1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Weekly_lovestory

Chủ đề trong 'Thái Phiên Community' bởi half_past_dead, 05/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Noitiengtunho

    Noitiengtunho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/03/2005
    Bài viết:
    438
    Đã được thích:
    0
    Nhìn em Avatar Ko rê này lúc đói tự nhiên nước miến cứ chảy ra .. ko hỉu
  2. girl_korea_1986

    girl_korea_1986 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/06/2002
    Bài viết:
    922
    Đã được thích:
    0
    râm wá í mà
  3. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    toàn xương kô....
  4. Noitiengtunho

    Noitiengtunho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/03/2005
    Bài viết:
    438
    Đã được thích:
    0
    Thiếu thón tinhf cảm nghiêm trọng , mk , mai thi ... ko biết có nên đến trường không nhỉ ???
  5. girl_korea_1986

    girl_korea_1986 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/06/2002
    Bài viết:
    922
    Đã được thích:
    0
    oẹ, xương đâu mà xương hôm nay đi cân được 44 cân rồi nhớ
  6. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    ;1]]
    [/quote]
    toàn xương kô....
    [/quote]
    oẹ, xương đâu mà xương hôm nay đi cân được 44 cân rồi nhớ
    [/quote]
    44kg xương chắc đuợc 1 nồi cao khổng lồ đó...
    hic mà vô box thấy có vài mống với nhau,nghe chừng đất rộng người thưa wá....bùn thiệt,mà hình như toàn những kẻ chả còn liên quan gì đến trường hết hay sao ấy nhỉ??

    Được greatghost sửa chữa / chuyển vào 01:34 ngày 06/01/2006
  7. Noitiengtunho

    Noitiengtunho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/03/2005
    Bài viết:
    438
    Đã được thích:
    0
    Xương thì có cái gì đâu mà ăn , chả lẽ ngồi mút à ?
  8. I.O.U

    I.O.U Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    2.465
    Đã được thích:
    0
    tao đọc xong còn tí khóc
    tuần này lại hầu thêm chuyện nữa.
    Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
    Ðã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quý của mình.
    Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
    Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Ðiều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Ðiều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.
    Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị?".
    Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chăm sóc nhiều đến như thế". Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông".
    "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôt thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".
    ( ai chắc các bạn cũng đoán ra rồi chứ )
    Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Ðôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.
  9. I.O.U

    I.O.U Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    2.465
    Đã được thích:
    0
    Như thường lệ, post thêm 1 truyện nữa.
    Đây là 1 bài học cho tình yêu
    Anh ( Sơn silít Noitiengtunho) mang một hình hài xấu xí và méo mó đến kì dị, mọi người đều xa lánh.Anh sống cuộc sống lầm lũi và đau khổ.Những tưởng cuộc dời anh rồi cũng sẽ kết thúc một cách lặng lẽ như anh chưa từng sống trên đời.Cho đến một ngày, cái ngày mà anh gọi là ngày định mệnh ấy.Một người con gái an xin , mù cả hai mắt nhưng có môt sắc đẹp thánh thiện như một thiên thần.Cô đã gõ cửa nhà anh xin giúp đỡ.Đêm ấy, nếu không phải là cô mà là bất cứ một ai khác thì anh cũng sẽ đón tiếp như thế bởi lẽ đó chính là vị khách đầu tiên của anh từ bao năm nay, hơn thế nữa vì không thể nhìn thấy anh nên cô không hỏang sợ, không xa lánh anh, cô mỉm cười với anh, nụ cười đẹp nhất từ trước tới giờ anh từng thấy, với anh đó là một đặc ân.Anh mời cô gái vào nhà và làm bữa tối.Tối hôm đó họ ăn tối cùng nhau và trò chuyện thật nhiều, họ ngồi bên nhau như thế,đêm qua thật mau.Cô gái khen rằng anh có giọng nói thật ấm áp,giọng nói ấy đã chạm đến trái tim nàng.Giữa họ dường như có một sợi dây đồng cảm vô hình.
    Trời sáng, một điều gì đó thôi thúc mãnh liệt trong anh, anh không thể để cô gái ấy ra đi lại tiếp tục cuộc sống như thế.
    " cô gái ơi, ra khỏi đây cô biết đi đâu?Đừng đi nữa, ở lại đây với tôi cô nhé, tôi không có người thân, cũng cô đơn lắm...tôi...tôi..."
    Cô gái không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu.Đơn giản thế thôi.Vậy là hai mảnh vỡ ghép lại với nhau, không lâu sau họ có thêm cậu con trai kháu khỉnh,thằng bé là tổng thể của những gì hoàn hảo nhất của ba mẹ nó.Họ là một gia đình hạnh phúc.Tiếng cười nói luôn đầy ắp trong căn nhà đơn sơ ấy.
    Thời gian cứ trôi qua êm đềm như thế.Một hôm, gia đình bé nhỏ ấy đón tiếp một vị bác sĩ của một tổ chức từ thiện đến để khám chữa bệnh cho dân nghèo trong thị trấn.
    Vị bác sĩ thông báo cho anh một tin mà anh không biết là nên vui hay nên buồn.Ông nói rằng đôi mắt của vợ anh hoàn toàn có thể chữa khỏi bằng phẫu thuật, nếu anh đồng ý ông ấy sẽ đề nghị với tổ chức để xin cho họ một xuất trợ cấp.Anh đề nghị bác sĩ không nói điều này với vợ và được suy nghĩ thêm.
    Làm sao bây giờ?Cô ấy là người tốt, là người anh yêu nhất trên đời, cô ấy xứng đáng được cái quyền ấy, quyền được nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp này.Nhưng không thể được, cô ấy sẽ thế nào nếu nhìn thấy hình dạng của anh thế này, hạnh phúc bao lâu nay của anh....Hiện tại họ vẫn hạnh phúc đấy thôi.
    Vị bác sĩ ra đi và câu chuyện giữa họ sẽ mãi chìm vào quên lãng.
    ....
    Thằng bé chơi ngoài sân bị ngã khóc ré lên, cô gái đang nấu ăn trong bếp phải bỏ dở tay, do vội vàng váy áo của cô máng vào chảo dầu lớn đang sôi trên bếp làm cả chảo dầu đổ ập vào người, do không nhìn thấy và hỏang loạn cô té ngã, dập đầu vào bậc thềm.
    Sức khỏe vốn yếu, tình trạng nguy kịch, cô không đủ sức vượt qua.Trong cơn hấp hối, cô gái cầm tay chồng " anh yêu,em xin lỗi, em không thể ở lại để chăm sóc anh và con được nữa.Em chỉ tiếc một điều là đã không thể nhìn thấy anh và con dù chỉ một lần trong đời, em không thể mang theo hình ảnh của hai người về thiên đàng,...em...không ...anh đừng nói gì cả, ngay từ lần đầu tiên chạm vào anh ...em đã biết....nhưng em yêu anh....với em chồng em đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời này...em mãi mãi yêu anh cho dù anh có như thế nào đi nữa...."
    Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này??Chúa ơi, giá mà anh đừng quá ích kỷ, giá mà.....
    Thế đấy, yêu là nghĩ cho người mình yêu.Tình yêu không có chỗ cho lòng ích kỷ....
  10. girl_korea_1986

    girl_korea_1986 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/06/2002
    Bài viết:
    922
    Đã được thích:
    0
    2 câu chuyện này đều ý nghĩa, nhưng xúc động bằng chuyện ở trên

Chia sẻ trang này