1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

WS X !!!

Chủ đề trong 'Quảng Ninh' bởi Ngoc_Linh_new, 17/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Ngoc_Linh_new

    Ngoc_Linh_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2001
    Bài viết:
    1.207
    Đã được thích:
    0
    SỨC MẠNH ĐỂ VƯỢT QUA



    - Mẹ ơi, có chuyện gì vậy? - Ba cô con gái bé nhỏ của tôi, từng đứa một, lách qua cửa vào phòng, nhẹ nhàng đến cạnh giường. Có lẽ tiếng chuông điện thoại và tiếng tôi khóc đã đánh thức chúng vào lúc sáng sớm thế này.
    - Bây giờ mẹ đang rất buồn - Tôi vẫn sụt sịt - Vì ông ngoại của các con vừa mất!

    Cả ba cô bé trèo lên giường và bắt đầu xoa tay tôi, mỗi cô bé đều cố gắng làm dịu đi nỗi đau mà tôi nghĩ rằng chúng còn quá nhỏ để hiểu. Ba đôi mắt trong veo nhìn tôi chăm chăm, vẻ tuyệt vọng.

    Những cô con gái của tôi không biết nhiều về ông ngoại của chúng. Chúng sống xa ông đến 700 cây số. Những kỷ niệm của chúng về ông ngoại là một hai lần ông đến thăm, còn lại chỉ là những cuộc điện thoại đường dài và những tấm ảnh. Chúng không biết nhiều về người mà tôi hết sức yêu thương. Nhưng phần nào, tôi cũng mừng là những trái tim bé bỏng của chúng không quá bị tổn thương khi ông mất.

    Chưa lần nào ba cô con gái lại nhìn thấy tôi khóc như vậy. Mặc dù cố nói với chúng rằng mẹ sẽ ổn thôi, nhưng tôi không thể ngừng khóc được. Không có cách nào để nói cho ba cô bé 4, 6 và 8 tuổi rằng mẹ chúng buồn đến mức nào. Chỉ qua một cuộc điện thoại, mà tất cả những gì tôi còn về ông ngoại của chúng đã chỉ là kỷ niệm.

    Chúng sẽ cảm thấy khủng khiếp nếu tôi nói cho chúng rằng tôi sẽ không bao giờ được nghe giọng ông nữa, sẽ không bao giờ được gửi những tấm thiệp vào các dịp lễ, sẽ không bao giờ được nắm tay ông.. Không cần thiết để ba cô bé hiểu nỗi mất mát này, nên tôi cố gắng kiềm chế, không nói thêm gì nữa. Cả ba lặng lẽ xoa tay tôi bằng những bàn tay bé nhỏ.

    Được một lúc, ba đứa lần lượt ôm lấy tôi, rồi lại nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Chắc chạy ra ngoài chơi hoặc xem phim hoạt hình, tôi đoán thế. Không muốn bọn trẻ tổn thương, nhưng tôi thật sự cảm thấy hơi hụt hẫng khi nhìn chúng bước ra ngoài và khép cửa.

    Sau khi nằm trên giường rất lâu, tôi lau mắt và quyết định sẽ giải thích cho các con theo cách mà chúng có thể hiểu được. Trong khi còn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, tôi nghe tiếng kẹt cửa và ba đứa lại bước vào.
    - Mẹ - Cô chị cả thì thầm - Bọn con làm cái này cho mẹ.

    Tôi cầm lấy chiếc hộp và cẩn thận mở ra. Ngay phía trên, tôi thấy dòng chữ: "Gửi mẹ: Chúng con yêu mẹ. Shae, Andria và Annie".
    - Cảm ơn các con! - Tôi bảo chúng - Đẹp lắm!
    - Không, mẹ lật lên đi! - Annie hướng dẫn.

    Tôi lật "mảnh bìa" lên và mặt bên kia là một chiếc khung ảnh, được trang trí bằng hình vẽ những trái tim nhỏ. Trong khung là bức ảnh của cha tôi, đang mỉm cười. Đó là một trong những bức ảnh mới nhất mà ông chụp trước khi mất.

    Những lời giải thích tôi đang chuẩn bị để nói với ba cô con gái đột nhiên trở thành không cần thiết. Ba cô bé hiểu được những giọt nước mắt của tôi, và món quà chúng tự làm thật sự tạo cho tôi sức mạnh để vượt qua. Nỗi đau đã có đến với những cô con gái bé bỏng của tôi, nhưng chúng có cách đặc biệt của riêng mình để vượt qua nó.

    Đôi khi, có những người chạm được vào trái tim bạn bằng những cách kỳ diệu bất ngờ như vậy.



    KARA L. DUTCHOVER.
  2. Ngoc_Linh_new

    Ngoc_Linh_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2001
    Bài viết:
    1.207
    Đã được thích:
    0

    Có những thứ luôn được gọi tên ...Việt Nam
    Việt Nam luôn là hình ảnh thân thương, đáng nhớ nhất cho dù bạn có đi tới bất cứ nơi đâu.
  3. anhtuanonline

    anhtuanonline Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2004
    Bài viết:
    1.114
    Đã được thích:
    7
    Hee , hay thật đấy , cười vỡ bụng mất thui Linh ơi !
  4. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Sắp hoàn thành kế hoạch 5 năm lần 1.Nhưng làm xong rùi chẳng bít làm gì nữa.
    ---------------------------------------------------
    NGọc Linh này. em thất nghiệp thì về làm osin cho tớ.tớ đang tuyển osin đấy.
    Được tieuthuvuive sửa chữa / chuyển vào 11:08 ngày 20/02/2005
  5. Ngoc_Linh_new

    Ngoc_Linh_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2001
    Bài viết:
    1.207
    Đã được thích:
    0
    .

    KHÔNG ĐỦ
    Mong muốn những điều tốt hơn cho bạn là không đủ. Bạn còn cần tìm cách để làm cho mọi thứ tốt hơn nữa.
    Chỉ vào một nguời khác và đỏ lỗi cho họ về một sai lầm là không đủ. Bạn còn cần hỏi họ xem bạn có thể giúp họ làm mọi thứ đúng hơn được không.
    Nói "Mọi người/ ai đó cần phải làm việc này đi!" là không đủ. Bạn cũng thuộc "mọi người" và bạn cũng là "ai đó", sao bạn không làm việc ấy?
    Nói cho người khác biết điều gì đúng là không đủ. Bạn còn cần thực hiện chúng để mọi người có thể nhìn bạn và hiểu được.
    Mơ ước là không đủ. Bạn còn cần phải làm việc để biến mơ ước đó thành hiện thực.
    Đòi hỏi là không đủ. Bạn còn cần cho đi nữa.
    Nói "Tôi đã cố gắng rồi đấy chứ!" là không đủ. Bạn còn cần phải cố gắng lại, và cố gắng thêm nữa.
    Muốn được yêu thương là không đủ. Bạn còn cần phải học cách yêu thương trước đã.
    Nói "Tôi có quan tâm" là không đủ. Bạn còn cần phải chứng tỏ bạn quan tâm đến mức nào.
    Tỉnh dậy là không đủ. Bạn còn cần phải bắt đầu.
    Bắt đầu thôi là không đủ. Bạn còn cần phải liên tục theo đuổi.
    Kiếm sống là không đủ. Bạn còn cần phải tạo ra cuộc sống.
    Có một nguời bạn tốt là không đủ. Bạn còn cần phải học để cũng trở thành một người bạn tốt.
    Tin tưởng một người là không đủ. Bạn còn cần phải nói với họ điều đó.
  6. linhcc

    linhcc Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/02/2002
    Bài viết:
    119
    Đã được thích:
    0
    Ngọc Linh ơi, bạn kiếm đâu được mấy cái ảnh ấn tượng thế, mình xem mà cười khùng khục, ặc ặc.
  7. Ngoc_Linh_new

    Ngoc_Linh_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2001
    Bài viết:
    1.207
    Đã được thích:
    0
    Vì nó là bạn cháu !
    Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không biết điều đó có thật hay không; nhưng tôi biết những điều kỳ lạ hơn thế đã xảy ra ở đất nước này. (John Mansur)
    Cho dù đã được định trước, những khối bê tông vẫn rơi xuống trại trẻ mồ côi trong một làng nhỏ. Một, hai đứa trẻ bị chết ngay lập tức. Rất nhiều em khác bị thương, trong đó có một bé gái khoảng tám tuổi.
    Dân làng yêu cầu thị trấn lân cận liên lạc với lực lượng quân đội Mỹ để giúp đỡ về mặt y tế. Cuối cùng, một bác sĩ và một y tá mang dụng cụ đến. Họ nói rằng bé gái bị thương rất nặng, nếu không được xử lý kịp thời nó sẽ chết vì bị sốc và mất máu.
    Phải truyền máu ngay. Nhưng cuộc thử máu nhanh cho thấy không có ai trong hai người Mỹ có nhóm máu đó, nhưng phần lớn những đứa trẻ mồ côi bị thương lại có.
    Người bác sĩ nói vài tiếng Việt lơ lớ, còn cô y tá thì nói ít tiếng Pháp lõm bõm. Họ kết hợp với nhau và dùng điệu bộ, cử chỉ cố giải thích cho bọn trẻ đang sợ hãi rằng nếu họ không kịp thời truyền máu cho bé gái thì chắc chắn nó sẽ chết. Vì vậy, họ hỏi có em nào tình nguyện cho máu không.
    Đáp lại lời yêu cầu là sự yên lặng cùng với những đôi mắt mở to. Một vài giây trôi qua, một cánh tay chậm chạp, run rẩy giơ lên, hạ xuống, rồi lại giơ lên.
    - ?oỒ, cảm ơn. Cháu tên gì?? - cô y tá nói bằng tiếng Pháp.
    - ?oHân ạ? - cậu bé trả lời.
    Họ nhanh chóng đặt Hân lên cáng, xoa cồn lên cánh tay và cho kim vào tĩnh mạch. Hân nằm im không nói lời nào.
    Một lát sau, cậu bé nấc lên, song nó nhanh chóng lấy cánh tay còn lại để che mặt.
    Người bác sĩ hỏi: ?oCó đau không Hân??. Hân lắc đầu nhưng chỉ vài giây sau lại có tiếng nấc khác. Một lần nữa, cậu bé cố chứng tỏ là mình không khóc. Bác sĩ hỏi kim có làm nó đau không, nhưng cậu bé lại lắc đầu.
    Bây giờ thì tiếng nấc cách quãng nhường chỗ cho tiếng khóc thầm, đều đều. Mắt nhắm nghiền lại, cậu bé đặt nguyên cả nắm tay vào miệng để ngăn không cho những tiếng nấc thoát ra.
    Các nhân viên y tế trở nên lo lắng. Rõ ràng là có điều gì không ổn rồi. Vừa lúc đó, một nữ y tá người Việt đến. Thấy rõ vẻ căng thẳng trên mặt cậu bé, chị nhanh chóng nói chuyện, nghe nó hỏi và trả lời bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng.
    Sau một lúc, cậu bé ngừng khóc và nhìn chị y tá bằng ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi. Chị y tá gật đầu. Vẻ mặt cậu ta nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm.
    Chị y tá khẽ giải thích với những người Mỹ: ?oCậu bé cứ nghĩ là mình sắp chết. Nó hiểu nhầm. Nó nghĩ các vị muốn nó cho hết máu để
    cứu sống bé gái kia.?
    - ?oVậy tại sao nó lại tự nguyện cho máu?? - người y tá lục quân hỏi.
    Chị y tá người Việt phiên dịch câu hỏi lại cho cậu bé và nhận được câu trả lời rất đơn giản: ?oVì nó là bạn cháu"
  8. monalisa_vnn

    monalisa_vnn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2004
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    ....NGỌC LINH có luôn tin rằng cuộc sống luôn có những có sức mạnh , luôn có động lực như thế ko? ..........em thì luôn tin cho dù những vấp ngã cứ nối tiếp những vấp ngã .........đứng lên rồi lại bị đẩy ngã xuống ..........buồn cười thật vậy mà em luôn hy vọng người đẩy em ngã có thể kéo em lên ...........sống mà phải kìm nén cảm xuc'' , yêu mà ko được quyền nói yêu .................................
    ...... Hôm qua lạnh quá , chạy sang phòng đứa bạn làm 3 cốc anh đào .......say mà ko khóc được..............
    .............. Sáng nay , trời hơi hửng nắng , nhìn người mình yêu thương hạnh phúc là tốt rồi .......cho dù cuộc đời là phù phiếm .........http://ebizage.com/flash/promises.swf
  9. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Hix.....mon dang fall in love ah?!
  10. Ngoc_Linh_new

    Ngoc_Linh_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2001
    Bài viết:
    1.207
    Đã được thích:
    0
    Chủ đề của tôi bị các bác spam kinh quá !!!!

Chia sẻ trang này