Xuân thơ Xuân Về Nguyễn Bính Ðã thấy Xuân về với gió đông Với trên màu má gái chưa chồng, Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm Ngước mắt nhìn trời, đôi mắt trong. Từng đàn con trẻ chạy xun xoe Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe Lá nõn, ngành non, ai tráng bạc? Gió về từng trận, gió bay đi... Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng Lúa thì con gái mượt như nhung Ðầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng Ngào ngạt hương bay **** vẽ vòng. Trên đường cát mịn một đôi cô, Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa Gậy trúc dắt bà già tóc bạc, Lần lần tràng hạt niệm nam vô.
Xuân Tha Hương Nguyễn Bính Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Ôi, chị một em, em một chị Trời làm xa cách mấy con sông Em đi trăng gió đời sương gió Chị ở vuông tròn phận lãnh cung Chén rượu tha hương, trời : đắng lắm Trăm hờn nghìn giận một mùa đông Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng... Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở Chị vẫn môi son vẫn má hồng? Áo rét ai đen mà ngóng đợi Còn vài hôm nữa hết mùa đông! Cột nhà hàng xóm lên câu đối Em đọc tương tư giữa giấy hồng Gạo nếp nơi đây sao trắng quá Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết Một mình em vẫn cứ tay không Vườn nhà Tết đến hoa còn nở Chị gửi cho em một cánh hồng Tha hương chẳng gặp người tri kỷ Một cánh hoa tươi đủ ấm lòng Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng... Chao ơi, Tết đến em không được Trông thấy quê hương thật não nùng Ai bảo mắc duyên vào bút mực Sòng đời mang lấy số long đong Người ta đi kiếm giàu sang cả Mình chỉ mơ hoài chuyện viễn vông Em biết giàu sang đâu đến lượt Nợ đời nặng quá gỡ sao xong? Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Tết này, ô thế mà vui chán Nhưng một mình em uống rượu nồng Rượu cay nhớ chị hồi con gái Thương chị từ khi chị lấy chồng Cố nhân chẳng biết làm sao ấy Rặt những tin đồn chuyện **** ong Thôi, em chẳng dám đa mang nữa Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc Chấp nối nhau hoài cũng uổng công! (Một trăm con gái đời nay ấy Ðừng nói ân tình với thủy chung!) Người ấy xuân già chê gối lẻ Nên càng nôn nả chuyện sang sông Ðò ngang bến dọc tha hồ đấy Quý hoá gì đâu một chữ đồng! Vâng, em trẻ dại, em đâu dám Thôi, để người ta được kén chồng Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ Chịu làm sao được những đêm đông Khốn nạn, tưởng yêu thì khó chứ Không yêu thì thực dễ như không! Chị ơi, Tết đến em mua rượu Em uống cho say đến não lòng Uống say cười vỡ ba gian gác Ném cái chung tình xuống đáy sông Thiên hạ "chi nghinh Nam Bắc điểu" Tình đời "Diệp tống lãng lai phong" Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một chút lòng Sương muối gió may rầu rĩ lắm Còn vài hôm nữa hết mùa đông Xuân đến cho em thêm một tuổi Thế nào em cũng phải thành công Em không khóc nữa, không buồn nữa Ðây một bài thơ hận cuối cùng Không than chắc hẳn hồn tươi lại Không khóc tha hồ đôi mắt trong Chị ơi, Em Cưới Mùa Xuân nhé? Ðốt pháo cho thơm với rượu hồng Xa nhà xa chị tuy buồn thật Cũng cố vui ngang gái được chồng Em sẽ uống say hơn mọi bận Cho hồn về tận xứ Hà Ðông Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Với lá thư này là tất cả Những lời tâm sự một đêm đông Thôn gà eo óc ngoài xa vắng Trời đất tàn canh tối mịt mùng Ðêm nay em thức thi cùng nến Ai biết tình em với núi sông Mấy sông mấy núi mà xa được Lòng chị em ta vẫn một lòng Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Cầu mong cho chị vui như Tết Tóc chị bền xanh, má chị hồng Trong mùa nắng mới sầu không đến Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng Chắc chị đời nào quên nhắc nhở: - Xa nhà, rượu uống có say không?
Xuân Ở Quê Em Hồ Dzếnh Hai con ngựa trắng Ăn cỏ đồng xanh, Hương gió thanh thanh, Vang lừng ca ngợi. Xuân vừa chớm tuổi, **** đến quen hoa, Em nhỏ hơn ta Tình như áo mới. Hôm nay ngày cuối Của đôi chim khuyên, Hôm nay mùa duyên Của đôi lòng nhỏ. Tôi về lấy vợ Người ở bên sông, Mắt đẹp môi hồng, Lòng như hoa nở. Hai mùa gặp gỡ, Chim nhỏ lên cây Tôi chắp hai tay Xin trời thắm mãi...
Rằm Tháng Giêng Hồ Dzếnh Ngày xưa còn nhỏ... ngày xưa Tôi đeo khánh bạc lên chùa dâng nhang, Lòng vui quần áo xênh xang, Tay cầm hương, nến, đinh vàng mới mua. Chị tôi vào lễ trong chùa, Hai chàng trai trẻ khấn đùa hai bên: - "Lòng thành lễ vật đầu niên, Cầu cho tiểu được ngoài giêng đắt chồng!" Chị tôi phụng phịu má hồng, Vùng vằng suýt nữa quên bồng cả tôi. Tam quan, ngoài mái chị ngồi, Chị nghe đoán thẻ, chị cười luôn luôn. Quẻ thần, thánh mách mà khôn: - Số nàng chồng đắt, mà con cũng nhiều! Chị tôi nay đã xế chiều, Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ. Hằng năm, tôi đi lễ chùa, Chuông vàng, khánh bạc ngày xưa vẫn còn. Chỉ hơi thấy vắng trong hồn, Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ. Chân đi, đếm tiếng chuông chuà, Tôi ngờ năm, tháng thời xưa trở về.
Xuân Ðôi Ta Hồ Dzếnh Em trở về đây, đáp lại lời Anh từng buông gọi giữa xa xôi. Nghìn trùng non nước đìu hiu nhớ, Ðã vọng hồn anh đến cuối trời. Anh đã chờ và cây đã xanh, Lừng mùa bay dậy tiếng mây thanh, Em về, mắt đẹp ngời như thuở Em chửa theo chồng, vẫn mến anh. Anh đợi chờ em suốt bấy lâu, Nhủ thầm: xuân thắm chả phai đâu, Một khi xuân thắm là mong nhớ, Và cả thiên thu: vĩnh viễn sầu! Áo em sáng dệt trời xuân gấm, Sông cũ, nguồn xưa rộn rã về... Ngõ hạnh, mấy mùa quên nét thắm Nở bừng, khi thoáng bóng hoa lê. Em đã về đây, em vẫn nguyền Như ngày trăng nước chớm tơ duyên Bao năm xa cách, đi chưa nhạt Màu tóc sông thu, ánh mắt huyền. Anh hát mừng em khắp thế gian, Trập trùng mây núi tiếng ngân vang, Thơ yêu khôn ngớt trong thiên hạ, Và cả non sông rợn sóng đàn. Mời em ngồi lại bến sông xanh, Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành. Ta viết lòng ta cho hậu thế, Ðọc hoài không chán: Em và Anh!
Hình NhƯ Hình NhƯ là nỗi nhớ Uà về trong giấc mơ Hình nhƯ là đợi chờ Nên đứng ngoài hiên vắng Hình nhƯ là mây trắng Rộn rã lúc tan trường Hình như là vân vương Một khoảng trời nho nhỏ Hình như là còn đó Khoảng cách anh và tôi Hình nhƯ nắng chia đôi Nên mưa về bất chợt Hình như hình nhƯ thật Ddọng một chút trong tôi... Xuân Vắng Tình Xưa Em đón xuân về một mình thôi Tình đã cao bay khuất xa rồi Cánh hoa mai đõ rơi từng c''anh Gió về hoang lạnh nhạt mắt môi Anh nhớ gì k^ mới hôm nào Hương xuân ngây ngất wá ngọt ngào Dấu yêu hò hẹn còn êm ai Nay đã vắng rồi nhớ làm sao Khóc tình cay đắng tình thương đau Ái xuân chưa nhạt màu Nhớ anh nhớ wá từng lời nói Hạnh phúc chuƯa tròn đ~a mất nhau Em đón xuân về cho riêng em Mong quá b''ong ai đến bên thềm Nhớ xuân năm cũ anh tìm đến Lưu luyến cho lòng luyến lưư thêm Em đón xuân naỳ nhớ xuân xuưa Nhớ quá làm sao nói cho vưà Xuân sang thung lũng sao buồn quá Nước mắt nhạt nhoà trời chuyển mƯa
Xuân Tím Hồ Thi Ca Mực tím dễ thương áo trắng ai Đừng đem mây xuống vắng chân trời Em đi một bước ta dừng lại Nghe tím dọc đường, cỏ non phơi Con chim chưa ngủ hót tím chiều Ta như mây khói tím liêu xiêu Em ôm mực tím trên đường tím Mực tím bao dòng nhớ bấy nhiêu Đem tím về cho nhớ tháng giêng Một áo trắng em phất mùa lên Lưỡi trăng tím biếc bên trời mọc Nhuộm em chút tím, tím rất riêng.
Vạt Áo Mùa Xuân Trương Nam Hương Này vạt áo vàng hoa cúc ơi Người gom cạn nắng cả chiều tôi Người xa để gió tương tư phố Sợi tóc buồn thơm ngậm cánh môi Ngậm lẫn lời chim bụi phấn mưa Tên em ta gọi lẫn tên mưa Ta van van lá thôi rơi nữa Vạt áo vàng run... bẽn lẽn thưa Em hiểu lời thương vô cớ không Mùa xuân cùng tuổi với môi hồng Sắc hoa về lẫn trong màu áo Tên của mùa, em cũng hóa chung.
Hồn mùa Lâm Thị Mỹ Dạ Hãy lắng nghe mùa xuân nói Bao tiếng thầm dịu êm Những mầm cây tách hạt Những nụ chồi thắp lên Thoáng đã hết một năm Áo mới thơm qua tuổi Mỗi lần con về thăm Lòng mẹ tươi nắng mới Con đứng bên khung cửa Mắt trong trẻo nhìn đời Mưa xuân giăng mờ ảo Nối đất nhập với trời Xuân về thật rồi đó Con có nghe, có nghe... Có nghe trong cơn gió Hương của mùa xuân nào Có nghe tuổi thời đại Nói cười trong chiêm bao Có nghe ngoài cửa sổ Hồn mùa đi qua chiều Có nghe lòng mẹ hát Biết bao lời yêu thương Này con con thơ ngây Hồn đầy hoa cúc dại Mẹ ước chi mỗi ngày Được gần bên con mãi Này con con chân thành Thật thà như cây trái Dẫu kẻ xấu vẫn còn Đời đâu cho còn mãi Quanh ta bao người tốt Cuộc đời rồi đẹp hơn Hãy trải lòng như cỏ Xanh hồn nhiên tơ non