1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vượt giang vượt khổ băng qua tất cả chỉ để yêu anh Chap 6.

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 22/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    Phần 6: Gặp em, oan gia ngõ hẹp![​IMG]
    NHAN DINH BONG DA CHINH XAC NHATTIN NHANHTIN NHANH BONG DACA CUOC BONG DAKET QUA BONG DA


    Chị quản lý trở lại… chị bước vào quán, tôi gật đầu chào chị lần nữa dù biết là không cần thiết nhưng do tôi không phải mẫu người hoạt bát nên chẳng biết mở lời thế nào, đành cuối đầu chào chị cho phải phép. Qua cửa kính, một chiếc xe từ từ ghé lại, hai cô gái có vẻ lưỡng lự, hình như đang phân vân không biết chọn quán nào. Cuối cùng hai cô gái hướng về phía quán. Xe dừng lại, họ bước xuống, tôi phải mất mấy giây để ổn định tinh thần, có lẽ tôi đã choáng vì trang phục của họ, cái mà người ta tự hào gọi là sành điệu, là đẳng cấp... nhưng với tôi sao nó phản cảm đến thế[​IMG]! Tôi thầm nghĩ hay là do tôi vẫn chưa thể nào rũ bỏ được cái lớp “phèn” của vùng quê nắng dãi mưa dầm, quanh năm nước mặn, đồng chua… để rồi thấy người ta mặc “hở trên hở dưới” thì cho là phản cảm. Ừ thì người ta gọi mình là “hai lúa” đó thôi, cái sự thật đó vẫn không hề thay đổi trong tôi để rồi giờ tôi mới thấy mình thật “lúa”… Tôi chợt nghĩ mà mỉm cười nếu hai cô gái này mà về quê mình chắc thế nào cũng bị mấy bà, mấy bác lớn tuổi chửi cho một trận, có thể là “mất nết” hay “hư hỏng” gì đó[​IMG]. Dù thế nào thì ở một vùng quê yên tĩnh, thanh bình, được bao bọc bởi lũy tre làng như quê tôi thì cách ăn mặc có độ mát đến… lạnh như thế vẫn chưa thể chấp nhận được. Có lần, một cô gái ở quê tôi lên thành phố bán quán gì đó được mấy năm rồi quê với mái tóc nhuộm vàng tươi mà đã bị cho là hư hỏng rồi[​IMG].
    Hai cô gái cất khẩu trang, găng tay vào cóp xe, mắt vẫn còn đeo kính đen. Họ từ từ tiến vào cửa, nhìn qua cửa kính, tôi tá hỏa khi nhận ra một trong hai người là em, làm sao bây giờ[​IMG][​IMG]? Tôi nhìn quanh định tìm chỗ nào đó để tránh thì chị quản lý bảo tôi:
    - Có khách đến, chuẩn bị bàn, hỏi người ta dùng gì…[​IMG]
    Ôi, đúng là oan gia ngõ hẹp! Chị cùng làm đang dọn chén và đi xuống phía sau. Em đẩy cửa bước vào, tôi quay mặt vào trong, chị quản lý nhìn tôi, tôi bảo:
    - Chị ơi tay em dính nhiều mỡ quá, em chạy xuống sau rửa rồi lên liền. Tôi vội chạy xuống phía sau mà không đợi ý kiến chị quản lý. Chị cùng làm đặt mấy cái tô vào vị trí định sẵn, thấy tôi đi xuống mà không mang theo cái gì, chị ngạc nhiên hỏi:
    - Có gì không em?
    Tôi lắc đầu:
    - Rửa tay thôi chị…
    - Uhm…
    - Mà chị giúp em cái này nha!
    - Giúp gì hả em? Chị hỏi lại tôi… Tôi ngập ngừng vừa nói vừa lấy tay gãy đầu:
    - Chị tiếp hai cô gái mới vào quán ăn giúp em, em không thích hai cô này. Chị phì cười:
    - Có gì mà không thích, họ là khách mà…à….à….cái thằng này, nhát gái không tưởng tượng nỗi, phải mạnh dạn lên chứ em. Tôi giục chị nhanh lên chứ không chị quản lý lại la nữa. Thế rồi chị cùng làm cũng giúp tôi nhưng tôi không thể đứng mãi dưới này được, phải đi lên thôi. Cũng thật may là em quay mặt ra cửa. Trong khi chị cùng làm đang bưng hai tô phở lên thì em bảo:
    - Chị cho xin ít khăn giấy[​IMG]?
    Chị quản lý kêu tôi đi lấy. Tôi lầm bầm, sao khăn giấy không hết vào lúc nào mà lại hết ngay lúc này cơ chứ? Tôi lấy khăn giấy, bước thật nhẹ đến chỗ em ngồi, vừa đặt khăn giấy xuống vừa quay mặt chỗ khác rồi nhanh chóng bước đi[​IMG]. Chị quản lý nhìn tôi, tôi biết là chị không đồng ý với cách làm của tôi nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm[​IMG]. Đứng nhìn em từ phía sau, cái kính đen em dựng đứng trên đầu để mái tóc nâu vàng phủ cả bờ vai, nhìn em tôi thầm nghĩ nếu tóc em không nhuộm thì chắc chỉ duy nhất mái tóc dài của em là còn giữ được nét truyền thống của người phụ nữ Việt Nam, còn cánh tay với đủ loại vòng kiềng xanh xanh đỏ đỏ với mấy cái dây đeo lủng lẳng trên cổ làm tôi muốn hoa cả mắt. Với em như thế là nghệ thuật còn với tôi nghệ thuật là hài hòa, là cân đối, là cái ẩn chứa chiều sâu của giá trị thẩm mỹ. Tôi thực sự choáng khi thấy cô bạn của em mặc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, đã vậy còn xé te tua phần ống, vừa ăn vừa nhịp nhịp chân. Tôi chợt nghĩ, ở xứ nhiều muỗi cũng có cái hay là chẳng ai dám mặc đồ hở nhiều da. Có lẽ muỗi ở quê tôi sẽ đánh giá cao và rất thích cách ăn mặc “nghệ thuật” của em và cô bạn[​IMG]... Cứ tưởng ta sẽ không nhận ra nhau ở nơi này nhưng cuộc sống vốn dĩ không như mình nghĩ. Em và cô bạn bước ra cửa, em quay mặt về phía sau và tôi cũng thế, một giây ta lướt qua nhau, một giây ngắn ngủi đó, em đã nhận ra tôi. Tôi bước về phía sau để cố tình gieo vào em cái suy nghĩ rằng em đã nhìn nhầm nhưng với một người như em, tôi còn lạ gì nữa, ngày mai sẽ là một ngày mà em như quan tòa còn tôi như phạm nhân[​IMG]. Cứ nghĩ đến đó, tôi lại càng ghét em hơn bởi với tôi, em là người luôn mang lại phiền phức cho tôi.
    Ngày thứ hai thử việc cuối cùng cũng kết thúc, chị quản lý tiếp tục cho tôi làm ở quán này, nhưng tôi chẳng thấy vui mà ngược lại, tâm trạng ngổn ngang, lúc này tôi chẳng biết làm gì nữa. Phố đã về khuya, người đã lưa thưa…tôi về phòng trọ…chân cứ bước…gió từ bờ sông thổi qua ***g lộng…
    Hôm nay, trên lớp ta sẽ gặp nhau em nhỉ! Đã bao lần tôi xuống lên cầu thang của phòng trọ với suy nghĩ rằng, gặp em, tôi sẽ thế nào? Vậy mà sáng nay, ta chạm mặt nhau…đến một cái nhìn dành cho nhau ta cũng tiếc[​IMG], sao em không như ngày nào, sao không bắt đầu bằng những câu hỏi vừa chảnh, vừa sốc…mà em lại chọn cho mình cách im lặng, thật khó chịu và đáng sợ…thà rằng em nói với tôi một câu gì đó có thể sốc hơn, làm tôi buồn hơn…nhưng thà rằng như thế để lòng tôi còn cảm thấy nhẹ nhàng, hơn là cái cách em im lặng như thế. Giờ ra chơi, tôi vẫn ngồi trong lớp, lấy sách ra đọc. Thật lạ, tôi chẳng biết là tôi đang đọc gì nữa, đôi mắt cứ lướt qua, lướt qua hết dòng này đến dòng khác nhưng không có chữ nào đọng lại, tất cả đều trôi theo dòng tâm trạng nặng trĩu[​IMG]. Một lý do đã sinh ra hàng ngàn lý đo, một cái im lặng bất thường đã làm tôi mất tập trung. Giờ trong đầu tôi, luẩn quẩn mấy câu hỏi mà câu trả lời lại thuộc về người ta, chẳng biết người đáng ghét kia đang nghĩ gì khi thấy mình trong quán đó? Mà chẳng biết là có thấy mình trong quán đó không nữa? Mặc kệ người ta đi, có gì đâu mà phải nghĩ, tôi tự trấn an mình như thế…rồi lại đọc…đọc như để…lấy chữ…[​IMG][​IMG]

Chia sẻ trang này