1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vương quốc Ảo - Quách Kính Minh

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 02/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
     
    Tuyết cứ rơi mãi không ngừng, mới đó mà đã tới năm mới của trần thế. Còn nhớ những năm lưu lạc nơi trần thế, tôi chưa bao giờ thực sự cảm nhận được cái tết náo nhiệt nhất ở thế gian này. Trước cửa nhà khách treo đầy đèn đỏ, tuyết trên trời cứ rơi mãi, càng gần gết càng rơi nhiều, những bông hoa tuyết cứ bay bay rơi xuống phủ kín mặt đất, những chiếc đèn ***g lắc lư trong gió, ánh sáng đỏ ấm áp toả khắp phố phường.
    Trên phố, trẻ con chạy nhảy nô đùa trong tuyết. Chúng mặc những bộ quần áo chống rét rất nặng nề, nhưng nụ cười rất rạng rỡ, chúng rất vui vẻ, vô tư. Có lúc, Nguyệt Thần và Hoàng Thác đứng trước cửa, thỉnh thoảng có những đứa trẻ chạy qua nhìn họ hiếu kỳ. Bởi họ có mái tóc trắng bạc thuần khiết, chảy dài xuống theo tà áo tới tận đất trông như một dòng suối thuỷ ngân rất đẹp. Cả hai người có lúc còn ngồi xuống chơi cùng lũ trẻ, chẳng ai có thể ngờ họ lại có vai trò lợi hại nhất trong thành Nhẫn Tuyết được, trong đó, Nguyệt Thần là một cao thủ ám sát bậc nhất. Nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười của Nguyệt Thần, đột nhiên lại cảm thấy rất ấm áp, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nàng cười, bởi khi nàng cười rất giống như một trận gió ấm nhất vậy.
    Triều Nhai rất thích cậu bé con ông chủ nhà khách, tôi thấy cậu bé rất giống Thích thuở nhỏ. Trong thời gian chúng tôi lưu lạc, tôi thấy mình giống như người cha của Thích, bởi tôi đã lớn lên và trưởng thành, chững chạc giống như người cha của chúng tôi vậy, còn Thích, bộ mặt và nụ cười vẫn hoàn toàn là một đứa trẻ, đôi mắt to, đẹp trông như con gái vậy. Tôi luôn bế Thích đi hết phố nọ sang phố kia. Thích háo hức nhìn ra xung quanh rất vui mà lòng tôi cũng vui lây. Sau đó, chúng tôi trở về thành Nhẫn Tuyết, cũng là lúc Thích lớn lên và trở thành một Hoàng tử có phần khôi ngô tuấn tú hơn cả tôi thì Thích nói với tôi rằng, thực ra Thích nhớ nhất nụ cười của nơi trần thế, khi đó mắt tôi mở to rồi nhắm lại tuyết rơi đầy trên đôi lông mày, hàm răng trắng, nụ cười và khoé miệng tôi rất ấm áp mà kiên cường. Thích cúi xuống hôn lên đôi lông mày của tôi, tóc xoã xuống che kín mặt tôi.
    Dần dần không còn ai ở nhà khách đó nữa vì các lãng tử đã quay về cả rồi, ngay cả những người không nhà cửa cũng lần lượt bỏ đi tìm nơi khác, bởi nếu không, một mình ở lại đây hằng đêm nghe tuyết rơi ngoài cửa sổ nơi ngõ vắng, chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn và trống trải vô cùng.
    Riêng tôi đã sống mấy trăm năm, hàng ngày lê gót trong thành Nhẫn Tuyết hoang vu như ngôi nhà mồ, hàng đêm ngồi trên nóc nhà nhìn những vì sao rạch đêm đen rơi xuống, nghe tiếng hát của nhân ngư nhỏ bên biển băngmà lòng luôn nhớ về mấy trăm năm đã qua, ở đó, mỗi khi hoàng hôn rủ xuống lại nghe thấy tiếng hát của nhân ngư.
    Nhà khách có một người hầu mới, đó là một người bình thường rất thật thà, sinh trưởng nơi trần thế luôn ngạc nhiên trước những mái tóc trắng bạc dài quét đất của chúng tôi.
    Năm mới sắp tới, nụ cười trên mặt mọi người càng ngày càng ấm áp và yên tâm hơn, tôi nhìn họ mà lòng luôn cảm thấy một niềm vui bình dị. Lúc vui vẻ, mấy người chúng tôi còn đứng trong sân rộng trước những lan can tre thi triển ảo thuật của mình, Triều Nhai gảy đàn gọi về vô số những con ****, bay rợp cả bầu trời khoảng sân rộng; Nguyệt Thần làm cho ánh trăng trong tay mình vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ sáng lấp lánh rồi treo chúng lên những cành cây trơ trụi khẳng khiu trông cứ nhấp nháy như những vì sao đêm. Riêng tôi luôn dùng ảo thuật cuốn tuyết lên, sau đó mới uốn cong ngón tay đeo nhẫn, biến những bông hoa tuyết thành những cánh hoa anh đào mang màu phấn hồng. Tên hầu nhìn thấy ngây người ra, có úc anh ta còn đưa cả vợ con tới xem, trong con mắt họ, mấy người tóc dài chúng tôi là những vị thần vĩ đại.
    Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhận thấy niềm vui giản đơn mà trong sáng của trần thế, tôi phát hiện ra rằng pháp thuật không chỉ để giết chóc, mang lại cái chết, máu, mà nó còn đem về hy vọng, chính nghĩa và một tâm hồn cao cả.
    Nhưng vào chính cái đêm giao thừa, bóng đen của sự chết chóc lại bao phủ khắp nơi, nỗi thảm khốc và tan nát đã bị lãng quên nay lại ùa về như một thứ ác mộng.
    Tối đó, khi chúng tôi đang ngồi bên những chiếc bàn kê trong sảnh lớn bỗng vọng vào tiếng kêu của Nha Chiếu, tôi nhìn thấy mặt của Nguyệt Thần và Hoàng Thác biến sắc, Hoàng Thác kêu lên "Quạ đen tới!".
    Nhưng khi mọi người cùng xông ra ngoài lại chỉ nhìn thấy Nha Chiếu đứng giữa sân tóc tai rũ rượi, ánh mắt rất kỳ dị, thân trên để trần tay cầm thanh kiếm băng màu tím đặc biệt của mình, nụ cười trên môi phủ một bóng đen kỳ lạ.
    - Ngươi đang làm gì vậy? - Thương Liệt bước tới hỏi Nha Chiếu.
    Nha Chiếu không nói gì, trong mắt đột nhiên chỉ thấy phủ kín những bông hoa tuyết bất tận, nhưng vẫn không che hết được bóng đen của màu xanh trong mắt mà thôi.
    Vào lúc Thương Liệt đang bước tới, bỗng có tiếng của Triều Nhai loáng thoáng từ phía sau, lúc này chỉ còn nàng có thể thao túng giấc mơ, nàng bảo Thương Liệt phải lùi lại bởi vì Nha Chiếu đã bị một giấc mơ khống chế rồi.
    Tiếng đàn của Triều Nhai rất hối hả, trong chớp mắt như có vô vàn những sợi tơ màu trắng xuyên vào không gian, vô vàn những con **** trắng xuất hiện trong không trung. Tôi biết Triều Nhai đang điều khiển giấc mơ, nàng muốn mang giấc mơ đáng sợ của Nha Chiếu chuyển sang giấc mơ do nàng sáng tạo ra.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tóc Nha Chiếu đột nhiên bay tung lên, xung quanh anh ta như nổi lên trận cuồng phong xoáy tít. Nhưng khi tôi quay lại nhìn Triều Nhai lại thấy máu trắng từ miệng nàng chảy ròng ròng xuống mặt đất đen, biến thành vô số những cánh **** vỡ vụn. Sau đó Hoàng Thác chạy tới đưa nàng vào trong vòng bảo vệ của mình.
    Ánh mắt của Triều Nhai trở nên đờ đẫn, trước khi ngất đi nàng nói với tôi rằng, nàng không thể khống chế nổi giấc mơ đó vì kẻ tạo ra nó quá mạnh.
    Cái chết của Nha Chiếu quá thảm khốc, anh ta giơ cao thanh kiếm băng màu tím của mình lên rồi đâm thẳng vào ngực mình, khi thanh kiếm ngập sâu vào ngực, tôi nghe thấy tiếng kêu xé lòng của anh, rồi sau đó bóng đen trong mắt biến mất, con ngươi đột nhiên trở lại màu trắng tinh khôi, tôi biết anh đã ra khỏi giấc mơ, nhưng lại phải đối mặt với cái chết thực sự.
    Anh ta ngã ngửa ra sau, khi người anh ta đổ xuống, anh ta nhìn chúng tôi miệng lắp bắp: "Thưa Đại vương, thưa Thái tử, xin hãy cẩn thận với màu xanh của băng...".
    Rồi anh ta chẳng nói thêm được lời nào, mắt nhìn lên trời xanh mà chẳng còn chút biểu hiện gì.
    Năm mới chậm rãi đến trong không khí chết chóc màu trắng. Tôi cảm thấy tê tái vô cùng.
    Tuyết lại bắt đầu rơi nhiều, rơi xuống đầy cả thế giới này.
    Ánh đèn dầu trên bàn toả ánh mềm mại khắp nhà, ánh sáng vàng của nó làm giảm không khí chết chóc của mùa đông.
    Triều Nhai vẫn nằm trên giường, vòng bảo vệ của Hoàng Thác vẫn chụp lên người nàng.
    Nguyệt Thần đứng bên cửa sổ, gió từ ngoài thổi vào làm tóc nàng xoã ra.
    - Thưa Đại vương, người nhìn nhận cái chết của Nha Chiếu thế nào? - Hoàng Thác hỏi tôi.
    - Có thể là do Quạ đen gây ra - Tôi đáp.
    - Chưa chắc - Nguyệt Thần nói - Chưa biết chừng Tây phương hộ pháp đã xuất hiện.
    - Vậy thì ai gây ra? - Tôi hỏi lại.
    - Có thể là bất kỳ ai - Nguyệt Thần nhìn Triều Nhai rồi nói tiếp - Người có thể ra ngoài một lát được không?
    Mùa đông ở trần thế có vẻ lạnh hơn ở Nhẫn Tuyết. Mặc dù là năm mới nhưng những đứa trẻ chơi chán, mệt mỏi cũng bỏ về nhà, con đường trông càng lạnh lẽo hơn, những chiếc đèn ***g nhỏ xíu mà lũ trẻ bỏ lại đang nằm chỏng chơ trên mặt đường phủ tuyết lạnh lẽo vô cùng.
    Nguyệt Thần đứng trong gió, mái tóc và tà áo nàng bay phấp phới. Nàng nói với tôi:
    - Thưa Đại vương, thần trịnh trọng nói với người một vài việc. Thứ nhất thần nghi ngờ Triều Nhai, thứ hai nghi ngờ Hoàng Thác, trong hai người có một là Tây phương hộ pháp.
    Mắt Nguyệt Thần tràn ngập gió tuyết, tôi đột nhiên cảm thấy như người bị co rút lại và hỏi nàng một cách rất yếu ớt: "Vì sao vậy?".
    - Xin hỏi Đại vương, sau khi Triều Nhai đi qua điện thần Phá Thiên của Điệp Triệt, người cảm thấy khả năng điều khiển giấc mơ của Triều Nhai ra sao?
    - Đã đạt tới linh lực thượng đẳng của nhà chiêm tinh rồi.
    - So với thần thì sao?
    - Nói thực, còn hơn cả nàng nữa!
    - Đúng vậy, mức độ làm ra giấc mơ của Nhai hơn thần, ở một góc độ nào đó, có thể coi cô ta là một nhà chiêm tinh ưu tú. Trong thuật ám sát mà thần đã học có phương pháp điều khiển giấc mơ, mà Nha Chiếu cũng chết bởi cách này. Nhưng, Đại vương có biết không, giấc mơ bao trùm lấy Nha Chiếu hôm nay thì ngay cả khả năng của thần cũng có thể phá nổi, nhưng vì lúc đó Triều Nhai đã ra tay trước, nên thần cho rằng việc phá nó đối với Triều Nhai là việc rất đơn giản nên đã không ra tay. Nhưng Triều Nhai lại bị giấc mơ đó làm cho bị thương, tới khi thần chuẩn bị ra tay thì Nha Chiếu đã chết rồi.
    - Ý của nàng là...
    - Ý của thần là - Nguyệt Thần nhìn tôi và chậm rãi nói - Triều Nhai hoàn toàn có thể phá được nó, nhưng cô ta không cứu Nha Chiếu, mà cô ta chỉ giả bị thương mà thôi.
    - Vậy Hoàng Thác thì sao?
    - Nếu Triều Nhai giả bị thương thì Hoàng Thác phải phát hiện nhưng Hoàng Thác lại chẳng nói ra, hai người cùng diễn kịch. Ở Hoàng Thác có rất nhiều điều mà thần không hiểu nổi, nhưng cụ thể là gì thì thần lại không biết, tóm lại đó chỉ là do trực giác mách bảo.
    Gió từ đầu phố thổi tới phía sau lưng Nguyệt Thần, cơn gió như những mảnh băng sắc nhọn lạnh lẽo cắt lên da mặt tôi từng nhát một. Tôi nhìn Nguyệt Thần mà cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
    Tôi không thể không thừa nhận, Tây phương hộ pháp là một đối thủ lợi hại nhất mà tôi đã gặp, thậm chí ông ta không cần phải hiện diện mà cũng có thể giết chết những người ngay cạnh tôi, còn tôi chỉ đứng ở giữa bãi tuyết mà nhìn từng người lần lượt chết đi.
    Tối đó, khi tôi trở về nhà khách, đèn trong phòng Triều Nhai đã tắt, căn phòng của Hoàng Thác cũng vậy.
    Tôi ngả lưng ra giường, nhưng ác mộng cứ đè nặng lên người tôi, vong linh những người đã chết vẫn bay lượn trên không trung, họ cười, nói ngay bên tai tôi. Những sự việc trước kia ùa về cuốn theo biết bao ký ức của tôi, tất cả những việc đã đổ vỡ tan tành, ầm ầm đổ xuống, còn tôi một mình đứng giữa đống đổ nát hoang tàn, đứng giữa những thi thể mà nước mắt lưng tròng.
    Vài con chim tuyết khổng lồ bay ngang trời, những tiếng kêu lanh lảnh của nó tạo ra những vết thương hằn sâu không thể nhạt phai trong mắt tôi.
    Trong giấc mơ cuối cùng, mặt đất lại nở đầy sen đỏ rực như lửa, những đoá hoa đỏ ùa về như mấy trăm năm trước khi Thích chết, chúng đổ xuống từ những đám mây trên đầu, cuối cùng đã làm tất cả bị ngập chìm.
    Ánh lửa rực trời.
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Người thứ hai bị giấc mơ làm chết là Ngư Phá. Cũng giống như Nha Chiếu, Ngư Phá đã dùng thanh kiếm ba cạnh tự đâm xuyên qua ngực mình, vẫn là ánh mắt xanh kỳ lạ, nụ cười rất mơ hồ và cuồng phong từ mặt đất ào ào nổi lên.
    Khi chúng tôi đến bên Ngư Phá, Phá đã dùng kiếm ba cạnh đâm thủng ngực mình rồi, dù là Nguyệt Thần hay Triều Nhai đều không kịp đến hoá giải pháp thuật này.
    Rồi đến người thứ ba, đó là Đồng Nhiếp.
    Khi Thương Liệt nhìn thấy Đồng Nhiếp ngã trên mặt đất mà chẳng nói câu nào, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn trời xanh, ông ta trầm ngâm hồi lâu mới nói, thế là tất cả người của ta đã chết hết, người tiếp theo có lẽ sẽ là ta.
    Năm mới rồi sẽ qua đi, nhưng bầu không khí năm mới lại quá nhiều tử khí. Chúng tôi không báo tin này cho anh người hầu mới của nhà khách, vì anh ta là người rất đơn giản và ngây thơ, vì có lẽ cả đời chưa bao giờ thấy những cái chết ly kỳ và những vụ ám sát kỳ quặc như vậy. Anh ta chỉ làmột người trần thế đơn giản mà hạnh phúc, thoả mãn với cuộc sống của mình, chứ không như tôi, một vị vua phải chịu biết bao ràng buộc, có linh lực tuyệt đỉnh mà mãi vẫn cô độc.
    Người hầu vẫn làm việc bình thường như mọi ngày, luôn luôn nở nụ cười đón tiếp những chàng lãng tử và khách lữ hành. Đứa con ông chủ vẫn hàng ngày chơi với quả bóng màu xanh, khi nhìn thấy chúng tôi vẫn cười rất tươi và gọi chúng tôi đến cùng chơi, cả thế gian vẫn vận hành theo quỹ đạo vốn có của nó chứ không có gì khác.
    Nhưng bầu không khí chết chóc vẫn trùm, vẫn như những đám mây đen nặng nề không tan nổi, không hề có ánh sáng và chẳng hề sợ gió bão.
    Không ai biết Nha Chiếu và Ngư Phá tại sao lại bị giấc mơ thao túng, về mặt linh lực mà nói, rõ ràng họ không dễ bị thao túng đến mức bị ám sát chết, trừ khi ngay từ lúc bắt đầu không phòng bị gì, sau khi rơi vào giấc mơ thì không thể ra được nữa. Nhưng sau những cái chết kỳ dị đó, Nha Chiếu và Ngư Phá không thể không cảnh giác, trừ khi kẻ dùng giấc mơ khống chế họi lạilà người mà họ không bao giờ nghi ngờ cả. Sau khi xảy ra sự việc Nguyệt Thần nói với tôi, tôi nghe mà không nói gì, Hoàng Thác cũng vậy, bởi chúng tôi đều không biết phải làm thế nào, hoàn toàn mất phương hướng, cứ như là chỉ biết chờ đợi Quạ đen và Tây phương hộ pháp đến tiếp tục giết người vậy.
    Hoàng Thác đột nhiên nói, Đại vương, người còn nhớ giấc mơ thứ ba của Tinh Quỹ không?
    Nguyệt Thần mắt sáng lên, nàng nói, đương nhiên là nhớ, Tinh Quỹ nói với chúng ta, khi không có manh mối gì, không có phương hướng để tiến lên nữa thì hãy mở nó ra.
    Giấc mơ đó rất dài nhưng vô cùng đơn giản, bởi cả giấc mơ chỉ có Anh Không Thích - em tôi. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Thích hiện ra trong giấc mơ, Thích đang chạy ra xa, hoa anh đào rơi xuống phủ kín bước chân Thích. Ở một nơi xa nhất, chỗ ranh giới đất trời, Thích trở nên nhỏ bé như hồi còn trẻ con. Nó đứng đó mỉm cười với tôi, tuyết rơi rơi trên tay nó trở thành một quả cầu tuyết trắng tinh, tiếng nói của Thích vọng lại từ rất xa: Đại huynh, người  có vui không? Có vui không?
    Tôi không có cách nào hiểu nổi vì sao Tinh Quỹ lại đem giấc mơ này đến cho tôi, phải chăng là để tôi nhớ về Thích hay có dụng ý gì khác? Nếu chỉ là để tôi nhớ về Thích thì tại sao lại để chúng tôi tới tận khi không có một manh mối gì mới mở ra?
    Đột nhiên tôi nghĩ tới giấc mơ mà Tinh Cựu dành cho tôi, đó là giấc mơ mà tôi và Thích thông qua tư cách của nhà ảo thuật ở đồi Lạc Anh, có lẽ nó cũng giống giấc mơ đó, chỉ một vài chi tiết mà tôi đã bỏ qua.
    Thế là tôi lại bước vào giấc mơ, tôi quan sát rất cẩn thận những sự việc xảy ra, và cuối cùng đã phát hiện điều bí mật mà Tinh Quỹ muốn nói cho tôi biết.
    Tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn lớp tuyết dày đọng lại trên những lá trúc mỗi khi gió lại thổi rơi lả tả.
    Triều Nhai đang đánh đàn trong sân, tôi và Hoàng Thác trong phòng, chẳng ai nói với nhau câu nào.
    Sau đó, bỗng có tiếng kêu thất thanh của Triều Nhai, tôi nhìn ra cửa sổ, mắt Triều Nhai biến thành màu xanh rất kỳ dị, tóc và áo nàng bỗng bay tung lên, cây đàn bị pháp thuật treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu, vô số những con **** trắng bay từ dây đàn đang vây quanh người cô.
    Hoàng Thác nhìn tôi gật gật đầu nói, thật đúng như dự liệu của Đại vương!
    Khi tôi và Thác ra sân, tóc Triều Nhai đang bay theo gió con ngươi càng ngày càng xanh hơn, còn đứa trẻ con ông chủ đứng cạnh sợ hết hồn, nó nói trong sự sợ hãi, chị ơi, chị làm sao thế?
    Tôi bước tới quỳ trước mặt đứa trẻ xoa đầu nó rồi nói, chị ấy không sao cả, chỉ bị thuật ám sát trong mộng của em khống chế mà thôi. Chị ấy chẳng sao đâu.
    Đứa bé nhìn tôi, không hiểu tôi đang nói gì, nó nói, huynh đang nói gì vậy?
    Đột nhiên tôi vung tay lên, một con dao băng ngắn, nhỏ nhưng rất sắc bay ra cắt đứt ngay sợi dây màu đen buộc tóc của đứa bé, sau đó mái tóc rất dài của nó tuột xuống đất, bộ tóc dài hơn bất kỳ bộ tóc nào mà tôi gặp ở nơi này - nơi trần thế do Tây phương hộ pháp biến ra, kể cả Thương Liệt so với nó cũng chẳng là gì.
    Còn tóc của Triều Nhai đột nhiên không bay nữa và tuột xuống, chảy dài theo chiếc áo ảo thuật như một dòng thuỷ ngân.
    Mặt nàng thuần một màu trắng, con ngươi sạch sẽ trắng như tuyết. Nàng nói: "Tiểu đệ, ta nói ta không hề gì, ta chỉ bị khống chế bởi giấc mơ của đệ mà thôi".
    Sau đó, mặt đứa bé bỗng trở nên lạnh lùng, ngạo mạn, giống như cơn gió ngược rất sắc bén từ khuôn mặt cậu ta thổi tới.
    Cậu ta nhìn tôi, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.
    Tôi nói, Quạ đen, ngươi có thể dừng lại được rồi đó!
    Quạ đen nhìn tôi nói:
    - Ngươi không thể biết ta là Quạ đen được! Không thể!
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Đúng! - Tôi đáp - Rõ ràng là không thể, nhưng ta vẫn biết!
    Quạ đen lại nhìn tôi rồi nhìn sang Triều Nhai và nói: các ngươi đang đóng kịch, Triều Nhai căn bản không bị khống chế!
    - Đúng! - Triều Nhai thừa nhận - Ta đang đóng kịch. Nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi là người điều khiển giấc mơ giỏi nhất mà ta gặp, chỉ chút nữa là ta đã bị sa vào đó mà không tỉnh lại được. Nếu ta không sớm chuẩn bị thì có lẽ ta đã bị sa vào đó mà không tỉnh lại được. Nếu ta không sớm chuẩn bị thì có lẽ ta đã tự dùng cây đàn để giết chết mình rồi.
    Sao các ngươi lại nghi ngờ ta? - Quạ đen nhìn tôi rồi hỏi.
    - Khi Y Trạo chết, Phượng Hoàng khẳng định đang cùng uống rượu với Thương Liệt ở trong sảnh lớn, nên người giết Y Trạo tuyệt nhiên không phải là Phượng Hoàng Hoa Hiệu, mà việc này chắc chắn không cần phải Tây phương hộ pháp ra tay, cho nên khẳng định chắc chắn Y Trạo là do Quạ đen giết chết.
    - Vậy làm sao các người lại nghi ngờ ta là Quạ đen?
    - Bởi chúng ta nhìn vết thương trên cổ họng Y Trạo, phát hiện vết cắt từ dưới đưa lên, nói cách khác, kẻ giết Y Trạo phải là người rất thấp hoặc đứng ở chỗ rất thấp để ra tay, sau đó mới lấy kiếm đâm vào cổ họng của nàng, vì vậy, chúng ta đoán rằng người giết phải là người rất thấp và nhỏ, còn là một người mà Y Trạo không bao giờ ngờ tới, vì nàng không kịp trở tay.
    - Còn gì nữa?
    - Còn chứ! Đó là cái chết của Phiến Phong. Lúc đó Hoàng Thác nói kẻ ám sát vẫn ở trong phòng, nhưng chúng ta lại chẳng nhìn thấy ai ra ngoài, đúng ra là vẫn có người ra ngoài, người đó chính là ngươi, bởi ngươi quá nhỏ, chưa cao tới thắt lưng Hoa Hiệu nên đã bị lan can che khuất, ở chỗ ta đứng lúc đó chẳng thể thấy được.
    - Vì vậy các ngươi nghĩ là ta ư?
    - Chưa.
    - Lúc đó mới chỉ cảm thấy rất lạ. Về sau càng nghi ngờ ngươi hơn vì một câu nói của Nguyệt Thần.
    - Câu nói gì?
    - Ngươi có còn nhớ hôm tất cả mọi người bị trúng độc, nhưng có ngươi đã dẫn Nguyệt Thần đi không? Hôm đó, khi chúng ta mở cửa, ngươi xuất hiện ở hành lang tỏ ra lo lắng nhìn về hướng đó, nhưng khi Nguyệt Thần quay về nói với ta rằng: "Thần càng đuổi theo hướng đó thì sát khi càng nhạt". Sau đó ta chợt nghĩ ra, thứ sát khí đó là do ngươi tạo ra khi đứng ở ngay cửa, ngươi vốn là một cao thủ có hạng trong ám sát, việc tạo ra sát khí hẳn dễ như trở bàn tay, chờ Nguyệt Thần quay về ngươi lập tức thu lại, làm cho mọi người không nghi ngờ ngươi được.
    Quạ đen nhìn tôi, mắt lộ rõ vẻ rất giận dữ và nham hiểm, dằn giọng, người hãy nói tiếp!
    Sau đó là giấc mơ của Tinh Quỹ, trong giấc mơ của Tinh Quỹ, tôi lại thấy Anh Không Thích hồi nhỏ trong tay nó cũng có một quả cầu giống hệt quả cầu của ngươi nhưng có màu tuyết trắng. Lúc đầu ta không hiểu giấc mơ này có ý nghĩa gì, sau đó mới hiểu ra: Ta còn nhớ đã từng gặp ngươi lúc ta mới vào trần thế do Tây phương hộ pháp biến ra này, nhưng lúc đó quả cầu trong tay ngươi có màu tuyết, nay nó lại biến thành màu xanh băng; ta cũng nhớ khi Nha Chiếu chết đã nói với ta: Đại vương, hãy cẩn thận với màu xanh băng... Lúc đó ta không hiểu phải cẩn thận điều gì, nhưng nay thì đã biết Nha Chiếu nhắc nhở ta phải cẩn thận với quả cầu màu xanh băng của ngươi. Sau đó, ta hỏi Triều Nhai, Triều Nhai nói rằng, những người có bản lãnh cao cường điều khiển được giấc mơ và ngưng tụ nó lại thành một thực thể, đó cũng là quả cầu của ngươi, về sau, người nào vấp phải giấc mơ đó sẽ bị nó nuốt chửng ngay lập tức, cho nên ta mới nói Triều Nhai hãy thử quả cầu của nhà ngươi xem đó có phải là giấc mơ giết người không. Kết quả không ngoài dự kiến của ta, quả cầu đó thực sự là giấc mơ chết người do ngươi điều khiển.
    Quạ đen nhìn Triều Nhai rồi nói, hoá ra ngươi không bị giấc mơ của ta khống chế, ngươi chỉ giả bộ thôi ư?
    Triều Nhai gật đầu nói, đúng vậy, Hoàng Thác đã lập ra vọng bảo vệ cho ta rồi, những pháp thuật thông thường không thể tấn công ta được, và cũng chớ quên rằng, ta cũng là người điều khiển được giấc mơ.
    Quạ đen đứng giữa chúng tôi, cúi đầu chửng nói gì. Bộ dạng của y như một đứa trẻ rất ngoan, nhưng có ai ngờ được rằng, hắn là một cao thủ ám sát đứng thứ hai chỉ sau Tây phương hộ pháp mà thôi.
    Vòng bảo vệ của Hoàng Thác đã làm không gian đông cứng lại, còn Triều Nhai cũng đem cây đàn ra, Quạ đen vẫn đứng ở giữa, tôi không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy màu mắt của hắn thay đổi liên tục.
    Sau đó hắn đột nhiên cười toáng lên, bước tới và nói với tôi: "Huynh hãy ôm đệ có được không?".
    Lúc đó, tôi bỗng thấy không khí xung quanh chao đảo, tạo nên một cơn xoáy lốc khổng lồ, trong chớp mắt, tôi bỗng thấy người đang đứng trước mặt tôi chính là Anh Không Thích - đứa em tôi, mái tóc trắng như tuyết rủ xuống, bộ mặt ngoan ngoãn ngây thơ nhìn tôi mỉm cười, giống hệt như Thích - một đứa trẻ đang ngủ ngon trong vòng tay tôi mấy trăm năm trước. Trước mắt tôi bắt đầu xuất hiện những mảng màu lớn rất đẹp, trong óc tôi vang lên tiếng nói của Thích, nó nói rằng, Đại huynh người hãy ôm đệ được không. Ôm đệ được không?
    Sau đó Thích kiễng chân lên đưa tay ra sờ lên mặt tôi, nhưng khi tay nó vừa chạm mặt tôi thì lập tức xuất hiện ngay vòng bảo vệ của Hoàng Thác, một quả cầu trong suốt như pha lê chụp lấy người tôi làm cho Thích ngã lăn ra đất, nó bò lên trên đất, nước mắt rơi đầy trên mặt tuyết, nó khóc và nói rằng: Đại huynh, sao huynh lại không để ý tới đệ?
    Lòng tôi bỗng đau như dao cắt, nỗi đau từ trong đầu lan ra. Tôi đi tới cúi người xuống định bế Thích lên, tôi nói: Thích ơi, đừng sợ, có huynh ở bên đệ rồi!
    Trong lúc tôi cúi xuống, Thích đột nhiên biến thành Quạ đen, mọi ảo giác xung quanh đều biến mất, tôi nhìn thấy bộ mặt xanh kỳ dị của Quạ đen, một luồng ánh sáng trắng lạnh lùng đột ngột xuất hiện trên tay hắn rồi nhanh như chớp rạch vào yết hầu tôi, tôi không kịp lùi thì người như bị đông cứng.
  5. toivahanoi

    toivahanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    344
    Đã được thích:
    0
    Post tiếp đi bạn ơi
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Khi con dao băng trong tay Quạ đen xuất hiện trước cổ tôi, tôi đột nhiên nhìn thấy nụ cười đọng lại của Quạ đen, con dao băng của hắn không tiến lên được nữa bởi tôi thấy một luồng ánh trăng từ ngực hắn chảy ra, sau đó tôi nhìn thấy Nguyệt Thần đang đứng sau hắn, bộ mặt lạnh lùng toả sáng lấp lánh, tóc bay phấp phới như những ngọn giáo sắc lạnh.
    Sau đó, Quạ đen từ từ ngã xuống trước mặt tôi, khi cơ thể hắn sắp chạm đất, hắn nói với tôi bằng giọng rất thảm thiết: Đại huynh, sao huynh không ôm đệ? Vì sao...?
    Những bông hoa anh đào rất lớn đột nhiên xuất hiện trong không gian bỗng biến thành màu máu đỏ tươi của người trần thế. Tôi nghe thấy mặt đất chấn động, nghe như tiếng sấm trầm trầm vang tới từ tít tận nơi chân trời.
    Khi tôi ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tôi lại nghe thấy tiếng Thích trên không trung, nó nói, Đại huynh, xin huynh hãy tự do...
     
    Phía sau nhà lại thêm hai ngôi mộ mới trên phủ đầy hoa anh đào. Phượng Hoàng và Quạ đen nằm sóng đôi trong lòng đất lạnh, không biết khi mùa xuâ về, trên những nấm mồ này cỏ xanh có thể mọc lên được không?  Tôi chỉ biết rằng, cây hoa anh đào bên cạnh mộ họ khi tới mùa hoa sẽ nở rực rỡ mà thôi.
    Thực ra anh đào là loài cây rất tàn nhẫn, rễ của nó càng cắm sâu vào nơi nào có người chết nhiều thì hoa nở càng rực rỡ hơn, rực rỡ như buổi bình minh mặt trời mới mọc vậy.
    Nguyệt Thần và Hoàng Thác đứng trong gió, họ tỏ ra rất mệt mỏi nhưng vẫn rất kiên nhẫn, chiếc áo ảo thuật bay phần phật trong gió.
    Chỉ có Triều Nhai là tỏ ra rất đau khổ. Hôm Quạ đen chết, Nhai nói với tôi: "Thưa Đại vương, có lẽ sau khi giúp làm đệ của Đại vương sống lại, thần sẽ rời xa thế giới nhiễu loạn này!". Tôi hỏi vì sao thì Triều Nhai nói:
    - Thế giới này quá nhiều sự chết chóc và máu me, rất nhiều vong linh đang ngự trên tầng mây kia ngày đêm ca hát không ngừng, những bài ca màu đen như xuyên vào ngực thần, làm cho thần khó chịu không thể chống đỡ được. Thưa Đại vương, có lẽ thần phải như Điệp Triệt trở lại nơi trần thế, tìm một người đàn ông yêu mình, người ấy sẽ không biết gì về pháp thuật và ca nhạc, nhưng thần chỉ cần nụ cười trong sáng và bộ ngực vạm vỡ của họ, thần sẽ nguyện từ bỏ tất cả để sống đến già cùng người đó. Đại vương, người biết mẫu hậu của thần không? Chính là người chơi đàn trong cung của phụ hoàng của người, thực ra bà đã chết từ lâu, bà đã xuống trần thế và chết ở nơi đầy ánh nắng mặt trời, cỏ cây và chim chóc. Khi bà chết, chồng bà ở cạnh bà, nước mắt rơi lã chã, nay chồng bà đầu đã bạc phơ. Đó là giấc mơ cuối cùng trước khi chết mẫu hậu thần dành cho thần, thần luôn đau lòng vì giấc mơ đó. Thực ra rất nhiều khi thần thấy khó chịu và tự nghĩ rằng, vì sao mình lại là một người bị giam cầm như vậy?
    Tôi đã nói với Triều Nhai, mấy trăm năm về trước, tôi cũng đã từng buồn về chuyện đó, bởi vì tự do của mình mà tôi đã mất Thích.
    Triều Nhai quay lại, đám mây lặng lẽ chậm bay qua đầu chúng tôi.
    Năm mới đã qua.
    Ngày tháng cứ trôi như nước chảy. Có những lúc tôi nằm một mình trên một cành cây to của cây anh đào, lim dim cặp mắt nhìn mặt trời ẩm ướt trên cao, cảm giác như đang nằm dưới đáy sông, nhìn những chiếc lá rụng trên mặt nước cứ lặng lẽ trôi, trôi mãi.
    Đúng như lời bà nội tôi đã nói, cuối cùng tôi đã trở thành một vị vua cô độc âm thầm chờ đợi cho thời gian trôi qua.
    Nhưng Tây phương hộ pháp vẫn chưa xuất hiện, tôi, Nguyệt Thần, Hoàng Thác và Triều Nhai vẫn phải bị trói buộc ở nơi trần thế do pháp thuật của Tây phương hộ pháp biến thành mà chẳng có cách nào di chuyển đi đâu được.
    Tôi đã từng dùng ảo thuật ghi chép mọi việc xảy ra ở đây vào một tấm giấy làm bằng da dê rồi dùng con chim chế ngự gió chuyển cho Tinh Cựu hỏi xem chúng tôi cần phải làm thế nào.
    Nhưng khi chim mang thư của Tinh Cựu về thì trên thư chỉ viết đúng hai chữ: Chờ đợi! Câu trả lời giống hệt như khi tôi hỏi Thương Liệt lfam thế nào để gặp được Tây phương hộ pháp vậy.
    Thương Liệt đã đi rồi, khi ông ta đi, tuyết ngưng rơi, ông ta đứng trước bốn người chúng tôi rất hiên ngang, cứ như là một con người vĩ đại nhất của cái thế gới trần thế này vậy.
    Thương Liệt cười và nói với tôi rằng, thưa Đại vương, cái gì giúp được người thần đã giúp cả rồi, nhưng thực ra thần lại chẳng giúp gì cho người cả, Phượng Hoàng và Quạ đen đã chết, chỉ còn Tây phương hộ pháp, nhưng thần lại không chống nổi. Xin Đại vương hãy cẩn thận.
    Sau dó Thương Liệt tới trước mặt tôi quỳ xuống, khi ông ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, nụ cười ấm áp như ánh nắng, ông ta nói, người là vị Đại vương trị vì đế quốc Ảo Tuyết trẻ nhất và vĩ đại nhất mà thần được gặp, nếu sau này có chuyện gì cần đến thần giúp xin hãy thả chim đến gọi thần, kể cả khi thần chết, con cháu của thần cũng không hề do dự trước mặt người.
    Tôi buồn bã gật đầu, nhìn Thương Liệt quay đi, bóng ông ta nhỏ dần rồi khuất hẳn ở đầu con đường, nơi băng tan.
    Tôi có thể tưởng tượng ra một Thương Liệt đang hiên ngang đi trên trần thế vô cùng huyên náo. Một người có thể mất đi tất cả nhưng không thể mất đi linh hồn của cuộc đời mình, chính linh hồn làm cho con người trở thành một vị thần bất diệt. Thương Liệt chính là người như vậy.
    Tôi quay lại nhìn Nguyệt Thần và Hoàng Thác, hai người đang đứng với nhau, mái tóc mềm mại phủ lên mặt đất, giống như  một bức tranh yên bình nhất, trải qua bao cuộc giết chóc và đấu đá lẫn nhau, linh lực của họ cũng ngày càng mạnh lên, tóc họ đã dài hơn so với tất cả mọi người ở Nhẫn Tuyết, kể cả Tinh Cựu và Tinh Quỹ.
    Triều Nhai cúi đầu đứng sau họ, tôi nhìn thấy nước mắt nàng trào ra.
    Sau đó tôi nghe thấy một bản nhạc tuyệt mĩ bay vút lên không trung, lên mãi tới trời xanh. Không khí dưới những cánh **** dập dờn do Triều Nhai tạo ra từ dây đàn bị cuốn lại như những làn sóng trong suốt, tôi nhìn thấy mọi người qua đường ngạc nhiên như gặp được người trời, họ nhìn Triều Nhai, nhìn cô gái đẹp với mái tóc dài trắng muốt mà quên cả nói chuyện.
    Chỉ có những khúc nhạc bất diệt giống như những linh hồn đang bay trên bầu trời trong xanh, đàn chim chao qua chao lại như đang xé rách những đám mây.
    Vô vàn những vết thương xuất hiện trên trời rồi dần dần biến mất.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Ngày thứ ba kể từ sau khi Thương Liệt ra đi, thì thi thể ông ta được phát hiện ở ven con đường đầy bụi ở ngoài cửa thành. Khi chúng tôi tới nơi, tuyết lại rơi, từng bông từng bông phủ kín lấy người ông ta. Thi thể của ông ta đã lạnh cứng, nét mặt bị méo mó rất đáng sợ.
    Tôi đứng cạnh thi thể Thương Liệt ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy mây màu xám xịt, tôi nghe thấy những âm thanh lạnh lùng buốt xương và còn thấy cả những kẽ nứt của xương, giống như những tia chớp sáng trắng.
    Triều Nhai không nói gì, chỉ thấy nước mắt chảy tràn.
    Hoàng Thác đang kiểm tra thi thể, Nguyệt Thần đứng cạnh.
    Tôi bước tới hỏi Thác vì sao ông ta chết? Thác không trả lời chỉ xé toang miếng áo trước ngực của Thương Liệt, ở đó lộ ra ba lỗ thủng da thịt bị xé rách vô cùng tàn nhẫn. Máu trắng đều đông cả lại. Ánh mắt của Thương Liệt rất mông lung và hoảng hốt nhìn lên bầu trời như quá ngạc nhiên không nói được thành lời. Tôi quay đi không dám nhìn, còn Triều Nhai đã lùi rất xa về phía sau và cúi đầu xuống nôn oẹ.
    - Thưa Đại vương, người hãy nhìn ông ta - Nguyệt Thần nói.
    Khi tôi nhìn vào tay ông ta đột nhiên phát hiện ra một việc rất kỳ quái bởi các ngón tay trái của ông ta vẫn giữ tư thế rất lạ lùng, đó là thế tay mà các nhà ảo thuật dùng trong khi làm ảo thuật.
    - Thưa Đại vương, ngài có biết Thương Liệt vốn là một nhà chiêm tinh không?
    - Không. Ông ta chưa bao giờ nói điều đó cho ta biết.
    Nguyệt Thần nhìn tôi và hỏi lại.
    - Vậy vì sao khi ông chết, ông còn xem quẻ? Hay là khi xem quẻ, ông đã phát hiện ra điều gì nên mới bị ám sát mà chết?
    Tôi nhìn lên trời mà chẳng làm sao trả lời được câu hỏi này, chỉ thấy bộ mặt của Tây phương hộ pháp đang ẩn hiện trên không trung, nhưng lại không sao nhìn rõ được nó ra sao. Điều duy nhất có thể cảm thấy được  là nụ cười khinh bỉ của Tây phương hộ pháp, ánh sáng lạnh lùng toát ra từ đôi mắt ông ta như những mũi dao sắc nhọn đâm vào cơ thể tôi.
    Hoa anh đào đang lụi tàn, vầng mặt trời đỏ như máu đang chìm dần nơi chân trời, gió đột nhiên thổi mạnh.
     
    ***
     
    Khách vẫn đến thuê nhà như bình thường, sự huyên náo nơi trần thế vẫn diễn ra không ngừng, mặt trời mọc thì trăng lặn, cây cỏ khô héo đi rồi lại đâm chồi nảy lộc xanh tươi. Những thiếu nữ đẹp nghiêng nước nghiêng htành vẫn đang hát những bài hát du dương trầm bổng, những chàng trai trẻ lưng đeo kiếm cưỡi những con tuấn mã vẫn tung vó trong chốn phong trần trông rất bi tráng, nhưng ai biết được rằng, dưới những tà áo tung bay kia cùng với những thanh kiếm sắc bén đã chôn vùi biết bao ánh mắt đợi chờ cùng bao nhiêu hồi ức. Ai để ý tới những dòng máu chảy trong các cuộc tàn sát và những sự tuyệt vọng trong những tiếng gào thét kia.
    Chỉ biết rằng, trong rất nhiều đêm, nước mắt tôi cứ ròng ròng chảy.
    Tôi luôn thả bộ trong khoảng sân trống trải của một căn nhà nhỏ mà cảm thấy mỗi bước đi đều rất thê lương. Nhiều lần, trên thảm cỏ và khoảng sân rộng tràn ngập tiếng cười của mọi người, bầu không khí vui vẻ bao trùm suốt ngày đêm đã khiến tôi thấy lòng ấm áp lạ lùng. Nhưng bây giờ, người đã ra đi, lầu vắng không, chỉ còn những cây trúc đứng uy nghi trong gió tuyết vẫn xanh rờn, hoa anh đào vẫn nở rộ rồi phai tàn rụng xuống, nhưng chẳng có ai đi bên tôi và gọi tôi bằng "Đại vương", những con người như làn gió xuân làm tan đi băng giá như Tinh Quỹ, Liêu Tiễn, Phiến Phong, Trâm, Nha Chiếu, Đông Nhiếp, Ngư Phá, Y Trạo, Thương Liệt, thậm chí cả Phượng Hoàng và Quạ đen đều không còn. Chỉ còn đọng lại trong tôi những khuôn mặt mờ ảo, giống như lớp sương mù cuối năm không tan nổi, rất mơ hồ như ở kiếp trước.
    Hoa anh đào trong vườn lại đâm chồi non, những mầm xanh chứa chan hy vọng. Triều Nhai vẫn ngồi gảy đàn dưới gốc cây to mà chẳng cần phải dùng tới chút linh lực ảo thuật nào mà những khúc nhạc vẫn vô cùng tinh tế. Khách trọ luôn kinh ngạc bởi tiếng đàn và khuôn mặt của nàng. Triều Nhai vẫn như ngày nào khi còn ở trong thành Nhẫn Tuyết, hai mắt nhắm lại, quên đi tất cả sự ồn ào xung quanh mình. Sau khi trải qua cuộc chiến đấu với Điệp Triệt và Quạ đen, Phượng Hoàng, Triều Nhai đã trở thành một pháp sư giỏi nhất, tóc của nàng vừa dài vừa trắng muốt như tóc Hoàng Thác và Nguyệt Thần, nhưng sự lo âu trong mắt nàng luôn làm cho tôi khó nghĩ.
    Triều Nhai luôn ngồi dưới tán lá của những cây to, ôm cây đàn trong ánh sáng trong trẻo của mùa xuân mà nước mắt cứ rơi hoài, cho mãi tới khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhập nhoạng mới trở về phòng mình.
    Tôi đứng đằng xa nhìn bóng dáng nàng mà lòng đau xót. Tôi ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đang lặn giật mình phát hiện ra rằng mình đã ở nơi trần thế này được mấy tháng rồi.
    Tôi bước tới chỗ Triều Nhai, nhưng vừa đi được hai bước đã dừng lại vì thấy Nguyệt Thần xuất hiện ngay sau lưng Triều Nhai, nàng mặc một chiếc áo dài đen trên có vẽ những ngôi sao màu xanh. Tôi biết đó là chiếc áo ảo thuật của nàng, ánh sáng của những ngôi sao trên đó thực ra đều là linh lực tản mát của nàng, có thể giúp cho chủ nhân tăng thêm linh lực ảo thuật.
    Nguyệt Thần đứng sau Triều Nhai nói: Hãy đứng yên.
    Triều Nhai quay đầu lại bình thản như không. Nàng nhìn Nguyệt Thần mà chẳng nói gì.
    - Triều Nhai, giấc mơ giết chết Nha Chiếu quả là một thuật ám sát rất lợi hại phải không? Nguyệt Thần nói.
    - Đúng! Linh lực của kẻ tạo ra nó mạnh hơn tôi - Triều Nhai cúi đầu nói.
    - Vậy năng lực của ta và nàng ai cao hơn?
    - Không biết. Có lẽ ngang nhau thôi.
    - Vậy nàng hãy nói cho ta biết, vì sao ta dễ dàng phá được giấc mơ đó?
    Nghe đến đây, tôi đã biết Nguyệt Thần muốn làm gì rồi.
    Triều Nhai quay đầu lại, ánh nắng chiếu lên tóc nàng trông như một dòng suối trong vắt. Nhưng gió xung quanh nàng bỗng cuộn lên như những con sóng nhỏ trong suốt lan tỏa trong không gian.
    Nguyệt Thần vẫn lạnh lùng đứng trước mặt nàng, nhưng trên tay nàng loang loáng sáng, ánh sáng sắc như băng.
    Rồi Nguyệt Thần ngồi xuống bình tĩnh gảy đàn, tiếng đàn du dương uyển chuyển, vô số những con chim quần tụ lại bay lượn trên đầu nàng, tôi cảm thấy không khí xung quanh như rung chuyển lên từng đợt. Tiếng của Triều Nhai mơ hồ như vọng lại từ một nơi rất xa, nàng nói rằng hoá ra là Nguyệt Thần luôn nghi ngờ nàng.
    Nguyệt Thần nói bởi chính nàng đáng để nghi ngờ.
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Nụ cười của Triều Nhai giống như đoá hoa sen vừa nở, chỉ một lát đã lan toả như sương mù khắp nơi, những con **** trắng ào tới như những bông hoa tuyết bay rợp trời, còn Nguyệt Thần cũng bắt đầu chuyển động, thứ ánh sáng phát ra trên người nàng như những ánh chớp lúc ẩn lúc hiện trong đám **** màu trắng của Triều Nhai, những con **** chết rơi lả tả xuống mặt tuyết lạnh rồi tan lẫn trong tuyết trắng. Khi ánh chớp cuối cùng như xé rách bầu trời giáng xuống thì tất cả đều ngừng lại, sau đó tôi nghe thấy âm thanh của những dây đàn vô âm của Triều Nhai đứt ra từng sợi từng sợi một vô số những tia sáng sắc nhọn của ánh trăng từ trong người Triều Nhai ào ạt xuyên ra ngoài, cuối cùng Triều Nhai đổ vật xuống trước mặt Nguyệt Thần, ánh mắt của nàng mờ dần đi.
    Nước mắt tôi bỗng trào ra nhưng cổ họng như tắc nghẽn lại, chẳng nói được thành lời.
    Khi Nguyệt Thần quay lại thì nhìn thấy tôi, nàng thoáng tỏ ra lúng túng, sau đó bộ mặt nàng trở lại rất lạnh lùng và nói, thưa Đại vương người cũng ở đây ư?
    Tôi trả lời đúng vậy rồi chẳng nói được câu nào nữa.
    - Thưa Đại vương, nếu tôi đoán không nhầm thì Triều Nhai chính là Tây phương hộ pháp. Nguyệt Thần nói.
    Nếu đoán sai thì sao? Tôi nói giọng yếu ớt.
    Thế giới này vốn luôn tồn tại sai và đúng, một số sai lầm là không thể tránh khỏi. Nếu người muốn một số việc thành công thì phải hy sinh một số việc khác, có đúng vậy không, thưa Đại vương?
    Tôi quay người bỏ đi, chẳng nói gì. Chỉ khi trở về phòng ở, tôi nói với Nguyệt Thần vẫn đang đứng trong sân ở phía sau: Vậy ngươi cảm thấy ngươi có thể dễ dàng giết chết cô ta không?
     
    ***
     
    Nơi trần thế bấy giờ vẫn đang là kỳ giao mùa, thỉnh thoảng vẫn có tuyết rơi, tôi bất giác nhớ lại mùa đông ở thành Nhẫn Tuyết - một mùa đông tuyết rơi trong 10 năm liền.
    Tôi đứng bên cửa sổ, ánh trăng như nước chảy tràn cây lá và mặt đất, gió thổi làm bóng cây đung đưa như những thế tay của ảo thuật trông rất kỳ lạ, tiếng kêu thảm thiết của Quạ đen vang vọng trong đầu tôi nghe thật sợ hãi.
    Tôi đưa tay ra trước ánh trăng, động đậy ngón tay bên trái, sau đó khuôn mặt tiểu đệ của tôi hiện ra trong không trung và tiếng gọi "Đại huynh" của nó. Khuôn mặt đệ luôn thay đổi, có lúc cười rạng rỡ như ánh mặt trời, có lúc lại lạnh lùng như băng giá và có cả nỗi tuyệt vọng khi phải chết. Nhưng tất cả chỉ là ảo giác, mấy trăm nưm nay, phải dựa vào pháp thuật để nhớ lại những hình ảnh đó để chống đỡ cho mình những khi cô đơn, giúp cho mình nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ trôi qua như vó câu qua cầu. Còn bây giờ, có ai đáng để tôi hoàn toàn tin tưởng như Thích nữa đây? Ai có thể vì nụ cười của tôi mà vui sướng trong suốt mấy trăm năm?
    Thích ơi, đệ có biết không, chỉ cần đệ gọi một tiếng "đại huynh" đã đủ để nước mắt ta giàn giụa rồi.
     
    ***
     
    Nhà khách vẫn người đến kẻ đi bình thường, nhưng chỉ còn có hai người là Nguyệt Thần và Hoàng Thác còn cùng ăn cơm với tôi.
    Khi chúng tôi bắt đầu ăn cơm, Nguyệt Thần đột nhiên dùng tay ngăn tôi lại và nói, xin chớ động vào thức ăn này.
    - Vì sao vậy?
    - Bởi chúng có độc - Nguyệt Thần nói rồi lạnh lùng nhìn Hoàng Thác - Chẳng phải toàn bộ thức ăn của chúng ta đều do Thác chịu trách nhiệm ư? Làm sao lại có thể có độc?
    Thác không ngẩng đầu lên, chỉ nói rất lạnh nhạt:
    - Nguyệt Thần, ngươi nghi ngờ ta ư?
    - Đúng vậy!
    Sau đó ánh trăng từ tay Nguyệt Thần như một lưỡi dao sắc nhọn kề vào yết hầu của Thác, tôi vội ra tay biến thành lưỡi dao băng chặt đứt tia sáng của Nguyệt Thần và nói, Nguyệt Thần, đủ rồi, không cần phải nghi ngờ lẫn nhau nữa.
    Nguyệt Thần lao tới trước Thác và nói: Không thể được!
    Dưới chiêu thức ảo thuật của Nguyệt Thần, Hoàng Thác càng ngày càng khó di độngg. Tôi chạy tới dùng gió tuyết làm đông cứng luồng ánh sáng của Nguyệt Thần, trong chớp mắt, Nguyệt Thần đột nhiên kinh ngạc nhìn tôi, hình như không tin là tôi ra tay với nàng, và đó cũng là biểu hiện cuối cùng của nàng mà tôi nhìn thấy. Hoàng Thác đột nhiên dùng tay đánh mạnh vào cổ họng của Nguyệt Thần. Tôi quay lại và nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của Hoàng Thác.
    Nguyệt Thần đổ vật ra đất, tôi nhìn thấy nỗi ai oán trong ánh mắt nàng, nỗi ai oán chuyển dần thành buồn đau, những giọt nước mắt trào ra bên khoé mắt của nàng.
    Nguyệt Thần và Triều Nhai được mai táng phsia sau nhà khách cùng chỗ với Liêu Tiễn và Phiến Phong. Phần mộ của Nguyệt Thần và Triều Nhai vẫn là những nắm đất đen, còn mộ của Phiến Phong và Liêu Tiễn cỏ đã non xanh, biểu hiện cái chết và sự sống đan xen vào nhau. Gió lạnh trùnm lên những ngôi mộ, tôi và Hoàng Thác đứng trước những ngôi mộ mà chẳng nói gì, gió gào thét, áo của chúng tôi phần phật bay.
    - Hoàng Thác, vì sao lại giết Nguyệt Thần? - Tôi hỏi.
    - Bởi Nguyệt Thần muốn giết tôi. Thác đáp.
    - Nhưng ngươi không thấy ta đã ra tay rồi ư? Cô ta sẽ không có cơ hội giết ngươi.
    Thác chẳng nói gì, chỉ có nụ cười bí ẩn đọng lại trên khuôn mặt.
    - Thưa Đại vương, chúng ta chia tay ở đây thôi! - Thác nói.
    - Chia tay? Ngươi muốn nói...
    - Tôi muốn nói hãy trở về thành Nhẫn Tuyết, mặc dù tôi biết người cảm thấy thành đó như một thứ đồ chơi, nhưng nơi đó người thuộc bộ tộc đang chờ, tôi chính là thần của họ.
    - Ngươi nói là người sẽ vất bỏ cuộc hành trình sắp tới sao?
    - Thưa Đại vương, ngài cảm thấy còn có cuộc hành trình đó ư? Đó là một con đường không có đoạn cuối, vả lại tôi cũng quá mệt rồi tôi phải đi đây!
    Khi Hoàng Thác bước đi, đột nhiên tôi nói:
    - Hoàng Thác ngươi mới đúng là Tây phương hộ pháp phải không?
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Hoàng Thác không quay đầu lại nói rằng:
    - Hỡi Ca Sách, không cần phải hỏi chuyện này nữa, ngươi cảm thấy còn có hy vọng qua lãnh địa của Tây phương hộ pháp ư? Ngay cả Tây phương hộ pháp cũng không qua nổi, vậy ngươi làm sao mà thắng nổi được Uyên Tế đây.
    Khi Hoàng Thác sắp biến mất trong đám sương mù thì tôi chạy lên trước mặt ngăn ông ta lại, thanh kiếm của tôi chĩa thẳng vào yết hầu ông ta và nói: Nếu ngươi là Tây phương hộ pháp, ta quyết không thể để cho ngươi đi được.
    Hoàng Thác nhìn tôi vẻ hoảng hốt rồi nói: Nhưng tôi nói tôi không phải thì ngài có tin không?
    Cuối cùng thì Hoàng Thác vẫn chết dưới lưỡi kiếm của tôi, máu của ông ta đã chảy tràn xuống đất. Tôi nghe như có tiếng nói mơ hồ trong cổ họng ông ta. "Đại vương, người không bị ràng buộc nữa rồi, hãy tự do bay đi...".
    Nơi Hoàng Thác bị tôi giết chính là nơi tận cùng của trần thế do Tây phương hộ pháp dùng làm ảo thuật tạo nên, đó là một ruộng lúa mạch đất rộng, vàng chói như ánh nắng mặt trời, gió đuổi nhau tới tận cùng trần gian. Nơi đó, tuyết lặng lẽ rơi và tôi biết rằng, đâu đấy tôi sẽ trở về thành Nhẫn Tuyết, trở về với cuộc sống thầm lặng có thể nghe  tiếng nứt vỡ của thời gian kéo dài vài trăm hoặc vài ngàn năm nữa.
    Hoàng Thác ngã trên ruộng mạch, khuôn mặt còn đọng lại nụ cười đau khổ như bộ mặt của Nguyệt Thần lúc chết, mái tóc của ông ta lấp lánh màu trắng thuỷ ngân trải dài theo sóng lúa vàng nhấp nhô, tấm áo dài dính máu với đất đen trông giống như con cò đã chết giang đôi cánh màu đen.
    Tôi ngước nhìn trời xanh, đàn chim trên đầu tôi đang hạ dần độ cao, chúng bay vòng quanh ruộng lúa mạch như luyến tiếc không muốn rời, cũng như tôi, một vị Đại vương trẻ tuyệt vọng vì mình đã mất phương hướng.
    Tôi chưa hề nghĩ rằng có lúc tôi lại bị cô độc như vậy, tôi nghĩ tới những người bên cạnh mình, họ đã lần lượt ra đi, đôi con ngươi trắng và những tà áo dài bay bay trong gió biến mất dần trong tử khí. Một lần nữa, tôi lại nghe thấy tiếng hát của những vong linh, tất cả những người đã chết đều đứng trên trời cao, họ nhìn tôi xuyên qua những đám mây, khi tôi ngẩng đầu lên, lòng tôi đau như dao cắt.
    Tôi chưa biết cuối cùng thì Tây phương hộ pháp là ai, nó giống như một giấc mộng.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi chưa biết cuối cùng thì Tây phương hộ pháp là ai, nó giống như một giấc mộng làm ta không sao thoát ra được, nhưng cũng không sao nhìn rõ. Thậm chí tôi không biết Nguyệt Thần, Hoàng Thác và cả Triều Nhai, Phiến Phong và Liêu Tiễn nữa, phải chăng họ đã chết bởi sự bất tài và không tin tưởng của tôi, có lẽ Tây phương hộ pháp thật đang đứng phía sau cười nhạo tôi, cái cười như bông hoa sen trong màn sương vậy.
    Tôi từ biệt người hầu của nhà khách và nghĩ rằng cho dù chỉ còn một mình, tôi vẫn đi tiếp.
    Người hầu tiễn tôi mà chẳng nói gì, anh ta chỉ là một người trần thế rất đơn thuần giống như biết bao con dân của tôi, chỉ có điều, anh ta không biết tôi là vị thần tối cao của họ mà thôi.
    Khi đi được một đoạn xa, tôi quay nhìn khu nhà đó đang nhỏ dần, toà nhà với tường trắng, ngói xanh và những hàng liễu rủ. Hoa lê đã bắt đầu nở, những chấm hoa li ti như những bông tuyết mềm mại tràn ngập không trung.
    Tôi đi tiếp và không nhìn lại nữa vì nước mắt đã bắt đầu rơi.
    Những hình ảnh đã qua bỗng dồn dập đổ về, tôi nhìn thấy Liêu Tiễn đứng trước phụ vương của ông ta và nói "Phụ vương, con sẽ thành một Đông phương hộ pháp giỏi nhất". Tôi nhìn thấy dáng Nguyệt Thần lặng lùng và kiên cường, thỉnh thoảng nở những nụ cười như một làn gió xuân ấm áp. Tôi nhìn thấy bóng dáng Tinh Quỹ gầy gò bé nhỏ ngã trong vũng máu, nghe tiếng nàng nói với tôi hãy đi tìm hạnh phúc của chính mình; Tôi nhìn thấy Phiến Phong vui vẻ điều khiển làn gió; nhìn thấy đàn **** trắng đang bay quanh khi Triều Nhai gảy đàn; nhìn thấy Hoàng Thác đang lập ra vòng bảo vệ cho tôi; nhìn thấy cái chết thê thảm cuối cùng của Thương Liệt...
    Tôi bỗng cảm thấy trong ngực mình có vật gì đó đang dần tan vỡ thành những mảnh nhỏ sắc nhọn...
    Tôi đã rời xa nơi thành thị phồn hoa, xung quanh đã không còn người trần thế. Tôi nằm trên bãi cỏ rộng mênh mông, sưởi ánh nắng dịu dàng phủ kín. Không khí xung quanh tràn ngập hương thơm của mùa xuân nơi trần thế.
    Khi tôi ngồi dậy suy nghĩ mình cần phải làm gì, đột nhiên nhìn thấy ở nơi xa nhất của bãi cỏ - tựa như ở đường chân trời vậy - một cơn gió lốc trong suốt xuất hiện.  Tôi khẳng định rằng một người có linh lực siêu việt sẽ xuất hiện, tôi cảm thấy mặt đất chấn động, cuối cùng tuyết ào ào rơi xuống. Giống như khi Lê Lạc xuất hiện, ký ức của tôi bắt đầu nhẹ lay giống như hình ảnh đảo ngược.
    Sau khi tuyết rơi hết, bỗng xuất hiện một cảnh tượng thật khó tin.
    Tinh Quỹ đứng sừng sững cao tít trên không trung, gió ào ào thổi qua dưới chân, tóc và áo nàng bay lên như những dải lụa.
    Tinh Quỹ hạ xuống mặt đất rồi từ từ bước lại phía tôi, hình dáng và nụ cười mờ ảo của nàng giống như một thứ ảo giác vậy.
    Nàng bước tới trước mặt tôi, ngẩng mặt lên rồi hỏi: "Đại vương người vẫn khoẻ chứ?" rồi nàng nở nụ cười.
    Tôi cảm thấy sức mạnh của mình bỗng nhiên biến mất, ngay cả đứng lên cũng không được. Tôi hỏi:
    - Tinh Quỹ, chẳng phải nàng đã chết ở vùng của Bắc phương hộ pháp rồi sao?
    Tiếng của Tinh Quỹ ở quanh tôi, nhưng tôi không thấy môi nàng động đậy, trên mặt nàng chỉ thấy một nụ cười kỳ lạ. Nàng nói:
    - Người cho rằng ta bị linh lực của Tinh Trú giết chết rồi ư?
    - Vậy thì nàng...
    - Ta chính là Tây phương hộ pháp mà bấy lâu ngươi tìm kiếm: Tinh Quỹ.
    Tôi chẳng nói được gì, chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng càng ngày trở nên kỳ dị và mơ hồ hơn. Sao Tinh Quỹ lại có thể là Tây phương hộ pháp? Câu hỏi đó cứ luôn xuất hiện trong đầu tôi như một câu thẩm vấn từ trên trời rơi xuống.
    - Thưa Đại vương thân yêu của thần, chẳng phải thần đã cho người giấc mơ cuối cùng là gì? Bảo người khi gặp Tây phương hộ pháp hãy mở ra, người quên rồi sao?
    Nụ cười của Tinh Quỹ như bùa mê.
    Trong giấc mơ của Tinh Quỹ, hình dáng của nàng xuất hiện giống hệt như đang trước mặt tôi, nụ cười rất mơ hồ, tiếng nói rất kỳ lạ. Nàng nói với tôi, thật ra tất cả chỉ là trò chơi của nàng mà thôi. Nàng nói:
    - Thưa Đại vương, Đại vương là người mà đại ca của thần tin tưởng nhất nên thần biết người thật không đơn giản chút nào, do vậy thần đã mang hết sức mực giúp người chiến thắng ba hộ pháp trước, bởi nếu người chết trong tay họ thì quả là chẳng ra gì, bọn họ không địch nổi một ngón tay của thần. Thần muốn người cùng chơi một trò chơi, trò chơi của một kẻ giết người và một người bị giết, người đáng là đối thủ của thần, chỉ có điều cuộc đời thần quá nhạt nhẽo, nên thần làm sao mà bỏ qua một việc đầy kịch tính như thế này. Thần muốn xem người có thể tìm ra một Tây phương hộ pháp thực sự hay không? Đáng tiếc là đại huynh của thần rất tin người, suy nghĩ của người giản đơn hơn thần nghĩ nhiều. Thưa Đại vương, thần để cho những người bên cạnh người lần lượt chết đi, đó chính là một cuộc truy đuổi và tàn sát vĩ đại, đến cuối cùng, nếu tất cả những người bên cạnh người chết hết, lúc đó thần mới xuất hiện và nói cho người biết, thần đây mới thực sự là Tây phương hộ pháp, chỉ bởi người không thể làm gì được thần, xét về linh lực thì người không thể bằng thần, mặc dù người đã được em trai có linh lực tuyệt vời cho kế thừa cả linh lực và ảo thuật, nhưng người vẫn không phải là đối thủ của thần.
    Thưa Đại vương, đường đi của ngôi sao đã được ta sắp đặt, xin người hãy theo ta chơi nốt trò chơi hay nhất này...
    Khi tôi cố gắng tỉnh lại qua giấc mơ của Tinh Quỹ, nụ cười của nàng vẫn xuất hiện trước mắt tôi, chỉ có điều cảnh vật xung quanh đã rõ dần, tôi nhìn thấy thảm cỏ xanh và ánh sáng mặt trời, nhưng lòng lại tái tê lạnh giá.

Chia sẻ trang này