1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

XEM-NGHE-ĐỌC

Chủ đề trong 'Quảng Ngãi' bởi curio, 12/08/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. curio

    curio Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    0
    @Scorpion : Anh đọc cuốn đó đã lâu, cũng không hiểu mấy và cũng hổng thấy nó hay!. Chỉ riêng việc người ta phải vẽ một cây gia phả cho nhân vật trong đó là đã thấy nhức đầu!. Em có thể ...ngưng đọc nó . Tóm tắt nội dung tại đây :http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C4%83m_n%C4%83m_c%C3%B4_%C4%91%C6%A1n
  2. curio

    curio Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    0
    @Scorpion : Anh đọc cuốn đó đã lâu, cũng không hiểu mấy và cũng hổng thấy nó hay!. Chỉ riêng việc người ta phải vẽ một cây gia phả cho nhân vật trong đó là đã thấy nhức đầu!. Em có thể ...ngưng đọc nó . Tóm tắt nội dung tại đây :http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C4%83m_n%C4%83m_c%C3%B4_%C4%91%C6%A1n
  3. curio

    curio Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    0
    Curio đang đọc sách về "bản đồ tư duy"(mind map) với mục tiêu là "nâng cấp bộ não". Có bạn nào có hứng thú tìm hiểu về trò này không? http://sodotuduy.com/mindmap.asp
  4. scorpion66

    scorpion66 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Cách đây cũng gần 1 tháng, em có mua quyển "Bản đồ tư duy" trong nhà sách, thế nhưng vẫn chưa đụng đến hihi....
  5. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    Nhà mình có ai xem film 200p beauty chưa ah? Không biết sao, xem xong em thấy nản lắm í nhưng mà thật sự là như thế. Cái này mình thấy nhan nhản hàng ngày. Chuyện lợi thế khi có sắc đẹp, và khổ thân cho nhg ng kém may mắn dù là ng có tài đi chăng nữa í ah.
    Nếu em là em Kang Hana thì em kiên quyết quên đi cái anh chàng xinh dzai nhg chán ngắt ấy. Khi ng ta xấu xí thì nói nhg lời cay đắng, tủi nhục rồi đến lúc ng ta trở nên xinh đẹp, tài năng thì lại thay đổi thái độ và tỏ ra mình chả cần cái gọi là sắc đẹp của em í mà chỉ cần tính cách ( đoạn cuối khi ông GĐ hỏi thì anh í tỏ vẻ đồng í khi ông GĐ nói anh í yêu em í vì tính dễ thương or 1 từ gần như thế í ). Xạo! Điêu!
    Mà fim này, sau khi em í phẩu thuật xong thì hơi lạm dụng nước mắt. Làm xem hẩng 1 đoạn vì nhg đoạn í chả cần khóc lóc làm gì, haizzzz. Lúc í em đang nghĩ hay là trong quá trình cắt mí mắt thì em í bị hỏng tuyến lệ
    Nhưng rất thích bài Maria nhạc fim. Xem xong fim, tìm ngay bài í rồi set nhạc chuông luôn
    Với lại, film này xem thì tốt nhất nên đặt vé trước í ah. Em fải gọi từ 5h để đặt cho xuất 7h đấy ah .
    Thích xem và cũng tò mò vở kịch Bí Mật Vườn Lệ Chi quá mà kg làm sao mua vé xem được . Hôm t4 (kịch này diễn thứ 4 và thứ 5 hàng tuần mà) chạy ra idicaf hỏi thì vé tuần sau cũng đã sold out . Nhà mình ai mua được mách em vớiiiiiiiiiiiiiiiiii. Ghiền vở này quá rồi ah
    Kg biết cuối tuần này xem j đây, cứ bị gợi í xem Mr Bean nhg từ xưa h chả có hứng với chú này. Chẹp. Ở nhà cuối tuần thì chán lắm
    Được thongocmummim sửa chữa / chuyển vào 01:39 ngày 15/06/2007
  6. curio

    curio Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    0
    Vừa coi Kỳ nghỉ của Mr.Bean, phim có nhiều tình tiết vui nhộn đúng kiểu Mr.Bean nhưng cốt truyện quá nhạt nhẽo!. Coi Mr.Bean dạng phim ngắn không lời thích hơn.(Dạo này buổi chiều, kênh Disney hay chiếu phim ngắn Mr.Bean)
  7. guruvietnam

    guruvietnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2007
    Bài viết:
    449
    Đã được thích:
    0
    48 giờ yêu nhau
    Hà Thanh Phúc
    Trời hôm nay có mưa. Những giọt mưa nghiêng nghiêng tựa như muôn vàn nước mắt của thế gian đang rơi xuống. Buồn. Gió lạnh từng cơn thổi qua khung cửa. Ngoài đường, những dòng người hối hả lao đi...
    Hôm nay là thứ bảy. Những ngày cuối tuần thế này, tôi thường đi cà phê, nhưng hôm nay thì không. Thôi gặm nhấm cô đơn bằng ly cà phê đắng mà bằng những cơn mưa cuối mùa...
    Thói quen cà phê một mình của tôi đã được bao lâu rồi? À, lẩm nhẩm, lẩm nhẩm, một năm ba tháng mười ngày, kể từ cái hôm chia tay anh. Nhanh quá, mới đây mà đã chừng ấy rồi sao? Lắm lúc tôi giật mình lo sợ mình mất đi ý niệm về thời gian. Anh đã có người yêu mới. Anh vẫn vui cười đi ngoài đường và không hề gọi cho tôi một cú điện thoại nào. Vậy mà, tôi vẫn chờ, vẫn đợi. Một sự đợi chờ rất kỳ lạ và mơ hồ. Mong mỏi nhận được một cú điện thoại từ anh vào mỗi ngày thứ bảy... Đợi rồi thất vọng. Nhiều khi tôi tự hỏi mình đang đợi chờ cái gì?
    Mỗi ngày tôi đều đọc đi đọc lại những bức thư anh từng viết cho tôi. Tất cả chỉ là một cái gì xa xôi của quá vãng. Đọc xong rồi cười, rồi lại bật khóc...
    Đã nhiều ngày tháng, tôi rơi vào tâm trạng trống rỗng. Không rõ buồn hay vui, trong lòng cứ rỗng tuếch, tôi đi và về như một chiếc bóng. Tôi tự thu mình trong một cái vỏ và vĩnh viễn không bao giờ muốn ai phá vỡ nó. Lắm lúc, khi một mình trong căn phòng hẹp, tôi sợ hãi mơ hồ. Tôi đã quá yếu đuối, đã quá tệ hại khi trở nên thế này phải không? Nước mắt tôi trào ra... Không rõ mình có phải đang khóc không? Cảm xúc cũng trở nên mơ hồ...
    Lát sau thì trời tạnh. Đứa bạn thân rủ: ?oĐi cà phê! Tao buồn quá!?. Lát sau nữa thì hai đứa có mặt ở một quán cà phê quen. Ít ra thì hôm nay, tôi không hoàn toàn là một kẻ cô đơn.
    Tôi lấy muỗng khuấy nhẹ ly cà phê đen sánh. Hớp một ngụm, đắng nghét đầu lưỡi. ?oCà phê đắng quá mày ạ!?. Tôi nhăn mặt bảo.
    ?oỪ, sao mày lại uống??. Tôi bật cười: ?oCũng giống như tao chấp nhận việc đợi anh...?. Nó ngán ngẩm lắc đầu: ?oTao không có ý kiến nhiều chuyện tình yêu của mày, vì dù gì, tao cũng chỉ là bạn thân của mày. Tao chỉ cho mày biết cảm nhận của tao, thế thôi. Tao không muốn đứa bạn thân của tao khổ?. Nó lặng đi ít phút rồi tiếp: ?oVì bản thân tao đã quá khổ vì tình?. Tôi mới giật mình nhớ ra, bạn mình đã trải qua mấy lần dang dở. Nó yêu hết mình, tôi vẫn nhớ cái lần tôi khuyên nó: ?oMày yêu gì yêu cũng nên giữ lại chút gì cho mình?. Thế rồi nó phớt lờ, nó bảo: ?oMỗi người có cách sống khác nhau. Đối với tao, yêu là trọn vẹn?. Rồi khi nó điện thoại cho tôi và nức nở. Tôi chỉ thấy thương nó hơn bao giờ hết. Vội chạy sang chở nó đi cà phê, đi vòng vòng. Lúc ấy, nó luôn nói: ?oChỉ có mày, một đứa không có bồ mới sẵn sàng chở tao đi khi tao đau khổ nhất!?. Rồi một hôm, nó bảo: ?oTao sẽ không yêu nữa mày ạ?. Tôi thở nhẹ, ừ, thà như thế tốt hơn. Tình yêu? Ừ, tình yêu là gì mà sao mọi người ai cũng phải đau khổ, cũng đớn đau?
    Nhưng đó cũng chỉ là một công bố nhất thời khi người ta đã mất mát quá nhiều vì yêu. Bản thân con người, tận sâu trong tiềm thức, yêu vẫn là một nhu cầu, một khao khát lớn lao. Rồi nó lại có người yêu. Nó nói với tôi: ?oTao không thể nào thực hiện được lời đã nói, tao cần một tình yêu. Tao không biết sẽ ra sao, nhưng tao đã đón chờ sẵn cuộc chia tay!?. Tôi lắc đầu, tại sao dẫu biết là đau khổ nhưng người ta vẫn lao vào. Con thiêu thân cũng thế, lao vào ánh sáng để rồi chết đi...
    ***
    Trong một lần tha thẩn trên mạng, tình cờ tôi vào blog của một người con trai có khuôn mặt góc cạnh. Đọc hết những dòng nhật ký của một người dưng, vậy mà khi không lại bật khóc. Ừ thì, cái chuyện chia tay có phải là của riêng ai? Người nào cũng có một góc cô đơn trong tâm hồn. Tôi để lại dòng comment: ?oXin cám ơn anh?.
    Tôi quen biết anh từ dạo đó.
    Kể từ đó, tôi thường xuyên vào blog của anh như một thói quen, chỉ để lại dòng comment ?oCám ơn? sau mỗi bài viết.
    Có lần, anh viết: ?oTình yêu khiến người ta hạnh phúc, nhưng cũng khiến người ta đau khổ. Có lẽ, ta sẽ cô đơn, sẽ thấy tan nát nếu mất đi tình yêu, đừng né tránh nỗi đau, hãy đối đầu và làm bạn cùng nỗi đau và đơn côi. Rồi có lúc, ta sẽ bước qua được cái ranh giới nhỏ nhoi?.
    Tôi không biết mình có bước qua được cái ranh giới mà anh nói hay không. Lòng vẫn băng giá lạnh căm.
    Một hôm, anh viết e-mail cho tôi hỏi: ?oVì sao lại cám ơn anh??. Tôi trả lời: ?oVì những gì anh viết!?. Tôi trở thành một người bạn của anh. Chúng tôi nói với nhau nhiều. Về quá khứ của mỗi người, về tình yêu...
    Đối với tôi, anh là một người bạn ảo. Người ta có thể dễ dàng nói ra tất cả những gì bình thường người ta không thể nói khi bước vào thế giới diệu kỳ này. Hơn nữa, anh ở tận nước Nhật xa xôi...
    Thi thoảng, anh điện thoại cho tôi. Anh thường động viên tôi, rằng em đừng bận tâm việc mình cô đơn hay không, rằng có nhiều thứ còn quan trọng hơn nỗi cô đơn kia, em à! Nhưng có lần, tôi hỏi ngược lại anh, thế anh có cô đơn không? Anh vẫn trải lòng mình với cô đơn trên những trang blog đó thôi, anh vẫn chưa có được một người yêu nào đó thôi. Anh chỉ im lặng, rồi lại bảo: ?oCó những thứ không phải muốn là được. Anh chưa gặp được ai có thể làm anh rung động?.
    Tôi bận rộn với chuyện học hành thi cử, anh vẫn e-mail cho tôi đều đặn. Lòng tôi bớt đơn côi vì ít ra, cũng có một nơi san sẻ. Anh cũng bảo: ?oCám ơn cuộc sống đã cho anh quen em. Nhóc à! Một người bạn, một người em...?. ?oĐừng gọi em là nhóc, đã 20 rồi!?. ?oỪ, anh gọi là bé vậy!?.
    Nhiều lúc tôi bông đùa: ?oAnh có nghĩ mình sẽ yêu lần nữa??. Anh đáp lạnh lùng: ?oKhông bao giờ?. Rồi tôi tự hỏi mình, mình sẽ yêu lần nữa không? Anh - người yêu cũ của tôi - vẫn thấp thoáng trong ký ức của tôi...
    ***
    Một ngày, khi tôi vừa tan học, có điện thoại, tiếng nói quen thuộc làm tôi giật mình: ?oAnh đang ở Sài Gòn, em đang ở đâu??.
    Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê trên đường Nguyễn Trãi. Ở ngoài, anh trông có vẻ hiền lành và dễ gần hơn trên blog. Anh hay cười, nụ cười cũng hiền với hai cái răng khểnh. Hai chúng tôi không nói với nhau nhiều, chỉ nhìn nhau. Rồi anh bảo: ?oMắt em buồn quá đó nhóc, nó không nên có ở một người 20 tuổi!?. Tôi trả lời: ?oCũng không nên có ở một người 25, phải không??. ?oHôm nay, em có thể dành cho anh cả ngày để tâm sự không? Ngày mai anh đã đi rồi...?. ?oNgày mai? Nhanh vậy??.
    ?oỪ, anh về đây vì công việc mà!?. Tôi đồng ý rồi sau đó, tôi theo anh về khách sạn anh nghỉ. Hai chúng tôi bắt đầu nói với nhau nhiều hơn. Anh nói: ?oKhi nãy anh có gặp người yêu cũ, đúng là cái gì đã qua hãy cho nó qua, một cách bình thản em à!?. Anh chợt quay sang nói khẽ với tôi: ?oEm hiền và dễ thương lắm nhóc?.
    Anh nhìn tôi, im lặng. Cả hai đều không nói gì nữa.
    Rồi tôi nhắm mắt, đón nhận nụ hôn từ anh. Nụ hôn từ gần hai năm tôi mới được nếm lại. Một cảm giác vừa mới mẻ vừa quen thuộc chảy tràn vào lòng. Con tim tôi đập gấp gáp, vội vàng. Anh dừng lại, kê sát vào mặt, nắm lấy tay tôi và bảo: ?oChúng ta hãy yêu nhau, nha nhóc!?. Tôi nhìn anh, rồi lại khẽ gật đầu. Tôi và anh đến với nhau, trao cho nhau mà lạ kỳ thay nước mắt ai cũng chảy. Hai kẻ cô đơn đang tìm đến nhau?
    Rồi chúng tôi rời khách sạn, tôi chở anh dạo khắp nẻo đường Sài Gòn. Thứ bảy đầu tiên, tôi nghe lòng mình thôi khắc khoải.
    Ngày đầu tiên trôi qua chóng vánh. Tôi về nhà mà thao thức, tự hỏi mình đang làm gì? Vội vã? Dễ dãi? Tôi vốn không phải tuýp người đó. Nhưng vì sao? Tôi thở nhẹ, đổ lỗi cho con tim... Hình ảnh của người yêu cũ thấp thoáng, làm tôi bỗng nhói lòng, cảm giác có lỗi. Nhưng tôi biết, mình đã sẵn sàng cho một tình yêu mới...
    Ngày hôm sau, anh bận việc với công ty suốt cả buổi sáng. Đến chiều, anh gặp tôi, cả hai đều mừng rỡ tựa như đã xa nhau lâu lắm. Chúng tôi hát khe khẽ cho nhau nghe, tôi dựa vào lưng anh và nhận ra bờ vai anh rộng quá...
    Đêm đó, tôi nằm cạnh anh, trong khách sạn. Lại quấn lấy nhau, nóng bỏng. Tôi hỏi: ?oCòn bao lâu nữa thì anh phải đi??. ?oBốn tiếng nữa em à!? - anh đáp, giọng buồn buồn. ?oChừng nào gặp lại nhau hả anh??.
    ?oAnh không biết em à! Có thể là một năm hoặc hơn nữa. Anh sẽ cố gắng về thăm em...?.
    Tôi lặng im, vùi đầu vào ngực anh. Tay quàng qua ôm lấy anh. ?oChẳng lẽ yêu nhau mà chỉ gặp nhau mỗi năm một lần sao anh??. Tôi nhìn anh đợi lời đáp. Anh thì thầm: ?oĐợi anh, em nhé, khi anh đã có đủ những cái anh cần phải có, anh sẽ về cùng em! Và mình sẽ mãi bên nhau. Chắc khoảng hơn năm năm, anh sẽ về đây sống cùng em... Quan trọng cả hai có được niềm tin?. Tôi không đáp. Đợi? Tôi sẽ phải đợi bao lâu? Và tôi có đủ kiên nhẫn để đợi không? Liệu trong khoảng thời gian quá dài xa anh, tôi có đủ bản lĩnh để giữ mình thoát khỏi những cám dỗ bình thường của một con người. Và anh có thực hiện những gì anh đã nói? Có thật anh đang yêu tôi, hay chỉ nhất thời muốn chung đụng thể xác? Sao anh lại có thể yêu tôi nhanh đến vậy trong khi ngần ấy thời gian anh đã sống trong cô đơn? Rồi tuổi xuân của tôi, có chờ tôi không? Phải làm sao khi anh trở về, tôi không còn trẻ đẹp, và anh sẽ có người khác?
    Bao nhiêu câu hỏi rối bời đặt ra, tôi gần như choáng ngợp trong đống câu hỏi đó. Và tôi cũng sợ nghe những câu trả lời. Liệu câu trả lời ấy có phải là chân thật khi thời gian khiến cho mọi điều có thể thay đổi?
    ***
    Cái gì đến sẽ đến.
    Tôi cùng anh trên chiếc taxi đưa anh ra sân bay. Lúc này, anh chỉ nắm tay tôi thật chặt, không nói thêm bất kỳ lời nào. Tôi nhận ra, tay anh thật to, thật chắc...
    Hai ngày. 48 tiếng, tôi và anh đã là của nhau.
    Có những thứ, tôi gìn giữ bao lâu, lại chấp nhận cho anh trong phút chốc.
    Tôi biết gì về anh? Một Việt kiều Nhật. 25 tuổi, chấm hết. Nhưng tất cả niềm tin của tôi đều đặt ở anh...
    Nước mắt tôi trào ra, trong giây phút đó, tôi ôm chặt lấy anh.
    Tôi chỉ biết mình yêu anh.
    Lúc sân bay cất loa gọi, tay tôi đột ngột níu lấy anh một cách vô thức. Anh đi thật sao anh? Đến lúc này, tôi cũng ngờ ngợ, rằng chuyện anh gặp tôi đó, yêu tôi đó, cùng tôi trải qua 48 tiếng đồng hồ chỉ là giấc mơ.
    Rồi anh cũng đi. Tôi đứng đó một mình, cố trông theo giây lát, rồi quay về nhà.
    Gần một giờ sáng...
    Gió đêm thổi tốc vào mặt. Lạnh căm. Tôi không mặc áo khoác, nghe hơi lạnh thổi cả vào tâm hồn. Giá mà trời lạnh hơn tí nữa, không chừng tâm hồn tôi cũng sẽ đóng băng theo...
    ***
    Anh đi, để lại tôi trong nỗi nhớ thương vô bờ. Càng rơi vào sự cô đơn sẵn có. Những cú điện thoại gọi về cho tôi, tiếng anh nhẹ nhàng hỏi tôi: ?oCó đợi anh được không??. Tôi đáp: ?oĐược?, dù trong lòng hoài nghi về chính mình.
    Tôi nói với đứa bạn thân về anh. Về việc tôi đã bắt đầu cho một tình yêu mới. Nó bảo: ?oMày điên à? Mày vì một người tình hai ngày mà chờ đợi như thế sao? Một, hai hay năm năm hay hơn nữa? Mày đánh đổi cả một thời tuổi xanh và có chắc nhận được lại những điều mày đáng phải có??. ?oTao không biết!?. Tôi thở nhẹ, nhìn rất lung ra ngoài đường. Những chiếc xe hối hả lao đi...
    ***
    Những tháng ngày dài lại nối tiếp nhau. Tôi vẫn sợ, những nỗi sợ mơ hồ cố hữu, vẫn hay khóc thầm và nhớ anh.
    Có những giây phút, tôi cô đơn kinh khủng. Những tối thứ bảy, tôi cà phê một mình và nghe nước mắt chảy ngược vào trong. Nỗi đau đôi lúc thành sự tị hờn khi thấy những cặp tình nhân hạnh phúc bên nhau vào những ngày cuối tuần.
    Người ta bảo, sự chờ đợi nào cũng sẽ xứng đáng với cái nó sẽ có.
    Tối về nằm dài trong một ngày thứ bảy cô liêu, nằm trong căn phòng 16 m2, giam hãm mình trong bốn vách tường lạnh giá. Tôi khát khao một bàn tay, một vòng tay ấm. Có những người muốn đến với tôi, nhưng tôi không dám đến lại với họ. Tôi nghi ngờ tất cả, liệu mình thử yêu lần nữa, có thành công không hay lại tiếp tục ôm lấy đau thương...
    Một ngày như mọi ngày trôi qua. Tôi nhắm mắt và chìm vào giấc mộng mị êm đềm. Trong đó, tôi thấy anh nắm lấy tay tôi và dắt tôi đi trên một con đường không người, rất bình yên...
    (Theo Người Lao Động)





  8. guruvietnam

    guruvietnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2007
    Bài viết:
    449
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ mà cầm một quyển sách dày đọc dường như mình ko có thời gian và kiên nhẫn,đọc truyện ngắn trên mạng bây giờ đang một thú vui của mình,hôm nay đọc câu chuyện sau nghe nó thật thật gần gủi cuộc sống của mọi người

    Những ngày có nhau
    Hoàng Lan Anh
    Có lẽ mẹ thất vọng vì sự im lặng của tôi. Dù tôi có giải thích thế nào, đó cũng là một quyết định làm cho mẹ đau lòng.
    Bấy lâu nay, mẹ chỉ chờ đám cưới của tôi, thế rồi tất cả đổ vỡ, chỉ vì lý do mà tôi nghĩ là mẹ cho rằng rất vớ vẩn. Nhìn vào mắt mẹ, tôi biết, ngoài sự buồn rầu, có cả nuối tiếc và lo lắng. Mẹ lo lắng nếu tôi làm lại, chắc gì đã tìm được người như Hải. Người mẹ nào cũng thế, cũng muốn con cái được hạnh phúc. Mà tôi thì cứ vài năm lại thay người yêu một lần, không phải do mình muốn thì cũng là bị nhân tình nhân ngãi bỏ.
    Em không muốn kết thúc tồi tệ.
    - Kết thúc nào mà chẳng tồi tệ, nếu không thì đã không có kết thúc.
    Cuối cùng thì mẹ cũng biết chuyện tôi và Hải chia tay nhau. Hải đã không thể trở thành người đàn ông mạnh mẽ như đã hứa với tôi. Đã đem chuyện tôi và Hải chia tay để nói với mẹ. Tôi buồn, nằm bẹp trong phòng, không muốn nói với bất kỳ ai một lời nào, về bất cứ chuyện gì. Dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã chấm hết, đã không còn gì để cãi vã, để mỏi mệt. Bây giờ chỉ còn nỗi buồn, cứ đeo đẳng. Vậy mà khi nói với Hải lời chia tay, tôi đã nghĩ khác, đã hy vọng rồi mình sẽ được thanh thản chứ không phải suốt ngày tự dằn vặt không biết mình có sai lầm hay không?
    Mẹ đẩy cửa vào phòng, khuôn mặt buồn như đưa đám. Ngồi xuống mép giường, mẹ vuốt những lọn tóc tôi rơi trên gối. Sao lại thế, hả Dung? Tôi im lặng. Mẹ biết Hải rất yêu con, không phải lúc nào cũng tìm được người đàn ông như nó. Im lặng. Tôi nhắm mắt. Tôi biết, mẹ rất quý Hải. Hải mồ côi mẹ từ năm hai tuổi, thiếu thốn tình cảm nên luôn coi mẹ như mẹ ruột của mình. Nhìn cách Hải nói chuyện với mẹ, đưa mẹ đi thăm họ hàng, quan tâm chu đáo tới từng người, không ai nghĩ tương lai đấy mới là con rể. Nhưng cũng chính vì thiếu thốn tình cảm mà Hải muốn tôi ngoài người yêu, còn phải là cả mẹ, cả chị. Cái này, đối với một cô gái bình thường đã khó, huống chi lại là một người quen được nuông chiều. Mẹ vuốt những lọn tóc tôi đang rơi, bảo Dung đã suy nghĩ thật kỹ chưa, hãy cho Hải một cơ hội, Dung nhé. Vẫn im lặng. Tôi để cho mẹ độc thoại. Vì thực ra, tôi hoàn toàn không biết trả lời mẹ thế nào. Hải yêu tôi. Chỉ có điều, tôi biết, mình sẽ không thể nào sống được với một tình yêu mà bất đồng đã thành bản chất. Mẹ thì không hiểu điều đó, mẹ là người lạc quan nên chỉ nhìn thấy mặt tốt của mọi người. Mẹ cũng không hiểu yêu một người đã khó. Từ chối một người còn khó hơn nhiều. Tôi đã dằn vặt rất lâu, đã từng khóc nhiều lần trước khi quyết định nói lời chia tay với Hải. Bởi mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi lại nhớ Hải đã từng đối xử rất tốt với tôi, đã từng quỳ dưới sân nhà tôi đến tận một giờ sáng để xin một lần hàn gắn. Dung ơi, nghe mẹ... Tôi cảm thấy mũi mình nghẹt lại, sau đó là nằng nặng trên mi. Và cuối cùng thì nước đọng thành giọt, lăn trên má. Vẫn im lặng. Những ngày qua tôi đã cố gắng có một khuôn mặt bình thường mỗi khi về nhà. Nỗi buồn giấu kín sau những cuộc đi chơi cùng bè bạn. Tôi sợ mẹ biết chuyện tôi và Hải chia tay nhau, vì mẹ sẽ là người đầu tiên phản đối. Mẹ ôm lấy vai tôi, thân gái như hạt mưa sa. Tôi nghe giọng mẹ bắt đầu sụt sùi. Rồi những giọt nước mắt tràn trên gò má đã bắt đầu nhăn nheo, rơi xuống tay tôi ấm nóng.
    Có lẽ mẹ thất vọng vì sự im lặng của tôi. Dù tôi có giải thích thế nào, đó cũng là một quyết định làm cho mẹ đau lòng. Bấy lâu nay, mẹ chỉ chờ đám cưới của tôi, thế rồi tất cả đổ vỡ, chỉ vì lý do mà tôi nghĩ là mẹ cho rằng rất vớ vẩn. Nhìn vào mắt mẹ, tôi biết, ngoài sự buồn rầu, có cả nuối tiếc và lo lắng. Mẹ lo lắng nếu tôi làm lại, chắc gì đã tìm được người như Hải. Người mẹ nào cũng thế, cũng muốn con cái được hạnh phúc. Mà tôi thì cứ vài năm lại thay người yêu một lần, không phải do mình muốn thì cũng là bị nhân tình nhân ngãi bỏ. Tử vi bảo số tôi đào hoa, nhưng đào hoa lại đóng ở cung mệnh nên chẳng hay ho gì. Từ ngày mới vào đại học, nhìn bàn tay chằng chịt của tôi, Hoài đã bảo rồi tôi sẽ yêu đương rất nhăng nhít. Tôi nhìn Hoài bằng con mắt khó chịu. Lúc ấy tôi đang yêu Hùng. Gần như ngoài Hùng ra, tôi chẳng hề biết đến bạn trai nào khác, trừ Hoài, vì Hoài là bạn thân từ ngày còn học trung học. Tôi đã yêu Hùng suốt sáu năm, thương thương nhớ nhớ kiểu học trò, thế rồi cuối cùng cũng chia tay nhau. Người ta bảo mối tình đầu khó có đầu cuối, nhưng mẹ vẫn nửa đùa nửa thật Hùng chịu được tôi từng ấy năm là may mắn lắm, vì tính khí như tôi chẳng ai dám gắn bó lâu dài. Tôi buồn mất một thời gian, nhiều lúc nghĩ đến Hùng tự nhiên bật khóc. Nhưng lúc ấy tôi còn trẻ lắm, mới có hai mươi ba tuổi, nên mẹ không lo lắng thái quá về tình trạng hôn nhân của tôi như bây giờ.
    Sau Hùng, Phan đến với tôi. Phan với tôi cũng là bạn từ lâu, nhưng chưa bao giờ có tình ý. Hồi ấy, khi bị đám bạn ghép đôi, tôi đã nói Phan chỉ đáng xách dép cho tôi. Phan không giận, Phan bảo, sẽ xách dép cho em theo đúng nghĩa đen. Phan nghèo, đầy nghị lực, không thèm chấp những lời nói đầy thách thức của tôi lúc ấy. Tôi thích Phan cũng vì Phan nghị lực. Mỗi khi buồn, hay thất vọng vì công việc, tôi thường nói chuyện với Hoài. Hoài bảo, chẳng cần phải đi đâu xa, hãy nhìn vào Phan mà học tập. Hoài nói thế, bởi lúc ấy Hoài không bao giờ rằng nghĩ tôi sẽ yêu Phan.
    Tôi chẳng biết làm gì để giết thời gian cho đỡ buồn, để tránh ánh mắt da diết đầy trách móc của mẹ, cả những cú điện thoại vớt vát của Hải. Hoài đã đi công tác, còn Phan thì không phải là người để tôi nói những chuyện yêu đương. Phan với tôi là một ngoại lệ của những mối tình sau khi chia tay. Có lẽ bởi chúng tôi có quá ít thời gian để thành một đôi nên dễ dàng hơn khi trở thành bạn. Tôi có thể nói với Phan về mọi thứ, trừ tình yêu. Bởi những điều ấy, Phan chẳng bao giờ muốn nghe, tôi cũng chưa thấy ai muốn nghe người yêu cũ kể chuyện tình yêu mới của mình. Mấy năm rồi sau khi chia tay nhau, Phan và tôi vẫn gọi điện rủ nhau đi uống nước. Giữa chúng tôi không có cái khoảng cách hay sự ngượng nghịu khi gặp lại nhau của những người yêu cũ. Ngày quyết định chia tay nhau, tôi và Phan đã đi Phủ Tây Hồ, hứa kết nghĩa làm anh em.
    Hoài đã từng hỏi, tại sao tôi và Phan có thể trở thành bạn mà không thể níu giữ tình yêu? Tôi không biết tại sao lại thế, không biết phải trả lời thế nào, cũng như không hiểu tại sao mình lại yêu Phan. Tôi biết, Phan thích tôi, bằng những cái nhìn đắm đuối dài sau đuôi mắt. Nhưng thay vì đón đưa tôi như những người khác, Phan để tôi hoay hoay giữa một đám đông những người thích mình. Tôi giận thái độ ngạo mạn của Phan, cả thói quen bất cần đối với người khác. Tôi đã quen cuộc sống được chiều chuộng, quen với ý nghĩ không ai làm trái ý mình. Sau này, Phan bảo, anh quyết yêu em vì không tin là mình không chinh phục được một cô gái bướng bỉnh. Còn tôi, không hiểu mình đã yêu Phan vì lẽ gì. Khi là bạn, tôi phục Phan vì nghị lực. Nhưng khi yêu, đó không phải là một lý do. Phan cười, cốc nhẹ vào đầu tôi, hai đứa ngồi trong một quán cà phê đầy hoa vàng, nghe Tuấn Ngọc hát da diết ?ođừng bao giờ em hỏi, vì sao ta yêu nhau, vì sao môi anh lạnh, vì sao tay anh run, vì sao chân không vững, vì sao và vì sao...?.
    Thế mà cuối cùng câu chuyện tình yêu ấy cũng chẳng đi đến đâu. Tôi không lý giải được tại sao lại thế. Tôi không chắc chắn được tại sao mình luôn luôn có cảm giác không níu giữ được nhau, tại sao chúng tôi lại chia tay, khi Phan vẫn còn yêu tôi đến vậy. Sau này, tôi đã mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ, và hiểu ra rằng, cả hai đều không chịu được cái tôi quá lớn của nhau. Phan không muốn làm theo ý muốn của tôi, còn tôi thì luôn chứng minh cho mọi người thấy anh chẳng là gì, dù thật sự, Phan luôn là một phần đầy thân thiết. Khi làm bạn, chúng tôi hiểu nhau, nhưng khi yêu, cái ý muốn sở hữu người khác đã khiến cả hai thành những con lừa ngốc nghếch. ?oEm đã ngồi suốt một buổi chiều. Tự hỏi chúng ta đang làm gì? Chúng ta đang điên rồ hay đúng đắn? Rồi những ngày sắp tới sẽ ra sao? Những ngày có nhau bao giờ chấm dứt??. Tôi đã từng viết như thế, khi ngồi cùng Hoài trong quán Bằng Lăng cuối một buổi chiều. Hoài hỏi, chuyện với Phan rồi sẽ ra sao? Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào. Tôi đau khổ vì Phan không quan tâm, không làm theo ý mình. Và tôi cũng làm cho Phan đau khổ bằng cách đi với Hoài đến những cuộc tiệc tùng đàn đúm. Một đêm, rất muộn, Phan gọi điện, hỏi em vừa đi đâu về? Tôi bất cần ?ođi với Hoài ngồi quán cà phê?. Giọng Phan như người hụt hơi. Em thừa biết anh yêu em thế nào mà em lại hành hạ anh thế. Rồi bên kia đầu dây là sự im lặng. Tôi giận, khóc. Anh còn quan tâm đến em sao? Giọng Phan nghẹn lại. Bao giờ cũng quan tâm đến em...
    Sự cứng rắn của Phan làm tôi như đi trong hỏa mù, không thể biết được điều gì chính xác. Đúng lúc ấy thì Hải tới. Hải là người không tạo ấn tượng cho tôi, nhưng Hải tốt. Tôi ốm, Hải bỏ việc từ cơ quan mang thuốc về cho tôi, sau đó lại lộn gần 10 km về cơ quan làm việc. Nhưng Phan thì không vậy. Tôi buồn, lại so sánh, lại nghĩ đến chuyện chia tay với Phan. Rất nhiều lần, Hoài hỏi, liệu Dung có dứt khoát được không? Trái tim tôi bảo không, nhưng cái miệng thì nói có. Hoài lắc đầu. Rồi sau đó sẽ ra sao, Dung sẽ đến với Hải chứ? Tôi bâng quơ, cũng không biết nữa. Lúc đó tôi không biết thật, vì tôi không yêu Hải, thích cũng chưa hẳn là thích. Hải với tôi lúc ấy chỉ là một người bạn tận tâm. Nhưng sự tận tâm đến vào khi người ta đang thất vọng dễ nảy sinh sự so sánh. Khi tôi nói lời chia tay, Phan im lặng rất lâu, rồi gật đầu đồng ý. Nhưng Phan bảo, em đừng vội yêu ai, đừng vì anh mà làm điều gì thiếu suy nghĩ. Thái độ dễ dàng thỏa hiệp của Phan làm tôi phát điên. Tôi ghét sự ngạo mạn trong tình yêu của Phan. Hoài mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt méo mó của tôi, lại gào lên, nếu không muốn bị coi là thất bại thì phải cứng rắn. Tôi khóc, tôi là người chứ có phải gỗ đá đâu mà vô tình. Hoài giận, thì ai bảo yêu đương nhăng nhít lắm vào, bây giờ mới thấy đau.
    Tôi cũng không biết tại sao mình lại gọi điện cho Phan. Tôi buồn, thèm có ai để nói chuyện. Phan hẹn, chờ anh năm giờ ở quán Bằng Lăng. Cái quán này, khi yêu, tôi và Phan chưa từng ngồi, nhưng sau khi trở thành bạn thì là một điểm hẹn. Có lần, ngồi trên cửa sổ tầng hai ngó xuống đường, tôi bảo với Phan em đã từng làm thơ tặng anh ở đây. Phan đùa, không có anh thì làm sao em trở thành thi sĩ. Rồi nheo mắt cười.
    Phan kéo ghế, hỏi em dạo này thế nào? Tôi làu bàu, chẳng thế nào hết, vẫn xinh. Sao lại cau có với anh, có chuyện gì, nói ra xem nào? Giọng Phan vẫn nhẹ nhàng. Đã bảo không có gì mà, chỉ tự nhiên muốn có người nói chuyện. Tôi cười, nhưng chẳng thể tự tin nụ cười của mình không méo mó. Phan nheo mắt, lại bực mình vì chuyện gì phải không? Lần này thì tôi gật đầu. Phan khuấy ly nước cho tôi, có gì thì nói đi, anh nghe.
    Tôi ngồi im lặng, rất lâu, chẳng biết nói cái gì. Lúc ở nhà thì thèm nói lắm, nhưng ngồi trước mặt Phan thì chẳng biết nói cái gì, không biết bắt đầu từ đâu. Phan vẫn nhẹ nhàng, nhà có chuyện gì à? Im lặng. Hay có chuyện gì trong công việc? Tôi lắc đầu. Thế thì giận nhau với Hải? Không phải giận nhau. Tôi kêu lên, suýt nữa thì buột miệng bảo đã thôi hẳn rồi, nhưng kìm lại được. Nói với Phan giờ này thì hẳn có ích gì, chắc gì Phan đã hiểu. Thú thực, đến chính tôi cũng không hiểu lúc này mình muốn gì, thèm nói hay thèm nghe? Vậy thì sao? Chẳng sao cả, tôi nhấm nhẳng. Phan cười, ánh mắt như chế giễu, đồ trẻ con.
    Phan đưa tôi về trên con đường đầy lá sấu khô. Vẫn im lặng. Buồn kinh khủng, khi nghĩ rằng người bên cạnh đã chẳng còn hiểu nổi mình. Tôi khóc, nước mắt tràn trên má, tự nhiên thấy nhớ lời Hoài kinh khủng. Hoài đã bảo, nếu không muốn thất bại thì cố mà phải cứng rắn. Tôi đưa tay lau nước mắt, tự nghĩ bây giờ thì mình có thể, nhưng tương lai, chẳng thể biết có cứng rắn nổi không?
    --------------------------------------------------------------------------------------
    ?oYêu một người đã khó. Từ chối một người còn khó hơn nhiều?. Nhân vật Dung trong truyện đã nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn chia tay người yêu vì ?okhông thể nào sống được với một tình yêu mà bất đồng đã thành bản chất?. Điều kỳ lạ trong tình yêu là khi hai người xóa ?ocái tôi? đi, tình yêu biến mất. Nhưng khi hai người để ?ocái tôi? quá lớn, tình yêu cũng bay đi. Vậy hãy nâng niu những ngày có nhau và hãy sống như nhà thơ Tản Đà đã viết: ?oMình với ta tuy hai mà một. Ta với mình tuy một mà hai?. Nhà báo - nhà văn Hoàng Lan Anh cũng đã biết dung hòa giữa ?ohai nhà? trong sáng tác của mình.
    Đoàn Thạch Biền


    Được Guruvietnam sửa chữa / chuyển vào 21:48 ngày 26/06/2007
  9. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    Không biết có ai có cuốn Mít Đặc kg ah? Em đang đọc cuốn 3, thiếu cuốn 1 và 2. Ai có cho em mượn với ^^!
  10. Thongocmummim

    Thongocmummim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    4.162
    Đã được thích:
    0
    Trời mưa kg đi ăn được, ngồi nhà gặm khoai lang và thưởng thức Tớ là Dâu
    - Thỏ non đội mũ cối !
    - Rắn giả lươn!
    - Biết mình, biết người, sẽ sống yên bình và ăn linh đình!

Chia sẻ trang này