1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vương quốc Ảo - Quách Kính Minh

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 02/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi nhìn Nguyệt Thần, nàng cũng nhìn tôi, tôi biết nàng muốn cùng ra tay, tôi gật đầu.
    Nhưng tôi nhận ra, dù tôi và Nguyệt Thần cùng ra tay cũng không thể đánh bại được bà ta. Mỗi lần chuẩn bị tiến công, bà ta hầu như đều biết trước, từ vị trí, cách dùng phép thuật đến tốc độ tấn công bà ta đều đoán đúng không sai một ly nào.
    Tôi và Nguyệt Thần cúi người xuống, tiếng cười của Tinh Trú vẫn lởn vởn quanh chúng tôi như bông hoa man đà la màu đen trong sương mù, toả ra mùi thơm làm say lòng người, rất nguy hiểm đến tính mạng. Bà ta nói:
    - Ca Sách, ngươi không thể làm em trai ngươi sống lại, ngay cả cung thần Huyền Vũ ngươi cũng không qua nổi huống hồ là lãnh địa Tây phương ở phía sau ta đây! Hãy để các ngươi chết tại đây sẽ làm linh lực của cung thần Tung Thiên tăng lên.
    Sau đó, tôi nhìn thấy một quả cầu ánh sáng màu sắc biến đổi khôn lường trong tay Tinh Trú, tôi biết đó là giấc mơ riêng của bộ tộc chiêm tinh, Tinh Cựu và Tinh Quỹ đã từng dùng nó. Tôi biết cả hai chúng tôi sẽ phải bước vào giấc mơ đó và không thể tỉnh lại được.
    Nhưng  tôi đã chẳng còn chút sức lực phản kháng nào nữa, linh lực của tôi như sương mù tan ra trong ánh mặt trời. Tôi nhìn Nguyệt Thần nàng ngã ra đất nhìn tôi, tôi nhìn thấy nét tuyệt vọng trong mắt nàng.
    Khi tôi rơi vào giấc mơ thì đột nhiên một cơn gió mạnh từ phía sau ào tới, sau đó có vô vàn những thỏi băng sắc nhọn bay vút qua vai tôi, rồi nghe thấy tiếng những thỏi băng đâm vào da thịt.
    Tôi nhìn lên thấy Tinh Trú đang há hốc miệng, ánh mắt ngạc nhiên đến không ngờ, máu tươi từ những vết do những thỏi băng đâm vào thủng ngực đang không ngừng chảy ra, nhỏ giọt lên ngai vua của bà ta.
    Tôi quay đầu lại, thấy Phiến Phong đang đứng đằng sau, mắt nhắm, nước mắt tuôn chảy, còn Hoàng Thác ngồi trên mặt đất, trước mặt anh ta là Tinh Quỹ đang nằm trong vũng máu, tóc xổ tung, hai mắt mở to, nhìn lên bầu trời trên cung điện, mặt chẳng còn chút biểu hiện, trống rỗng và tê liệt.
    Trên mặt Tinh Trú đột nhiên xuất hiện nụ cười nham hiểm, tiếng bà ta vẫn lẩn quất đâu đó, bà ta nói rằng, tuy các người đi qua được cung thần Tung Thiên, nhưng sẽ chẳng bao giờ qua được vùng đất của Tây phương hộ pháp, bởi Tây phương hộ pháp là...
    Bà ta nói chưa dứt lời thì mỗi thanh kiếm băng xuyên qua ngực bà ta đều đột nhiên mọc ra những chiếc ngạnh ngược sắc nhọn, và tôi nghe thấy tiếng da thịt bị xé nát. Thì ra, ảo thuật dùng đánh bại bà ta lại không đơn giản chút nào, không phải chỉ dùng thuật kiếm băng phá thiên mà là Huyền băng chú, sau lần tiến công thành công đầu tiên phải lập tức làm cho trên thanh kiếm đã đâm vào trước mọc thêm những thanh kiếm khác để tấn công lần hai, phép thuật này thường dùng để đối phó với người có sức mạnh hơn mình, bởi vì nó tốn rất nhiều linh lực, phải tập trung sức mạnh để tiêu diệt. Tôi không hề biết một nhà chiêm tinh như Tinh Quỹ lại có được sự lợi hại ghê gớm đó của bộ tộc Băng.
    Tôi rất muốn Tinh Trú nói hết ra, nhưng bà ta không thể nói gì được nữa, người đổ vật xuống đất, nét mặt bà tôi vẫn rất gian xảo, tôi thoáng hiểu bà ta còn biết nhiều bí mật khác nữa nhưng chẳng có cách nào lấy được.
    Tôi mai táng Tinh Quỹ ở sau cung thần Tung Thiên trên một ngọn đồi nở đầy hoa anh đào; Liêu Tiễn dùng bảo kiếm đào huyệt, tuy chẳng nói lời nào, nhưng những giọt nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt xuống nấm mồ của Tinh Quỹ. Sau khi huyệt đào xong, thanh bảo kiếm của Liêu Tiễn bị sứt mẻ nhiều chỗ do va phải đá, Liêu Tiễn bế Tinh Quỹ đặt xuống huyệt rồi vốc từng nắm đất phủ lên người nàng. Nhìn cảnh đó mà lòng tôi vô cùng hoang vắng, tôi đau đớn đến ngất đi, ánh nắng như những mũi kim nhỏ li ti đâm vào da thịt tôi nhức buốt.
    Nguyệt Thần đứng dưới một cây anh đào, gió thổi tung mái tóc và tà áo dài, Hoàng Thác cùng im lặng đứng cạnh đó, Triều Nhai ngồi trước mộ Tinh Quỹ đàn bản nhạc chiêu hồn của bộ tộc Vu Lạc, tôi biết đó là khúc nhạc vĩ đại nhất của bộ tộc, một bản nhạc từ xưa tới nay chỉ dùng để truy điệu các bậc Đế vương, bởi người chơi bản nhạc này phải tốn rất nhiều linh lực, mà những người nghe thấy sau khi chết linh hồn sẽ bất diệt.
    Tối đó tôi nghe thấy tiếng nói rất đau thương nhưng hùng tráng của Liêu Tiễn vỡ vụn ra bay lên bầu trời của cung thần Tung Thiên, rất nhiều nhà chiêm tinh xuất hiện đứng trên các lầu tháp của thành nhìn chúng tôi nhưng chẳng nói gì cả, tôi biết họ phần lớn trước đây đều thuộc gia tộc chiêm tinh, ẩn cư nhiều năm ở núi thần Ảo Tuyết. Họ đứng tít trên không trung, tà áo dài của họ bay lên trông giống những bông sen trắng tuyệt đẹp. Chẳng ai nói gì cả, chỉ có tiếng hát của Liêu Tiễn và tiếng đàn của Triều Nhai là vang xa mãi lên tận tầng mây cao.
    Khi chuẩn bị đi ngủ, tôi chợt nhớt Tinh Cựu, không biết ở thành Nhẫn Tuyết ông ta có xem bói và biết tin về cái chết của em gái mình không hay vẫn bình thản lên đài tế sao cầu phúc cho Tinh Quỹ, hàng ngày nhìn về núi thần, nhớ tới nụ cười bình thản của Tinh Quỹ. Tôi cảm thấy rất buồn nhưng lại không nói ra, cứ thế đi vào giấc ngủ, chờ đợi một ngày mới sẽ tới.
    Trong đêm tối mông lung tôi chẳng muốn dậy chút nào, tôi cũng không biết đêm qua mình có khóc không, chỉ nhớ trong mơ, bao nhiêu nỗi buồn trong lòng đều thổ lộ, còn trước mắt tôi lúc đó chỉ còn lại hình ảnh cuối cùng, Tinh Quỹ đang nằm trong vũng máu trên mặt đất.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng tôi cũng biết nguyên nhân cái chết của Tinh Quỹ và Tinh Trú. Hoá ra là Tinh Trú không phải do Phiến Phong giết mà chính là người con gái yếu ớt Tinh Quỹ giết. Phiến Phong nói, hi vào tới giữa cung thần, Tinh Quỹ đã nói với ông ta, một lát nữa ông phải giả như mình không có sức chống lại Tinh Trú để giữ cho được linh lực, chờ tới khi nàng dùng pháp thuật gọi những thỏi băng trên trời thì hãy dùng luồng gió mạnh nhất tập trung những thỏi băng này đâm vào ngực Tinh Trú, bởi Tinh Trú cho rằng nàng đã bị ông khống chế, không thể nào có sức chống lại được nên sẽ không cần đề phòng nữa. Tinh Trú chỉ thuộc lòng hành động của nhà vua và Nguyệt Thần thôi, Phiến Phong, ông phải giúp tôi, vì đó là cách duy nhất để qua được Tung Thiên.
    Phiến Phong nói với tôi rằng, bản thân ông lúc đó không biết cách duy nhất mà Tinh Quỹ nói tới chính là hy sinh bản thân nàng, bởi thực sự nàng bị Tinh Trú khống chế nên không thể chống lại được. Nàng đã phải dùng toàn bộ linh lực và pháp thuật tấn công mà bộ tộc nàng không mấy khi dùng tới, cách này sẽ làm cho linh lực tiêu hao gần hết. Bản thân ông ta vì rất mừng là có thể đánh bại được Tinh Trú nên quên mất là Tinh Quỹ đang rất yếu. Khi ông thấy những thanh kiếm băng lao vào và mọc ra những ngạnh nhọn trong ngực Tinh Trú, ông cảm thấy vô cùng vui mừng, quay lại cười với Tinh Quỹ thì Quỹ đã ngã xuống trong vũng máu, mắt mở to nhìn lên trời chẳng nói được gì nữa. Ông đột nhiên thấy gió không còn tuân theo sự điều khiển của mình và đang toả ra bốn phương bay đi, ông đưa hai bàn tay không ra mà mắt nhoà lệ.
    Tôi khép chặt tà áo bào, hoa tuyết xung quanh vẫn rơi trên đầu, kể từ sau cái chết của em trai, tôi chẳng dùng pháp thuật để tránh tuyết nữa, nhưng quả thật, chưa bao giờ tôi thấy hoa tuyết lạnh như lần này, tôi khép chặt tà áo hơn và cũng chẳng nói gì, cố chấp như một đứa trẻ.
    Khi rời lãnh địa Bắc phương, Hoàng Thác đưa tôi tới một giấc mơ, ông ta nói Tinh Quỹ để lại bốn giấc mơ, thứ nhất, khi chúng tôi rời Bắc phương rồi sẽ mở, còn thứ hai là khi tiến vào Tây phương, thứ ba là khi chúng tôi không còn manh mối và mất phương hướng, không thể tiến lên được, và cuối cùng khi tôi gặp Tây phương hộ pháp thì giấc mơ sẽ được mở ra.
    Giấc mơ thứ nhất đẹp ngoài sức tưởng tượng của tôi, giống hệt như những ngọn lửa lung linh thắp sáng trời xanh, ánh sáng biến đổi muôn màu.
    Trong mơ, Tinh Quỹ đang tự do chạy nhảy, mặc dù cả đời nàng chưa thế bao giờ, nụ cười của nàng tràn ngập trên mặt đất phủ đầy hoa anh đào, Tinh Quỹ chạy, những cánh hoa anh đào cũng chầm chậm, chầm chậm bay lên theo, theo mãi...
    "Đại vương, xin tha lỗi vì muội không thể cùng đi được nữa, dù cho muội không muốn. Sự ra đời của muội là một sai lầm, từ nhỏ muội là đứa trẻ được cả gia tộc yêu mến nhưng đau lòng, phụ hoàng và mẫu hậu luôn rơi lệ vì muội, muội cũng đau lòng khi thấy nét mặt già nua của họ. Còn đại huynh Tinh Cựu của muội là một nhà chiêm tinh vĩ đại, có tấm lòng rộng mở và nụ cười ấm áp, vô cùng bao dung và chiều muội. Nhưng ngôi sao chiếu mệnh của muội đã rơi, muội sẽ chết trong một buổi sớm đầy hương thơm của hoa anh đào hoặc trong một đêm có ánh trăng chiếu dọi. Vì vậy cái chết của muội chẳng có gì đáng tiếc. Trên đường đi muội luôn cần sự bảo vệ của mọi người. Liêu Tiễn thì bế muội, Hoàng Thác thì phải dùng pháp thuật tạo ra vòng bảo vệ, Phiến Phong phải dùng gió đẩy mây đen đi... Nhiều khi muội muốn mình mạnh lên để mọi người khỏi phải lo lắng nhưng không được, thậm chí muội đi cũng không nổi nữa.
    Đại vương, từ khi muội sinh ra đã luôn phải sống ở tầng lớp thấp nhất trong cung Ảo Tinh, bói toán hưng vượng hay suy vong cho gia tộc. Muội chưa bao giờ nhìn thấy vẻ thê lương của đoá anh đào cũng như sự tĩnh lặng khi vầng trăng lặn hay nghe âm thanh yếu ớt khi bông hoa nở. Muội rất muốn ra thế giới bên ngoài một lần cho biết, rất muốn biết tới cảm giác gió thổi tung bay mái tóc và tà áomuội. Muội vô cùng cám ơn huynh đã cho muội một quãng thời gian rạng rỡ được thoát ra khỏi nơi đàn tế đen tối và được đứng dưới ánh mặt trời; muội được nhìn thấy bức tường thành hùng vĩ của cung thần Diệt Thiên, được nghe bản nhạc của Triều Nhai làm cảm động bức tường than thử, được nhìn thấy Tinh Trú - vị thần của bộ tộc Chiêm Tinh, cho dù phải chết dưới tay bà ta, nhưng muội cũng không hề oán trách.
    Đại vương, muội có thể hiểu được tình cảm của huynh với sư đệ của huynh, với Lê Lạc và Lam Thường, nó sâu nặng và nồng ấm làm sao. Lúc ở trong cung điện của Điệp Triệt, khi huynh cho Triều Nhai giấc mơ, muội đã cảm nhận được tình cảm trào dâng trong lòng huynh, muội chỉ mong huynh sống tự do và vui vẻ như ý nguyện của huynh, muội hy vọng sẽ có một ngày, Thích sống lại sẽ cúi xuống hôn lên đôi lông mày của huynh, gọi huynh là đại huynh, giống như muội đã gọi Tinh Cựu của muội vậy. Chỉ có điều, muội không thể hôn huynh của muội được nữa, mong huynh hãy chăm sóc anh trai của muội.
    Thưa Đại vương, muội không thể xem cho con đường đi phía trước của huynh nữa, mong huynh sẽ dũng cảm tiến bước. Thực ra, khi ở trong cung của Điệp Triệt, muội đã biết mình sẽ chết ở trong đó, chính lúc ấy, muội chẳng dám nói cho ai hay, bởi số mệnh không thể nào đổi được, muội chỉ biết vui vẻ tiếp nhận nó.
    Thưa Đại vương, khi tiến vào thần điện Tung Tinh, muội đã từng xem quẻ cho huynh tiến vào Tây phương hộ pháp, nhưng quẻ đó muội chưa từng gặp bao giờ, không biết có phải Tây phương hộ pháp quá mạnh hay lãnh địa đó có gì quá đặc biệt, muội chỉ biết nói cho huynh biết, đó là một nơi độc lập tách khỏi ra khỏi vòng cương toả của núi thần Ảo Tuyết, dưới sự bảo hộ của Tây phương hộ pháp, muội không có cách gì đoán được nó ra sao cả, có lẽ nó cũng là một cung điện hoành tráng như của các hộ pháp trước đó, cũng có thể là một bình nguyên băng phủ, thậm chí có thể là một thế giới của bộ tộc Lửa, khi huynh giết chết Tây phương hộ pháp, linh lực của ông ta sẽ tiêu tan và thế giới đó cúng sẽ biến mất theo, sau đó các huynh sẽ gặp Uyên Tế, kẻ thống trị núi thần Ảo Tuyết.

    Thưa Đại vương, muội phải ra đi, mong các huynh hãy tiếp tục sống, muội yêu tất cả mọi người, xin huynh chớ báo tin muội chết cho anh của muội, bởi anh rất yêu muội, muội không muốn để anh phải buồn rầu, hễ nghĩ tới khi anh nghe tin này khiến đôi lông mày lưỡi mác đó nhíu lại là lòng muội đau như dao cắt!
    Cũng giống như đệ của huynh, mong huynh hãy tự do bay lên!....
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Ngày mà chúng tôi chuẩn bị rời cung thần Tung  Thiên, tôi nhận được thư của Tinh Cựu gửi từ thành Nhẫn Tuyết tới do con chim chế phong mang lại. Thư nói rằng, thưa Đại vương, thần xem quẻ và biết rằng mọi người đã vượt qua được cung thần Tung Thiên của Bắc phương hộ pháp nên lòng cũng được an ủi, mong mọi người sớm trở về. Xin Đại vương thay thần chăm sóc cho Tinh Quỹ, thần xem quẻ thấy hình như một mình Tinh Quỹ đi tới một nơi rất xa xôi, Đại vương đừng để muội của thần đi một mình, từ nhỏ Tinh Quỹ rất sợ đơn côi, Đại vương hãy luôn đi cùng với Tinh Quỹ nhẽ.
    Tay tôi run rẩy không giữ được bức thư, một trận gió thổi tới, bức thư nhẹ nhàng bay đi mất, bay lên tít tận trời xanh vào một thế giới mà chúng tôi không thể biết được, bay mãi về hướng Tây.
    Tôi mường tượng ra rất nhiều hình ảnh về miền Tây kia, có thể là một mảnh đất kỳ quái hoặc nơi rừng đao biển lửa, nhưng khi tôi đặt chân lên đó vẫn kinh ngạc không nói nên lời, bởi cái mà tôi nhìn thấy lại chỉ là cảnh của trần gian mà thôi.
    Khi chúng tôi tiến vào lãnh địa Tây phương hộ pháp là lúc mặt trời đang mọc, không khí ở đây rất đầm ấm, có những cô gái nhỏ nhắn thanh tú tay xách chiếc làn hoa, trong làn toàn là hoa nhài tươi nguyên được xâu lại thành từng chuỗi lớn, đang vừa đi vừa rao bán trên con đường lát bằng các tấm đá xanh còn đọng đầy sương đêm. Trong các quán trà, quán rượu ven đường, tiếng người rất huyên náo. Những người bán bánh rán hai bên đường luôn chào mời mọi người mua bánh giá rẻ. Còn có cả những thanh niên trẻ mặc áo dài lưng đeo kiếm rất đẹp, tóc họ búi cao, mắt sáng, dáng vẻ kiêu ngạo, những cô gái lưng thắt dải lụa xanh, mái tóc đen bay trong gió rất nhẹ nhàng.
    Nhưng điều thực sự đáng kinh ngạc là, khi những người có mái tóc trắng bạc dài chấm đất xuất hiện nơi trần thế thì họ không hề sợ hãi chút nào, nụ cười của họ vẫn rất tự nhiên, những chú Tiểu đồng trong các quán rượu chạy tới hỏi han chúng tôi xem có cần dừng chân nghỉ ngơi hay không. Tôi quay lại nhìn Nguyệt Thần, giờ đây không còn Tinh Quỹ nữa, chúng tôi phải hoàn toàn dựa vào cảm giác nhạy bén như một con thú của một sát thủ như Nguyệt Thần để tránh khỏi nguy hiểm.
    Nguyệt Thần nói, đây không phải là trần thế đơn giản vì thấy rất nhiều sát khí.
    Tôi nói, ta đã hiểu, vì nếu là người trần khi nhìn thấy bộ dạng chúng ta không thể không có phản ứng gì.
    Chúng tôi thận trọng tiến lên, tinh thần tập trung tới mức có thể nghe được cả tiếng tuyết tan dưới bước chân. Nguyệt Thần đi cạnh tôi nói nhỏ, người trong những quán nhỏ ven đường kia đều là những sát thủ tuyệt đỉnh, còn những bà già kia chính là những nhà pháp thuật cao cường khó tưởng tượng nổi, chỉ có những người ăn mày mới đúng là ăn mày.
    Khi chúng tôi đi tới đoạn cuối của một đường phố sầm uất thì nhìn thấy một nhà khách rất xa hoa, đầy lời ca tiếng hát, một cậu con trai xinh đẹp mắt đen lay láy đang đứng ở cửa chơi với một quả bóng tròn màu trắng như quả cầu tuyết vậy. Chúng tôi lại gần và quỳ xuống hỏi nhỏ: "Này tiểu đệ, huynh đây có thể cùng chơi bóng với đệ được không?". Cậu bé nhìn chúng tôi cười, nụ cười thoải mái và trong trẻo như nước suối ban mai. Cậu đưa quả bóng cho tôi, tôi cầm quả bóng trên tay mà mặt biến sắc. Đó là một quả bóng thật, nói cách khác, những thứ ở trần thế đều là thật cả, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới linh lực của Tây phương hộ pháp lại mạnh đến mức này, biến ảo thành thực như vậy. Tôi thở dài muốn bảo mọi người hãy ngừng lại, để mai hãy hay.
    Khi tôi quay đầu lại định nói với mọi người thì nhìn thấy ánh mắt hoang vắng của Liêu Tiễn, ông ta vô cảm nhìn tôi, sắc mặt xanh khác thường và sau đó ngã nhào xuống đất, chết ngay khi bước vào lãnh địa Tây phương.
    Khi Liêu Tiễn ngả xuống tôi hoàn toàn không có phản ứng gì, còn Phiến Phong đã bước tới ôm lấy Liêu Tiễn, nhưng đã quá muộn, Hoàng Thác đặt ngón tay lên lỗ mũi Tiễn, lập tức tay cứng ngay lại không động đậy được nữa.
    Hoàng Thác gõ vào ngón đeo nhẫn bên tay trái, sau đó đưa qua một lượt ở phía trên người Liêu Tiễn rồi quay lại nhìn tôi nói rất nghiêm túc, Tiễn đã chết vì bị trúng độc.
    Hoàng Thác nói cho tôi hay kẻ hạ độc nhất định là một cao thủ, bởi hắn đã tính rất kỹ, cho Liêu Tiễn chết ngay khi mới bắt đầu bước vào đất Tây phương. Nhưng chất độc này ở trong người đã lâu rồi, có thể nói là từ trước khi chúng tôi vào Tây phương, đã có kẻ hạ độc Liêu Tiễn rồi.
    Tôi bỗng nhìn thấy trong mắt Hoàng Thác một tia sáng rất mơ hồ nhưng rất kỳ quặc, sau đó trở lại rất lặng lẽ gần như tàn khốc, ông ta nói: "Thưa Đại vương, trong quãng đường vừa đi qua kẻ nào có cơ hội hạ độc Liêu Tiễn nhất?".
    Mặt mọi người đều biến sắc, họ đều hiểu rõ ý của Hoàng Thác, nhưng chẳng ai nói ra.
    Một lúc sau, tôi nói, tất cả chúng ta, kể cả ta đều có cơ hội để hạ độc.
    Phiến Phong nói, người không thể nghi ngờ bất kỳ ai trong chúng ta được.
    Nguyệt Thần lạnh lùng nói, nếu ta muốn giết Tiễn thì ông ta phải chết thật đẹp, người không thể có cách gì để nhận ra nguyên nhân của cái chết đó.
    Triều Nhai không nói gì, đầu cúi xuống, gió thổi tung mái tóc của nàng, khuôn mặt bị tóc che lấp càng trở nên mềm yếu hơn. Tôi biết sau trận đấu với Điệp Triệt, linh lực của nàng đã mất đi rất nhiều, nên kẻ đó không thể là Triều Nhai được.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Hoàng Thác nói: ta không  nghi ngờ bất cứ ai mà chỉ muốn tìm ra sự thật và thực sự tin rằng trong chúng ta không ai ám sát Liêu Tiễn cả mà chỉ muốn mọi người hiểu rằng, kỹ thuật ám sát của kẻ đó thật là xuất thần mà thôi.
    Đêm đó, chúng tôi nghỉ lại nhà khách. Đây là một công trình rất xa hoa và tráng lệ với những lầu son gác tía, những cây cầu nhỏ nước chảy bên dưới. Chúng tôi ở trong mấy ngôi nhà gỗ rất tinh tế trong khu rừng trúc. Trên những phiến lá trúc xanh còn lưu lại dấu tích của tuyết, khi những cơn gió thổi qua, những bông tuyết trong rừng trúc lại bay theo gió và rơi xuống.
    Triều Nhai rất thích nơi này, nàng nói rằng trong thành Nhẫn Tuyết chỉ toàn thấy những bức tường cao to hùng vĩ, có cột đá Huyền Vũ cao chọc trời và mái vòm cao vời vợi, chứ chưa bao giờ nhìn thấy những ngôi nhà bé nhỏ như thế này.
    Chúng tôi mai táng Liêu Tiễn ở mảnh đất trống sau nhà, Triều Nhai định đàn một bản oan hồn khúc, nhưng tinh lực của nàng yếu không thể làm nổi, nàng nhìn tôi cười, tôi nhận ra sự buồn rầu trong ánh mắt nàng.
    Tối đó, ăn cơm xong, Triều Nhai là người đi ngủ sớm nhất, tôi nhìn nàng đi vào phòng và nhận ra sự mệt mỏi của nàng.
    Tối đó, tôi không sao ngủ được, trong óc luôn hiện ra bức tranh kể từ khi chúng tôi vào núi thần Ảo Tuyết đến nay, nó cứ thấp thoáng trong màn đêm đen kịt. Tôi không thể nào không thừa nhận Tây phương hộ pháp quả là một đối thủ lợi hại mà tôi chưa từng gặp, chúng tôi thậm chí không đủ sức mạnh để trả đũa đòn tiến công của ông ta. Tôi phát hiện ra rằng, thuật ám sát quả là thứ khó chống lại ảo thuật.
    Tôi trở mình nhìn ra ngoài, thấy ánh trăng chiếu qua cửa sổ trải đầy mặt đất. Sau đó, tôi vùng dậy lao ra phía sau cửa sổ.
    Bởi tôi thấy Nguyệt Thần xuất hiện phía sau nhà, ánh trăng soi rõ đường nét cơ thể nàng. Nguyệt Thần quay lưng về phía tôi, đang đứng trước nấm mồ của Liêu Tiễn. Tôi không thể tưởng tượng được trong đêm trăng này Nguyệt Thần ra mộ Liêu Tiễn. Bỗng một đám mây bay ngang qua che lấp mặt trăng, chính trong lúc ánh trăng yêu đi đó tôi nhìn thấy ánh trăng trên tay Nguyệt Thần, nhưng quả thật tôi cũng không hiểu nàng dùng pháp thuật làm gì, ở đây có kẻ thù nào xuất hiện đâu, thậm chí là chẳng có người nào.
    Đúng lúc đó, Hoàng Thác lặng lẽ xuất hiện phía sau Nguyệt Thần, tuy lúc đó gió rất mạnh nhưng tà áo ảo thuật của Hoàng Thác lại không hề lay động, tôi biết là ông ta đã lập vòng bảo vệ an toàn cho mình.
    Nhưng Nguyệt Thần vẫn nhận ra sự xuất hiện đó, bèn khẽ hỏi: "Ai đấy", rồi quay người lại và vung lưỡi dao ánh sáng xuyên từ dưới lên trên người Hoàng Thác. Từ khi nàng nói tới khi quay người lại phóng dao chỉ trong tích tắc. Cuối cùng tôi đã biết được sức mạnh thực sự và tốc độ ám sát của nàng, trước đây tôi luôn đánh giá thấp nàng.
    Nhưng có vẻ Hoàng Thác biết được là nàng sẽ ra tay nên rất ung dung đưa tay ra chặn lưỡi dao của Nguyệt Thần.
    Nguyệt Thần thu tay lại nói: Hoá ra là ngươi.
    Hoàng Thác mặt lạnh lùng nói: Vì sao lại không thể là ta, nhà ngươi ở đây làm gì?
    Nguyệt Thần cười lạnh lùng hỏi lại, vậy ngươi làm gì ở đây?
    Điều này ngươi không cần biết. Hoàng Thác nói.
    Vậy thì việc của ta cũng không cần ngươi phải biết - Nói rồi quay đi.
    Khi Nguyệt Thần đi khỏi bãi đất trống sau nhà, Hoàng Thác nói theo phía sau Nguyệt Thần: Nơi đây chỉ có mấy người cúng ta, vậy sao ngươi lại dùng chiêu giết người ghê gớm như vậy?
    Nguyệt Thần dừng nhưng không quay lại, rồi chẳng nói câu nào và rời khỏi nơi đó.
    Hoàng Thác đứng trong màn đêm, tôi nhìn thấy ông ta đã tự loại bỏ vòng bảo vệ của mình, gió thôi tung tà áo dài phép thuật của ông ta, mái tóc trắng bạc bay phất phơ trong ánh trăng đêm.
    Đêm đó, không ngủ được, tôi ra thăm mộ Liêu Tiễn, nhưng không biết Hoàng Thác đã về từ lúc nào, trên bãi đất trống chỉ còn lại ánh trăng.
     
    ***
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Sáng hôm sau, khi tôi mở cửa phòng, Nguyệt Thần và Triều Nhai đã dậy, Nguyệt Thần đứng giữa rừng trúc, Triều Nhai ngồi trên ghế đá gảy đàn, hai người in bóng lên tuyết trắng và trúc xanh, mái tóc và tà áo dài bay trong gió, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Tôi nhìn thấy rất nhiều người đàn ông đang đứng ở ngôi nhà xa xa nhìn thấy, tôi biết Nguyệt Thần và Triều Nhai làm kinh ngạc người trần gian, chẳng có cô gái nào dưới trần gian nào có thể đẹp được như họ.
    Hoàng Thác và Phiến Phong cũng từ trong nhà đi ra, Nguyệt Thần nhìn thấy Hoàng Thác cũng không có biểu hiện gì khác lạ. Hoàng Thác cũng vậy, có vẻ như chuyện tối qua không hề xảy ra. Tôi cũng chẳng hỏi họ làm gì. Hoàng Thác đến trước mặt tôi nói: Thưa Đại vương, hình như chúng ta quên một việc rất quan trọng. Tôi hỏi là việc gì thì ông ta nói, đó là giấc mơ thứ hai của Tinh Quỹ.
     
    ***
     
    Khi tôi đi vào giấc mơ thứ hai của Tinh Quỹ mới biết giấc mơ này thật đơn giản. Trong mơ tôi chẳng thấy gì cả, xung quanh chỉ thấy một màn sương rất dày màu tím, tiếng Tinh Quỹ nói liên tục rằng tôi phải đi tìm một người có biệt danh là Thái Tử ở đây, tên là Thương Liệt.
    Tôi hỏi người phục vụ quán ở đây có ai tên Thương Liệt không, cậu ta vò đầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói không có. Tôi nói: vậy có Thái tử không? Và tôi đột nhiên nhìn thấy những nét hoảng hốt hiện ra trong mắt họ.
    - Người tìm Thái tử làm gì? - Một người đôi một chiếc mũ rộng vành rất kỳ lạ che gần hết mặt hỏi lại. Người này có đôi mắt rất sáng, ánh mắt rất sắc, mặc chiếc áo dài màu xám đang cúi đầu xuống ăn bát mì. Tôi vội hỏi lại:
    - Ngài quen biết Thái tử à?
    - Đúng vậy - Ông ta đáp.
    - Ông ta là người thế nào?
    - Là người nhưng không phải là người.
    - Vậy là một vị thần ư?
    - Cũng có thể nói như vậy được, vì trong thành này, ông ấy chính là thần.
    - Vì sao vậy?
    - Vì địa vị, của cải, phép thuật, tướng mạo và trí tuệ của ông ấy không ai vượt qua được.
    - Vậy ngài có thể dẫn tôi đi tìm ông ấy được không?
    - Không được.
    - Vì sao vậy? - Phiến Phong hỏi.
    - Bởi tôi không thích.
    Tôi đang định bước tới thì Nguyệt Thần đưa tay ra chạm vào lưng tôi và nói phải luôn cách xa ông ta sáu thước. Tôi nhìn Nguyệt Thần, nàng vẫn nhìn người nọ, tôi biết cảm giác của nàng không bao giờ sai vì tôi cũng cảm thấy hơi thở không bình thường ở con người này.
    Nguyệt Thần bước tới ghé tai vào tai người kia nói nhỏ mấy câu, rồi ngẩng lên mỉm cười. Người kia nhìn tôi nói, thôi được, tôi sẽ dẫn đi!
    - Vì sao bây giờ ngài lại đồng ý? - Phiến Phong hỏi lại.
    - Vì  tôi vui chứ sao! - Người kia đáp.
    Nói đoạn, ông ta quay người đi ra khỏi cửa, chúng tôi đi theo ông ta. Tôi hỏi Nguyệt Thần, nàng vừa nói gì với ông ta? Nguyệt Thần cười cười và nói, lúc đó ánh trăng trong tay tôi đã áp sát vào lưng ông ta rồi, tôi chỉ nói nếu ông ta không đưa chúng tôi đi thì ngọn dao ánh trăng sẽ xuyên thủng ngực ông ta từ phía sau ra phía trước.
    Trên đường phố trần thế, người này dẫn chúng tôi đi rất nhanh khiến tôi nghĩ ông ta không phải là người bình thường, vì ông ta đi vô cùng nhanh, dù chúng tôi đã trổ hết tài nghệ, nhưng ông ta luôn đi trước và giữ một khảong cách nhất định với chúng tôi.
    Ông ta đưa chúng tôi qua nhiều phố lớn ngõ nhỏ rất phức tạp, nơi thì sầm uất đông vui, nơi thì lạnh lẽo khác thường, ông ta có vẻ như thông thạo mọi ngõ ngách ở đây.
    Sau một khoảng thời gian khá lâu,  một trang viên rất lớn hiện ra trước mắt chúng tôi, người kia nói, các vị đi qua cửa lớn rồi đi thẳng, đi tới tận cùng sẽ nhìn thấy Thái tử.
    Tôi nhìn vào phía trong, một con đường lát bằng những phiến đá xanh chạy dài tít tắp, tuyết phủ trắng mặt đường, phía cuối con đường là một cánh cửa gỗ rất dày trạm trổ rất tinh vi, trên cửa có những khuy và vòng bằng đồng rất tinh tế.
    - Thái tử ở trong đó ư? - Tôi quay lại hỏi người kia, nhưng ông ta đã biến mất. Phiến Phong nói không biết ông ta biến ảo tàng hình từ lúc nào rồi? Nguyệt Thần nói, ông ta chẳng có phép thuật tàng hình biến ảo gì cả, vì khi vào lãnh địa Tây phương ta đã từng thử qua rồi, trong thế giới này mọi ma thuật đều bị phong toả. Vậy thì sao ông ta lại đột nhiên biến mất? Nguyệt Thần nói rất nghiêm túc, vì tốc độ của ông ta quá nhanh.
     
    ***
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
     
    Đó là một khoảng sân rất rộng, tuyết trên những phiến đá xanh lát đường như vừa mới rơi xuống, vì màu trắng của nó rất tinh khiết và chưa hề có vết chân người nào cả. Chúng tôi bước đi trên con đường đó, xung quanh yên tĩnh tới mức nghe thấy cả tiếng tuyết lạo xạo dưới chân mình.
    Phiến Phong đập đập chiếc vòng đồng trên cánh cửa, cánh cửa màu đỏ đậm chất phát ra tiếng trầm đục, nhưng bên trong chẳng thấy có tiếng động nào. Phiến Phong nói, chẳng lẽ người ta lừa chúng ta? Nhưng vừa dứt lời thì cánh cửa tự động mở ra, trong đó có những bảy người.
    Chúng tôi bước vào, cánh cửa lại tự động đóng lại như lúc mở ra.
    - Ai là Thương Liệt - Phiến Phong hỏi.
    Chẳng ai trả lời.
    Ngôi nhà có một cửa sổ, nhìn qua cửa sổ có thể thấy cảnh vật bên ngoài đó là khoảng sân đầy tuyết, hoa mai đỏ đang nở rộ in trên nền tuyết trắng nên càng nổi bật hơn, khi gió thổi qua, tuyết trên cành cây rơi lả tả. Một người trẻ tuổi mặc áo dài, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như dao đang đứng bên cửa sổ. Bên thắt lưng chàng có một miếng ngọc bội trắng muốt, nhìn đã biết là rất quý, cạnh ngọc bội còn một thanh kiếm đen tuyền, lưỡi sáng loá. Ngoài hai thứ đó ra, ch àng ta chẳng có thứ gì đáng giá nữa, chiếc áo dài tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, may rất vừa vặn. Chàng đứng bất động chẳng nói lời nào, chỉ có tà áo bị gió từ cửa sổ thổi vào bay lên. Cả con người chàng như một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ. Chàng ta hình như không để ý gì tới việc năm người chúng tôi đột ngột xuất hiện nơi đây.
    Ngoài chàng trai ra, còn có một lão tóc bạc trắng đang ngồi ở góc trong cùng của ngôi nhà, màu trắng của mái tóc của ông không phải là do ông mang dòng máu thuần chủng của bộ tộc Băng mà chỉ do ông là người trần gian, mà người trần gian thì khi già tóc sẽ bạc đi. C hiếc áo dài mà ông ta mặc cũng rất quý, màu tím trên có thêu một con rồng màu vàng. Ánh mắt ông đầy vẻ coi thường mà tôi nhìn thấy rõ. Ông ta đang ngồi nhàn tản tự sửa móng tay mình, ai cũng có thể nhận ra những chiếc móng tay đó chính là thứ vũ khí rất tâm đắc của ông vì nó rất cứng lại sắc nhọn như mười thanh kiếm nhỏ.
    Một phía của gian phòng có một người phụ nữ luống tuổi mặc những bộ quần áo màu sặc sỡ, tuy không còn trẻ nữa nhưng rất phong độ, tóc bà ta búi cao trên đỉnh đầu có cài nhiều trâm nhỏ. Tôi hiểu rằng đó không phải là những chiếc trâm bình thường, thứ đồ trang sức nhỏ như chiếc kim thêu đó sẵn sàng biến thành thứ công cụ giết người rất lợi hại. Đột nhiên, tôi chú ý tay bà ta, vì phát hiện ra tay bà ta đeo găng trong suốt rất mỏng, chắc chắn bà ta là một cao thủ dùng độc dược.
    Chỗ chính giữa trong cùng của gian phòng có một cô gái đang đánh đàn, trước mặt cô là một cây đàn cổ, tiếng đàn tràn ngập cả căn phòng. Khuôn mặt cô rất trẻ, nhưng điều kỳ lạ là huôn mặt ấy đầy vẻ tang thương không hề phù hợp với tuổi cô, thậm chí đuôi mắt còn có một vài nếp nhăn nho nhỏ. Tôi quan sát cô, thấy Triều Nhai cũng nhìn cô, rồi quay lại mỉm cười với tôi, tôi hiểu ý của Triều Nhai.
    Giữa nhà có một chiếc giường, có ba người đang ngồi trên đó, người bên trái là một đàn ông vẻ mặt khôi ngô như một thiên thần, tuy tuyết đang rơi đầy trời nhưng anh ta vẫn không cài cúc áo, để lộ ra bộ ngực vạm vỡ rắn chắc, còn bên trái là một cô gái tuyệt đẹp, xiêm áo xúng xính, vẻ mặt cao ngạo. Một nữ tỳ đang quỳ và xoa bóp chân cho cô.
    Tôi quay đầu lại nhìn Nguyệt Thần, thấy nàng cũng nhìn tôi và gật đầu, tôi biết những phán đoán của tôi và nàng giống nhau.
    Tôi bước lại gần người thanh niên. Anh ta quay lại nói với tôi, ngài thật là người có con mắt tinh tường mới biết ta là Thái tử.
    Tôi nói, người không phải là Thái tử!
    Chàng trai tỏ ra rất lúng túng hỏi lại, vì sao ngài biết tôi không phải là Thái tử?
    - Bởi người không thật thoải mái, người quá căng thẳng. Người giả bộ không để ý tới việc chúng tôi đi vào, nhưng thực ra rất sợ người khác phát hiện ra sự lo lắng trên khuôn mặt mình nên nhìn ra cửa sổ lưng quay vào trong - Tôi nói.
    Anh chàng không nói gì, lui sang một bên, ánh mắt rất tức giận.
    Nguyệt Thần đi tới trước mặt ông già đang sửa móng tay, người này thở dài và nói, xem ra không thể lừa dối các người. Ta đây mới thực sự là Thái tử.
    Nguyệt Thần lại cười và nói, ông cũng không phải là Thái tử.
    Ông lão hỏi như vô tình: Vì sao vậy? Những nếp nhăn trên mặt ông ta như run lên.
    - Bởi ông còn căng thẳng hơn cả chàng trai kia, ông phải dùng cách sửa móng tay để che giấu nội tâm đang lúng túng. Ông cố tỏ ra là người cao sang, có những đồ trang sức quý và thái độ bất cần. Nhưng nếu tôi đoán không sai thì ông là người có địa vị thấp nhất ở đây! - Nguyệt Thần nói.
    Ông lão mặt tím lại vì tức giận.
    Tôi tiếp tục bước tới trước người phụ nữ đầu gài những chiếc trâm nhỏ, người này cười và hỏi tôi: lẽ nào tôi cũng không phải?
    - Bà không phải - Tôi đáp.
    - Vì sao vậy? - Bà ta hỏi lại.
    - Nếu tôi đoán không nhầm, bà chỉ là một cao thủ thuốc độc.
    - Quả không sai.
    - Vậy người không thể là Thái tử được.
    - Vì sao vậy?
    - Bởi những người dùng thuốc độc thì nội tâm đều không trong sạch, dù cho có thể trở thành cao thủ ám sát giỏi nhất ũcng không thể thành một hào kiệt thống lĩnh một phương, Thái tử tuy co thể tung hoành trong thành phố này, tất nhiên không thể dựa vào ám sát, dùng độc để đạt mục đích. Mà giả sử Thái tử giỏi dùng độc thì cũng không cắm trên mái tóc mình nhiều độc khí đến vậy hoặc cũng không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy chiếc găng tay kia. Đây vốn chỉ là một vài chiêu rất cao minh trong kế sách của các người, bởi đây là lãnh địa của Ám sát hộ pháp, cho nên các người cho rằng, ta sẽ coi người nào thuật ám sát tốt nhất thì địa vị càng cao. Đáng tiếc, ngay từ nhỏ phụ thân ta đã dạy rằng, một người tấm lòng không rộng mở vĩ đại sẽ không thể có được giấc mơ đẹp và địa vị cao.
    Triều Nhai bước tới trước mặt cô gái gảy đàn nói rằng cô có thể nghỉ tay được rồi.
    Cô ta ngẩng lên nhìn mà chẳng nói gì.
    Triều Nhai cười và nói. Trừ Điệp Triệt ra, chẳng ai hiểu âm nhạc bằng tôi, trong tiếng đàn của cô có một thứ tình cảm rất mềm yếu, Thái tử sẽ không thể có tâm trạng của một cô gái như vậy được, vì cho dù Thái tử là một người phụ nữ chăng nữa, thì Thái tử cũng sẽ có một thế giới nội tâm mạnh mẽ và kiên nhẫn như của người con trai.
    Triều Nhai bước xuống và nói hãy để ta đàn cho. Sau đó cả ngôi nhà tràn ngập một điệu nhạc du dương, đẹp như trong mộng vậy, thứ âm nhạc đã từng làm rung động bức tường than thở.
    Nguyệt Thần bước tới chiếc giường mềm ở giữa phòng nói với người con trai kia rằng, hãy xuống đi, vì nếu theo chức vụ thì chỗ đó không phải là của người.
    Người này im lặng hồi lâu rồi bước ra khỏi giường, nhìn Nguyệt Thần như muốn hỏi vì sao mà nàng biết anh ta không phải là Thái tử.
    Nguyệt Thần nói, ngươi rất khôi ngô nhưng chẳng tác dụng gì, cơ bắp kia chỉ là cái vẻ bề ngoài chứ hoàn toàn không có giá trị thực dụng, người có tin không, Triều Nhai, cô gái đang đánh đàn kia cũng thừa sức đánh bại người.
    Sau đó, Nguyệt Thần bước tới trước mặt người con gái, cúi xuống nói: Thưa Thái tử, thần rất mừng khi được gặp người.
    Nhưng khi Nguyệt Thần ngẩng đầu lên, nàng lại nói với người nữ tì đang đấm bóp rằmg, Thái tử, người có thể nghỉ ngơi rồi!
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi cười toáng lên, phán đoán của Nguyệt Thần giống như của tôi, Thái tử thực sự chính là người nữ tì kia.
    Sau đó, tay người nữ tì kia chợt dừng lại. Cô ta đứng dậy nhìn chúng tôi thở dài nói, các người làm sao lại nghĩ là tôi?
    Bởi chúng tôi loại trừ người phụ nữ kia, vậy người còn lại chỉ có người.
    Thái tử ngước lên, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của nàng, tuy thanh tú nhưng thứ thần sắc không dễ bị xâm phạm, hai mắt không lộ vẻ nộ khí nhưng rất có uy. Thái tử nói, vì sao các người biết không phải là người kia mà lại là ta? Tôi nói:
    - Ta vốn cũng không nghĩ là người, bởi người không hề có bất kỳ cử chỉ nào không tương xứng. Chỉ đột nhiên ta nghĩ rằng, khi nữ tì xoa bóp chân cho người, người sẽ không ngồi tề chỉnh nghiêm túc như thế, trừ khi kẻ xoa bóp chân là chủ nhân thực sự. Với lại, thưa Thái tử, bàn tay đấm bóp để lộ nhiều bí mật, sức mạnh khi xoa bóp vô cùng chính xác, rất đều nhau, ngón tay lại linh hoạt hơn người khác rất nhiều, dù cho khi dùng ám khí hay phép thuật khác uy lực đều rất mạnh.
    Thái tử truyền cho tất cả bọn họ lui xuống, đúng như dự đoán của Nguyệt Thần, ông lão giũa móng tay có địa vị thấp nhất, đi sau cùng.
    Khi Thái tử thay quần áo và xuất hiện trước mặt chúng tôi, người đã trở thành người đàn ông đẹp tuyệt vời, đẹp như Anh Không Thích - đệ của tôi Đông phương hộ pháp ở thành Nhẫn Tuyết.
    Thái tử chẳng làm động tác gì nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực toát ra từ con người chàng, chàng nửa cười nửa không, thần bí và rất mơ hồ.
    Sau khi tất cả những người đã lui ra, Thái tử mới hỏi: Các người tới tìm ta làm gì?
    Tôi trả lời: Thực ra tôi cũng không biết, đó là do Tinh Quỹ báo mộng cho biết chúng tôi phải đi tìm Thái tử.
    Tinh Quỹ ư? Tiếng của Thương Liệt bất giác run run, cho dù chàng cố tình che giấu, nhưng không tài nào qua mắt được Nguyệt Thần, cho nên chàng hắng giọng rồi nói, đúng là ta có quen cô ấy thật.
    Thương Liệt nói cho chúng tôi biết, khi Thương Liệt còn ở thành Nhẫn Tuyết, Tinh Quỹ đã từng cứu chàng, bởi trong một lần chiêm tinh, Tinh Quỹ ngẫu nhiên phát hiện ra vì sao chiếu mệnh của chàng đã xuất hiện những sai lệnh, nên đã nói cho Thương Liệt biết trước. Lúc đó Thương Liệt vẫn còn là một nhà ảo thuật thuộc bộ tộc Băng sắp lui về sống ẩn dật, vì vậy cho tới nay, chàng vẫn rất cảm kích trước sự giúp đỡ đó.
    Thương Liệt nói, Tinh Quỹ đã bảo tới đây, vậy thì người được phép hỏi bảy câu, bất kỳ câu nào ta cũng trả lời được. Hãy bắt đầu đi.
    Đây có phải là trần gian không?
    Không phải. Đây là do Tây phương hộ pháp dùng phép thuật tạo ra, trong này có một số người là người trần gian, còn một số là những cao thủ ám sát tuyệt vời nhất bên cạnh Tây phương hộ pháp. Trong thế giới này có một tổ chức lớn nhất gọi là Thiên Vũ, bởi tất cả người trong đó đều mang tên các loài chim, hai kẻ lợi hại nhất là Phượng hoàng và Quạ đen, trong hai người này thì Quạ đen lại lợi hại hơn cả; còn thủ lĩnh của tổ chức này chính là Tây phương hộ pháp.
    Làm sao có thể rời Tây phương để gặp Uyên Tế được?
    Phải tìm Tây phương hộ pháp, giết chết hắn, thế giới này sẽ tiêu tan cùng cái chết ấy ngay.
    Làm thế nào để tìm thấy Tây phương hộ pháp?
    Đợi chờ.
    Đợi chờ gì?
    Đợi hắn tới tìm ngài.
    Nếu hắn không tới?
    Vậy cứ phải đợi.
    Tây phương hộ pháp là ai?
    Không biết.
    Vậy ai biết?
    Chẳng ai biết cả. Hỡi Ca Sách, ngươi đã hỏi hết bảy câu rồi, người có thể đi, hoặc nếu muốn, người hãy ở lại, ta bảo đảm nhà ở đây tốt hơn bất cứ ngôi nhà nào bên ngoài.
    Tôi đang định nói sẽ ở lại nơi đây thì Nguyệt Thần cướp lời, không cần, chúng tôi sẽ trở về nhà trọ.
    Tôi không biết vì sao Nguyệt Thần không muốn tiếp tục ở đây, nhưng do tin vào sự phán đoán của nàng nên gật đầu đồng ý.
     
    ***
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Khi chúng tôi trở lại khách sạn, ngôi nhà này đã có thêm bảy người. Tôi nhìn thấy Thái tử quay đầu lại cười với tôi và nói, bọn ta cũng ở đây.
    Thái tử nói: trong thế giới này, khắp nơi đều là những cao thủ ám sát, Phượng hoàng và Quạ đen lợi hại nhất, nhưng từ xưa tới nay chẳng ai biết thân phận của họ ra sao. Ta và thủ hạ của ta ở gần csac người, các người có việc gì có thể sai bảo thủ hạ của ta, cho dù phép thuật của chúng ta không bằng các người nhưng trong thế giới ám sát này, kẻ mạnh và kẻ yếu lại không thể dựa vào mạnh yếu để phân biệt được.
    Trong ngôi nhà khách này, chúng tôi còn gặp lại đứa trẻ xinh đẹp chơi quả cầu, người hầu ở đây nói, cậu ta chính là con ông chủ nhà khách, ông chủ có việc phải đi xa nên để cậu ở lại giao cho anh ta cai quản. Thật không ngờ là cậu vẫn nhớ chúng tôi, cậu chạy tới trước mặt tôi và nói, cùng chơi cầu với đệ đi!
    Khi nghe thấy cậu ta gọi hai tiếng đại huynh, tôi chợt nhớ tới mấy trăm năm trước, khi tôi đã lớn và Thích vẫn còn là một đứa trẻ, tôi bế nó đi trên con đường đầy băng tuyết nơi trần thế. Thích nằm trên cánh tay tôi ngủ ngon lành, bởi nó rất tin tôi, luôn coi tôi như một vị thần. Nhưng vị thần mà nó tin tuởng nhất lại dùng kiếm đâm xuyên qua ngực nó để cho máu của nó chảy đầy mặt đất phủ kín băng giá.
    Tôi ôm chặt lấy cậu bé, trong tôi chợt nảy sinh ảo giác tôi đang ôm Thích của tôi. Tôi thì thầm, Thích ngoan nào, huynh chơi với đệ đây!
    Nước mắt tôi trào ra, chảy đầy xuống mu bàn tay.
    Khu nhà khách này thực ra còn lớn hơn tôi tưởng rất nhiều, ngôi nhà của chúng tôi ở chỉ là phần rất nhỏ trong đó. Trong khu nhà này còn có những cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, có những khu vườn đầy hoa anh đào, sau ngôi nhà chúng tôi ở còn có một vườn hoa trồng đủ những loại cây nơi trần thế, có loài như cây mai hồng, có cả cây liễu - loại cây mà chúng tôi thích nhất, chỉ có điều là nó chưa mọc hết lá nên trông nó rất trơ trụi.
    Màn đêm buông xuống. Hình như đêm trần thế đến rất nhanh, chỉ loáng một cái là đã tối om. Ở trong thành Nhẫn Tuyết, dù ban đêm thì những lớp tuyết, lớp băng vĩnh cửu không bao giờ tan cùng những cung điện màu trắng nguy nga luôn phản xạ thứ ánh sáng mềm mại như ánh trăng hoặc ánh sáng các vì sao. Nhưng ở đây lại không như vậy, đêm tối khiến người ta có cảm giác như bị đè nặng, cả khu nhà rộng lớn vậy mà chỉ có vài ngọn đèn treo ở cổng ra vào luôn lắc lư theo gió, ánh sáng yếu ớt của nó có vẻ như sẵn sàng tắt bất cứ lúc nào, ngoài ra, chỉ còn lại ngọn đèn dầu trong phòng mà thôi.
    Người ta sắp xếp năm người chúng tôi ở trong dãy nhà phía nam. Tôi bước vào phòng của mình, trời đã tối tới mức không nhìn rõ các vật trong phòng, Hoàng Thác đi tới thắp đèn, khi Hoàng Thác quay lưng về phía tôi, Nguyệt Thần lặng lẽ viết lên lưng tôi bốn chữ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng nàng cũng không biểu hiện gì, Hoàng Thác quay đầu lại nói với tôi: Đại vương hãy nghỉ sớm đi! Có cần tôi phải lập ra vòng bảo vệ không?
    Không cần - tôi trả lời - ngươi hãy tự bảo vệ mình cho tốt.
    Tôi tiễn mấy người ra cửa, thấy đèn trong phòng  đã sáng mới đóng cửa.
    Tôi bình tĩnh lại, vì mấy ngày này xảy ra quá nhiều việc, từ Liêu Tiễn chết tới chuyện Thương Liệt, tôi nhận thấy Tây phương hộ pháp đã trổ hết tài, nhưng vẫn chưa tìm được cửa vào đó.
    Triều Nhai ở phòng bên trái tôi, bên phải là Hoàng Thác, tiếp theo hai bên là Nguyệt Thần và Phiến Phong. Còn Thương Liệt và đám thủ hạ ở ngay những phòng phía bắc đối diện với chúng tôi, giữa hai dãy nhà là một khảong đất trống rộng chừng bảy tám trượng, ở giữa có những cây tùng xanh bốn mùa và một hòn non bộ rất đẹp.
    Tối đó, khi tôi sắp đi ngủ bỗng nghe thấy tiếng bước chân trên mái nhà, nói cho đúng hơn là tôi cảm thấy như vậy vì động tác của người ấy rất nhẹ nhàng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ là do giác quan thứ sáu mách bảo tôi là trên đó có người mà thôi.
    Đúng lúc tôi sắp ra khỏi giường thì ngọn đèn dầu phụt tắt, mắt tôi không quen ngay được với bóng đêm thì tai đột nhiên nghe thấy gió rít lên và ào tới, thứ ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi nhảy ra khỏi giường cách đó chừng một trượng, thứ ánh sáng lạnh đó bay vèo sạt qua áo tôi, tôi cảm thấy ớn lạnh tới tận xương. Tôi phải thừa nhận rằng, ban nãy tôi suýt chết bởi thứ ánh sáng lạnh đó, thứ ánh sáng tựa như những thỏi băng sắc nhọn, hoặc như lưỡi kiếm hay kim độc, nhưng gì thì cũng suýt làm tôi mất mạng.
    Trong lúc tôi quay ngang, đột nhiên vung tay phóng một loạt lưỡi dao băng lên nóc nhà. Tôi nghe thấy tiếng ngói vỡ và tiếng da thịt người bị dao xuyên tôi hủng, sau đó có người rơi từ trên mái nhà xuống.
    Tôi xông ra khỏi phòng, nhìn thấy Hoàng Thác đang đứng ở giữa khoảng đất trống giữa hai dãy nhà rồi chạy rất nhanh tới dãy nhà phía bắc. Thấy tôi xông ra, Thác hỏi tôi có nhìn thấy một người mặc quần áo đen hay không, hắn vừa từ trên nóc nhà Đại vương nhảy xuống. Trong lúc nói, Thác không quay lại nhìn tôi.
    Tôi nói, quyết không để người đó chạy thoát!
    Người Thác bỗng chuyển động giống hệt như một con chim tuyết đang bay ngược gió, quả thật tôi không ngờ phép thuật của Thác lại cao cường đến vậy, tôi luôn cho rằng Thác chỉ biết ma thuật trắng. Tôi chợt nghĩ lại một số sự việc liền vội vàng vào thẳng phòng của Nguyệt Thần và Triều Nhai.
    Đúng như tôi nghĩ, Nguyệt Thần không có trong phòng, nhưng điều làm tôi không hiểu là cả Triều Nhai cũng không có trông phòng.  Họ đi đâu? Liệu có phải đã bị Tây phương hộ pháp hoặc thủ hạ của ông ta giết chết rồi không?
    Tôi cảm thấy khí lạnh đang từ dưới chân bốc lên.
    Phiến Phong xuất hiện sau lưng tôi, tôi bảo Phong đi cùng tôi tới dãy nhà phía bắc, có người định ám sát tôi đang ở trong đó.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Khi tôi tới những gian phòng phía bắc đã thấy Hoàng Thác đứng ở đó rồi. Ngực áo của Thác đã bị một lưỡi dao sắc nhọn làm rách một đường rất dài.
    Thác quay lại nói với tôi mình vừa giao đấu với người mặc quần áo đen ở chỗ hòn non bộ, hắn rất giỏi dùng kiếm băng, ngực tôi đã bị lưỡi kiếm của hắn quét qua, sau đó hắn biết mất vào sau dãy nhà này.
    Tôi hỏi hắn vào phòng nào, Thác nói không nhìn rõ, nhưng kiếm của hắn rơi ở đây.
    Thác nhặt lên, đó là một thanh kiếm băng, ai cũng biết đó không phải là vũ khí của người trần mà là do ảo thuật làm ra, nó rất sắc vào có linh lực tụ lại trên kiếm.
    Nhưng khi tôi cầm thanh kiếm đó từ tay Thác thì phát hiện ra một việc rất kỳ lạ, bởi không biết trên cán kiếm có thứ gì rất trơn, đó là điều tối kỵ, bởi nếu người ta không cầm chắc được kiếm thì sẽ không trổ hết được kiếm thuật. Nhưng người có thể làm Thác bị thương, kiếm thuật hẳn không thể yếu được.
    Trong lúc Thác nói, tất cả mọi người ở dãy nhà phía bắc đều bước ra ngoài đứng hết ở hành lang.
    Thương Liệt ra sớm nhất vì hình như ông ta hầu như không ngủ, vẫn mặc bộ quần áo như lúc ban ngày, thậm chí tóc còn chải rất gọn gàng, khí thế hùng dũng, toàn thân toả ra mùi thơm của hương hoa, trong bóng đêm, mắt ông ta càng sáng hơn, sáng như vì sao sáng nhất trên bầu trời.
    Ông ta hỏi, có chuyện gì vậy?
    Có người trên nóc nhà định ám sát tôi. Tôi đáp.
    Tôi nhìn thấy sắc mặt ông ta thay đổi. Ông quay lại nhìn mọi người rồi nói với Hoàng Thác, có phải người đã mặc quần áo đen không.
    Đúng vậy. Hoàng Thác nhìn mọi người ở hành lang rồi lạnh lùng nói.
    - Vậy từ lúc ngươi đuổi hắn và nhìn thấy hắn chạy vào đây đến bây giờ là khoảng bao lâu rồi?
    - Không lâu lắm.
    - Không lâu lắm là bao lâu? - Thương Liệt hỏi lại.
    Tôi đột nhiên hiểu ý của Thương Liệt và hỏi thêm. "Liệu có đủ thời gian để một người thay xong một bộ quần áo không?". Hoàng Thác nói rất rành rọt là tuyệt đối không thể đủ được.
    Đứng bên cạnh Thương Liệt là cậu thiếu niên tuấn tú đeo một thanh kiếm, đến giờ tôi mới biết tên là Nha Chiếu, cậu ta khác với Thương Liệt là người mặc chiếc áo ngủ màu trắng, bên trong còn một lớp áo trắng nữa, chân để trần, tóc bù xù rũ xuống hai vai.
    Còn lão hồi ban ngày ăn mặc rất đẹp đẽ và ra vẻ sang trọng nhưng thân phận lại thấp nhất tên gọi là Đồng Nhiếp, ông ta mặc một bộ áo gió bằng da cáo màu trắng, bên trong là chiếc áo ngủ bằng tơ màu xanh có thêu một con rồng xanh. Nhìn con rồng, tôi chợt nghĩ tới mình đang ở trên lãnh địa của Tây phương hộ pháp Thanh Long, nhưng đứng trước những sự việc càng ngày càng kỳ dị mà tôi hoàn toàn không có manh mối hay biết gì, ngay cả khả năng chống trả của tôi cũng chẳng có.
    Còn một người phụ nữ cũng không ngủ như Thương Liệt mà ban ngày ngồi bên chiếc giường mềm giữa nhà là Y Trạo, bên cạnh bà ta là người đàn ông có cơ bắp rất phát triển cũng ngồi ở giường với bà ta lúc ban ngày được Thương Liệt cho biết tên là Ngư Phá. Rõ ràng người này đã ngủ rồi và bị gọi dậy, bởi mặt người đó rất đó, mắt hằn tia máu, đầu tóc rối bù, rõ ràng là vừa say rượu. Tôi hiểu rõ người sau khi say rượu mà bị gọi dậy sẽ cảm thấy khó chịu thế nào, nên tôi không hỏi gì người này cả.
    Còn người đàn bà đeo găng tay trắng giỏi dùng độc kế, theo Thương Liệt thì ngay cả ông ta cũng không biết tên là gì, chỉ biết một cái tên khác của bà ta, nó chỉ có một chữ là "Trâm". Bà ta mặc một bộ đồ ngủ mềm toàn một màu đen, điều kỳ lạ là, tay bà ta vẫn đeo chiếc găng tay trong suốt, không lẽ cả lúc đi ngủ bà ta cũng không cởi nó ra.
    Tôi hỏi Hoàng Thác, có phải nhìn thấy kẻ ám sát mặc quần áo đen không? Thác trả lời là đúng như vậy.
    Tôi chỉ bà ta và hỏi, liệu có thể là người này không? Thác trả lời, không thể. Tôi hỏi lại. Vì sao vậy? Thác đáp.
    - Bởi người đó mặc đồ đen bó sát người, nhưng người phụ nữ kia tuy cũng mặc đồ đen nhưng vải rất mềm và lại rộng thùng thình, loại quần áo này sẽ rất không tiện trong hành động, sẽ phát ra những tiếng động mạnh. Những cao thủ ám sát có kinh nghiệm sẽ không bao giờ mặc loại quần áo này.
    Cho nên ở đây chỉ có cô gái kia là đáng ngờ nhất. Tôi quay lại nhìn cô gái gảy đàn hồi ban ngày. Thương Liệt nói cô ta tên là Hoa Hiệu, đã từng là một tay đàn giỏi trong một thanh lâu.
    - Vì sao lại như vậy? - Cô gái nọi hỏi lại.
    - Bởi chỉ có một mình cô khoác một chiếc áo xám rất rộng, ta rất muốn biết phía trong nàng mặc gì?
    - Người cho là cái gì? Bộ quần áo đen chăng?
    - Có thể không và cũng có thể đúng.
    Sau đó tôi thấy Hoa Hiệu biến sắc trông rất khó coi. Cô ta nói:
    - Nếu ta nói không thì sao?
    - Vậy thì ngươi sẽ chết ngay tại đây - Thương Liệt nói rất lạnh lùng nhưng tôi biết lời nói của ông ta rất có hiệu lực, hoặc nói cách khác là tuyệt đối có hiệu lực. Một người nếu ở vào địa vị  của ông ta, mỗi lời nói đều rất thận trọng, bởi chỉ nói sai một lời sẽ mãi mãi không có cơ hội sửa chữa. Sai là chết.
    Hoa Hiệu cúi đầu xuống cắn chặt môi, tôi không biết cô ta nghĩ gì, tôi nhìn thấy Hoàng Thác đã nắm tay tập trung tinh lực, bởi tay trái của Thác đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng bạc, tôi cũng uốn cong ngón đeo nhẫn tay trái sẵn sàng đề phòng Hoa Hiệu chạy trốn hoặc tấn công lại.
    Nhưng Hoa Hiệu không bỏ chạy cũng không tấn công mà chỉ cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài của mình ra.
    Tôi nhìn cô ta cởi bỏ áo ngoài mà cảm thấy hối hận vì bên trong chẳng có quần áo đen, cũng chẳng có quần áo vì cô ta chẳng mặc gì cả.
    Hoa Hiệu cắn chặt môi, tôi nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.
    Tôi quay lại và nói, xin lỗi, tôi đã sai, cô hãy mặc quần áo vào.
    - Nguyệt Thần và Triều Nhai đâu? - Thương Liệt hỏi.
    - Hai người họ không có trong phòng
    - Vậy vì sao ngài không nghi ngờ họ? - Thương Liệt nhìn tôi, ánh mắt trở nên rất lạnh lùng và sắc bén như một mũi kim sáng loá.
    - Không thể là Nguyệt Thần được - Tôi dửng dưng nói.
    - Vì sao vậy?  - Câu hỏi của Hoàng Thác.
    Tôi nhìn Hoàng Thác, nghĩ tới chuyện giữa hai người họ đối đầu hôm trước và hiểu rằng giữa họ nhất định có bí mật gì đó, nhưng cả hai người chẳng ai nói ra. Tôi đành phải hỏi Hoàng Thác vì sao lại nghi ngờ Nguyệt Thần.
    - Tôi không nghi ngờ Nguyệt Thần mà nghi ngờ tất cả.
    - Vậy ta sẽ nói cho người biết: Khi tôi bước vào gian phòng đó, Nguyệt Thần viết lên lưng ta bốn chữ: Cẩn thận đèn dầu. Ngọn đèn đó chính là do ngươi đốt, lúc đốt ngươi không phát hiện ra đèn chỉ còn một ít dầu phải không? Ngươi cố ý bớt dầu đi quả là tính toán rất chính xác, có nghĩa là ngọn đèn chỉ thắp được cho tới khi kẻ ám sát tới, bởi khi trời đột nhiên từ sáng chuyển sang tối, mắt người sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.
    - Vậy Triều Nhai thì sao? - Hoàng Thác lại hỏi.
    - Ta không biết. Ta không biết vì sao Triều Nhai lại không có trong phòng, nàng cần phải có mặt trong phòng mới đúng, vì cô ta vẫn chưa hồi phục.
    Thôi, mọi người hãy ai về phòng nấy, chuyện này mai sẽ hay.
    - Còn Nguyệt Thần và Triều Nhai?
    - Chẳng còn cách nào khác, đành phải chờ vậy.
     
    ***
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Đêm đó, tôi không ngủ, đầu óc luôn nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, ít nhiều tôi cũng đoán ra được vài điều nhưng vẫn rất mơ hồ. Tôi khẳng định mình đã bỏ qua một số sự việc rất quan trọng, nhưng không thể nghĩ được là cái gì.
    Đêm có vẻ qua đi rất nhanh, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
    Buổi sáng, khi tôi ngủ dậy ra khỏi phòng thì đã thấy bọn người của Thương Liệt đứng cả ở ngoài cửa. Điều ngạc nhiên là Nguyệt Thần và Triều Nhai cũng đứng trong số đó, Triều Nhai đang ôm đàn, nụ cười rất bình tĩnh.
    Tôi bước tới hỏi:
    Triều Nhai, tối qua nàng có ngủ ngon không?
    Thương Liệt cắt ngang không đợi tôi nói hết:
    - Ngủ rất ngon, rất ngon, chẳng mơ mộng gì cả, ngủ một mạch tới sáng.
    - Vậy thì tốt, người nàng yếu cần phải nghỉ ngơi co tốt. Nụ cười của Thương Liệt vẫn bình thản, nhưng trong lòng bàn tay tôi đã lấm tấm mồ hôi. Triều Nhai vì sao lại phải nói dối nhỉ?
    - Nguyệt Thần, ngươi thì sao? - Thương Liệt tiếp tục hỏi.
    - Tôi không ở đây, tôi ra ngoài.
    - Vậy nàng đi đâu?
    - Tôi phát hiện ra một việc - Nàng nhìn tôi và nói - Tối qua tôi định sang nói cho Đại vương biết. Tôi nhận ra Nguyệt Thần không hề nói dối, chắc chắn nàng phát hiện ra điều gì đó.
    - Thưa Đại vương, tối qua thần cũng có chuyện muốn nói với ngài - Hoàng Thác nhìn Nguyệt Thần sau đó quay lại nói với tôi.
    Tối đó, Hoàng Thác bảo tôi, thực ra Liêu Tiễn không phải chết vì chất độc mạn tính, bởi sau đó Thác đã đào thi thể của Tiễn lên để kiểm tra, và phát hiện ở đỉnh đầu Tiễn có một cây kim rất nhỏ có chứa một chất độc mạnh bị mái tóc dài che mất.
    Hoàng Thác nói: Đại vương còn nhớ khi mới vào lãnh địa Tây phương cũng chính là lúc Liêu Tiễn chết, xung quanh chúng ta có người nào đáng nghi ngờ không?
    Nguyệt Thần nói cho tôi biết mấy sát thủ tuyệt đỉnh, nhưng chắc là họ không ra tay, bởi lúc đó Nguyệt Thần đang ở đó, không có kẻ nào dám ra tay.
    - Thưa Đại vương, người còn nhớ khi Liêu Tiễn bị hôn mê ngã xuống, người đầu tiên lao tới là Phiến Phong, có vẻ như Phiến Phong biết trước là Tiễn sẽ ngã. Thần nhớ rõ là Phiến Phong ôm lấy đầu Liêu Tiễn.
    - Hoàng Thác, ngươi nghĩ gì?
    - Thưa Đại vương, thần không muốn nói gì cả, thần chỉ nói rằng chúng ta đã để sót một số sự việc, xin Đại vương tự mình phán đoán.
    Đúng lúc đó, Nguyệt Thần xuất hiện trước cửa, nhìn thấy Hoàng Thác ở trong phòng của tôi nên chẳng nói gì cả.
    Hoàng Thác nhìn tôi nói, thần xin phép trở về phòng mình.
    Tối đó, Nguyệt Thần cũng nói cho tôi biết chính câu chuyện đó, nàng nói tối hôm tôi bị mưu sát nàng đi xem xét thi thể của Liêu Tiễn nên không có trong phòng. Nguyệt Thần nói cỏ xung quanh mộ Liêu Tiễn đã khô cả rồi vì cơ thể của Tiễn có độc, còn trên đầu có một cây kim bạc rất nhỏ.
    Tôi không nói cho Nguyệt Thần biết chuyện đó Hoàng Thác đã nói cho tôi hay rồi mà chỉ hỏi ai là người đã giết Liêu Tiễn?
    Nguyệt Thần không nghi ngờ ai trong chúng tôi cả, chỉ hỏi lại tôi có nhớ người phụ nữ đầu đầy những cây kim hôm trước không?
    - Kim trâm ư? - Tôi hỏi lại.
    - Đúng. Thần rất muốn xem xem cây kim mà Liêu Tiễn bị hạ thủ có giống cây trâm trên đầu bà ta hay không?
    Khi Nguyệt Thần sắp rời phòng, nàng đột nhiên quay người lại nói với tôi: "Thưa Đại vương, ngài không thấy chuyện ngài bị ám sát tối qua là kỳ lạ lắm sao?".
    - Ngươi nói...
    Người nhìn thấy và phát hiện người mặc đồ đen chạy sang dãy nhà của nhóm Thương Liệt ở phía Bắc tối qua đều là Hoàng Thác, tất cả đều do Thác nói ra cả. Còn vết rách trên ngực áo do lưỡi dao rất sắc gây nên, Đại vương có nghĩ là do những con dao băng ngài phóng ra không?
    Tôi nhìn Nguyệt Thần, bắt đầu cảm thấy sợ hãi và ớn lạnh.
     
    ***

Chia sẻ trang này