1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

XEM-NGHE-ĐỌC

Chủ đề trong 'Quảng Ngãi' bởi curio, 12/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Hơi bất cập và là lạ nhỉ !
    Những nhà lãnh đạo của chúng ta cứ nghĩ là mình sống ở trên mây thì phải. Đôi khi những người hay lên mạng như chúng ta đây mà đôi khi cũng đọc chưa tới nữa chứ đừng nói những người dân lao động không hề biết đến Internet , thôi thì mình có được thông tin nếu có thể, thì phổ biến cho những ai có nhu cầu về đường sắt vậy ...
  2. curio

    curio Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    0
    Rừng Na Uy
    Cuốn sách của nhà văn Nhật đang gây xôn xao trong người đọc Việt Nam qua bản dịch của Trinh Lữ. Hấp dẫn, đầy nhục cảm, sâu sắc và bí ẩn kiểu Nhật. Một cuốn sách đáng xem :
    http://www.dactrung.net/truyen/noidung.aspx?BaiID=j6VnLVS3Xu1xEiNTMjl%2f1g%3d%3d
  3. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Chúng ta đang nhận thức để bước đến một tầm nhìn mới sau những Hội nghị Apec, WTO.. để phấn đấu và phát triển lên từ mọi thứ, về văn hóa, văn minh, về môi trường, về kinh tế v va v...
    Những nét văn hay gởi đến chúng ta cùng đọc :

    Sau những giờ phút tâm thái thăng hoa
    11:04'' 30/11/2006 (GMT+7)
    Dân tộc ta, trong những bước ngoặt lịch sử, từng có những giờ phút tâm thái thăng hoa. Bây giờ, mới đây là tuần APEC 2006 - Hà Nội. Háo hức, phấn chấn, đọc báo, nghe đài, nhất là chăm chú xem truyền hình vô tuyến, rồi luận đàm, hy vọng?Đông đảo người dân, không chỉ Hà Nội mà cả ở các đô thị, miền quê, vùng núi, như vượt lên mình đôi chút, trên cuộc sống thường nhật, ngẫng theo tầm cao sự kiện quốc gia.
    Mỗi sự kiện vui trong đại như thế, đất nước lớn mạnh thêm, và cũng là một cơ hội để toàn dân ta làm mới mình thêm... Mặt người rạng sáng hơn, phố xá như thay áo mới, sạch hơn, rực rỡ cờ biển và hoa tươi lá biếc, và đường phố tuy vẫn mải vội, vẫn đông vẫn chật nhưng xe cộ ngã ba ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì đâu ra đấy, trật tự, nhường nhịn, đàng hoàng, khác hẳn ngày hôm trước. Nét thanh lịch bỗng dưng hiện lên, đáng vui và đáng yêu quá, với người Hà Nội!
    Nhưng?(Thật buồn và đáng tiếc, trên đời này vẫn còn lắm thứ ?onhưng?!). Nhưng sự kiện vừa qua đi, lại nếp quen phố xá xô bồ, lại người người chen lấn, lợi riêng vẫn lấn luật chung. Ngay từ cái lợi bé hơn cái đinh là nhanh chậm vài dây, nửa phút cũng không nhường nhịn người khác lúc đi đường, hoặc dừng đỗ nán đợi khi đèn đỏ bật?
    Tôi đã suýt gặp vạ tai bay khi dừng xe trước vạch lúc đèn đỏ ở một ngã tư đường phố vẫn còn rực rỡ dải hoa mừng APEC, nhưng vừa vắng bóng màu áo xanh tươi của thanh niên sinh viên tình nguyện, màu áo vàng của cảnh sát giao thông. Đèn đỏ...vậy mà mé phải một anh vượt ẩu khiến mình nhao sang trái, thì lập tức một xe con bóng loáng đã phía trái vọt lên tạt cho xô sang phải, hai anh chàng bạt tử vọt lên khiến xe cộ phía đường đèn xanh vội dạt cả ra, may không gây tai nạn.
    Và một số đoạn đường phố hôm qua sạch bóng, thì bụi, đất, cát, rác đã lại từ từ xâm lấn. Và không ít ngõ phố hôm qua phong quang, lại vật liệu xây dựng -những gạch, đá, cát sỏi?hôm qua tạm ẩn mình, lại rủ nhau chườn ra, chiếm chỗ. Và hàng rong lỉnh kỉnh thúng mủng ghế gủng gánh gồng, lại chực bung ra vỉa hè. Và các bồn hoa tươi ven đường phố, nếu không còn được chăm nom sớm tối, e rồi cũng sẽ héo úa dần. Và, và?
    Tiếc thay, trong những con người mới, gương mặt mới loé lên trong những ngày hôm qua, thì số không ít, ngày hôm nay, lặn mất! Có thể nét dáng mới mẻ ấy trong ngày thường lại bị thói quen tư lợi, nếp sống xưa cũ chưa đô thị kéo cho chìm xuống, và thế là những lo toan, bức xúc đời thường đẩy vào góc khuất. Thôi lại phải chờ chăng đến sự kiện lớn quốc gia khác rồi mới lại trỗi dậy?
    Càng thấy giữ lấy và nhân ra cái hay cái đẹp ở mỗi người nảy sinh khi tâm thái thăng hoa, dù chỉ là vài ba hành vi ứng xử cộng đồng thôi, cũng đã khó rồi. Chúng ta đều biết trên đời chẳng có có phép mầu, mà chỉ có những sáng kiến, cách thức hành động khôn ngoan để mỗi người và cộng đồng tự giúp mình và giúp nhau làm cho cái mới mẻ không đến nỗi chợt hiện rồi biến mất.
    Tôi nghĩ rằng, ta có thể mong muốn các lực lượng chức năng giữ kỷ cương, trật tự, mỹ quan đô thị đủ đông, đủ mạnh, đủ nghiêm như trong những ngày diễn ra các sự kiện trong đại quốc gia. Bởi riết róng khuôn phép theo luật định và theo qui tắc xã hội, bao giờ cũng tạo hành lang tự do cho những người tuân thủ luạt pháp và nếp sống văn minh, đồng thời tạo sức ép buộc những ai quen nếp tuỳ tiện, xô bồ vào khuôn khổ.
    Ta có thể không lớn tiếng phê phán ồn ào, nhưng chắc không bị coi là ?orỗi hơi?, khi vỗ vai thân tình hỏi chẳng hạn cái anh chàng phóng xe vượt ẩu chẳng đếm xỉa đến tiếng la ó chê bai của nhiều người, rằng sao hôm qua đi đứng tử tế ngon lành thế, nay vẫn đường ấy, dòng xe cộ tấp nập ấy và nguy cơ tại nạn chết người vẫn luôn tiềm ẩn, nay lại đi đứng liều lĩnh thế? Và có một lời khuyên nhủ với anh ta.
    Ta ước ao ngày càng đông đảo xã hội có thói quen nhắc nhau thân tình như thế đối với bất cứ ai có hành vi làm tổn hại, hoặc làm xấu xí đi trật tự đời sống và mỹ quan phố xá, làng bản hằng ngày. Đông đảo xã hội làm như thế, thì có cơ tạo thêm một thứ kỷ cương lỏng đấy mà mạnh đấy, của dư luận và tình người. Có cơ làm lan toả xã hội cái tốt, điều hay từ người này sang người khác, loang mãi ra, rộng mãi ra, thành đông đảo, thành phổ biến một nếp sống văn minh. Thế giới ngày nay là ?othế giới phẳng? mà, người ta nói chẳng sai.
    Ngoài ra, trường học có vị trí không thể thay thế được trong việc hình thành nếp ứng xử của con người trong cộng đồng. Theo tôi, chúng ta vẫn phải trông đợi nhiều vào trường học ương trồng, đào luyện các thế hệ công dân có hiểu biết, có thói quen và năng lực mới của thời kỳ đất nước chuyển nhanh trong hội nhập với thế giới. Đào luyện nếp sống văn minh cho một dân tộc là một ?ocông trình? lớn của cả một thế hệ, thậm chí nhiều thế hệ.
    Chúng ta hy vọng, sau sự kiện APEC 2006; sau sự kiện gia nhập WTO - cơ hội cả dân tộc, thêm một lần, sống trong tâm thái thăng hoa, đông đảo người dân Hà Nội, và cả nước nữa, sẽ càng ngày càng ý thức được việc tự làm mới mình, làm mới cả cộng đồng để xứng đáng với đất nước đang bước lên một tầm cao.

  4. levantam20_11

    levantam20_11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    539
    Đã được thích:
    0

    Năm 1998 mình có đọc trên tạp chí Kiến thức ngày nay có tác giả nói nhà bác học tật nguyền này là người có bộ óc lớn thứ hai trên thế giới sau Anhxtanh,khi đó không tự ăn uống được mà thức ăn phải đưa đường thực quản.không tự viết lách mà phải có thư ký riêng trợ giúp để cho ra đời các tác phẩm
    Lược sử thời gian

    Tác giả: Stephen Hawking
    Nhà xuất bản: NXB Trẻ
    Năm xuất bản: 2006
    Giá: 45.000 đồng
    Giới thiệu:
    Nó đã được dịch ra gần 40 thứ tiếng và trung bình cứ 750 người thì bán được 1 cuốn (gồm cả đàn ông, đàn bà và trẻ em) trên khắp thế giới. Đúng như Nathan Myhrvold thuộc Hãng Microsoft (nguyên là thực tập sinh sau tiến sĩ của tôi) đã nhận xét: tôi đã bán được nhiều sách về vật lý hơn là Madonna đã bán sách về ***.

    Lời tựa - Lược sử thời gian
    Tôi đã không viết lời tựa cho lần xuất bản đầu tiên của cuốn Lược sử thời gian. Carl Sagan là người đã làm việc đó. Thay vì, tôi chỉ viết một mẩu với nhan đề ?oLời cám ơn? trong đó tôi đã bày tỏ sự cám ơn của tôi với mọi người. Một số quỹ hỗ trợ cho tôi đã không mấy hài lòng được tôi nhắc tới, vì nó dẫn tới sự gia tăng kinh khủng của các đơn xin tài trợ.
    Tôi không nghĩ bất kì ai, nhà xuất bản của tôi, người đại diện của tôi hoặc kể cả bản thân tôi nữa, lại có thể kì vọng rằng cuốn sách đã làm được điều gì đó như nó thực sự đã làm. Nó đã nằm trong danh sách best seller của tờ London Times trong suốt 237 tuần lễ, dài hơn bất cứ một quyển sách nào khác (dĩ nhiên là trừ Kinh Thánh và Shakespeare).
    Nó đã được dịch ra gần 40 thứ tiếng và trung bình cứ 750 người thì bán được 1 cuốn (gồm cả đàn ông, đàn bà và trẻ em) trên khắp thế giới. Đúng như Nathan Myhrvold thuộc Hãng Microsoft (nguyên là thực tập sinh sau tiến sĩ của tôi) đã nhận xét: tôi đã bán được nhiều sách về vật lý hơn là Madonna đã bán sách về ***.
    Thành công của cuốn Lược sử đã chỉ ra rằng có một sự quan tâm rất rộng lớn đến những câu hỏi lớn như: Chúng ta từ đâu tới? Và tại sao vũ trụ lại vận hành như nó trên thực tế?
    Tôi đã có cơ hội cập nhật và đưa vào cuốn sách những kết quả lý thuyết và quan sát mới nhận được từ khi nó được xuất bản lần đầu tiên (vào ngày 1 tháng 4 năm 1988). Tôi đã đưa vào một chương mới về lỗ sâu đục và sự du hành theo thời gian. Lý thuyết tương đối rộng của Einstein dường như đã mở ra cơ hội để ta tạo ra và duy trì các lỗ sâu đục, tức là các ống nhỏ nối các vùng khác nhau của không-thời gian.
    Nếu quả như vậy thì chúng ta có thể dùng những lỗ sâu đục đó để du hành nhanh chóng xung quanh một thiên hà hoặc du hành ngược dòng thời gian. Tất nhiên, chúng ta chưa từng thấy ai (hay là đã thấy?) tới từ tương lai, nhưng tôi vẫn thảo luận về một cách giải thích khả dĩ cho điều đó.
    Tôi cũng đã mô tả sự tiến bộ đạt được những năm gần đây trong việc tìm kiếm ?onhững sự đối ngẫu? hay những tương ứng giữa các lý thuyết vật lý bề ngoài tưởng như là khác nhau. Những tương ứng này là một chỉ dẫn rất có trọng lượng về sự tồn tại của một lý thuyết thống nhất hoàn chỉnh, nhưng chúng cũng gợi ý rằng có lẽ không thể diễn đạt lý thuyết đó theo một cách phát biểu cơ bản duy nhất.
    Thay vì, trong những tình huống khác nhau, chúng ta cần phải dùng những phản chiếu khác nhau của lý thuyết nằm phía sau. Điều đó cũng tựa như con người chúng ta không thể biểu diễn bề mặt Trái đất trên một bản đồ duy nhất, mà cần phải dùng nhiều bản đồ khác nhau trong các vùng khác nhau. Đây là một cuộc cách mạng trong quan niệm của chúng ta về sự thống nhất các định luật vật lý, nhưng nó không làm thay đổi một điểm quan trọng nhất: đó là vũ trụ bị chi phối bởi một tập hợp các định luật hợp lý mà chúng ta có thể phát hiện và hiểu được.
    Về phía quan sát, cho đến nay phát triển có tầm quan trọng nhất là đo được những thăng giáng trong bức xạ nền vi ba của vũ trụ nhờ vệ tinh COBE (viết tắt của the Cosmic Background Explorer satellite ?" vệ tinh thăm dò bức xạ nền vũ trụ) và các công trình hợp tác khác.
    Những thăng giáng này là dấu ấn của sự sáng thế, những bất thường nhỏ bé ban đầu trong một vũ trụ đều đặn và trơn tru thuở sơ sinh, sau này lớn lên thành các thiên hà, các ngôi sao và các cấu trúc khác mà chúng ta thấy xung quanh ta. Hình dạng của chúng phù hợp với các tiên đoán của giả thuyết cho rằng vũ trụ không có biên hoặc mép theo hướng thời gian ảo; nhưng vẫn cần những quan sát tiếp theo để phân biệt đề xuất đó với những cách giải thích khả dĩ khác cho các thăng giáng trong bức xạ nền. Tuy nhiên, trong vòng ít năm tới, chúng ta chắc sẽ biết liệu chúng ta có thể tin được rằng chúng ta sống trong một vũ trụ hoàn toàn tự duy trì, không có bắt đầu cũng không có kết thúc hay không.
    STEPHEN HAWKING
  5. levantam20_11

    levantam20_11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    539
    Đã được thích:
    0
    Bà con xem một số hình ảnh của Đại hội Ttvnol lần III dưới này nè
    http://www8.ttvnol.com/forum/daihoi/869708/trang-1.ttvn
    Được Levantam20_11 sửa chữa / chuyển vào 18:33 ngày 20/12/2006
  6. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Cung trầm
    15:13:00, 23/12/2006

    Hình như, ai đó nói rằng hạnh phúc trên thế gian có cả ngàn cung bậc giống nhau, nhưng niềm riêng thì mỗi người một nỗi, không ai giống ai để có thể làm mẫu cho nhau. Vậy thì, yêu dấu của anh ạ, chúng ta vừa hòa mình trong biển lớn thương yêu của vũ trụ - nơi mỗi ngày anh muốn nhân lên cả triệu lần tin yêu mang vào căn phòng bé nhỏ của em, lại vừa khác bao đôi lứa - yêu về những điều không nói, những sẻ chia tận sâu thẳm cõi lòng nhau...
    Như trái đất có rực rỡ mặt trời thì cũng cần phải có sự dịu dàng của ánh trăng đêm. Như chiếc lá từ cuối mùa phôi pha đã bắt đầu mở ra một đời sống khác. Như nước và lửa, ngỡ chẳng thể song hành tồn tại, hóa ra lại làm nên sự diệu kỳ vĩnh viễn. Như tâm hồn uyên nguyên vừa được tắm gội sau mưa, giờ hoan ca cùng bầy nắng mai lảnh lót. Như anh và em và tình yêu của chúng mình, không chỉ có nỗi thầm thì và con đường đang đợi ta ở phía trước...
    Thì cô nương thương nhớ của anh! Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua đi. Bình tâm lại, để hiểu đó là một cung trầm trong khúc tình ca và quan trọng hơn, để ngộ ra một lẽ giản đơn: chúng ta biết chấp nhận. Sự trống rỗng, đôi khi, cũng có một ý nghĩa nào đấy...
    Đêm nay, em hãy ngủ một giấc thật sâu, và sáng mai khi thức dậy, thấy tất cả mọi thứ đã bình thường trở lại. Rồi chúng ta sẽ bình yên...
    Thanhnien online..
  7. shmilt24

    shmilt24 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    199
    Đã được thích:
    0
    Hix, phải đọc vài lần, suy nghĩ mới hiểu được. Trừu tượng quá...
  8. tast

    tast Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2005
    Bài viết:
    1.365
    Đã được thích:
    0
    RẼ TRÁI, RẼ PHẢI....
    Mùa đông năm ấy đặc biệt giá lạnh, cả thành phố chìm trong biển mưa phùn. Trong màn không khí mờ mịt, không ánh mặt trời, thường có một nỗi buồn tiếc mơ hồ xâm chiếm trong lòng những người khách bộ hành đi dưới những hàng cây khẳng khiu dọc phố.
    Ngày mùng 6 tháng 10, trời hửng nắng.
    Cô sống trong một căn phòng trên một toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố, mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu cô cũng giữ thói quen ra đến cửa liền rẽ trái.
    Anh sống trong một căn phòng trên một toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố, mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu anh cũng giữ thói quen ra đến cửa liền rẽ phải.
    Ngày 15 tháng 10, mặt trời bị che lấp sau những đám mây chất ngất, ánh sáng trong những căn phòng cũng chập chờn.
    Họ từ trước đến nay chưa từng gặp nhau.
    Ngày 28 tháng 10, trời hửng nắng. Dạo gần đây anh sống chật vật. Đôi khi buổi tối, anh đến những quán ăn thượng lưu trong thành phố kéo đàn, kiếm thêm chút thu nhập ít ỏi.
    Ngày 7 tháng 11, trời u ám ẩm ướt, có một nỗi buồn nhẹ nhàng len tới như mỗi khi mùa đông quay trở lại. Những lúc không luyện đàn, anh thích lang thang ngoài phố, lượn qua công viên thành phố chơi cùng đàn bồ câu, có khi ngồi lại đó cả chiều.
    Ngày 11 tháng 11, buổi chiều, gió bắt đầu trở từng cơn lạnh lùng. Có lần anh cảm thấy tâm hồn rã rời, trống trải.
    Ngày 19 tháng 11, mặt trời mùa đông ngả xuống những cái bóng thật dài, thật dài. Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.
    Ngày 23 tháng 11, ngày thật ngắn, chưa đến 5 giờ chiều trời đã tối. Cô đang dịch một tiểu thuyết buồn, cuốn sách khiến cô cảm thấy thế giới quanh cô tràn một màu xám ảm đạm.
    Ngày 2 tháng 12, những đám mây đồ sộ chất ngất phương xa chậm chạp kéo tới bầu trời thành phố. Những khi không làm việc, cô thích vào thành phố tìm một quán cà phê, tản bộ trên phố nhìn dòng người qua lại, hay ngồi xuống trò chuyện cùng con mèo hoang trên một vỉa hè.
    Ngày 10 tháng 12, mặt trời ló ra. Trong phòng đầy hơi nước. Có khoảng khắc cô đơn nhìn mình trong gương, cô hốt nhiên cảm nhận dư vị cả một cõi người.
    Ngày 17 tháng 12, trời hửng nắng. Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.
    Ngày 20 tháng 12, hình như trời sắp mưa. Họ cũng như hàng nghìn hàng vạn người trong thành phố ấy, cả đời sống bên nhau, nhưng cả đời sẽ không bao giờ gặp được nhau...
    Nhưng, cuộc đời cũng có bao nhiêu tình cờ, có một ngày, hai đường thẳng song song đã cắt nhau...
    Ngày 22 tháng 12, mặt trời ngượng nghịu ló mặt ra, những đám mây đen dầy đặc giấu mình trên đỉnh núi xa xa. Ngày hôm đó, họ đã gặp nhau bên đài phun nước giữa công viên.
    Họ giống như những người yêu đã thất lạc nhau nhiều năm trong đời.
    Mùa đông vì sao không còn buồn bã cô đơn? Anh ở bên cô trong suốt một buổi chiều hạnh phúc và ngọt ngào.
    Lúc hoàng hôn, trời chợt đổ một cơn mưa dữ dội. Họ vội vã ghi số điện thoại của nhau rồi vội vàng chia tay trong cơn mưa. Anh, theo thói quen, lại chạy bổ về bên phải...
    Cô, theo thói quen, cũng vội vã chạy về bên trái... Cơn mưa làm họ lạnh buốt và ướt đẫm, nhưng trái tim cả hai nóng bừng lên vì hạnh phúc.
    Đêm ấy, cả anh và cô đều thao thức... Mưa, từng giọt từng giọt rả rích rơi suốt đêm dài...
    Nhưng, cuộc sống cũng ẩn giấu bao nhiêu những bất ngờ buồn rầu, con diều gió ta từng nắm trong tay bỗng một hôm đứt dây giữa trời.
    Ngày 23 tháng 12, gió lạnh đột ngột tràn vào lòng thành phố, nhiệt độ buổi sáng tụt xuống rất thấp.
    Những tờ giấy nhỏ bé ướt sũng ghi số điện thoại chiều mưa qua đã nhoè hết chữ.
    Ngày 24 tháng 12, mưa rơi không ngớt trong suốt đêm Giáng sinh. Cô ở lì trong nhà vì sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc điện thoại từ...
    Anh chằm chằm nhìn nét chữ số nhoè nhoẹt mờ mịt, với những cuộc gọi nhầm số bất tận...
    Tình yêu đang ở đâu, ơi nỗi cô đơn?
    Ngày 31 tháng 12, trời lạnh như cắt, giá rét quẩn quanh trong căn phòng, mưa vẫn tiếp tục rơi rả rích.... Anh và cô đều thao thức đến rã rời trong những căn phòng... Từ trong ra-đi-ô vọng tới tiếng nói cười náo nức của đám đông tụ tập trên quảng trường trước toà nhà thị chính, đếm ngược theo từng giây còn lại của năm cũ, thế là một năm lại đã qua đi.
    Ngày 5 tháng 1, buổi chiều đưa tới từng cơn gió lạnh như châm vào da thịt, giá rét lại tràn về quanh đây...
    Ngày 12 tháng 1, rồi cuối cùng trời cũng hửng lên, ánh mặt trời lấp ló, nhưng nhiệt độ lại hạ xuống thấp... Thành phố thay đổi quá nhanh khiến con người phải kinh ngạc. Bồn phun nước trong công viên đã biến thành công trường xây dựng cầu vượt cao tốc.
    Ngày 1 tháng 2, trời ấm lên, dù còn đầy hơi giá. Anh đầy hy vọng, nhủ thầm có lẽ giống như một tình huống trong phim, tại một góc ngoặt đầu phố, hay trong quán cà phê ngoài công viên kia, anh sẽ gặp lại được cô.
    Ngày 14 tháng 2, đêm của Lễ tình nhân Valentine, những ngôi sao thưa thớt sáng trên trời đêm. Trên con phố lạnh lùng cô đơn, khi những bóng đèn nhiều màu mắc quanh vòm cây khô cuối phố vui vẻ sáng lên, cô đã không kìm được lòng mình bật khóc.
    Ngày 25 tháng 2, những lớp mây mỏng tang bao phủ bầu trời một màu xám, mông lung như khói. Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải.
    Ngày 28 tháng 2, hoa Đỗ Quyên bên đường nở rộ, nghe nói trong núi, hoa anh đào cũng đã mở cánh rồi. Ngày nối ngày lặng lẽ, họ chưa từng gặp lại nhau.
    Ngày 9 tháng 3, không khí tràn ngập hương thơm cỏ non, mùa xuân đến thật rồi. Họ vẫn đi về giữa dòng người lặng lẽ, nhớ vô cùng buổi chiều gặp gỡ ngắn ngủi song tràn ngập hạnh phúc ấy.
    Ngày 23 tháng 3, cuối ngày trời ấm hơn, buổi tối, trăng lên trong veo giữa đám sao lấp lánh. Giữa thành phố vừa quen vừa lạ, anh và cô tìm kiếm vô vọng hình bóng vừa xa xôi vừa gần gũi của nhau.
    Ngày 30 tháng 3, mùa mưa đã đến. Những cơn mưa làm cô nhớ tới anh.
    "Sao cô ấy có thể biến mất không dấu vết trong thành phố như thế?"
    Ngày 13 tháng 4, mưa ngớt. Xa xa, chim bồ câu lượn vòng bay trên bầu trời thành phố. Anh cũng muốn bay được như đàn chim kia để tìm tới bên cô.
    Ngày 9 tháng 5, bầu trời hoàng hôn ửng màu cánh hoa hồng, chuyển dần thành màu xanh thăm thẳm của ngọc bích. Cô thích ngồi một mình trầm tư, ở một góc thành phố trên cao.
    Ngày 18 tháng 5, chiều tối, gió nam thổi tới nhè nhè, mặt trời đỏ lừ chậm rãi trôi xuống chân trời, mùa hạ đến gần. Sao những ngọn lửa nến chấp chới trong đêm cứ khiến người ta hoài nhớ một cách trống trải và cô đơn?
    Ngày 9 tháng 6, từng đám mây lớn nặng nề chất đống, bất động giữa không trung. Trong lòng có nỗi niềm gì vô cớ, cô buồn bã ngoái nhìn nỗi cô đơn của mình.
    Ngày 20 tháng 7, đêm sau cơn giông, ánh trăng vô cùng rạng rỡ.
    Thành phố như một mê cung khổng lồ, không nghe được tiếng gọi, không tìm ra phương hướng.
    Ngày 19 tháng 8, đêm trước cơn giông, những tầng mây trôi vùn vụt. Họ oán trách thành phố với bầu không khí ngầu đục, những ngả đường vỡ vụn, những ngã tư đèn đỏ quá lâu, những chuyến xe bus hay bỏ bến.
    Ngày 31 tháng 8, chính ngọ, một chú ong mật bay lạc vào phòng anh, đập cánh mù quáng trước lớp cửa kính trong veo.
    "Anh vẫn còn trong thành phố này chứ? Hay anh đã rời đi từ rất lâu?"
    Ngày 5 tháng 9, trời ngột ngạt hơi nóng, trong người khó chịu. Họ cùng trêu chọc một con mèo con lông vàng, cho cùng một con chó hoang ăn, cùng nghe một chú chim hót trong ánh lê minh mới rạng.
    Ngày 24 tháng 9, buổi sáng có thêm một lớp sương mỏng, nghe nói lá phong trong núi đã đỏ rồi. Họ nhìn ra cùng một khung trời ngoài cửa sổ chung cư, cùng ngửi một làn hương, cùng nghe thấy người hàng xóm tập chơi hoài một bản nhạc của Trai-cốp-xki.
    Ngày 5 tháng 10, không khí mát dịu, lá trong công viên dần nhuộm màu vàng rực. Anh và cô dạo qua cùng một con đường nhỏ trong công viên, cùng dẫm lên một lớp lá vàng khô giòn.
    Ngày 15 tháng 10, trời mùa thu vô cùng dịu mát, một quả bóng bay màu vàng trôi ngang song cửa. Họ cùng thơm một đứa trẻ. Cùng nhìn thấy chiếc mũ bông màu xanh của đứa trẻ có gắn đôi tai thỏ dài rất đáng yêu.
    Ngày 26 tháng 10, gió thổi, lá rụng tơi bời.
    Trong ký ức của anh và cô chỉ còn đọng lại hình ảnh mẩu giấy ướt nhẹp của buổi chiều mưa ấy và số điện thoại nhoè ướt.
    Ngày 8 tháng 11, ngày có nắng. Nến cô đơn trên chiếc bánh sinh nhật trong phòng cô in lên tường một cái bóng màu tím chậm rãi đung đưa. Cô nghe thấy bên hàng xóm vẳng tới tiếng vĩ cầm, đang chơi một bản nhạc rất buồn.
    Anh nhớ ra hình như hôm nay là sinh nhật cô. Cây vĩ cầm trên vai anh nức nở khe khẽ. Ngoài cửa sổ là ánh trăng. Không biết giờ em đang ở nơi nào?
    Ngày 19 tháng 11, hơi thở mùa đông ngày càng gần.
    Nỗi nhớ ngày càng mơ hồ, dường như tình yêu ấy chưa từng đến trong đời anh?
    Ngày 30 tháng 11, nửa khuya, ánh trăng xanh xao lạnh lẽo soi một góc sân thượng chung cư.
    Họ đều nhận được từ tay cùng một ông bưu tá, tờ thư của bạn thân nơi phương xa.
    Ngày 6 tháng 12, trời rét căm căm.
    Họ ở gần nhau đến thế, mà sao lại xa nhau vời vợi?
    Ngày 17 tháng 12, lại một ngày không thấy ánh mặt trời, không thấy trăng, không thấy tinh tú. Thành phố giống một nhà tù khổng lồ không tường bao quanh, làm con người cảm thấy ngạt thở, rời rã...
    Ngày 22 tháng 12, mưa phùn rơi như vĩnh viễn không ngưng nữa. Cô quyết định chia tay thành phố hoang vu này.
    Anh quyết định du lịch đến một thành phố đầy nắng ấm.
    Ngày 23 tháng 12, tuyết bắt đầu rơi, thành phố đã bao nhiêu năm nay không hề có tuyết rơi. Anh, theo thói quen, ra khỏi cửa là rẽ phải.
    Cô, theo thói quen, ra khỏi cửa là lập tức rẽ trái.
    Tuyết rơi lẳng lặng trên phố.
    Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, anh bất chợt nhìn thấy...
    Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, cô cũng bất chợt nhìn thấy...
    o O o
    Ngày 24 tháng 12, tuyết rơi dày đặc, chuyến xe bus đi về phía tiếng hát Giáng sinh an lành đang vọng tới. Nhưng hai hành khách ở lại.
    Ngày 31 tháng 12, tuyết ngừng rơi, trời ấm. Trên quảng trường trước toà thị chính, người ta chen chúc trong biển người điên cuồng vui sướng, hò reo đếm theo từng giây đổ ngược của năm cũ cho đến 0 giờ 0 phút 0 giây. Người ta ôm chặt nhau trong giây phút hạnh phúc của một mùa xuân mới.
    Ngày 6 tháng 3, trời hanh nắng, mây lơ đãng trên tầng không. Hai căn phòng cô đơn trên khu chung cư cũ kỹ ở ngoại ô được mở sang nhau, mây bay trên những bức tường hoa.
    Và cuối cùng, mùa xuân rồi cũng sang...
    ---- Trang Hạ dịch ----
    Cơ Mễ (Jimmy Liao), sinh tại Đài Bắc - Đài Loan, tốt nghiệp khoa Mỹ thuật, Đại học Văn hoá Đài Loan, đã kết hôn, có một con gái. 12 năm công tác trong ngành quảng cáo. Từ năm 1998 bắt đầu viết truyện và truyện tranh. Một số tác phẩm đã xuất bản như: Bí mật rừng xanh, Rẽ trái rẽ phải, Ánh trăng lãng quên, Con cá mỉm cười... đều được hoan nghênh nhiệt liệt và tái bản nhiều lần tại Đài Loan, Mỹ, Đức, Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc, Hy Lạp... Truyện của anh nhiều năm được độc giả Đài Loan bầu chọn là Tác phẩm văn học được yêu thích nhất trong năm.
    A chance of sunshine, tựa tiếng Việt Rẽ trái rẽ phải, được tái bản 18 lần chỉ trong vòng 2 năm, là best-seller tại Đài Loan và được hãng Warner Bross (Mỹ) dựng thành phim với sự tham gia của nhiều ngôi sao châu Á như: Kim Thành Vũ (Nhật Bản), Lương Vịnh Kỳ (Hong Kong), Tôn Yến Tư (Singapore) gây cơn sốt trong giới trẻ các nước châu Á năm 2003.
    Mỗi ngày, tôi hay đi làm bằng một con đường, đi ăn trưa tại một quán nào đó... cả đến cắt tóc cũng chỉ cắt ở một tiệm quen nào đó. Cuộc sống, nếu nhìn ở một góc nào đó, sẽ là những sự lặp lại buồn tẻ.
    Ngày mai, tôi sẽ đi làm bằng con đường khác.

  9. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0

    Mỗi tháng một thói quen mới (2)

    (Dân trí) - Bạn sẽ có cả một năm để tạo ra những điều mới mẻ, những thói quen tích cực.
    Tháng 4
    Thói quen mới: Bước 1: Ăn sáng. Bước 2: Luôn chắc chắn rằng bữa ăn sáng gồm thực phẩm giàu protein và chất béo có lợi cho sức khỏe.

    Cơ sở khoa học và kinh nghiệm: Nghiên cứu đã chỉ ra rằng ăn sáng sẽ giúp cải thiện các kỹ năng liên quan đến kinh nghiệm. Bạn hãy áp dụng bữa ăn sáng ?otiêu chuẩn? trong vòng 21 ngày tới để ăn sáng đúng cách trở thành một thói quen không thể thay thế.

    Còn theo các chuyên gia dinh dưỡng, một bữa ăn sáng đầy đủ sẽ giúp cơ thể đốt cháy lượng mỡ thừa đều đặn hơn và giúp bạn giữ dáng bền lâu hơn. Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng những người không ăn sáng sẽ có nguy cơ bị béo phì gấp 4 lần so với những người ăn sáng.

    Các bước hành động: Hãy ?onạp? ít nhất 300 - 400 calo mỗi sáng nếu bạn muốn gia nhập nhóm những người ăn sáng. Tăng cường protein bằng các loại thực phẩm như trứng, thịt hay nhẹ nhàng hơn là 1 ly sữa/sữa chua, hoa quả. Ngoài ra, bạn có thể ăn cháo yến mạch nấu với quả óc chó hay hạt hạnh nhân để tăng cảm giác ngon miệng và duy trì nồng độ đường trong máu suốt ngày dài làm việc.

    Bạn có thể chuẩn bị một bữa ăn sáng ?ofast food? những khi quá bận rộn như: luộc một vài quả trứng, rửa sạch hoa quả từ tối hôm trước, để sẵn trong túi để sáng hôm sau chỉ việc mang đi. Bạn có thể mang một cốc café uống liền lên ôtô, đến cơ quan thay vì tự pha một ly cafe.

    Tháng 5

    Thói quen mới: Không tích trữ đồ ăn vặt trong nhà và tại nơi làm việc

    Cơ sở khoa học và kinh nghiệm: ?oCàng có ý thức về thói quen ăn vặt, sức khỏe của bạn sẽ càng khá hơn?, các chuyên viên tư vấn chăm sóc sức khỏe Hoa Kỳ khẳng định. Tuy nhiên, không có nghĩa là bạn phải ?ochia tay? với tất cả các món ?okhoái khẩu? và chỉ chọn những đồ ăn có lợi cho sức khỏe. Thực tế thì ăn vặt cũng là một cách tạo vui vẻ mà.

    Các bước hành động: Nếu nghi ngờ về chất lượng của sản phẩm thì tốt nhất là hãy vứt nó vào thùng rác.

    Những thực phẩm ăn liền tốt nhất: hạnh nhân, quả óc chó, mứt hoa quả; kẹo giàu protein/ít béo/ít đường; thịt bò khô/mực khô.

    Khi ăn các loại mứt hoa quả hay các loại hạt, nhớ là chỉ lấy một nhúm nhỏ thôi nhé. Luôn uống ít nhất 1 cốc nước mỗi khi ăn snack, tốt nhất là uống trước 15 phút để giảm ?ođói? và để không có cảm giác khát.

    Tháng 6

    Thói quen mới: Uống ít nhất một cốc trà xanh mỗi ngày.

    Cơ sở khoa học và kinh nghiệm: Nhiều nghiên cứu cho thấy trà xanh là thứ đồ uống rất tốt, có khả năng chống ung thư, có lợi cho tim mạch, giúp ?otiêu mỡ? và thư giãn hiệu quả. Rất nhiều chuyên gia dinh dưỡng ?ohâm mộ? thứ đồ uống dân dã này.

    Các bước hành động: Nếu chỉ uống 1 cốc, bạn có thể uống vào mỗi sáng hoặc sau bữa trưa. Nếu có thể uống nhiều hơn thì 5 cốc mỗi ngày sẽ là tốt nhất cho sức khỏe.

    * Phần 1

    dântrí online

  10. Vic_PTN

    Vic_PTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2005
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    0
    Diễn đàn nóng và đang được qua tâm của tất cả chúng ta :
    " AN TOÀN GIAO THÔNG Ở VIỆT NAM TA" http://vietnamnet.vn/baylenvietnam/giaothong/2007/01/652506/

Chia sẻ trang này