú vang lên, tiếp theo là 6 tiếng rú khác: Họ nhìn thấy Cuõiinh nằm sõng xoài bên cửa ra vào, và trong tay nàng là một nắm tóc...
    Biết rằng Cuoi_xinh đã bị dì ghẻ hãm hại, bảy chú lùn đau đớn lắm. Từ đây, cơm nước chẳng ai lo, áo quần không ai giặt. Họ khóc ròng rã ba ngày liền, đêm vẫn đi ngủ. Họ muốn chôn cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn ửng hồng như lúc còn sống thì lại không nỡ. Họ đặt cô vào trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt, khắc tên cô bằng chữ vàng, và ghi rõ cô là một nàng công chúa. Họ mang quan tài cô lên núi rồi thay phiên nhau ngày đêm trông giữ. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, Cuoi_xinh nằm trong quan tài vẫn tươi tỉnh như khi chưa nằm trong quan tài. Da nàng vẫn trắng như tuyết, tóc vẫn đen như gỗ mun, môi vẫn đỏ như máu, và răng thì vẫn vàng khè...
    Một ngày nọ, có một hoàng tử tình cờ đi ngang qua. Biết được câu chuyện do các chú lùn kể lại, hoàng tử xin được mang nàng về để nhìn cho sướng. Được các chú lùn đồng ý, chàng bảo thị vệ khuân quan tài thuỷ tinh xuống núi. Bỗng nhiên, một người thị vệ vấp phải rễ cây khiến cho quan tài bị xóc mạnh. Miếng táo trong miệng Cuoi_xinh văng mạnh ra ngoài. Cuoi_xinh sống lại, và thay vào đó là một chú ******** nhăn khi đớp phải miếng táo đó.
    Nghe hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là sau khi đã thêm mắm thêm muối cho tăng phần sinh động, Cuoi_xinh liền đồng ý theo hoàng tử sang Đài Loan về ra mắt nhà bố mẹ chồng. Lễ cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Trong số khách mời, có cả mụ dì ghẻ độc ác. Vừa nhìn thấy Cuoi_xinh, cơn tức giận dâng trào, mụ liền ngã lăn ra chết
    Tuy sống trong hạnh phúc bên hoàng tử, Cuoi_xinh vẫn không quên bảy chú lùn. Nàng xin phép chồng đón bảy chú về cung và tìm được bảy cô lùn giúp các chú an hưởng tuổi già. Họ đã cùng ở bên nhau cho đến cuối đời
  5. Thang_nghien

    Thang_nghien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2004
    Bài viết:
    758
    Đã được thích:
    0

    Một Cuoi_xinh hỏi bố mình là ông_gia80: "Bố ơi! Con được sinh ra thế nào hả bố?". Ông_gia80 là một kỹ sư công nghệ thông tin đang lướt web bèn ứng khẩu trả lời cậu quý tử.
    Ông_gia80 giải thích: "Mẹ và bố cùng duyệt web trên một chiếc giường. Cha kết nối với mẹ. Cha upload một số dữ liệu từ một cái USB sang cho mẹ. Sau khi download hết về, mẹ sửng sốt thông báo là mẹ không cài một chương trình anti-virus nào cả, trong khi đó, bố cũng không cài đặt Fire Wall".
    "Rồi thế nào nữa hả bố", Cuoi_xinh sốt sắng.
    Ông_gia80 bình tĩnh tiếp tục câu chuyện: "Cả cha và mẹ đều cố gắng xoá bỏ số dữ liệu trên, thậm chí là format lại ổ nhưng không kịp. Vậy là sau 9 tháng 10 ngày, con được sinh ra đời".
  6. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Một luật sư vào quán rượu làm một vài ly sau giờ làm việc. Anh ta tự nhiên nhìn thấy một gã say bên cạnh cứ lẩm bẩm một mình và hình như hắn đang say sưa nghiên cứu vật gì đó trên tay.
    Anh ta sát lại gần khi gã say rượu đưa cái vật nhỏ bé đó ra trước ánh đèn, nói lý nhí:
    - Nó trông như đồ nhựa ấy.
    Tò mò quá, luật sư hỏi:
    - Anh đang cầm gì trong tay đấy?
    - Tôi cũng không biết nữa, nó trông giống đồ nhựa nhưng lại có vẻ như là làm từ cao su.
    - Cho tôi xem với nào?
    Gã say đưa vật ấy cho luật sư xem. Luật sư vo tròn nó trong bàn tay, rồi liếm và ngửi nó.
    - Đúng thật. Trông nó thì giống đồ nhựa đấy, mà cảm giác lại giống đồ cao su. Nó cũng chẳng có hương vị gì đặc biệt cả. Tôi cũng không thể biết được nó là cái gì? Anh lấy nó ở đâu đấy?
    - Từ trong mũi tôi ấy mà
  7. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Những câu chuyện phỏng vấn này không có mang tính Hài hước lắm. Nhưng nó cũng thù vị à. Xem nha..
    =========================================================================
    Cuối buổi, người phỏng vấn hỏi tỉnh bơ: ?oTừ TPHCM tới Vũng Tàu có bao nhiêu cây xăng??. Hải ngớ người...
    ?oChẳng ai tỉ mẩn đến độ đếm xem có bao nhiêu cây xăng trên cả đoạn đường dài mình từng đi cả?, Hải cực kỳ ngạc nhiên lẫn... khó hiểu trước câu hỏi.
    Chưa hết, có lần Hải còn bị đối tác nước ngoài hỏi một câu xem ra bí ẩn hơn: ?oCó hai phòng tách biệt, phòng A có ba bóng đèn, phòng B có ba công tắc, từng bóng đèn tương ứng với từng công tắc. Phân biệt bóng đèn nào ứng với công tắc nào ở hai phòng trên với điều kiện chỉ được qua phòng A một lần??.
    Lần ấy ở câu hỏi ?ocây xăng? Hải bảo: khoảng cách từ TPHCM tới Vũng Tàu là 120 km, thông thường khoảng 5 km người ta đặt một cây xăng, vậy có khoảng 24 cây xăng. Còn ở câu hỏi bóng đèn, Hải bắt đầu... ?ocà kê?: bóng đèn có hai trạng thái bật và tắt, nên vấn đề là ở chỗ có ba bóng đèn.
    Vậy tại sao không sinh ra trạng thái thứ ba cho bóng đèn? Người ta đâu cấm. Chế ra công cụ tạo một trạng thái khác cho bóng đèn: chớp chẳng hạn... Kết quả thật bất ngờ, không chỉ hài lòng khách hàng về thực tế, chuyên môn, Hải ?ovượt ải? vì ấn tượng để lại qua cách phân tích kiểu... suy luận (chưa bàn tới đúng hay sai) như vậy.
    Những câu đố, tình huống giả định mang tính lắt léo thật ra không thiếu ở các cuốn đố mẹo... trong nhà sách. Cũng cần cảnh giác chuyện lạm dụng. Chẳng hạn: tốt nghiệp ĐH Kinh tế TPHCM, trước buổi phỏng vấn với ban lãnh đạo đa số là người nước ngoài của một công ty đa quốc gia, Nguyễn Trần Đăng Phước và người bạn đi cùng đã thủ sẵn cho mình rất nhiều câu đố mẹo và lời giải, nhưng suốt buổi hôm đó không ai hỏi gì liên quan đến... mẹo.
    Phước rơi vào tình huống... trật tủ; may mà cuối cùng anh được nhận vào bằng chính năng lực của mình, và hiện là giám đốc kinh doanh Công ty Bristol - Myers Squibb; trở thành người phỏng vấn rất nhiều ứng viên.
    Đăng Phước lưu ý: ?oNgười phỏng vấn sử dụng câu hỏi là lạ nhằm phá vỡ sự căng thẳng trong phỏng vấn, là một cách để ứng viên thêm điểm với nhà tuyển dụng, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản lĩnh thật sự chứ không hẳn lúc nào cũng quyết định việc chọn ứng viên!?.

    Có lẽ ít bạn nào nghĩ trong tình huống ấy mình lại đang được ngầm ?otheo dõi?. Ứng viên được mời cơm trưa vui vẻ sau một buổi sáng phỏng vấn tập thể tìm vị trí trưởng phòng marketing với năm người (lúc này nhà tuyển dụng đã có lựa chọn ngầm người sáng giá nhất).
    Ứng viên được thoải mái lựa món ăn, và người chọn món ăn có giá đắt nhất đã... rớt với lý do: chúng tôi không tiếc tiền, mà chú ý đến thái độ lựa chọn của ứng viên trong bữa ăn đấy, người nào thật sự có ý thức vun vén cho công ty.
    Anh Trương Minh Hạnh, hiện là trưởng phòng đào tạo và phát triển Công ty Bristol - Myers Squibb, nhớ mãi câu hỏi của hai người Thụy Sĩ ở một công ty nước ngoài: ?oNói về cha của mình? Đức tính nào ấn tượng về cha??. ?oTôi ấn tượng thái độ làm việc kỷ luật, chăm chỉ và đúng giờ của cha?, Hạnh trả lời. Mãi sau anh mới biết đấy là một cách để người ta kiểm tra gián tiếp tính cách mình.
    Thật ra, việc đưa ứng viên vào một tình huống cụ thể là cách khá phổ biến để nhà tuyển dụng đánh giá khả năng, tâm lý, tính cách... ứng viên. Bên cạnh các tình huống giả định liên quan trực tiếp đến chuyên môn, thực tế công việc, có những giả định tình huống thật lạ. Một nữ ứng viên được phỏng vấn vào vị trí giám đốc kế hoạch. Người phỏng vấn của Công ty Navigos hỏi chị biết chơi bóng rổ không và đề nghị chị ném bóng vào thùng rác ngay trong phòng. ?oGiá cô ấy chịu bước lại gần thùng rác và đưa bóng vào hơn là đứng từ xa ném lại, người phỏng vấn bày tỏ sự tiếc nuối, chúng tôi không cần người thích mạo hiểm trong giải quyết vấn đề ở vị trí này?.
    Chỉ cây bút chì trên bàn rồi yêu cầu ứng viên nói về nó: cây bút để viết; ngoài viết còn có thể dùng để gạch chân; nếu cột dây thun lên đầu cây bút thì còn có thể... gôm, thậm chí gãi lưng... rất nhiều cách trả lời.
    Lại có kiểu đề nghị: kể một câu chuyện từ tám hình vẽ cho sẵn trên một tờ giấy, sau một phút suy nghĩ. Có cả những câu hỏi xem ra ?okhông lời đáp (án)?: trong 10 lượng vàng có một thỏi vàng giả. Cho một cái cân có hai đĩa, chỉ được bốc vàng lên cân một lần để tìm ra thỏi giả... ?oThật ra chúng tôi muốn nghe ứng viên nói ra suy nghĩ của mình trước câu hỏi, tình huống mà chúng tôi đưa ra", Robert Trần, giám đốc Robenny - school of Business, cho biết.
    Phản ứng, phản biện, suy luận... của ứng cử viên trước câu hỏi là một cách để nhà tuyển dụng xác định khả năng suy luận, tư duy, cách giải quyết vấn đề... của ứng viên. ?oIm lặng hoặc thú thật mình không có câu trả lời là cách nhanh nhất để rút ra khỏi cuộc chơi?, Robert Trần nói.
  8. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Các lớp học lịch sử thường làm cho bọn trẻ buồn ngủ và do đó, cũng không mấy khó hiểu khi chúng tỏ ra vui mừng vì được biết hôm nay có thể về sớm.
    Bà giáo tuyên bố: "Bất cứ em nào trả lời được câu hỏi của tôi, có thể ra khỏi lớp trước khi chuông reo"
    Thật là tuyệt vời, Dick nghĩ như vậy vì nó biết rằng mình rất thông minh và có thể trả lời bà ấy vanh vách như một cuốn bách khoa toàn thư.
    "Nào, bắt đầu. Ai đã nói: đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho bạn mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho tổ quốc?"
    "J.F. Kennedy thưa cô !" - một cô gái đầu bàn đã kịp giơ tay và dĩ nhiên cô nàng có thể ung dung ra về.
    "Tốt lắm Allen, câu tiếp theo đây: Ai đã nói Tôi có một giấc mơ...?"
    Ô, thêm một cô nàng khác đã cướp lời trước, "Martin Luther King"
    Cáu lắm, Dick buột miệng "Khi nào thì cái lũ ấy mới câm cái mồm thối tha của chúng nhỉ?"
    Bà giáo sửng sốt và thét lớn "Ai đã nói câu ấy?"
    "Bill Clinton thưa cô" - Dick mừng rỡ - "Bây giờ em có thể về được rồi phải không ạ?"

  9. Thang_nghien

    Thang_nghien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2004
    Bài viết:
    758
    Đã được thích:
    0
    Một hôm, cậu con trai Nhim20 đang học lớp 5 hỏi bố mình là HaHuyDuong: - Chính trị là gì ạ???
    Ông bố HaHuyDuong suy nghĩ một lúc rồi trả lời: - Bố lấy ví dụ luôn cho con thấy nhé: Bố là trụ cột trong gia đình, bố kiếm tiền nuôi cả nhà vậy bố là Tư Bản. Lương của bố về nộp đủ cho mẹ con, vậy mẹ con là Chính Quyền. Mẹ sử dụng tiền để chăm lo mọi thứ trong nhà, mua đồ chơi, sách vở cho con và chăm sóc con cẩn thận vậy con là Nhân Dân, em con đang học mẫu giáo gọi là Tương Lai của Đất nước, chị người ở trong nhà mình thì gọi là Tầng Lớp Lao Động.
    Nhím chẳng hiểu gì mấy nhưng buồn ngủ quá nên về phòng ngủ. Đang đêm cu cậu thấy em trai mình là BadBlackBoy bỗng dưng ị đùn, không chịu nổi cu cậu vào phòng bố mẹ để gọi thì thấy mẹ đang ngủ say. Ku cậu xuống phòng người giúp việc thì thấy ông bố HaHuyDuong của mình và bà chị giúp việc Haynhinthangvaosuthat đang vật lộn với nhau. Cu cậu chán và quyết định về ngủ tiếp.
    Sáng hôm sau, ông bố HaHuyDuong hỏi Nhím xem đã hiểu bài chưa thì Nhím trả lời: Con hiểu rồi ạ, Nhân dân sống trong hôi thối, Chính Quyền thì ngủ say như chết, Tư Bản đè đầu cưỡi cổ Tầng lớp Lao Động còn tương lai của đất nước thì ngập trong cứ......t.

  10. onggia80hp

    onggia80hp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    1.019
    Đã được thích:
    0
    Thằng này ghê quá ah, tiếp nữa đê ( spam cái chơi)

Chia sẻ trang này