1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vượt giang vượt khổ băng qua tất cả chỉ để yêu anh Chap 17.

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 24/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    Phần 17: Những ngày đầu

    Chap 17[​IMG]
    BONG DANHAN DINH BONG DANHAN DINH BONG DA MIEN PHINHAN DINH BONG DA TRUC TUYENCHUYEN GIA BONG DA NHAN DINH

    Cứ ngỡ tôi và tiểu thư sẽ ngồi chung, ai ngờ tiểu thư đi trước, đến ghế của đội phó thì bị kéo xuống, tôi kéo valy nặng chịt của tiểu thư ngồi cùng với anh bạn “hỏi gì đáp nấy, không hỏi thì lặng im”. Xe xuất phát, có người nói chuyện, có người nằm thiu thiu ngủ, sau mấy tiếng xe chạy, bỗng dưng mọi người không thể nhịn được cười khi nghe tiếng ngáy từ anh bạn mập nhất đội… cô bạn đội phó chồm lên ghế quay xuống nhìn, anh bạn vẫn ngủ ngon lành, cô bạn chọc đội trưởng:
    -Sáng anh quên đóng cửa chuồng phải không…
    Đội trưởng cũng đứng dậy lắc đầu cười:
    - Mới nuôi có mấy ngày, kiểu này chắc mau xuất chuồng…
    Tôi kêu anh bạn ngồi kế bên quay xuống lay lay anh bạn kia thức dậy. Anh bạn thức dậy mà mắt mũi còn lơ mơ, nghe mọi người cười anh bạn tỉnh hẳn, lấy tay vuốt mặt lia lịa. Cũng mai là chỉ có ngáy mấy tiếng chứ thêm cái kia nữa chắc nhảy xuống xe tự vẫn…Tôi nghĩ, xuống dưới mà ở chung với anh này chắc mất ngủ cả tháng.
    Trời đứng bóng xe đến trung tâm của tỉnh, làm lễ, rồi lãnh đạo này lãnh đạo kia lên phát biểu… chúng tôi đã mệt và đói nên chẳng ai chú ý đến lời phát biểu của các vị ấy. Ngồi tụm thành nhóm dưới bóng cây me tây. Theo kế hoạch, cả đội sẽ ăn cơm tại ủy ban xã nhưng giờ chẳng ai biết từ trung tâm tỉnh này đến xã còn bao xa… Tiểu thư đến gần tôi, than: đói bụng quá à
    - Ráng chịu đi, chứ ai cũng vậy mà, còn nhiều cái khó khăn hơn chờ tiểu thư trong nay mai đó….Tôi dọa tiểu thư như thế, cô ấy đáp lại bằng cách lè lưỡi ra, rồi nhăn mặt lại, chẳng biết phải diễn tả sao nữa, chỉ thấy Tiểu thư rất nhí nhảnh và dễ thương hết mức. Tiểu thư cũng không nói gì thêm, lấy tay bứt mấy cọng cỏ, mắt nhìn xa xăm. Tôi thấy tính tình tiểu thư đã khác hơn trước rất nhiều, không còn tỏ ra “tiểu thư” nữa, giờ chỉ hơi nghịch ngợm chút nhưng rất hòa đồng với mọi người, giờ tôi mới hiểu vì sao mấy bạn nam lớp tôi lại quý tiểu thư đến như thế. Có lẽ cô ấy cứ như một viên ngọc được lớp tôi đặt trong ***g kín mà tôi và mọi người phải gìn giữ… mà như thế thì không được chạm tay vào. Tôi lại nhớ đến lời dặn dò của Nhạc sỹ trước khi đi…
    Chúng tôi lại lên xe, ai cũng mong cho mau tới xã. Sau mấy lần đi nhầm đường, hỏi đường cuối cùng xe cũng đưa chúng tôi đến nơi, mệt phờ… Theo kế hoạch của xã, đội chúng tôi phải chia ra làm 2, ở 2 ấp, chúng tôi được bố trí ở chung với gia đình người Khmer nhưng nghe nói xã chọn những gia đình khá tốt… nhà nam ở thì không có con gái chưa chồng tuổi từ 12, 13 trở lên… nghe nói vậy, Tiểu thư hỏi tôi: hai lúa có biết sao không? tôi giả bộ không biết rồi hỏi lại, Tiểu thư nói: con trai bây giờ ghê lắm… tương tự vậy, nhà nữ ở thì nhà không có con trai, chỉ có đàn ông lớn tuổi, nghe đến đây, tôi hỏi lại Tiểu thư: Tiểu thư biết sao không? không đợi Tiểu thư trả lời tôi nói luôn: vì con gái bây giờ ghê lắm haha…Tiểu thư vèo tôi một cái đau điếng, mấy bạn xung quanh quay nhìn tôi, làm mình ngại quá.
    Cơm nước xong (thật ra tôi và mấy bạn nam có uống mấy ly rượu do người ta mời), đội trưởng phân ra làm hai nhóm, chẳng biết sao mà đội trưởng chia: năm 2, năm 3 một nhóm, còn lại năm 1 một nhóm…thế là tôi, tiểu thư, đội phó, anh bạn ngủ ngáy khi nảy và 4 người nữa cùng một nhóm. Nhưng rất đặc biệt là nhóm tôi 8 người thì 4 nam, 4 nữ… mỗi nhóm thực hiện công việc của nhóm mình do xã đoàn giao, nếu công việc nhiều thì huy động cả đội… phân chia xong, chúng tôi lên xe… tôi gọi là xe ba gác nhưng đúng hơn thì nó là xe kéo, tất cả đồ đạc để ở giữa (chủ yếu là hành lý với 2 chiếc xe đạp) còn chúng tôi ngồi hai bên thành, lúc này trời đã về chiều, ánh nắng chói chang làm cho gương mặt mấy bạn nam đỏ lên (cũng có thể vì mấy ly rượu kia), còn Tiểu thư và mấy bạn nữ khác thì mặt ửng hồng… mà cũng lạ chẳng thấy cô nào mang khẩu trang, đúng là tinh thần của chiến sỹ mùa hè xanh có khác… xe dừng lại, chúng tôi vỗ tay tặng bác tài, thêm vài câu khen ngợi, rồi định mang đồ vào nhà nhưng lúng túng lắm, chủ nhà chẳng thấy đâu, sợ đi nhầm nhà thì quê chết… thế là cả nam, cả nữ đứng đường, nghe nói nhà nam hướng mặt trời mọc, nhà nữ hướng mặt trời lặng, hai nhà cách nhau một con đường nho nhỏ và một hàng tre xanh đang rì rào trong gió… tôi thắc mắc: bây giờ ai làm đại diện để vào chào hỏi, giới thiệu với chủ nhà… bên nữ thì cử đội phó… bên nam thì chẳng biết ai, đẩy qua đẩy lại cuối cùng tôi đảm nhiệm phần này… chủ nhà ra chào theo kiểu của người Khmer chấp hai tay trước mặt rồi hơi cuối đầu xuống, chúng tôi chào đáp lại nhưng là bằng lời, thấy mình thất lễ quá… nhưng nghĩ lại tại văn hóa của các dân tộc thôi, đa số người Việt chào nhau bằng lời kèm theo động tác bắt tay hay hơi cuối đầu xuống nên có người nói người Việt đi tới đâu ồn ào tới đó cũng có lý…
    Các thủ tục cần thiết chúng tôi đã hoàn thành, kể cả việc gửi tiền cơm nước cho chủ nhà trong một tháng… thấy nhẹ cả người, chỉ còn việc nhỏ nhưng với tôi không nhỏ chút nào là chuyện ai sẽ ngủ chung với bạn ngủ ngáy trên xe vì chúng tôi chỉ có 2 giường… cuối cùng điều tôi sợ nhất cũng đến, tôi nghĩ bụng chắc phải kiếm gì bịt lỗ tai trước khi ngủ…Tối đó, sau khi cơm nước xong, định sang nhà mấy bạn nữ, nhưng bị bác chủ nhà mời nhậu nhân tiện có một chú hàng xóm sang chơi, cũng vì có chúng tôi, cộng thêm bí thư xã đoàn dẫn theo một thanh niên giới thiệu là sinh viên năm 1 của đại học Y dược sẽ tham gia cùng chúng tôi trong một tháng này… nghe nói sinh viên Đại học Y dược thì chúng tôi nể lắm, tự nhiên tính tò mò nổi lên, muốn biết cho tường tận vì thấy bạn đó to cao, da ngâm đen, đôi mắt nhìn gian gian … nhìn người vậy mà thi đậu vào trường có điểm cao ngất thế thì hơi khó tin, tôi nghĩ vậy rồi ngồi vào bàn nhậu với mọi người (nói thật là đôi khi tôi nhìn người qua vẻ bên ngoài, nhưng đa số đều chớt vớt) nhưng lần này hơi đúng. Anh xã đoàn nói M là người địa phương cử đi học….
    Ngồi vào bàn nhậu nhưng thật ra cả 4 chúng tôi uống ít đa phần là từ chối và ngồi nghe nói chuyện, hoặc hỏi thăm này nọ, bạn học Y tên M thì uống khá…khi men rượu đã lên làm cho mặt của bác chủ nhà tỏ tươi, mặt của anh xã đoàn tai tái, còn mặt M thì chẳng thấy gì (chắc thuộc đội mạnh), bác chủ nhà vào trong một lúc sau, mang ra cái hộp to, dài… Bác đố chúng tôi là cái gì… đoán già đoán non nhưng chẳng ai đoán đúng… rồi bác mở ra, chúng tôi ồ lên một tiếng lớn, thì ra là cây đàn chỉ có một dây…nhỏ gọn, rất đẹp và rất lạ…chúng tôi hỏi bác nhiều lắm, nào là đàn này là đàn gì, làm bằng cây gì mà bóng đến thấy hình người… bác chủ nhà chậm rãi uống thêm ly rượu, vẻ suy tư như nhớ lại chuyện gì đó rồi nói với giọng nhạt nhạt của người đã thấm men rượu và buồn buồn của người nhớ lại ký ức xưa: cây đàn này không phải của bác, đây là cây đàn của một đồng đội đã hy sinh ở chiến trường Tây nam bộ…bác kể, thời đó, trong quân đội người ta không cho xài loại đàn này vì tiếng của nó nghe du dương và da diết lắm… sợ làm giảm tinh thần chiến đấu nên không cho… dù là đồng đội nhưng bác vẫn không biết sự tồn tại của cây đàn này, bởi nó được người đã hy sinh cất rất kỹ trong balo, nó cũng nhỏ, gọn nên dễ giấu… có những trưa nghỉ trong rừng, bác thấy lạ, cứ lúc nào nghỉ thì anh bạn bảo ra ngoài một chút, có khi là 10 phút, có khi 15 phút, mang theo cả balo trong khi mọi người mệt mỏi phải tranh thủ từng phút để nghỉ ngơi… lần nào cũng vậy khi xin ra ngoài anh bạn luôn dặn nếu đơn vị tiếp tục hành quân thì chỉ cần gọi tên anh bạn 1 tiếng là anh bạn đến ngay…có lần tò mò bác đi theo, thế là bắt gặp anh bạn cầm cây đàn nhưng chỉ đụng nhẹ nhẹ và âm thanh rất nhỏ… bác đến bảo anh bạn đàn cho nghe thử… Thấy hay quá, bác bảo anh bạn chỉ cho cách đàn và từ đó hai người tranh thủ lúc nghỉ ngơi lại xin đơn vị ra ngoài một chút. …bác chỉ học chừng 4,5 lần gì đó thì trong một trận đánh người bạn của bác đã hy sinh…lúc đầu đồng đội và bác tính chôn cây đàn theo, nhưng nghe nói là vật gia truyền nên bác giữ lại… giờ bác giữ cây đàn như báu vật, bác nói: chỉ đem cây đàn ra trong trường hợp rất đặc biệt thôi… đến đây mặt của bác tươi trở lại… bác vừa lấy giẻ lau cây đàn vừa cười cười nói: nhờ cây đàn này và bài “dạ cổ hoài lang” của Cao Văn Lầu mà bác cưa đổ bác gái… Chúng tôi lại nhoi lên kêu bác kể… đúng là người đã có hơi men, thế là kể chẳng có chuyện gì giấu được nữa… theo yêu cầu của chú hàng xóm, bác chủ nhà hát lại bài “Dạ cổ hoài lang”, dù mấy ngón tay của bác run run dạo đàn nhưng nghe thật hay, đúng cây đàn gia truyền, tôi nghĩ nếu bác chủ nhà thạo đàn và không phải ở độ tuổi ấy, có lẽ sẽ hay hơn nhất nhiều… bác hát xong rồi đến chúng tôi… cũng may, trong 4 người có bạn mập nhất đội (ngủ ngáy hồi trưa) tên Tr quê Long An rất thích đàn ca tài tử Nam bộ nên đáp lại bác chủ nhà đến mấy câu vọng cổ… đến chú hàng xóm, chú hát một bài tiếng Khmer chúng tôi chẳng hiểu gì, M và chú hàng xóm cặp cổ nhau vừa hát vừa múa điệu múa mà tôi thỉnh thoảng thấy trên truyền hình mỗi khi đài Cà Mau quê tôi phát chương trình tiếng Khmer…tôi đoán bạn M là người Khmer nhưng không dám hỏi, bởi điều này cấm kỵ đối với chúng tôi… Tàn cuộc chỉ khoảng 8h, nghe tiếng chó sủa inh ỏi, chúng tôi vẫn ở trong nhà, cứ nghĩ khách của chủ nhà, sau khi nghe giọng hỏi của bác gái và tiếng trả lời tôi mới biết là đội phó… tôi nói: đội phó qua kìa, dọn dẹp mùng mền cho gọn đi mấy ông… rồi chạy ra xem, đội phó đã về… bác gái xuống nhà sau nhắn lại chúng tôi: sáng mai qua nhà đội phó họp sớm, bàn công việc…
    Ở quê người ta ngủ sớm, hơn 8h tối mà chủ nhà đã tắt đèn, thấy vậy chúng tôi cũng không dám nói chuyện nữa, nhắm mắt để đó…lạ nhà cộng thêm nhà sau có một lỗ hổng chỗ máng nước nhìn lên thấy sao trời làm tôi khó ngủ, cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt… bên cạnh Tr đã ngủ, tiếng ngáy đều đều của anh bạn khiến úp mặt sang một bên, lấy gối đặt lên lỗ tai… vẫn nghe rõ, nằm một hồi chẳng ngủ được đành bật dậy lò mò đi kiếm giấy nhét lỗ tai…

Chia sẻ trang này