1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

wà valentine cho mọi người

Chủ đề trong '1983 - Hội Ỉn Sài Gòn' bởi uuut_iiit, 05/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    wà valentine cho mọi người

    lại sắp valentine rồi. Ut chưa có kỷ niệm valentine nào nên ko có gì để chia sẻ với mọi người nhưng Ut bit vài câu chuyện rất vui và dí dỏm muốn tặng cho mọi người, những người đang "couple" và cả những ai đang "single". Mong rằng những câu chuyện UT viết sẽ làm ấm lòng mọi người và gieo thêm một chút gì đó gọi là hi vọng và niềm tin về tình yêu và cuộc sống trong lòng mọi người.

    có thể đây là những truyện mọi người đã từng đọc hoặc chưa bao giờ, có thể nó nằm rải rác ở 1 số trang web nào đó...song nếu ai đọc rồi thì đọc lại cũng thấy vui vui mà phải ko, còn chắc là sẽ có nhiều người chưa đọc.

    sẽ có truyện do UT tự type lại nên có thể mỗi lần Ut type 1 chút vì nó dài lém. còn nếu paste dc thì chỉ cần vài giây thôi. truyện đầu tiên thì UT type vì chưa thấy có ở trang web nào cả.

    chúc mọi người có 1 Valentine hạnh phúc....
  2. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    mối tình đầu
    (truyện ngắn của Đàm Huy Đông)
    Bộ răng bóng đá của nó chìa vào tờ báo, ra vẻ chăm chú lắm, nhưng nếu ai để ý sẽ thấy nó chẳng đọc dc chữ nào. tai nó vểnh lên. nàng đến. nó vờ bỏ tờ báo xuống, nở 1 nụ cười. thế rồi cái nụ cười ko thể nở dc vì bị sâu cắn. mà con sâu là ngã kia. cái gã ấy thì hơn gì nó chứ. một cách thật khách quan nhé. thằng kia hơi giàu hơn nó, hẳn rồi, nhưng chỉ về vật chất thôi chứ tình cảm thì...., thằng kia học giỏi hơn nó - có gì đâu, chẳng qua cần cù bù thông minh, nó mà phát huy hết cái sạn ở trong đầu ấy à...,còn cái khoảng hình thức nhé, thằng kia cao 1m70, nó cao 157,63 cm nhưng chiều cao của con trai tính từ đầu lên trời kia. nói tóm lại thằng kia khá đẹp trai, nhưng nếu như nó ko có bộ răng vổ thì chắc chắn nó ăn đứt cái vẻ bề ngoài. một điều quá đúng là: thằng kia kém hiểu biết hơn nó, hẳn rồi. có nghĩa là nó chẳng kém cạnh gì, vậy mà nàng lại kết thằng kia. thật là mù quáng. người ta bảo: tình iu bắt đầu từ trái tim, trái tim thì lại ở bên trái, thành ra khi iu thường làm điều dại dột. nó thấy đúng thật. nàng có vẻ dại dột khi kết thằng kia mà ko iu nó.
    nàng ngồi xuống cạnh thằng kia và 2 đứa (nó gọi nàng là đứa) bắt đầu bình luận bóng đá VN cùng với "5 con quỷ H": Hằng, Huyền, Hà, Hương, Huệ ở bàn trên. ko thèm chấp cái kiến thức về "bóng đá học" của lũ kia, so với nó thì khác gì giọt nc svới biển cả. rõ thật là thùng rỗng kêu to.
    - sắp đến vòng loại Châu Á rồi đây, VN mình đá hay phết ko bit có hi vọng gì ko?- hình như tiếng cái Huyền.
    Hừ, hay, hay cái cóc khô gì, bóng đá VN mà cũng khen hay. đúng là trình độ lùn. bóng đá hay phải là Brazin kia, hoặc ít ra cũng phải là Hà Lan, Ý còn tàm tạm. chứ cái bóng đá VN thì... hôm nào xem đội tuyển quốc gia đá nó cũng phải gào thét, chửi rủa ngu thế, kém thế, vậy mà cũng có khá dc lên đâu. bóng đá VN kém lắm, kém lắm, toàn thua thôi. thắng cũng chỉ là ăn may, kỹ thuật quái gì, cứ sút hú hoạ rồi thì mèo mù vớ cá rán. nó vẫn còn ấm ức, hậm hực về trận VN thắng Thái Lan 3-0. chẳng wa là do dội TL lần ấy là đội hình 2, nó thả mình, ko thèm đá, chứ mình sức mấy. mà xét cục diện trận đấu thì TL vẫn giữ thế thượng phong, chủ động. nó vẫn vờ chăm chú gắn mặt vào tờ báo dù trong lòng sôi lên.
    - Hồng Sơn của tớ mãi vẫn chưa khỏi chấn thương, anh ấy ko có tên trong danh sách dự tuyển.- tiếng Huệ léo nhéo.
    hừ, Hồng Sơn yếu dề, ngứa mắt, nếu nó là HVL trưởng nó đã đuổi HS từ lâu rồi.
    Huỳnh Đức của mình với Tuấn vẫn là quân át chủ bài. nó nghe thấy tiếng nàng.
    mình với Tuấn, gớm chưa, cứ như là bỏ tiền ra mua HĐ ko bằng. mà HĐ thì đã giỏi gì, nhằm nhò gì so với Ronando, hay Vieri, đúng là...chập!
    *
    Giờ lịch sử, thầy giáo hỏi: tại sao công xã nguyên thủy lại tan rã?
    - nó đứng dậy: tại vì Thực dân Pháp đàn áp dã man, bắt nhổ lúa trồng đay, đi phu, đi lính ạ.
    cả lớp cười. nàng cũng cười, trái tim nó kêu bing boong như chuông chùa. chợt nó thấy thằng kia cũng cười. đồ khỉ, tao nói là để cho mày cười đâu. nó rủ thầm. ước gì thằng kia va răng vào bàn giống như con trâu trong chuyện cổ tích.
    - Đông có bị làm sao ko đấy?- thầy giáo hỏi. nó vẫn đang trong trạng thái lâng lâng.
    -Đông bị man man thầy ạ.
    ôi! nàng nói kìa, nàng nhận xét về nó, man man mới nhẹ nhàng, êm dịu làm sao.
    nó ngồi xuống, bồng bềnh như người say. nàng bảo nó man man nghĩa là nàng quý nó. con gái hay nói ngược, với lại nó xem phim thấy các cô gái nói với người iu là: anh ngốc lắm. thì ra nàng vẫn chưa iu thằng kia.
    *
    Tan trường, nàng và thằng kia ở lại họp cán sự lớp. nó đạp xe về, lòng ko một chút ghen tuông nào như mọi lần. nó tin rằng dù ở gần thằng kia nhưng nàng chỉ quý mình nó thôi.
    bố và mẹ chờ nó, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm. nó ..và lấy..và để. mẹ nhắc: từ từ thôi con, chiều phải đi học à? Nó lắc đầu. nó muốn nói với mẹ, nhưng nói thế nào cho mẹ hiểu nhỉ. thôi vậy. nó buông bát đứng lên, chạy thẳng vào phòng mình. tự dưng nó muốn gào thật to 1 câu thơ của ai đó." em ơi Ba Lan mùa tuyết tan". vì trong câu thơ ấy có từ Lan là tên của nàng. nàng co iu nó ko nhỉ? lòng nó đột nhiên chùng lại. phải bói 1 quẻ xem ý nàng thế nào. nó rút ngăn kéo lấy bộ bài. mỗi khi có điều gì phân vâng nó hay làm thế. trc hết phải kiểm tra tính chính xác của wẻ bói. nó nghĩ trong khi tay tráo bài đủ 9 lần..
    "lạy trời, lạy Phật, lạy quỷ thần 2 vai chứng dám nếu trưa nay con ăn cơm rồi thì trong 3 quân bài con rút ra sẽ có từ 2 quân màu đỏ trở lên".
    nó lầm rầm khấn. đoạn rút ra 3 quân bài, rồi lật: J cơ, tám cơ, chín rô. tuyệt, rất chín xác. nó lại tráo đủ 9 lần rồi khấn: "...nếu Lan iu con thì trong 3 quân bài này sẽ có từ 2 quân đỏ trở lên". nó lật lần thứ nhất: 9 nhép, hỏng, 3 cơ-đỏ rồi, tim nó rung bần bật, hồi hộp đặt tay lên quân bài thứ ba: 6 bích.
    -vô lý. như thế là vô lý. à mà phải rồi, những việc hệ trọng như thế này là phải bói 3 lần. nó lại tiếp tục tráo và lật. lần thứ 2 là: 6 cơ, 5 bích, K nhép. Mặt nó sầm lại. sao lại thế nhỉ. hay tại mình chưa thành tâm. nó bói tiếp lần 3. cả ba cây đều đỏ. thế chứ! tại lần này mình thành tâm nhất., đúng là nàng iu mình- nó nghĩ- rồi khoan khoái lên giường chui vào chăn. giấc ngủ đến rất ngon lành.
    *
    Ba giờ chiều, nó tỉnh giấc, ngồi vào bàn học, lại thấy nhớ nàng ghê gớm, nỗi nhớ như muốn xâu xé trái tim, quay cuồng trong đầu nó. con mèo đen nhảy lên bàn và nghịch ngợm hộp bút. nó vuốt vuốt vào lưng con mèo. con mèo khoái chí gừ gừ, mở đôi mắt tròn xoe trong veo nhìn nó. meo, tao sẽ gọi mày là Hương Lan nhé. meo, con mèo nghếch mặt lên kêu.
    mẹ nói cái gì to tiếng ở dưới bếp, nó thò mặt ra.
    - Đông, có thấy con mèo đâu ko?
    -dạ, con Hương..., dạ con mèo ạ, nó ở đây ạ.
    - nện cho nó 1 trận. ăn vụng hết cả xông cá rồi.
    cái gì- Hương Lan. ko, nó ném con mèo xuống đất. mày ko thể là HL dc; đồ ăn vụng, tim nó như vụn vỡ.
    chủ nhật, ko dc gặp nàng. chẳng bit nàng có nhớ nó ko? nó chợt nghĩ đến nàng khi làm xong 1 lô bài tập hình ko gian xương xẩu. nó mở máy thu hình, đài truyền hình đang tường thuật 1 trận đấu trong giải vô địch quốc gia. giá mình là 1 cầu thủ siêu sao nhất thế giới- nó nghĩ- một mình mình sẽ giúp đội tuyển quốc gia đoạt cúp vàng. nàng sẽ ngồi xem mình thi đấu, nếu mình bị phạm lỗi chắc mà nàng xót lắm. nàng sẽ bảo: cố lên Đông, Hương Lan luôn ở bên Đông. rồi trận chung kết với Brazin, mình ko ra sân dc vì bị chấn thương. đội Brazin tấn công ác quá ghi 4 bàn thắng liền. mình xin vào thi đấu. ông HVL trưởng lo ngại nhưng mình vẫn vào sân, mình sẽ ghi 5 bàn thắng, ko, ghi hẳn 18 bàn thắng vào lưới Brazin. sau trận đấu mình sẽ nói với các phóng viên truyền hình là: tất cả các bàn thắng hôm nay của tôi đều để chúc mừng sinh nhật cô bạn gái tôi, Hương Lan. ơ, nhưng mà sinh nhật nàng vào ngày 18/12, có bao giờ World Cup muộn thế đấu? có thể hôm ấy mình đang đá cho 1 CLB nào đó ở Châu Âu...
    chuông đt réo vang. nó tỉnh giấc mộng, uể oải nhấc máy.
    19h29phút, ko gặp nàng thì ko chịu dc, nhưng phải có lý do chứ. giá mà nàng ốm có tốt ko, giá nàng bị tai nạn phải vào bệnh viện...đằng này...đành phải lấy lý do là đến hỏi bài. nó vừa đạp xe vừa tưởng tượng ra cuộc gặp gỡ giữa nó và nàng.
    *
    Đón nó ở cổng là mẹ nàng.
    - dạ thưa bác, cháu là Đông, bạn của Lan.
    - cháu học cùng lớp với Lan nhà bác hả. vào đi Tuấn cũng vừa đến.
    nó như 1 quả bóng phì hơi, định quay về nhưng chẳng lẽ...
    - vâng ạ. nó đáp như 1 cái máy.
    cả nàng và thằng kia đều chào nó. nàng bảo:" ngày mai có bão ko đấy".
    - tớ ko xem dự báo thời tiết. nó ngượng ngạo. (câu này ko có trong kịch bản). nàng cười.
    - đùa thế thôi, ngồi xuống đây Đông. nói rồi nàng ngồi dịch vào trong. nó ngồi xuống cạnh nàng. Tuấn rót nước mời. nó cười mà lòng đau cứ như có ai đó dùng dao bào rạch vào. nó thấy trên bàn có 1 bông hồng nhung đẹp mỹ mãn. tự nhiên nó ghét hoa hồng. tại sao hoa hồng lại có nghĩa là tình iu nhỉ, ko, hoa thì chẳng có ý nghĩa gì. người ta cố tình gán ghép thế thôi. mà sao nàng lại nhận bông hồng của thằng kia nhỉ. nàng iu thằng kia. chắc thế. mà chưa chắc, có khi nàng chỉ nhận theo phép lịch sự thôi.
    - Đông làm hết bài tập chưa?
    - nó giật mình, hả, bài tập à, còn 1 số.
    - mình với Tuấn cũng còn 1 bài nữa chưa xong. bài quỹ tích phần đảo khó wá. Đông làm chưa? nó lắc đầu. nó đang định vờ hỏi nàng bài ấy. ngờ đâu...
    nàng và thằng kia quay ra bình luận về ông thầy dạy thêm ở đâu đó. nó ngồi im, thi thoảng gật đầu hoặc cười phụ hoạ.
    bỗng 1 con muỗi vo ve đậu vào gót chân xinh xắn của nàng. nó nhìn thấy và khẽ dùng chân xua con muỗi đó đi. con muỗi bay lên, rồi lại vòng trở lại. nàng vẫn ko biết. ko thể để nó đốt nàng. ngĩ vậy nó bèn chìa chân mình ra, con muỗi đỗ xuống chân nó. nó lặng yên cho con muỗi hút máu mình. chưa bao giờ nó thấy muỗi đốt ngọt ngào đến vậy. thật là ngọt ngào- con muỗi của tình iu. khi con muỗi thứ 3 hút căng máu si tình của nó thì nó quyết định về. thế là đủ, ko thể nào khao muỗi nhà nàng nhiều hơn dc nữa. nó vờ vịt hỏi mượn nàng cuốn " để học tốt môn văn" rồi đứng lên.
    *
    Nàng tiễn nó ra tận cổng, dặn với theo: lúc nào rãnh thì đến chơi. nó thấy mấy chỗ muỗi đốt đỡ ngứa hơn. nó đạp xe về lòng buồn tênh, trống rỗng như cái bao tải rách." thôi, Đông ơi, quên nàng đi". nó tự nhủ. rồi mình sẽ trở thành 1 người nổi tiếng, một lần gặp lại nàng thì đã lấy chồng, còn mình vẫn chưa iu ai. có thể nàng ngoảnh mặt dấu 1 tiếng thở dài. cũng có thể nàng bị bọn cướp tấn công và mình xông vào cứu...
    huỵch, nó ngã văng ra, xe đổ vật.
    nó thấy đau ê ẩm, xe nó vừa đâm vào 1 tảng đá lớn.
    gượng đứng dậy, dựng xe lên. ôi! giá mà nó chết thì nàng có khóc ko nhỉ? hoặc nó bị thương nặng phải vào bệnh viện chắc nàng sẽ nói với nó như chị Shin Huynh nói với anh Chea Hoo trong phim Thành thất với tình iu.
    nhưng thôi, nó phủi áo rồi lên xe, dù sao cũng phải về nhà cái đã
    the end!
  3. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    UT thích truyện "mối tình đầu" của ĐHĐ lắm vì nó trong trẻo và ngây ngô, giản dị và mộc mạc, nhẹ nhàng và đáng iu...
    hic ko như chuyện của "người lớn" toàn nước mắt, chia tay chia chân, sầu thảm, ray rứt,..chán chết dc.
    giờ kể mọi người nghe truyện thứ 2 nha. truyện này thấy xhien ở nhiu trang web lam. chac cung co nhiu nguoi doc roi. nhưng co doc den 100 lan van thấy hay
  4. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN WÁN TRÀ
    Quán trà Tự Chọn từ lâu đã trở thành điểm hẹn khá quen thuộc của mọi người. Khách đến quán đủ mọi lứa tuổi, Nguyệt Thiên tôi là phục vụ ở đó. Làm việc ở đây, tôi được nghe chính các nhân vật kể về mối tình của mình, tôi cảm nhận được nỗi đau trong lòng họ. Ứng với mỗi câu chuyện là tên một loại trà, kết thúc mỗi câu chuyện luôn có câu : "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện."
    Mở đầu cho Quán Trà kì này là một câu chuyện xảy ra khi tôi đến quán làm khoảng 3 tuần, tên câu chuyện là " Lục trà chanh - thầm lặng và đợi chờ". Bạn đã biết đến vị đắng của Lục Trà?! Vậy thì thật sự mức độ đắng của nó tới đâu? Hãy xem rồi sẽ rõ....
    LỤC TRÀ CHANH - THẦM LẶNG VÀ ĐỢI CHỜ
    Part 1
    Tôi bưng ly trà đến chỗ bàn sát cạnh cửa kiếng, nơi con người ta có thể vừa uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm mọi vật.
    - Lục Trà Chanh của em đây!
    Tôi dặt ly trà xuống trước mặt một cô bé chừng 17 hay 18 tuổi gì đó. Cô bé mỉm cười :
    - Cám ơn chị!
    Tôi quay về quầy tiếp tân, từ chỗ ấy, tôi có thể quan sát cô bé rõ nhất. Một cô bé khá xinh nhưng sao tôi có cảm giác đôi mắt xoe tròn kia có vẻ buồn quá. Thật không hợp với khuôn mặt trài xoan ngây thơ kia tí nào. Cô bé cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể là đang chờ đọi ai vậy, Có lẽ cô bé có hẹn trước.
    Nhưng rồi hình như người mà cô bé chờ đã không tới, vì đã tới lúc quán đóng cửa, cô bé ra về với một nỗi buồn câm lặng.
    Không, đó không đơn thuần là một cái hẹn tầm thường, tôi biết như thế vì suốt tuần lễ đó, cô bè cừ đến, cứ chờ, cứ buồn bã ra về và đặc biệt là vẫn cứ uồng mãi món Lục Trà Chanh, thứ trà mang vị đắng, chát, chua và có cả ngọt nữa. Cô bé luôn luôn ngồi ở góc bàn đó, khiến cho tôi có cảm giác hình như chỗ đó thiết kế là để dành riêng cho cô bé....
    Một ngày như mọi ngày, cô bé lại ghé quán khi đồng hồ vừa diểm 2h trưa. Như thường lệ, tôi mang trà ra cô bé, và khà quen với món trà mà khách hay uống nên tôi không cần hỏi, cứ bưng trà ra cho cô bé.
    - Lục Trà Chanh đây! Chà...sao em cứ uống mãi món này mà không đỏi món khác? Còn nhiều thứ mà. Hay em bị nghiện Lục Trà Chanh rồi?
    Câu hỏi vô tình của tôi dường như đã tác động mạnh đến tâm trạng hiện thòi của cô bé. Cô bé cười nhạt :
    - Ừa, có lẽ chị nói đúng! Em đã bị nghiện Lục Trà Chanh thật rồi. Nghiện cái cái vị chua của Chanh, vị đắng và chát của Lục Trà. Chua-Chát-Đắng, giống như hương vị của tíng yêu vậy.
    Cô bé làm tôi tò mò quá. Tôi thật muốn biết việc gì đã xãy ra mà cô bé lại trở nên như thế. Đáng lí cái lứa tuổi của cô bé phải hồn nhiên, ngây thơ lắm chứ, tại sao...
    - Chị tên gì?
    Câu hỏi của cô bé đã đưa tôi khỏi một chuỗi những câu hỏi không lời đáp ấy. Tôi trà lời :
    - Chị tên Nguyệt Thiên!
    Cô bé cười :
    - Tên em là Trúc Tiên. Hình như chị đến làm ở đây chưa lâu nhỉ?!
    - Ừa, chị mới nhận việc được một tuần nay. Nhưng câu chuyện của em...à, chị xin lỗi, chị hơi vô duyên nhỉ!
    - Không sao. Nếu như chị muốnn biết như thế thì cứ ngồi xuóng đây. Dù sao thì em cũng cầnn có người tâm sự
    Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô bé, cô bé phóng tầm mắt vế một nơi xa xôi qua lớp kính rồi bắt đầu kể :
    - Câu chuyện xãy ra cách đây 1 năm, tại quán trà này, em đã......
    Câu chuyện bắt đầu lúc mà Trúc Tiên còn là một cô nữ sinh hồn nhiên, chưa biết nghĩ hay mong nhớ bất cứ một ai cả. Vào một ngày nọ, tại quán trà này, cô bé đã gặp được người đó...
    Nó đặt mạnh ly trà lên bàn để cố ý gây sự chú ý của một anh chàng khá bảnh bao đang ngồi ấy, nhìn ra ngoài đường. Anh chàng đã quay lại nhìn nó như nó mong đợi. Anh ta hỏi :
    - Gì đó cô phục vụ?
    Anh làm nó bối rối quá trời. Gì chứ ? Nó dâu phải phục vụ. Nhưng đám bạn nó từ bàn bên kia đang ôm bụng cười, nó không muốn mất mặt như thế, nó cố tình nói to lên để át khí thế của anh :
    - Ai...Ai bảo anh tôi là phục vụ?
    - Cô không là phục vụ cứ là gì?
    - Là khách!
    - Khách?
    - Ừa, bộ hông được sao?
    Anh chớp mắt nhìn nó :
    - Được...nhưng sao cô không về chỗ mấy cô bạn của cô nhỉ? - vừa nói, anh vừa liếc mắt sang bàn bên kia.Nó trả lời tỉnh bơ :
    - Tại tui thích ngồi đây.
    - Nhưng đây có người ngồi rồi.
    - Tui biết chứ, nhưng mình anh ngồi thì hơi rộng, tui ngồi nữa được không?
    Anh mỉm cười :
    - Được! Nhưng cô cứ ngồi một mình nhé! Chào cô!
    Nói rồi, anh đứng lên đi một mạch ra cửa làm nó ngẩn ngơ. Mấy đứa bạn của nó bắt đầu cười nhạo, nhưng với nó thì chuyện đó giờ đã không nghĩa lí gì nữa, nó chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vô cớ chọc giận anh. Nó bắt đầu nghĩ phải gặp lại và xin lỗi anh mói được...
    - Ôi, tới giờ em phải đi rồi, hôm khác em sẽ ghé kể chị nghe tiếp. Chào chị!
    Cô bé hối hả ra về. Tôi nhìn theo sau, cứ luôn xao xuyến mãi. Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã cướp đi vẻ vui tươi của cô bé, nhưng phải chờ tới ngày mai, khi cô bé quay lại quán trà...
    (còn tiếp....)
  5. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Part 2
    Ngày hôm sau, như thường lệ, khi đồng hồ vừa điểm 2h trưa là cô bé xuất hiện. Tôi nhanh nhảu bưng trà ra và ngồi xuống chỗ ghế đối diện cô bé. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên, cô bé hỏi :
    - Hôm qua em kể tới đâu rồi chị?
    - Tới đoạn anh chàng ấy đứng lên bỏ ra về.
    Cô bé lại phóng tầm mắt ra xa và bắt đầu hồi tưởng lại :
    - À phải, lúc đó thì em.....
    Lúc đó thì nó đã nhận ra lỗi lầm của chính bản thân nó. Đúng là nó hơi bị vô duyên thật. Tại nó mà anh giận dỗi bỏ về. Mà xưa nay, tính của nó rất sòng phẳng, nghĩa là đã vay ai cái gì thì phải trả cái đó, đã làm sai cái gì thì phải xin lỗi và khi nào được sự tha thứ của người khác, nó mới thôi. Cho nên nó đã chủ động chờ anh suốt ngày hôm sau. Lạ thật! 3h rồi mà sao anh chưa tới nhỉ?! Nó nghe ông chủ quán Trà bảo anh là khách quen ở đây, thường ghé dộ khoảng 3h trưa, nó đã đề phòng trường hợp anh tới sớm hơn nên đã đóng đô ở đây từ lúc 12h trưa. Thế mà giờ này anh còn chưa tới. Hay là anh đến muộn? Nhưng rồi nó biết anh không phải đến muộn mà là thật sự không đến. Vì đã 8h tối rồi. Nhưng nó vẫn kiên trì ngồi đợi. 9h, quán đóng cửa, nó đành ra về với một ngày chờ vô vọng. Nó không bỏ cuộc! Nhiều khi suy nghĩ, nó cảm thấy nó ngốc. Sao lại có thể bỏ thời gian ra chờ một kẻ không quen biết để nói một lời xin lỗi mà có lẽ cũng chả cần thiết đối với người ấy. Nhưng nó không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Nó sẽ chờ anh dù rằng có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng nếu thật anh không quay lai nữa thì sao? Chả lẽ nó phải ngồi đây đợi tới hết đời sao? Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Và nó bắt đầu cầu nguyện cho anh quay lại thật nhanh.
    Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tư nó chờ anh kiều đó rồi. Anh vẫn chưa quay lại. Thế là từ một người mong muốn nói lời xin lỗi, nó biến thành một kẻ xấu xa, lúc nào cũng lầm bầm nguyền rủa anh. Sao anh lai có thể đi luôn như thế chứ? Nó ghét anh. Nhưng hông biết ghét như thế nào nữa. Nó cúi mặt xuống bàn, chán nản và tiếp tục suy nghĩ về cái sự ngốc nghếch của mình. Hay là nó thôi không chờ nữa? Ừa, nó có thành ý rồi, cái này là tại anh không quay lại chứ khônt phải tại nó. Thế là nó đứng dậy và định ra về nhưng.....
    - Cho cháu như cũ nhé!
    Ơ...giọng ai nghe bức rức quen tai thế nhỉ?! Hình như là......
    Nó vội vàng quay lại chỗ ngồi, cái chỗ mà ông chủ quán bảo anh hay ngồi, cũng là cái nơi mà nó trêu anh để rồi anh bỏ đi. Vậy ra cái sự chờ đợi của nó hông hẳn là vô ích, anh đã quay lai.
    Anh vừa váo đến chỗ ngồi cũ là đã trông thấy nó. Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nó như thế nhìn một sinh vật lạ :
    - Cô...ơ....sao lại là cô?
    - Chào anh! Rất vui được gặp lại anh!
    Nó làm ra vẻ như hông có gì, nồng nhiệt đón tiếp anh như đón một vị khách quý. Anh đáp lại sự hồ hởi của nó bằng một cái chau mày, rồi anh quay mặt định bỏ đi. Tuy nhiên, nó không muốn phải tiếp tục chờ đợi anh kiểu này nữa. Nó nắm lấy vạt áo anh, kéo lại :
    - Anh khoan đi đã. Tôi có chuyện muốn nói mà....
    - Nè, cô làm gì thế? Buông áo tôi ra, rách bây giờ.
    - Anh phải nghe tôi đã chứ!
    Chẳng biết lúc đó là sợ rách áo hay tại tội nghiệp nó mà anh thay đổi ý định. Anh nói :
    - Thôi được, cô buông áo tôi ra đã. Tôi sẽ nghe cô nói. Thế cô muốn nói gì nào?
    - Ơ...tôi....tôi......- Kì lạ! Rõ ràng nó đã chuẩn bị kĩ càng trong mấy ngày qua những câu nào phải nói với anh. Thế mà giờ đứng trước anh, nó tự nhiên quên mất tiêu những gì nên nói.
    Ông chủ quán xuất hiện. Anh hỏi nó :
    - Cô uống gì thì kêu luôn đi.
    Nó nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi :
    - Thế anh uống gì?
    - Lục Trà Chanh!
    Nó quay sang ông chủ :
    - Cho cháu Lục Trà Chanh.
    Anh ngây ngô nhìn nó :
    - Cô bắt đầu đi ngược sở thích của mình từ khi nào vậy? Mà sao bắt chước tôi?
    Nó đời nào chịu thua. Cho nên nó tấn công lại liền :
    - Gì gọi là đi ngược sở thích? Tôi có bảo là không thích Lục Trà Chanh đâu. Nói cho anh biết nhé, tui uống thứ đó hơi bị thường xuyên đấy! Còn nữa, hông phải Lục Trà chỉ mình anh được uống đâu. Tui có quyền tự do mà....
    Anh nhìn nó thao thao bất tuyệt nãy giờ mà không lên tiếng. Ông chủ quán mang trà ra. Anh cầm ly trà lên uống trước, vẻ mặt hết sức bình thường. Thế là nó nối gót theo sau. Nhưng......
    Thấy nó ho sặc sụa, lại nhổ hết trà vừa uống ra và mặt thì nhăn nhó :
    - Trà gì mà vừa đắng, vừa chát, vừa chua
    - Lục Trà mà. Nhưng cô bảo cô uống nó hơi bị thường xuyên mà không biết sao? Kể ra thì lúc nãy những gì cô nói hình như hông đáng tin.
    - Anh....tại tôi...ờ...lâu quá hông uống nên....
    Anh bật cười. Đây là lần đầu tiên nó thấy anh cười. Kể ra thì anh cũng đẹp trai lắm chứ, với điều kiện là anh đừng quá nghiêm nhị như lúc đầu. Anh nói :
    - Cô này bướng thật. Ông chủ ơi....cho cháu Trà Sữa Mật Ong!
    Nó nhìn anh :
    - Anh kêu thứ đó chi vậy?
    - Thì cho cô uống.
    - Ai bảo với anh là tôi sẽ uống thứ đó?
    - Thì tôi đoán!
    - Xạo! Anh không đoán.
    - À ....thì tôi hay nghe cô gọi lúc vào đây. Phải rồi, cô chờ tôi chi vậy?
    - Ai nói với anh là tôi chớ anh?
    - Ông chủ!
    Nó lúng túng :
    - Vì...tôi muốn xin lỗi anh vì vụ hôm bữa. Tôi....
    - Tôi quên vụ đó rồi, cô cũng không cần nhớ đâu.
    Thì ra anh là một con người khá rộng lượng, không quá hẹp hói như nó tưởng tượng. Nó hỏi :
    - Ngày nào anh cũng ra ngồi đây chi vậy? Chờ người yêu à?
    - Tôi đâu có người yêu nào đâu mà chờ. Chỉ có chờ nghe thôi.
    - Chờ nghe? Nghe cái gì vậy? Tin tức Khủng Bố hở?
    Anh lại cười :
    - Cô đùa vui ghê! Tui chờ nghe giọng một cô bé, cứ mỗi lần ghé quán trà, cô ấy luôn cười đùa, nụ cười y như thiên thần.
    Nó sững sờ :
    - Wa.....anh cũng si tình ghê ta! Nói tôi nghe xem cô ấy tên gì?
    - Tên cô ấy, cô cũng biết đó.
    - Thế sao? Nhưng tên gì cơ? - Vừa nói, nó vừa bưng ly trà mới kêu lên. Anh nhìn nó
    - Cô ấy tên...Trúc Tiên!
    Lập tức, ly trà trên tay nó rơi xuống liền. Nó hoảng hồn :
    - Sao?! Tên nghe giống tôi nhỉ?!
    - Chẳng những tên mà người cũng thế, tôi đang nói cô đó.
    Tim nó đập mạnh. Cái gì? Anh nói vậy có nghĩa là.....Nó vụt chạy khỏi quán trà trong lúc đầu óc còn rối ren......
    Tôi nhòm đồng hồ :
    - Tới giờ em phải đi rồi đúng không?
    - Ừa. Thôi em phải đi đây, chào chị.
    Thế là cô bé ra vè. Tôi bồi hồi nhìn theo, mong ngày mai tới thật nhanh để tôi còn được nghe cô bé kể tiếp câu chuyện....
    (còn tiếp...)
  6. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Part 3
    Ngày hôm sau, cũng giờ đó, tôi và cô bé lại ngồi với nhau trong quán trà. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên và đặt ly xuống, cô bé bắt đầu kể tiếp :
    - Đó là lần đầu tiên.......
    Đó là lần đầu tiên có người nói thế với nó. Sao chứ? Một con nhỏ tinh nghịch, ngổ ngáo như nó mà có người thích sao? Nhưng anh làm nó bất ngờ quá sức! Ví trông anh trầm tĩnh, lạnh lùng thế mà lại bạo gan tỏ tình với nó. Nhưng anh co bạo gan hay không, với nó giờ không quan trọng nữa, mà cái chính là nó phải giải quyết việc này như thế nào. Ừm, nghĩ kĩ thì nó với anh đấu có gì là quá thân mật hay quen biết. Nó gặp anh mới 2 lần, nói chuyện với anh mới 1 lần, không kể lần đầu nó trêu anh. Thế mà tại sao anh lại nói thích nó chứ. Nó không tài nào hiều được anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ thì nó phải đối phó với lời tỏ tình này như thế nào đây? Nhận lời hả? Đâu có được. Nó với anh....nhưng phải làm sao đây? Nó thấy bối rối quá. Cho nên suốt tuần lễ ấy, nó không đến quán trà nữa....
    Sau mấy ngày nằm nhà suy nghĩ và tham khảo ý kiến của mấy nhỏ bạn mà nó cho là chuyên gia trong lĩnh vực này, nó đã quyết định sẽ nói rõ với anh. Nó không thể nào để cái chuyện này làm rối trí nó mãi. Cho nên hôm nay, nó lại ghé quán trà....
    Hôm nay anh không ghé quán. Lạ thật, hình như anh chỉ ghé đây khi nào nó đã chờ mòn mắt hay sao ấy. Hay tại số nó là số leo cây? Chuyên gia bị cho leo. A, nhưng mà nói anh cho nó leo cây cũng không đúng, vì anh có hẹn nó đâu. Này là tại nó chủ động chờ anh chớ bộ. Mà phải công nhận, nó là một con người có lòng kiên nhẫn rất tốt. Bằng chứng là suốt 3 hôm nay, nó vẫn lần mò ra quán ngồi chờ anh. Nó cũng lầy làm thắc mắc là sao nó lại rãnh rỗi để làm việc đó.
    Hôm nay, nó chờ anh từ lúc 1h trưa, đến 3h, anh mới xuất hiện và cũng như lần trước, anh ngạc nhiên khi trong thấy nó :
    - Sao lại là cô?
    - Anh tới hơi muộn đó.- Thay vì trả lời anh, nó nhìn đồng hồ đeo tay và nói như thế. Anh chớp mắt nhìn nó :
    - Thế ai bảo cô chờ tôi mà cô lại hạch sách tôi về giờ giấc.
    - Ai bảo tôi chờ anh? Tôi mà chờ anh á? Anh đang mơ giữa ban ngày à?
    Khác với lần trước, anh không bỏ vế mà ngồi xuống ghế đối diện nó. Anh bảo :
    - Thôi được, cô không chờ tôi. Thua cô luôn! Ông chủ quán xuất hiện. Anh nói :
    - Cho cháu như cũ!
    - Cháu cũng thế.
    Đợi ông chủ đi rồi, nó mới bắt đầu vô vấn đề chính :
    - Ơ....hôm bữa...tôi....chuyện ấy....
    Vấn đề bây giờ là nó không biết phải nó từ đâu và nói ra sao. Anh xen ngang lời nó :
    - À, cô nhắc chuyện hôm bữa tôi mới nhớ. Hôm đó ý tôi là tôi rất thích vẻ hồn nhiên của cô cũng như mấy cô hơc trò khác, vì nó làm tôi nhớ lại thời còn đi học. Lúc ấy, tôi cũng tinh nghịch như thế. Nhưng hôm đó sao cô bỏ chạy vậy? Nè, đừng nói với tôi là cô nghĩ tôi.....
    - Đương nhiên không rồi. Tôi dư sức hiểu ý anh nói gì chứ. Chẳng qua là tại hôm đó tôi chợt nhớ ra mình có việc bận đột xuất nên mới bỏ về. Chứ anh tưởng.....làm gì có chuyện đó chứ!
    - Thế à? Vậy mà tôi cứ ngỡ cô hiểu lầm chứ.
    Cả hai im lặng. Nó nghe tim mình đập mạnh. Trời ạ, làm sao nó có thể nói cho anh biết là nó thật sự đã hiểu lầm ý anh chứ. Ôi, thế là...mọi chuyện đều là do nó tự suy diễn ra ư? Trời ơi....nó cảm thấy xấu hổ quá đi. Giá như lúc này trong quán mà xuất hiện cái lỗ, nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà chui xuống ngay.
    - Nhưng tôi không tin là cô lại bận ngay lúc đó. Tôi nghĩ cô ỏ về là vì lí do khác.
    Anh đột ngột quay lại đề tài ấy làm nó đâm ra lúng túng :
    - Ơ...thì tôi....
    Thật may là ông chủ xuất hiện kịp lúc và giải thoát cho nó bằng cách mang đến hai ly trà :
    - Lục Trà Chanh của cô cậu đây!
    Anh ngạc nhiên nhìn nó :
    - Ủa?! Chú có lầm không ạ? Cô này đâu có uống Lục Trà.
    - Không đâu. Ông chủ mang đúng rồi đó, tôi uống Lục Trà.
    Anh sửng sốt :
    - Cô bắt đầu uống Lục Trà trong lúc chờ tôi à?
    - Ai....ai bảo tôi chờ anh chứ?
    - Ông chủ.
    Nó đỏ mặt :
    - Ừa thì chờ anh, nhưng sao mấy hôm nay, anh không tới?
    - Tôi bận. À mà mấy hôm nay cô rãnh lắm sao mà chờ tôi?
    - Thì rãnh nên tôi mới chờ.
    - Không bận học à?
    - Xong rồi....
    Anh gật đầu :
    - Thế thì tốt!
    Đoạn đứng lên và bảo nó :
    - Vậy thì tui sẽ đưa cô đi chơi, coi như bù lại mấy bữa cô chờ tôi.
    - Ơ...hôm nay tôi....
    - Nè, đừng nói với tôi là cô bận nhé. Vì rõ ràng cô vừa bảo không bận mà.
    Nó nhìn đi chỗ khác :
    - Thì không bận là lúc nói thôi, còn bi giờ thì...tui bận rồi.
    Anh há hốc mồm sửng sốt :
    - Cô....có ai nói cô ngang như cua chưa vậy?
    - Phải đó! Tui thuộc họ cua mà. Bây giờ anh mới biết à?
    Nhận ra chất giọng ngang phè pha chút dỗi của nó, anh chớp mắt :
    - A, thì ra cô còn giận. Thôi được, tôi xin lỗi đó.
    - Anh xin lỗi con gái như thế sao?
    - Chậc! Cô khó khăn ghê...nói xem tôi phải làm sao nào?
    Nó thấy anh cũng tội nên cho qua. Nó đứng lên :
    - Thôi được, ta đi đâu đây?
    Tới phiên anh ngồi xuống :
    - Đi đâu?
    Lần này, đến phiên mồm nó ngoác ra :
    - Anh vừa bảo là đưa tui đi chơi mà.
    - À, tui chợt nhớ ra là mình bận. - Anh tỉnh bơ như không.
    Nó tức tối :
    - Anh......
    Anh bật cười :
    - Tôi đùa thôi mà. Được rồi, mình tới khu vui chơi.
    - Không! Tui lớn rồi, đâu còn bé.
    - Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?
    - 16!
    - 16? Còn bé chán. Đi thôi!
    Tôi nhìn đồng hồ :
    - Đã tới giờ rồi. Ôi...tiếc thật.
    Cô bé cười :
    - Không sao, mai em lại ghé mà.
    Thế là cô bé ra về, Tôi nhìn theo bằng đôi mắt luyến tiếc. Ừm...mai cô bé lại sẽ đến và kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện về Lục Trà Chanh..........
    (còn tiếp...)
  7. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Part 4
    Trúc Tiên ngồi vào ghế và bắt đầu kể tiếp câu chuyện :
    - Hôm đó, em và anh ấy........
    Đã lâu lắm rồi, phải nói là từ khi Trúc Tiên được 10 tuổi, mẹ đã không còn đưa đến đây nữa. Vui thật! Thì ra mặc dù lớn rồi, con người ta vẫn cảm thấy rất vui khi chơi ở đây. Sau một hồi rong ruổi với mớ trò chơi, nó và anh dừng chân trong một quán kem trong khu vui chơi.
    - Nè, anh không ăn sao? Kem ngon lắm mà.
    Anh vừa quay mặt lại đã phải đối diện với muỗng kem to tướng nó chìa ra trước mũi anh. Anh trả lời :
    - Thôi, cô ăn đi. Tôi không đói.
    Nó nguýt một hơi dài :
    - Xạo! Anh chơi nãy giờ mà không đói à?
    - Chơi nãy giờ là cô chứ có phải tôi đâu. Với lại, tôi ăn lúc nãy rồi.
    - Nhưng bây giờ phải đói chứ. Tôi thấy đói mà.
    - À, cái đó là do......bao tử cô thuộc dạng không đáy mà.
    Nó nổi giận cấu vào người anh bằng cả hai tay :
    - A, anh dám nói tôi như thế hả????
    Anh phản ứng lại với trò đùa của nó bằng cách nắm tay nó lại. Anh bật cười :
    - Thôi.....tôi chịu thua rồi.......
    Nó mỉm cười :
    - Tốt lắm! Cuối cùng rồi anh cũng chịu cười. Từ nãy tới giờ, mặt anh đơ như đá vậy.
    Anh nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến :
    - Thì ra cô làm mọi cái chỉ để cho tôi cười thôi à?
    Nó quay mặt đi chỗ khác để khỏi ngượng vì cái nhìn đó :
    - Ờ.....thì tui ghét đi chung với mấy người mặt hình sự lắm. Mà anh đang nghĩ gì vậy? Trông có vẻ nghiêm trọng à nghen.
    Anh không trả lời. Nó cũng không muốn hỏi gì thêm nữa.
    - Vì sao vậy? Vì sao lại lo lắng cho tôi?
    Nó bị anh bất ngờ lôi về chủ đề cũ :
    - Ah.....cái này......
    Trời ơi! Sao anh lại nhìn nó như thế? Ánh mắt mang ý nghĩa "Tôi chờ nghe cô nói đây" của anh làm nó trở nên lúng túng. Bất chợt, nó nhớ ra cái câu tiếng anh của ông nào đó mà nó quên mất tiêu cái tên, nó đọc bừa :
    - I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!
    Anh cúi mặt :
    - Cám ơn nhiều lắm, Trúc Tiên......
    Đây là lần thứ hai anh gọi tên nó trong một cuộc nói chuyện. Nó với anh đi chung với nhau, nó từng chờ anh, anh từng chờ nó . Nhưng chưa ai trong hai người gọi thẳng tên đối phương, chỉ trừ cái lần........
    Nó nhìn lên, anh lại như lúc đầu. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Nó khao khát muốn đột nhập vào suy nghĩ của anh ghê. Nó được ông chủ quán trà cho biết là anh vẫn thường như thế khi ngồi ở quán trà
    (còn tiếp...)
  8. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Part 5
    Tôi chống tay lên bàn :
    - Vậy là em quyết định đào bới suy nghĩ của anh ta?
    - Vâng! - Trúc Tiên gật đầu - Theo thời gian, quan hệ của em và anh ta.....
    Anh hối hả chạy vào quán :
    - Xin lỗi! Tôi hơi muộn một chút.
    Nó nguýt anh :
    - "Một chút" á? "Một chút" của anh là hơn nửa tiếng đó. Hông biết quá muộn là bao lâu ta?
    Anh xịu mặt :
    - Thì tôi xin lỗi rồi mà. Cô thích làm khó tôi thế?
    Nó đứng lên :
    - Lần này tôi bỏ qua. Nhưng sau này anh không được tới muộn nữa nhé!
    Nó bỗng giật mình về câu nói vừa rồi. "Sau này" à? Liệu giữa anh và nó có "sau này" không? Ôi, sao hai chữ ấy lại mang nhiều nghĩa thế nhỉ? Cứ như cả hai có quan hệ bồ bịch. Hình như nó đang nghĩ sai rồi thì phải. Ừa, nó với anh đâu có thân với nhau, mà thật ra nó cũng không có quyền gì trách anh đến muộn, cũng như anh không cần phải xuống nước năn nỉ nó. Hẹn hò à? Không phải. Anh chưa bao giờ nói với nó là "Trưa mai 2h chờ tôi ở đây" cả. Thế thì sao anh và nó gặp nhau? Cũng chẳng hiểu nữa. Tự nhiên nó có cảm giác là phải có mặt ở đây vào giờ đó một cách thường xuyên; và có lẽ anh cũng thế. Anh và nó đang đến gần nhau, một cách lặng lẽ mà không một ai nhận ra.
    - Hôm nay cô muốn đi đâu?
    - Siêu thị mới mở. - Thật may là anh không để vào tai câu vừa rồi của nó. Hoặc giả anh có nghe nhưng cố ý làm như không. Chắc anh không muốn làm nó ngượng.
    Khi cả hai đang dạo trong siêu thị
    - Anh An!
    Anh quay lưng lại, nó cũng thế. Thì ra đó là một cô gái khá xinh xắn, và còn trông rất người lớn nữa chứ. Cô ta chạy lại gần :
    - Anh đi đâu vậy?
    - Không liên quan tới cô.
    Giọng điệu của anh, ngay đến nó còn cảm thấy khó chịu. Sao anh lại có thể ăn nói như thế với một cô gái nhỉ? Mà cũng lạ thật. Anh từng tỏ ra lạnh lùng với nó, nhưng cũng không đến nỗi như thế. Anh ghét cô ta à? Nhưng cô ta là ai?
    Cô gái vôi lảng sang chủ đề khác :
    - Anh đưa em gái đi mua sắm hở? Dễ thương quá! Bé ơi, bé tên gì vậy? Chị mua áo mới cho bé nha!
    Nó phát bực :
    - Tôi hông phải con nít! Cũng không phải em của anh ta.
    Anh mím môi cố gắng đừng bật cười :
    - Tôi là con một.
    - Thế cô ta là ai?
    Phải rồi, nó là ai trong mắt anh chứ? Một con nhóc lăn xăn để anh trêu đùa à? Nó với anh đã khá thân thiết với nhau so với trước kia, nhưng mà.....nó phải trả lời làm sao đây? Nó là em của anh? Là bạn, hay là......
    - Đây là bạn gái tôi!
    Anh đưa tay khoát vai nó. Cô gái sững sờ nhìn cả hai, mà chắc cô ta không ngờ rằng nó, người trong cuộc còn sững sờ hơn cả cô ta.
    - Anh bắt đầu thích chơi với con nít từ khi nào vậy?
    "Con nít"?!? Hơi bị sỉ nhục rồi đó. Nó 16 tuổi rồi, đâu phải con nít. Nhìn kĩ thì cô ta cũng đâu lớn hơn nó bao nhiêu.
    - Anh cứ từ từ mà chơi trò chơi ấy đi. Sớm muộn gì thì anh cũng phải trở về bên tôi thôi.
    - Tôi sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Tôi chưa bao giờ và cũng không khi nào công nhận hôn ước giữa chúng ta cả.
    - Anh.....hừ, cứ chờ xem.....
    Cô gái bỏ đi khá xa rồi, nó mới lên tiếng :
    - Anh buông tay ra được rồi đó. Và thôi mang tôi ra làm bia đỡ đạn đi.
    Anh cười gượng gạo :
    - Ồ, thật xin lỗi.
    Nó quay mặt đi :
    - Anh bảo với tôi là chưa có bạn gái, xạo thật!
    Anh tỉnh bơ :
    - Thì cô gái ấy có phải bạn gái tôi đâu. Cô cũng nghe cả rồi đấy. Ah, cô mua xong rồi à? Đưa đây tôi tính tiền cho.
    Nó đưa cái giỏ đựng các thứ ra xa tầm tay anh :
    - Tôi tự thanh toán!
    Rồi vượt lện trước. Anh đủ thông minh để hiểu raq nó đang nghĩ gì. Anh chạy lên và giật lại cái giỏ từ tay nó :
    - Cô giận à? Nếu muốn, cô có thể làm bạn gái tôi mà. Tôi đâu có hẹp hòi, sẵn sàng thu nhận cô ngay.
    Nó tức đến nghẹn họng. Gì chứ? "Sẵn sàng thu nhận ngay"? Anh xem nó là gì?
    10 phút trôi qua ở quầy thu ngân. Anh chau mày :
    - Lạ thiệt! Tôi nhớ cô ta mua ít lắm mà, sao tính mãi mà không hết vậy ta?
    Cô nhân viên của quầy che miệng cười :
    - Anh làm cô bé nổi giận à?
    - Cũng gần như thế. Nhưng sao nào?
    - Tôi nghĩ.....anh nên nhìn ra sau đi.
    Anh làm theo và suýt té xỉu. Gì thế này? Nó đang hùng hồ huơ hết tất cả các thứ mà nó thấy và cho vào giỏ. Anh vội vàng kéo tay nó lại :
    - Cô làm ơn thôi đi mà. Nếu cứ như thế này thì tôi trở thành kẻ mắc nợ mất. Ôi trời ơi......hai tháng lương của tôi......
    Thấy anh than dữ quá, nó mới bỏ lại hết những thứ vừa lấy.......
    Tôi không sao ngăn được tiếng cười khi nghe qua chuyện. Nó nhìn đồng hồ :
    - Tới giờ em phải đi rồi.
    Tôi nhìn lên :
    - Thế à? Ừa, tạm biệt em. Hy vọng mai em lại ghé.
    - Chắc chắn rồi, em không thể nào không tới quán trà được. Chị cứ yên tâm....
    Part 6
    Cũng vào đêm hôm đó, ang đã gọi nó ra.......
    Nó có vẻ bực bội :
    - Có chuyện gì mà anh gọi tôi ra giờ này? 10h tối rồi.
    Anh không trả lời nó mà chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Anh chưa bao giờ có thái độ đó cả. Anh làm sao thế nhỉ? Mặt đất có gì đó cuốn hút anh đến độ anh mãi ngắm nhìn, không còn để ý tới sự có mặt của nó?
    Nó cũng không rõ nữa. Nó tiến tới sát cạnh anh :
    - Gì vậy?
    Thay vì trả lời nó, anh đã làm một chuyện mà nó hoàn toàn bị bất ngờ. Anh ôm nó. Thật chặt. Nó hoảng hồn định gỡ tay anh ra thì anh đã lên tiếng :
    - Làm ơn......cứ như thế này đi. 3 phút thôi cũng được.
    Lời lẽ của anh chẳng có sức thuyết phục chút nào. Nhưng không hiểu sao chúng lại có thể làm cho nó buông tay xuống nhỉ? Ấm thật! Nó cảm nhận được hơi ấm từ người anh dây sang nó. Nó chợt nhận ra rằng, thì ra đã từ rất lâu, nó luôn mong mỏi điều đó, mong được ngã vào vòng tay của anh. Tại sao? Để làm gì? Nó hoàn toàn không biết. Và tự dưng lúc này, nó mong anh đừng bảo là 3 phút, mà cứ bảo là cả buổi tối, nó cũng không từ chối.
    Anh đã buông nó ra. Quả thật là nó có hơi thất vọng một chút. Nhưng cái đó không làm nó cảm thấy băn khoăn bằng hành động không bình thường này của anh. Nó hỏi :
    - Có......có chuyện gì vậy?
    Anh chưa vội trả lời nó ngay :
    - Xin lỗi......
    Cả hai tự dưng im lặng. Phải một lúc sau, nó mới hỏi tiếp một câu nữa :
    - Tôi.....bộ tôi dùng đúng nhãn hiệu sữa dưỡng da mà anh thích hả? Hay dầu gội? Ah, tôi xài Clear đó nha!
    Anh cũng phải bật cười, mặc dù tình hình này không nên cười :
    - Cô thật là......sao lại như thế chứ. tôi có chuyện quan trọng muốn nói nên mới gọi cô ra đây.
    - Quan trọng? Anh nói đi. - Nó cố ý hạ thấp giọng, như thể không muốn ai nghe thấy cả hai đang nói về cái gì
    Anh nhìn nó, cái nhìn khiến nó phải đảo mắt đi chỗ khác để khỏi đụng phải mắt anh. Anh nói :
    - Mai tôi sang Mỹ rồi.
    Nó giật mình :
    - Sao cơ? Mia à? Nhanh vậy? Anh....ơ.....không báo trước cho tôi?
    Nó nghe tim mình thắt lại, giọng nói pha chút đắng cay. Nó phát hiện mình hoang mang một cách bất thường. Nhưng mà....thật sự nó không kìm được cảm xúc của mình. Anh nhìn đi chỗ khác.
    - Tôi cũng vừa hay tin này. Ngay khi chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với giám đốc, tôi đã gọi cho cô. Cô không cần ra tiễn đâu, vì cô còn phải đi học mà.
    Lại im lặng. Nó không biết phải nói gì với anh lúc này nữa. Vui vẻ chào tạm biệt anh? Tỏ ra lưu luyến để anh đừng đi?
    - Tôi....thật ra tôi muốn nói điều này với cô từ lâu lắm rồi. Cô biết không? Ngày đầu tiên tới quán trà, trong tâm trạng buồn chán truyệt vọng, tôi đã bị tiếng cười của cô thức tỉnh. Từ đó trở đi, tôi thường xuyên ghé quán để mong gặp cô, nghe được giọng nói của cô. Lúc cô làm quen tôi, tôi rất vui. Nhưng mà.....lòng tự trọng của một người con trai, không cho phép một cô nhóc trêu mình đã đẩy tôi tới hành động đó. Rời khỏi quán trà, tôi cứ lo từ nay cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi định sẽ thôi khônh nghĩ tới. Và....thượng đế thật độc ác. Sao cô lại đến quán trà? Lại chờ tôi, lại cho tôi có cơ hội được nghe thấy tiếng cười đó chứ?
    Nó nghe tim mình đập mạnh trong ***g ngực. thì ra anh không hề vô tình như nó nghĩ. Anh cũng nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người y như nó.
    - Trúc Tiên....tôi cứ luôn tự hỏi, em là thiên thần hay ác quỷ, cứ ám ảnh mãi cuộc đời tôi. Tâm hồn em trong sáng quá. Tôi không muốn em vì tôi mà phải bận lòng. Với tôi, em....là một người mà tôi thương yêu. À, em vẫn chưa đủ tuổi để nói tới chuyện ấy nhỉ. Tôi không hy vọng gì cả, cũng không mong em chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi nói ra chỉ vì mong em hiểu cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi đây. Khi quay lại thì chắc mọi chuyện đã thay đổi, có thể lúc đó, em không còn là em nữa. Mong hãy cho phép tôi mang theo bên mình một kỉ niệm về em. Đó là câu nói "I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!". Cho phép tôi nhé! Tôi sẽ nhớ mãi câu nói ấy.....
    Nó mím môi thật chặt :
    - Sao anh không nói sớm chứ?
    - Nói ra sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau.
    Nó ngước mặt lên nhìn anh, qua làn nước mắt đã trào ra không biết lúc nào :
    - Nếu anh nói ra sớm thì......em đã không ngang bướng như thế. Em.....vì hình như tâm hồn em lỡ nghĩ tới anh rồi.
    Một lần nữa, anh choàng tay ôm nó vào lòng. Giọng anh nghe thật lạ, cứ như đó là giọng của một ái khác :
    - Hãy chờ anh! Anh hứa, sau một năm sẽ quay về tìm em.
    Người nó nóng lên vì nước mắt. Nó gật đầu :
    - Vâng! Em sẽ chờ anh. Ở.....quán trà!
    Tôi khẽ nhích người lên ghế :
    - Vậy là suốt một năm nay, em đã chờ anh ấy? Em tính cứ như thế mãi sao?
    Cô bé nhìn ra ngoài cửa :
    - Không. Một tuần lễ nữa, em phải theo gia đình sang Canada. Nếu trong một tuần này mà anh ấy không về thì....chị nhắn với anh ấy là :"Hãy chờ em"
    Suốt một tuần lễ đó, cô bé vẫn ghé quán. Nhưng quá một ngày sau một tuần, tôi không còn thấy cô bé nữa.
    Hai ngày sau, một vị khách lạ đến quán. Anh ta ngồi ngay chỗ mà cô bé thường ngời, uốnd đúng thứ trà mà cô bé hay uống - Lục trà chanh. Trùng hợp à? Có lẽ thế. Ch nên, tôi cũng không để mắt tới anh ta.
    Mấy ngày liên tiếp như thế rồi. Anh ta đang đợi ai? Có phải là.....
    - Xin lỗi. Tôi hỏi anh đôi câu được chứ?
    - Ồ, cô cứ ngồi.
    Tôi ngồi đối diện với anh ta :
    - Anh có quen cô bé nào tên Trúc Tiên không?
    Anh có vẻ khẩn trương :
    - Vâng. Cô ấy thế nào rồi?
    Vậy anh đúng là người trong câu chuyện mà cô bé kể. Tôi nói :
    - Trúc Tiên đã sang Canada, nhờ tôi nhắn lại với anh là...hãy chờ cô ấy. Cô ấy đã đợi anh trong một năm qua. Tôi có vinh dự được nghe chuyện của hai người. Anh....anh có cần thêm gì không?
    Anh ta cúi mặt buồn bã. Tôi biết là lúc này nên để cho anh ta một mình nên rời đó.
    - Xin lỗi anh! Quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi.
    Anh nhìn lên :
    - À.....bao nhiêu tiền vậy cô?
    Thanh toán xong, anh ta rảo bước ra khỏi quán. anh cho hai tay vào túi quần, mơ màng ngắm bóng mình in trên đường. Gì thế này? Đó không phải là nó. người mà anh mong nhớ bao lâu nay sao? Nó chạy đến, sà vào lòng anh. Anh rút cả hai tay ra để chào đón nó. Nó đang khóc. Anh biết như thế :
    - Anh về rồi. Cuối cùng thì anh cũng đã trở về.
    Anh vùi mặt vào mái tóc dài thơm lừng của nó :
    - Phải. Anh đã về. Nhưng không phải em sang Canada rồi à?
    - Em có sang đó. Tuy nhiên, em đã trở lại. Vì em đã hứa sẽ chờ anh.
    Anh phì cười :
    - Em ngốc quá! Thế em không nghĩ tới là....anh sẽ chờ em sao?!?
    Tôi nhìn cả hai qua lớp cửa kính, trong lòng chợt rộn lên một niềm vui. Tôi tin là cả hai, không ai con phải ra đây ngồi chờ nữa. Tự nhiên tôi nhớ tới múi vị của Lục Trà Chanh : Đắng như nỗi đau khổ của hai kẻ yêu nhau, chát như chông gai trong cuộc sống, chua như sự thổn thúc của con tim, và bên cạnh đó còn có vị ngọt sau bao giông bão. Có thể coi đó là hương vị của tình yêu không nhỉ? Nhưng có lẽ phải công nhận một điều rằng "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện"
    THE END
    p.s: truyen này dc pot ở rất nhiều trang web: hoathuytinh, petalia,...
  9. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0

    Được uuut_iiit sửa chữa / chuyển vào 15:15 ngày 08/02/2006
  10. uuut_iiit

    uuut_iiit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    hễ đi là đến
    (truyện ngắn của Veconlonton)
    Quang cao, gầy. Mặt trái xoan, mũi thanh, miệng rộng, mắt nâu trong veo. Tóc hơi loà xoà, cả ngày đội mũ lưỡi trai trắng bẻ cong vành nên tóc loăn xoăn thành những lọn rất tự nhiên. Quá nhiều nét nhỏ nhắn tập trung trên khuôn mặt đẹp như pho tượng La Mã cổ đại. ở Quang phản phất một phong cách rất nghệ sĩ. Là nó cảm nhận như thế. Cũng bởi Quang vẽ đẹp, rất có hồn. nó (tình cơ thôi) đã từng dc xem nhiều bức ký họa, rồi bài tập tạo hình của Quang. đẹp lắm!
    vậy mà Quang thi kiến trúc đã ba năm. cả ba lần trượt.
    Nhi quen Quang những ngày khi Quang đang chờ kết quả thi đại học lần thứ ba- miệng cười tươi nhưng mắt nâu đầy lo lắng. ba năm lên thành phố làm việc kiếm tiền ôn thi. Sau ba năm con số không vẫn tròn trĩnh. Có gặt chăng là những kinh nghiệm không tiền nào mua được. nhưng kinh nghiệm thì ko đủ mang lại cho người ta tấm giấy báo đỗ ĐH, cũng ko mang lại cho người ta đủ tiền để tiếp tục nuôi cho những ước mơ no đủ hơn.
    Nhi thích uống trà bạc hà nóng. vị bạc hà thì mát, lúc uống nóng thì toả mùi hương ngào ngạt ấm nồng. Nhi thích cái cảm giác hít hà 1 ly trà bạc hà nóng, sự kết hợp tuyệt vời giữa ấm áp và mát mẻ, làm cho mọi thứ dc cho là nặng nề trong đầu bíên đi đâu hết, cảm giác như đầu óc mình nhẹ bẫng và xốp mềm như bông. một thứ đồ uống bình dân. đủ để Nhi quên đi tất cả những chuyện dc tuổi nó coi là xích mích lớn lao, quên đi cả những cải cọ giận dỗi vớ vẫn với bạn bè. một cô nhóc bình thường như bao cô nhóc khác, sống bằng lòng với thời thơ ấu, hoà bình với hiện tại và hay mơ mộng về tương lai.
    Và một lần ngồi ở quán uống ước như thế, Nhi gặp Quang. Quang làm nhân viên cho 1 wán trà. Công việc chẳng có gì thú vị. chạy bàn, bê nước, pha chế đồ uống, ghi phiếu, khép nép và ko dc có chính kiến khi chủ mắng mỏ. ko cần wá chăm chỉ cũng đừng wá lười biếng. sống phải hơi ?olỏi? một tí. Đó có lẽ là lý thuyết cuộc đời mà nó chưa hiểu, cũng ko muốn hiểu wá sớm. vậy mà từ khi có Quang, nó cảm thấy Quang nâng cấp công việc pha chế lên thành một nghệ thuật. một cốc sinh tố pha chút cốt dừa thơm ngậy, một cốc sinh tố thập cẩm cho thêm chút sirô dâu man mát và một quả anh đào cắt trên miệng như ****tail, sinh tố màu cổ tích với bơ xay với cacao và café, uống bùi và ấm, trộn ba loại siro thành màu hổ phách lóng lánh?khách hàng thích phong cách còn Nhi thích ngăm khuôn mặt nhỏ nhắn nghệ sĩ ấy của Quang. nhưng Nhi ko nói ra, chỉ thỉnh thoảng ra ngồi một góc có cái cửa sổ với hàng hoa đậu mọc tím ngát, trông ra hồ. một lần, hai lần, đến lần thứ ba thì nó phát hiện ra Quang đang vẽ mình. Mái tóc loăn xoăn gần phủ khuất vầng trán rộng. lần đầu tiên Nhi thấy Quang bỏ mũ, nhìn rõ dc khuôn mặt. vẫn những nét ấy, nhưng sáng rỡ, đôi mắt như hai vì sao nhỏ, ngón tay dài và mảnh. Bình thường Nhi sẽ khó chịu, rồi cong môi lên bảo ?ovô duyên?, nhưng chẳng hiểu sao lần này Nhi ngồi yên cho người con trai ko wen biết ấy vẽ. Nhi ko muốn phá những giây phút êm ả, yên bình ấy. nhìn Quang vẽ Nhi, Nhi cứ ước giá mình cũng có khả năng vẽ vời một tí, nó cũng sẽ cầm ngay lấy cây bút, vẽ lại khuôn mặt đẹp như tượng và đôi tay mảnh dẻ của Quang ngay bây giờ.
    Vài lần nữa sau cái ngày nó phát hiện ra cái việc dễ thương mà Quang đang làm thì Quang tiến lại gần đưa tặng nó bức hoạ. Nhi nhận món wà ấy nâng niu và sung sướng. rồi Nhi đem về treo trang trọng trc bàn học. rồi cuối cùng Nhi bắt đầu nghĩ đến Quang nhiều hơn. Nghĩ đến bàn tay tài hoa của Quang bắt đầu bị cước sung đỏ lên vì giữa mùa Đông lạnh phải thọc tay vào thùng đá, nghĩ đến đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nghĩ đến khuôn mặt đờ đẫn mỗi lần bị ông chủ cấm dùng thời gian vắng khách ngồi vẽ vời: ?ovớ vẫn, mất thời gian?, nghĩ đến đôi bàn chân lúc nào cũng lệt xệt đôi dép tông bởi trong phòng pha chế ướt át ko đi dày nổi.
    Có lúc Nhi wên đi mất rằng mình mới là trẻ con còn Quang đã chớm là người lớn. có lúc Nhi quên đi mất rằng Quang đả kể cho nó nghe câu chuyện về một người con gái cũng mắt nâu mà Quang đã mến từ hồi phổ thông. Nhi cố wên đi câu chuyện ấy, cố wên đi một đôi mắt nâu ám ảnh ấy, nhưng nhìn mắt Quang trìu mến và ấm lắm mỗi lần nhắc đến ?ongười ta? ấy, nó hiểu rất rõ một giới hạn?
    ?ongười ta? ấy của Quang xinh, học giỏi hơn Quang, Quang ko muốn có cảm giác thua kém người ấy, chính vì thế nên phải cố, mặc dù có lúc Quang ko hiểu có phải mình đang cố một cái gì wá sức ko. Hôm ?ongười ta? lên thăm Quang, chê Quang dạo này tóc tai bờm xờm, gầy xơ xác. thế là Quang đi cắt bớt mái tóc loăn xoăn ấy. Nhi hẫng. nhưng ko trách dc. Chỉ thấy xa lạ. rồi cũng phải cố làm wen với mái tóc ko nghệ sĩ ấy.
    thế là năm nay Quang thi cùng với Nhi, dù hơn Nhi ba tuổi. người ta bảo ?owá tam ba bận?, với Quang ?obận? này là bận thứ tư. Quang ko dám hi vọng wá nhiều, sợ rồi thất vọng. ôn thi mà nó cứ béo tròn béo trục ra trong khi Quang gầy rộc đi. Ko có ?ongười ta? của Quang thăm nom, vì Quang quyết ko gặp cho đến ngày cầm giấy báo đỗ trong tay. Vẫn ăn uống thất thường như thế, vẫn sáng ôn thi, chiều đi làm, vẫn hết sức làm vừa lòng khách như thế mà không chịu bồi bổ làm vừa lòng chính mình. Có lúc nó kể chuyện nhà nó nấu canh riêu, nấu bánh chưng, Quang châm chú nghe rồi nhăn nhó: ?oĐừng kể nữa anh nhớ nhà lắm. nhớ mẹ lắm!?. hôm trước ngày thi Quang cho nó xem một bản thiết kế nhà đẹp lắm. ?osau này làm kiến trúc sư, nhất định anh sẽ xây cho mẹ anh một ngôi nhà như thế này, khu vườn rộng rãi, ghế xích đu, giàn trầu không và cau. Phòng ngủ trông thẳng ra một giàn đậu biếc.? Quang còn nói nhiều, nhiều lắm, lần đầu tiên thấy Quang nói nhiều như thế, Quang luyên thuyên đủ thứ chuyện như muốn lắp đi nỗi lo lắng hiển hiện trong mắt.
    gần ngày báo điểm thi, Quang thẫn thờ chẳng chú tâm vào việc gì nữa cả. Nhi thì vẫn đi chơi tung tăng cho bỏ những ngày cắm đầu học. một hôm Quang nhìn vào mắt nó hỏi như không cần câu trả lời: ?onhỡ năm nay anh lại trượt thì sao??. Nó nhìn vào khuông mặt gầy sọm đi ấy, nhìn vào đôi mắt nâu rất đỗi thân wen rồi ấy, chẳng hiểu sao nó tin lắm vào một ngày tới, chắc chắn Quang sẽ cầm trên tay tấm giấy báo đỗ, chạy như bay đến với người ta của Quang.và wên mất một người?
    người ta bảo người có cái đầu lạnh thì sẽ có một trái tim ấm. nhưng cái đầu Quang ấm và trái tim cũng ấm nốt.
    lúc này nó chỉ muốn nắm lấy tay Quang, như một người em gái, siết chặt bàn tay và giữ yên như thế mãi. Nhưng nó không thể nào làm vậy, dù tay nó ấm lắm. Quang ơi, tương lai còn cả ở phía trước, tuy đi chậm, nhưng đã đi là đến?
    the end!
    p.s: Phù...mỏi wá "..." ơi!!!

Chia sẻ trang này