1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vương quốc Ảo - Quách Kính Minh

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 02/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Được đúng nửa quyển rồi mọi người. có ai muốn xem típ không nhỉ? Phản ứng tí coi, k tớ làm ebook riêng của tớ [​IMG]
  2. demen_tb

    demen_tb Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/10/2006
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
  3. fangdi

    fangdi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2007
    Bài viết:
    2.371
    Đã được thích:
    0
  4. toivahanoi

    toivahanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    344
    Đã được thích:
    0
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mũi kim trên đầu Liêu Tiễn đã được Nguyệt Thần lấy ra. Nó màu trắng bạc nhưng không phải bằng bạc, cứng hơn bạc nhiều, dưới ánh đèn, mũi kim phát ra màu xanh rất kỳ dị, rõ ràng là nó có độc. Đầu kim mang màu đỏ sặc sỡ, khi tôi nhìn kỹ cây kim mới phát hiện ra đầu kim được khắc hình đầu phượng hoàng.
    - Phượng hoàng! - Tôi kêu lên thất thanh.
    Nguyệt Thần nhìn tôi, gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
    Tôi đang định đưa tay ra cầm thì bị Nguyệt Thần ngăn lại, nàng nói rằng cây kim độc vô cùng, dù không bị thương, chất độc cũng có thể ngấm qua da, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng cũng sẽ bị thương không nhẹ.
    Tôi nhìn cây kim mà chẳng nói gì. Nhưng tôi đột nhiên nghĩ tới những câu nói của Hoàng Thác và Nguyệt Thần.
    Tối đó cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi ngủ rất ngon lành, nhưng mơ liên tục, hết mơ tới thời gian tôi lưu lạc nơi trần gian đến những việc ở thành Nhẫn Tuyết, tất cả cứ hư hư ảo ảo, thời gian vài trăm năm cứ thế trôi qua. Nhưng những ngày sống cùng với Thích thì lại không hề mơ thấy, mà trong mơ chỉ thi thoảng nhìn thấy Thích rất tuấn tú và tinh nghịch, nhưng khi lạnh lùng thì lại làm cho người ta có cảm giác là mặt đầy sát khí, ngược lại, khi vui vẻ thì nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ giống hệt một đứa trẻ, vừa tinh nghịch lại vừa ngang bướng. Đệ của tôi - Anh Không Thích nay linh hồn đang bay lên trời, không biết những vong linh có sợ lạnh không, liệu đệ có vẫn không cần dùng pháp thuật để che tuyết hay không mà cứ để mặc cho những bông hoa tuyết rơi đầy vai, đầy đầu và rơi cả trên đôi lông mày lưỡi mác sắc nhọn kia? Trong những giấc mơ đó không có tranh giành, không có vua chúa, không phân biệt huyết thống, không có phản bội hay ám sát, chỉ có hai anh em tôi đứng ở nơi cao nhất trên bức tường thành Nhẫn Tuyết, mái tóc dài bay qua đầu và áo chúng tôi như những bông sen ngàn tuổi nở rực rỡ, một màu trắng thuần khiết và trong suốt. Hàng ngàn hàng vạn năm, tôi và Thích cứ đứng như vậy cúi xuống nhìn cả Đế quốc Ảo Tuyết, nhìn thần dân của chúng tôi, nhìn thuỷ triều lúc lên lúc xuống trong biển băng và nhìn những đoá hoa sen hồng nở rộ như những ngọn lửa ở bờ đối diện của biển băng.
    Một con chim tuyết khổng lồ vút lên từ thành Nhẫn Tuyết rồi là là bay tới, sau đó vô số con chim tuyết bay sát qua đỉnh đầu chúng tôi, tôi còn nghe thấy tiếng vỗ cánh của nó, bóng đàn chim tuyết khổng lồ đang xuất hiện một khuôn mặt mà tôi không thể nào quên, đó là Lê Lạc với mái tóc điểm xanh; đó là Lam Thường, một người biết yêu biết ghét, rất được mọi người yêu quý, những anh chị của tôi, còn cả những người của bộ tộc Băng đã trên trong cuộc thánh chiến... nụ cười của họ tràn ngập bầu trời, nhưng rồi cũng tan đi như sương sớm.
    Cuối cùng, tôi thấy mình đang đứng ở Nhẫn Tuyết trong một mùa đông - một mùa đông 10 năm tuyết rơi liên tục, xung quanh chẳng một bóng người, chẳng một tiếng động, chỉ có tiếng thét gào của bão tuyết đập vào vai tôi, và cuối cùng, thành Nhẫn Tuyết lặng lẽ đổ sụp phía sau tôi, chảy mãi cho tới khi kết thúc giấc mộng mới thôi.
    Tôi ôm gối ngồi trên giường, đầu tựa vào tường, tôi nghe thấy mình đang thầm nói: "Thích ơi, đệ sống ra sao? Huynh rất nhớ đệ...".
    Buổi sáng khi tôi tỉnh dậy, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi, trên lá trúc vẫn còn đọng lại những bông hoa tuyết, thỉnh thoảng lại bay đi theo những cơn gió.
    Tôi đi vào giữa sảnh lớn, phát hiện thấy bọn Nguyệt Thần đang ăn. Ngoài cô gái gảy đàn Hoa Hiệu không có mặt ra, còn mọi người đều tề tựu đủ cả. Điều kỳ lạ là, Nguyệt Thần cùng ngồi một bàn với một người, người đó chính là Trâm - một người đàn bà rất giỏi dùng độc là thủ hạ của Thương Liệt.
    Tôi đi tới ngồi cạnh bà Trâm, sau đó người của nhà khách tới hỏi tôi dùng gì, khi tôi đang chuẩn bị gọi đồ ăn thì bà ta nói: "Ca Sách, tối sang chỗ tôi một chút".
    Tôi ngẩng lên nhìn vẻ nghi ngờ, chẳng hiểu bà ta định làm gì.
    Bà ta cười với tôi, nụ cười đầy bí ẩn và mơ hồ rồi nói: Thưa Đại vương, tôi biết một người bạn của ngài là Liêu Tiễn chết vì một cây kim, tối nay mời ngài tới, thần sẽ nói cho ngài biết về cây kim nọ.
    Tôi nhìn Nguyệt Thần, nàng chẳng nói gì chỉ cúi đầu uống trà, tôi quay đầu lại đáp rằng, tối tôi sẽ tới.
     
    ***
    Tối đó, tôi gọi Nguyệt Thần vào phòng tôi nói rằng muốn nàng đi cùng tôi tới chỗ bà Trâm.
    Nguyệt Thần đồng ý và dặn tôi phải hết sức cẩn thận.
    Chờ cho mọi người đi ngủ cả, tôi và Nguyệt Thần mới bước ra khỏi cửa, nhưng khi chúng tôi tới phía ngoài gian phòng của bà Trâm thì thấy bên trong không có đèn, cũng chẳng có tiếng gì cả, tất cả tối om om.
    Tôi khoanh ngón đeo nhẫn, sau đó gió tuyết bắt đầu bay xung quanh người tôi mỗi lúc một dầy thêm, bởi tôi sợ rằng khi mở cửa ra sẽ có vô vàn mũi kim độc phóng tới. Tôi quay nhìn Nguyệt Thần, nàng cũng giơ tay trái lên qua khỏi đỉnh đầu, sau đó chỉ thấy ánh trăng chụp kín người nàng.
    Sau đó, Nguyệt Thần đẩy cửa, khi ánh trăng trên người nàng chiếu vào căn phòng, chúng tôi nhìn thấy bà Trâm, bà ta đang ngồi trên ghế đối diện với chúng tôi và mỉm cười, nhưng nụ cười rất kỳ dị. Khi chúng tôi sắp bước vào thì Nguyệt Thần hét lên một tiếng rồi quay lui rất nhanh, tôi cũng vội vàng lui quay lại, bởi nhìn thấy thứ ánh sáng lạnh lùng trên tay của bà ta.
    Tất cả kim cài tóc của bà ta đã được nhổ ra hết và đặt trong lòng bàn tay và có thể phóng bất cứ lúc nào.
    Nhưng tôi và Nguyệt Thần chờ mãi bên ngoài chẳng thấy bà ta hành động, chúng tôi củng cố thêm tầng bảo vệ rồi lại bước vào. Nụ cười của bà ta vẫn rất kỳ dị và tôi đã phát hiện ra nguyên nhân của nó, đó là do nụ cười của bà ta đã bị đông cứng lại không thể thay đổi được.
    Bà ta đã chết, Nguyệt Thần thu về ánh sáng trong tay.
     
    ***
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Sáng hôm sau, thi thể của bà ta được chôn cất trên khoảng đất trống sau nhà, mọi người đều tới huyệt bà, đất mới đào lên chất thành đống, tuyết trắng chói chang. Những cái được bà ta dùng trước đây cũng được chôn theo cùng với bà ta. Chúng tôi biết, mộ bà ta không được phủ bằng cỏ, vì chất độc ở các cây kim sẽ lan ra đất, tạo thành một minh chứng cho việc bà ta đã từng là cao thủ ám sát.
    Hoá ra bà ta vốn là Phượng Hoàng - Triều Nhai chậm rãi nói, mái tóc bay bay che lấp khuôn mặt, nhưng vẫn không thể che hết nụ cười mệt mỏi của Nhai.
    Tôi quay nhìn Hoàng Thác, Thác chẳng biểu lộ gì hết, nhưng ánh mắt vẫn sáng long lanh, tôi không biết Thsc đang nghĩ gì, cứ thấy ông ta nhìn chăm chú vào phần mộ của bà Trâm mà chẳng nói gì.
    Vài ngày sau khi Phượng Hoàng chết, toàn bộ nhà khách này rất yên ắng, ngày ngày vẫn có người đến người đi, riêng tôi không biết đang đợi gì, có lẽ cũng giống như Thương Liệt, chúng tôi chỉ chờ Tây phương hộ pháp tới mà chẳng phòng bị gì cả. Nguyệt Thần thường biến đâu mất, còn Hoàng Thác lại luôn ngồi trong phòng, Phiến Phong và Triều Nhai lại luôn chơi cầu với con người chủ. Còn tôi chỉ đứng trong rừng trúc, nhìn những bông hoa tuyết nhỏ xíu rơi loạn xạ từ trên lá trúc xuống mỗi khi có gió thổi, có bông rơi lên đầu và vai tôi, rơi cả vào trong mắt tôi rồi tan chảy ra ngay.
     
    ***
     
    Ba ngày sau lại xảy ra một chuyện khiến mọi người rất hoảng sợ, đó là chuyện Phượng Hoàng không hề chết.
    Hôm đó, con ông chủ quán khóc lóc chạy tới, nó kéo tay tôi và nói rằng nó rất thích những bông hoa khô, thằng bé đưa tôi ra sau nhà. Khi tới nơi đó, tôi lặng người chẳng nói được lời nào; lát sau Hoàng Thác và Nguyệt Thần cũng tới, cả hai người cùng cũng có tâm trạng như tôi.
    Bởi vì giữa bãi đất trống rất rộng sau nhà, một đám cỏ rất rộng đã chết khô, trông giống như vết sẹo lớn của mặt đất.
    Hoàng Thác nói, chắc chắn dưới đó có vấn đề.
    Nguyệt Thần bước tới, tụ ánh trăng lại trên tay rồi phóng xuống đám đất đó, lát sau đám đất bỗng nứt ra, tôi nhìn thấy một đống kim độc, vì thế làm cho cỏ phía trên chết hết, chỉ có điều, đầu những cây kim đó lại không giống hình Phượng Hoàng mà thôi.
    Hoàng Thác nói, chúng ta hãy xem lại thi thể của bà Trâm.
    Mộ bà ta được đào lên, ánh nắng chiếu vào thi thể cứng đỏ của bà. Hoàng Thác chỉ vết máu tụ trên tay bà ta và nói tôi hãy nhìn kỹ xem.
    - Vì sao lại có vết tụ máu? - Tôi hỏi Hoàng Thác.
    - Vì sao khi bà ta chết, cơ thể đã cứng lại, nhưng vẫn có người động vào, cố sức muốn tách các ngón tay của bà ta ra - Hoàng Thác nói.
    - Bởi khi có người muốn giết bà ta, bà ta đã lấy tất cả những cây trâm nhỏ trên đầu ra cầm trong tay, nhưng chưa kịp bắn đi thì đã bị giết chết. Sau đó, người muốn tách các ngón tay bà ta ra để lấy những cây kim đó và thay vào đấy bằng những cây kim Phượng Hoàng để chúng ta cho rằng bà Trâm chính là Phượng Hoàng - Nguyệt Thần nói xen vào.
    Thương Liệt chẳng nói gì, bộ mặt rất nghiêm nghị. Hồi lâu sau ông ta mới khẽ nói, hãy chôn cất bà Trâm, đừng đụng tới làm gì.
     
    ***
     
    Sáng hôm sau, khi tôi đang ăn cơm trong đại sảnh, Hoàng Thác đột nhiên bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh, sau khi gọi món ăn rồi cứ ngồi nguyên như thế mà chẳng nói câu nào. Thác chỉ xoè bàn tay ra trong tay có một mảnh giấy, trên đó là một cây kim vừa lấy từ đất lên.
    Tôi nhìn kỹ cây kim bởi tôi biết không phải vô cớ mà Thác muốn cho tôi xem nó. Sau khi tôi nhìn cây kim rất lâu dưới ánh đèn, tôi đột nhiên cười, Hoàng Thác cũng cười, chắc là cũng biết tôi đã phát hiện ra bí mật rồi.
    Bởi trong đó có một cây kim trên có vết máu, điều đó có nghĩa là kẻ đổi kim trong tay bà Trâm đã bị kim đâm phải, do đó y đã bị trúng độc. Hoàng Thác nói, giải được chất độc đó cần phải vài vị thuốc đặc biệt.
    Tôi nhìn mắt Hoàng Thác rất sáng và đột nhiên hiểu ý của ông ta. Tôi nói, chỉ cần chúng ta tìm được người mua thuốc là có thể tìm ra người trúng độc.
    Hoàng Thác gật đầu nói, biết người nào trúng độc sẽ biết ai là Phượng Hoàng.
     
    ***
     
    Nhà khách này hàng ngày đều có xe ngựa chở hàng đỗ ngoài cửa, sau đó người trong nhà khách và thủ kho mới ra xem xét những thứ hàng cần, đương nhiên trong đó có thể có cả thuốc men. Nếu là khách đặt hàng mua thuốc sẽ có người đưa đến tận phòng ở của khách.
    Chúng tôi phát hiện hàng ngày đều có thuốc ở các cửa hiệu lớn trong phố được chuyển tới nhà khách này, phần lớn là loại thuốc bổ do nhà khách sắc dùng, chỉ có một ít thuốc được chuyển trực tiếp đến phòng của Y Trạo.
    Khi tôi và Hoàng Thác nói lại chuyện này cho Thương Liệt biết, ông ta lắc đầu quả quyết là không phải là Y Trạo.
    Thương Liệt nói với chúng tôi, Y Trạo phải uống thuốc luôn, bởi nhiều năm về trước, cô ta bị thương chưa khỏi, ngay khi ở trong phủ Thái tử, vẫn có người hàng ngày mang thuốc tới. Sau khi tới ở đây, phải đưa thuốc tới đây.
    Ông ta còn nói rằng, thuốc mà Y Trạo uống đều là thuốc phục hồi linh lực chứ không phải là thuốc giải độc.
    Khi tôi và Hoàng Thác rời khỏi phòng của Thương Liệt, Hoàng Thác nói với tôi, chúng ta phải đi xem phương thuốc của Y Trạo.
     
    ***
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Lạc Thảo Trai là nhà thuốc lớn nhất nơi này, những người đưa thuốc cho Y Trạo đều là người làm thuê. Chúng tôi tới hiệu thuốc, tìm tới vị thầy thuốc nọ rồi hỏi về phương thuốc của Y Trạo.
    Vị đại phu đó cười miễn cưỡng, nhưng qua nụ cười đó,  chúng tôi thấy rõ tất cả. Ông ta nói đó là bí mật của người bệnh, thầy thuốc không được tuỳ tiện nói cho người khác biết.
    Hoàng Thác bước tới nói, nếu đại phu đồng ý cho chúng tôi xem đơn thuốc đó, tôi có thể đồng ý thay đại phu chữa trị cho ba người khác.
    Vị đại phu cười tỏ ra xem thường rồi nói, ta chính là một thầy thuốc giỏi nhất ở thành này, vì sao lại phải cần người khác chữa bệnh thay!
    Hoàng Thác quay lại nhìn tôi, tôi bước tới kéo tay một người làm công đứng cạnh, tay tôi vung lên, một lưỡi kiếm băng đột ngột xuyên thủng ngực anh ta, tôi thấy vị đại phu kia mặt thất sắc, khi máu anh chàng xấu số chảy tràn ra mặt đất, tôi và Thác cười rồi bỏ đi. Khi chúng tôi bước qua cửa, nghe thấy giọng nói run rẩy của vị đại phu nọ, ông ta nói xin mời chúng tôi ở lại.
    Hoàng Thác dùng ánh sáng tụ lại trên tay lướt nhẹ trên ngực anh chàng làm thuê, vết thương trên ngực anh ta do kiếm băng đâm thủng dần dần khép miệng, cuối cùng làn da ở đó trở nên nhẵn bóng như chưa từng bị thương vậy. Vị đại phu nọ ngồi ngay đó, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
    Chúng tôi cầm tờ đơn thuốc trong tay, đó là một tấm giấy màu hồng mỏng nhưng trong suốt, chữ đại phu viết trên đó như rồng bay phượng múa. Ở cuối tờ đơn có ba vị thuốc rất kỳ lạ, đó là cỏ không tuyết, cóc lửa và tơ nhện băng.
    - Ba vị thuốc này là loại giải độc tốt nhất - Hoàng Thác nói.
    Tôi nhìn Hoàng Thác, mắt ông ta ánh lên vẻ rất đặc biệt nhưng rất hấp dẫn. Tôi hiểu ý tứ của ông ta.
     
    ***
     
    Khi chúng tôi quay lại nhà khách thì nhìn thấy Y Trạo đang ở trong sân nơi có đám cỏ lưa thưa, cô ta mặc chiếc áo dài màu đen điểm vàng, đẹp và đầy bí ẩn, bộ mặt của cô ta cũng lạnh lùng bí ẩn, kỳ lạ như loài hoa man đà la màu đen khi nở. Khi tôi nhìn thấy cô ta, cô đột nhiên mỉm cười, giống như mặt hồ bị thổi làm tan lớp băng trên mặt vậy, nụ cười đó cũng giống như loà hoanh bé li ti, nhỏ nhưng rất đẹp đang nở, cô ta hỏi, Ca Sách, người vẫn khoẻ chứ?
    - Vẫn khoẻ. Còn cô, tôi thấy cô ngày nào cũng uống thuốc, vậy sức khoẻ ra sao? - Tôi hỏi lại.
    Cô vén những sợi tóc xoã ra trán, cười và nói rằng chẳng sao cả, chỉ là thuốc bổ để dưỡng thương thôi, xin cảm ơn sự quan tâm của Đại vương.
    Tối đó, Hoàng Thác tới phòng tôi và nói chúng tôi hãy cùng tới cửa phòng ở của Y Trạo xem sao. Tôi hỏi lại:
    - Đến đó làm gì?
    - Xem thuốc của cô ta có thật là thuốc bổ hay không.
    Tôi nói cần phải rủ Nguyệt Thần cùng đi, nhưng Hoàng Thác chần chừ một lúc lâu, mãi rồi mới nói tại sao lại phải gọi Nguyệt Thần.
    - Nếu Y Trạo là Phượng Hoàng thì chỉ có Nguyệt Thần mới có thể địch nổi cô ta. Tôi đáp.
    Hoàng Thác nhìn ra cửa sổ rồi gật đầu.
     
    ***
     
    Tối đó, khi ba chúng tôi tới trước cửa phòng của Y Trạo thì đã thấy cô ngủ rồi, vì trong phòng không có ánh đèn.
    Khi đưa tay đẩy cửa, tôi bỗng cảm thấy có một cảm giác rất kỳ quái giống như cảnh tượng từ trước đó đã xuất hiện. Tôi quay đầu nhìn Nguyệt Thần, nàng cũng biểu hiện giống tôi, hai chúng tôi nhìn nhau giây lát rồi cùng hiểu việc gì sẽ xảy ra. Và thế là chúng tôi cùng đẩy cửa vào, nhưng đã muộn rồi, Y Trạo đã nằm trên sàn, mặt lên trần nhà, lộ vẻ kinh hoàng đến mức khó tin nổi, nơi yết hầu có một vết thương rất nhỏ, một nhát kiếm giết người. Người giết cô ta hẳn phải là người mà cô ta hoàn toàn không ngờ, bởi cô ta hoàn toàn không có khả năng chống trả, nếu không phải là bất ngờ thì chẳng ai có thể làm cho cô ta không kịp chống trả được. Thương Liệt đã từng nói với tôi rằng, phép thuật của cô ta hoàn toàn co thể đạt tới mức của một nhà ảo thuật.
    Nguyệt Thần vội thắp ngọn đèn dầu trong phòng lên, sau đó chúng tôi nhìn thấy chiếc tủ ở bên cạnh giường của cô ta đã bị mở toang. Trong tủ toàn là thuốc, Hoàng Thác xem và nói, ba vị thuốc giải độc đã hoàn toàn biến mất rồi.
    Nguyệt Thần nói, như vậy xem ra Y Trạo không phải là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng thật là kẻ giết chết Y Trạo, hắn tới trộm thuốc nhưng bị Y Trạo phát hiện nên đã giết Y Trạo, nhưng do chúng ta đột nhiên tới đây nên bỏ chạy không kịp đóng cửa tủ.
    - Vậy Phượng Hoàng là ai? Tôi hỏi Nguyệt Thần.
    - Giờ ta hãy xem xét căn phòng đã. Nguyệt Thần đáp.
    Trong phòng chẳng có ai, mọi người đã tụ tập ở sảnh lớn chỉ trừ mỗi Triều Nhai.
    Thương Liệt ngồi giữa sảnh lớn, Phiến Phong ngồi bên cạnh, Hoa Hiệu ngồi chếch ở một bên nhưng không đánh đàn mà chỉ ngồi yên một chỗ, còn bên kia chính là Nha Chiếu, một thanh niên tuấn tú luôn đeo kiếm bên người. Cạnh Nha Chiếu là ông già Đồng Nhiếp và Ngư Phá - người đàn ông có cơ bắp rất phát triển. Tôi hỏi Thương Liệt:
    - Ban nãy ai không có mặt ở đây?
    - Những người ngồi đây đều đến uống rượu từ khi trời sập tối, trong thời gian đỏ chí có Nha Chiếu và Ngư Phá đi khỏi đây một lúc.
    - Khoảng thời gian đó có đủ giết chết một người không? - Nguyệt Thần hỏi chen vào.
    - Không đủ! Tuyệt đối không đủ - Thương Liệt nói rất nghiêm túc.
    Nha Chiếu lạnh lùng nhìn Nguyệt Thần rồi nói, đến giết một con gà cũng không đủ, huống hồ là một con người.
    - Vậy người chết lần này là ai vậy? - Thương Liệt hỏi nhỏ.
    - Là Y Trạo - Tôi đáp.
    Sau đó tôi thấy Hoàng Thác hét lên kinh hãi và nói chúng ta đã quên một việc quan trọng nhất. Nói đoạn, Thác xông tới, tôi và Nguyệt Thần cùng xông ra khỏi nhà khách bám theo, tôi mơ hồ nhận ra hướng mà Hoàng Thác định đi.
     
    ***
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Khi chúng tôi tới Lạc Thảo Trai thì nơi đây đã ngập trong biển lửa rồi, đứng trước cảnh tượng này, tôi đột nhiên cảm thấy như mình trở lại thành Nhẫn Tuyết, trong ngọn lửa ở Ảo Ảnh Thiên, Thích một mình ngã xuống mặt đất, con người của Thích trắng tinh.
    Ánh lửa soi tỏ mặt Hoàng Thác và Nguyệt Thần, tôi thấy cảm xúc của họ luôn thay đổi trên nét mặt.
    Tôi hỏi Hoàng Thác vì sao lại biết có chuyện xảy ra ở đây. Hoàng Thác trả lời tôi rằng, bởi chúng ta quên mất một việc quan trọng nhất, đó là ba vị thuốc giải độc.
    Theo Thác, ba vị thuốc giải độc đó là thứ mà chỉ ở núi thần Ảo Tuyết và thành Nhẫn Tuyết mới có, một đại phu bình thường ở trần gian làm sao có thể biết được ba vị thuốc này là thứ phải cần linh lực hội tụ mới có thể sinh trưởng được? Tôi hỏi.
    - Vậy vị đại phu kia là.
    - Đúng vậy, ông ta chính là người ngoài giả dạng.
    Nguyệt Thần chậm rãi nói, tốt nhất chúng ta phải đi hỏi Triều Nhai xem đêm nay cô ta ở đâu.
    Tối hôm sau, sau khi chúng tôi chôn cất Y Trạo xong, tất cả tập trung tại sảnh lớn. Đêm đó, Hoa Hiệu không xuất hiện. Thương Liệt sai người hầu bê thức ăn ra, tuy thức ăn rất nhiều món, nhưng chẳng ai thấy ngon cả, chẳng ai ăn được khi mấy người trong chúng tôi đã liên tiếp ra đi. Sau khi các món ăn bày ra hết, vẫn chẳng thấy Hoa Hiệu xuất hiện, Thương Liệt cho người hầu bàn lui ra, chúng tôi cùng tiếp tục chờ Hoa Hiệu.
    Khi chúng tôi nghĩ rằng Hoa Hiệu cũng bị ám sát rồi thì Hoa Hiệu xuất hiện, nàng ăn mặc rất giản dị, không một chút phấn son, mặt trắng nhợt.
    Thương Liệt và tôi chẳng hỏi gì, mọi người bắt đầu ăn cơm.
    Vừa ăn được một lúc, tôi đột nhiên thấy mặt Nguyệt Thần đầy sát khí, điều mà tôi chưa hề thấy ở nàng bao giờ. Sau đó, ánh sáng trăng ở tay nàng đột nhiên xuất hiện, nàng quay người xông ra ngoài. Khi cửa mở, Nguyệt Thần nhìn thấy đứa con của ông chủ đang đi ngoài hành lang, cậu bé đang ôm lấy cây cột tỏ ra rất sợ hãi, há hốc mồm nhìn ra hướng vườn trúc, nỗi sợ hãi bất tận trong mắt cậu bé ảnh hưởng đến mọi người, Nguyệt Thần lao nhanh ra hướng vườn trúc, gió đập vào tà áo dài phát ra tiếng rít như xé vải.
    Tôi cảm thấy Phượng Hoàng xuất hiện, tôi không yên tâm lắm cho Nguyệt Thần liền lao ra theo. Nhưng dạ dày tôi đột nhiên đau quặn, mắt đổ hoa cà hoa vải, vô số ảo ảnh từ mặt đất bốc lên, tôi quay đầu lại thấy mọi người đổ gục xuống mặt đất, tôi đột nhiên nghĩ rằng thức ăn đã bị bỏ thuốc độc. Chỉ thấy Hoàng Thác và Triều Nhai đứng yên, gió thổi tung tà áo của hai người, mắt tôi tối sầm rồi ngã vật ra đất. Khi tôi hôn mê, hình ảnh cuối cùng trước mắt buộc tôi phải kêu thét lên, bởi Hoàng Thác đang ra tay đối với Triều Nhai, vòng bảo vệ của ông ta đã được triển khai toànbộ, cây đàn vô âm của Triều Nhai đã xuất hiện, tôi nhìn thấy vô vàn những con **** trắng biến hoá ra từ dây đàn màu trắng, tôi biết Triều Nhai đã học được thuật ám sát của Điệp Triệt, chỉ có điều tôi không biết là trong hai người ai sẽ bị đối phương giết chết. Còn tôi chẳng thể làm gì được nữa, một màu đen đổ sập xuống trước mắt, tôi bị chôn vùi ở một nơi sâu thẳm nhất không hề có chút ánh sáng nào.
     
    ***
     
    Khi tôi tỉnh lại, tôi vẫn ở trong sảnh lớn, những người xung quanh cũng dần dần tỉnh lại, Hoàng Thác đang chăm sóc những người bị trúng độc, điều kỳ lạ là, Triều Nhai vẫn đứng cạnh đó, Nguyệt Thần cũng đã trở lại, nàng đứng ở một góc mà chẳng nói gì.
    Tôi đang định hỏi Hoàng Thác xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoàng Thác đã đưa mắt ngầm bảo tôi đừng nói. Tôi nhìn mặt Hoàng Thác mà cảm thấy tất cả đã thay đổi ngày càng không thể lường được.
    Nguyệt Thần bước tới quỳ trước mặt tôi và nói: Thưa Đại vương, xin thứ lỗi cho thần đã không bảo vệ được người.
    Tôi nói, Nguyệt Thần, ngươi không việc gì là tốt rồi, ngươi có đuổi kịp kẻ đó không?
    - Không. Thần cứ thẳng đường đuổi theo, nhưng phát hiện ra rằng càng đuổi theo thì sát khí càng nhạt đi, sau đó thần mới biết đã bị người ta dẫn đi, tới khi thần quay lại thì Đại vương đã hôn mê rồi.
     
    ***
     
    Mấy ngày sau tuyết rơi đầy trời, không khí trong ngôi nhà rất nặng nề vì liên tiếp có người chết, có đêm tôi còn nghe thấy tiếng nói của những người đã chết vang vọng trong không trung, những tiếng kêu tuyệt vọng, hoảng sợ, sự phản bội, ám sát, ấm áp, máu tươi, hoa anh đào... tát cả những ảo giác đó bay lẫn trong những bông tuyết trắng như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống phủ kín mặt đất đen.
    Tôi đã chán những cảm giác nặng nề đen tối do những cái chết đưa lại, màn đêm đen đặc quánh cũng làm cho người ta sợ hãi tới ngộp thở. Nhưng cái chết vẫn không ngừng xuất hiện trong nhà khách, mà lần này, người chết lại là Phiến Phong.
    Phiến Phong chết vào buổi trưa, ánh nắng chiếu qua kẽ lá trúc rọi xuống đất thành những giọt long lanh nhỏ bé. Lúc nghe tiếng kêu thảm khốc của Phiến Phong, Hoàng Thác đang ở trong phòng tôi. Nghe thấy tiếng kêu tôi và Thác xông ra, khi chạy tới cửa phòng của Phiến Phong, Hoa Hiệu cũng chạy tới, tiếng thở của cô rất gấp, cô ta nói, vừa rồi hình như tôi... nghe thấy...
    Lúc đó, cô ta chẳng nói gì nữa, bởi cô nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Hoàng Thác. Tôi tin rằng, bộ mặt của tôi lúc đó cũng giống như vậy. Nhưng khi chúng tôi đẩy cửa phòng của Thác thì cửa không sao mở được, hiển nhiên nó đã bị khoá trong rồi.
    Hoàng Thác nói, kẻ giết chết Phiến Phong vẫn còn ở bên trong.
    Hoa Hiệu sợ hãi lùi lại, tôi quay lại nhìn cô ta và nói, cô hãy lui ra đi!
    Hoàng Thác đưa tay ra làm phép thuật lập ra một vòng bảo vệ cả tôi và Thác. Khi tôi và Thác phá cửa vào, bên trong chẳng có phản ứng gì. Tôi đã chuẩn bị sẵn để đón bất kỳ đòn tấn công nào, nhưng bên trong lại trống vắng như nhà mồ. Phiến Phong đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy sợ hãi méo đi, giống hệt như những biểu hiện của Y Trạo khi chết.
    Vì phòng ở của Phiến Phong ở góc trong cùng nên chẳng có cửa sổ, chỉ duy nhất một cửa ra vào. Rõ ràng là kẻ ám sát còn ở trong phòng.
    Nhưng đột nhiên Thác nói với tôi hãy cùng đi tìm xem sao, sau đó Thác quay lại nói với Hoa Hiệu, hãy ở lại trong phòng, canh chừng cửa ra vào, không để cho sát thủ chạy thoát.
    Thác kéo tôi ra khỏi phòng, tôi muốn nói với Thác sao lại để mình cô ta ở lại, nhưng khi Thác lôi tôi đi và làm một thế tay rất kỳ quặc, tôi biết hẳn Thác có ý đồ nào đó liền cùng Thác đi ra. Nhưng khi rẽ ra hành lang, Thác đột nhiên dừng lại và bảo tôi hãy yên lặng nhìn xem.
    Từ chỗ tôi đứng chỉ nhìn thấy nửa thân trên của Hoa Hiệu, còn nửa dưới bị lan can hành lang che khuất, nhưng vẫn thấy rõ cô ta bước tới, mở cánh cửa phòng, trên mặt để lộ nụ cười bí hiểm và kỳ dị. Chẳng thấy ai đi ra, chỉ thấy Hoa Hiệu thò đầu nhìn về phía cuối hành lang, có vẻ như có người đã ra khỏi phòng đi về phía ấy. Tôi quay lại nhìn Thác, Thác vẫn tỏ ra lạnh lùng và cứng rắn. Trong chớp mắt, tôi đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chuyện.
     
    ***
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Rượu ở đây có tiếng là ngon, Thương Liệt là người rất biết thưởng thức, ông ta uống rất nhiều, đám người hầu rất thích nên khi đưa thức ăn tới luôn nở nụ cười rất tươi trên miệng, chẳng có ai lại không vui vì thu nhập cao.
    Tôi, Hoàng Thác và Nguyệt Thần ngồi cùng bàn, còn Nha Chiếu, Ngư Phá và Thương Liệt ngồi cùng với nhau, chỉ Hoa Hiệu là không tới mà thôi.
    Hoàng Thác uống hết ly rượu rồi quay sang nói Thương Liệt rằng, bây giờ ông ta có thể nói Phượng Hoàng là ai rồi.
    Sau đó, tôi thấy chiếc ly trong tay Liệt rơi xuống choang một tiếng vỡ vụn ra, rượu đổ đầy mặt đất, Nha Chiếu và Ngư Phá ngồi bên cạnh mặt biến sắc.
    - Phượng Hoàng là ai vậy? - Thương Liệt hỏi.
    Hoàng Thác đột nhiên triển khai vòng bảo vệ, ánh trăng trong tay Nguyệt Thần bỗng biến thành một thanh kiếm ánh sáng, còn tôi cũng tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, xung quanh người có vô số những thỏi băng bay, tiếng đàn của Triều Nhai cũng trở nên sắc nhọn chói tai, vô số những con **** trắng từ dây đàn bay rợp cả phòng.
    Không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, gió từ mặt đất bốc lên xoáy tròn, tóc và áo của mọi người đều bị thổi tung, ánh đèn trong phòng run rẩy, mặt đất dưới chân cũng rung lên bởi phép thuật của tất cả mọi người đã được hội tụ lại. Bọn người của Thương Liệt hiển nhiên cũng hiểu được rằng một trận đại chiến sắp nổ ra. Thương Liệt và tay chân của ông ta đều khoanh ngón tay đeo nhẫn gọi ra những vũ khí của họ. Vũ khí của Nha Chiếu là một thanh kiếm băng dài mà mảnh màu tím. Còn của Ngư Phá là cây kiếm ba cạnh luôn biến hoa, Đòng Nhiếp thì có trong tay một cây pháp trượng màu trắng xanh, còn vũ khí của Thương Liệt là một cây cung lửa, những mũi tên có thân màu đỏ, đó là thứ sức mạnh đã bị cấm sử dụng trong truyền thuyết của bộ tộc Băng.
    Tên hầu của nhà khách sợ không nói thành lời đang ngồi ngây trên mặt đất, hắn cố bò dậy nhưng nỗi sợ hãi đã làm cho hắn chẳng còn chút sức lực nào, hắn vẫn cố sức lết ra phía cửa, miệng lắp bắp xin đừng giết, đừng giết.
    Nhanh như chớp, Hoàng Thác chặn hắn lại và nói, ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng giết ngươi đâu, vì ngươi đã giết quá nhiều người rồi, ta không dễ dàng để cho ngươi chết, hỡi Phượng Hoàng!
    Sắc mặt hắn trở nên rất bình tĩnh cứ như một người hoàn toàn khác chứ không phải một kẻ vừa sợ chết khiếp ban nãy nữa. Ánh mắt hắn rất kiên định và sắc lạnh, vẻ sát khí đằng đằng. Hắn quay lại nhìn tôi, Nguyệt Thần và Triều Nhai rồi hỏi:
    Làm sao các người biết ta là Phượng Hoàng.
    Triều Nhai cười nhạt rồi quay lại nói với Phượng Hoàng hãy mời Hoa Hiệu tới chơi một bản đàn cho chúng tôi nghe.
    Sắc mặt Phượng Hoàng trở nên rất khó coi, cô ta nói vì sao ta là Hoa Hiệu mà ngươi cũng biết?
    Thương Liệt tỏ ra vô cùng kinh ngạc, tôi biết chẳng ai nghĩ lại là Hoa Hiệu, quả là một kế hoạch ám sát gần như hoàn mĩ, rất liên hoàn.
    Phượng Hoàng quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói khẽ: "Quạ đen, ngươi có thể ra được rồi đó!".
    Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều quay lại nhìn cửa sổ, bên ngoài chỉ thấy một màn đêm dằng dặc, nhưng tôi chợt nghe thấy tiếng tà áo dài phất trong gió, khi tôi quay lại, Phượng Hoàng đã vọt ra phía cửa sổ, tôi cho rằng thị đang định thoát ra khỏi căn phòng này, bởi chẳng ai có thể đối phó nổi với những người trong phòng.
    Khi tới gần cửa sổ bỗng Phượng Hoàng ngã xoài xuống, hắn quay đầu lại nhìn tôi tỏ vẻ vô cùng tức giận.
    Tôi bước tới nói với thị rằng, ta đã biết nhà ngươi sẽ tháo chạy nên đã biến bốn bức tường kể cả cửa ra vào và cửa sổ xung quanh thành băng giá kiên cố, nếu ta không hoá giải ảo thuật, người bên trong sẽ chẳng thể ra nổi.
    Mặt Phượng Hoàng tối sầm lại trông già đi kinh khủng. Thị hỏi tôi từ lúc nào đã nghi ngờ mình, tôi nói ngay từ ngày đầu tiên khi có kẻ ám sát tôi xuất hiện trên mái nhà.
    - Làm sao ngươi biết đó là ta?
    - Bởi ngay từ hôm đó, sau tà áo dài màu xám, bên trong ngươi chẳng mặc thứ gì cả. Hoàng Thác nói kẻ mặc áo đen kia không thể kịp thay quần áo, nhưng để cởi bỏ một bộ quần áo ra thì chẳng mất nhiều thời gian lắm.
    - Vì vậy ngươi mới nghi ngờ ta ư?
    - Chưa. Lúc đó còn một số việc rất kỳ lạ. Sau đó là việc ngươi giết bà Trâm.
    - Ngươi làm sao biết ta giết bà ấy?
    - Ngay lúc bấy giờ ta chưa biết ngươi giết bà ấy thật, ta chỉ nghi ngờ tên hầu, lúc ấy ta chưa biết ngươi chính là tên hầu kia.
    - Vì sao vậy?
    - Bởi sáng hôm đó, ta và Nguyệt Thần đã hẹn với bà Trâm tối sẽ gặp nhau, nhưng trước khi đến gặp thì bà ta đã bị giết chết. Lúc ta nói chuyện đó chỉ có tên hầu ở bên cạnh, do đó ta đã bắt đầu nghi ngờ. Sau khi ngươi giết bà Trâm, ngươi đã lấy cây kim Phượng Hoàng mà ngươi sử dụng đặt vào tay bà ấy, rồi lấy kim trên đầu bà ta mang đi chôn xuống đất. Ngươi làm vậy để chúng ta nghi bà Trâm chính là Phượng Hoàng. Thực ra, ta cũng tin như vậy, nhưng ngươi lại quên rằng kim có độc, chất độc đó sẽ lan ra làm cỏ trên mặt đất chết hết, vì vậy chúng ta phát hiện bà Trâm không phải là Phượng Hoàng, mà người giết chết bà ta mới thực sự là Phượng Hoàng. Bởi khi ngươi lấy cây kim độc trên đầu bà ta nhưng lại quên đeo găng tay, cho nên tay ngươi đã bị nhiễm độc. Nhưng ngươi không muốn để ai biết, cho nên từ đó trở đi ngươi không bao giờ gẩy đàn cả.
    Nhưng ngươi buộc phải giải độc, lại không thể đường hoàng đi mua thuốc giải độc được, vì vậy phải bí mật giết chết vị đại phu ở hiệu thuôc sau đó mói giả danh ông ta để tìm các vị thuốc quý kia rồi cho vào số thuốc của hiệu thuốc. Ngươi cố ý làm chúng ta chuyển mục tiêu nghi ngờ nên cố ý sửa ba vị thuốc cuối cùng trong đơn thuốc của Y Trạo thành ba vị giải độc, nhưng điều đó càng làm cho chúng ta có lý do để nghi ngờ hơn.
    - Vì sao lại như vậy? - Phượng Hoàng hỏi tôi.
    - Bởi một đại phu ở trần thế không thể nào biết được tới ba vị thuốc giải độc kia, do đó ta và Hoàng Thác biết rõ vị đại phu nọ không phải là người tràn thế và Y Trạo cũng không phải là Phượng Hoàng được.
    - Sau rồi sao nữa?
    - Sau đấy nhà ngươi đi ăn cắp thuốc, bị Y Trạo phát hiện thế là nhà ngươi giết Y Trạo.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi nghe thấy tiếng cười của Phượng Hoàng, thị nói, nếu tôi giết Y Trạo thì làm sao lại luôn ngồi cùng uống rượu với Thương Liệt được. - Tôi nhìn thấy mắt thị đầy vẻ nhạo báng.
    Lúc đó, ta nhìn thấy ngươi xuất hiện trong sảnh lớn nên không tin lắm vào phán đoán của ta. Lúc ấy Triều Nhai không ở đó nên ta đã nghĩ có thể có hai khả năng, một là nhà ngươi vẫn luôn ở sảnh lớn, còn kẻ ăn cắp thuốc kia chính là tên hầu của nhà hàng, còn tên hầu kia ta lại nghi hắn là Quạ đen. Khả năng thứ hai là Triều Nhai, ta không thể thừa nhận nhà ngươi bố trí Triều Nhai không ở hiện trường quả là cao tay, nó làm chúng ta đều nghi ngờ Triều Nhai.
    - Vậy vì sao các người lại quay sang tin Triều Nhai và nghi ngờ ta?
    - Bởi việc hạ độc hôm đó. Ta có thể nói rằng kế sách của ngươi khá là cao minh, ngươi cố ý gọi Quạ đen dẫn cụ Nguyệt Thần, bởi nếu Nguyệt Thần ở đó, khi thấy cơm và thức ăn nàng sẽ nhận ra ngay có kẻ hạ độc để ám sát, nên sau khi Nguyệt Thần đi thì mị người mới bị trúng độc. Lúc đó, ngươi cũng giả vờ bị trúng độc đó là một chiêu cao thủ nhất của ngươi, nhưng đó cũng là chiêu đã làm cho ngươi lòi đuôi ra. Vì trước đó Hoàng Thác đã kiểm tra thức ăn rồi, biết thức ăn bị bỏ thuốc độc, nhưng Thác không nói ra, chỉ có điều Thác đã trộn lẫn thuốc giải độc vào, để khi ăn kẻ nào không bị trúng độc sẽ chính là kẻ hạ độc. Nhưng do lúc đó Triều Nhai lại chẳng ăn gì cả nên cũng không bị trúng độc, còn ngươi lại giả vờ trúng độc, vì vậy mà Hoàng Thác nghĩ ngay Triều Nhai chính là người hạ độc.
    - Vậy vì sao Hoàng Thác không nghi ngờ?
    - Bởi ngươi đã ăn thuốc giải độc của Hoàng Thác.
    - Mọi người đều ăn cả sao không nghi ngờ họ?
    - Bởi thuốc giải độc của ta vốn là một thứ thuốc độc - Hoàng Thác chậm rãi nói - người ăn phải sắc mặt sẽ biến thành màu xanh mà bản thân không hề biết. Khi ta chuẩn bị ra tay với Triều Nhai mới phát hiện ra mặt ngươi biến sắc, vậy nên ta biết, kẻ thực sự hạ độc chính là ngươi.
    - Cũng chính từ lúc ấy - tôi nói tiếp - ta mới hoàn toàn tin Triều Nhai, mới hỏi cô ta rằng vì sao trong những đêm xảy ra sự việc nàng đều không có trong phòng nhưng lại luôn nói dối là đang ngủ, còn Triều Nhai một mực nói mình không đi đâu cả, vì thế tối đó, ta dã nấp trong phòng nàng, tới nửa đêm thì ngươi mò vào, saou đó ngươi đã dùng mê hồn hương làm nàng mê đi rồi khiêng xuống gầm giường và đi ra. Chính vì vậy mà ta biết rằng, mấy lần trước khi có việc xảy ra, ta vào phòng Triều Nhai thì chẳng bao giờ thấy nàng ở trong phòng mà nàng đang ở dưới gầm giường. Khi trời gần sáng, nhà ngươi lại lẻn vào bế cô ta lên giường, bởi vậy Triều Nhai nói cô luôn ở trong phòng. Kế hoạch của nhà ngươi quả là rất chu đáo.
    - Và vì thế mà từ lúc đó các người bắt đầu nghi ngờ ta ư?
    - Đúng vậy, nhưng chưa dám khẳng định. Cho tới khi Phiến Phong bị nạn, ta mới hoàn toàn xác định Phượng Hoàng chính là ngươi.
    - Hôm đó các ngươi cố ý giữ ta ở lại đó ư?
    - Đúng! Ta đứng ở trong góc khuất nhìn thấy ngươi mở cẳ thả kẻ ám sát ra, mặc dù chẳng thấy ai ra cả, nhưng ta biết nhất định đã có người từ trong phòng đi ra rồi, cho dù hắn dùng phép ẩn thân hay cách gì khác.
    - Vì sao các ngươi nghĩ tiểu nhị cũng là ta?
    - Chúng ta đã từng tưởng rằng tiểu nhị là Quạ đen, nhưng sau đó mới phát hiện tiểu nhị chính là ngươi. Trươc hết không bao giờ thấy ngươi và tiểu nhị cùng xuất hiện, mỗi khi có hắn thì không có ngươi, khi chúng ta chờ ngươi thì bao giờ cũng là tiểu nhị đi ra rồi một lúc sau ngươi mới tới và không bao giờ dùng son phấn cả, mặt luôn trắng bệch, vì ngươi vừa xoá đi lớp hoá trang thành tiểu nhị. Khi chúng ta đi tìm bà Trâm và Y Trạo lại chỉ thấy tiểu nhị ở phía trước và chỉ có y mới nghe được chuyện chúng ta nói. Còn nữa, hôm mà Hoàng Thác nhặt được cây kiếm có cán rất trơn thì về sau ta mới phát hiện ra, đó chẳng phải là thứ gì khác mà là dầu dùng trong nhà bếp, và cũng chỉ có tiểu nhị tay mới dính nhiều dầu mỡ mà thôi. Sau đó, ta đã nhìn kỹ tay ngươi - tay của một người chơi đàn - chắc chắn không thể có nhiều dầu mỡ đến vậy. Ngươi có thể nhìn tay Triều Nhai rất sạch sẽ, mềm mại, dày dặn và khô. Đó là điều kiện của người chơi đàn.
    Hoàng Thác đi tới bên tôi và nói:
    - Khi chúng ta biết tiểu nhị trong quán chính là ngươi thì chúng ta đoán Quạ đen sẽ là người khác. Bởi khi giết chết Y Trạo, ngươi đúng là kẻ đang uống rượu với Thương Liệt thật, cho nên kẻ giết Y Trạo phải là Quạ đen, còn khi Phiến Phong chết cửa lại bị khoá trong mà lúc đó ta và ngươi lại ở ngoài, nên sát thủ phải là Quạ đen.
    Phượng Hoàng nhìn tôi thở dài, nói:
    - Ta luôn cho rằng ngươi là tên vua bất tài, một tên hôn quân, nhu nhược, hoá ra là ta đã sai. Ngươi không nói ra nhưng đều hiểu rõ mọi việc. Ngươi có còn gì hỏi ta nữa không?
    - Còn. Thứ nhất, chúng ta không nhìn thấy Quạ đen từ phòng đó đi ra, vậy liệu có phải hắn ẩn thân? Nhưng trong thế giới này thì thuật ẩn thân và ẩn ảnh di hình đều bị phong bế rồi, vì sao Quạ đen lại có thể sử dụng được? Thứ hai, Quạ đen là ai?
    Phượng Hoàng nhìn tôi cười một cách kỳ cục rồi nói:
    - Ngươi mãi mãi không thể biết được, hoá ra ngươi không phải cái gì cũng biết hết, ta quyết không thể nói ra cho ngươi.
    - Ngươi không thể chống lại được đâu.
    - Nếu ta nói cho ngươi biết thì dù ngươi không giết ta thì Quạ đen cũng giết ta, ta chẳng có sức mạnh để địch lại Quạ đen. Nhưng nếu ta không nói, có thể Quạ đen sẽ cứu ta, bởi vì...
    Phượng Hoàng nói chưa dứt lời, tôi đã nhìn thấy một màu xanh kỳ lạ trên mặt cô ta, nhưng bản thân cô ta lại không hay biết gì, tôi vội nói: "Hoa Hiệu, mặt cô...".
    - Mặt ta làm sao? - Thái độ đó cho thấy cô ta chưa biết mình đã trúng độc, xem ra thứ thuốc độc này làm người ta không nhận ra được.
    Sau đó, cô ta đột nhiên hét lên, có lẽ đã hiểu ra vấn đề, cô ta chạy tới tấm gương treo ở tường rồi gào lên như điên như dịa, không thể, Quạ đen không thể giết ta.
    - Quạ đen là, là... - Cô ta chưa kịp nói hết câu thì đã chẳng bao giờ nói được nữa rồi.
    Quạ đen không tin bất kỳ ai mà chỉ tin người đã chết rồi, chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
     
    ***

Chia sẻ trang này